Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 604: Lục Tung Chiểu Trạch
Thấy Hàn Lập đáp ứng yêu cầu trợ giúp, Khuê Hoán tự nhiên cực kỳ cao hứng. Lập tức cùng Hàn Lập ước định thời gian, địa điểm, sau đó vui vẻ rời đi.
Qua một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập đem khởi động cấm pháp động phủ sau khi đó rời dược viên đi thẳng đến địa điểm ước định.
Hắn chân đạp một thanh phi kiếm pháp khí, tốc độ không nhanh không chậm.
Lại nói cũng buồn cười., thứ pháp khí này kể từ khi Kết Đan đến nay đã nhiều năm không sử dụng qua.
Một thanh thượng giai pháp khí này cũng làm Hàn Lập thật vất vả mới tìm được trong Túi Trữ Vật ra.
Về phần pháp khí thấp hơn hắn thật sự không cách nào tìm ra.
Sau nửa khắc phi hành, Hàn Lập đáp xuống một nơi thoạt nhìn như một đỉnh núi nhỏ. Nơi này đúng là chỗ hắn cùng đám người Khuê Hoán ước định gặp mặt.
Nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người. Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ lo lắng vì hắn đến sớm hơn so với thời gian ước định một chút.
Hàn Lập cũng không có khách khí, ngay lập tức tại đỉnh núi tìm một khối đá sạch sẽ ngồi trên đó đả tọa vận khí, thổ nạp thiên địa linh khí.
Qua một lúc lâu sau, khi phía chân trời mơ hồ nhuốm màu hồng thì mới thấy xuất hiện mấy điểm đen từ các hướng chậm rãi bay tới.
Vừa nhìn thấy tốc độ phi hành của những người này, Hàn Lập sờ mũi cười khổ.
Kết quả sau một đoạn thời gian, những người này bay với tốc độ như sên bò trong mắt Hàn Lập rút cuộccũng bay đến tiểu sơn.
"Hàn sư đệ, ngươi đến so với chúng ta sớm hơn một ít. Thật là có ý tứ." Khuê Hoán đứng trên không trung cười hì hì nhìn Hàn Lập lớn tiếng hô. Dưới chân là một kiện pháp khí hình vòng tròn, đây chính là pháp khí phi hành cấp thấp thống nhất sử dụng cho đệ tử nội môn Lạc Vân Tông. Khó trách tốc độ mấy người lại chậm như thế.
Vừa nói chuyện, Khuê Hoán vừa mang theo những người khác đáp xuống.
"Không có gì, ta cũng chỉ là vừa đến xong mà thôi. Mấy vị sư huynh này là toàn bộ nhân thủ tham gia sao?" Hàn Lập từ tiểu sơn đứng lên, xoay chuyển ánh mắt liếc nhìn ba người khác một cái.
"Hắc hắc. Để bắt Tuyết Vân Hồ, năm người vừa đủ bày Ngũ Hành Mê Tung trận. Nhiều người, linh thạch sẽ phải chia sẽ nhiều. Ba vị này là Mã sư huynh, Tập sư huynh, còn có Vương sư huynh." Khuê Hoán vẻ mặt tươi cười chỉ từng người một giới thiệu với Hàn Lập.
Ba người tuổi cũng không quá lớn. Lớn nhất trong đám này là Vương sư huynh, tuổi vào tầm ba mươi lăm đến ba sáu, tướng mạo nho nhã, một thân bạch y tung bay, phong tư có chút tiêu sái. Trong mấy người này tu vi hắn có vẻ cao nhất, ước chừng Luyện Khí Kỳ tầng thứ mười một.
Hai gã thanh niên khác, một người vóc dáng ục ịch, một người thì sắc mặt vàng vọt cũng chỉ vào khoảng hai bảy hai tám tuổi, tu vi tại tầng thứ mười Luyện Khí Kỳ.
