Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 663: Tung hoành phi mỹ
Lọt vào trong tầm mắt là khoảng không vô tận, ngay cả một bóng quỷ ảnh cũng không có. Nhưng tiếng gầm rú trầm thấp nọ lại càng phát ra vang dội, dường như trong tích tắc đã đến bên cạnh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt phụ nhân trở nên tái nhợt, kinh hãi luống cuống nhìn khắp xung quanh, nhưng sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại, lấy tốc độ so với mới vừa rồi còn nhanh hơn ba phần, vội vàng phá không bay đi.
Nhưng lúc này đã là chậm trễ, mới vừa rồi phía xa xa không có một bóng người nay bỗng nhiên xuất hiện một điểm ngân quang chớp động, lúc rõ lúc không, chờ ngân quang lần nữa phát sáng thì không ngờ đã đến cách chỉ có trăm trượng.
Bên trong mơ hồ có một bóng người trên lưng có hai cánh, đúng là Hàn Lập đang đuổi theo.
Hàn Lập nhìn phụ nhân đang bay trong hồng quang, độn tốc cực nhanh cũng cảm thấy một tia ngoài ý muốn.
Xem ra thiên hạ to lớn, các loại kỳ công diệu pháp, đích xác là không thể biết hết được. Một nữ tu Kết Đan Kỳ, không ngờ cũng có loại công pháp độn thuật đáng sợ này.
Bí công này so với pháp bảo Phong Lôi Sí nói không chừng còn nhanh hơn không ít.
Hàn Lập tâm lý có chút cảm khái, nhưng đeo Phong Lôi Sí sau lưng, cũng không hề dừng lại một khắc nào.
Chỉ thấy ngân sí lại một lần nữa di chuyển, Hàn Lập đã hóa thành một đạo quang hồ, chợt lóe lên sau đó đã xuất hiện phía trước phụ nhân. Hắn thong dong vươn tay, năm ngón tay khẻ nhếch, năm đạo kiếm quang màu xanh trong nháy mắt từ đầu ngón tay bắn ra.
Phụ nhân mặt cả kinh không còn chút máu, hô to một tiếng: "Tiền bối, tha mạng!"
Tiếp theo, quanh thân hồng quang đồng loạt bùng lên chói mắt, trong nháy mắt cùng mấy hào quang màu xanh dung hợp thành một cái vòm ánh sáng màu xanh đỏ dày dặn, vững vàng bảo hộ bên trong.
Hàn Lập nhíu mày một chút, thản nhiên nhìn nữ nhân này không nói, kết quả năm đạo kiếm khí một đường đánh tới trên màn hào quang.
"Phốc phốc" vài tiếng trầm đục truyện tới.
Uy lực của vòm ánh sáng thuộc tính Phong hỏa này thật đúng là không nhỏ. Liên tục ngăn chặn ba đạo kiếm khí nhưng đến đạo kiếm khí thứ tư đánh tới thì trong ánh mắt tuyệt vọng của phụ nhân, khoảng khắc vòm ánh sáng này đã bị vỡ tung.
Phụ nhân này căn bản không kịp thi triển thủ đoạn khác, sau khi bị hai đạo kiếm khí xuyên thủng nơi yếu hại mà chết.
Hàn Lập nhìn thi thể phụ nhân đang rơi thẳng xuống nhẹ lắc đầu, ngón tay khẽ bắn, một viên hỏa cầu bay ra, thi thể phụ nhân hóa thành tro bụi.
Túi Trữ Vật trên người cùng kiện quang tráo pháp bảo sau cái vung tay vững vàng rơi vào trong tay Hàn Lập.
"Nếu ta không giết ngươi, thì chỉ sợ đến phiên ma đạo Nguyên Anh Kỳ lão quái vật đuổi giết ta".
Hàn Lập thở dài một tiếng, quanh thân lôi quang chớp động rồi lại hướng thần thức tập trung vào những tên còn lại đang bỏ chạy.
