Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 730: Thái Huyền Bát Quái Đồ
Đám người trọc mi đại hán phía dưới cũng có vẻ lo lắng, bọn họ trong lòng biết tu sĩ họ Mã nếu đem quyển trục này ra đối địch thì không thể không có dấu hiệu gì, không thể một chút tác dụng cũng không có.
Quả nhiên, tại trung tâm biển lửa tu sĩ họ Mã hai tay bắt quyết, quyển trục trước người hình ảnh xoay ngang lên một chút rồi tiếp theo bạch quang chớp động, cuồng phong nổi lên, một đạo bạch phong trụ từ bát quái đồ phóng lên cao, khuếch tán ra hơn mười trượng bốn phía.
Biển lửa quanh thân bị phong trụ lấy thế như chẻ tre tiến lên, trong nháy mắt biển lửa đã bị thu nhỏ lại hơn non nửa.
Hơn nữa tu sĩ họ Mã gầm lên giận dữ rồi một đạo ngân hồng từ trong phong trụ bắn nhanh ra, thẳng hướng Quật Diệu đối diện đánh tới mà không thèm để ý tới hỏa giao trên đầu.
Xem ra tu sĩ họ Mã biết rõ là chỉ cần kích thương Quật Diệu thì sẽ làm cho hỏa giao vốn tâm thần tương thông tự nhiên uy lực giảm đi.
Quật Diệu mặt không chút thay đổi, khóe miệng mím lại, giương tay lên.
Một thanh phi đao màu đỏ từ lòng bàn tay bắn ra, hóa thành một đạo hồng quang nghênh đón ngân hồng.
Phi đao này trong suốt đỏ đậm, quang mang chói mắt, trong nháy mắt ngăn cản ngân hồng lại rồi giữa không trung giao đấu.
Nhất thời hồng quang ngân mang đan vào nhau khó phân, trong lúc nhất thời khó có thể phân hạ cao thấp.
Quật Diệu thấy cảnh này, trong mắt hàn quang chợt lóe, hai tay vừa lộn, trong tay quang hoa sáng ngời xuất hiện lưỡng diện hồng tiểu phiên.
Đem tiểu phiên hướng lên không trung phất một cái "phạch" một tiếng, phiên kỳ đón gió phồng to lên đến hơn một trượng.
Tiếng chú ngữ trầm thấp khó hiểu từ miệng Quật Diệu truyền ra. Phiên kỳ quanh thân hồng quang đại phóng đồng thời từ phiên diện bắn ra lưỡng đạo hỏa trụ thô to cùng với hỏa giao trên đỉnh đầu ngưng tụ hội hợp.
Đại phiến hỏa vân nhất thời như ẩn như hiện bắt đầu ngưng tụ hiện hình.
"Đi "
Tiếng chú ngữ của Quật Diệu dừng lại, hắn há mồm bắn ra một đoàn hồng sắc tinh khí lên trên người hỏa giao trên đầu tu sĩ họ Mã.
Hỏa giao tinh thần đại chấn, lắc đầu vẫy đuôi ngâm một tiếng dài rồi một đầu tiến vào trong hỏa vân.
Hỏa vân đỏ rực bốc lên quay cuồng, một lát sau bỗng nhiên kịch liệt thu nhỏ lại.
Hàn Lập phía dưới thấy cảnh này thì hai mắt khép hờ, trong mắt có lam mang chớp động.
Thông qua thanh minh linh nhãn thần thông, hắn kinh ngạc phát hiện ra đầu hỏa giao nọ đang trốn ở trong hỏa vân há mồm điên cuồng hấp thụ hỏa vân tứ phía.
Trong chớp mắt hỏa vân đã bị hỏa giao này cắn nuốt không còn một mảnh, theo đó thân hình hỏa giao kịch liệt bành trướng giống như quả bóng bơm hơi chỉ trong chốc lát to lên đến hơn mười trượng, đầu to như một gian phòng lớn. Răng nanh lòi ra trông dữ tợn đáng sợ.
Mà lúc này, bạch cự phong đối diện bao vây hỏa vân cũng biến mất không còn một mảnh, hiện ra lão giả tiên phong đạo cốt.
