Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 757: Canh Tinh
"Sư đệ, ngươi đi theo ta một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Hắc bào đại hán đợi mọi người rời khỏi, diện vô biểu tình, hướng tới Vân Lộ lão ma nói. Sau đó cũng không quay đầu lại đi phòng bên cạnh.
Ánh mắt của Vân Lộ lão ma lóe lên một cái, sau khi do dự một lúc liền im lặng đi theo. Lão dường như rất kính sợ hắc bào đại hán.
" Hàn, Bạch hai vị đạo hữu, chúng ta có thể nói chuyện một chút. Nhị vị trước tiên hãy nhìn qua rồi nói hẵng quyết định có tham gia đổ chiến này hay không. Việc này bần đạo có thể hiểu được, dù sao cũng quá nguy hiểm, nếu không đủ hấp dẫn thì ai cũng không muốn đưa thân vào hiểm cảnh cả. Mặc kệ những thứ kia có làm cho hai vị hài lòng hay không nhưng bần đạo rất hy vọng hai vị đạo hữu chấp nhận lời đề nghị kia." Chí Dương thượng nhân chờ cho đám người của hắc bào đại hàn và Vân Lộ lão ma rời đi, không mời Hàn Lập cùng phu nhân đi tới nơi khác mà đứng tại chỗ trịnh trọng nói.
Còn Nguỵ Vô Nhai hai tay để sau lưng, thần sắc không đổi nhìn hai người.
Nghe Chí Dương thượng nhân nói vậy, Hàn Lập còn chưa nói gì thì vị phu nhân xinh đẹp nhíu mày, lạnh lùng trả lời:
"Ta chỉ là một phụ nữ yếu nhược. Mặc kệ việc Mộ Lan xâm lấn Thiên Nam, hay là Thiên Nam xâm lấn Mộ Lan. Lần này nếu như ngươi không truyền tin nói là có vật ấy trong tay thì ta cũng không rời núi tới đây. Lời thật khó nghe, nếu thứ đó không vừa ý ta thì ta sẽ lập tức quay về."
Lời lẽ của vị phu nhân nói Chí Dương thượng nhân không có chút khách khí nào cả.
" Bạch đạo hữu sao lại thế chứ! Mặc dù việc năm đó ta có sai nhưng trên thực tế là muốn tốt cho đạo hữu mà thôi." Chí Dương thượng nhân nghe vậy, không chút tức giận mà còn ôn hòa nói.
"Hừ! Thị phi đúng sai, ta tự có đánh giá của riêng mình. Đừng đề cập đến chuyện năm đó nữa. Mau lấy vật ấy ra đi!" Sắc mặt phu nhân trầm xuống, hừ lạnh nói.
Hàn Lập nghe đến đó, ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Xem ra Bạch phu nhân này có chút chuyện liên quan với Chí Dương thượng nhân, không biết quan hệ giữa bọn họ thế nào nữa.
Chí Dương thượng nhân thấy vẻ mặt của vị phu nhân bất thiện như thế, chỉ còn biết lắc đầu rồi đưa tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng.
Vẻ bề ngoài của hộp ngọc nhìn rất bình thường, giống như những cái khác. Nhưng nó vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong đại sảnh nhanh chóng giảm xuống, chỉ trong phút chốc đã lạnh giá như mùa đông. Mặc dù Hàn Lập đã luyện đến cảnh giới nóng, lạnh bất xâm nhưng cũng cảm thấy không thích ứng lắm cho nên hắn không khỏi đưa hai mắt nhìn nhìn.
Còn vị phu nhân họ Bạch kia khi cảm ứng được khí âm hàn thì nét mặt lộ ra vẻ kích động.
Lúc này Chí Dương thượng nhân không nói lời nào mà đưa cái hộp ngọc tới trước mặt bà ta.