"Chuyện Hàn sư đệ, ta cùng hai vị sư đệ đây cũng đã nghe nói. Thực sự may mắn là nhờ có sư đệ cho mượn linh thạch tương trợ nếu không chúng ta hoàn toàn không có biện pháp bắt con yêu hồ này." Vị Vương sư huynh này khí vũ bất phàm. Sau khi Khuê Hoán giới thiệu xong nhân tiện mỉm cười với Hàn Lập. Nụ cười rạng rỡ làm cho người ta cảm giác như có gió xuân thổi qua.
Hai người đồng dạng nhìn Hàn Lập với ánh mắt đầy thiện ý, xem ra chuyện Hàn Lập cho mượn linh thạch đã gây ấn tượng tốt với bọn họ.
"Sư huynh không cần khách khí, ta bất quá chỉ muốn kiếm thêm một chút linh thạch mà thôi." Hàn Lập tự nhiên nói khách khí vài câu.
"Linh thạch này có lẽ đối với Trúc Cơ Kỳ tu sĩ không tính là cái gì, nhưng đối với Luyện Khí Kỳ đệ tử chúng ta mà nói đều không phải có thể dễ dàng mượn từ người lạ. Chỉ cần điểm này thì Hàn sư đệ là một người có thể kết giao! Vương mỗ thực sự xem sư đệ như bằng hữu" Bạch y tu sĩ Họ Vương lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói.
Hàn Lập nghe xong trong lòng âm thầm gật đầu, không khỏi phải đánh giá lại.
Vị Vương sư huynh này bất luận khí độ, tu vi cách đối nhân xử thế đều không phải tầm thường. Xem ra hắn chính là thủ lĩnh của chuyến đi.
Vì vậy Hàn Lập mỉm cười, đang định nói cái gì đó thì Khuê Hoán nhìn sắc trời, sau đó đột nhiên xen miệng nhắc nhở.
"Vương sư huynh, Hàn sư đệ. Có cái gì nói, chúng ta trên đường nói. Lấy tốc độ chúng ta, nếu còn trì hoãn thì đến Lục Tung chiểu trạch cũng chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian đi bắt Tuyết Vân Hồ. Dù sao chúng ta không có khả năng rời khỏi môn phái lâu lắm."
"Khuê sư đệ nói rất có đúng. Đích xác không thể lãng phí thời gian được nữa. Chúng ta bây giờ lên đường. Chờ sau này có cơ hội, sớm sẽ cùng Hàn sư đệ nói chuyện." Vương sư huynh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vì vậy mấy người cùng thả pháp khí ra, phóng lên cao.
"Di, sư đệ lại dùng pháp khí do mình tự mua, pháp khí này tối thiểu cũng là trung giai pháp khí. Chẳng lẽ sư đệ cũng xuất thân là đệ tử gia tộc." Mấy người vừa mới bay lên, Khuê Hoán nhân tiện thấy phi kiếm dưới chân Hàn Lập, thì không khỏi vừa phi hành vừa kinh ngạc kêu lên.
Cho dù là trung giai pháp khí thì đối với Luyện Khí Kỳ ngoại môn đệ tử bọn họ mà nói cũng đồng nghĩa với số lượng linh thạch rất lớn.
Vương sư huynh thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh nghi, mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Về phần tu sĩ béo mập cùng tu sĩ da mặt vàng vọt kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hàn mỗ một thân một mình nào có gia tộc nào. Chỉ bất quá mấy năm trước, tại hạ có học được một chút bản lãnh luyện chế phù bảo thô thiển. Cho nên khi tán tu cũng cũng thu được một chút linh thạch. Nếu không tại hạ cũng không thể hào phóng như thế, một lần cho Khuê sư huynh mượn nhiều nhiều linh thạch như vậy." Hàn Lập trước đã sớm dự kiến tình huống này xuất hiện bởi vậy sau khi mỉm cười, nhân tiện giải thích.
Nghe Hàn Lập vừa nói, mấy người này đầu tiên là lộ ra vẻ chợt hiểu, tiếp theo lại tỏ vẻ hâm mộ dị thường.
