Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 608: Biến hóa



Hàn Lập nghe thấy lời này thì khuôn mặt đỏ bừng.
"Nếu mà đưa tin thì vãn bối đáp ứng." Chuyện mà chỉ cần nhấc tay nhấc chân để làm được thì hắn sẽ không từ chối.
Thiếu phụ nghe thấy lời này thì phi thường cao hứng, không nói gì thêm, khoát tay, hộp ngọc bị một đoàn lục quang nâng lên, bay về phía Hàn Lập.
Hàn Lập lấy tay tiếp lấy nó, đem thần thức đảo qua thì có vẻ như vật bên trong chính là Linh nhãnchi ngọc thật
Với tâm tư cẩn thận của hắn tất nhiên rất muốn tận mắt kiểm chứng mới có thể nhận lấy nó.
Vì vậy trên tay hắn chợt lóe lên ánh sáng xanh, nhẹ nhàng vỗ lên chiếc hộp làm cho nó mở ra.
Bên trong hộp mờ mờ ảo ảo, một cỗ linh khí thuần khiết, trong nháy mắt đã tràn ngập thạch động.
Hàn Lập trong lòng khẽ động, nghi hoặc nhìn kĩ vào bên trong hộp.
Chỉ thấy bên trong có một luồng ánh sáng trắng nhu hòa, là một viên ngọc to khoảng vài tấc lấp lánh.
Khiến cho Hàn Lập giật mình chính là tận mắt trông thấy bên trong ngọc có một con trâu nhỏ màu xanh bằng ngón tay cái, không ngừng di chuyển, lắc đầu vẫy đuôi trông rất sống động.
Thấy cảnh này sự kinh ngạc trong lòng hắn càng lớn hơn.
"Thế nào? Linh nhãnchi ngọc này của ta là một bảo bối sắp hóa hình, Linh nhãnchi thạch phổ thông không thể so sánh được với nó, mang theo nó tu luyện nhất định hiệu quả sẽ tăng gấp đôi." Thiếu phụ nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Hàn Lập, đôi mắt lóe lên tia dị sắc nhưng sau đó lại mỉm cười giải thích.
"Không sai, nếu vãn bối có nó thì không cần tới mười năm mà chỉ cần vài năm là đã có thể tiến vào cảnh giới giả anh." Hai mắt Hàn Lập nhìn viên ngọc bên trong hộp rồi đóng nắp lại, ngẩng đầu bình tĩnh nói.
Bây giớ hắn mới tỉnh ngộ, hóa ra Tuyết Vân Hồ đã nhiễm phải linh khí của Linh nhãn chi ngọc nên trên người mới có linh khí, sợ rằng việc tiến hóa thành yêu hồ có liên quan tới bảo vật này.
Bộ dáng trấn định tinh thần của Hàn Lập lại khiến cho thiếu phụ ngẩn ra, không khỏi liếc mắt nhìn hắn một lần.
"Được rồi, vật này đã giao cho ngươi, hộp ngọc ngươi cũng cầm luôn đi nhưng sau đài đá ta còn có một cái hộp khác nữa. Bên ngoài hộp có phù ấn, ngươi lấy lá phù xuống, mang hộp ngọc cho ta là được. Bên trong hộp chính là tín vật mà ta muốn ngươi mang chuyển giúp." Thiếu phụ nâng tay vén nhẹ những sợi tóc trên trán, thản nhiên nói.
"Bảo vãn bối lấy đồ vật gì cho tiền bối?" Hàn Lập nghe lời này vô cùng sửng sốt, trên mặt lại hiện lên thần sắc nghi ngờ.
"Hừ! Còn sợ ta hại ngươi sao? Nếu mà ta tự làm được thì còn nhờ ngươi làm gì?" Thiếu phụ nghe lời này thì không hài lòng cười lạnh, sau đó nhấc tay vén ống quần lên.
Kết quả lọt vào trong mắt Hàn Lập khiến cho hắn đại biến.