Tiếp nhận cái hộp ngọc, vị phu nhân nọ nhẹ nhàng mở ra rồi liếc mắt nhìn một cái. Với thần thức hiện tại của mình thì Hàn Lập không cần nhìn cũng biết được rõ ràng vật gì đang ở trong hộp.
Thì ra đó là một đôi nhộng tằm bán trong suốt, tản ra bạch khí nhè nhẹ. Hàn Lập nhíu mày một chút. Đôi nhộng tằm này có hình dáng rất kỳ lạ, hình như nằm ở phía cuối của Kỳ trùng bảng với tên gọi là Băng Tuyết tằm.
Uy lực của nó không lớn lắm nhưng lại có thần thông khác khó có thể tin nổi. Loại trùng này rất khó kiếm. Nhất định vị phu nhân kia chắc có chuyện gì cần sử dụng chúng nên mới đáp ứng Chí Dương thượng nhân về việc tham gia đổ chiến, âu cũng là vấn đề dễ hiểu.
" Sao chỉ mới ở giai đoạn nhộng thôi vậy? Nó còn chưa trưởng thành mà!" Có chút ngoài dự đoán của Hàn Lập, phu nhân kia sau khi thấy, sắc mặt có chút biến đổi hỏi.
"Bạch đạo hữu, đôi Băng Tuyết tằm này được phát hiện ở tầng băng nằm sâu cả trăm trượng phía dưới hàn băng động. Nó không phải là loại bình thường mà chính là cực phẩm Thanh Vương tằm. Ngươi hãy dùng thần thức đánh giá kỹ sẽ thấy sự dị thường trong cơ thể của chúng." Chí Dương thượng nhân thần sắc không đổi, bình thản nói.
"Thanh Vương tằm?" Vẻ mặt vị phu nhân thay đổi, bán tín bán nghi, dùng thần thức kiểm tra băng tằm. Một hồi lâu sau đó, nét mặt mới giãn ra.
"Thế nào? Đôi Thanh Vương tằm này tuy vẫn là nhộng nhưng nếu nở ra thì chắc chắc sẽ là cực phẩm, chắc cũng đủ để cho đạo hữu mãn ý rồi chứ?" Chí Dương thượng nhân nhìn chằm chằm phu nhân, dò hỏi.
"Vật này ta nhận. Ta sẽ tham gia đổ chiến." Phu nhân sau khi do dự một chút, liền thu lấy hộp ngọc.
"Tốt, với thần thông Vân Tuyết quyết của Bạch đạo hữu thì đối phó với một tên pháp sĩ, chắc chắn sẽ thắng." Chí Dương thượng nhân thở phào một hơi, tươi cười vui vẻ nói. Còn phu nhân họ Bạch thần sắc bất động, lạnh nhạt buông ra hai chữ "cáo từ" rồi quay người đi ra khỏi đại điện.
Chí Dương thượng nhân chỉ còn biết cười khổ lắc đầu.
Nguỵ Vô Nhai thấy vậy chỉ cười hắc hắc, nhưng vẫn không nói gì cả.
"Hàn đạo hữu, không biết đạo hữu cần nhiều hay ít Canh Tinh?" Chờ phu nhân nọ đi ra khỏi cửa điện, Chí Dương thượng nhân quay lại, hướng tới Hàn Lập tươi cười hỏi.
"Tại hạ cần rất nhiều, có thể nói là càng nhiều càng tốt. Tất nhiên giá trị Canh Tinh rất cao, chỉ cần hai vị đạo hữu có thể xuất ra, Hàn mỗ nguyện ý dùng vật có giá trị tương đương trao đổi, cũng không khiến cho hai vị đạo hữu thiệt thòi đâu." Hàn Lập không có vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Ha ha! Nghe khẩu khí của Hàn đạo hữu thì dường như có không ít tài sản. Nhưng đạo hữu cũng biết một khi đã đến được cảnh giới như chúng ta thì có rất ít đồ vật làm cho bần đạo cùng Nguỵ huynh động lòng được. Nếu không thì cuộc đại chiến lần này, ba người bọn ta sao lại bỏ ra nhiều đồ vật ngoài thân như thế chứ!" Chí Dương thượng nhân đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó cười nói.