"Chế phù? Không nghĩ tới Hàn sư đệ lại còn có loại bản lãnh như thế. Sư đệ nếu có thể kiếm linh thạch từ chế phù thì cảnh giới luyện chế hẳn không kém mới đúng. Không biết bây giờ sư đệ có thể luyện chế phù cấp bậc nào." Vị Mã sư huynh ục béo mập thu hồi vẻ kinh hãi, có chút tò mò hỏi.
"Chủ yếu là luyện chế linh phù sơ cấp hạ bậc, sơ cấp trung giai ta cũng có thể luyện chế hai loại, bất quá xác xuất thành công không cao." Hàn Lập cũng không che giấu nói.
"Hàn sư đệ có thể luyện chế trung giai linh phù." Lần này ngay cả Vương sư huynh cũng động dung, không khỏi giương hai mắt nhìn Hàn Lập.
"Đúng. Ta có thể luyện chế Lôi hỏa phù cùng Kim cương phù. Nhưng đáng tiếc trong năm sáu lần mới có thể thành công một lần mà thôi, sau khi trừ tiền vốn mua tài liệu ra thì căn bản không kiếm được mấy linh thạch." Hàn Lập mặt không đổi sắc nói.
"Hàn sư đệ khiêm nhường quá. Theo ta được biết, ngoại môn đệ tử có thể luyện chế được trung giai linh phù chỉ có ở Hỏa Vân Phong vốn là nơi lấy luyện phù làm việc chính, ngoài ra cũng không mấy người có thể làm được. Nhưng bằng chiêu thức ấy, sư đệ sau này có thể khiến linh thạch chảy vào không ngừng. Không giống chúng ta mấy người, mỗi ngày phải khổ tâm suy nghĩ tìm phương pháp kiếm linh thạch." Vương sư huynh thở dài một hơi, có chút cảm khái nói.
Mấy người khác nghe lời này, sắc mặt nhất thời đều ảm đạm, hiển nhiên Vương sư huynh nói thế đều động đến nỗi đau của bọn họ.
"Mấy vị sư huynh đánh giá ta cao quá. Phù bảo ta luyện chế ra không phải là linh phù cao cấp, mà ta lại không cách nào cả ngày ở phường thị để bán mấy loại phù ít khi dùng đó cho nên thu hoạch cũng không nhiều như mấy vị nghĩ đâu. Ta xem mấy vị sư huynh đi bắt Tuyết Vân Hồ để làm sinh ý cũng tốt đấy chứ!" Hàn Lập mục quang vi động, cất giọng nói.
Nghe lời này, Khuê Hoán mấy người sau khi nhìn nhau vài lần rồi tất cả đều mặt lộ vẻ cười khổ. Vương sư huynh lại mở miệng nói:.
"Sư đệ có điều không biết, việc bắt Tuyết Vân Hồ này chúng ta không thể làm được nhiều lần. Sau chuyến này chúng ta không thể lại đi Lục Tung chiểu trạch được nữa."
"Tại sao?" Hàn Lập ngẩn ra một lúc rồi kinh ngạc hỏi.
"Một là bởi vì Tuyết Vân Hồ nơi này đã bị chúng ta bắt gần hết rồi, không còn lại là bao. Hai là, Tuyết Vân Hồ bây giờ cũng có chút khó bán. Dù sao Tuyết Vân Hồ bình thường cũng không phải là yêu thú chính thức, nữ đệ tử nguyện ý mua nó cũng chỉ có một tiểu bộ phận mà thôi. Các sư tỷ tu vi hơi có chút thành tựu đều là muốn bắt một con yêu thú làm linh thú cho chính mình." Khuê Hoán giải thích.
"Nguyên lai là như thế. Xem ra mấy vị sư huynh sau này xác thực phải tìm phương pháp khác." Hàn Lập lộ ra ánh mắt đồng tình.
