Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phản Diện Như Tôi Quyết Bơ Đẹp Vai Chính

Chương 2



12.
Một lần khác đụng phải Lý Tễ ở ngoài trường là trước khi nghỉ đông, lúc đó tôi và Nhị Cẩu còn đang vừa mua sắm vừa uống trà sữa.
Trong trung tâm thương mại không thiếu người phát tờ rơi, đi một vòng thì tay tôi đã cầm được 1 xấp dày cộm. Bây giờ tôi chỉ muốn nói không với người đang tiến tới gần thì Nhị Cẩu đột nhiên dừng lại: “Anh Tễ?”
Tôi quay đầu nhìn lại, ồ, người vừa đưa tờ rơi lúc này là Lý Tễ kìa. Lý Tễ cũng không quan tâm đến việc bị bạn học nhận ra, gật gật đầu: “Xin chào.”
Tôi gấp gáp nhận lấy tờ rơi được đưa qua: “Anh Tễ, cậu làm việc ở đây hả?”
Tôi nhìn thấy quảng cáo tiệm lẩu trên tờ rơi, kéo theo Nhị Cẩu cười nói: “Trùng hợp ghê, vừa lúc đang cảm thấy đói này. Vậy chúng ta đi ăn lẩu thôi.”
Anh Tễ gật đầu chào rồi tiếp tục phát thêm 1 tờ nữa. Cứ tiếp tục nói chuyện với người ta nữa thì sẽ làm chậm trễ công việc mất, tôi lượn trước đi vậy.
Lúc ngồi trong tiệm lẩu đợi món, tôi hỏi Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu, nhà của anh Tễ rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhị Cẩu đè giọng xuống: “Lúc đó em nghe được thầy chủ nhiệm nói là ba mẹ của anh Tễ đã ly hôn từ lâu rồi. Anh ấy và em trai đi theo mẹ nhưng thân thể của mẹ lại không tốt nên anh Tễ phải vừa làm thêm vừa đi học.”
Tôi hút một ngụm coca, cảm thấy trong lòng trầm xuống nhưng lại có cảm giác rất khó tả, đến món lẩu yêu thích nhất cũng ăn không ra mùi vị gì. Bây giờ nghĩ lại, Lý Tễ không tham gia cuộc thi tiếng Anh rất có lẽ không chỉ do không có thời gian mà việc chi tiêu đi đi về về cũng không có người giúp đỡ.
Một thiếu niên không nên ở độ tuổi vô ưu vô lo này đi gánh vác trách nhiệm gia đình. Nói thật chứ nếu tôi không đồng cảm thì là giả. Hay là, hay là, tôi mời Lý Tễ về làm gia sư nhỉ? Dù gì tôi chú ý đến người ta cũng không phải là vì bài tập sao… Nếu làm vậy thì tôi vừa nâng cao thành tích, cậu ấy vừa có thể thả lỏng một chút.
Nói làm là làm, ăn lẩu xong tôi liền hỏi Nhị Cẩu cách liên lạc với Lý Tễ để bàn bạc một chút, đồng thời cũng nói với ba mẹ Tạ không cần mời ai khác vội.
Đến tối, Nhị Cẩu không phụ kì vọng gửi mã WeChat của Lý Tễ qua cho tôi. Hình đại diện của Lý Tễ là một màu đen thui, biệt danh WeChat cũng dùng tên thật. Tôi chờ không kịp nhấn nút “kết bạn”, sau đó thì ngồi chờ đợi. Đợi đợi đợi, đợi đến lúc tôi ngủ mất luôn…
13.
Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra xem lời mời kết bạn có được đồng ý chưa. Đương nhiên là được rồi, được đồng ý lúc 1 giờ tối hôm qua. Trễ như vậy rồi, cũng không biết là anh Tễ đang làm bài tập hay vừa làm việc xong về nhà nhỉ?
Tôi vội vàng gửi tin nhắn: [Anh Tễ, chào cậu, tôi là Tạ Nhiên nè.]
Đợi 5 phút vẫn chưa có tin nhắn trả lời, đoán là cậu ấy lại đang bận nên tôi cũng không làm phiền nữa.
Một người học tập bắt đầu từ việc đọc bài buổi sáng, tôi uống ngụm trà rồi chuẩn bị học thuộc bài văn. Có một bạn nữ vội vàng chạy vào, cặp của cô ấy đụng phải bình nước của tôi, “bang” một tiếng là cái bình nước của tôi rơi xuống vỡ tan tành.
