Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 457: Băng Hỏa đạo, Bộ bộ duy gian
Cực Âm tổ sư thấy vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, nhưng sau khi trầm mặc một hồi liền bình tĩnh mở miệng nói:
"Man huynh nếu nghi ngờ thì Ô mỗ cũng chẳng giấu giếm. Tiểu đồ đối với lần tranh giành bảo vật trong nội điện có tác dụng rất lớn. Nếu có đắc tội gì, xin Man huynh lượng thứ!"
Cực Âm tổ sư nói lời này làm cho Hàn Lập nghe thấy cực kỳ phiền muộn.
Hắn lúc nào đắc tội với vị Man Hồ Tử kia? Ngược lại khi ở đại điện còn bị đối phương cường hành chiếm mất chỗ ngồi, đối với lão ma vẫn rất khó chịu.
Đương nhiên những lời này Hàn Lập chỉ có thể nghĩ trong lòng, tuyệt đối không nói ra.
"Đắc tội? Ta căn bản không biết tiểu tử kia thì có gì đắc tội? Ta vừa rồi chỉ nhìn hắn một chút, phát hiện công pháp hình như có phần thú vị nên mới xuất thủ thử nghiệm một phen. Ngược lại hắn chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan kỳ, khi đi vào nội điện có tác dụng gì? Các ngươi không phải là đang dối gạt Man mỗ chứ?" Man Hồ Tử thản nhiên nói.
Nghe được mấy câu này xong Cực Âm tổ sư nhíu mày, sau khi trù trừ một chút liền liếc nhìn đầy thâm ý với nho sinh lão giả.
Thanh Dịch cư sĩ thấy thế mỉm cười, môi hơi động đậy, truyền âm về phía Man Hồ Tử.
Man Hồ Tử thấy bộ dáng hai người lén lén lút lút, lúc đầu lộ ra vài phần khinh miệt nhưng sau khi nghe được vài câu của lão giả, thần tình đột nhiên biến đổi, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Lập.
Tiếp theo hắn cũng truyền âm hỏi lão giả kia mấy câu, sau đó bỗng nhiên như tỉnh ngộ, vẻ mặt trở nên âm hàn.
"Cực Âm, ta vẫn không hiểu ngươi vì sao lại thu đồ đệ. Nguyên lai hắn có…hừ! Chủ ý của ngươi thật hay quá!" Man Hồ Tử nhíu mày, lộ ra ánh mắt sắc bén như đao kiếm, nhìn chòng chọc Cực Âm tổ sư nói.
"Man huynh hà tất tức giận, nếu ngươi gặp tình cảnh như vậy, chỉ sợ cũng dùng thủ đoạn tương tự. Huống hồ cả hai người bọn ta nếu đem việc này nói ra, có nghĩa là không có ý tứ ăn mảnh một mình. Lần này đi tranh giành bảo vật còn phải dựa vào Man huynh mới được." Cực Âm tổ sư rất trấn định nói.
"Thế mới là lời nói thực. Nếu không có ta xuất thủ, chỉ sợ bọn ngụy quân tử Vạn Thiên Minh liên thủ sẽ có cơ hội chiếm lấy bảo vật mà không chừa cho các ngươi. Tuy nhiên lời thật khó nghe, vạn nhất lấy được nó, các ngươi tính phân phối thế nào?" Man Hồ Tử sau khi ngẫm nghĩ, thần sắc hòa hoãn nói.
"Chúng ta dựa theo đầu người phân chia thành bốn phần thế nào? Bao gồm cả Hàn tiểu hữu trong đó, mỗi người lấy một phần." Nho sinh lão giả dường như đã suy nghĩ qua vấn đề này, lập tức gật gù nói.
Nhưng vừa nói ra thì Man Hồ Tử liền trở mặt.
"Thanh Dịch, ngươi nghĩ bản nhân dễ lừa gạt sao? Chia đều bốn người, sao ngươi có thể nghĩ ra được? Đến khi đó Vạn Thiên Minh do ngươi đối phó, sau đó mấy người cùng chia đều nhé!" Man Hồ Tử mỉa mai đáp lại.
"Man huynh đừng nóng giận! Khụ, điểm này đúng là Thanh mỗ suy nghĩ không thỏa đáng. Vậy theo ý Man huynh thì phân phối như thế nào mới thỏa đáng?" Lão giả nghe xong lời nói châm biếm kia, không tức giận chút nào, ngược lại còn cười hì hì hỏi.
"Các ngươi lấy bao nhiêu, bản nhân không cần hỏi. Nhưng ta phải lấy một nửa mới được. Dù sao một tên Vạn Thiên Minh cũng quá sức đối với hai người các ngươi. Ta nếu phải ứng phó hắn, lấy một nửa cũng chẳng là nhiều." Man Hồ Tử nhàn nhạt nói.
Lời này không làm cho lão giả và Cực Âm lộ xuất vẻ kinh ngạc, hiển nhiên công phu "sư tử ngoạm" của đối phương đã được hai người dự liệu trước.
"Một nửa? Khẩu vị của Man huynh cũng quá lớn đó. Đừng quên nếu không có tiểu đồ trợ giúp thì xác suất thành công của chúng ta thấp đến đáng thương. Đồ đệ ta phải chiếm một phần ba." Cực Âm tổ sư không vội không vàng nói.
"Hừ, hắn chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng xứng phân chia bảo vật cùng chúng ta?" Man Hồ Tử chẳng thèm nhìn Hàn Lập phản bác lại.
Hàn Lập nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường.
"Hắc hắc, hắn nếu chỉ là một tên tán tu, tự nhiên không có tư cách phân chia đồ vật trong Hư Thiên đỉnh. Nhưng đã là độ đệ Cực Âm ta thì đường nhiền phải có một phần." Cực Âm tổ sư lần này không có ý tứ nhượng bộ nói.
Man Hồ Tử nghe vậy, thần sắc lóe lên vẻ âm lệ, đang muốn nói thêm điều gì đó thì lão giả bên cạnh tranh giành đưa ra một kiến nghị điều hòa.
"Như vậy đi, hai vị đạo hữu không cần tranh cãi nữa. Đến lúc đó đem bảo vật chia thành năm phần, Man huynh lấy hai, nói chung thế là công bình rồi."
Lời vừa nói ra khiến Man Hồ Tử ngẩn người, sờ sờ râu mép rồi im lặng không nói.
Cực Âm tổ sư lập tức tỏ thái độ.
"Điều kiện này Ô mỗ chấp nhận, không biết ý Man huynh thế nào?" Hắn nhìn Man Hồ Tử âm trầm nói.