Mục tiêu lúc này đây là tất cả các tu sĩ có tu vi trung bình, cao thâm nhất là tên tu sĩ áo đen kia, tu vi đã đến Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, bộ dáng lập tức muốn tiến vào Kết Đan Hậu Kỳ.
Có điều Hàn Lập trên đường truy đuổi đã vỗ Túi linh thú, thả ra rất nhiều tam sắc Phệ Kim Trùng. Sau đó hắn dùng thần niệm dẫn dắt, tất cả phi trùng lập tức ngưng tụ thành mười mấy thanh tam sắc phi kiếm, phân biệt đuổi theo hướng các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang liều mạng bỏ chạy.
Những người này tu vi nông cạn, độn tốc cũng chậm hơn, Hàn Lập lại muốn nhất nhất diệt sát bọn họ. Dùng đám linh trùng biến hóa thành phi kiếm đủ có thể đồng thời hạ sát bọn họ.
Về phần vài tên tu sĩ Kết Đan Kỳ còn lại thì do hắn tự mình đến thu thập.
Dù sao những người này độn tốc không chậm, nếu chỉ dựa vào linh trùng đuổi theo sợ rằng không có gì nắm chắc. Bởi vì độn tốc của Phệ Kim Trùng tại khoảng cách ngắn còn có thể đuổi kịp. Một khi chạy khoảng cách xa như thế thì lực bất tòng tâm.
Tu sĩ áo đen cước dẫm lên một ô hắc đoản nhận phát sáng, sắc mặt âm trầm buồn bực quay đầu chạy đi.
Lần này đi ra ngoài tìm hung thủ sát hại Lục sư đệ, không nghĩ tới lại đụng đầu với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Xem ra Lục sư đệ kia không biết có phải do tên tu sĩ ra tay tiêu diệt hay không nhưng khẳng định là có quan hệ tới đám tu sĩ Ngự Linh Tông này.
Mà xem ra đám Ngự Linh Tông tu sĩ vừa thấy người nọ đuổi theo phía sau, so với bọn hắn bộ dáng càng hoảng sợ hơn, có đến tám chín phần mười do đám Ngự Linh Tông trêu chọc cừu gia, mà bọn họ lần này xem như bị mắc vạ lây.
Đối phương có ý đồ bất thiện, tám chín phần mười là muốn giết người diệt khẩu. Hắn thật đúng là không muốn vì vậy mà chạy.
Bất quá mặc kệ như thế nào, lúc này đây dính dáng đến tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì chuyện Lục sư đệ bị sát hại sẽ không còn là chuyện bọn hắn có thể xử lý.
Sau khi trở về nhất định phải bẩm báo sư phụ, làm cho lão nhân gia đích thân xuất mã mới được.
Đối phương dám không kiêng nể gì truy sát ma đạo Kết Đan Tu Sĩ bọn hắn. Người này chắc không phải là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ của thế lực khác, mà là tán tu qua đường, nếu không sao lại không có một chút kiêng kỵ đối với thế lực ma đạo khổng lồ như thế.
Tu sĩ áo đen đang âm thầm lo lắng thì đột nhiên từ mặt bên truyền đến một tràng sấm sét quái dị, thanh âm lúc cao lúc thấp.
Tu sĩ áo đen giật mình kinh hãi, vội vàng cảnh giác quay đầu nhìn lại. Kết quả trước mắt chỉ thấy ánh thanh quang chợt lóe, sau đó không còn biết gì nữa.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi khẽ vẫy tay, triệu hồi thanh sắc cự kiếm mang thi thể từ xa.
Người này mặc dù đang lúc phi độn còn cẩn thận mở ra vòng ánh sáng hộ thân, nhưng dưới cự kiếm do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm biến thành thì không chịu nổi một kích. Vòng ánh sáng hộ thân này tựa như giấy bạc vậy, bị một kích phá tới không có chút tác dụng ngăn cản nào.
