Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 193: Địch hữu chi phân
"Đôi giày bảo bối của lão Phong sao lại ở trong tay ngươi? Các ngươi có quan hệ gì, Đạp vân ngoa này chính là bảo bối của tên kia, căn bản sẽ không đưa cho người khác dùng!"
Liền theo mấy câu nói đó, một bóng người chẳng biết từ nơi nào xông ra, đứng cách Hàn Lập khoảng hai mươi trượng, dưới một tàng cây thật lớn. Thân hình người này tầm thước, không lớn không nhỏ, khuôn mặt lốm đốm vết đen, tuổi ước chừng bốn mươi tuổi, trên người còn có bảy, tám cái túi lớn nhỏ bất đồng.
Tuy nhiên trên gương mặt xấu xí không tưởng lúc này là vẻ mặt kinh ngạc! Hai mắt hắn chằm chằm nhìn lên Linh ngoa tại chân Hàn Lập, tựa hồ đối với "Đạp vân ngoa" này vẫn còn chưa dám chắc chắn tin tưởng.
"Các hạ là ai, vì sao lại đánh lén ta?" Hàn Lập không có trả lời vấn đề của đối phương, ngược lại không khách khí hỏi lại một câu. Hắn không muốn bị đối phương dắt mũi, khí thế đột nhiên bị ngăn lại.
Hán tử xấu xí vừa nghe thấy vậy, trước tiên hơi dừng lại, nhưng lập tức liền giận dữ, khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ hung ác. Hắn đưa tay, muốn lập tức giáo huấn cho tên tiểu tử trước mắt không người này, nhưng sau đó nhớ ra cái gì đó, không ngờ lại kìm chế sự tức giận, hạ tay xuống. Nhưng ngoài miệng hung hăng nói:
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng đi Linh ngoa của lão Phong là ta không dám giáo huấn ngươi! Phong Nhạc lão tiểu tử cho ngươi đôi giày này, chẳng lẽ không nhắc tới tên của ta, Linh thú sơn Chung Ngô? Tuy nhiên cũng có chút kỳ quái, ngươi rõ ràng là người của Hoàng Phong cốc, hắn như thế nào lại đem đôi giày này cấp cho ngươi. Chẳng lẽ lão Phong sống chết không xong rồi? Bất quá nhìn bộ dáng thì kết quả chắc cũng không giống như vậy!"
Hán tử xấu xí nói xong liền dùng ánh mắt dò xét nhìn Hàn Lập đang đứng.
Lúc này đến phiên Hàn Lập tức giận, sắc mặt hắn khó coi, hừ một tiếng, lãnh đạm nói:
"Các hạ, đừng có tùy tiện nhận có quan hệ! Phong Nhạc kia đã sớm chết, đôi giày này được lấy từ chân của hắn!"
"Chết? Cuồng nhân Phong Nhạc?"
Hán tử xấu xí vốn đang hung hăng, nghe xong như vậy lập tức nhẩy lên cao ba thước, ngạc nhiên không thể diễn tả! Sau đó hắn không tự chủ được lùi lại mấy bước, đưa mắt dò xét, nhìn Hàn Lập.
"Là ngươi giết?" Ác hán hít vào một hơi, con mắt xoay chuyển một vòng, giọng lo lắng hỏi. Thần sắc rốt cuộc không nhịn được bắt đầu trở nên bạo ngược, hung ác.
"Tốt thôi, ngươi muốn báo thù cho hắn?" Hàn Lập đưa hay tay ra phía sau, bất động thanh sắc nhìn chằm chú vào đối phương.
Nhưng trong khi đó vẫn đưa tay vào trong túi trữ vật, thầm bí mật lấy ra ti tuyến, lặng lẽ mang vào ngón vô danh.
Hắn thản nhiên thừa nhận trước mặt người này, thừa nhận hắn ra tay sát hại. Nhưng thật ra có hơn phân nửa là lập uy cho mình, hy vọng người này thấy khó mà lui, không trêu chọc đến mình. Hắn không hy vọng vừa mới tiến vào nơi này lại lập tức cùng người đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, làm chậm trễ đại kế kiếm thuốc.