"Được, tuy Man mỗ còn chưa vừa ý nhưng chung quy cũng chấp nhận được." Man Hồ Tử nhíu mày, có chút không tình nguyện trả lời.
Hắn đã nhìn ra Cực Âm tổ sư và Thanh Dịch cư sĩ tạo thành một phe. Điều kiện trên chỉ sợ là giới hạn cuối cùng, do đó hắn cũng không có cách nào áp bức hơn nữa.
Khi mấy lão quái ma đạo đang thương lượng phân chia bảo vật trong mơ thì ở một chỗ khác, nhóm Vạn Thiên Minh cũng bí mật thương lượng cách lấy bảo vật.
"Vạn môn chủ, Kim Ti tằm của ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Trước đây có rất nhiều tiền bối cao nhân muốn đoạt nó nhưng chưa ai thành công cả. Chúng ta chỉ sợ cũng vậy mà thôi." Thiên Ngộ Tử có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm, nguyên bản chi dựa vào Kim Ti tằm, xác suất thực không lớn nhưng chúng ta lúc trước không phải tìm được Thiên Thanh hoa sao? Chỉ cần khi đó ta sẽ không tiếc hủy hoại linh thú, cho chúng ăn vào thì cơ hội thành công ít nhất cũng có ba, bốn phần. Xác suất này cũng rất cao rồi." Vạn Thiên Minh bình tĩnh nói.
"Ha ha, bảo vật Hư Thiên đỉnh này ngay cả Thiên Tinh song thánh, hai lão quái vật cũng rất muốn, điều này là việc bình thường của con người mà thôi, chúng ta là tu sĩ tu luyện, cũng không phải là thần tiên vô cầu vô dục." Vạn Thiên Minh cười khẽ một tiếng.
"Tuy nhiên Vạn môn chủ, ngươi xem bọn ma đạo đang lén lén lút lút thương thảo gì đó. Vừa rồi còn đang tranh giành nội bộ nhưng giờ lại cười nói với nhau rồi. Chẳng lẽ bọn chúng có quỷ kế gì sao?" Lão giả có bộ dáng như nông phu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe xong Vạn Thiên Minh liền nhìn về phía mấy lão quái vật ma đạo vừa mới thỏa thuận phân chia xong, cười lạnh một tiếng.
"Công pháp tu luyện của bọn Ma đạo uy lực tuy lớn nhưng dễ khiến cho người ta tâm tính biến đổi, biểu hiện trước sau không giống nhau, đây cũng là lẽ thường, không cần ngạc nhiên. Ngược lại lần này nếu chúng ta không lấy được bảo vật, cũng quyết không cho bọn chúng đắc thủ. Dù sao loại hỏa mãng dị chủng của tên Cực Âm kia cũng là một trong những loại linh thú có khả năng tranh giành bảo vật." Vạn Thiên Minh ngưng trọng nói.
"Vạn môn chủ nói rất đúng. Nếu ma đạo đắc thủ, ma diễm tự nhiên càng tăng. Mà hiện tại chính là lúc mấy tên gia hỏa Tinh Cung yếu nhược nhất. Chúng ta quyết không thể để bọn chúng thế chân Tinh Cung, thống trị Loạn Tinh Hải được." Thiên Ngộ Tử gật gật đầu nói.
Vạn Thiên Minh cực kỳ hài lòng, đang muốn nói thêm nữa thì hai vầng hào quang đỏ, xanh xuất hiện.
Ở vách núi cạnh chỗ nhập cốc, đất rung núi chuyển, nứt ra hai cái thông đạo, xem ra chính là đường thông vào bên trong.
Bên ngoài chỗ lối vào của chúng có hai tấm bia đá dựng đứng, cao khoảng ba, bốn thước, một cái viết "Huyền Tinh đạo", một cái viết "Dung Nham lộ" theo kiểu chữ cổ.
Lập tức mấy tu sĩ ở gần nhất cất bước đi qua đầu tiên.
Nhưng người mới đứng ở ngoài thông đạo "Dung Nham lộ", vẫn chưa kịp tiến vào trong mà đã có một luồng gió nóng hầm hập táp tới, khiến cho người bên ngoài xây xẩm mặt mày, cảm thấy đầu lưỡi khô rát.
Bên ngoài "Huyền Tinh đạo" thì lại khác, có một luồng gió lạnh không ngừng thổi ra, lờ mờ mang theo tiếng rít gào, khiến người nhìn thấy liền cảm thấy tâm ý phát lạnh.
"Hàn Lập, chúng ta đi thôi, sẽ tái tụ hợp tại đầu kia của thông đạo. Ngươi muốn đi đường nào? Ta tuy không thể tự mình mang ngươi theo nhưng sẽ cấp cho ngươi một kiện bảo vật chống lạnh, giữ ấm." Cực Âm tổ sư vừa thấy hai thông đạo hiện ra, tinh thần phấn chấn đứng dậy, rồi quay mặt hỏi Hàn Lập với vẻ cực kỳ quan tâm.
Hàn Lập trên đường đi qua quỷ vụ đã nghe Tử Linh tiên tử nói về sự tình của Băng Hỏa đạo.
Biết rõ chỉ cần tiến vào thông đạo, người liền bị cấm chế truyền tống đến một vị trí nào đó của đại hạp cốc. Xác suất cùng người khác xuất hiện ở cùng một chỗ là cực kỳ thấp, cho nên đối phương mới nói ra những lời như vậy.
"Đồ đệ đi Dung Nham lộ bởi vì trên thân vừa lúc có một kiện Ích Hỏa y, có lẽ có chút tác dụng." Hàn Lập sau khi suy nghĩ liền chậm rãi nói.
"Được rồi, vật này ngươi thu lấy đi. Với tu vi của ngươi, có thêm nó vượt qua cửa ải này không thành vấn đề." Cực Âm tổ sư không chút do dự, từ túi trữ vật lấy ra một khối ngọc bội màu lam, cấp cho Hàn Lập.
"Thật không nghĩ tới, người nhỏ mọn như Cực Âm ngươi cũng hào phóng như vậy. Đây không phải là kiện bảo bối Bạch Tê bội sao?" Man Hồ Tử vô ý nhìn rõ cảnh này, có chút cười như không cười nói.
"Tiểu đồ tu vi còn thấp. Bản nhân thân là sư phó, tự nhiên phải chiếu cố nhiều hơn. Kiện Bạch Tê bội này tuy cũng trân quý nhưng ta đi bên Huyền Tinh đạo, lưu lại nó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Ngược lại hình như ta nhớ Man huynh có một kiện Hàn Băng châu, không bằng đưa thêm cho tiểu đồ, chắc chắn đạo hữu không muốn tiểu đồ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước khi chưa tiến vào nội điện chứ?!" Cực Âm tổ sư không chút tức giận, mà cặp mắt khẽ động, mỉm cười nói.