Bây giờ hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Được hai khối bích lục khô lâu dẫn dắt, tu sĩ cẩm y thần sắc khẩn trương quay đầu nhìn trái phải không ngừng.
Hắn rất rõ ràng, đừng tưởng một mạch chạy ra cự ly xa như thế, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nọ cũng không ngay từ đầu truy đuổi, nhưng chỉ cần hắn còn đang nằm trong vùng bao phủ của thần thức cường đại của đối phương thì bất kỳ thời khắc nào cũng có thể bị đối phương đuổi giết đến.
Bởi vậy hắn vừa toàn lực phi độn, vừa tận lực triển khai toàn bộ thần thức, tim đập thình thịch.
Kết quả, khi tâm thần hắn cảm giác bất an, vừa quay đầu nhìn lại thì trái tim chợt trầm xuống.
Chỉ thấy cách đó không xa, trên không trung, không biết khi nào đã xuất hiện một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, một thân đạm thanh nho sam, ôn hòa nhìn hắn cười cười, lộ ra một bộ hàm răng lòe lòe sáng lên như tuyết trắng.
Tu sĩ Cẩm y lập tức vung tay bỏ chạy nhưng thanh niên nọ vẻ mặt ôn hoà nói:.
"Đạo hữu chạy trốn lộ trình dài như thế thật sự là rất khổ cực. Hay là để Hàn mỗ tống tiễn đạo hữu một đoạn đường!"
Hàn Lập nói xong tay thì vung tay áo lên.
Vô số kim điểm từ trong tay áo bay ra, trong nháy mắt hóa thành một đóa kim vân thật lớn, che trời phủ đất lạnh lung đập xuống phía dưới.
Tu sĩ Cẩm y chỉ còn kịp kêu một tiếng bi thảm rồi lập tức ngay cả người lẫn pháp bảo đều bị kim vân cắn nuốt, một lát sau đóa kim vân lần nữa bay lên, không gian chỗ vừa rồi trống trơn, tu sĩ cẩm y cứ như vậy mà biến mất khỏi nhân gian.
"Phệ Kim Trùng tiến hóa quả nhiên so với ban đầu lợi hại hơn nhiều. Ngay cả pháp bảo cũng trong phút chốc cắn nuốt địa sạch sẽ, xứng danh không có gì không thể thôn phệ".
Hàn Lập nhìn thấy tình hình như vậy, thần sắc không thay đổi, nhưng trong miệng lại thì thào tự nói vài câu.
Sau đó hắn lấy ra một Túi linh thú từ trong tay áo, đám Phệ Kim Trùng màu vàng này sau khi xoay quanh vài vòng tại không trung mới lưu luyến bay vào túi. Điều này làm cho Hàn Lập chau mày, tâm lý thở dài.
Đám trùng tử này ngày cường đại thì khống chế chúng nó cũng không có dễ dàng giống trước kia.
Điều này làm cho Hàn Lập hơi có chút cụt hứng.
Tiếng sấm sét nổi lên, Hàn Lập biến thành ngân quang biến mất trong không trung.
Hạm Vân Chi cưỡi trên linh cầm trắng noãn hóa thành một đạo bạch hồng dài ước ba bốn trượng vội vã phi độn về phía trước.
Giờ phút này nàng cùng linh cầm hòa thành đạo bạch quang nhu hòa, trong đó hiện lên khuôn mặt trắng noãn như ngọc, cùng tăng thêm vài phần hơi thở thánh khiết.
Chỉ là hiện tại nàng hàng mi nhíu chặt, trong tay cầm một cái đĩa ngọc màu lục lớn bằng bàn tay, cẩn thận xem xét không ngừng, trên mặt hiện vẻ âm trầm bất định.