Vương sư huynh nghe vậy, lắc đầu nhưng không nói gì nữa.
Cứ như vậy, năm người nhất tề bay ra khỏi phạm vi cấm chế của Lạc Vân Tông, sau đó biến đổi phương hướng, bay thẳng đến giữa Vân Mộng Sơn.
"Hàn sư đệ, vị trí Lục Tung chiểu trạch ở vào một địa điểm rất xảo diệu, là nơi thế lực Lạc Vân Tông cùng Cổ Kiếm Môn giao nhau. Nhưng bởi vì nơi này địa điểm hẻo lánh, có nhiều chướng khí nên có rất ít đệ tử khác đi vào trong đó. Cho nên mấy người chúng ta mới có thể tự do bắt Tuyết Vân Hồ làm sinh ý. Đây là một lọ đan dược khu trừ chướng khí, sau khi bay vào đó, sư đệ nhất định cứ cách một đoạn thời gian phải ăn vào một viên. Nếu không thì thượng nôn hạ tả không ngừng." Vương sư huynh trên đường đột nhiên ném cho Hàn Lập một cái bình nhỏ màu xanh biếc và dặn dò.
"Đa tạ sư huynh đã lo lắng." Hàn Lập không khách khí tiếp nhận bình đan dược, thu vào Túi Trữ Vật.
Bất quá với tu vi hắn bây giờ đương nhiên sẽ không sợ hãi chướng khí cái gì, chỉ có trời biết hắn có dùng hay không đan dược này.
Năm người phi hành mấy canh giờ, sau khi lướt qua một ngọn núi cao lớn, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, xuất hiện một thung lũng lớn tươi xanh với nhiều loại cây cao thấp khác nhau mọc xen kẽ. Nhưng giữa những tán cây xanh lại mơ hồ có lớp vụ khí màu phấn đỏ nhạt phiêu phù.
"Đến nơi rồi, chúng ta hạ xuống. Tất cả mọi người cẩn thận một chút!" Vương sư huynh cảnh báo, sau đó một chân giẫm pháp khí dưới chân, dẫn đầu hướng về phía vụ khí phóng đi.
Qua một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập đem khởi động cấm pháp động phủ sau khi đó rời dược viên đi thẳng đến địa điểm ước định.
Hắn chân đạp một thanh phi kiếm pháp khí, tốc độ không nhanh không chậm.
Lại nói cũng buồn cười., thứ pháp khí này kể từ khi Kết Đan đến nay đã nhiều năm không sử dụng qua.
Một thanh thượng giai pháp khí này cũng làm Hàn Lập thật vất vả mới tìm được trong Túi Trữ Vật ra.
Về phần pháp khí thấp hơn hắn thật sự không cách nào tìm ra.
Sau nửa khắc phi hành, Hàn Lập đáp xuống một nơi thoạt nhìn như một đỉnh núi nhỏ. Nơi này đúng là chỗ hắn cùng đám người Khuê Hoán ước định gặp mặt.
Nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người. Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ lo lắng vì hắn đến sớm hơn so với thời gian ước định một chút.
Hàn Lập cũng không có khách khí, ngay lập tức tại đỉnh núi tìm một khối đá sạch sẽ ngồi trên đó đả tọa vận khí, thổ nạp thiên địa linh khí.
Qua một lúc lâu sau, khi phía chân trời mơ hồ nhuốm màu hồng thì mới thấy xuất hiện mấy điểm đen từ các hướng chậm rãi bay tới.
Vừa nhìn thấy tốc độ phi hành của những người này, Hàn Lập sờ mũi cười khổ.
Kết quả sau một đoạn thời gian, những người này bay với tốc độ như sên bò trong mắt Hàn Lập rút cuộccũng bay đến tiểu sơn.