"Hừ! Trước khi chưa lấy được Hư Thiên đỉnh, bản nhân sẽ không để hắn chết dễ dàng đâu. Kiện Hàn Băng châu này là do ta hồi trẻ đoạt được. Tiểu tử, tiện nghi cho ngươi rồi đó." Nói xong Man Hồ Tử liền lấy từ trên người ra một viên châu, to bằng ngón chân cái, ném qua cho Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập vui mừng, sau khi tiếp lấy vật đó, luôn miệng cảm tạ. Mặc dù biết hai vị này đưa cho mình bảo vật hoàn toàn là do Huyết Ngọc Tri Chu nhưng có thể giúp hắn bình yên vô sự đi qua Dung Nham lộ, đúng là việc cầu còn không được.
Hàn Băng châu tuy cũng lóe lên bạch quang như Bạch Tê bội của Cực Âm tổ sư nhưng khi cầm vật đó trong tay, hắn liền cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh buốt, rùng mình một cái, nhanh chóng bỏ nó vào túi trữ vật. Cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác ôn hòa của Bạch Tê bội, xem ra còn cao cấp hơn ngọc bội một cấp.
Nho sinh lão giả thấy vậy liền cười hắc hắc, thân hình lóe lên, đi vào Huyền Tinh đạo đầu tiên, những tu sĩ khác cũng dựa theo phương án đã sớm lựa chọn, dồn dập đi vào đại hạp cốc.
Trong chốc lát số lượng tu sĩ ở trước thông đạo đã giảm đi hơn phân nửa.
"Hàn Lập ngươi trước tiên nhập cốc đi. Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đầu kia của hạp cốc, nơi có Truyền Tống trận." Cực Âm tổ sư nhìn Hàn Lập một cái rồi ôn hòa nói.
Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì khác, sau khi đáp ứng liền hướng về phía thông đạo có tấm bia đá ghi "Dung Nham lộ".
Tuy nhiên trước khi bước vào, thần sắc hắn vẫn như thường, liếc nhìn xung quanh một lần.
Kết quả là trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Huyền Cốt lão ma đến bây giờ vẫn chưa lộ diện, chẳng lẽ đột nhiên cải biến chủ ý, một mình trốn đi rồi?
Hàn Lập không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu có thể xảy ra.
Dù sao lòng người khó đoán, cũng có thể Huyền Cốt thấy thế lực Cực Âm to lớn nên đã thay đổi kế hoạch.
Tuy nhiên nếu thực sự xảy ra việc này, lúc không ổn hắn tuyệt đối cũng không khách khí đem căn nguyên bên trong của lão ma nói ra để bảo mạng. Trong mắt Hàn Lập lóe lên hung quang, ngẫm nghĩ.
Khi hắn đang có chút oán hận thì thanh âm ung dung của Huyền Cốt bỗng vang lên bên tai hắn.
"Không cần thiết phải nhìn đông nhìn tây. Ta hiện tại đang ẩn nấp ở gần đây, chỉ là chưa hiện thân mà thôi. Ngươi tự lo mình cho tốt đi, sau khi vượt qua Băng Hỏa đạo ta sẽ liên hệ với ngươi." Nói xong lời này, thanh âm Huyền Cốt liền ngưng bặt.
Hàn Lập trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng yên tâm, tiêu sái bước vào thông đạo.
Từng luồng gió nóng dọc theo thông đạo táp vào mặt, khiến cho Hàn Lập vừa mới tiến nhập, lập tức cảm giác được thân hình như đang ở trong lò nướng.
Hắn nhíu mày, ngưng thần nhìn về phía trước.
Thông đạo chỉ cao khoảng hai trượng, cũng chẳng tính là to lớn gì, nhưng phía trước ẩn hiện hồng quang chói mắt, khiến người ta có chút kinh hãi.
Hàn Lập liếm liếm đôi môi khô khốc, lóe lên ánh mắt nghiêm nghị, lập tức bước tới từng bước một.
Mỗi bước đi tới, hắn cảm giác như nhiệt độ không khí xung quanh dường như cao hơn một chút.
Sau khi đi được khoảng ba mươi bước, Hàn Lập không có cách nào tiến tới nữa, bởi vì nhiệt độ xung quanh, cộng thêm một, hai luồng gió nóng không ngừng thổi tới, khiến da mặt hắn có chút đau rát.
Hàn Lập do dự một chút, rồi phóng ra một tầng bảo vệ Thủy thuộc tính.
Hào quang màu xanh lam bao quang Hàn Lập, cảm giác cực nóng lập tức giảm mạnh.
Sau đó hắn lấy tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo thanh quang xuất hiện, đó chính là kiện Ích Hỏa bảo y.
Hàn Lập không cần suy nghĩ, đem nó mặc vào người.
Nhất thời một cảm giác mát lạnh truyền ra, khiến cho tinh thần hắn phấn chấn, tiếp tục cất bước lên đường.
Sau khi đi thêm vài chục bước nữa, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, một màn ánh sáng màu xanh xuất hiện cản đường.
Hàn Lập sau khi nhìn nhìn nó vài lần liền cắm đầu đi vào.
Bởi vì hắn nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, xem ra có tu sĩ khác đi tới. Hắn thực sự không có hứng thú gặp mặt.
Sau một trận xây xẩm mặt mày, hồng quang chói mắt, nhiệt độ nguyên bản biến mất bỗng giống như quái thú quay lại tập kích, khí thế hung dữ, ùn ùn thổi tới, khiến cho tầng bảo hộ Thủy thuộc tính lóe lên vài cái, lung lay giống như sắp đổ.
Hàn Lập giật mình một cái, tuy vẫn chưa kịp khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng linh lực trên người hắn lập tức tuôn ra mạnh mẽ mới ổn định được tầng bảo vệ, sau đó định thần nhìn bốn phía.
Núi đá màu đỏ thẫm, đất đai màu đỏ vàng, cây cỏ toát ra màu hồng, bầu trời chẳng khác là mấy, tất cả đều có màu sắc của ngọn lửa.
Đứng ở bên trong tầng bảo vệ, trên thân có kiện bảo vật Ích Hỏa y, nhưng Hàn Lập vẫn có thể cảm ứng được rõ rệt loại cảm giác không khí như đang thiêu đốt này.
Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc trở nên âm trầm.
Nếu thời gian ở trong tình huống với nhiệt độ như thế này chỉ là vài ba giờ thì hắn có thể không cần sử dụng bảo vật, chắn chắn đi qua dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng căn cứ theo lời của Tử Linh tiên tử thì ở cửa thứ hai – Băng Hỏa đảo này tất cả tu sĩ đều không thể đằng không phi hành, chỉ có thể dựa vào đôi chân từ từ tiến lên phía trước mà thôi.
Do đó nếu ai đó bị truyền tống xa hơn một chút, cũng chỉ có thể không ngừng không nghỉ đi vài ngày đêm mới đến được đầu kia của hạp cốc.
Điều này không chỉ dựa vào tu vi của tu sĩ là làm được, còn phải xem hắn có bảo vật ngự hàn phòng hỏa hay không nữa.
Đồng thời hoàn cảnh ác liệt trên đương không chỉ là vấn đề duy nhất mà chúng tu sĩ phải đối diện, trong hạp cốc còn có yêu linh thuộc tính băng, hỏa trời sinh mới là trở ngại lớn nhất khi muốn vượt cửa ải này.
Mỗi lần vượt qua Băng Hỏa đạo đều có gần non nửa tu sĩ chết trong tay yêu linh kia.
Hơn nữa trên đường còn có thể bị những tu sĩ tâm địa xấu xa đánh lén để đoạt bảo vật, cảnh này trước đó nhiều lần đã xảy ra.
Dù sao càng gần đầu kia của hợp cốc, chỗ có Truyền Tống trận, càng có khả năng đụng độ tu sĩ khác.
Mà đoạt lấy bảo vật ngự hàn, phòng hỏa của kẻ khác sẽ giúp cho cơ hội sinh tồn của chính mình trở trên dài hơn, chắc chắn một số tu sĩ dưới tình huống khó khăn sẽ không khách khí xuất thủ.
Hàn Lập đứng yên tại chỗ, không lập tức hành động mà một mặt nhíu mắt, xem xét chung quanh, một mặt phân tích tin tức đã biết.
Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, thần sắc Hàn Lập khẽ động, lấy ra Bạch Tê bội, đem nó cột tại thắt lưng rồi thu lại tầng bảo vệ Thủy thuộc tính.
Bạch quang từ ngọc bội thay thế lam quang, bao lấy xung quanh thân hình của hắn.
Pháp lực một điểm cũng không thể lãng phí, tại đây mà tĩnh tọa nghỉ ngơi, thuần túy là hành vi tự sát.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, miễn cưỡng mới nhận chuẩn phương hướng của mặt trời rồi không chút ngập ngừng đi tới.
Phía trước trừ từng đống từng đống loạn thạch và quái thụ cao nhọn khoảng nửa thân người thì căn bản chẳng có đường, chỉ có thể chệch choạng, chậm rãi mà đi.
Sau khi đi một đoạn ngắn trong không khí nóng bỏng, Hàn Lập bị một đám cỏ dại rậm rạp tán phát ra hồng quang yêu dị cản đường.
Hắn nhìn nhìn chúng, không khỏi nhíu mày.
Bỗng nhiên một quả cầu bằng nước màu xanh từ trong tay bắn ra, đánh về phía đám cây cỏ.
Kết quả trong nháy mắt lam quang tiếp xúc với chúng, "Bụp" một tiếng vang lên, rồi hóa thành hơi nước.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ đổi.
Sau khi nhìn qua hai bên, kết quả đập vào mắt chính là đâu đâu cũng là loại cây quỷ dị như vậy, căn bản không có đường khác để đi.
Hàn Lập do dự, cắn răng một cái, thử thăm dò bằng cách giẫm lên chúng tới vài bước.
Khi hai chân vừa mới tiếp xúc, Hàn Lập cuối cùng cũng hiểu được sự đáng sợ của Dung Nham lộ.
Đây đâu phải là cây cỏ, rõ ràng chúng giống như lợi kiếm cực nóng, không những sắc bén vô cùng, mà còn tỏa ra hỏa nhiệt, khiến hắn chịu đau khổ không nhỏ.
Mặc dù có Bạch Tê bội và Ích Hỏa y bảo vệ, không có gì quá đang ngại nhưng từ dưới chân vẫn truyền đến từng trận đau nhói làm Hàn Lập bước từng bước rất khó khăn.
Hàn Lập chỉ đi khoảng vài trượng liền không thể không sử dụng tầng bảo hộ Thủy thuộc tính thêm lần nữa, triệt để bảo vệ toàn thân.
Tuy như vậy sẽ khiến pháp lực tiêu hao nhanh chóng nhưng nhìn chung giúp cho Hàn Lập đi nhanh hơn rất nhiều, giống như bay vậy.
Hắn bất đắc dĩ phải thi triển La Yên bộ, chỉ thấy một cái bóng màu xanh di chuyển lúc đông, lúc tây trong hồng quang như quỷ dị, thân hình hóa thành một điểm đen, từ từ biến mất.
Bặc Tự là một tu sĩ có Thổ, Hỏa linh căn, chỉ chưa tới ba trăm năm đã tu luyện đến cảnh giới hiện này, giúp hắn ngạo thị vài phiến hải vực, thanh danh hiển hách.
Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng hắn chính là một trong những tu sĩ có hi vọng kết thành Nguyên Anh nhất trong vòng một trăm năm tới.
Bặc Tự rất thích hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể, khen ngợi và ánh mắt ước ao.
Nhưng tình huống của chính mình, hắn hiểu rất rõ ràng.
Nếu không phải hắn năm đó khi đi du lịch, trùng hợp phát hiện được trong bụng của một con yêu thú cấp bốn có viên "Phân Nguyên đan" thời kỳ thượng cổ giúp hắn giảm được hơn trăm năm khổ tu, nếu không chỉ sợ hắn vẫn còn giậm chận tại Trúc Cơ kỳ, không thể tiến bộ.
Và chính việc dùng nó giúp hắn nếm trải được sự ngon ngọt của linh dược thời thượng cổ nên hắn đã sớm chuẩn bị cho hành trình Hư Thiên điện lần này.
Thừa dịp những người khác không chú ý, hắn đã bỏ ra số tiền lớn để mua một con Hỏa Long trùng.
Hắn định mạo hiểm đi vào nội điện, dùng nó để đoạt lấy Hư Thiên đỉnh - bảo vật đỉnh cấp, chấn động Loạn Tinh Hải. Với nhiều bảo vật và Bổ Thiên đan truyền thuyết ở trong đỉnh đó, chắc chắn việc đột phá Nguyên Anh kỳ chỉ là sợ tình sớm muộn mà thôi.
