Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2172: Bảo Quyết Đại Thành
Khối khoáng thạch này chỉ nhỏ như quả trứng gà, mặt ngoài sần sùi chớp chớp nháy nháy hào quang, thật giống như một cục kim loại vậy.
Đây đúng là khối Dị Ma Kim được Hàn Lập mang về từ Ma giới.
"Phốc!"
Hàn Lập dùng ngón tay vẽ một vòng vào hư không phía trước khối khoáng thạch. Một sợi dao động màu đen nhỏ như sợi tóc lóe tới.
Khối khoáng thạch hai màu đen trắng bất ngờ bị cắt làm hai mà không tiếng động nào phát ra. Ở giữa chúng chợt hiện ra một viên ngọc sáng nhỏ như hạt đậu.
Hai ngón tay nhoáng lên như tia chớp, nháy mắt đã kẹp viên ngọc vào giữa một cách rất chuẩn xác.
Hàn Lập ngắm nhìn hạt ngọc một lúc, tay áo lại khẽ phất vào hư không.
Hơn mười lá cờ năm màu bay ra từ trong tay áo, khẽ chớp động rồi chúng chìm vào bốn phía quanh đó, không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, một tầng mây năm màu hiện ra bao phủ kín mít cả gian phòng.
Tiếng sấm vang lên, hơn mười tia chớp điện màu vàng tuôn ra.
Giữa những sợi tia điện vàng chằng chịt, viên ngọc bị cắt vụn thành nhiều mảnh. Nguyên khí nơi đó dấy lên nhộn nhạo, một cột sáng màu xám trắng bay vọt ra khỏi lòng bàn tay.
Nhưng Hàn Lập đã đề phòng từ trước, năm ngón tay của hắn khẽ vỗ lên không trung.
Ngay lập tức trên nóc gian phòng bỗng nhiên hiện ra thêm một bàn tay màu vàng rực, nó không hề do dự vỗ xuống.
"Oanh", luồng lực vô hình mạnh kinh người từ trên cao ập xuống. Vậy mà cột sáng liền bị nén lại thành, một khối quang cầu màu xám trắng lớn cỡ một nắm tay.
Hàn Lập thấy vậy mới thả lỏng khuôn mặt, tay hắn quét tới đã chụp khối quang cầu vào lòng bàn tay rất vững vàng.
Tiếp đó hai mắt hắn tỏa ra những tia sáng màu lam nhọn hoắt. Từng tiếng veo veo vang lên, một sợi tơ trong suốt bé xíu bắn ra, chợt lóe lên rồi nhập vào sâu trong khối quang cầu.
Khối quang cầu rung lên, phát ra từng tràng âm thanh ông ông. Nhưng dưới sự bao bọc của màn ký kiệu màu vàng đang chớp nháy, nó lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu.
Hai mắt của Hàn Lập khép hờ rồi bắt đầu yên lặng vận công.
Mãi nửa ngày sau hai mắt của hắn mới mở to ra. Lúc này, sợi tơ trong suốt đã sớm cuốn trở về, chẳng những thế mà đám ký hiệu màu vàng cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Lập dùng thần niệm quét kỹ một vòng toàn bộ cơ thể. Hắn thấy pháp lực của mình đã tăng thêm một tia nhỏ, trên mặt liền không dấu nổi nét tươi cười. Nhưng khi nhìn thấy một sợi tơ màu lục thì hàng lông mày lại khẽ nhíu chặt.
Pháp quyết trên tay hắn mau chóng biến đổi. Bên ngoài cơ thể bỗng nhiên hiện lên một màn sáng màu xám lờ mờ. Lại có thêm một cỗ khí tức kỳ dị tản ra khắp nơi.
Đây chính là phương pháp luyện hóa Địa Âm Sát Khí mà hắn lấy được ở Quang Nguyên Trai của Lam Dĩnh.
Nó giúp luyện hóa sạch sẽ Địa Âm Sát Khí lẫn tạp trong khối quang cầu đã được hấp thu vào cơ thể. Như vậy sẽ không phải lo lắng tới những hiểm họa phía sau.