Tu sĩ họ Mã hai tay cầm lấy bản bát quái đồ nọ, lạnh lùng nhìn hình thể lớn đến dọa người của hỏa giao liếc mắt một cái, không nói gì cầm quyển trục trong tay hướng lên trên ném đi.
Vật ấy hóa thành một đạo sáng mờ bay thẳng lên trời cao, trong nháy mắt chui vào tầng mây trên trời cao biến mất không thấy đâu, phảng phất như bay ra ngoài vũ trụ.
Quật Diệu thấy tình hình này giật mình ngẩn ra.
Nhưng chỉ chần chờ một chút thì trên đầu hắn xuất hiện một trận linh khí dị thường ba động. Theo sau ngũ sắc linh quang nhè nhẹ từ trên trời giáng xuống, rồi một cái bát quái đồ vô cùng khổng lồ bỗng xuất hiện trong ánh hà quang đem phương viên hơn mười trượng bao phủ vào, không chút khách khí hướng xuống phía dưới hạ xuống.
Quật Diệu sắc mặt đại biến, không suy nghĩ nhiều đưa tay điểm chỉ vào trên hỏa giao.
Cự giao lập tức giương phồng cổ há miệng, một đạo hồng quang từ trong miệng điên cuồng phun ra đánh vào đáy bát quái đồ.
Cự đại trận đồ nhẹ nhàng thôn phệ đạo hồng quang rồi như không có chuyện gì tiếp tục hạ xuống.
Thấy cảnh này Quật Diệu sắc mặt trắng bệch, hai tay chà xát rồi đột nhiên giương lên, vô số khỏa hỏa cầu to cỡ đầu nắm tay từ lòng bàn tay bắn ra, ào ạt bắn lên phía trời cao.
Chứng kiến một màn này, Hàn Lập trong lòng vừa động.
Không phải dùng phù bảo phát ra Hỏa Đạn Thuật mà là bằng tự thân tu vi đồng thời thuấn phát ra hỏa cầu. Xem ra linh thuật của pháp sĩ thật đúng là có chút bất đồng, hơn xa so với phổ thông ngũ hành đạo thuật nhất là khi áp dụng trong thực chiến.
Ngay lúc Hàn Lập đang âm thầm suy nghĩ thì đông đảo hỏa cầu giống như lưu tinh đánh tới cự đại trận đồ nhưng không có tác dụng chút nào. Cự đại bát quái đồ không bị ảnh hưởng mà còn hạ xuống với tốc độ nhanh vô cùng đem Quật Diệu và hỏa giao quây vào trong.
Nhất thời song phương tu sĩ pháp sĩ đang xem cuộc chiến chỉ thấy một cái cự đại trận đồ trên không trung chậm rãi chuyển động ra thì cũng không có cách quan sát được cử động của Quật Diệu.
Công kích thành công nhưng tu sĩ họ Mã cũng không có bởi vậy mà lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại thần sắc âm trầm khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, lập tức trên người hiện lên nhu bạch chi quang lưu chuyển lưu ly, đại phóng ra tia sáng kỳ dị.
Cùng lúc đó, cự đại trận đồ hô ứng hà quang nổi lên, đồng thời bên trong vang lên một trận âm thanh bạo liệt như sấm sét.
Bát quái đồ bắt đầu chợt tối chợt sáng, linh quang chớp động.
"Thiên Khốc tiên sinh, Quật Thượng Sư ở bên trong liệu có chuyện gì không! Nếu có nguy hiểm thì chúng ta không nên tuân thủ cái gì một chọi một, trực tiếp đồng loạt tiến lên đem Quật Thượng Sư từ bên trong cứu ra. Tên Nguyên Anh tu sĩ này còn có thể có loại Cổ Bảo cổ quái này, thật sự là không ngờ!" Pháp sĩ cao gầy chứng kiến màn này, trên mặt lộ ra một điểm lo lắng quay đầu hướng Hắc bào nhân bên cạnh khách khí hỏi.