"Man huynh nếu nghi ngờ thì Ô mỗ cũng chẳng giấu giếm. Tiểu đồ đối với lần tranh giành bảo vật trong nội điện có tác dụng rất lớn. Nếu có đắc tội gì, xin Man huynh lượng thứ!"
Cực Âm tổ sư nói lời này làm cho Hàn Lập nghe thấy cực kỳ phiền muộn.
Hắn lúc nào đắc tội với vị Man Hồ Tử kia? Ngược lại khi ở đại điện còn bị đối phương cường hành chiếm mất chỗ ngồi, đối với lão ma vẫn rất khó chịu.
Đương nhiên những lời này Hàn Lập chỉ có thể nghĩ trong lòng, tuyệt đối không nói ra.
"Đắc tội? Ta căn bản không biết tiểu tử kia thì có gì đắc tội? Ta vừa rồi chỉ nhìn hắn một chút, phát hiện công pháp hình như có phần thú vị nên mới xuất thủ thử nghiệm một phen. Ngược lại hắn chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan kỳ, khi đi vào nội điện có tác dụng gì? Các ngươi không phải là đang dối gạt Man mỗ chứ?" Man Hồ Tử thản nhiên nói.
Nghe được mấy câu này xong Cực Âm tổ sư nhíu mày, sau khi trù trừ một chút liền liếc nhìn đầy thâm ý với nho sinh lão giả.
Thanh Dịch cư sĩ thấy thế mỉm cười, môi hơi động đậy, truyền âm về phía Man Hồ Tử.
Man Hồ Tử thấy bộ dáng hai người lén lén lút lút, lúc đầu lộ ra vài phần khinh miệt nhưng sau khi nghe được vài câu của lão giả, thần tình đột nhiên biến đổi, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Lập.
Tiếp theo hắn cũng truyền âm hỏi lão giả kia mấy câu, sau đó bỗng nhiên như tỉnh ngộ, vẻ mặt trở nên âm hàn.
"Cực Âm, ta vẫn không hiểu ngươi vì sao lại thu đồ đệ. Nguyên lai hắn có…hừ! Chủ ý của ngươi thật hay quá!" Man Hồ Tử nhíu mày, lộ ra ánh mắt sắc bén như đao kiếm, nhìn chòng chọc Cực Âm tổ sư nói.
"Man huynh hà tất tức giận, nếu ngươi gặp tình cảnh như vậy, chỉ sợ cũng dùng thủ đoạn tương tự. Huống hồ cả hai người bọn ta nếu đem việc này nói ra, có nghĩa là không có ý tứ ăn mảnh một mình. Lần này đi tranh giành bảo vật còn phải dựa vào Man huynh mới được." Cực Âm tổ sư rất trấn định nói.
"Thế mới là lời nói thực. Nếu không có ta xuất thủ, chỉ sợ bọn ngụy quân tử Vạn Thiên Minh liên thủ sẽ có cơ hội chiếm lấy bảo vật mà không chừa cho các ngươi. Tuy nhiên lời thật khó nghe, vạn nhất lấy được nó, các ngươi tính phân phối thế nào?" Man Hồ Tử sau khi ngẫm nghĩ, thần sắc hòa hoãn nói.
"Chúng ta dựa theo đầu người phân chia thành bốn phần thế nào? Bao gồm cả Hàn tiểu hữu trong đó, mỗi người lấy một phần." Nho sinh lão giả dường như đã suy nghĩ qua vấn đề này, lập tức gật gù nói.
Nhưng vừa nói ra thì Man Hồ Tử liền trở mặt.
"Thanh Dịch, ngươi nghĩ bản nhân dễ lừa gạt sao? Chia đều bốn người, sao ngươi có thể nghĩ ra được? Đến khi đó Vạn Thiên Minh do ngươi đối phó, sau đó mấy người cùng chia đều nhé!" Man Hồ Tử mỉa mai đáp lại.
"Man huynh đừng nóng giận! Khụ, điểm này đúng là Thanh mỗ suy nghĩ không thỏa đáng. Vậy theo ý Man huynh thì phân phối như thế nào mới thỏa đáng?" Lão giả nghe xong lời nói châm biếm kia, không tức giận chút nào, ngược lại còn cười hì hì hỏi.
"Các ngươi lấy bao nhiêu, bản nhân không cần hỏi. Nhưng ta phải lấy một nửa mới được. Dù sao một tên Vạn Thiên Minh cũng quá sức đối với hai người các ngươi. Ta nếu phải ứng phó hắn, lấy một nửa cũng chẳng là nhiều." Man Hồ Tử nhàn nhạt nói.
Lời này không làm cho lão giả và Cực Âm lộ xuất vẻ kinh ngạc, hiển nhiên công phu "sư tử ngoạm" của đối phương đã được hai người dự liệu trước.
"Một nửa? Khẩu vị của Man huynh cũng quá lớn đó. Đừng quên nếu không có tiểu đồ trợ giúp thì xác suất thành công của chúng ta thấp đến đáng thương. Đồ đệ ta phải chiếm một phần ba." Cực Âm tổ sư không vội không vàng nói.
"Hừ, hắn chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng xứng phân chia bảo vật cùng chúng ta?" Man Hồ Tử chẳng thèm nhìn Hàn Lập phản bác lại.
Hàn Lập nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường.
"Hắc hắc, hắn nếu chỉ là một tên tán tu, tự nhiên không có tư cách phân chia đồ vật trong Hư Thiên đỉnh. Nhưng đã là độ đệ Cực Âm ta thì đường nhiền phải có một phần." Cực Âm tổ sư lần này không có ý tứ nhượng bộ nói.
Man Hồ Tử nghe vậy, thần sắc lóe lên vẻ âm lệ, đang muốn nói thêm điều gì đó thì lão giả bên cạnh tranh giành đưa ra một kiến nghị điều hòa.
"Như vậy đi, hai vị đạo hữu không cần tranh cãi nữa. Đến lúc đó đem bảo vật chia thành năm phần, Man huynh lấy hai, nói chung thế là công bình rồi."
Lời vừa nói ra khiến Man Hồ Tử ngẩn người, sờ sờ râu mép rồi im lặng không nói.
Cực Âm tổ sư lập tức tỏ thái độ.
"Điều kiện này Ô mỗ chấp nhận, không biết ý Man huynh thế nào?" Hắn nhìn Man Hồ Tử âm trầm nói.