Mặc dù nghe khẩu khí người này tựa hồ cùng Phong Nhạc kia có chút giao tình, nhưng Hàn Lập tin tưởng rằng khả năng đối phương vì Phong Nhạc mà báo thù hoàn toàn không cao! Dù sao hầu hết người tu tiên đều vì bản thân mình, phần lớn là người hay thay đổi, huống chi đối phương cũng không phải loại người ngu ngốc.
Đương nhiên, nếu đối phương cố chấp muốn động thủ báo thù cho Phong Nhạc thì Hàn Lập cũng chỉ còn cách ra tay trước. Hắn sẽ liều mạng hao tốn thể lực, sử dụng thân pháp ly khai, sau đó xuất kỳ bất ý dùng ti tuyến trên ngón tay lặng lẽ tròng lên đầu đối phương, khiến cho đối phương thần không biết quỷ không hay mà mất mạng.
Nhưng Hàn Lập cũng rất rõ ràng. Cho dù tấn công bất ngờ, có thể thành công hay không thì khả năng sẽ không cao! Chỉ có khả năng khoảng ba, bốn phần thành công.
Bởi vì hán tử xấu xí này cùng hắn cách nhau quá xa. Khoảng cách hai mươi trượng này cho dù thân pháp Hàn Lập có nhanh thế nào đi nữa cũng không có chắc chắn một kích tất sát! Mà đối phương chỉ cần tùy ý xuất ra pháp thuật phòng ngự ở trên người, thì ti tuyến của hắn sẽ trở nên vô dụng.
"Báo thù? Thật là buồn cười. Ta sao lại vì loại người nhàm chán đó chứ?" Quả nhiên sự tình đúng như Hàn Lập nghĩ. Hán tử xấu xí vừa nghe xong lời Hàn Lập nói, đã cười ha ha, khinh thường nói.
"Trước kia chính xác là ta cùng người này có chút giao tình. Tuy nhiên cũng không có gì là thâm giao! Hiện tại người cũng đã chết, giao tình tự nhiên cũng không còn!" Hán tử xấu xí vô sỉ nói. Nhưng lời nói lại để lộ ra lập trường của hắn, bộ dạng không có chút ngượng ngùng nào.
Hàn Lập im lặng không nói, tuy vẫn còn cảm thấy căng thẳng đề phòng nhưng cũng hơi an tâm một chút. Giống như vừa mới vào khu trung tâm này đã phải lập tức đại chiến một hồi.
"Nhưng tiểu huynh đệ! Ngươi cũng thật lợi hại! Tên Phong Nhạc kia cũng không phải là loại dễ đối phó. Đặc biệt trên người hắn còn vài món đỉnh cấp pháp khí, sách sách! Đều là những món tinh phẩm!"
Hán tử xấu xí xoa mũi mình, đột nhiên đối đãi với Hàn Lập rất thân thiết, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi! Mặc dù nhìn giống như tùy ý mà hỏi, nhưng thân hình hắn lại lui ra phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn thấy như vậy không khỏi cười khổ không thôi!
Phỏng chừng cho dù hiện tại Hàn Lập lập tức trở mặt hướng đối phương ra tay, xác suất thành công cũng giảm xuống không còn tới một thành. Cái này "cao thủ" quả nhiên là những lão cáo già, kinh nghiệm phong phú, cũng không phải là tay mơ!
Tuy nhiên hắn đoán phân nửa là đối phương nghĩ mình sở hữu pháp khí của Phong Nhạc, cho nên mới tự có biểu hiện như vậy.
Trong lòng sau khi đã thông suốt hết thảy, Hàn Lập mỉm cười không nói gì. Không nói mình tìm được pháp khí, cũng không nói mình không tìm được pháp khí, khiến cho kẻ vô lại này khó chịu, càng thêm kiêng kị.
"Kiệt tác trên bức tường trước cửa kia, có phải là do các hạ làm nên không?" Hàn Lập nhớ tới hình ảnh ở trước cửa kia, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
"Chó má! Đó là do Hàn Thiên Nhai làm. Ta không phải là loại người nhàn rỗi mà làm chuyện loại này! Nhiều máu thịt như vậy thật lãng phí. Đáng tiếc! Nếu là ta ra tay thì đã khác, nghe nói máu thịt của người tu tiên chính là bổ dược".