"Ha ha! không cần lo lắng. Thượng cổ tu sĩ luyện chế được Thái Huyền bát quái đồ này cố nhiên là Cổ Bảo cực kỳ lợi hại nhưng gã tu sĩ sử dụng bảo vật này còn chưa chính thức nắm giữ được cách dùng, chẳng qua là bát quái đồ linh lực cường đại nên có thể mạnh mẽ vây địch. Như thế mà nói thì không làm gì được Quật đạo hữu bao lâu nữa đâu. Hơn nữa phương pháp cố sức thúc dục trận đồ này tự nhiên tiêu hao pháp lực cũng không ít. Người này thật đúng là cực kỳ ngu xuẩn! Nhưng cũng khó trách, địa phương hẻo lánh như thế này có mấy người chân chính biết được cách sử dụng loại Cổ Bảo trân quý như thế" Hắc bào nhân thấp giọng cười quái dị vài tiếng rồi hàm hàm hồ hồ nói, trong lời nói lại tràn ngập ý khinh thường đối với Thiên Nam tu sĩ.
Nghe Hắc bào nhân nói như thế, pháp sĩ cao gầy nọ trong lòng cũng yên tâm không ít, hủy bỏ ý định chỉ huy đám pháp sĩ phía sau tiến lên.
Cùng lúc này, trên mặt đám người trọc mi đại hán đang quan chiến hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng.
Ngay khi nhìn thấy bát quái đồ nọ đem pháp sĩ đối phương vây khốn, bọn họ quả thực cũng hưng phấn một chút. Nhưng sau khi thấy trong trận đồ thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ mạnh cùng việc tu sĩ họ Mã sắc mặt ngưng trọng ở một bên ngồi xếp bằng làm phép thì mới biết được trận đấu pháp này chưa kết thúc, trong lòng thoáng thất vọng.
Mà lão giả bản thân cũng âm thầm kêu khổ không ngừng!
Bảo vật này hắn mới vừa lấy được không lâu, trước đây chỉ dùng đối phó với Kết Đan Kỳ tu sĩ. Người nào một khi bị nhốt vào trong bảo vật này thì không hề có sức phản kháng, mặc cho hắn thúc dục một số cấm chế trong trận đồ đem người nhất nhất diệt sát.
Mà vị Quật Diệu pháp sĩ này bị nhốt vào trong trận đồ lại có thể dựa vào tự thân thần thông tạm thời ngăn trở lôi hỏa công kích, đồng thời còn không ngừng thúc dục cự đại hỏa giao điện cuồng tấn công trận đồ cấm chế.
Thế nên hắn buộc lòng phải duy trì việc liên tục bổ sung linh lực để củng cố trận đồ.
Bầu trời nhất thời bình tĩnh trở lại, trừ ánh hà quang của cự đại trận đồ và tiếng oanh minh mơ hồ truyền ra thì bên ngòai nhất thời lạnh ngắt như tờ.
Đám người trọc mi đại hán trên mặt vẻ lo lắng ngày càng nặng nề.
Hàn Lập đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt không chút thay đổi nhưng trong đầu lại cùng Ngân Nguyệt nói chuyện với nhau.
"Vị Mã đạo hữu này thật sự là phí phạm của trời, cứ liều mạng thúc dục Thái Huyền bát quái đồ như vậy. Phải biết rằng uy lực chân chính của nó tuyệt không có dưới Tử Vân Đấu Cổ Bảo." Ngân Nguyệt trong miệng "chẹp chẹp" không thôi, dường như vì trận đồ nọ bị sử dụng không đúng cách mà cảm thấy đáng tiếc.
"Thái Huyền bát quái đồ, ngươi biết Cổ Bảo này?" Hàn Lập nét mặt đờ đẫn nhưng âm thầm truyền âm hỏi.
"Đương nhiên, bát quái đồ này cũng là Cổ Bảo nổi tiếng thời thượng cổ, chẳng qua bảo vật này hình như chỉ là nhất kiện thô chế hạ phẩm, nếu không thì cho dù không có cách nào phát huy uy lực chân chính của bát quái đồ thì cũng đủ để đem đối phương giam lại rồi giết chết. Chính thức thượng phẩm bát quái đồ pháp lực có tiêu hao cũng không lớn như thế." Ngân Nguyệt trả lời rất nhanh.