Hàn Lập chỉ cười cười, không nói gì thêm. Còn Nguỵ Vô Nhai đứng im lặng ở một bên đột nhiên than thở một câu:
"Chí Dương đạo hữu, ngươi sao lại có thể nói như vậy chứ. Như Hàn đạo hữu đây chỉ lấy tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ mà có thể bình yên thoát khỏi tay Mộ Lan thần sư, há có thể so sánh với những tu sĩ bình thường khác hay sao!"
"Ha ha. Tại hạ thực đường đột. Bất kể là Hàn đạo hữu định dùng vật gì để trao đổi, trước tiên ta sẽ để đạo hữu xem qua Canh Tinh một chút đã. Nếu đạo hữu có vật gì thực sự làm cho bọn ta động tâm thì sẽ đồng ý đổi tất cả Canh Tinh, hai người bọn ta cũng không có ý kiến gì." Chí Dương thượng nhân hào sảng nói.
Theo đó lão tháo túi trữ vật bên hông ra, hướng miệng túi xuống dưới dốc dốc, một đạo hào quang màu trắng chợt xuất hiện.
Trong đạo hào quang có ba khối đá màu vàng kim lớn nhỏ khác nhau, bị đạo sĩ vươn tay chụp lấy rồi đưa cho Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập liền giật mình, không chút khách khí tiếp nhận và đánh giá thứ mà mình cầu mong bấy lâu nay.
Một lớn hai nhỏ, ba khối này đích xác chính là Canh Tinh.
Thể tích của khối lớn gần bằng với khối Canh Tinh mà hắn thấy ở giao dịch hội ngày đó, cỡ khoảng hạt quả hạnh đào. Còn hai khối nhỏ chỉ bằng một nửa khối lớn. Số lượng này chỉ đủ cho hắn dùng cho khoảng mười mấy thanh phi kiếm. Mặc dù ít hơn so với dự kiên nhưng ngoài mặt Hàn Lập vẫn bình thường, ánh mắt xuất hiện một tia thất vọng.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hàn Lập, Chí Dương thượng nhân có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ Canh Tinh nhiều như vậy mà vẫn không đủ dùng sao? Việc này thực có chút kỳ quái.
Nghĩ tới đây, lão liền hướng tới Nguỵ Vô Nhai liếc mắt một cái.
Rõ ràng Ngụy Vô Nhai cũng thấy được vẻ mặt của Hàn Lập, sau đó còn thấy cái liếc mắt của Chí Dương thượng nhân. Lúc này thần sắc lão không đổi, tay áo rung lên, một khối Canh Tinh lớn bằng nắm tay xuất hiện.
Hàn Lập thấy khối Cnah Tinh lớn nằm trong tay Nguỵ Vô Nhai thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Tuy cộng thêm nó vẫn không đủ cho bảy mươi hai thanh phi kiếm nhưng nếu tiết kiếm cũng đủ dùng luyện chế cho ba mươi sáu thanh phi kiếm. Mà ba mươi sáu thanh phi kiếm phối hợp với thần thông Kiếm Ảnh Phân Quang Thuật thì hắn miễn cưỡng có thể bày ra một cái "Đại Canh Kiếm Trận" loại nhỏ.
Trong lòng có chút kích động, Hàn Lập tiếp nhận khối Canh Tinh mà Ngụy Vô Nhai vừa đưa cho, sau khi hít sâu một hơi ổn định tinh thần, hắn mới mở miệng nói.
"Toàn bộ Canh Tinh đây tuy không đủ dùng nhưng cũng đủ để tại hạ tham gia vào lần đổ chiến tới đây. Xin hai vị đạo hữu xem thử vật mà tại hạ muốn trao đổi có vừa ý hay không?"