Hàn Lập ngay từ đầu còn có thể mỉm cười nghe lời đối phương nói. Nhưng khi nghe đến những lời sau đó của hán tử xấu xí này, đưa tay ra sau lưng lấy ra một cái túi vải lớn, sau đó sờ vào trong lấy ra một khối thịt ném về phía sau. Nụ cười trên mặt Hàn Lập trở nên miễn cưỡng, thậm chí còn có dấu hiệu uể oải.
Kẻ vô lại này lén nhìn vẻ mặt Hàn Lập lúc này, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Tên tiểu tử Hoàng Phong cốc này dù sao còn quá trẻ, rất nhạy cảm!
Mình chỉ nói mấy câu đã khiến cho hắn tâm thần bất định. Nếu là chính thức đánh nhau, điều đó tuyệt đối sẽ không phải là một sơ hở nhỏ.
Nhưng mà đối phương có khả năng giết chết tên Phong Nhạc kia, thật sự là việc ngoài ý muốn! Hắn như thế nào cũng thấy người này cực kỳ bình thường, thật sự không giống loại người có năng lực lợi hại.
Theo lý thuyết người này còn trẻ tuổi, pháp lực lại nông cạn, cho dù có được vài món pháp khí cũng không thể so được với Phong Nhạc có Hoàng la tán, Đạp vân ngoa và vô số đỉnh cấp pháp khí! Như vậy tên Phong Nhạc kia sao lại có thể chết trong tay tiểu tử này. Việc này quả thật có chút ám muội. Nhưng Đạp vân ngoa lại ở chân đối phương, điều này cũng hoàn toàn là sự thật.
Có thể nào không phải do hắn sát hại mà do may mắn nhặt được hoặc do một nguyên nhân nào đó?
Chung Ngô nghĩ đến nỗi đầu óc có chút hồ đò, không thể phán đoán chuẩn xác thực lực của Hàn Lập. Nhưng để hắn chủ động thử động thủ trước thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đem thân ra thử sự nguy hiểm. Điều này là do hắn là loại người thông minh nên có cách hành xử như vậy!
Hán tử xấu xí không thể hiểu được, thu hồi suy nghĩ, sau đó đưa ánh mắt nhìn, mỉm cười nói với Hàn Lập:
"Đúng rồi, còn chưa hỏi tiểu huynh đệ tên gì, có thể cho Chung mỗ biết được không?"
"Hoàng Phong cốc Hàn Lập".
Điều này không có gì phải che dấu, Hàn Lập sắc mặt bình tình trả lời.
"Thì ra là Hàn huynh đệ! Ta trước kia chưa bao giờ nghe qua đại danh tiểu huynh đệ. Nói vậy các hạ chẳng phải là tân đệ tử của Hoàng Phong cốc sao! Chẳng biết Hàn huynh đệ đối với khu vực trung tâm này có kiến giải gì?" Chung Ngô giống như thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, có vẻ rất nhiệt tình.
"Cũng biết không nhiều lắm, nhưng Chung huynh ở đây đã lâu năm, ắt hẳn biết được nhiều thứ hơn so với Hàn mỗ!" Hàn Lập chẳng biết ý đồ của đối phương nên lập tức cảnh giác.
"Hắc hắc! Hàn huynh đệ nếu tin lời Chung mỗ, chúng ta không bằng trao đổi thông tin về khu vực trung tâm. Như thế nào? Đây chính là sự tình đối với ta và ngươi đều có lợi!" Chung Ngô do dự một chút, rốt cuộc cũng thấp giọng nói ra ý đồ chân chính của hắn.
Hàn Lập nghe xong liền rùng mình, thầm suy nghĩ cân nhắc. Được sự cho phép của sư môn, cùng với tư liệu cá nhân môn phái, mặc dù các phái đều không có đồng ý rõ ràng nhưng trên thực tế đa số đệ tử lại làm việc này! Vì thế một lát sau hắn liền mỉm cười nói:
"Có thể, sau khi trao đổi thông tin hai chúng ta đều thu được không ít lợi ích".