Trên đĩa ngọc trong suốt sáng long lanh, xanh biếc ẩm ướt, hai bên vành đĩa có nhiều thượng cổ phù văn màu vàng bạc cùng một ít minh ấn hoa văn thâm ảo, tản ra linh khí lục sắc kinh người. Vừa nhìn, đã biết không phải là kiện dị bảo tầm thường.
Mà ở trung tâm đĩa ngọc, nơi đó bóng loáng trong như gương, có bảy tám quang điểm hồng sắc lúc ẩn lúc hiện lấp lóe không ngừng, phảng phất như màu đỏ của huỳnh hỏa trùng.
Nhưng đang lúc này, một quang điểm sau một lúc lấp lóe, bỗng nhiên từ tâm đĩa biến mất.
Hạm Vân Chi thấy cảnh này, cắn làn môi đỏ mọng, trên mặt hiện ra một tia ưu sắc, rồi ngưng thần nhìn chăm chú bảo vật trong tay, mắt không chớp một cái.
Nhưng một lát sau, lại có thêm hai điểm hồng cũng chợt hiện một chút sau đó cũng từ mặt đĩa ngọc biến mất.
Nét mặt tú lệ băng khiết của Hạm Vân Chi rốt cục thần sắc đại biến,.
Sau khi các điểm hồng trên cái đĩa biến mất thì cũng chỉ còn hai quang điểm có chút lấp lóe không ngừng.
"Trừ ta cùng Liễu sư muội thì bốn gã Trúc Cơ Kỳ đệ tử gần như cùng một lúc gặp độc thủ. Chẳng lẽ người này có phân thân thuật, hay là có thần thông gì khác khó tin. Xem ra, hay là ta đã quá coi thường thần thông của lão quái Nguyên Anh Kỳ này. Phỏng chừng tu sĩ Quỷ Linh Môn cũng không biết ở nơi nào. Biết trước như vậy, tốt hơn hết là mọi người tập hợp lại cùng nhau, cùng người này đánh một trận".
Hạm Vân Chi dịu dàng khẽ vén tóc trên trán, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ lẩm bẩm, thanh âm thấp gần như không thể nghe thấy.
Trong nháy mắt, khuôn mặt phụ nhân trở nên tái nhợt, kinh hãi luống cuống nhìn khắp xung quanh, nhưng sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại, lấy tốc độ so với mới vừa rồi còn nhanh hơn ba phần, vội vàng phá không bay đi.
Nhưng lúc này đã là chậm trễ, mới vừa rồi phía xa xa không có một bóng người nay bỗng nhiên xuất hiện một điểm ngân quang chớp động, lúc rõ lúc không, chờ ngân quang lần nữa phát sáng thì không ngờ đã đến cách chỉ có trăm trượng.
Bên trong mơ hồ có một bóng người trên lưng có hai cánh, đúng là Hàn Lập đang đuổi theo.
Hàn Lập nhìn phụ nhân đang bay trong hồng quang, độn tốc cực nhanh cũng cảm thấy một tia ngoài ý muốn.
Xem ra thiên hạ to lớn, các loại kỳ công diệu pháp, đích xác là không thể biết hết được. Một nữ tu Kết Đan Kỳ, không ngờ cũng có loại công pháp độn thuật đáng sợ này.
Bí công này so với pháp bảo Phong Lôi Sí nói không chừng còn nhanh hơn không ít.
Hàn Lập tâm lý có chút cảm khái, nhưng đeo Phong Lôi Sí sau lưng, cũng không hề dừng lại một khắc nào.
Chỉ thấy ngân sí lại một lần nữa di chuyển, Hàn Lập đã hóa thành một đạo quang hồ, chợt lóe lên sau đó đã xuất hiện phía trước phụ nhân. Hắn thong dong vươn tay, năm ngón tay khẻ nhếch, năm đạo kiếm quang màu xanh trong nháy mắt từ đầu ngón tay bắn ra.