Hàn Lập thu lấy canh tinh rồi sau đó lấy từ túi trữ vật ra hai hộp ngọc màu sắc khác nhau, phân biệt đưa cho Ngụy Vô Nhai và Chí Dương thượng nhân.
Chí Dương thượng nhân tiếp lấy hộp ngọc, thản nhiên mở nắp nhìn qua một cái. Còn Ngụy Vô Nhai thì nhấc nhấc đánh giá rồi mới mở ra.
Trong một cái hộp có rất nhiều vẩy sừng màu đỏ tươi, còn trong hộp kia lại có một cái xác rùa màu đen.
"Đây là cái gì?"
"Yêu thú tài liệu!"
Hai người có chút kinh ngạc.
Hàn Lập thấy vậy liền giải thích:
"Không sai! Trong tay Ngụy đạo hữu là lân phiến (vảy) của yêu thú Độc Giao, còn trong tay Chí Dương đạo hữu là xác rùa. Cả hai đều là của yêu thú cấp tám. Mặc dù không dám nói nó là thứ nghịch thiên nhưng tài liệu từ bản thể của yêu thú hóa hình chỉ sợ rất khó kiếm được ở Thiên Nam. Có lẽ cũng dư sức trao đổi với số Canh Tinh vừa rồi.
Thanh âm Hàn Lập rất bình tĩnh và rất tự tin.
Yêu thú cấp tám cho dù ở Loạn Tinh Hải cũng là tồn tại rất đặc thù. Bình thường tu sĩ hay đi ra Ngoại Tinh Hải cũng không mấy ai có thể nhìn thấy, đừng nói đến việc giết chết rồi cướp lấy bản thể làm tài liệu.
Còn ở Thiên Nam, đừng nói yêu thú cấp tám, cho dù cấp sáu, cấp bảy cũng đã tuyệt tích lâu rồi. Ngoại trừ một vài loại hộ sơn yêu thú được các đại tông phái nuôi dưỡng thì tin tức về yêu thú cấp cao chẳng có ở đâu cả.
"Lân phiến của Độc Giao cấp tám?!" Chí Dương thượng nhân còn tốt, tuy vẻ mặt kinh ngạc nhưng thần sắc vẫn như thường, còn Ngụy Vô Nhai thì vừa nghe lai lịch của lân phiến lại không nhịn được thất thanh hô lên, trong giọng nói tràn ngập vẻ vui mừng.
Hàn Lập ngẩn ra nhưng lập tức nhớ tới việc công pháp tu luyện của Ngụy Vô Nhai hình như là độc công. Độc Giao là loại vô cùng kỳ độc, chẳng lẽ lân phiến có tác dụng đối với lão?
Hàn Lập đang lúc nghi ngờ thì Ngụy Vô Nhai đã không thể đợi được, dùng hai ngón tay kẹp lấy một mảnh lân phiến xem xét tỉ mỉ.
"Ha ha, xem ra thứ Hàn đạo hữu muốn trao đổi thực hợp ý Ngụy huynh. Ta cũng có chút hứng thú đối với cái xác quy yêu này. Nếu thực sự là tài liệu của yêu thú cấp tám thì tự nhiên sẽ không phải là vật thường, rất tuyệt khi dùng để luyện chế chiến giáp hoặc thuẫn bài. Vật này đã đủ để hoán đổi lượng Canh Tinh rồi." Chí Dương thượng nhân cảm thấy ngạc nhiên vì sự thất thố của Ngụy Vô Nhai nhưng thần sắc dị dạng lóe lên rồi biến mất, sau đó mỉm cười nói với Hàn Lập và cầm lấy quy xác, không nhanh không chậm xem xét.
Tuy biết lời của Hàn Lập không phải là giả nhưng lão đạo sĩ vẫn khó có thể tin. Một tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vừa xuất thủ đã đưa ra được tài liệu yêu thú cao cấp như vậy. Chí Dương thượng nhân bán tín bán nghi nên phải đánh giá xem đồ vật đó là thật hay giả.