"Hàn sư đệ, ngươi đến so với chúng ta sớm hơn một ít. Thật là có ý tứ." Khuê Hoán đứng trên không trung cười hì hì nhìn Hàn Lập lớn tiếng hô. Dưới chân là một kiện pháp khí hình vòng tròn, đây chính là pháp khí phi hành cấp thấp thống nhất sử dụng cho đệ tử nội môn Lạc Vân Tông. Khó trách tốc độ mấy người lại chậm như thế.
Vừa nói chuyện, Khuê Hoán vừa mang theo những người khác đáp xuống.
"Không có gì, ta cũng chỉ là vừa đến xong mà thôi. Mấy vị sư huynh này là toàn bộ nhân thủ tham gia sao?" Hàn Lập từ tiểu sơn đứng lên, xoay chuyển ánh mắt liếc nhìn ba người khác một cái.
"Hắc hắc. Để bắt Tuyết Vân Hồ, năm người vừa đủ bày Ngũ Hành Mê Tung trận. Nhiều người, linh thạch sẽ phải chia sẽ nhiều. Ba vị này là Mã sư huynh, Tập sư huynh, còn có Vương sư huynh." Khuê Hoán vẻ mặt tươi cười chỉ từng người một giới thiệu với Hàn Lập.
Ba người tuổi cũng không quá lớn. Lớn nhất trong đám này là Vương sư huynh, tuổi vào tầm ba mươi lăm đến ba sáu, tướng mạo nho nhã, một thân bạch y tung bay, phong tư có chút tiêu sái. Trong mấy người này tu vi hắn có vẻ cao nhất, ước chừng Luyện Khí Kỳ tầng thứ mười một.
Hai gã thanh niên khác, một người vóc dáng ục ịch, một người thì sắc mặt vàng vọt cũng chỉ vào khoảng hai bảy hai tám tuổi, tu vi tại tầng thứ mười Luyện Khí Kỳ.
"Chuyện Hàn sư đệ, ta cùng hai vị sư đệ đây cũng đã nghe nói. Thực sự may mắn là nhờ có sư đệ cho mượn linh thạch tương trợ nếu không chúng ta hoàn toàn không có biện pháp bắt con yêu hồ này." Vị Vương sư huynh này khí vũ bất phàm. Sau khi Khuê Hoán giới thiệu xong nhân tiện mỉm cười với Hàn Lập. Nụ cười rạng rỡ làm cho người ta cảm giác như có gió xuân thổi qua.
Hai người đồng dạng nhìn Hàn Lập với ánh mắt đầy thiện ý, xem ra chuyện Hàn Lập cho mượn linh thạch đã gây ấn tượng tốt với bọn họ.
"Sư huynh không cần khách khí, ta bất quá chỉ muốn kiếm thêm một chút linh thạch mà thôi." Hàn Lập tự nhiên nói khách khí vài câu.
"Linh thạch này có lẽ đối với Trúc Cơ Kỳ tu sĩ không tính là cái gì, nhưng đối với Luyện Khí Kỳ đệ tử chúng ta mà nói đều không phải có thể dễ dàng mượn từ người lạ. Chỉ cần điểm này thì Hàn sư đệ là một người có thể kết giao! Vương mỗ thực sự xem sư đệ như bằng hữu" Bạch y tu sĩ Họ Vương lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói.
Hàn Lập nghe xong trong lòng âm thầm gật đầu, không khỏi phải đánh giá lại.
Vị Vương sư huynh này bất luận khí độ, tu vi cách đối nhân xử thế đều không phải tầm thường. Xem ra hắn chính là thủ lĩnh của chuyến đi.
Vì vậy Hàn Lập mỉm cười, đang định nói cái gì đó thì Khuê Hoán nhìn sắc trời, sau đó đột nhiên xen miệng nhắc nhở.
"Vương sư huynh, Hàn sư đệ. Có cái gì nói, chúng ta trên đường nói. Lấy tốc độ chúng ta, nếu còn trì hoãn thì đến Lục Tung chiểu trạch cũng chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian đi bắt Tuyết Vân Hồ. Dù sao chúng ta không có khả năng rời khỏi môn phái lâu lắm."