Phụ nhân mặt cả kinh không còn chút máu, hô to một tiếng: "Tiền bối, tha mạng!"
Tiếp theo, quanh thân hồng quang đồng loạt bùng lên chói mắt, trong nháy mắt cùng mấy hào quang màu xanh dung hợp thành một cái vòm ánh sáng màu xanh đỏ dày dặn, vững vàng bảo hộ bên trong.
Hàn Lập nhíu mày một chút, thản nhiên nhìn nữ nhân này không nói, kết quả năm đạo kiếm khí một đường đánh tới trên màn hào quang.
"Phốc phốc" vài tiếng trầm đục truyện tới.
Uy lực của vòm ánh sáng thuộc tính Phong hỏa này thật đúng là không nhỏ. Liên tục ngăn chặn ba đạo kiếm khí nhưng đến đạo kiếm khí thứ tư đánh tới thì trong ánh mắt tuyệt vọng của phụ nhân, khoảng khắc vòm ánh sáng này đã bị vỡ tung.
Phụ nhân này căn bản không kịp thi triển thủ đoạn khác, sau khi bị hai đạo kiếm khí xuyên thủng nơi yếu hại mà chết.
Hàn Lập nhìn thi thể phụ nhân đang rơi thẳng xuống nhẹ lắc đầu, ngón tay khẽ bắn, một viên hỏa cầu bay ra, thi thể phụ nhân hóa thành tro bụi.
Túi Trữ Vật trên người cùng kiện quang tráo pháp bảo sau cái vung tay vững vàng rơi vào trong tay Hàn Lập.
"Nếu ta không giết ngươi, thì chỉ sợ đến phiên ma đạo Nguyên Anh Kỳ lão quái vật đuổi giết ta".
Hàn Lập thở dài một tiếng, quanh thân lôi quang chớp động rồi lại hướng thần thức tập trung vào những tên còn lại đang bỏ chạy.
Mục tiêu lúc này đây là tất cả các tu sĩ có tu vi trung bình, cao thâm nhất là tên tu sĩ áo đen kia, tu vi đã đến Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, bộ dáng lập tức muốn tiến vào Kết Đan Hậu Kỳ.
Có điều Hàn Lập trên đường truy đuổi đã vỗ Túi linh thú, thả ra rất nhiều tam sắc Phệ Kim Trùng. Sau đó hắn dùng thần niệm dẫn dắt, tất cả phi trùng lập tức ngưng tụ thành mười mấy thanh tam sắc phi kiếm, phân biệt đuổi theo hướng các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang liều mạng bỏ chạy.
Những người này tu vi nông cạn, độn tốc cũng chậm hơn, Hàn Lập lại muốn nhất nhất diệt sát bọn họ. Dùng đám linh trùng biến hóa thành phi kiếm đủ có thể đồng thời hạ sát bọn họ.
Về phần vài tên tu sĩ Kết Đan Kỳ còn lại thì do hắn tự mình đến thu thập.
Dù sao những người này độn tốc không chậm, nếu chỉ dựa vào linh trùng đuổi theo sợ rằng không có gì nắm chắc. Bởi vì độn tốc của Phệ Kim Trùng tại khoảng cách ngắn còn có thể đuổi kịp. Một khi chạy khoảng cách xa như thế thì lực bất tòng tâm.
Tu sĩ áo đen cước dẫm lên một ô hắc đoản nhận phát sáng, sắc mặt âm trầm buồn bực quay đầu chạy đi.
Lần này đi ra ngoài tìm hung thủ sát hại Lục sư đệ, không nghĩ tới lại đụng đầu với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Xem ra Lục sư đệ kia không biết có phải do tên tu sĩ ra tay tiêu diệt hay không nhưng khẳng định là có quan hệ tới đám tu sĩ Ngự Linh Tông này.