Ánh mắt của Vân Lộ lão ma lóe lên một cái, sau khi do dự một lúc liền im lặng đi theo. Lão dường như rất kính sợ hắc bào đại hán.
" Hàn, Bạch hai vị đạo hữu, chúng ta có thể nói chuyện một chút. Nhị vị trước tiên hãy nhìn qua rồi nói hẵng quyết định có tham gia đổ chiến này hay không. Việc này bần đạo có thể hiểu được, dù sao cũng quá nguy hiểm, nếu không đủ hấp dẫn thì ai cũng không muốn đưa thân vào hiểm cảnh cả. Mặc kệ những thứ kia có làm cho hai vị hài lòng hay không nhưng bần đạo rất hy vọng hai vị đạo hữu chấp nhận lời đề nghị kia." Chí Dương thượng nhân chờ cho đám người của hắc bào đại hàn và Vân Lộ lão ma rời đi, không mời Hàn Lập cùng phu nhân đi tới nơi khác mà đứng tại chỗ trịnh trọng nói.
Còn Nguỵ Vô Nhai hai tay để sau lưng, thần sắc không đổi nhìn hai người.
Nghe Chí Dương thượng nhân nói vậy, Hàn Lập còn chưa nói gì thì vị phu nhân xinh đẹp nhíu mày, lạnh lùng trả lời:
"Ta chỉ là một phụ nữ yếu nhược. Mặc kệ việc Mộ Lan xâm lấn Thiên Nam, hay là Thiên Nam xâm lấn Mộ Lan. Lần này nếu như ngươi không truyền tin nói là có vật ấy trong tay thì ta cũng không rời núi tới đây. Lời thật khó nghe, nếu thứ đó không vừa ý ta thì ta sẽ lập tức quay về."
Lời lẽ của vị phu nhân nói Chí Dương thượng nhân không có chút khách khí nào cả.
" Bạch đạo hữu sao lại thế chứ! Mặc dù việc năm đó ta có sai nhưng trên thực tế là muốn tốt cho đạo hữu mà thôi." Chí Dương thượng nhân nghe vậy, không chút tức giận mà còn ôn hòa nói.
"Hừ! Thị phi đúng sai, ta tự có đánh giá của riêng mình. Đừng đề cập đến chuyện năm đó nữa. Mau lấy vật ấy ra đi!" Sắc mặt phu nhân trầm xuống, hừ lạnh nói.
Hàn Lập nghe đến đó, ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Xem ra Bạch phu nhân này có chút chuyện liên quan với Chí Dương thượng nhân, không biết quan hệ giữa bọn họ thế nào nữa.
Chí Dương thượng nhân thấy vẻ mặt của vị phu nhân bất thiện như thế, chỉ còn biết lắc đầu rồi đưa tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng.
Vẻ bề ngoài của hộp ngọc nhìn rất bình thường, giống như những cái khác. Nhưng nó vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong đại sảnh nhanh chóng giảm xuống, chỉ trong phút chốc đã lạnh giá như mùa đông. Mặc dù Hàn Lập đã luyện đến cảnh giới nóng, lạnh bất xâm nhưng cũng cảm thấy không thích ứng lắm cho nên hắn không khỏi đưa hai mắt nhìn nhìn.
Còn vị phu nhân họ Bạch kia khi cảm ứng được khí âm hàn thì nét mặt lộ ra vẻ kích động.
Lúc này Chí Dương thượng nhân không nói lời nào mà đưa cái hộp ngọc tới trước mặt bà ta.
Tiếp nhận cái hộp ngọc, vị phu nhân nọ nhẹ nhàng mở ra rồi liếc mắt nhìn một cái. Với thần thức hiện tại của mình thì Hàn Lập không cần nhìn cũng biết được rõ ràng vật gì đang ở trong hộp.
