Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2310: Kim Canh Phong Ma Trận
罡风 (HV) canh phong: gió mạnh, gió trên cao.
“Nhưng thưa Lão Tổ, Xích Dung Tộc thế lớn như vậy mà chèn ép thì Thiên Bằng Tộc chúng ta dù không đến nỗi bị tuyệt diệt nhưng chắc chắn cũng sẽ bị suy yếu vô cùng. Mong Lão Tổ khai ân, nhất định chủ trì công đạo cho Thiên Bằng nhất tộc.” Kim Duyệt nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng lần nữa quỳ lạy khẩn cầu.
“Hừ! Thế nào? Người không nghe lời lão phu vừa nói, hay là thật cảm thấy lão phu đối xử bất công?” Việt Long hai mắt híp lại, trong mũi hừ lạnh một tiếng, đồng thời từ thân thể chợt bộc phát ra một cỗ khí tức kinh khủng.
Kim Duyệt chỉ cảm thấy hư không bốn phía đột nhiên căng thẳng, toàn bộ thân thể trở nên nặng nề vô cùng, bị cỗ khí tức kinh khủng này ép đến nỗi không thể đứng thẳng được.
“Lão Tổ thứ tội, vãn bối tuyệt không có ý đó.” Kim Duyệt sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Thôi mà, Kim đạo hữu dù sao cũng coi là có giao vãng với ta, vậy nể mặt Hàn mỗ, đạo hữu nếu có thể thì giúp nàng một chút đi.” Hàn Lập vốn ngồi yên một bên, tay áo run lên, chợt cười khẽ nói.
Trong tích tắc, cự lực vô hình đang đè trên người Kim Duyệt bị một cỗ ba động khác quấy nhiễu liền giống như tuyết tháng ba gặp nắng bỗng chốc tan biến.
Kim Duyệt thất kinh, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập.
“Nga, nếu là Hàn huynh đã có lời thì đây lại là chuyện nhỏ rồi. Kim Duyệt, còn không mau bái tạ Hàn đạo hữu đã lên tiếng giúp ngươi đi.” Việt Long thấy Hàn Lập xuất thủ, cũng không tức giận mà còn híp mắt cười miệng liền đáp ứng.
“Là ngươi?”
Đúng lúc này, Kim Duyệt sau khi nghe giọng nói có chút quen thuộc rốt cuộc cũng nhận ra Hàn Lập, lại thấy Việt Long Lão Tổ Phi Linh Tộc dùng khẩu khí như vậy đối đãi Hàn Lập, thì sắc mặt của nàng càng biến đổi vạn phần khó tả.
“Ai là “ngươi” ở đây? Đây là đạo hữu Hàn Lập của Nhân Tộc, một thân thần thông còn trên cả Lão Tổ ta đó.” Việt Long nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không giận mà uy khẽ quát một tiếng.
“Hàn đạo hữu… không, Hàn Lão Tổ thứ tội, vãn bối vì đột nhiên gặp lại tiền bối nên có chút thất thố.” Kim Duyệt một lúc lâu mới dằn nổi cuồng lôi trong lòng, hoảng sợ vội vàng cúi thấp đầu làm đại lễ trước Hàn Lập.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng đoạn thời gian này đối với một tồn tại Hợp Thể Kỳ mà nói lại căn bản là không đáng kể.
Lần trước cùng đi vào địa uyên rồi biến mất, Hàn Lập mới chỉ là tồn tại cùng cấp với Kim Duyệt, thế mà nay chẳng những lành lặn xuất hiện trước mặt nàng, hắn còn vụt trở thành tồn tại bằng vai với Việt Long Lão Tổ của Phi Linh Tộc.
Chênh lệch giữa hai người lớn như vậy, lại bất ngờ gặp lại thế này, nên ngay cả Kim Duyệt là người tâm cơ khá thâm trầm nhưng lần này cũng thật sự hoảng sợ.
“Tốt lắm, ngươi lui đi. Nếu ta đã đáp ứng Hàn đạo hữu thì tự sẽ thu xếp thời gian đứng ra hòa giải chuyện giữa hai tộc các ngươi một phen nữa.” Việt Long cũng không cho Kim Duyệt nấn ná thêm, khoát tay chặn lại rồi sầm nét mặt lần nữa phân phó.