Cũng chỉ nửa canh giờ trôi qua, Hàn Lập đã dừng pháp quyết này lại. Sau đó trong tay hắn lại hiện ra thêm một khối Dị Ma Kim khác.
Sợi dao động màu đen nhỏ như sợi tóc lóe lên, khối Dị Ma Kim bị cắt ra làm đôi rồi rơi xuống. Bàn tay của Hàn Lập chụp lấy viên ngọc, rồi lại tiếp tuc quá trình hấp thu năng lượng ẩn chứa ở bên trong.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, Hàn Lập cứ ngồi trong gian phòng lặp đi lặp lại hành động nhàm chán này.
Mỗi ngày không ngừng hấp thu năng lượng, luyện hóa Địa Âm Sát Khí, rồi cảm nhận pháp lực trong cơ thể đang lớn dần lên.
Thoáng chốc đã trôi qua hai năm.
Một lần nữa Hàn Lập luyện hóa sạch sẽ sợi Địa Âm Sát Khí còn sót lại trong cơ thể, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn tới một chỗ gần đó.
Trên mặt đất ở gần chỗ hắn đang ngồi xếp bằng có một đống những miếng Dị Ma Kim đã bị cắt. Chúng được quăng chồng chất lên nhau, cao cỡ một trượng, vẻ ngoài vẫn lấp lánh sáng bóng.
Từng này Dị Ma Kim ước chừng đã tốn hết chín phần hắn mang về từ Ma giới. Mà cách đây không lâu khi mới hấp thụ xong một viên Dị Ma Kim, nhưng Hàn Lập lại phát hiện ra nó không còn làm cho pháp lực của mình tăng thêm nữa. Tất nhiên là bởi vì tu vi của hắn đã tiến tới Hợp Thể Hậu Kỳ đỉnh phong, pháp lực trong cơ thể so với lúc trước khi bế quan đã tăng thêm ba phần.
Mà tất cả chuyện này chỉ diễn ra vẻn vẹn trong hai năm ngắn ngủi.
Nếu kể cho các tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác nghe chỉ e là bọn họ sẽ trợn mắt cứng lưỡi, căn bản là bọn họ sẽ chẳng tin vào chuyện này.
Dù sao đối với tu sĩ có cảnh giới Hợp Thể Kỳ như Hàn Lập nếu chỉ dựa vào việc khổ sở ngồi tu luyện ít nhất phải mất mấy trăm năm, thậm chí đến cả ngàn năm mới có thể tiến được bước này. Mà Hàn Lập chỉ mất có hai năm, chỉ sợ là ngay cả linh đan diệu dược của Tiên giới cũng không có khả năng làm được chuyện đi ngược với lẽ trời này.
Tuy tu vi của mình đã vào bước có thể đột phá cảnh giới, nhưng Hàn Lập vẫn không có ý định sẽ đột phá chướng ngại Đại Thừa Kỳ vào lúc này.
Hắn lại dành thêm một năm để ngồi trong gian phòng chăm chỉ củng cố tất cả pháp lực mới được luyện hóa. Đợi cho mọi thứ yên ổn, cổ tay hắn lại khẽ run lên, bỗng nhiên một vệt sáng màu trắng từ trong vòng trữ vật bay ra. Nó đón gió lớn lên, hóa thành một cái hộp ngọc trong suốt dài khoảng vài thước, mặt ngoài được dán chi chít các lá bùa màu bạc sáng lấp lánh.
Hàn Lập há miệng thổi ra một làn sương màu xanh biếc làm các lá bùa trên hộp ngọc chao đảo rơi xuống.
Ngón tay hắn lại khẽ điểm về hộp ngọc.
"Phanh!" Nắp hộp tự động mở, để lộ ra một quả gạo màu đỏ như máu. Quả gạo này dài hơn một thước, một đầu to như cánh tay của trẻ con, một đầu lại nhọn hoắt. Đây đúng là một quả Huyết Nha Mễ thượng hạng đã được Hàn Lập đem về từ Ma giới.