"Thô chế hạ phẩm mà thanh thế đã kinh người như thế thì không biết chính thức thượng phẩm trận đồ thì như thế nào? Chẳng qua, ngươi đã nói uy lực không dưới Tử Vân Đấu Cổ Bảo, chẳng lẽ kiện Cổ Bảo này phải có pháp quyết gì thúc dục mới được hay sao?" Hàn Lập trong lòng chần chờ hỏi một câu.
" Tử Vân Đấu thì không có phiền toái như thế! Chỉ cần rót linh lực vào là có thể sử dụng. Hơn nữa cấm chế Ngọc Dương Chân Hỏa trên đó chỉ cần nghiền ngẫm mấy lần là cũng có thể nắm giữ được."Ngân Nguyệt khẽ cười trả lời.
Nghe nói thế, Hàn Lập im lặng không có nói thêm cái gì, ánh mắt chớp động vài cái, rồi một lần nữa nhìn lên không trung.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua hắn lập tức nhướng mày thầm kêu "Không hay"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trong trận đồ truyền ra.
Bát quái đồ trên không trung đột nhiên vặn vẹo chớp động không thôi, theo đó vô số đạo xích hồng quang trụ hướng bốn phương tám hướng bắn ra, cả trận đồ trong nháy mắt bị xé rách thành trăm ngàn mảnh.
Mọi người đang quan chiến nhìn thấy mà giật mình, từ trận đồ vang lên tiếng nổ ầm ù ù.
Một đoàn liệt hỏa từ đó bắn nhanh ra, trực tiếp bay lên cao hơn mười trượng mới tắt, trong đó hiện ra Quật Diệu mặt đỏ như máu, dưới chân dẫm lên hỏa giao, không biết khi nào đã lùi về phía sau mấy trượng, vẻ mặt vô tình.
Bên kia, tu sĩ họ Mã tình hình cũng không tốt, sắc mặt xám trắng, hai mắt vô thần.
Nhưng lão giả cắn răng đưa tay hướng đến trận đồ rách nát nọ ngoắc một cái, bát quái đồ bị tàn phá chợt lóe lên ánh hà quang bay đi.
Một lát sau, trận đồ một lần nữa hóa thành quyển trục rơi xuống trong tay.
Quả nhiên, tại trung tâm biển lửa tu sĩ họ Mã hai tay bắt quyết, quyển trục trước người hình ảnh xoay ngang lên một chút rồi tiếp theo bạch quang chớp động, cuồng phong nổi lên, một đạo bạch phong trụ từ bát quái đồ phóng lên cao, khuếch tán ra hơn mười trượng bốn phía.
Biển lửa quanh thân bị phong trụ lấy thế như chẻ tre tiến lên, trong nháy mắt biển lửa đã bị thu nhỏ lại hơn non nửa.
Hơn nữa tu sĩ họ Mã gầm lên giận dữ rồi một đạo ngân hồng từ trong phong trụ bắn nhanh ra, thẳng hướng Quật Diệu đối diện đánh tới mà không thèm để ý tới hỏa giao trên đầu.
Xem ra tu sĩ họ Mã biết rõ là chỉ cần kích thương Quật Diệu thì sẽ làm cho hỏa giao vốn tâm thần tương thông tự nhiên uy lực giảm đi.
Quật Diệu mặt không chút thay đổi, khóe miệng mím lại, giương tay lên.
Một thanh phi đao màu đỏ từ lòng bàn tay bắn ra, hóa thành một đạo hồng quang nghênh đón ngân hồng.
Phi đao này trong suốt đỏ đậm, quang mang chói mắt, trong nháy mắt ngăn cản ngân hồng lại rồi giữa không trung giao đấu.
Nhất thời hồng quang ngân mang đan vào nhau khó phân, trong lúc nhất thời khó có thể phân hạ cao thấp.
Quật Diệu thấy cảnh này, trong mắt hàn quang chợt lóe, hai tay vừa lộn, trong tay quang hoa sáng ngời xuất hiện lưỡng diện hồng tiểu phiên.
Đem tiểu phiên hướng lên không trung phất một cái "phạch" một tiếng, phiên kỳ đón gió phồng to lên đến hơn một trượng.