"Ha ha! Thật là quá tốt. Ta đã biết Hàn huynh đệ không phải các bà mẹ già. Đến đây! Chúng ta đem thông tin lưu vào ngọc giản, rồi trao đổi cho nhau!" Chung Ngô thần tình hưng phấn, kích động, hai tay không có dừng lại, xem ra hắn đối với thông tin của Hàn Lập rất là chờ mong.
Hàn Lập thấy vậy, thầm cười lạnh trong lòng vài tiếng. Nhưng biểu hiện tự nhiên cũng đồng ý.
Chế tạo thông tin rất đơn giản! Hàn Lập cùng đối phương chỉ trong thời gian một chung trà đã luyện chế xong, liền đem ngọc giản ném cho đối phương.
Khi đối phương tiếp lấy ngọc giản trên tay, Chung Ngô cùng Hàn Lập đều điều tra đại khái nội dung. Quả thực đều là tư liệu về khu vực trung tâm, hai người trong lòng có quỷ, đưa mắt nhìn nhau cười.
Trong thời gian ngắn nhau vậy, tự nhiên không có khả năng ngụy tạo thông tin! Nhưng lúc lưu lại thông tin, cố ý quên đi một số chỗ quan trọng, đây đương nhiên là điều chắc chắn ngầm hiểu!
Trải qua việc này, Chung Ngô cùng Hàn Lập tựa hồ quan hệ gần gũi hơn rất nhiều! Cùng Hàn Lập tán gẫu về một số câu chuyện kỳ lạ của tu tiên giới! Xem hai người trong lúc đó nói cười, không ai có thể tin rằng không lâu trước đó hai người bọn họ thiếu chút nữa thì ngươi sống ta chết. Xem bộ dạng hai người đều là biết rõ tiến thối chi đạo của cao nhân!
Hàn Lập mỉm cười, nhìn như cùng đối phương tán gẫu mà hứng khởi! Nhưng trong lòng thực sự không ngừng phỉ nhổ.
Ngươi nói tán gẫu là tán gẫu sao! Dù sao cũng còn bảo trì khoảng cách xa như vậy! chỉ cần hắn hơi tiến lên một bước, đối phương khẳng định mỉm cười lui về phía sau hai bước nhỏ. Tuy nhiên Hàn Lập hiện tại thực sự không muốn giết người này, nhưng đối phương cẩn thận tới trình độ như vậy khiến Hàn Lập cười khổ không thôi.
Liền theo mấy câu nói đó, một bóng người chẳng biết từ nơi nào xông ra, đứng cách Hàn Lập khoảng hai mươi trượng, dưới một tàng cây thật lớn. Thân hình người này tầm thước, không lớn không nhỏ, khuôn mặt lốm đốm vết đen, tuổi ước chừng bốn mươi tuổi, trên người còn có bảy, tám cái túi lớn nhỏ bất đồng.
Tuy nhiên trên gương mặt xấu xí không tưởng lúc này là vẻ mặt kinh ngạc! Hai mắt hắn chằm chằm nhìn lên Linh ngoa tại chân Hàn Lập, tựa hồ đối với "Đạp vân ngoa" này vẫn còn chưa dám chắc chắn tin tưởng.
"Các hạ là ai, vì sao lại đánh lén ta?" Hàn Lập không có trả lời vấn đề của đối phương, ngược lại không khách khí hỏi lại một câu. Hắn không muốn bị đối phương dắt mũi, khí thế đột nhiên bị ngăn lại.
Hán tử xấu xí vừa nghe thấy vậy, trước tiên hơi dừng lại, nhưng lập tức liền giận dữ, khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ hung ác. Hắn đưa tay, muốn lập tức giáo huấn cho tên tiểu tử trước mắt không người này, nhưng sau đó nhớ ra cái gì đó, không ngờ lại kìm chế sự tức giận, hạ tay xuống. Nhưng ngoài miệng hung hăng nói:
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng đi Linh ngoa của lão Phong là ta không dám giáo huấn ngươi! Phong Nhạc lão tiểu tử cho ngươi đôi giày này, chẳng lẽ không nhắc tới tên của ta, Linh thú sơn Chung Ngô? Tuy nhiên cũng có chút kỳ quái, ngươi rõ ràng là người của Hoàng Phong cốc, hắn như thế nào lại đem đôi giày này cấp cho ngươi. Chẳng lẽ lão Phong sống chết không xong rồi? Bất quá nhìn bộ dáng thì kết quả chắc cũng không giống như vậy!"