“Vâng, vãn bối xin cáo lui.” Dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ cùng hoảng sợ mà không cách nào giải tỏa nhưng Kim Duyệt cũng căn bản không dám cãi lời liền vâng dạ.
Nhưng cô gái này ngay khi vừa có thể đứng thẳng người trở lại, vẫn không nhịn được đánh giá lại Hàn Lập một lần nữa, để có thể khẳng định đối phương thật sự là người mà nàng đã biết kia chứ không phải mình chợt hoa mắt nhìn lầm.
Hàn Lập khẽ cười, tựa hồ đoán được cô gái đang nghĩ gì trong lòng, lúc này liền mấp máy môi mấy cái.
Sau một khắc, trong tai Kim Duyệt vang lên mấy tiếng truyền âm:
“Bất kể năm đó ta cùng Thiên Bằng Tộc như thế nào, nhưng sau lần này lên tiếng tương trợ rồi, duyên nợ giữa ta cùng quý tộc coi như đã hết, sau này không phải tới tìm ta nữa.”
Kim Duyệt cả kinh trong lòng, đang muốn nói thêm gì nữa, Hàn Lập lại một tay bấm quyết, xuất chỉ nhằm hướng cô gái điểm tới.
“Oanh” một tiếng!
Dưới chân cô gái chợt hiện lên mười mấy đạo ngân hồ, sau mấy cái chớp động, liền biến thành một tòa lôi trận nhỏ, trận trận điện quang cuốn lên thân thể cô gái.
Cô gái chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía mơ hồ rồi chớp một cái từ trong đại sảnh biến mất vô ảnh vô tung.
Hàn Lập vậy mà lại thi triển lôi trận thuật trực tiếp truyền tống cô gái ra khỏi cự tháp.
“Hay một chiêu hư không truyền tống, xem ra thần thông của đạo hữu còn cường đại hơn dự liệu của Việt mỗ. Nhưng như thế thì tại hạ càng thêm yên tâm.” Việt Long thấy vậy, hai mắt lại sáng lên.
Trên bầu trời một tòa kiến trúc bình thường cách cự tháp rất xa, sau một trận ba động, Kim Duyệt hiện ra giữa vô số đạo ngân hồ lượn quanh thân thể.
Sau khi quan sát cảnh sắc chung quanh, nàng giật mình, lần nữa nhìn về cự tháp phía xa mặt lộ nét âm tình bất định.
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, hai đạo độn quang một xanh một đen từ trong cự tháp bay ra, quanh quẩn một chút rồi liền nhằm về một hướng mà xé gió bắn đi.
Hơn nửa ngày sau, hai đạo cầu vồng kinh người bay đến một dãy núi nhỏ, rồi hạ xuống một mảnh đất trũng ở giữa hai tòa núi nhỏ.
“Nơi này chính là linh địa mà ngươi tìm được?”
Độn quang thu lại. Hàn Lập hiện ra, ánh mắt đảo qua rồi khẽ cau mày hỏi.
Bên trong phiến đất trũng này, trừ vô số hố đất to nhỏ khác nhau, mặt đất rõ ràng trơ trọc, trong phạm vi mấy dặm chẳng những một tấc cỏ không có, mà tất cả những chỗ đất gồ ghề đều như bị thứ gì đó cứng rắn phạt qua, so với mặt đất bốn phía đều thấp hơn một đoạn lớn.
Thứ duy nhất gây chú ý chính là một cự trụ đồng xanh đứng vững tại chỗ cao ở khoảng trung tâm phiến đất trũng.
Cây cột này cao chừng trăm trượng, mặt ngoài in rõ từng tầng văn trận, nhưng loang lổ vết tích hoen gỉ và tàn tạ, tựa hồ có niên đại rất lâu rồi.
“Hàn huynh không nên coi thường nơi này. Lúc trước nơi đây cũng không phải có bộ dạng thế này, nhưng sau hai lần chịu Thiên Kiếp mới trở nên hoang vu như vậy. Nhưng nơi thật sự là linh địa thích hợp tiếp nhận lực Thiên Địa nay thật khó tìm được, đành phải dùng tạm chỗ này vậy.” Việt Long lóe một cái hiện ra gần đó, sải bước tiến tới cự trụ đồng xanh, miệng giải thích.