Bạn nữ đó không thèm để ý mà cứ tiếp tục bước về chỗ của mình. Tôi có chút không hiểu, có vẻ là cô ấy không cố ý nhưng tại sao lại không xin lỗi nhỉ?
Tiếng bình nước vỡ thu hút không ít bạn học nhìn qua đây, tôi bình tĩnh đi thu dọn sạch sẽ rồi lại tiếp tục đọc sách.
Buổi đọc sáng sớm này vốn dĩ đã rất náo nhiệt. Chưa kịp ăn sáng thì lén ăn, những người về nhà thì kể cho người khác về tình tiết của bộ phim tối qua, người thì gục xuống bàn ngủ bù, kiểu gì cũng có.
Tôi rất muốn học thuộc lòng nhưng mùi thơm của món mì trộn từ bàn trên cứ xộc vào mũi, còn có tiếng xì xào xung quanh…
“Nghe nói tháng sau khối mình phải cử người để diễn kịch trên sân khấu đó.”
“Vậy chứ còn sao nữa. Chắc chắn là Lâm Dữ Y vừa học giỏi vừa xinh đẹp sẽ lên rồi.”
“Ai nói không phải chứ, chúng ta hết hi vọng rồi…”
14.
Đến trưa, tôi từ bỏ hộp cơm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng để chuẩn bị ăn món mì trộn ngoài cổng trường với Nhị Cẩu. Sau khi đã rải đều nước sốt vừng lên từng sợi mì, tôi nhắm mắt nếm thử. Thật ngon, thật thơm!
Đang ăn thì có tiếng ồn ào truyền đến. Hoá ra là có một ông lão đến đây để ăn mì nhưng ông ấy ăn mặc có chút luộm thuộm, những người trẻ tuổi xung quanh không vừa ý, chê ông ấy không sạch sẽ.
Vậy nên ông lão cứ đứng đó, cúi đầu dựa vào cửa ăn.
…Có lẽ là do tuổi tác lớn rồi nên tôi có chút nhìn không nổi cảnh này, luôn có cảm giác muốn trào nước mắt. Tôi bước qua, nói với ông ấy rằng bàn của tôi vẫn còn chỗ trống. Ông lão phẩy tay: “Không sao đâu cháu gái, ông sắp ăn xong rồi.”
Tôi gọi thêm Nhị Cẩu qua, thuyết phục dắt ông ấy ngồi xuống bàn rồi mới tiếp tục ăn mì cùng nhau.
Quán nhỏ này giữa trưa rất đông khách, lúc tôi đang cúi đầu ăn được một nửa thì có một bàn tay khớp xương rõ ràng gõ gõ lên bàn tôi: “Có thể ghép bàn được không?”
Tôi không thèm ngẩng đầu lên: “Đương nhiên là được rồi.”
? Giọng này sao có chút quen quen?
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra anh Tễ đang cầm khăn giấy lau đũa. Miệng tôi có phải đang dính đầy sốt vừng không vậy? Từ ánh mắt của Nhị Cẩu tôi đã thấy được sự chê bai…
Vội vội vàng vàng cầm lấy khăn giấy lau miệng, lùa nhanh mì còn lại cho xong rồi tôi nói với anh Tễ: “Anh Tễ, cậu ăn đi nha, tụi mình về trước.”
Dù sao thì cũng quá mất mặt rồi…
Nhị Cẩu trề môi: “Chị Nhiên, trước mặt anh Tễ chị cũng biết ngại ngùng quá ha.”
Haizz, trước mặt kiểu người tài giỏi như vậy thì phàm nhân như tôi sao có thể không thấy hổ thẹn chứ.
16.
Ăn xong bát mì trộn thì tôi gần như đã quên sạch chuyện cái bình nước…
Nói tới liền tới, lúc tôi vừa đến nhà vệ sinh thì nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Vốn dĩ tôi còn không định nghe nhưng bên trong lại là giọng của Lâm Dữ Y: “Tương Tương, cậu làm vậy là không tốt đâu.”
Tương Tương không phải là cái người vô ý làm bình nước của tôi bị bể sao?
“Dữ Y, cậu quá lương thiện rồi đó. Tạ Nhiên làm vậy với cậu xong còn cùng Thẩm Vân Thanh xài bình nước đôi, quá ức hiếp người khác rồi!”