Hán tử xấu xí nói xong liền dùng ánh mắt dò xét nhìn Hàn Lập đang đứng.
Lúc này đến phiên Hàn Lập tức giận, sắc mặt hắn khó coi, hừ một tiếng, lãnh đạm nói:
"Các hạ, đừng có tùy tiện nhận có quan hệ! Phong Nhạc kia đã sớm chết, đôi giày này được lấy từ chân của hắn!"
"Chết? Cuồng nhân Phong Nhạc?"
Hán tử xấu xí vốn đang hung hăng, nghe xong như vậy lập tức nhẩy lên cao ba thước, ngạc nhiên không thể diễn tả! Sau đó hắn không tự chủ được lùi lại mấy bước, đưa mắt dò xét, nhìn Hàn Lập.
"Là ngươi giết?" Ác hán hít vào một hơi, con mắt xoay chuyển một vòng, giọng lo lắng hỏi. Thần sắc rốt cuộc không nhịn được bắt đầu trở nên bạo ngược, hung ác.
"Tốt thôi, ngươi muốn báo thù cho hắn?" Hàn Lập đưa hay tay ra phía sau, bất động thanh sắc nhìn chằm chú vào đối phương.
Nhưng trong khi đó vẫn đưa tay vào trong túi trữ vật, thầm bí mật lấy ra ti tuyến, lặng lẽ mang vào ngón vô danh.
Hắn thản nhiên thừa nhận trước mặt người này, thừa nhận hắn ra tay sát hại. Nhưng thật ra có hơn phân nửa là lập uy cho mình, hy vọng người này thấy khó mà lui, không trêu chọc đến mình. Hắn không hy vọng vừa mới tiến vào nơi này lại lập tức cùng người đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, làm chậm trễ đại kế kiếm thuốc.
Mặc dù nghe khẩu khí người này tựa hồ cùng Phong Nhạc kia có chút giao tình, nhưng Hàn Lập tin tưởng rằng khả năng đối phương vì Phong Nhạc mà báo thù hoàn toàn không cao! Dù sao hầu hết người tu tiên đều vì bản thân mình, phần lớn là người hay thay đổi, huống chi đối phương cũng không phải loại người ngu ngốc.
Đương nhiên, nếu đối phương cố chấp muốn động thủ báo thù cho Phong Nhạc thì Hàn Lập cũng chỉ còn cách ra tay trước. Hắn sẽ liều mạng hao tốn thể lực, sử dụng thân pháp ly khai, sau đó xuất kỳ bất ý dùng ti tuyến trên ngón tay lặng lẽ tròng lên đầu đối phương, khiến cho đối phương thần không biết quỷ không hay mà mất mạng.
Nhưng Hàn Lập cũng rất rõ ràng. Cho dù tấn công bất ngờ, có thể thành công hay không thì khả năng sẽ không cao! Chỉ có khả năng khoảng ba, bốn phần thành công.
Bởi vì hán tử xấu xí này cùng hắn cách nhau quá xa. Khoảng cách hai mươi trượng này cho dù thân pháp Hàn Lập có nhanh thế nào đi nữa cũng không có chắc chắn một kích tất sát! Mà đối phương chỉ cần tùy ý xuất ra pháp thuật phòng ngự ở trên người, thì ti tuyến của hắn sẽ trở nên vô dụng.
"Báo thù? Thật là buồn cười. Ta sao lại vì loại người nhàm chán đó chứ?" Quả nhiên sự tình đúng như Hàn Lập nghĩ. Hán tử xấu xí vừa nghe xong lời Hàn Lập nói, đã cười ha ha, khinh thường nói.
"Trước kia chính xác là ta cùng người này có chút giao tình. Tuy nhiên cũng không có gì là thâm giao! Hiện tại người cũng đã chết, giao tình tự nhiên cũng không còn!" Hán tử xấu xí vô sỉ nói. Nhưng lời nói lại để lộ ra lập trường của hắn, bộ dạng không có chút ngượng ngùng nào.