“Thì ra là như vậy, nhưng đạo hữu dẫn phát lực Thiên Địa, sẽ không chỉ dựa vào cái pháp khí này thôi chứ?” Hàn Lập gật đầu, nhìn cột đồng nói.
“Hắc hắc, dĩ nhiên là không thể. Cây cột này tên là Kim Phong Trụ, là một trong những khí vật phụ trợ mang lực thuộc tính Kim ta cố ý chế tạo ra, chỉ vì lần trước thất bại mà bị hư hại, nên mới không thu hồi. Bây giờ muốn dẫn phát lực Thiên Địa mới, tất nhiên phải dùng khí vật mới rồi.” Việt Long cười hắc hắc nói, một tay phất lên, liền bay ra đầy trời trăm cỗ quang đoàn màu xanh, rồi rơi xuống bốn phía phiến đất trũng mà biến thành hơn trăm cây cự trụ đồng xanh cắm đều trên mặt đất, mỗi cây đều sáng lòa như mới tinh.
Tiếp theo Việt Long miệng lẩm nhẩm, hai tay bỗng bấm quyết.
Mặt đất chuyển động ầm ầm, tất cả các trụ đồng rung lắc chao đảo đến hoa cả mắt, rồi trong khoảnh khắc bố trí thành một pháp trận cực lớn, bao vây Việt Long cùng Hàn Lập tại trung tâm.
“Kim Phong Trụ tổng cộng một trăm lẻ tám cây, vừa đúng để tạo thành một bộ Kim Canh Phong Ma Trận. Có trận này liền có thể giảm phân nửa uy năng của lực Thiên Địa được dẫn dắt xuống. Đạo hữu lại dựa theo cách ta nói tối qua mà hành động thì càng có thể dễ dàng khống chế năng lượng Thiên Địa này.” Việt Long đợi pháp trận định hình rồi tạm dừng niệm chú để giải thích mấy câu.
“Được, đạo hữu cứ thi pháp đi. Ta sẽ tùy cơ mà xuất thủ.” Hàn Lập thần sắc như thường trả lời, sau đó thân hình chợt mơ hồ, thoáng cái liền xuất hiện gần đỉnh một cây trụ đồng, hai tay để sau lưng bất động đứng đó.
Việt Long thấy vậy tất nhiên mừng rỡ, không nói thêm lời nào nữa mà phất tay áo, chằng chịt trận kỳ trận bàn liên tiếp cuồng trào cuốn ra, hóa thành vô số luống sáng lóng lánh bắn tới đường biên của phiến đất trũng.
Sau một lát công phu, bên ngoài pháp trận trụ đồng lại được bố trí bảy tám loại cấm chế lớn nhỏ huyền diệu khác.
Lúc này Việt Long lại hô một tiếng mà phun ra năm món bảo vật khác nhau.
Một cái bình bạch ngọc tinh mỹ, một quả hồ lô tím sẫm, một la bàn màu xanh, một hỏa đỉnh màu bạc nhạt cùng một cái quạt lông đỏ thẫm.
Năm món bảo vật này vừa bay ra, lập tức quanh quẩn bay lượn bốn phía quanh lão giả.
“Nhanh”
Việt Long nhằm la bàn màu xanh xa xa điểm tới.
“Phanh” một tiếng, la bàn lập tức đón gió cuồng trướng, liền huyễn hóa cực lớn tới một trượng, bên ngoài trận trận ánh sáng mờ lượn quanh rồi biến thành một mảnh trời sao đen nhánh, bên trong điểm điểm ngân quang chớp động không ngừng, tựa như vô số ngôi sao.
Lúc này Việt Long lại lật hai tay, trong mỗi lòng bàn tay hiện ra ba viên châu màu bạc nhạt cùng một lưới tơ màu đen, không chút do dự ném cho Hàn Lập.
“Đây là hai món bảo vật ngăn cản lực Thiên Địa mà ta đã hứa cấp đạo hữu hôm qua, đạo hữu chỉ cần dùng quen sẽ thấy hữu dụng vô cùng.” Việt Long mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.
“Đa tạ đạo hữu đã chỉ dẫn, ta tự sẽ sử dụng cẩn thận.” Hàn Lập bắt lấy hai loại bảo vật, nhìn lướt qua rồi nhàn nhạt nói.
