Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 60



Editor: Cresent Munn
Người đàn ông da ngăm nhấp chặt môi, không cao hứng lắm, dưới ánh mắt của y, Hoài Giảo ngơ ngác xuống xe.
"Cảm ơn, cảm ơn." Nữ sinh cảm ơn liên tục.
"Ngồi ở phía sau cứ ngồi yên lặng là được, không cần nói chuyện." Người đàn ông đi theo Hoài Giảo xuống xe, bế cậu lên thùng xe phía sau.
Hoài Giảo gật gật đầu, dưới tầm mắt không yên tâm của người đàn ông, cậu đoan chính khoanh chân ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
......
Giữa trưa, ánh nắng khá gắt. Khi chiếc xe chạy đến con đường trên núi, mặt trời lớn hòa cùng làn gió lạnh, không có mái che nhưng cũng không quá nóng nực.
"Này, cậu tên gì thế?"
Hoài Giảo dựa người vào góc xe, ánh mắt đầy tò mò nhưng vẫn giữ vẻ sợ sệt, làm ra dáng một đứa trẻ nhút nhát không chủ động nói chuyện với người lạ.
Ghế sau có sáu người. Ngoài Hoài Giảo, còn có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở góc xa nhất và một nam sinh hơi mập ngồi đối diện cậu.
Hoài Giảo ngẩng lên, liếc nhìn nam sinh mập một cái, rồi từ từ thu ánh mắt lại.
"Câm à?" Nam sinh mập lẩm bẩm khi thấy cậu không trả lời.
Hoài Giảo nhíu mày, định không đáp lời thì bất ngờ có một giọng nói chen vào: "Cậu ấy tên là Tiểu Kiều, không nghe rõ à?"
"Kiều nào? Chữ Kiều với bộ nữ bên cạnh, kiều diễm ấy hả?"
Hoài Giảo: "..."
"Cậu quản làm gì! Không thấy người ta không thèm để ý đến cậu à?"
Giọng nói của người chen ngang đầy mỉa mai, khiến Hoài Giảo không nhịn được mà nhìn sang. Đó là một nam sinh có làn da trắng, đuôi mắt hơi xếch, khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
"Đan Trì, sao chúng ta không tự lái xe riêng chứ? Ngồi đây tôi sắp bị phơi nắng chết mất!" Nam sinh tuấn tú không thèm nhìn Hoài Giảo, kéo dài giọng, nửa như oán trách, nửa như cố ý nhắm vào người bên cạnh Hoài Giảo.
Người tên Đan Trì không buồn trả lời.
Khi nam sinh tuấn tú tiếp tục lải nhải, Đan Trì cuối cùng lên tiếng, giọng lạnh nhạt: "Muốn thì tự đi mà lái."
Trong lúc mọi người trò chuyện, Hoài Giảo nhanh chóng quan sát một lượt những người ngồi trên xe.
Có sáu người, hai nữ sinh được phân biệt rõ ràng: một người tóc ngắn, một người buộc đuôi ngựa. Bốn nam sinh còn lại, ngoài nam sinh mập và nam sinh tuấn tú với đuôi mắt xếch, còn có một người với vẻ mặt lạnh lùng tên Đan Trì. Người cuối cùng là một chàng trai đeo khẩu trang, từ lúc lên xe đã nhắm mắt im lặng.
Ban đầu, Hoài Giảo nghĩ nhóm này giống đám phú nhị đại mà cậu từng gặp ở phó bản đầu tiên, chắc hẳn quan hệ giữa họ rất thân thiết. Nhưng qua những câu đối thoại, cậu nhận ra trong nhóm chỉ có nam sinh mập là tương đối nói nhiều để điều tiết không khí, còn lại dường như chẳng ai ưa nhau.
Vì quãng đường khá xa, xe dừng lại giữa đường để mọi người giải quyết nhu cầu cá nhân.
Hai nữ sinh cùng nhau đi vào rừng, hơi cách xa chỗ xe đỗ. Trong khi đó, vài nam sinh không khách sáo, chọn một gốc cây gần xe để giải quyết. Chỉ có Đan Trì và nam sinh đeo khẩu trang là vẫn ngồi trên xe.