"Được, tuy Man mỗ còn chưa vừa ý nhưng chung quy cũng chấp nhận được." Man Hồ Tử nhíu mày, có chút không tình nguyện trả lời.
Hắn đã nhìn ra Cực Âm tổ sư và Thanh Dịch cư sĩ tạo thành một phe. Điều kiện trên chỉ sợ là giới hạn cuối cùng, do đó hắn cũng không có cách nào áp bức hơn nữa.
Khi mấy lão quái ma đạo đang thương lượng phân chia bảo vật trong mơ thì ở một chỗ khác, nhóm Vạn Thiên Minh cũng bí mật thương lượng cách lấy bảo vật.
"Vạn môn chủ, Kim Ti tằm của ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Trước đây có rất nhiều tiền bối cao nhân muốn đoạt nó nhưng chưa ai thành công cả. Chúng ta chỉ sợ cũng vậy mà thôi." Thiên Ngộ Tử có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm, nguyên bản chi dựa vào Kim Ti tằm, xác suất thực không lớn nhưng chúng ta lúc trước không phải tìm được Thiên Thanh hoa sao? Chỉ cần khi đó ta sẽ không tiếc hủy hoại linh thú, cho chúng ăn vào thì cơ hội thành công ít nhất cũng có ba, bốn phần. Xác suất này cũng rất cao rồi." Vạn Thiên Minh bình tĩnh nói.
"Ha ha, bảo vật Hư Thiên đỉnh này ngay cả Thiên Tinh song thánh, hai lão quái vật cũng rất muốn, điều này là việc bình thường của con người mà thôi, chúng ta là tu sĩ tu luyện, cũng không phải là thần tiên vô cầu vô dục." Vạn Thiên Minh cười khẽ một tiếng.
"Tuy nhiên Vạn môn chủ, ngươi xem bọn ma đạo đang lén lén lút lút thương thảo gì đó. Vừa rồi còn đang tranh giành nội bộ nhưng giờ lại cười nói với nhau rồi. Chẳng lẽ bọn chúng có quỷ kế gì sao?" Lão giả có bộ dáng như nông phu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe xong Vạn Thiên Minh liền nhìn về phía mấy lão quái vật ma đạo vừa mới thỏa thuận phân chia xong, cười lạnh một tiếng.
"Công pháp tu luyện của bọn Ma đạo uy lực tuy lớn nhưng dễ khiến cho người ta tâm tính biến đổi, biểu hiện trước sau không giống nhau, đây cũng là lẽ thường, không cần ngạc nhiên. Ngược lại lần này nếu chúng ta không lấy được bảo vật, cũng quyết không cho bọn chúng đắc thủ. Dù sao loại hỏa mãng dị chủng của tên Cực Âm kia cũng là một trong những loại linh thú có khả năng tranh giành bảo vật." Vạn Thiên Minh ngưng trọng nói.
"Vạn môn chủ nói rất đúng. Nếu ma đạo đắc thủ, ma diễm tự nhiên càng tăng. Mà hiện tại chính là lúc mấy tên gia hỏa Tinh Cung yếu nhược nhất. Chúng ta quyết không thể để bọn chúng thế chân Tinh Cung, thống trị Loạn Tinh Hải được." Thiên Ngộ Tử gật gật đầu nói.
Vạn Thiên Minh cực kỳ hài lòng, đang muốn nói thêm nữa thì hai vầng hào quang đỏ, xanh xuất hiện.
Ở vách núi cạnh chỗ nhập cốc, đất rung núi chuyển, nứt ra hai cái thông đạo, xem ra chính là đường thông vào bên trong.
Bên ngoài chỗ lối vào của chúng có hai tấm bia đá dựng đứng, cao khoảng ba, bốn thước, một cái viết "Huyền Tinh đạo", một cái viết "Dung Nham lộ" theo kiểu chữ cổ.
Lập tức mấy tu sĩ ở gần nhất cất bước đi qua đầu tiên.
Nhưng người mới đứng ở ngoài thông đạo "Dung Nham lộ", vẫn chưa kịp tiến vào trong mà đã có một luồng gió nóng hầm hập táp tới, khiến cho người bên ngoài xây xẩm mặt mày, cảm thấy đầu lưỡi khô rát.
Bên ngoài "Huyền Tinh đạo" thì lại khác, có một luồng gió lạnh không ngừng thổi ra, lờ mờ mang theo tiếng rít gào, khiến người nhìn thấy liền cảm thấy tâm ý phát lạnh.
"Hàn Lập, chúng ta đi thôi, sẽ tái tụ hợp tại đầu kia của thông đạo. Ngươi muốn đi đường nào? Ta tuy không thể tự mình mang ngươi theo nhưng sẽ cấp cho ngươi một kiện bảo vật chống lạnh, giữ ấm." Cực Âm tổ sư vừa thấy hai thông đạo hiện ra, tinh thần phấn chấn đứng dậy, rồi quay mặt hỏi Hàn Lập với vẻ cực kỳ quan tâm.
Hàn Lập trên đường đi qua quỷ vụ đã nghe Tử Linh tiên tử nói về sự tình của Băng Hỏa đạo.
Biết rõ chỉ cần tiến vào thông đạo, người liền bị cấm chế truyền tống đến một vị trí nào đó của đại hạp cốc. Xác suất cùng người khác xuất hiện ở cùng một chỗ là cực kỳ thấp, cho nên đối phương mới nói ra những lời như vậy.
"Đồ đệ đi Dung Nham lộ bởi vì trên thân vừa lúc có một kiện Ích Hỏa y, có lẽ có chút tác dụng." Hàn Lập sau khi suy nghĩ liền chậm rãi nói.
"Được rồi, vật này ngươi thu lấy đi. Với tu vi của ngươi, có thêm nó vượt qua cửa ải này không thành vấn đề." Cực Âm tổ sư không chút do dự, từ túi trữ vật lấy ra một khối ngọc bội màu lam, cấp cho Hàn Lập.
"Thật không nghĩ tới, người nhỏ mọn như Cực Âm ngươi cũng hào phóng như vậy. Đây không phải là kiện bảo bối Bạch Tê bội sao?" Man Hồ Tử vô ý nhìn rõ cảnh này, có chút cười như không cười nói.
"Tiểu đồ tu vi còn thấp. Bản nhân thân là sư phó, tự nhiên phải chiếu cố nhiều hơn. Kiện Bạch Tê bội này tuy cũng trân quý nhưng ta đi bên Huyền Tinh đạo, lưu lại nó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Ngược lại hình như ta nhớ Man huynh có một kiện Hàn Băng châu, không bằng đưa thêm cho tiểu đồ, chắc chắn đạo hữu không muốn tiểu đồ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước khi chưa tiến vào nội điện chứ?!" Cực Âm tổ sư không chút tức giận, mà cặp mắt khẽ động, mỉm cười nói.