Việt Long gật đầu, rồi khoanh chân ngồi xuống, im lặng quan sát la bàn trước mắt.
Ước chừng hai canh giờ sau, mảnh trời sao do la bàn màu xanh biến ảo ra chợt mơ hồ rạo rực, bốn ngôi sao phía trên vốn trông bình thường bỗng ánh sáng đại phóng, rồi truyền ra một cỗ ba động quỷ dị xuyên thấu la bàn.
“Đạo hữu cẩn thận, các ngôi sao bắt đầu biến hóa, tại hạ sắp sửa dẫn phát lực Thiên Địa đó.” Việt Long vừa thấy cảnh này, hai mắt chợt sáng lên, mặt hồng lên như lửa quát to.
Bỗng nhiên một tay hắn vỗ mặt đất một cái, “phanh” một tiếng muộn hưởng, một cỗ ba động vô hình từ dưới người hắn liền cuốn ra, lướt qua đến đâu mặt đất nơi đó đều nổi lên tiếng ùng ùng.
Những cấm chế đã sớm bố trí bốn phía kia cũng đồng thời vang lên tiếng vù vù, hoặc biến ra từng tầng màn sáng, hoặc cuồng trào ra từng đám sương mù dày đặc, phiêu đãng không ngừng trong hư không.
Về phần một trăm lẻ tám cây cự trụ đồng xanh tại phiến đất trũng, sau khi lắc mạnh mấy cái, tầng tầng phù văn màu vàng lóe sáng, phát ra kim mang hết sức chói mắt.
Việt Long thấy vậy, lúc này mới hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cánh tay vừa động liền phất ra một chiêu nhằm cái hồ lô màu tím trong hư không.
Hồ lô liền run lên, không tiếng động mà dốc ngược xuống, từ miệng hồ lô một luồng sáng mờ cuốn ra, rồi từ trong phun ra một dòng bột phấn không rõ tên vàng lóng lánh.
Thứ bột phấn này thoạt nhìn nhỏ vô cùng, nhưng vừa được dốc ra trong nháy mắt liền chen nhau rơi thẳng xuống mặt đất, tựa hồ cực kỳ nặng.
“Nhưng thưa Lão Tổ, Xích Dung Tộc thế lớn như vậy mà chèn ép thì Thiên Bằng Tộc chúng ta dù không đến nỗi bị tuyệt diệt nhưng chắc chắn cũng sẽ bị suy yếu vô cùng. Mong Lão Tổ khai ân, nhất định chủ trì công đạo cho Thiên Bằng nhất tộc.” Kim Duyệt nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng lần nữa quỳ lạy khẩn cầu.
“Hừ! Thế nào? Người không nghe lời lão phu vừa nói, hay là thật cảm thấy lão phu đối xử bất công?” Việt Long hai mắt híp lại, trong mũi hừ lạnh một tiếng, đồng thời từ thân thể chợt bộc phát ra một cỗ khí tức kinh khủng.
Kim Duyệt chỉ cảm thấy hư không bốn phía đột nhiên căng thẳng, toàn bộ thân thể trở nên nặng nề vô cùng, bị cỗ khí tức kinh khủng này ép đến nỗi không thể đứng thẳng được.
“Lão Tổ thứ tội, vãn bối tuyệt không có ý đó.” Kim Duyệt sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Thôi mà, Kim đạo hữu dù sao cũng coi là có giao vãng với ta, vậy nể mặt Hàn mỗ, đạo hữu nếu có thể thì giúp nàng một chút đi.” Hàn Lập vốn ngồi yên một bên, tay áo run lên, chợt cười khẽ nói.
Trong tích tắc, cự lực vô hình đang đè trên người Kim Duyệt bị một cỗ ba động khác quấy nhiễu liền giống như tuyết tháng ba gặp nắng bỗng chốc tan biến.
Kim Duyệt thất kinh, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập.
“Nga, nếu là Hàn huynh đã có lời thì đây lại là chuyện nhỏ rồi. Kim Duyệt, còn không mau bái tạ Hàn đạo hữu đã lên tiếng giúp ngươi đi.” Việt Long thấy Hàn Lập xuất thủ, cũng không tức giận mà còn híp mắt cười miệng liền đáp ứng.