Hàn Lập chụp tới, Huyết Nha Mễ chợt lóe lên rồi hiện ra trong tay hắn, tỏa ra từng làn hương thơm thoang thoảng.
"Không hổ danh là Huyết Nha Mễ thượng hạng, so với mấy trái bình thường thì nó mạnh hơn rất nhiều. Nếu dùng nó để phụ trợ cho Bách Mạch Luyện Bảo Quyết chắc chắn sẽ khiến cho tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít." Hàn Lập nôn nóng vuốt nhẹ trên bề mặt trơn bóng của quả gạo, ngoài miệng thì thào như tự nhủ.
Môn Bách Mạch Luyện Bảo Quyết kia đã được hắn luyện thành công một phần, nhưng để tu luyện toàn bộ môn bí thuật của Tiên giới này thì còn quá sớm để nói. Nếu chỉ với độ rắn chắc của thân thể Hàn Lập lúc trước sẽ phải mất cả trăm năm mới có hi vọng tu luyện thành công.
Đương nhiên việc này cũng bởi thân thể của Hàn Lập rất mạnh mẽ mới có khả năng. Nếu đổi lại là một gã tu sĩ Hợp Thể Kỳ có thân thể bình thường khác, cho dù mất mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm đi nữa cũng không có hy vọng tu luyện được bí thuật của Tiên giới này. Không khéo còn bị công pháp phản phệ làm kinh mạch đứt đoạn, thân thể vỡ nát cũng là chuyện bình thường.
Ngược lại Hàn Lập đã được Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên thay gân đổi cốt, độ cứng rắn của thân thể hắn lúc này đã cách biệt trước đó rất nhiều. Lúc này có thêm sự trợ giúp kỳ diệu của Huyết Nha Mễ nên tin rằng thời gian tu luyện của hắn sẽ ngắn đi không ít.
Vì vậy hắn rất tin tưởng vào khả năng thành công của việc tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo Quyết.
Chắc rằng sau khi tu luyện thành công sẽ làm thân thể mình cứng rắn và có thần thông không thua gì so với bảo vật. Đối với việc vượt qua chướng ngại để tiến vào Đại Thừa Kỳ cũng có giúp ích rất lớn.
Một mặt Hàn Lập thầm cân nhắc, mặt khác hắn đem một cỗ pháp lực tinh thuần nóng bỏng chậm rãi rót vào trong Huyết Nha Mễ.
Ngay lập tức, Huyết Nha Mễ bị một làn hào quang màu trắng bao kín lấy. Nó liền tản ra mùi hương gạo thơm nhè nhẹ, chỉ một chút sau đã biến thành cơm chín có thể ăn được.
Hàn Lập không chút ngại ngùng đưa Huyết Nha Mễ kề lên miệng rồi cắn một miếng to.
Trong phút chốc, nguyên quả Huyết Nha Mễ đã được ăn vào trong bụng, sau đó hóa thành những dòng nhiệt chảy cuồn cuộn khắp các kinh mạch trong cơ thể.
Vẻ mặt của Hàn Lập trở nên nghiêm nghị, hắn giơ tay bấm niệm pháp quyết. Hào quang màu vàng lóe lên sau lưng, một cái pháp tướng ba đầu sáu tay hiện ra, cũng đang bắt đầu tu luyện theo khẩu quyết của bí thuật.
Xuân đi, Hạ đến, Thu qua, Đông tới. thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới vậy mà đã hơn bốn mươi năm trôi qua.
Một ngày nọ, Ngân Nguyệt đang ngồi tu luyện trong gian phòng bí mật. Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng rồng gầm inh ỏi từ căn phòng khác gần đó truyền đến. Tiếp theo là vô số tiếng sấm nổi lên khiến mặt đất run rẩy nhè nhẹ. Một cơn lốc bằng sấm chớp cuốn đến vách tường rồi tàn phá khắp nơi.