Lúc này, Hoài Giảo cảm thấy chân mình tê cứng. Cậu nhờ người đàn ông da ngăm đỡ mình nhảy xuống xe.
Người đàn ông da ngăm dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt Hoài Giảo, nhíu mày nói: "Đỏ cả lên rồi. Có nóng không?"
Khuôn mặt trắng nõn của Hoài Giảo bị phơi nắng đến ửng đỏ. Nghe hỏi, cậu thành thật gật đầu.
Khi xe khởi hành lại, trên đầu cậu liền xuất hiện vài chiếc áo được dùng để che nắng.
Hoài Giảo kéo nhẹ chiếc áo trên đầu, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Thế nhưng, chưa kịp chợp mắt thì đột nhiên cậu cảm thấy có ai đó chạm vào khuỷu tay mình.
Quay đầu lại, Hoài Giảo thấy một chàng trai mặt lạnh, xương mày sắc bén, đang nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò. Người đó hơi nhướng mày, giọng điệu mang chút kỳ lạ, mở miệng hỏi: "Tiểu Kiều, là Kiều nào?"
Hoài Giảo cố giữ vẻ bình thản, kéo chiếc áo phủ đầu mình lên cao hơn, giả vờ như không nghe thấy.
Rõ ràng, Đan Trì – tên mặt lạnh ấy – không phải là kiểu người dễ bỏ qua. Thấy Hoài Giảo phớt lờ mình, anh nhướng mày, rồi thẳng tay kéo chiếc áo trên đầu cậu xuống.
"Không nghe thấy hả?"
Hành động có phần thô bạo ấy khiến những người ngồi ghế sau đều quay lại nhìn.
Hoài Giảo sững người, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng giờ lại càng hồng hơn vì tức giận. Cậu nhíu mày, giật lại chiếc áo của mình và nói:
"Làm gì thế?"
Đan Trì im lặng một lát rồi nhún vai, thản nhiên đáp:
"Tôi tưởng cậu bị câm."
Hoài Giảo siết chặt tay, không muốn đôi co nhưng rõ ràng không thể giấu nổi cơn giận.
"Không phải câm thì sao không nói chuyện?" Đan Trì nhếch môi hỏi tiếp.
——Lão bà của tôi thích nói chuyện thì nói chuyện, thích làm người câm thì làm người câm! Cậu quản được chắc!
—— Ha hả, còn không hiểu sao, thẳng nam ngốc nghếch muốn thu hút sự chú ý của Tiểu Giảo thôi!
—— Cái mùi này quá nồng, phải người nhà không? Thẩm Thừa Ngộ đấy à?
Buổi tối, xe dừng ở nhà của thôn trưởng. Trong sân rộng, một chiếc bàn lớn đã được bày sẵn với đủ món ăn. Thôn trưởng mời mọi người ngồi vào bàn, niềm nở nói:
"Trong thôn không có nhiều món ngon, mọi người cứ ăn tạm. Đi đường xa chắc cũng mệt rồi."
Nhóm sinh viên trẻ, trừ Đan Trì và chàng trai đeo khẩu trang ra, đều lễ phép đáp lời, cảm ơn thôn trưởng đã tiếp đãi.
Trong lúc mọi người dùng bữa, Hoài Giảo lén liếc nhìn về phía chàng trai đeo khẩu trang. Nhưng chưa kịp làm gì, cậu đã bị người đàn ông da ngăm ngồi cạnh phát hiện. Ông ta cầm chiếc muỗng gỗ đưa đến miệng cậu, vừa nhấn cằm cậu xuống vừa nghiêm giọng nói:
"Há miệng, đừng lơ đãng."
Hoài Giảo đành miễn cưỡng làm theo. Dù cậu đã quen với việc bị người lớn tuổi hơn đút cơm, sự chú ý của mọi người xung quanh vẫn khiến cậu cảm thấy xấu hổ. Đến mức tai cậu cũng đỏ ửng lên, giấu không nổi dưới mái tóc rối bời.
Người đàn ông da ngăm dường như chưa hài lòng, tiếp tục nhíu mày trách mắng:

"Lớn rồi mà còn kén ăn à? Ngoan ngoãn ăn đi, Tiểu Giảo."