“Là ngươi?”
Đúng lúc này, Kim Duyệt sau khi nghe giọng nói có chút quen thuộc rốt cuộc cũng nhận ra Hàn Lập, lại thấy Việt Long Lão Tổ Phi Linh Tộc dùng khẩu khí như vậy đối đãi Hàn Lập, thì sắc mặt của nàng càng biến đổi vạn phần khó tả.
“Ai là “ngươi” ở đây? Đây là đạo hữu Hàn Lập của Nhân Tộc, một thân thần thông còn trên cả Lão Tổ ta đó.” Việt Long nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không giận mà uy khẽ quát một tiếng.
“Hàn đạo hữu… không, Hàn Lão Tổ thứ tội, vãn bối vì đột nhiên gặp lại tiền bối nên có chút thất thố.” Kim Duyệt một lúc lâu mới dằn nổi cuồng lôi trong lòng, hoảng sợ vội vàng cúi thấp đầu làm đại lễ trước Hàn Lập.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng đoạn thời gian này đối với một tồn tại Hợp Thể Kỳ mà nói lại căn bản là không đáng kể.
Lần trước cùng đi vào địa uyên rồi biến mất, Hàn Lập mới chỉ là tồn tại cùng cấp với Kim Duyệt, thế mà nay chẳng những lành lặn xuất hiện trước mặt nàng, hắn còn vụt trở thành tồn tại bằng vai với Việt Long Lão Tổ của Phi Linh Tộc.
Chênh lệch giữa hai người lớn như vậy, lại bất ngờ gặp lại thế này, nên ngay cả Kim Duyệt là người tâm cơ khá thâm trầm nhưng lần này cũng thật sự hoảng sợ.
“Tốt lắm, ngươi lui đi. Nếu ta đã đáp ứng Hàn đạo hữu thì tự sẽ thu xếp thời gian đứng ra hòa giải chuyện giữa hai tộc các ngươi một phen nữa.” Việt Long cũng không cho Kim Duyệt nấn ná thêm, khoát tay chặn lại rồi sầm nét mặt lần nữa phân phó.
“Vâng, vãn bối xin cáo lui.” Dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ cùng hoảng sợ mà không cách nào giải tỏa nhưng Kim Duyệt cũng căn bản không dám cãi lời liền vâng dạ.
Nhưng cô gái này ngay khi vừa có thể đứng thẳng người trở lại, vẫn không nhịn được đánh giá lại Hàn Lập một lần nữa, để có thể khẳng định đối phương thật sự là người mà nàng đã biết kia chứ không phải mình chợt hoa mắt nhìn lầm.
Hàn Lập khẽ cười, tựa hồ đoán được cô gái đang nghĩ gì trong lòng, lúc này liền mấp máy môi mấy cái.
Sau một khắc, trong tai Kim Duyệt vang lên mấy tiếng truyền âm:
“Bất kể năm đó ta cùng Thiên Bằng Tộc như thế nào, nhưng sau lần này lên tiếng tương trợ rồi, duyên nợ giữa ta cùng quý tộc coi như đã hết, sau này không phải tới tìm ta nữa.”
Kim Duyệt cả kinh trong lòng, đang muốn nói thêm gì nữa, Hàn Lập lại một tay bấm quyết, xuất chỉ nhằm hướng cô gái điểm tới.
“Oanh” một tiếng!
Dưới chân cô gái chợt hiện lên mười mấy đạo ngân hồ, sau mấy cái chớp động, liền biến thành một tòa lôi trận nhỏ, trận trận điện quang cuốn lên thân thể cô gái.
Cô gái chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía mơ hồ rồi chớp một cái từ trong đại sảnh biến mất vô ảnh vô tung.
Hàn Lập vậy mà lại thi triển lôi trận thuật trực tiếp truyền tống cô gái ra khỏi cự tháp.
“Hay một chiêu hư không truyền tống, xem ra thần thông của đạo hữu còn cường đại hơn dự liệu của Việt mỗ. Nhưng như thế thì tại hạ càng thêm yên tâm.” Việt Long thấy vậy, hai mắt lại sáng lên.
Trên bầu trời một tòa kiến trúc bình thường cách cự tháp rất xa, sau một trận ba động, Kim Duyệt hiện ra giữa vô số đạo ngân hồ lượn quanh thân thể.