Cặp mắt của nàng hiện lên vẻ cực kỳ kinh sợ, cả tay lẫn chân luống cuống như muốn đứng bật dậy. Nhưng sau khi cân nhắc đôi chút, nàng đành thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại.
Cùng lúc này, ở trong một căn phòng khác đang bị bao phủ bởi một cảnh tượng kinh người.
Hàn Lập vẫn đang ngồi xếp bằng trong gian phòng. Toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu tím vàng, đồng thời bao quanh cơ thể hắn là vô số linh văn màu phớt bạc to như bàn tay bay qua bay lại linh hoạt như vật sống vậy. Những linh văn này liên tục tự động hợp lại với nhau sắp thành một pháp trận nhỏ, nhưng chỉ mới vừa hình thành chúng đã vội tản ra đến một pháp trận khác trên cơ thể của Hàn Lập.
Từ xa nhìn lại thật khiến cho người ta cảm thấy rất yêu dị.
Mà trên thân hình của pháp tướng Phạm Thánh, sau lưng cũng hiện ra chi chít những linh văn màu phớt bạc, so với trên cơ thể của Hàn Lập thì chúng giống hệt nhau.
Càng khó có thể tưởng tượng hơn là ngoài việc những linh văn này di chuyển không ngừng, trong cơ thể hắn còn vang ra vô số tiếng chớp giật gió gào, khiến cho không trung gần đó dấy lên từng cơn lốc xoay điên đảo không ngớt. Bên trong cơn lốc thỉnh thoảng còn lóe lên những tia chớp màu bạc sáng đến chói mắt.
Lúc này Hàn Lập mở trợn cặp mắt, hai con ngươi của hắn đang tỏa ra từng tia sáng màu lam chói lóa. Hắn đang quan sát thân thể mình, trên mặt không dấu nổi vẻ phấn khích.
Đột nhiên thân hình hắn khẽ động, trong chớp mắt Hàn Lập liền đứng thẳng dậy. Bàn tay của hắn tuỳ ý vỗ xuống.
"Phốc véo!"
Những đốm linh văn màu bạc trên cánh tay ngưng tụ lại với nhau tạo thành một cái pháp trận cực kỳ huyền diệu.
Đúng lúc này ánh sáng mầu xanh lóe lên trong lòng bàn tay hắn. Một cơn lốc xanh biếc từ trên cánh tay cuốn tới, khẽ xoay chuyển rồi hóa thành một con giao long màu xanh lao thẳng tới đánh lên cửa của gian phòng.
"Ầm ầm ầm..." Một trận nổ liên miên truyền tới. Trên cánh cửa làm bằng đá tỏa ra ánh sáng năm mầu chói mắt.
Hàn Lập giật mình kinh hãi, hắn vội vàng điều khiển pháp quyết. Pháp trận tạo bởi vô số linh văn màu bạc trên cánh tay lóe lên, con giao long màu xanh mau chóng tan đi.
Lúc này cấm chế trên cánh cửa đá mới khôi phục lại vẻ an tĩnh vốn có.
Vẻ mặt của Hàn Lập hiện lên nét mừng rỡ!
Vừa nãy hắn chỉ vận dụng một phần nhỏ uy lực của Bách Mạch Luyện Bảo Quyết đã được luyện thành công trên cánh tay. Mới vậy mà đã tạo nên thần thông kinh người đến vậy. Xem ra uy lực của môn bí thuật đến từ Tiên giới này còn vượt xa so với những gì hắn tưởng tượng ban đầu. Điều này đối với hắn thật không gì tốt bằng.
Trải qua thời gian suốt bốn mươi năm khổ sở tu luyện, cùng với việc đã ăn sạch sẽ tất cả Huyết Nha Mễ mà hắn có, cuối cùng Hàn Lập đã luyện thành công hoàn toàn công pháp Bách Mạch Luyện Bảo Quyết này.
Hiện giờ mọi nơi trên thân thể hắn đã hóa thành bảo vật cực mạnh, còn có thêm các kiểu thần thông không thể tưởng nổi. Mỗi cái nhấc tay, giậm chân không cần dùng đến pháp bảo cũng có thể giết chết đối thủ ngang cấp với mình.