Hàn Lập im lặng không nói, tuy vẫn còn cảm thấy căng thẳng đề phòng nhưng cũng hơi an tâm một chút. Giống như vừa mới vào khu trung tâm này đã phải lập tức đại chiến một hồi.
"Nhưng tiểu huynh đệ! Ngươi cũng thật lợi hại! Tên Phong Nhạc kia cũng không phải là loại dễ đối phó. Đặc biệt trên người hắn còn vài món đỉnh cấp pháp khí, sách sách! Đều là những món tinh phẩm!"
Hán tử xấu xí xoa mũi mình, đột nhiên đối đãi với Hàn Lập rất thân thiết, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi! Mặc dù nhìn giống như tùy ý mà hỏi, nhưng thân hình hắn lại lui ra phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn thấy như vậy không khỏi cười khổ không thôi!
Phỏng chừng cho dù hiện tại Hàn Lập lập tức trở mặt hướng đối phương ra tay, xác suất thành công cũng giảm xuống không còn tới một thành. Cái này "cao thủ" quả nhiên là những lão cáo già, kinh nghiệm phong phú, cũng không phải là tay mơ!
Tuy nhiên hắn đoán phân nửa là đối phương nghĩ mình sở hữu pháp khí của Phong Nhạc, cho nên mới tự có biểu hiện như vậy.
Trong lòng sau khi đã thông suốt hết thảy, Hàn Lập mỉm cười không nói gì. Không nói mình tìm được pháp khí, cũng không nói mình không tìm được pháp khí, khiến cho kẻ vô lại này khó chịu, càng thêm kiêng kị.
"Kiệt tác trên bức tường trước cửa kia, có phải là do các hạ làm nên không?" Hàn Lập nhớ tới hình ảnh ở trước cửa kia, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
"Chó má! Đó là do Hàn Thiên Nhai làm. Ta không phải là loại người nhàn rỗi mà làm chuyện loại này! Nhiều máu thịt như vậy thật lãng phí. Đáng tiếc! Nếu là ta ra tay thì đã khác, nghe nói máu thịt của người tu tiên chính là bổ dược".
Hàn Lập ngay từ đầu còn có thể mỉm cười nghe lời đối phương nói. Nhưng khi nghe đến những lời sau đó của hán tử xấu xí này, đưa tay ra sau lưng lấy ra một cái túi vải lớn, sau đó sờ vào trong lấy ra một khối thịt ném về phía sau. Nụ cười trên mặt Hàn Lập trở nên miễn cưỡng, thậm chí còn có dấu hiệu uể oải.
Kẻ vô lại này lén nhìn vẻ mặt Hàn Lập lúc này, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Tên tiểu tử Hoàng Phong cốc này dù sao còn quá trẻ, rất nhạy cảm!
Mình chỉ nói mấy câu đã khiến cho hắn tâm thần bất định. Nếu là chính thức đánh nhau, điều đó tuyệt đối sẽ không phải là một sơ hở nhỏ.
Nhưng mà đối phương có khả năng giết chết tên Phong Nhạc kia, thật sự là việc ngoài ý muốn! Hắn như thế nào cũng thấy người này cực kỳ bình thường, thật sự không giống loại người có năng lực lợi hại.
Theo lý thuyết người này còn trẻ tuổi, pháp lực lại nông cạn, cho dù có được vài món pháp khí cũng không thể so được với Phong Nhạc có Hoàng la tán, Đạp vân ngoa và vô số đỉnh cấp pháp khí! Như vậy tên Phong Nhạc kia sao lại có thể chết trong tay tiểu tử này. Việc này quả thật có chút ám muội. Nhưng Đạp vân ngoa lại ở chân đối phương, điều này cũng hoàn toàn là sự thật.
Có thể nào không phải do hắn sát hại mà do may mắn nhặt được hoặc do một nguyên nhân nào đó?
Chung Ngô nghĩ đến nỗi đầu óc có chút hồ đò, không thể phán đoán chuẩn xác thực lực của Hàn Lập. Nhưng để hắn chủ động thử động thủ trước thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đem thân ra thử sự nguy hiểm. Điều này là do hắn là loại người thông minh nên có cách hành xử như vậy!