Sau khi quan sát cảnh sắc chung quanh, nàng giật mình, lần nữa nhìn về cự tháp phía xa mặt lộ nét âm tình bất định.
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, hai đạo độn quang một xanh một đen từ trong cự tháp bay ra, quanh quẩn một chút rồi liền nhằm về một hướng mà xé gió bắn đi.
Hơn nửa ngày sau, hai đạo cầu vồng kinh người bay đến một dãy núi nhỏ, rồi hạ xuống một mảnh đất trũng ở giữa hai tòa núi nhỏ.
“Nơi này chính là linh địa mà ngươi tìm được?”
Độn quang thu lại. Hàn Lập hiện ra, ánh mắt đảo qua rồi khẽ cau mày hỏi.
Bên trong phiến đất trũng này, trừ vô số hố đất to nhỏ khác nhau, mặt đất rõ ràng trơ trọc, trong phạm vi mấy dặm chẳng những một tấc cỏ không có, mà tất cả những chỗ đất gồ ghề đều như bị thứ gì đó cứng rắn phạt qua, so với mặt đất bốn phía đều thấp hơn một đoạn lớn.
Thứ duy nhất gây chú ý chính là một cự trụ đồng xanh đứng vững tại chỗ cao ở khoảng trung tâm phiến đất trũng.
Cây cột này cao chừng trăm trượng, mặt ngoài in rõ từng tầng văn trận, nhưng loang lổ vết tích hoen gỉ và tàn tạ, tựa hồ có niên đại rất lâu rồi.
“Hàn huynh không nên coi thường nơi này. Lúc trước nơi đây cũng không phải có bộ dạng thế này, nhưng sau hai lần chịu Thiên Kiếp mới trở nên hoang vu như vậy. Nhưng nơi thật sự là linh địa thích hợp tiếp nhận lực Thiên Địa nay thật khó tìm được, đành phải dùng tạm chỗ này vậy.” Việt Long lóe một cái hiện ra gần đó, sải bước tiến tới cự trụ đồng xanh, miệng giải thích.
“Thì ra là như vậy, nhưng đạo hữu dẫn phát lực Thiên Địa, sẽ không chỉ dựa vào cái pháp khí này thôi chứ?” Hàn Lập gật đầu, nhìn cột đồng nói.
“Hắc hắc, dĩ nhiên là không thể. Cây cột này tên là Kim Phong Trụ, là một trong những khí vật phụ trợ mang lực thuộc tính Kim ta cố ý chế tạo ra, chỉ vì lần trước thất bại mà bị hư hại, nên mới không thu hồi. Bây giờ muốn dẫn phát lực Thiên Địa mới, tất nhiên phải dùng khí vật mới rồi.” Việt Long cười hắc hắc nói, một tay phất lên, liền bay ra đầy trời trăm cỗ quang đoàn màu xanh, rồi rơi xuống bốn phía phiến đất trũng mà biến thành hơn trăm cây cự trụ đồng xanh cắm đều trên mặt đất, mỗi cây đều sáng lòa như mới tinh.
Tiếp theo Việt Long miệng lẩm nhẩm, hai tay bỗng bấm quyết.
Mặt đất chuyển động ầm ầm, tất cả các trụ đồng rung lắc chao đảo đến hoa cả mắt, rồi trong khoảnh khắc bố trí thành một pháp trận cực lớn, bao vây Việt Long cùng Hàn Lập tại trung tâm.
“Kim Phong Trụ tổng cộng một trăm lẻ tám cây, vừa đúng để tạo thành một bộ Kim Canh Phong Ma Trận. Có trận này liền có thể giảm phân nửa uy năng của lực Thiên Địa được dẫn dắt xuống. Đạo hữu lại dựa theo cách ta nói tối qua mà hành động thì càng có thể dễ dàng khống chế năng lượng Thiên Địa này.” Việt Long đợi pháp trận định hình rồi tạm dừng niệm chú để giải thích mấy câu.
“Được, đạo hữu cứ thi pháp đi. Ta sẽ tùy cơ mà xuất thủ.” Hàn Lập thần sắc như thường trả lời, sau đó thân hình chợt mơ hồ, thoáng cái liền xuất hiện gần đỉnh một cây trụ đồng, hai tay để sau lưng bất động đứng đó.