Đây đúng là khối Dị Ma Kim được Hàn Lập mang về từ Ma giới.
"Phốc!"
Hàn Lập dùng ngón tay vẽ một vòng vào hư không phía trước khối khoáng thạch. Một sợi dao động màu đen nhỏ như sợi tóc lóe tới.
Khối khoáng thạch hai màu đen trắng bất ngờ bị cắt làm hai mà không tiếng động nào phát ra. Ở giữa chúng chợt hiện ra một viên ngọc sáng nhỏ như hạt đậu.
Hai ngón tay nhoáng lên như tia chớp, nháy mắt đã kẹp viên ngọc vào giữa một cách rất chuẩn xác.
Hàn Lập ngắm nhìn hạt ngọc một lúc, tay áo lại khẽ phất vào hư không.
Hơn mười lá cờ năm màu bay ra từ trong tay áo, khẽ chớp động rồi chúng chìm vào bốn phía quanh đó, không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, một tầng mây năm màu hiện ra bao phủ kín mít cả gian phòng.
Tiếng sấm vang lên, hơn mười tia chớp điện màu vàng tuôn ra.
Giữa những sợi tia điện vàng chằng chịt, viên ngọc bị cắt vụn thành nhiều mảnh. Nguyên khí nơi đó dấy lên nhộn nhạo, một cột sáng màu xám trắng bay vọt ra khỏi lòng bàn tay.
Nhưng Hàn Lập đã đề phòng từ trước, năm ngón tay của hắn khẽ vỗ lên không trung.
Ngay lập tức trên nóc gian phòng bỗng nhiên hiện ra thêm một bàn tay màu vàng rực, nó không hề do dự vỗ xuống.
"Oanh", luồng lực vô hình mạnh kinh người từ trên cao ập xuống. Vậy mà cột sáng liền bị nén lại thành, một khối quang cầu màu xám trắng lớn cỡ một nắm tay.
Hàn Lập thấy vậy mới thả lỏng khuôn mặt, tay hắn quét tới đã chụp khối quang cầu vào lòng bàn tay rất vững vàng.
Tiếp đó hai mắt hắn tỏa ra những tia sáng màu lam nhọn hoắt. Từng tiếng veo veo vang lên, một sợi tơ trong suốt bé xíu bắn ra, chợt lóe lên rồi nhập vào sâu trong khối quang cầu.
Khối quang cầu rung lên, phát ra từng tràng âm thanh ông ông. Nhưng dưới sự bao bọc của màn ký kiệu màu vàng đang chớp nháy, nó lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu.
Hai mắt của Hàn Lập khép hờ rồi bắt đầu yên lặng vận công.
Mãi nửa ngày sau hai mắt của hắn mới mở to ra. Lúc này, sợi tơ trong suốt đã sớm cuốn trở về, chẳng những thế mà đám ký hiệu màu vàng cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Lập dùng thần niệm quét kỹ một vòng toàn bộ cơ thể. Hắn thấy pháp lực của mình đã tăng thêm một tia nhỏ, trên mặt liền không dấu nổi nét tươi cười. Nhưng khi nhìn thấy một sợi tơ màu lục thì hàng lông mày lại khẽ nhíu chặt.
Pháp quyết trên tay hắn mau chóng biến đổi. Bên ngoài cơ thể bỗng nhiên hiện lên một màn sáng màu xám lờ mờ. Lại có thêm một cỗ khí tức kỳ dị tản ra khắp nơi.
Đây chính là phương pháp luyện hóa Địa Âm Sát Khí mà hắn lấy được ở Quang Nguyên Trai của Lam Dĩnh.
Nó giúp luyện hóa sạch sẽ Địa Âm Sát Khí lẫn tạp trong khối quang cầu đã được hấp thu vào cơ thể. Như vậy sẽ không phải lo lắng tới những hiểm họa phía sau.