Ồ quao, vậy là quý cô đây cố ý làm bể bình nước của tôi rồi.
Đẩy cửa bước vào, hai người đó nhìn thấy tôi thì có chút ngượng ngùng, tôi cùng không thèm lòng vòng nữa: “Lâm Dữ Y, tôi cảm thấy tôi cần phải nói rõ với cậu.”
“Trước kia việc tôi thích Thẩm Vân Thanh đã mang đến cho các cậu rắc rối là tôi không đúng, tôi chân thành xin lỗi. Cậu cũng đừng đối đầu với tôi hay tìm người khác đến chọc tức tôi nữa, tôi nói không thích chính là không thích rồi. Sau này có thể cách hai người các cậu bao xa thì tôi sẽ cách bao xa.”
Phẩy tay rồi rời đi, tôi cảm thấy mình rất là ngầu! Đợi chút, có phải là quên đi vệ sinh rồi không? Nhưng vì không để bản thân phải ngượng ngùng tôi vẫn nên lên tầng đi vệ sinh thôi.
17.
Tôi vuốt thẩng những tờ giấy đã ghi chép trong 1 tháng học này, cảm thán trong lòng nếu lúc trước cũng nỗ lực như vầy thì cũng đâu đến nỗi… Thở dài, chuyện cũng đã rồi…
Thành tích đã được cải thiện rõ rệt, ấn tượng của các thầy cô về tôi cũng đang dần tích cực hơn. Vui ghê!
Thầy chủ nhiệm rất quan tâm đến tôi: “Tạ Nhiên, gần đây những tiến bộ của em thầy đều thấy rồi, thầy vui mừng thay em. Những nội dung mới em có thể vừa nghe giảng vừa nỗ lực nhưng những kiến thức lúc trước em vẫn cần phải ôn lại, hay em nhờ gia đình mời cho em một người gia sư đi. Vậy thì sẽ tốt hơn so với học một mình đó.”
Tôi gật gật đầu: “Thầy ơi, em cũng nghĩ vậy đó ạ. Nhưng em cứ thấy gia sư sẽ không quá hiểu tiến độ bình thường của chúng ta, tìm một học bá có thể kèm em là được rồi ạ.”
“Vậy cũng được, tốt nhất là cứ bồi dưỡng theo năng khiếu. Trước tiên cứ như vậy đi, em bình thường cứ cố gắng, đừng chểnh mảng.”
Người nói có lòng, người nghe có ý.
Buổi tối, vừa tự học xong đang chỉnh sửa lại vài chỗ thì điện thoại của tôi rung lên, mở ra thì thấy một cái avatar màu đen xuất hiện.
[Xin chào.]
Anh Tễ trả lời tôi rồi này, tôi nên nói gì mới tốt đây? Vừa không lạnh lùng cũng không quá ngu ngốc lại còn có thể thúc đẩy tình hữu nghị? Đang online chờ gấp.
18.
Thực tế là tôi vẫn chưa nghĩ ra nên tôi định gửi qua một cái meme. Mở ra thì thấy mấy cái tôi lưu đều rất nhây nên cũng không quá thích hợp. Vậy tôi đi tìm thêm vài cái đáng yêu, lướt lướt gần 10 phút, hừ, thôi bỏ đi.
Lại qua nửa tháng, kỳ thi tháng sắp đến rồi. Nhờ vào thành tích lần trước nên lần này tôi ở phòng thi số 9, được đấy Tạ Nhiên, cố lên, xông vào phòng thi số 1 luôn thôi!
Những người trong phòng thi số 9 tôi đều không quen nhưng cũng không sao cả, dù gì những bạn cùng lớp cũng không quá muốn chơi với tôi đâu. Có lẽ bởi vì những tin đồn trước kia trong trường mà thầy giám thị càng yêu thích tôi hơn, cứ vòng đi vòng lại ở chỗ tôi.
Cuối cùng, thầy giám thị đã bị năng lực của tôi thu phục, không còn nghi thần nghi quỷ nữa mà quay sang nghiêm khắc với bạn học khác.
Truyền thống tốt đẹp của trường Nhất Trung: có kết quả rất nhanh. Buổi sáng tự học vào ngày thứ 2 sau kỳ kiểm tra đã thấy các đại biểu âm thầm lặng lẽ đi đến văn phòng nhận tin tức.
Đại biểu môn Ngữ văn vừa hay đang thì thầm to nhỏ: “Tôi nghe được lần này có bài văn được điểm tối đa đó, hình như là Lâm Dữ Y.”