"Khuê sư đệ nói rất có đúng. Đích xác không thể lãng phí thời gian được nữa. Chúng ta bây giờ lên đường. Chờ sau này có cơ hội, sớm sẽ cùng Hàn sư đệ nói chuyện." Vương sư huynh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vì vậy mấy người cùng thả pháp khí ra, phóng lên cao.
"Di, sư đệ lại dùng pháp khí do mình tự mua, pháp khí này tối thiểu cũng là trung giai pháp khí. Chẳng lẽ sư đệ cũng xuất thân là đệ tử gia tộc." Mấy người vừa mới bay lên, Khuê Hoán nhân tiện thấy phi kiếm dưới chân Hàn Lập, thì không khỏi vừa phi hành vừa kinh ngạc kêu lên.
Cho dù là trung giai pháp khí thì đối với Luyện Khí Kỳ ngoại môn đệ tử bọn họ mà nói cũng đồng nghĩa với số lượng linh thạch rất lớn.
Vương sư huynh thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh nghi, mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Về phần tu sĩ béo mập cùng tu sĩ da mặt vàng vọt kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hàn mỗ một thân một mình nào có gia tộc nào. Chỉ bất quá mấy năm trước, tại hạ có học được một chút bản lãnh luyện chế phù bảo thô thiển. Cho nên khi tán tu cũng cũng thu được một chút linh thạch. Nếu không tại hạ cũng không thể hào phóng như thế, một lần cho Khuê sư huynh mượn nhiều nhiều linh thạch như vậy." Hàn Lập trước đã sớm dự kiến tình huống này xuất hiện bởi vậy sau khi mỉm cười, nhân tiện giải thích.
Nghe Hàn Lập vừa nói, mấy người này đầu tiên là lộ ra vẻ chợt hiểu, tiếp theo lại tỏ vẻ hâm mộ dị thường.
"Chế phù? Không nghĩ tới Hàn sư đệ lại còn có loại bản lãnh như thế. Sư đệ nếu có thể kiếm linh thạch từ chế phù thì cảnh giới luyện chế hẳn không kém mới đúng. Không biết bây giờ sư đệ có thể luyện chế phù cấp bậc nào." Vị Mã sư huynh ục béo mập thu hồi vẻ kinh hãi, có chút tò mò hỏi.
"Chủ yếu là luyện chế linh phù sơ cấp hạ bậc, sơ cấp trung giai ta cũng có thể luyện chế hai loại, bất quá xác xuất thành công không cao." Hàn Lập cũng không che giấu nói.
"Hàn sư đệ có thể luyện chế trung giai linh phù." Lần này ngay cả Vương sư huynh cũng động dung, không khỏi giương hai mắt nhìn Hàn Lập.
"Đúng. Ta có thể luyện chế Lôi hỏa phù cùng Kim cương phù. Nhưng đáng tiếc trong năm sáu lần mới có thể thành công một lần mà thôi, sau khi trừ tiền vốn mua tài liệu ra thì căn bản không kiếm được mấy linh thạch." Hàn Lập mặt không đổi sắc nói.
"Hàn sư đệ khiêm nhường quá. Theo ta được biết, ngoại môn đệ tử có thể luyện chế được trung giai linh phù chỉ có ở Hỏa Vân Phong vốn là nơi lấy luyện phù làm việc chính, ngoài ra cũng không mấy người có thể làm được. Nhưng bằng chiêu thức ấy, sư đệ sau này có thể khiến linh thạch chảy vào không ngừng. Không giống chúng ta mấy người, mỗi ngày phải khổ tâm suy nghĩ tìm phương pháp kiếm linh thạch." Vương sư huynh thở dài một hơi, có chút cảm khái nói.
Mấy người khác nghe lời này, sắc mặt nhất thời đều ảm đạm, hiển nhiên Vương sư huynh nói thế đều động đến nỗi đau của bọn họ.