Thì ra đó là một đôi nhộng tằm bán trong suốt, tản ra bạch khí nhè nhẹ. Hàn Lập nhíu mày một chút. Đôi nhộng tằm này có hình dáng rất kỳ lạ, hình như nằm ở phía cuối của Kỳ trùng bảng với tên gọi là Băng Tuyết tằm.
Uy lực của nó không lớn lắm nhưng lại có thần thông khác khó có thể tin nổi. Loại trùng này rất khó kiếm. Nhất định vị phu nhân kia chắc có chuyện gì cần sử dụng chúng nên mới đáp ứng Chí Dương thượng nhân về việc tham gia đổ chiến, âu cũng là vấn đề dễ hiểu.
" Sao chỉ mới ở giai đoạn nhộng thôi vậy? Nó còn chưa trưởng thành mà!" Có chút ngoài dự đoán của Hàn Lập, phu nhân kia sau khi thấy, sắc mặt có chút biến đổi hỏi.
"Bạch đạo hữu, đôi Băng Tuyết tằm này được phát hiện ở tầng băng nằm sâu cả trăm trượng phía dưới hàn băng động. Nó không phải là loại bình thường mà chính là cực phẩm Thanh Vương tằm. Ngươi hãy dùng thần thức đánh giá kỹ sẽ thấy sự dị thường trong cơ thể của chúng." Chí Dương thượng nhân thần sắc không đổi, bình thản nói.
"Thanh Vương tằm?" Vẻ mặt vị phu nhân thay đổi, bán tín bán nghi, dùng thần thức kiểm tra băng tằm. Một hồi lâu sau đó, nét mặt mới giãn ra.
"Thế nào? Đôi Thanh Vương tằm này tuy vẫn là nhộng nhưng nếu nở ra thì chắc chắc sẽ là cực phẩm, chắc cũng đủ để cho đạo hữu mãn ý rồi chứ?" Chí Dương thượng nhân nhìn chằm chằm phu nhân, dò hỏi.
"Vật này ta nhận. Ta sẽ tham gia đổ chiến." Phu nhân sau khi do dự một chút, liền thu lấy hộp ngọc.
"Tốt, với thần thông Vân Tuyết quyết của Bạch đạo hữu thì đối phó với một tên pháp sĩ, chắc chắn sẽ thắng." Chí Dương thượng nhân thở phào một hơi, tươi cười vui vẻ nói. Còn phu nhân họ Bạch thần sắc bất động, lạnh nhạt buông ra hai chữ "cáo từ" rồi quay người đi ra khỏi đại điện.
Chí Dương thượng nhân chỉ còn biết cười khổ lắc đầu.
Nguỵ Vô Nhai thấy vậy chỉ cười hắc hắc, nhưng vẫn không nói gì cả.
"Hàn đạo hữu, không biết đạo hữu cần nhiều hay ít Canh Tinh?" Chờ phu nhân nọ đi ra khỏi cửa điện, Chí Dương thượng nhân quay lại, hướng tới Hàn Lập tươi cười hỏi.
"Tại hạ cần rất nhiều, có thể nói là càng nhiều càng tốt. Tất nhiên giá trị Canh Tinh rất cao, chỉ cần hai vị đạo hữu có thể xuất ra, Hàn mỗ nguyện ý dùng vật có giá trị tương đương trao đổi, cũng không khiến cho hai vị đạo hữu thiệt thòi đâu." Hàn Lập không có vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn.
"Ha ha! Nghe khẩu khí của Hàn đạo hữu thì dường như có không ít tài sản. Nhưng đạo hữu cũng biết một khi đã đến được cảnh giới như chúng ta thì có rất ít đồ vật làm cho bần đạo cùng Nguỵ huynh động lòng được. Nếu không thì cuộc đại chiến lần này, ba người bọn ta sao lại bỏ ra nhiều đồ vật ngoài thân như thế chứ!" Chí Dương thượng nhân đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó cười nói.