Đại biểu môn tiếng Anh gật đầu: “Tiếng Anh cũng có bài viết trọn điểm đó, tôi nhìn thấy rồi, là Lý Tễ.”
Tôi chống trán nghĩ ngợi. Nếu anh Tễ có thể làm gia sư cho tôi thì một mặt có thể giảm bớt khó khăn về tài chính cho cậu ấy, một mặt là cậu ấy sẽ hiểu được tiến độ học tập bình thường trong lớp rồi từ đó chỉ cho tôi cũng dễ dàng hơn.
Đang nói chuyện thì thầy chủ nhiệm lại đột ngột dừng lại như thể máy ghi âm bị ấn nút dừng, toàn thể lớp tôi cũng im lặng theo. Điệu bộ của lão Triệu rất nghiêm túc, lấy bài kiểm tra rồi bắt đầu đọc thành tích.
Những người thứ hạng cao thì vẫn là những nhân tài trong lớp, thứ hạng của họ chỉ là đổi qua đổi lại cho nhau thôi.
“Hạng mười, Tạ Nhiên, hạng thứ 103 toàn khối, tổng điểm là 578.” Lão Triệu đẩy đẩy mắt kính rồi nói với cả lớp: “Nỗ lực của Tạ Nhiên trong một tháng này tất cả đều nhìn thấy rồi. Nếu mọi người rảnh rỗi thì cứ học tập, thành tích sẽ không phụ lòng người nỗ lực đâu.”
Đọc xong thành tích lão Triệu lại ra hiệu kêu tôi đến phòng làm việc.
Đến phòng làm việc, lão Triệu cười hoà nhã: “Tạ Nhiên, lần này kiểm tra không tệ đâu, nỗ lực thì nhất định sẽ được đền đáp.”
Tôi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười.
“Thầy cũng có việc muốn thương lượng với em.”
“Thầy nói đi ạ.”
“Chuyện là như vầy, bạn Lý Tễ ở lớp 1 em cũng biết đúng không? Tình huống trong nhà bạn ấy không phải rất tốt, vừa vặn em cũng đang muốn tìm một học bá để giúp em phụ đạo, thầy muốn…”
Tâm trạng vui mừng nhen nhóm trong lòng tôi: “Em biết rồi thầy ơi. Em có thể!”
Thầy có chút ngạc nhiên.
“Không không không, ý em là nếu Lý Tễ đồng ý giảng bài cho em thì em cảm thấy rất vinh dự. Chỉ là không biết bạn ấy có đồng ý hay không thôi ạ?”
“Vậy cũng tốt, lúc quay lại thầy sẽ nói một tiếng với Lý Tễ, em cũng có thể đi nói chuyện với bạn ấy trước.”
“Dạ dạ, cảm ơn thầy ạ.” Tôi gập người cảm ơn. Mỗi người thầy đều bằng lòng vì tiền đồ của học sinh mình mà suy nghĩ, trừ những trường hợp quá khó thôi. May mà mỗi người thầy cô của tôi đều rất tốt bụng.
“Được rồi, em về lớp học đi.” Thầy ấy phẩy phẩy tay.
“Dạ.”
19.
Buổi tối sau khi làm bài tập xong thì tôi vừa chạy bộ vừa nghĩ làm sao để trò chuyện với Lý Tễ. Nên trực tiếp nói hay uyển chuyển một chút làm thân trước nhỉ? Tôi nhận ra vấn đề “làm sao để trò chuyện với Lý Tễ” còn khó hơn câu cuối trong đề Toán nữa. Dù gì thì câu a của bài cuối đó tôi vẫn biết làm…
Tôi lên mạng tra “Làm thế nào để nhắn tin trò chuyện với người khác trên WeChat”, ừm, những kết quả hiện ra đều là cùng nhau dạy tôi cách xài WeChat…
Mở khung trò chuyện ra, tôi đột nhiên phát hiện avatar của anh Tễ hình như đổi rồi. Một màu đen thui đã có thêm một chút màu trắng, tôi dụi mắt rồi lấy chai thuốc nhỏ mắt dưới gối ra.
Ồ, tôi không nhìn lầm, thật sự là có thêm một chút màu trắng này.
[Anh Tễ, chào cậu.] Theo con đường ổn định thôi.
[Xin chào.]
Trả lời nhanh ghê á, vui.