Tiếng chú ngữ trầm thấp khó hiểu từ miệng Quật Diệu truyền ra. Phiên kỳ quanh thân hồng quang đại phóng đồng thời từ phiên diện bắn ra lưỡng đạo hỏa trụ thô to cùng với hỏa giao trên đỉnh đầu ngưng tụ hội hợp.
Đại phiến hỏa vân nhất thời như ẩn như hiện bắt đầu ngưng tụ hiện hình.
"Đi "
Tiếng chú ngữ của Quật Diệu dừng lại, hắn há mồm bắn ra một đoàn hồng sắc tinh khí lên trên người hỏa giao trên đầu tu sĩ họ Mã.
Hỏa giao tinh thần đại chấn, lắc đầu vẫy đuôi ngâm một tiếng dài rồi một đầu tiến vào trong hỏa vân.
Hỏa vân đỏ rực bốc lên quay cuồng, một lát sau bỗng nhiên kịch liệt thu nhỏ lại.
Hàn Lập phía dưới thấy cảnh này thì hai mắt khép hờ, trong mắt có lam mang chớp động.
Thông qua thanh minh linh nhãn thần thông, hắn kinh ngạc phát hiện ra đầu hỏa giao nọ đang trốn ở trong hỏa vân há mồm điên cuồng hấp thụ hỏa vân tứ phía.
Trong chớp mắt hỏa vân đã bị hỏa giao này cắn nuốt không còn một mảnh, theo đó thân hình hỏa giao kịch liệt bành trướng giống như quả bóng bơm hơi chỉ trong chốc lát to lên đến hơn mười trượng, đầu to như một gian phòng lớn. Răng nanh lòi ra trông dữ tợn đáng sợ.
Mà lúc này, bạch cự phong đối diện bao vây hỏa vân cũng biến mất không còn một mảnh, hiện ra lão giả tiên phong đạo cốt.
Tu sĩ họ Mã hai tay cầm lấy bản bát quái đồ nọ, lạnh lùng nhìn hình thể lớn đến dọa người của hỏa giao liếc mắt một cái, không nói gì cầm quyển trục trong tay hướng lên trên ném đi.
Vật ấy hóa thành một đạo sáng mờ bay thẳng lên trời cao, trong nháy mắt chui vào tầng mây trên trời cao biến mất không thấy đâu, phảng phất như bay ra ngoài vũ trụ.
Quật Diệu thấy tình hình này giật mình ngẩn ra.
Nhưng chỉ chần chờ một chút thì trên đầu hắn xuất hiện một trận linh khí dị thường ba động. Theo sau ngũ sắc linh quang nhè nhẹ từ trên trời giáng xuống, rồi một cái bát quái đồ vô cùng khổng lồ bỗng xuất hiện trong ánh hà quang đem phương viên hơn mười trượng bao phủ vào, không chút khách khí hướng xuống phía dưới hạ xuống.
Quật Diệu sắc mặt đại biến, không suy nghĩ nhiều đưa tay điểm chỉ vào trên hỏa giao.
Cự giao lập tức giương phồng cổ há miệng, một đạo hồng quang từ trong miệng điên cuồng phun ra đánh vào đáy bát quái đồ.
Cự đại trận đồ nhẹ nhàng thôn phệ đạo hồng quang rồi như không có chuyện gì tiếp tục hạ xuống.
Thấy cảnh này Quật Diệu sắc mặt trắng bệch, hai tay chà xát rồi đột nhiên giương lên, vô số khỏa hỏa cầu to cỡ đầu nắm tay từ lòng bàn tay bắn ra, ào ạt bắn lên phía trời cao.
Chứng kiến một màn này, Hàn Lập trong lòng vừa động.
Không phải dùng phù bảo phát ra Hỏa Đạn Thuật mà là bằng tự thân tu vi đồng thời thuấn phát ra hỏa cầu. Xem ra linh thuật của pháp sĩ thật đúng là có chút bất đồng, hơn xa so với phổ thông ngũ hành đạo thuật nhất là khi áp dụng trong thực chiến.