"Hừ! Trước khi chưa lấy được Hư Thiên đỉnh, bản nhân sẽ không để hắn chết dễ dàng đâu. Kiện Hàn Băng châu này là do ta hồi trẻ đoạt được. Tiểu tử, tiện nghi cho ngươi rồi đó." Nói xong Man Hồ Tử liền lấy từ trên người ra một viên châu, to bằng ngón chân cái, ném qua cho Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập vui mừng, sau khi tiếp lấy vật đó, luôn miệng cảm tạ. Mặc dù biết hai vị này đưa cho mình bảo vật hoàn toàn là do Huyết Ngọc Tri Chu nhưng có thể giúp hắn bình yên vô sự đi qua Dung Nham lộ, đúng là việc cầu còn không được.
Hàn Băng châu tuy cũng lóe lên bạch quang như Bạch Tê bội của Cực Âm tổ sư nhưng khi cầm vật đó trong tay, hắn liền cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh buốt, rùng mình một cái, nhanh chóng bỏ nó vào túi trữ vật. Cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác ôn hòa của Bạch Tê bội, xem ra còn cao cấp hơn ngọc bội một cấp.
Nho sinh lão giả thấy vậy liền cười hắc hắc, thân hình lóe lên, đi vào Huyền Tinh đạo đầu tiên, những tu sĩ khác cũng dựa theo phương án đã sớm lựa chọn, dồn dập đi vào đại hạp cốc.
Trong chốc lát số lượng tu sĩ ở trước thông đạo đã giảm đi hơn phân nửa.
"Hàn Lập ngươi trước tiên nhập cốc đi. Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đầu kia của hạp cốc, nơi có Truyền Tống trận." Cực Âm tổ sư nhìn Hàn Lập một cái rồi ôn hòa nói.
Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì khác, sau khi đáp ứng liền hướng về phía thông đạo có tấm bia đá ghi "Dung Nham lộ".
Tuy nhiên trước khi bước vào, thần sắc hắn vẫn như thường, liếc nhìn xung quanh một lần.
Kết quả là trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Huyền Cốt lão ma đến bây giờ vẫn chưa lộ diện, chẳng lẽ đột nhiên cải biến chủ ý, một mình trốn đi rồi?
Hàn Lập không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu có thể xảy ra.
Dù sao lòng người khó đoán, cũng có thể Huyền Cốt thấy thế lực Cực Âm to lớn nên đã thay đổi kế hoạch.
Tuy nhiên nếu thực sự xảy ra việc này, lúc không ổn hắn tuyệt đối cũng không khách khí đem căn nguyên bên trong của lão ma nói ra để bảo mạng. Trong mắt Hàn Lập lóe lên hung quang, ngẫm nghĩ.
Khi hắn đang có chút oán hận thì thanh âm ung dung của Huyền Cốt bỗng vang lên bên tai hắn.
"Không cần thiết phải nhìn đông nhìn tây. Ta hiện tại đang ẩn nấp ở gần đây, chỉ là chưa hiện thân mà thôi. Ngươi tự lo mình cho tốt đi, sau khi vượt qua Băng Hỏa đạo ta sẽ liên hệ với ngươi." Nói xong lời này, thanh âm Huyền Cốt liền ngưng bặt.
Hàn Lập trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng yên tâm, tiêu sái bước vào thông đạo.
Từng luồng gió nóng dọc theo thông đạo táp vào mặt, khiến cho Hàn Lập vừa mới tiến nhập, lập tức cảm giác được thân hình như đang ở trong lò nướng.
Hắn nhíu mày, ngưng thần nhìn về phía trước.
Thông đạo chỉ cao khoảng hai trượng, cũng chẳng tính là to lớn gì, nhưng phía trước ẩn hiện hồng quang chói mắt, khiến người ta có chút kinh hãi.
Hàn Lập liếm liếm đôi môi khô khốc, lóe lên ánh mắt nghiêm nghị, lập tức bước tới từng bước một.
Mỗi bước đi tới, hắn cảm giác như nhiệt độ không khí xung quanh dường như cao hơn một chút.
Sau khi đi được khoảng ba mươi bước, Hàn Lập không có cách nào tiến tới nữa, bởi vì nhiệt độ xung quanh, cộng thêm một, hai luồng gió nóng không ngừng thổi tới, khiến da mặt hắn có chút đau rát.
Hàn Lập do dự một chút, rồi phóng ra một tầng bảo vệ Thủy thuộc tính.
Hào quang màu xanh lam bao quang Hàn Lập, cảm giác cực nóng lập tức giảm mạnh.
Sau đó hắn lấy tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo thanh quang xuất hiện, đó chính là kiện Ích Hỏa bảo y.
Hàn Lập không cần suy nghĩ, đem nó mặc vào người.
Nhất thời một cảm giác mát lạnh truyền ra, khiến cho tinh thần hắn phấn chấn, tiếp tục cất bước lên đường.
Sau khi đi thêm vài chục bước nữa, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, một màn ánh sáng màu xanh xuất hiện cản đường.
Hàn Lập sau khi nhìn nhìn nó vài lần liền cắm đầu đi vào.
Bởi vì hắn nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, xem ra có tu sĩ khác đi tới. Hắn thực sự không có hứng thú gặp mặt.
Sau một trận xây xẩm mặt mày, hồng quang chói mắt, nhiệt độ nguyên bản biến mất bỗng giống như quái thú quay lại tập kích, khí thế hung dữ, ùn ùn thổi tới, khiến cho tầng bảo hộ Thủy thuộc tính lóe lên vài cái, lung lay giống như sắp đổ.
Hàn Lập giật mình một cái, tuy vẫn chưa kịp khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng linh lực trên người hắn lập tức tuôn ra mạnh mẽ mới ổn định được tầng bảo vệ, sau đó định thần nhìn bốn phía.
Núi đá màu đỏ thẫm, đất đai màu đỏ vàng, cây cỏ toát ra màu hồng, bầu trời chẳng khác là mấy, tất cả đều có màu sắc của ngọn lửa.
Đứng ở bên trong tầng bảo vệ, trên thân có kiện bảo vật Ích Hỏa y, nhưng Hàn Lập vẫn có thể cảm ứng được rõ rệt loại cảm giác không khí như đang thiêu đốt này.
Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc trở nên âm trầm.