Cũng chỉ nửa canh giờ trôi qua, Hàn Lập đã dừng pháp quyết này lại. Sau đó trong tay hắn lại hiện ra thêm một khối Dị Ma Kim khác.
Sợi dao động màu đen nhỏ như sợi tóc lóe lên, khối Dị Ma Kim bị cắt ra làm đôi rồi rơi xuống. Bàn tay của Hàn Lập chụp lấy viên ngọc, rồi lại tiếp tuc quá trình hấp thu năng lượng ẩn chứa ở bên trong.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, Hàn Lập cứ ngồi trong gian phòng lặp đi lặp lại hành động nhàm chán này.
Mỗi ngày không ngừng hấp thu năng lượng, luyện hóa Địa Âm Sát Khí, rồi cảm nhận pháp lực trong cơ thể đang lớn dần lên.
Thoáng chốc đã trôi qua hai năm.
Một lần nữa Hàn Lập luyện hóa sạch sẽ sợi Địa Âm Sát Khí còn sót lại trong cơ thể, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt nhìn tới một chỗ gần đó.
Trên mặt đất ở gần chỗ hắn đang ngồi xếp bằng có một đống những miếng Dị Ma Kim đã bị cắt. Chúng được quăng chồng chất lên nhau, cao cỡ một trượng, vẻ ngoài vẫn lấp lánh sáng bóng.
Từng này Dị Ma Kim ước chừng đã tốn hết chín phần hắn mang về từ Ma giới. Mà cách đây không lâu khi mới hấp thụ xong một viên Dị Ma Kim, nhưng Hàn Lập lại phát hiện ra nó không còn làm cho pháp lực của mình tăng thêm nữa. Tất nhiên là bởi vì tu vi của hắn đã tiến tới Hợp Thể Hậu Kỳ đỉnh phong, pháp lực trong cơ thể so với lúc trước khi bế quan đã tăng thêm ba phần.
Mà tất cả chuyện này chỉ diễn ra vẻn vẹn trong hai năm ngắn ngủi.
Nếu kể cho các tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác nghe chỉ e là bọn họ sẽ trợn mắt cứng lưỡi, căn bản là bọn họ sẽ chẳng tin vào chuyện này.
Dù sao đối với tu sĩ có cảnh giới Hợp Thể Kỳ như Hàn Lập nếu chỉ dựa vào việc khổ sở ngồi tu luyện ít nhất phải mất mấy trăm năm, thậm chí đến cả ngàn năm mới có thể tiến được bước này. Mà Hàn Lập chỉ mất có hai năm, chỉ sợ là ngay cả linh đan diệu dược của Tiên giới cũng không có khả năng làm được chuyện đi ngược với lẽ trời này.
Tuy tu vi của mình đã vào bước có thể đột phá cảnh giới, nhưng Hàn Lập vẫn không có ý định sẽ đột phá chướng ngại Đại Thừa Kỳ vào lúc này.
Hắn lại dành thêm một năm để ngồi trong gian phòng chăm chỉ củng cố tất cả pháp lực mới được luyện hóa. Đợi cho mọi thứ yên ổn, cổ tay hắn lại khẽ run lên, bỗng nhiên một vệt sáng màu trắng từ trong vòng trữ vật bay ra. Nó đón gió lớn lên, hóa thành một cái hộp ngọc trong suốt dài khoảng vài thước, mặt ngoài được dán chi chít các lá bùa màu bạc sáng lấp lánh.
Hàn Lập há miệng thổi ra một làn sương màu xanh biếc làm các lá bùa trên hộp ngọc chao đảo rơi xuống.
Ngón tay hắn lại khẽ điểm về hộp ngọc.
"Phanh!" Nắp hộp tự động mở, để lộ ra một quả gạo màu đỏ như máu. Quả gạo này dài hơn một thước, một đầu to như cánh tay của trẻ con, một đầu lại nhọn hoắt. Đây đúng là một quả Huyết Nha Mễ thượng hạng đã được Hàn Lập đem về từ Ma giới.