Hai đùi khô gầy như que củi, vẻ khô cằn bên ngoài da thì một chút huyết sắc cũng không có, trông vô cùng đáng sợ, nhưng càng khiến cho Hàn Lập sợ hơn chính là trên đùi có vài sợi dây xích màu trắng quấn lấy, một đầu trực tiếp xuyên qua xương, một đầu thì chôn sâu xuống dưới nền đá.
Hàn Lập liếm môi, dù nhìn thấy thiếu phụ như vậy nhưng cũng có mở miệng hỏi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc và hoảng sợ.
Hắn biết chắc chắn thiếu phụ sẽ nói lý do.
Quả nhiên dù trên mặt thiếu phụ tràn đầy sương lạnh nhưng sau khi buông ống quần xuống liền giảng giải:
"Ta ở trong thạch sơn này tự tạo ra thạch thất,còn dùng thứ này trói buộc hai chân cũng chỉ là để vây khốn chính mình mà thôi."
"Vây khốn chính mình?" Hàn Lập khó hiểu hỏi.
"Không sai, công pháp chủ tu "U Sát quyết" của ta vô cùng khác với công pháp tu luyện bình thường. Dù tu luyện nó rất nhanh và uy lực cũng rất thần kỳ nhưng mà nó có một khuyết điểm trí mạng đó chính là khi tu luyện tới giai đoạn cuối cùng thì tâm tính dễ dàng bị thay đổi. Năm đó ta gặp được kỳ ngộ, thần thức cùng tâm trí cao hơn tu sĩ cùng cấp cho nên không hề để ý tới lời khuyên của người khác mà vẫn tu luyện công pháp này. Sau này không ngờ khi đại thành và tiến vào Nguyên Anh kỳ thì không thể tự kiềm chế nổi sát tính, tạo nên một trận mưa gió ở trong Tu Tiên giới, tạo nên vô số cừu gia rồi bị một số tu sĩ Nguyên Anh kỳ vây đánh bị trọng thương, phế đi một cánh tay."
Thiếu phụ quay đầu nhìn về bên vai trống rống, vẻ mặt không hề thay đổi nói.
"Sau khi khỏi thương thế thì ta suy nghĩ nếu sau này không thể tự kiềm chế lại đi ra ngoài thì cái chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi cho nên kiên quyết chế ra Thiên Hỏa Thần Liên cùng gian kim thạch này đem bản thân giam giữ tại đây. Bởi vì sợ bản thân tịch mịch rồi hối hận mà giải khai trói buộc ra ngoài nên ta đã mang chìa khóa thần liên này cho một người bạn giữ. Cũng có ước định là một khoảng thời gian thì đến xem tình hình ta có chuyển biến tốt đẹp không, nếu mà ổn định có thể mang ta thả ra."
Nói đến đây, sắc mặt thiếu phụ bắt đầu trầm xuống.
"Nhưng mà không ngờ vị bạn thân này sau vài lần đến thì lại biến mất luôn, không có chút tin tức gì. Không hiểu hắn có xảy ra chuyện gì bất trắc không hay là có chuyện ngoài ý muốn nhưng mà từ đó ta bị giam tại chỗ này đến bây giờ. Bởi vì căn phòng được luyện chế từ Thanh kim thạch nên cho dù ta là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thần thức cũng chỉ có thể xuyên qua trăm trượng bên ngoài mà thôi. Cho dù nghĩ tới việc tìm người tới giúp cũng không có cách nào làm được. Thiên Hỏa thần liên này đã dùng một loại tâm pháp cực kỳ đặc biệt tế luyện qua, nên tương thông với nguyên thần của ta, dù miễn cưỡng có thể dùng chân hỏa luyện chế nhưng nếu không cẩn thận ta có thể mất mạng ngay lập tức. Không ngờ lại có duyên gặp đạo hữu, đúng là trời cao có mắt. Ta rút cuộc không cần phải ở lại đây nữa mà có thể rời khỏi nơi này."
Thiếu phụ áo đen sau khi nói ra hết những lời này, đem tất cả lai lịch của bản thân nói ra một cách khái quát, trừ bỏ sự nghi ngờ trong lòng Hàn Lập.