"Mấy vị sư huynh đánh giá ta cao quá. Phù bảo ta luyện chế ra không phải là linh phù cao cấp, mà ta lại không cách nào cả ngày ở phường thị để bán mấy loại phù ít khi dùng đó cho nên thu hoạch cũng không nhiều như mấy vị nghĩ đâu. Ta xem mấy vị sư huynh đi bắt Tuyết Vân Hồ để làm sinh ý cũng tốt đấy chứ!" Hàn Lập mục quang vi động, cất giọng nói.
Nghe lời này, Khuê Hoán mấy người sau khi nhìn nhau vài lần rồi tất cả đều mặt lộ vẻ cười khổ. Vương sư huynh lại mở miệng nói:.
"Sư đệ có điều không biết, việc bắt Tuyết Vân Hồ này chúng ta không thể làm được nhiều lần. Sau chuyến này chúng ta không thể lại đi Lục Tung chiểu trạch được nữa."
"Tại sao?" Hàn Lập ngẩn ra một lúc rồi kinh ngạc hỏi.
"Một là bởi vì Tuyết Vân Hồ nơi này đã bị chúng ta bắt gần hết rồi, không còn lại là bao. Hai là, Tuyết Vân Hồ bây giờ cũng có chút khó bán. Dù sao Tuyết Vân Hồ bình thường cũng không phải là yêu thú chính thức, nữ đệ tử nguyện ý mua nó cũng chỉ có một tiểu bộ phận mà thôi. Các sư tỷ tu vi hơi có chút thành tựu đều là muốn bắt một con yêu thú làm linh thú cho chính mình." Khuê Hoán giải thích.
"Nguyên lai là như thế. Xem ra mấy vị sư huynh sau này xác thực phải tìm phương pháp khác." Hàn Lập lộ ra ánh mắt đồng tình.
Vương sư huynh nghe vậy, lắc đầu nhưng không nói gì nữa.
Cứ như vậy, năm người nhất tề bay ra khỏi phạm vi cấm chế của Lạc Vân Tông, sau đó biến đổi phương hướng, bay thẳng đến giữa Vân Mộng Sơn.
"Hàn sư đệ, vị trí Lục Tung chiểu trạch ở vào một địa điểm rất xảo diệu, là nơi thế lực Lạc Vân Tông cùng Cổ Kiếm Môn giao nhau. Nhưng bởi vì nơi này địa điểm hẻo lánh, có nhiều chướng khí nên có rất ít đệ tử khác đi vào trong đó. Cho nên mấy người chúng ta mới có thể tự do bắt Tuyết Vân Hồ làm sinh ý. Đây là một lọ đan dược khu trừ chướng khí, sau khi bay vào đó, sư đệ nhất định cứ cách một đoạn thời gian phải ăn vào một viên. Nếu không thì thượng nôn hạ tả không ngừng." Vương sư huynh trên đường đột nhiên ném cho Hàn Lập một cái bình nhỏ màu xanh biếc và dặn dò.
"Đa tạ sư huynh đã lo lắng." Hàn Lập không khách khí tiếp nhận bình đan dược, thu vào Túi Trữ Vật.
Bất quá với tu vi hắn bây giờ đương nhiên sẽ không sợ hãi chướng khí cái gì, chỉ có trời biết hắn có dùng hay không đan dược này.
Năm người phi hành mấy canh giờ, sau khi lướt qua một ngọn núi cao lớn, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, xuất hiện một thung lũng lớn tươi xanh với nhiều loại cây cao thấp khác nhau mọc xen kẽ. Nhưng giữa những tán cây xanh lại mơ hồ có lớp vụ khí màu phấn đỏ nhạt phiêu phù.
"Đến nơi rồi, chúng ta hạ xuống. Tất cả mọi người cẩn thận một chút!" Vương sư huynh cảnh báo, sau đó một chân giẫm pháp khí dưới chân, dẫn đầu hướng về phía vụ khí phóng đi.