Mà xem ra đám Ngự Linh Tông tu sĩ vừa thấy người nọ đuổi theo phía sau, so với bọn hắn bộ dáng càng hoảng sợ hơn, có đến tám chín phần mười do đám Ngự Linh Tông trêu chọc cừu gia, mà bọn họ lần này xem như bị mắc vạ lây.
Đối phương có ý đồ bất thiện, tám chín phần mười là muốn giết người diệt khẩu. Hắn thật đúng là không muốn vì vậy mà chạy.
Bất quá mặc kệ như thế nào, lúc này đây dính dáng đến tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì chuyện Lục sư đệ bị sát hại sẽ không còn là chuyện bọn hắn có thể xử lý.
Sau khi trở về nhất định phải bẩm báo sư phụ, làm cho lão nhân gia đích thân xuất mã mới được.
Đối phương dám không kiêng nể gì truy sát ma đạo Kết Đan Tu Sĩ bọn hắn. Người này chắc không phải là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ của thế lực khác, mà là tán tu qua đường, nếu không sao lại không có một chút kiêng kỵ đối với thế lực ma đạo khổng lồ như thế.
Tu sĩ áo đen đang âm thầm lo lắng thì đột nhiên từ mặt bên truyền đến một tràng sấm sét quái dị, thanh âm lúc cao lúc thấp.
Tu sĩ áo đen giật mình kinh hãi, vội vàng cảnh giác quay đầu nhìn lại. Kết quả trước mắt chỉ thấy ánh thanh quang chợt lóe, sau đó không còn biết gì nữa.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi khẽ vẫy tay, triệu hồi thanh sắc cự kiếm mang thi thể từ xa.
Người này mặc dù đang lúc phi độn còn cẩn thận mở ra vòng ánh sáng hộ thân, nhưng dưới cự kiếm do Thanh Trúc Phong Vân Kiếm biến thành thì không chịu nổi một kích. Vòng ánh sáng hộ thân này tựa như giấy bạc vậy, bị một kích phá tới không có chút tác dụng ngăn cản nào.
Bây giờ hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Được hai khối bích lục khô lâu dẫn dắt, tu sĩ cẩm y thần sắc khẩn trương quay đầu nhìn trái phải không ngừng.
Hắn rất rõ ràng, đừng tưởng một mạch chạy ra cự ly xa như thế, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nọ cũng không ngay từ đầu truy đuổi, nhưng chỉ cần hắn còn đang nằm trong vùng bao phủ của thần thức cường đại của đối phương thì bất kỳ thời khắc nào cũng có thể bị đối phương đuổi giết đến.
Bởi vậy hắn vừa toàn lực phi độn, vừa tận lực triển khai toàn bộ thần thức, tim đập thình thịch.
Kết quả, khi tâm thần hắn cảm giác bất an, vừa quay đầu nhìn lại thì trái tim chợt trầm xuống.
Chỉ thấy cách đó không xa, trên không trung, không biết khi nào đã xuất hiện một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, một thân đạm thanh nho sam, ôn hòa nhìn hắn cười cười, lộ ra một bộ hàm răng lòe lòe sáng lên như tuyết trắng.
Tu sĩ Cẩm y lập tức vung tay bỏ chạy nhưng thanh niên nọ vẻ mặt ôn hoà nói:.
"Đạo hữu chạy trốn lộ trình dài như thế thật sự là rất khổ cực. Hay là để Hàn mỗ tống tiễn đạo hữu một đoạn đường!"
Hàn Lập nói xong tay thì vung tay áo lên.
Vô số kim điểm từ trong tay áo bay ra, trong nháy mắt hóa thành một đóa kim vân thật lớn, che trời phủ đất lạnh lung đập xuống phía dưới.
Tu sĩ Cẩm y chỉ còn kịp kêu một tiếng bi thảm rồi lập tức ngay cả người lẫn pháp bảo đều bị kim vân cắn nuốt, một lát sau đóa kim vân lần nữa bay lên, không gian chỗ vừa rồi trống trơn, tu sĩ cẩm y cứ như vậy mà biến mất khỏi nhân gian.