Nghe xong Hàn Lập vô cùng ngạc nhiên.
Nếu đối phương nói những lời thật thì sóng gió mà thiếu phụ trải qua thực sự không thể tưởng tượng được.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút Hàn Lập hỏi
"Ý của tiền bối chính là đem tin tới cho bạn của tiền bối nhưng đến hôm nay thì nhiều năm như vậy đã trôi qua, vị tiền bối đó có còn sống hay không cũng không có xác suất quá cao."
"Không sai! Chỉ cần đưa tin bảo hắn đem chìa khóa thần liên tới, còn việc hắn chết hay sống thì ngươi cứ an tâm. Ta cùng đối phương đã có giao ước rồi, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ mang vật đó cho người thân tín cất giữ. Nếu không tìm được hắn thì tìm hậu nhân hắn cũng giống như vậy." Thiếu phụ thở dài một hơi, lộ xuất nụ cười khổ.
Nghe đến đó thì Hàn Lập cũng suy nghĩ, cảm thấy hợp tình hợp lý, tựa hồ không có gì sơ hở.
Hắn không nói gì thêm nữa, đi ra sau đài đá tìm kiếm, quả nhiên ở đó có một cái lỗ sâu.
Trước tiên hắn cẩn thận dùng thần thức dò xét một chút, sau đó vươn người, lấy tay thò vào bên trong lôi ra một chiếc hộp ngọc.
Cái hộp này tỏa ra một mùi hương thơm ngát, có chút ố vàng, bên ngoài có khắc một đồ án ngọn lửa, trong hỏa diễm mơ hồ có bóng một người,đang nhìn trời gào rít.
Mà mặt trước hộp có dán một đạo phù tỏa ra ánh sáng chói mắt, mơ hồ phát ra một loại uy áp khiến cho Hàn Lập khó thở.
Hắn không nhịn được giật mình, nhíu nhíu mày.
"Chính là nó, Hàn đạo hữu chỉ cần xé bỏ tấm phù rồi đưa hộp cho ta là được." Thiếu phụ áo đen thấy cái hộp trong tay Hàn Lập không nhịn được trở nên kích động, mở miệng thúc giục.
Hàn Lập vốn đã định kéo tấm phù này xuống, tay đã chạm vào hộp ngọc nhưng sau khi nghe thấy thanh âm của thiếu phụ có chút run rẩy nhè nhẹ, bộ dạng hồi hộp, trong lòng nhất thời lại có cảm giác bất an.
Hắn chần chừ một chút, rụt tay về, nhìn nhìn thiếu phụ.
Kết quả lọt vào trong mắt khiến cho Hàn Lập một trận rét lạnh.
Hai mắt thiếu phụ trở thành màu bích lục vô cùng dị thường, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo tạo cho người khác một loại cảm giác vô cùng hung lệ, không còn chút nào của bậc tiên bối cao nhân lúc nãy nữa.
Thiếu phụ vừa thấy Hàn Lập thu tay thì hơi ngẩn ra một chút, lập tức ý thức đến điều gì đó, màu lục trong mắt, khuôn mặt hung ác trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, khẩu khí chầm chậm nói.
"Hàn đạo hữu nhìn ta làm gì? Vì sao không gỡ tấm phù đó xuống rồi đưa hộp ngọc cho ta. Không nên lo lắng, ta đem Linh nhãn chi ngọc – bảo vật hiếm có trên thế gian cho ngươi thì còn chần chờ gì nữa."
Hàn Lập nhìn thiếu phụ áo đen một chút, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào tấm phù màu vàng trên hộp ngọc, không nói cái gì, nhíu mày, sau đó một tay cầm hộp chầm chậm tiến lại gần thiếu phụ
"Hàn đạo hữu, ngươi muốn làm gì? Đứng lại! Đừng đi qua đây!" Bộ dáng vốn thong dong của thiếu phụ khi vừa thấy Hàn Lập mang hộp có tấm phù lại gần thì thần sắc lập tức đại biến, không ngừng quát bảo dừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...