Nếu thời gian ở trong tình huống với nhiệt độ như thế này chỉ là vài ba giờ thì hắn có thể không cần sử dụng bảo vật, chắn chắn đi qua dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng căn cứ theo lời của Tử Linh tiên tử thì ở cửa thứ hai – Băng Hỏa đảo này tất cả tu sĩ đều không thể đằng không phi hành, chỉ có thể dựa vào đôi chân từ từ tiến lên phía trước mà thôi.
Do đó nếu ai đó bị truyền tống xa hơn một chút, cũng chỉ có thể không ngừng không nghỉ đi vài ngày đêm mới đến được đầu kia của hạp cốc.
Điều này không chỉ dựa vào tu vi của tu sĩ là làm được, còn phải xem hắn có bảo vật ngự hàn phòng hỏa hay không nữa.
Đồng thời hoàn cảnh ác liệt trên đương không chỉ là vấn đề duy nhất mà chúng tu sĩ phải đối diện, trong hạp cốc còn có yêu linh thuộc tính băng, hỏa trời sinh mới là trở ngại lớn nhất khi muốn vượt cửa ải này.
Mỗi lần vượt qua Băng Hỏa đạo đều có gần non nửa tu sĩ chết trong tay yêu linh kia.
Hơn nữa trên đường còn có thể bị những tu sĩ tâm địa xấu xa đánh lén để đoạt bảo vật, cảnh này trước đó nhiều lần đã xảy ra.
Dù sao càng gần đầu kia của hợp cốc, chỗ có Truyền Tống trận, càng có khả năng đụng độ tu sĩ khác.
Mà đoạt lấy bảo vật ngự hàn, phòng hỏa của kẻ khác sẽ giúp cho cơ hội sinh tồn của chính mình trở trên dài hơn, chắc chắn một số tu sĩ dưới tình huống khó khăn sẽ không khách khí xuất thủ.
Hàn Lập đứng yên tại chỗ, không lập tức hành động mà một mặt nhíu mắt, xem xét chung quanh, một mặt phân tích tin tức đã biết.
Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, thần sắc Hàn Lập khẽ động, lấy ra Bạch Tê bội, đem nó cột tại thắt lưng rồi thu lại tầng bảo vệ Thủy thuộc tính.
Bạch quang từ ngọc bội thay thế lam quang, bao lấy xung quanh thân hình của hắn.
Pháp lực một điểm cũng không thể lãng phí, tại đây mà tĩnh tọa nghỉ ngơi, thuần túy là hành vi tự sát.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, miễn cưỡng mới nhận chuẩn phương hướng của mặt trời rồi không chút ngập ngừng đi tới.
Phía trước trừ từng đống từng đống loạn thạch và quái thụ cao nhọn khoảng nửa thân người thì căn bản chẳng có đường, chỉ có thể chệch choạng, chậm rãi mà đi.
Sau khi đi một đoạn ngắn trong không khí nóng bỏng, Hàn Lập bị một đám cỏ dại rậm rạp tán phát ra hồng quang yêu dị cản đường.
Hắn nhìn nhìn chúng, không khỏi nhíu mày.
Bỗng nhiên một quả cầu bằng nước màu xanh từ trong tay bắn ra, đánh về phía đám cây cỏ.
Kết quả trong nháy mắt lam quang tiếp xúc với chúng, "Bụp" một tiếng vang lên, rồi hóa thành hơi nước.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ đổi.
Sau khi nhìn qua hai bên, kết quả đập vào mắt chính là đâu đâu cũng là loại cây quỷ dị như vậy, căn bản không có đường khác để đi.
Hàn Lập do dự, cắn răng một cái, thử thăm dò bằng cách giẫm lên chúng tới vài bước.
Khi hai chân vừa mới tiếp xúc, Hàn Lập cuối cùng cũng hiểu được sự đáng sợ của Dung Nham lộ.
Đây đâu phải là cây cỏ, rõ ràng chúng giống như lợi kiếm cực nóng, không những sắc bén vô cùng, mà còn tỏa ra hỏa nhiệt, khiến hắn chịu đau khổ không nhỏ.
Mặc dù có Bạch Tê bội và Ích Hỏa y bảo vệ, không có gì quá đang ngại nhưng từ dưới chân vẫn truyền đến từng trận đau nhói làm Hàn Lập bước từng bước rất khó khăn.
Hàn Lập chỉ đi khoảng vài trượng liền không thể không sử dụng tầng bảo hộ Thủy thuộc tính thêm lần nữa, triệt để bảo vệ toàn thân.
Tuy như vậy sẽ khiến pháp lực tiêu hao nhanh chóng nhưng nhìn chung giúp cho Hàn Lập đi nhanh hơn rất nhiều, giống như bay vậy.
Hắn bất đắc dĩ phải thi triển La Yên bộ, chỉ thấy một cái bóng màu xanh di chuyển lúc đông, lúc tây trong hồng quang như quỷ dị, thân hình hóa thành một điểm đen, từ từ biến mất.
Bặc Tự là một tu sĩ có Thổ, Hỏa linh căn, chỉ chưa tới ba trăm năm đã tu luyện đến cảnh giới hiện này, giúp hắn ngạo thị vài phiến hải vực, thanh danh hiển hách.
Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng hắn chính là một trong những tu sĩ có hi vọng kết thành Nguyên Anh nhất trong vòng một trăm năm tới.
Bặc Tự rất thích hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể, khen ngợi và ánh mắt ước ao.
Nhưng tình huống của chính mình, hắn hiểu rất rõ ràng.
Nếu không phải hắn năm đó khi đi du lịch, trùng hợp phát hiện được trong bụng của một con yêu thú cấp bốn có viên "Phân Nguyên đan" thời kỳ thượng cổ giúp hắn giảm được hơn trăm năm khổ tu, nếu không chỉ sợ hắn vẫn còn giậm chận tại Trúc Cơ kỳ, không thể tiến bộ.
Và chính việc dùng nó giúp hắn nếm trải được sự ngon ngọt của linh dược thời thượng cổ nên hắn đã sớm chuẩn bị cho hành trình Hư Thiên điện lần này.
Thừa dịp những người khác không chú ý, hắn đã bỏ ra số tiền lớn để mua một con Hỏa Long trùng.
Hắn định mạo hiểm đi vào nội điện, dùng nó để đoạt lấy Hư Thiên đỉnh - bảo vật đỉnh cấp, chấn động Loạn Tinh Hải. Với nhiều bảo vật và Bổ Thiên đan truyền thuyết ở trong đỉnh đó, chắc chắn việc đột phá Nguyên Anh kỳ chỉ là sợ tình sớm muộn mà thôi.