Hàn Lập chụp tới, Huyết Nha Mễ chợt lóe lên rồi hiện ra trong tay hắn, tỏa ra từng làn hương thơm thoang thoảng.
"Không hổ danh là Huyết Nha Mễ thượng hạng, so với mấy trái bình thường thì nó mạnh hơn rất nhiều. Nếu dùng nó để phụ trợ cho Bách Mạch Luyện Bảo Quyết chắc chắn sẽ khiến cho tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít." Hàn Lập nôn nóng vuốt nhẹ trên bề mặt trơn bóng của quả gạo, ngoài miệng thì thào như tự nhủ.
Môn Bách Mạch Luyện Bảo Quyết kia đã được hắn luyện thành công một phần, nhưng để tu luyện toàn bộ môn bí thuật của Tiên giới này thì còn quá sớm để nói. Nếu chỉ với độ rắn chắc của thân thể Hàn Lập lúc trước sẽ phải mất cả trăm năm mới có hi vọng tu luyện thành công.
Đương nhiên việc này cũng bởi thân thể của Hàn Lập rất mạnh mẽ mới có khả năng. Nếu đổi lại là một gã tu sĩ Hợp Thể Kỳ có thân thể bình thường khác, cho dù mất mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm đi nữa cũng không có hy vọng tu luyện được bí thuật của Tiên giới này. Không khéo còn bị công pháp phản phệ làm kinh mạch đứt đoạn, thân thể vỡ nát cũng là chuyện bình thường.
Ngược lại Hàn Lập đã được Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên thay gân đổi cốt, độ cứng rắn của thân thể hắn lúc này đã cách biệt trước đó rất nhiều. Lúc này có thêm sự trợ giúp kỳ diệu của Huyết Nha Mễ nên tin rằng thời gian tu luyện của hắn sẽ ngắn đi không ít.
Vì vậy hắn rất tin tưởng vào khả năng thành công của việc tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo Quyết.
Chắc rằng sau khi tu luyện thành công sẽ làm thân thể mình cứng rắn và có thần thông không thua gì so với bảo vật. Đối với việc vượt qua chướng ngại để tiến vào Đại Thừa Kỳ cũng có giúp ích rất lớn.
Một mặt Hàn Lập thầm cân nhắc, mặt khác hắn đem một cỗ pháp lực tinh thuần nóng bỏng chậm rãi rót vào trong Huyết Nha Mễ.
Ngay lập tức, Huyết Nha Mễ bị một làn hào quang màu trắng bao kín lấy. Nó liền tản ra mùi hương gạo thơm nhè nhẹ, chỉ một chút sau đã biến thành cơm chín có thể ăn được.
Hàn Lập không chút ngại ngùng đưa Huyết Nha Mễ kề lên miệng rồi cắn một miếng to.
Trong phút chốc, nguyên quả Huyết Nha Mễ đã được ăn vào trong bụng, sau đó hóa thành những dòng nhiệt chảy cuồn cuộn khắp các kinh mạch trong cơ thể.
Vẻ mặt của Hàn Lập trở nên nghiêm nghị, hắn giơ tay bấm niệm pháp quyết. Hào quang màu vàng lóe lên sau lưng, một cái pháp tướng ba đầu sáu tay hiện ra, cũng đang bắt đầu tu luyện theo khẩu quyết của bí thuật.
Xuân đi, Hạ đến, Thu qua, Đông tới. thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới vậy mà đã hơn bốn mươi năm trôi qua.
Một ngày nọ, Ngân Nguyệt đang ngồi tu luyện trong gian phòng bí mật. Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng rồng gầm inh ỏi từ căn phòng khác gần đó truyền đến. Tiếp theo là vô số tiếng sấm nổi lên khiến mặt đất run rẩy nhè nhẹ. Một cơn lốc bằng sấm chớp cuốn đến vách tường rồi tàn phá khắp nơi.
Cặp mắt của nàng hiện lên vẻ cực kỳ kinh sợ, cả tay lẫn chân luống cuống như muốn đứng bật dậy. Nhưng sau khi cân nhắc đôi chút, nàng đành thở dài rồi khẽ nhắm đôi mắt lại.