Ngay lúc Hàn Lập đang âm thầm suy nghĩ thì đông đảo hỏa cầu giống như lưu tinh đánh tới cự đại trận đồ nhưng không có tác dụng chút nào. Cự đại bát quái đồ không bị ảnh hưởng mà còn hạ xuống với tốc độ nhanh vô cùng đem Quật Diệu và hỏa giao quây vào trong.
Nhất thời song phương tu sĩ pháp sĩ đang xem cuộc chiến chỉ thấy một cái cự đại trận đồ trên không trung chậm rãi chuyển động ra thì cũng không có cách quan sát được cử động của Quật Diệu.
Công kích thành công nhưng tu sĩ họ Mã cũng không có bởi vậy mà lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại thần sắc âm trầm khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, lập tức trên người hiện lên nhu bạch chi quang lưu chuyển lưu ly, đại phóng ra tia sáng kỳ dị.
Cùng lúc đó, cự đại trận đồ hô ứng hà quang nổi lên, đồng thời bên trong vang lên một trận âm thanh bạo liệt như sấm sét.
Bát quái đồ bắt đầu chợt tối chợt sáng, linh quang chớp động.
"Thiên Khốc tiên sinh, Quật Thượng Sư ở bên trong liệu có chuyện gì không! Nếu có nguy hiểm thì chúng ta không nên tuân thủ cái gì một chọi một, trực tiếp đồng loạt tiến lên đem Quật Thượng Sư từ bên trong cứu ra. Tên Nguyên Anh tu sĩ này còn có thể có loại Cổ Bảo cổ quái này, thật sự là không ngờ!" Pháp sĩ cao gầy chứng kiến màn này, trên mặt lộ ra một điểm lo lắng quay đầu hướng Hắc bào nhân bên cạnh khách khí hỏi.
"Ha ha! không cần lo lắng. Thượng cổ tu sĩ luyện chế được Thái Huyền bát quái đồ này cố nhiên là Cổ Bảo cực kỳ lợi hại nhưng gã tu sĩ sử dụng bảo vật này còn chưa chính thức nắm giữ được cách dùng, chẳng qua là bát quái đồ linh lực cường đại nên có thể mạnh mẽ vây địch. Như thế mà nói thì không làm gì được Quật đạo hữu bao lâu nữa đâu. Hơn nữa phương pháp cố sức thúc dục trận đồ này tự nhiên tiêu hao pháp lực cũng không ít. Người này thật đúng là cực kỳ ngu xuẩn! Nhưng cũng khó trách, địa phương hẻo lánh như thế này có mấy người chân chính biết được cách sử dụng loại Cổ Bảo trân quý như thế" Hắc bào nhân thấp giọng cười quái dị vài tiếng rồi hàm hàm hồ hồ nói, trong lời nói lại tràn ngập ý khinh thường đối với Thiên Nam tu sĩ.
Nghe Hắc bào nhân nói như thế, pháp sĩ cao gầy nọ trong lòng cũng yên tâm không ít, hủy bỏ ý định chỉ huy đám pháp sĩ phía sau tiến lên.
Cùng lúc này, trên mặt đám người trọc mi đại hán đang quan chiến hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng.
Ngay khi nhìn thấy bát quái đồ nọ đem pháp sĩ đối phương vây khốn, bọn họ quả thực cũng hưng phấn một chút. Nhưng sau khi thấy trong trận đồ thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ mạnh cùng việc tu sĩ họ Mã sắc mặt ngưng trọng ở một bên ngồi xếp bằng làm phép thì mới biết được trận đấu pháp này chưa kết thúc, trong lòng thoáng thất vọng.
Mà lão giả bản thân cũng âm thầm kêu khổ không ngừng!
Bảo vật này hắn mới vừa lấy được không lâu, trước đây chỉ dùng đối phó với Kết Đan Kỳ tu sĩ. Người nào một khi bị nhốt vào trong bảo vật này thì không hề có sức phản kháng, mặc cho hắn thúc dục một số cấm chế trong trận đồ đem người nhất nhất diệt sát.