"Phệ Kim Trùng tiến hóa quả nhiên so với ban đầu lợi hại hơn nhiều. Ngay cả pháp bảo cũng trong phút chốc cắn nuốt địa sạch sẽ, xứng danh không có gì không thể thôn phệ".
Hàn Lập nhìn thấy tình hình như vậy, thần sắc không thay đổi, nhưng trong miệng lại thì thào tự nói vài câu.
Sau đó hắn lấy ra một Túi linh thú từ trong tay áo, đám Phệ Kim Trùng màu vàng này sau khi xoay quanh vài vòng tại không trung mới lưu luyến bay vào túi. Điều này làm cho Hàn Lập chau mày, tâm lý thở dài.
Đám trùng tử này ngày cường đại thì khống chế chúng nó cũng không có dễ dàng giống trước kia.
Điều này làm cho Hàn Lập hơi có chút cụt hứng.
Tiếng sấm sét nổi lên, Hàn Lập biến thành ngân quang biến mất trong không trung.
Hạm Vân Chi cưỡi trên linh cầm trắng noãn hóa thành một đạo bạch hồng dài ước ba bốn trượng vội vã phi độn về phía trước.
Giờ phút này nàng cùng linh cầm hòa thành đạo bạch quang nhu hòa, trong đó hiện lên khuôn mặt trắng noãn như ngọc, cùng tăng thêm vài phần hơi thở thánh khiết.
Chỉ là hiện tại nàng hàng mi nhíu chặt, trong tay cầm một cái đĩa ngọc màu lục lớn bằng bàn tay, cẩn thận xem xét không ngừng, trên mặt hiện vẻ âm trầm bất định.
Trên đĩa ngọc trong suốt sáng long lanh, xanh biếc ẩm ướt, hai bên vành đĩa có nhiều thượng cổ phù văn màu vàng bạc cùng một ít minh ấn hoa văn thâm ảo, tản ra linh khí lục sắc kinh người. Vừa nhìn, đã biết không phải là kiện dị bảo tầm thường.
Mà ở trung tâm đĩa ngọc, nơi đó bóng loáng trong như gương, có bảy tám quang điểm hồng sắc lúc ẩn lúc hiện lấp lóe không ngừng, phảng phất như màu đỏ của huỳnh hỏa trùng.
Nhưng đang lúc này, một quang điểm sau một lúc lấp lóe, bỗng nhiên từ tâm đĩa biến mất.
Hạm Vân Chi thấy cảnh này, cắn làn môi đỏ mọng, trên mặt hiện ra một tia ưu sắc, rồi ngưng thần nhìn chăm chú bảo vật trong tay, mắt không chớp một cái.
Nhưng một lát sau, lại có thêm hai điểm hồng cũng chợt hiện một chút sau đó cũng từ mặt đĩa ngọc biến mất.
Nét mặt tú lệ băng khiết của Hạm Vân Chi rốt cục thần sắc đại biến,.
Sau khi các điểm hồng trên cái đĩa biến mất thì cũng chỉ còn hai quang điểm có chút lấp lóe không ngừng.
"Trừ ta cùng Liễu sư muội thì bốn gã Trúc Cơ Kỳ đệ tử gần như cùng một lúc gặp độc thủ. Chẳng lẽ người này có phân thân thuật, hay là có thần thông gì khác khó tin. Xem ra, hay là ta đã quá coi thường thần thông của lão quái Nguyên Anh Kỳ này. Phỏng chừng tu sĩ Quỷ Linh Môn cũng không biết ở nơi nào. Biết trước như vậy, tốt hơn hết là mọi người tập hợp lại cùng nhau, cùng người này đánh một trận".
Hạm Vân Chi dịu dàng khẽ vén tóc trên trán, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ lẩm bẩm, thanh âm thấp gần như không thể nghe thấy.