Hàn Lập chỉ cười cười, không nói gì thêm. Còn Nguỵ Vô Nhai đứng im lặng ở một bên đột nhiên than thở một câu:
"Chí Dương đạo hữu, ngươi sao lại có thể nói như vậy chứ. Như Hàn đạo hữu đây chỉ lấy tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ mà có thể bình yên thoát khỏi tay Mộ Lan thần sư, há có thể so sánh với những tu sĩ bình thường khác hay sao!"
"Ha ha. Tại hạ thực đường đột. Bất kể là Hàn đạo hữu định dùng vật gì để trao đổi, trước tiên ta sẽ để đạo hữu xem qua Canh Tinh một chút đã. Nếu đạo hữu có vật gì thực sự làm cho bọn ta động tâm thì sẽ đồng ý đổi tất cả Canh Tinh, hai người bọn ta cũng không có ý kiến gì." Chí Dương thượng nhân hào sảng nói.
Theo đó lão tháo túi trữ vật bên hông ra, hướng miệng túi xuống dưới dốc dốc, một đạo hào quang màu trắng chợt xuất hiện.
Trong đạo hào quang có ba khối đá màu vàng kim lớn nhỏ khác nhau, bị đạo sĩ vươn tay chụp lấy rồi đưa cho Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập liền giật mình, không chút khách khí tiếp nhận và đánh giá thứ mà mình cầu mong bấy lâu nay.
Một lớn hai nhỏ, ba khối này đích xác chính là Canh Tinh.
Thể tích của khối lớn gần bằng với khối Canh Tinh mà hắn thấy ở giao dịch hội ngày đó, cỡ khoảng hạt quả hạnh đào. Còn hai khối nhỏ chỉ bằng một nửa khối lớn. Số lượng này chỉ đủ cho hắn dùng cho khoảng mười mấy thanh phi kiếm. Mặc dù ít hơn so với dự kiên nhưng ngoài mặt Hàn Lập vẫn bình thường, ánh mắt xuất hiện một tia thất vọng.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hàn Lập, Chí Dương thượng nhân có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ Canh Tinh nhiều như vậy mà vẫn không đủ dùng sao? Việc này thực có chút kỳ quái.
Nghĩ tới đây, lão liền hướng tới Nguỵ Vô Nhai liếc mắt một cái.
Rõ ràng Ngụy Vô Nhai cũng thấy được vẻ mặt của Hàn Lập, sau đó còn thấy cái liếc mắt của Chí Dương thượng nhân. Lúc này thần sắc lão không đổi, tay áo rung lên, một khối Canh Tinh lớn bằng nắm tay xuất hiện.
Hàn Lập thấy khối Cnah Tinh lớn nằm trong tay Nguỵ Vô Nhai thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Tuy cộng thêm nó vẫn không đủ cho bảy mươi hai thanh phi kiếm nhưng nếu tiết kiếm cũng đủ dùng luyện chế cho ba mươi sáu thanh phi kiếm. Mà ba mươi sáu thanh phi kiếm phối hợp với thần thông Kiếm Ảnh Phân Quang Thuật thì hắn miễn cưỡng có thể bày ra một cái "Đại Canh Kiếm Trận" loại nhỏ.
Trong lòng có chút kích động, Hàn Lập tiếp nhận khối Canh Tinh mà Ngụy Vô Nhai vừa đưa cho, sau khi hít sâu một hơi ổn định tinh thần, hắn mới mở miệng nói.
"Toàn bộ Canh Tinh đây tuy không đủ dùng nhưng cũng đủ để tại hạ tham gia vào lần đổ chiến tới đây. Xin hai vị đạo hữu xem thử vật mà tại hạ muốn trao đổi có vừa ý hay không?"