Mà vị Quật Diệu pháp sĩ này bị nhốt vào trong trận đồ lại có thể dựa vào tự thân thần thông tạm thời ngăn trở lôi hỏa công kích, đồng thời còn không ngừng thúc dục cự đại hỏa giao điện cuồng tấn công trận đồ cấm chế.
Thế nên hắn buộc lòng phải duy trì việc liên tục bổ sung linh lực để củng cố trận đồ.
Bầu trời nhất thời bình tĩnh trở lại, trừ ánh hà quang của cự đại trận đồ và tiếng oanh minh mơ hồ truyền ra thì bên ngòai nhất thời lạnh ngắt như tờ.
Đám người trọc mi đại hán trên mặt vẻ lo lắng ngày càng nặng nề.
Hàn Lập đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt không chút thay đổi nhưng trong đầu lại cùng Ngân Nguyệt nói chuyện với nhau.
"Vị Mã đạo hữu này thật sự là phí phạm của trời, cứ liều mạng thúc dục Thái Huyền bát quái đồ như vậy. Phải biết rằng uy lực chân chính của nó tuyệt không có dưới Tử Vân Đấu Cổ Bảo." Ngân Nguyệt trong miệng "chẹp chẹp" không thôi, dường như vì trận đồ nọ bị sử dụng không đúng cách mà cảm thấy đáng tiếc.
"Thái Huyền bát quái đồ, ngươi biết Cổ Bảo này?" Hàn Lập nét mặt đờ đẫn nhưng âm thầm truyền âm hỏi.
"Đương nhiên, bát quái đồ này cũng là Cổ Bảo nổi tiếng thời thượng cổ, chẳng qua bảo vật này hình như chỉ là nhất kiện thô chế hạ phẩm, nếu không thì cho dù không có cách nào phát huy uy lực chân chính của bát quái đồ thì cũng đủ để đem đối phương giam lại rồi giết chết. Chính thức thượng phẩm bát quái đồ pháp lực có tiêu hao cũng không lớn như thế." Ngân Nguyệt trả lời rất nhanh.
"Thô chế hạ phẩm mà thanh thế đã kinh người như thế thì không biết chính thức thượng phẩm trận đồ thì như thế nào? Chẳng qua, ngươi đã nói uy lực không dưới Tử Vân Đấu Cổ Bảo, chẳng lẽ kiện Cổ Bảo này phải có pháp quyết gì thúc dục mới được hay sao?" Hàn Lập trong lòng chần chờ hỏi một câu.
" Tử Vân Đấu thì không có phiền toái như thế! Chỉ cần rót linh lực vào là có thể sử dụng. Hơn nữa cấm chế Ngọc Dương Chân Hỏa trên đó chỉ cần nghiền ngẫm mấy lần là cũng có thể nắm giữ được."Ngân Nguyệt khẽ cười trả lời.
Nghe nói thế, Hàn Lập im lặng không có nói thêm cái gì, ánh mắt chớp động vài cái, rồi một lần nữa nhìn lên không trung.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua hắn lập tức nhướng mày thầm kêu "Không hay"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trong trận đồ truyền ra.
Bát quái đồ trên không trung đột nhiên vặn vẹo chớp động không thôi, theo đó vô số đạo xích hồng quang trụ hướng bốn phương tám hướng bắn ra, cả trận đồ trong nháy mắt bị xé rách thành trăm ngàn mảnh.
Mọi người đang quan chiến nhìn thấy mà giật mình, từ trận đồ vang lên tiếng nổ ầm ù ù.
Một đoàn liệt hỏa từ đó bắn nhanh ra, trực tiếp bay lên cao hơn mười trượng mới tắt, trong đó hiện ra Quật Diệu mặt đỏ như máu, dưới chân dẫm lên hỏa giao, không biết khi nào đã lùi về phía sau mấy trượng, vẻ mặt vô tình.
Bên kia, tu sĩ họ Mã tình hình cũng không tốt, sắc mặt xám trắng, hai mắt vô thần.
Nhưng lão giả cắn răng đưa tay hướng đến trận đồ rách nát nọ ngoắc một cái, bát quái đồ bị tàn phá chợt lóe lên ánh hà quang bay đi.
Một lát sau, trận đồ một lần nữa hóa thành quyển trục rơi xuống trong tay.