[Anh Tễ, lão Triệu có nói với cậu chưa? Thì là…thì là muốn cậu giúp đỡ tôi học tập. Tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy cậu học giỏi với cả tôi luôn muốn thi đậu vào trường đại học trong mộng của mình.]
Phần đầu gửi nhanh quá nên tôi cảm thấy vẫn biểu đạt chưa tốt.
[Lão Triệu có nói với tôi rồi, được mà.]
Hửm? Hạnh phúc đến đột ngột quá đi. Tôi đạp nước trong chậu ngâm chân làm nước văng tung toé lên thảm. Bây giờ đừng có để ý đến chuyện đó, tôi gửi qua tiếp: [Vậy thì tốt rồi anh Tễ. Khi nào tụi mình mới bàn bạc thời gian vậy?]
[Trưa mai ở nhà ăn nhé.] Anh Tễ lúc nào cũng trả lời rất ngắn gọn.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nhịn xuống xúc động muốn gửi meme qua, đàng hoàng trả lời: [OK, mai gặp~]
Không biết cái dấu ~ kia có khiến anh Tễ cảm nhận được sự nhiệt tình của tôi không…
20.
Trước giờ tôi đều không cảm thấy tiết buổi sáng nhiều nhưng hôm nay tôi rất lo lắng buổi gặp mặt giờ nghỉ trưa. Rõ ràng phải học từ sáng đến trưa, thời gian còn cách tận 4 tiếng 45 phút.
May mà hôm nay giáo viên chỉ giảng về đề thi, các vị thần trong lớp đều rất sôi nổi, thỉnh thoảng tôi cũng bị kêu lên bảng để tính toán trong bài. Bởi vì kỳ kiểm tra tháng này tôi còn cố gắng hơn lần trước nên những lời bàn tán xung quanh cũng giảm bớt.
Lúc hết tiết, em gái Giang Tâm Nguyệt bàn trên quay xuống, ánh mắt lấp lánh: “Tạ Nhiên, mình thấy cậu thật sự rất tuyệt đó, cố lên!” Nói xong lại ngại ngùng xoay người lên.
Á á á, đây là bạn nữ đầu tiên cổ vũ cho tôi từ khi tôi đến đây đó.
Chuông hết tiết buổi trưa reng lên, mọi người đều nhanh nhẹn thu dọn tập sách để chạy xuống nhà ăn. Nói thật là đồ ăn ở trường Nhất Trung rất ngon, đa dạng hầu như cái gì cũng có mà đặc biệt là món gà om rất thơm, 10 điểm.
Tôi cùng hùa theo chạy xuống như vịt. Nhưng mà hình như anh Tễ có việc bận rồi nên tôi phải tìm chỗ ngồi chờ trước, gấp đến mức không kịp gọi theo Nhị Cẩu mà để thằng bé tự đi ăn.
Nhà ăn lúc nghỉ trưa có thể dùng từ người đông như kiến để mô tả. Trong dòng người mịt mù này tôi bị mất phương hướng, chỉ biết hùa theo “đám đông” mà đi. Tôi thấy cái ý tưởng này của anh Tễ không tốt lắm. Nhà ăn này người đến người đi ồn ào náo nhiệt, sao mà bàn chuyện làm ăn được chứ?
Nghĩ lại thì nhất định anh Tễ có lý do. Đúng, tôi đây chính là filter cho anh Tễ.
Từ xa đã nhìn thấy anh Tễ đang ngồi trong góc, tôi khó khăn chen chúc bước vào, lộ ra nụ cười rực rỡ: “Anh Tễ ơi.”
Anh Tễ ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Ngồi đi. Lão Triệu có nói rõ với tôi rồi, nếu cậu có thể thì mỗi buổi tối tiết tự học tôi sẽ phụ đạo cho cậu.”
Tôi vội vã gật đầu: “Lúc nào tôi cũng rảnh hết á, cậu tự chọn là được rồi.” Tôi căng thẳng, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Anh Tễ lại cười: “Tôi doạ cậu hả? Cậu đừng căng thẳng mà.”
Tôi điên cuồng lắc đầu: “Không không không, anh Tễ rất tốt, tôi không có căng thẳng, tôi chỉ đói thôi. Đúng rồi, là đói thôi.”
“Vậy tôi không làm phiền cậu ăn cơm nữa, chiều mai tan học cứ đứng ở cổng trường đợi tôi đi.” Anh Tễ cầm theo balo rời đi.