Việt Long thấy vậy tất nhiên mừng rỡ, không nói thêm lời nào nữa mà phất tay áo, chằng chịt trận kỳ trận bàn liên tiếp cuồng trào cuốn ra, hóa thành vô số luống sáng lóng lánh bắn tới đường biên của phiến đất trũng.
Sau một lát công phu, bên ngoài pháp trận trụ đồng lại được bố trí bảy tám loại cấm chế lớn nhỏ huyền diệu khác.
Lúc này Việt Long lại hô một tiếng mà phun ra năm món bảo vật khác nhau.
Một cái bình bạch ngọc tinh mỹ, một quả hồ lô tím sẫm, một la bàn màu xanh, một hỏa đỉnh màu bạc nhạt cùng một cái quạt lông đỏ thẫm.
Năm món bảo vật này vừa bay ra, lập tức quanh quẩn bay lượn bốn phía quanh lão giả.
“Nhanh”
Việt Long nhằm la bàn màu xanh xa xa điểm tới.
“Phanh” một tiếng, la bàn lập tức đón gió cuồng trướng, liền huyễn hóa cực lớn tới một trượng, bên ngoài trận trận ánh sáng mờ lượn quanh rồi biến thành một mảnh trời sao đen nhánh, bên trong điểm điểm ngân quang chớp động không ngừng, tựa như vô số ngôi sao.
Lúc này Việt Long lại lật hai tay, trong mỗi lòng bàn tay hiện ra ba viên châu màu bạc nhạt cùng một lưới tơ màu đen, không chút do dự ném cho Hàn Lập.
“Đây là hai món bảo vật ngăn cản lực Thiên Địa mà ta đã hứa cấp đạo hữu hôm qua, đạo hữu chỉ cần dùng quen sẽ thấy hữu dụng vô cùng.” Việt Long mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.
“Đa tạ đạo hữu đã chỉ dẫn, ta tự sẽ sử dụng cẩn thận.” Hàn Lập bắt lấy hai loại bảo vật, nhìn lướt qua rồi nhàn nhạt nói.
Việt Long gật đầu, rồi khoanh chân ngồi xuống, im lặng quan sát la bàn trước mắt.
Ước chừng hai canh giờ sau, mảnh trời sao do la bàn màu xanh biến ảo ra chợt mơ hồ rạo rực, bốn ngôi sao phía trên vốn trông bình thường bỗng ánh sáng đại phóng, rồi truyền ra một cỗ ba động quỷ dị xuyên thấu la bàn.
“Đạo hữu cẩn thận, các ngôi sao bắt đầu biến hóa, tại hạ sắp sửa dẫn phát lực Thiên Địa đó.” Việt Long vừa thấy cảnh này, hai mắt chợt sáng lên, mặt hồng lên như lửa quát to.
Bỗng nhiên một tay hắn vỗ mặt đất một cái, “phanh” một tiếng muộn hưởng, một cỗ ba động vô hình từ dưới người hắn liền cuốn ra, lướt qua đến đâu mặt đất nơi đó đều nổi lên tiếng ùng ùng.
Những cấm chế đã sớm bố trí bốn phía kia cũng đồng thời vang lên tiếng vù vù, hoặc biến ra từng tầng màn sáng, hoặc cuồng trào ra từng đám sương mù dày đặc, phiêu đãng không ngừng trong hư không.
Về phần một trăm lẻ tám cây cự trụ đồng xanh tại phiến đất trũng, sau khi lắc mạnh mấy cái, tầng tầng phù văn màu vàng lóe sáng, phát ra kim mang hết sức chói mắt.
Việt Long thấy vậy, lúc này mới hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cánh tay vừa động liền phất ra một chiêu nhằm cái hồ lô màu tím trong hư không.
Hồ lô liền run lên, không tiếng động mà dốc ngược xuống, từ miệng hồ lô một luồng sáng mờ cuốn ra, rồi từ trong phun ra một dòng bột phấn không rõ tên vàng lóng lánh.
Thứ bột phấn này thoạt nhìn nhỏ vô cùng, nhưng vừa được dốc ra trong nháy mắt liền chen nhau rơi thẳng xuống mặt đất, tựa hồ cực kỳ nặng.