Hoài Giảo không đáp, chỉ cắm cúi nhai từng miếng cơm một cách chậm chạp, chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Lúc này, thôn trưởng, thấy mọi người đều chú ý đến cậu, liền giải thích qua loa:
"Tiểu Giảo trước đây từng bị tai nạn, giờ có chút ngốc nghếch hơn trước. Mong mọi người thông cảm."
Nghe vậy, cả bàn gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện. Nhưng đúng lúc mọi chuyện tưởng như kết thúc, Đan Trì – người nãy giờ im lặng – bỗng nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng:
"Cho dù là trẻ con mười tuổi cũng không cần phải đút cơm. Cậu ta đâu phải con nít."
Không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng.
Sau bữa ăn, thôn trưởng sắp xếp chỗ ngủ cho nhóm thanh niên:
"Các cháu nếu không quen ở cùng chúng tôi, có thể qua nhà Vương Tranh ở cùng Tiểu Giảo. Mấy người trẻ ở chung chắc sẽ tiện hơn."
Nghe vậy, Hoài Giảo chỉ nghĩ đến một điều: Vương Tranh là ai?
Đợi đến khi nghe được người bên cạnh, nam nhân da ngăm đen lên tiếng, Hoài Giảo mới phản ứng lại rằng "Vương Tranh" chính là cách gọi khác của Vương Nhị Ngưu.
Những người khác nghe thôn trưởng sắp xếp như vậy thì đều tự nhiên đồng ý.
Trong thôn, đèn thường được tắt rất sớm. Khi Vương Tranh dẫn cả nhóm trở về, băng qua những đồng ruộng và những ngôi nhà đất tối om không hề có ánh sáng, cả thôn chìm vào bóng tối đen đặc, chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn xe phía trước, tựa như cả thế giới giờ chỉ thu nhỏ lại trong khoảnh khắc ánh sáng ấy.
Nơi ngủ thực sự không được chia đều cho lắm. Cả nhóm có sáu người, trong đó hai nữ sinh. Ở vùng nông thôn, giường đất rất rộng, đủ để ba người lớn nằm thoải mái, nhưng vì có hai nữ sinh, đương nhiên họ được sắp xếp một giường riêng, dẫn đến việc số giường không đủ.
Hoài Giảo bị Vương Tranh ấn ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, không được phép chạy lung tung. Ngôi nhà mà Hoài Giảo ở chỉ có duy nhất một chiếc giường, nên nhường lại cho hai nữ sinh. Bốn nam sinh còn lại thì tụ lại ở nhà Vương Tranh, nơi có phòng rộng hơn.
Hai tấm chiếu được trải ra trên sàn phòng ngủ, phía trên lót thêm hai lớp chăn đệm, tạo thành giường đơn sơ.
Đêm đã khuya, để đảm bảo sáng hôm sau có thể dậy sớm, cả nhóm chỉ chuẩn bị qua loa rồi tính nghỉ ngơi.
Những sinh viên xuất thân gia đình khá giả, dù có chút khó chịu nhưng cũng không kén chọn. Vương Tranh giúp Hoài Giảo rửa tay chân, lau mặt xong xuôi, liền dẫn cậu đến giường đất. Hoài Giảo ngồi ở mép giường, buồn ngủ hỏi nhỏ:
"Anh ngủ ở đâu?"
Khi những người khác còn đang rửa ráy bên ngoài, Vương Tranh ghé sát tai Hoài Giảo, nói khẽ:
"Tôi ngủ dưới đất, người thành phố như cậu đều phải ngủ giường."
Hoài Giảo "Ừ" một tiếng, bị Vương Tranh đẩy vào nằm sát bên trong.
Suốt ngày ngồi xe quá lâu, cơn mệt mỏi kéo đến. Vừa đặt đầu xuống gối, chưa đến hai giây, Hoài Giảo đã ngủ say.
Đêm hè oi bức, ngay cả trong giấc mơ, cậu cũng cảm nhận được hơi nóng. Cậu mơ thấy mình đi dưới ánh nắng gay gắt trên sa mạc, tìm mãi mới thấy được một nguồn nước. Nhưng vừa tới gần, một con bạch tuộc đỏ khổng lồ từ trong nước lao ra, cuốn lấy tay chân cậu.