Cùng lúc này, ở trong một căn phòng khác đang bị bao phủ bởi một cảnh tượng kinh người.
Hàn Lập vẫn đang ngồi xếp bằng trong gian phòng. Toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu tím vàng, đồng thời bao quanh cơ thể hắn là vô số linh văn màu phớt bạc to như bàn tay bay qua bay lại linh hoạt như vật sống vậy. Những linh văn này liên tục tự động hợp lại với nhau sắp thành một pháp trận nhỏ, nhưng chỉ mới vừa hình thành chúng đã vội tản ra đến một pháp trận khác trên cơ thể của Hàn Lập.
Từ xa nhìn lại thật khiến cho người ta cảm thấy rất yêu dị.
Mà trên thân hình của pháp tướng Phạm Thánh, sau lưng cũng hiện ra chi chít những linh văn màu phớt bạc, so với trên cơ thể của Hàn Lập thì chúng giống hệt nhau.
Càng khó có thể tưởng tượng hơn là ngoài việc những linh văn này di chuyển không ngừng, trong cơ thể hắn còn vang ra vô số tiếng chớp giật gió gào, khiến cho không trung gần đó dấy lên từng cơn lốc xoay điên đảo không ngớt. Bên trong cơn lốc thỉnh thoảng còn lóe lên những tia chớp màu bạc sáng đến chói mắt.
Lúc này Hàn Lập mở trợn cặp mắt, hai con ngươi của hắn đang tỏa ra từng tia sáng màu lam chói lóa. Hắn đang quan sát thân thể mình, trên mặt không dấu nổi vẻ phấn khích.
Đột nhiên thân hình hắn khẽ động, trong chớp mắt Hàn Lập liền đứng thẳng dậy. Bàn tay của hắn tuỳ ý vỗ xuống.
"Phốc véo!"
Những đốm linh văn màu bạc trên cánh tay ngưng tụ lại với nhau tạo thành một cái pháp trận cực kỳ huyền diệu.
Đúng lúc này ánh sáng mầu xanh lóe lên trong lòng bàn tay hắn. Một cơn lốc xanh biếc từ trên cánh tay cuốn tới, khẽ xoay chuyển rồi hóa thành một con giao long màu xanh lao thẳng tới đánh lên cửa của gian phòng.
"Ầm ầm ầm..." Một trận nổ liên miên truyền tới. Trên cánh cửa làm bằng đá tỏa ra ánh sáng năm mầu chói mắt.
Hàn Lập giật mình kinh hãi, hắn vội vàng điều khiển pháp quyết. Pháp trận tạo bởi vô số linh văn màu bạc trên cánh tay lóe lên, con giao long màu xanh mau chóng tan đi.
Lúc này cấm chế trên cánh cửa đá mới khôi phục lại vẻ an tĩnh vốn có.
Vẻ mặt của Hàn Lập hiện lên nét mừng rỡ!
Vừa nãy hắn chỉ vận dụng một phần nhỏ uy lực của Bách Mạch Luyện Bảo Quyết đã được luyện thành công trên cánh tay. Mới vậy mà đã tạo nên thần thông kinh người đến vậy. Xem ra uy lực của môn bí thuật đến từ Tiên giới này còn vượt xa so với những gì hắn tưởng tượng ban đầu. Điều này đối với hắn thật không gì tốt bằng.
Trải qua thời gian suốt bốn mươi năm khổ sở tu luyện, cùng với việc đã ăn sạch sẽ tất cả Huyết Nha Mễ mà hắn có, cuối cùng Hàn Lập đã luyện thành công hoàn toàn công pháp Bách Mạch Luyện Bảo Quyết này.
Hiện giờ mọi nơi trên thân thể hắn đã hóa thành bảo vật cực mạnh, còn có thêm các kiểu thần thông không thể tưởng nổi. Mỗi cái nhấc tay, giậm chân không cần dùng đến pháp bảo cũng có thể giết chết đối thủ ngang cấp với mình.