Ei, đợi chút, tiền học phí còn chưa nói nữa mà. Thôi bỏ đi, mấy cái đó cứ để cho lão Triệu xử lý vậy, thầy ấy nhất định sẽ có cách giải quyết thôi.
Đùi gà om chắc chắn đã bán hết rồi, tôi mua một phần mì xào rồi ăn vội để còn về lớp học.
Buổi trưa trong phòng học rất yên tĩnh. Các bạn học ăn cơm xong thì nằm bò ra bàn ngủ bù, các bạn chuyên cần thì vẫn còn đang sửa lại bài kiểm tra. Thỉnh thoảng gió thổi qua làm cho những trang sách phát ra những tiếng soạt soạt, phòng học lại càng thêm tĩnh lặng.
Tôi cũng nằm bò ra bàn, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu lên bảng đen, tận hưởng từng cơn gió nhẹ lướt qua lại nghĩ đến những buổi tối sau này sẽ có học bá giúp tôi phụ đạo. Tương lai một đường xán lạn, đột nhiên lại có chút cảm giác yên bình của tháng năm.
Buổi tối tự học ở Nhất Trung chủ yếu dành cho những bạn ở lại trường, còn ở bên ngoài thì không bắt buộc. Trước đây Tạ Nhiên đến lớp học còn không muốn tới thì càng nói gì là tiết tự học buổi tối chứ.
21.
Buổi chiều, tôi từ chối lời mời của Nhị Cẩu rồi mang theo balo đứng trước cổng trường đợi anh Tễ.
Trong đám đông đều mặc đồng phục giống nhau, có rất nhiều người hút mắt nhưng chỉ có thân ảnh đơn bạc của Lý Tễ thu hút ánh mắt tôi. Dáng người cao ráo thẳng tắp khiến cho những người khác như bị trở thành phông nền vậy.
Tôi đi cùng với anh Tễ đến quán cà phê bên ngoài trường ngồi. Quán cà phê này cũng khá yên tĩnh thoải mái, gọi một ly cà phê là đã có thể ngồi được cả một ngày. Khuyết điểm là rất đắt, rất là đắt nha.
Không đợi anh Tễ mở miệng thì tôi đã nhanh nhảu: “Anh Tễ, cậu muốn uống gì? Tôi có thẻ hội viên ở đây nên được mua 1 tặng 1 đó.”
“Không cần đâu, cậu cứ gọi cái cậu thích đi, gọi xong thì chúng ta bắt đầu.” Anh Tễ bắt đầu cầm sách ra.
“Ok.”
Tôi đi qua gọi hai ly: “Chào chị, cho em một ly trà sữa truyền thống ít đường nhiều đá thêm trân châu đậu đỏ và pudding. Thêm một ly cacao sữa nóng bình thường nữa ạ.” Uống trà sữa mà không có topping thì vô vị lắm.
Mang theo hai ly nước quay lại, tôi đẩy ly sữa cacao qua: “Hihi, ly này là được tặng đó, anh Tễ uống thử đi.”
Anh Tễ chớp mắt: “Cảm ơn cậu.”
Không đợi tôi hưởng thụ ly trà sữa đã được thêm rất nhiều topping, anh Tễ đã lấy xấp giấy A4 ra, trên đó có đầy những chữ viết tay sắc nét rõ ràng.
“Cái này là đề ôn tập lớp 10 tôi tự soạn ra, cậu cứ làm trước đi rồi tôi sẽ xem nên giúp đỡ cậu ở đâu.”
“Ừm…Ok…Tôi làm liền.” Mạnh mẽ cầm lấy đề, tôi cứ nghĩ là sẽ nhắc bài lại trước rồi mới làm bài tập chứ, phen này xấu mặt rồi.
Tôi cầm bút lên rồi lật lật tờ giấy. Trên này có rất nhiều môn từ toán học, vật lý, sinh học nhưng số câu cũng không nhiều lắm, chắc 3 tiếng tôi sẽ làm xong thôi.
Tôi chỉ có thể cầm bút lên bắt đầu hí hoáy viết…
Anh Tễ đang ngồi lật xem tài liệu mà cậu ấy đang học. Theo như kinh nghiệm đã được học qua toán cao cấp ở năm nhất đại học thì có vẻ đó là giải tích và tích phân. Quả nhiên là người tài không đợi tuổi!
(Còn tiếp)
Chương trước Chương tiếp
Loading...