Mồ hôi Hoài Giảo chảy ròng ròng, chiếc áo thun trên người cũng ướt sũng, tựa như trong giấc mơ cậu đang bị con bạch tuộc nóng bỏng bám lấy không buông.
Sáng sớm, khi tỉnh dậy, quần áo cậu ướt một nửa. Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, trong phòng chỉ còn mình cậu.

Khi Vương Tranh dẫn cả nhóm quay về, Hoài Giảo vẫn ngồi trên giường đất, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, để lộ khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn. Ánh mắt đầu tiên của mọi người khi bước vào phòng đều nhìn về phía chiếc giường đất bụi bặm, nơi có một thiếu niên ngồi lặng lẽ, trông như một cậu chủ nhỏ được nuôi dưỡng kỹ càng ở thành phố lớn, hoàn toàn lạc lõng giữa thôn quê nghèo nàn này.
Đan Trì đi trước, trông thấy cảnh đó liền sững người.
"Tỉnh rồi à?" Vương Tranh tiến lại gần, gạt lọn tóc ướt trước trán của cậu.
Hoài Giảo mím môi, khẽ nói:
"Tôi muốn tắm..."
Giếng nước mát lạnh, nhưng nhờ trời nắng gắt, chỉ cần để ngoài trời một lúc là nước đã ấm lên. Khu vực tắm rửa chỉ được ngăn bằng tấm rèm mỏng đơn sơ. Trong khi Vương Tranh và mấy người khác ở trong phòng, Hoài Giảo đứng bên ngoài, một mình hướng về phía giếng để tắm.
Trừ việc bên ngoài có hơi nhiều muỗi, Hoài Giảo vẫn rất có thể thích nghi với cuộc sống ở đây.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cảm giác thoải mái và tươi mới hiện rõ trên người cậu khi bước vào phòng. Cùng lúc đó, hai nữ sinh từ phòng bên cạnh cũng đi sang.
"Giữa trưa, khi mặt trời lên cao, tôi có thể dẫn mọi người đi xem hang động nước ngầm trước," Vương Tranh nói, cả nhóm ngồi quây quần bên bàn, thảo luận kế hoạch tham quan động đá vôi.
"Bây giờ không đi được sao? Mới hơn 9 giờ, sao phải đợi đến trưa?" Một nam sinh có vẻ ngoài tuấn tú tên Vu Vấn Thanh ngẩng đầu lên, là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối.
Một nam sinh khác với dáng người mập mạp cũng đồng tình, nói:
"Đúng rồi, ngày đầu tiên mà lãng phí nửa buổi như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta đâu phải đến đây để..."
"Mập mạp."
Chưa kịp nói hết câu, lời của cậu ta đã bị Đan Trì lạnh giọng cắt ngang.
Căn phòng rơi vào im lặng kỳ lạ trong vài giây, không ai dám lên tiếng.
Hoài Giảo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vương Tranh, lắng nghe khi cậu ấy nhíu mày nói:
"Không phải tôi không muốn dẫn mọi người đi, nhưng thủy lộ trong hang động đá vôi rất lạnh. Nếu không phải chính ngọ, khi nhiệt độ ngày đạt đỉnh, thì đi vào sẽ không an toàn."
Nghe vậy, Hoài Giảo cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ, thủy lộ lạnh đến mức nào mà lại nguy hiểm như vậy?
"Có gì mà không an toàn chứ? Chẳng lẽ trong nước có cá lớn à?" Nam sinh mập mạp không tin, liền hỏi lại.
Gương mặt của người đàn ông da ngăm tối sầm lại, môi cong lên một cách khó chịu, đáp:
"Cá lớn thì không có, nhưng quái vật ăn thịt người thì không thiếu. Muốn đi thử không?"
Hoài Giảo sắc mặt thay đổi, vội thu chân lại.
Cậu dù có chút hiểu biết về mức độ nguy hiểm của hang động đá vôi nhờ cốt truyện tóm tắt, nhưng những người khác trong đội lại không rõ tình hình. Nghe Vương Tranh nói vậy, họ nghĩ rằng cậu ta đang cố ý hù dọa và còn định tranh luận vài câu.