Hàn Lập thu lấy canh tinh rồi sau đó lấy từ túi trữ vật ra hai hộp ngọc màu sắc khác nhau, phân biệt đưa cho Ngụy Vô Nhai và Chí Dương thượng nhân.
Chí Dương thượng nhân tiếp lấy hộp ngọc, thản nhiên mở nắp nhìn qua một cái. Còn Ngụy Vô Nhai thì nhấc nhấc đánh giá rồi mới mở ra.
Trong một cái hộp có rất nhiều vẩy sừng màu đỏ tươi, còn trong hộp kia lại có một cái xác rùa màu đen.
"Đây là cái gì?"
"Yêu thú tài liệu!"
Hai người có chút kinh ngạc.
Hàn Lập thấy vậy liền giải thích:
"Không sai! Trong tay Ngụy đạo hữu là lân phiến (vảy) của yêu thú Độc Giao, còn trong tay Chí Dương đạo hữu là xác rùa. Cả hai đều là của yêu thú cấp tám. Mặc dù không dám nói nó là thứ nghịch thiên nhưng tài liệu từ bản thể của yêu thú hóa hình chỉ sợ rất khó kiếm được ở Thiên Nam. Có lẽ cũng dư sức trao đổi với số Canh Tinh vừa rồi.
Thanh âm Hàn Lập rất bình tĩnh và rất tự tin.
Yêu thú cấp tám cho dù ở Loạn Tinh Hải cũng là tồn tại rất đặc thù. Bình thường tu sĩ hay đi ra Ngoại Tinh Hải cũng không mấy ai có thể nhìn thấy, đừng nói đến việc giết chết rồi cướp lấy bản thể làm tài liệu.
Còn ở Thiên Nam, đừng nói yêu thú cấp tám, cho dù cấp sáu, cấp bảy cũng đã tuyệt tích lâu rồi. Ngoại trừ một vài loại hộ sơn yêu thú được các đại tông phái nuôi dưỡng thì tin tức về yêu thú cấp cao chẳng có ở đâu cả.
"Lân phiến của Độc Giao cấp tám?!" Chí Dương thượng nhân còn tốt, tuy vẻ mặt kinh ngạc nhưng thần sắc vẫn như thường, còn Ngụy Vô Nhai thì vừa nghe lai lịch của lân phiến lại không nhịn được thất thanh hô lên, trong giọng nói tràn ngập vẻ vui mừng.
Hàn Lập ngẩn ra nhưng lập tức nhớ tới việc công pháp tu luyện của Ngụy Vô Nhai hình như là độc công. Độc Giao là loại vô cùng kỳ độc, chẳng lẽ lân phiến có tác dụng đối với lão?
Hàn Lập đang lúc nghi ngờ thì Ngụy Vô Nhai đã không thể đợi được, dùng hai ngón tay kẹp lấy một mảnh lân phiến xem xét tỉ mỉ.
"Ha ha, xem ra thứ Hàn đạo hữu muốn trao đổi thực hợp ý Ngụy huynh. Ta cũng có chút hứng thú đối với cái xác quy yêu này. Nếu thực sự là tài liệu của yêu thú cấp tám thì tự nhiên sẽ không phải là vật thường, rất tuyệt khi dùng để luyện chế chiến giáp hoặc thuẫn bài. Vật này đã đủ để hoán đổi lượng Canh Tinh rồi." Chí Dương thượng nhân cảm thấy ngạc nhiên vì sự thất thố của Ngụy Vô Nhai nhưng thần sắc dị dạng lóe lên rồi biến mất, sau đó mỉm cười nói với Hàn Lập và cầm lấy quy xác, không nhanh không chậm xem xét.
Tuy biết lời của Hàn Lập không phải là giả nhưng lão đạo sĩ vẫn khó có thể tin. Một tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vừa xuất thủ đã đưa ra được tài liệu yêu thú cao cấp như vậy. Chí Dương thượng nhân bán tín bán nghi nên phải đánh giá xem đồ vật đó là thật hay giả.