"Giữa trưa rồi hãy đi."
Khi cả nhóm còn đang giằng co, một giọng nam cực kỳ xa lạ bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc tranh luận trong phòng. Hoài Giảo ngẩng lên, nhìn thấy người vừa lên tiếng chính là nam sinh đeo khẩu trang mà từ hôm qua đến giờ cậu chưa nghe nói chuyện lần nào.
Hôm nay, người đó đã tháo khẩu trang ra, chỉ đội mũ và nghiêng đầu sang một bên, vẫn khó nhận ra rõ khuôn mặt.
Dường như nam sinh này có địa vị rất cao trong đội, ngoài Đan Trì, những người khác khi nghe cậu ta nói đều im lặng chấp nhận.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị, đúng 12 giờ trưa sẽ lên núi."
Nam sinh mập mạp cùng Vu Vấn Thanh đồng thanh đáp lại.
Hoài Giảo nghe theo lời nhắc nhở của Vương Tranh, cố ý mặc áo dài tay và quần dài trước khi nhập đội.
Lối vào thủy lộ trong hang động đá vôi nằm trên sườn núi phía sau, từ nơi ở phải mất gần 40 phút đi bộ, đôi khi còn phải leo trèo qua các đoạn dốc, khiến cậu mệt lử.
"Cần giúp đỡ không?" Người dẫn đường, một nam sinh da ngăm, thấy Hoài Giảo bước đi chật vật, liền đưa tay đỡ cậu.
Hoài Giảo lắc đầu, từ chối đề nghị của Vương Tranh.
"Còn bao xa nữa?" Đan Trì, đi phía sau hai người, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng vì nóng của Hoài Giảo, sau đó quay sang hỏi Vương Tranh.
"Khoảng năm phút nữa, qua khúc cua phía trước là đến."
"Ừ." Đan Trì tiến lại gần, ánh mắt dừng trên người Hoài Giảo, giọng điệu lạnh lùng:
"Trẻ con hai mươi tuổi cũng muốn theo sao?"
Hoài Giảo: "..."
Hả?
"Phế." Thả lại một từ châm chọc, Đan Trì bước nhanh về phía trước, bỏ mặc cả nhóm.
Khi lối vào thủy lộ dần hiện ra, những lời nghi ngờ trước đó đối với Vương Tranh cũng biến mất.
Cửa động cao mấy mét, dây leo quấn quanh, sắc đen ngòm, đứng sừng sững giữa sườn núi phủ đầy cỏ cây.
Dưới cái nắng gay gắt hơn 40 độ của buổi trưa tháng 9, dù mọi người đều mặc quần áo dài, chỉ cần đứng cách cửa động vài mét đã cảm nhận được luồng hơi lạnh ẩm ướt thấu tận xương tủy tràn ra từ bên trong.
Ánh nắng mặt trời dường như cũng không thể chiếu vào đây.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhìn lối vào đầy âm u và lạnh lẽo, Hoài Giảo vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lông tơ dựng đứng.
"Ở trên thuyền, cố gắng đừng di chuyển nhiều. Bên dưới là nước lạnh cứng, rơi xuống sẽ rất khó lên lại," Vương Tranh vừa nhắc nhở vừa cúi xuống buộc dây thừng quanh eo Hoài Giảo.
Thô dây thừng quấn chặt eo cậu, đầu dây còn lại buộc vào người Vương Tranh, nam sinh da ngăm cao lớn. Cậu ấy vỗ nhẹ vào eo Hoài Giảo, giọng trầm thấp: "Bên trong rất tối, đừng lo lắng, cứ nắm chặt dây và đi theo tôi là được."
Hoài Giảo khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi cả nhóm đã chuẩn bị xong, chiếc thuyền nhỏ buộc vào cột đá được kéo đến bên bờ.
"Ngồi yên, thuyền chuẩn bị đi."
Thuyền nhỏ lắc lư mạnh. Hoài Giảo vừa ngồi lên, đã cảm giác eo mình bị Vương Tranh siết chặt để giữ thăng bằng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...