Hán tử xấu xí không thể hiểu được, thu hồi suy nghĩ, sau đó đưa ánh mắt nhìn, mỉm cười nói với Hàn Lập:
"Đúng rồi, còn chưa hỏi tiểu huynh đệ tên gì, có thể cho Chung mỗ biết được không?"
"Hoàng Phong cốc Hàn Lập".
Điều này không có gì phải che dấu, Hàn Lập sắc mặt bình tình trả lời.
"Thì ra là Hàn huynh đệ! Ta trước kia chưa bao giờ nghe qua đại danh tiểu huynh đệ. Nói vậy các hạ chẳng phải là tân đệ tử của Hoàng Phong cốc sao! Chẳng biết Hàn huynh đệ đối với khu vực trung tâm này có kiến giải gì?" Chung Ngô giống như thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, có vẻ rất nhiệt tình.
"Cũng biết không nhiều lắm, nhưng Chung huynh ở đây đã lâu năm, ắt hẳn biết được nhiều thứ hơn so với Hàn mỗ!" Hàn Lập chẳng biết ý đồ của đối phương nên lập tức cảnh giác.
"Hắc hắc! Hàn huynh đệ nếu tin lời Chung mỗ, chúng ta không bằng trao đổi thông tin về khu vực trung tâm. Như thế nào? Đây chính là sự tình đối với ta và ngươi đều có lợi!" Chung Ngô do dự một chút, rốt cuộc cũng thấp giọng nói ra ý đồ chân chính của hắn.
Hàn Lập nghe xong liền rùng mình, thầm suy nghĩ cân nhắc. Được sự cho phép của sư môn, cùng với tư liệu cá nhân môn phái, mặc dù các phái đều không có đồng ý rõ ràng nhưng trên thực tế đa số đệ tử lại làm việc này! Vì thế một lát sau hắn liền mỉm cười nói:
"Có thể, sau khi trao đổi thông tin hai chúng ta đều thu được không ít lợi ích".
"Ha ha! Thật là quá tốt. Ta đã biết Hàn huynh đệ không phải các bà mẹ già. Đến đây! Chúng ta đem thông tin lưu vào ngọc giản, rồi trao đổi cho nhau!" Chung Ngô thần tình hưng phấn, kích động, hai tay không có dừng lại, xem ra hắn đối với thông tin của Hàn Lập rất là chờ mong.
Hàn Lập thấy vậy, thầm cười lạnh trong lòng vài tiếng. Nhưng biểu hiện tự nhiên cũng đồng ý.
Chế tạo thông tin rất đơn giản! Hàn Lập cùng đối phương chỉ trong thời gian một chung trà đã luyện chế xong, liền đem ngọc giản ném cho đối phương.
Khi đối phương tiếp lấy ngọc giản trên tay, Chung Ngô cùng Hàn Lập đều điều tra đại khái nội dung. Quả thực đều là tư liệu về khu vực trung tâm, hai người trong lòng có quỷ, đưa mắt nhìn nhau cười.
Trong thời gian ngắn nhau vậy, tự nhiên không có khả năng ngụy tạo thông tin! Nhưng lúc lưu lại thông tin, cố ý quên đi một số chỗ quan trọng, đây đương nhiên là điều chắc chắn ngầm hiểu!
Trải qua việc này, Chung Ngô cùng Hàn Lập tựa hồ quan hệ gần gũi hơn rất nhiều! Cùng Hàn Lập tán gẫu về một số câu chuyện kỳ lạ của tu tiên giới! Xem hai người trong lúc đó nói cười, không ai có thể tin rằng không lâu trước đó hai người bọn họ thiếu chút nữa thì ngươi sống ta chết. Xem bộ dạng hai người đều là biết rõ tiến thối chi đạo của cao nhân!
Hàn Lập mỉm cười, nhìn như cùng đối phương tán gẫu mà hứng khởi! Nhưng trong lòng thực sự không ngừng phỉ nhổ.
Ngươi nói tán gẫu là tán gẫu sao! Dù sao cũng còn bảo trì khoảng cách xa như vậy! chỉ cần hắn hơi tiến lên một bước, đối phương khẳng định mỉm cười lui về phía sau hai bước nhỏ. Tuy nhiên Hàn Lập hiện tại thực sự không muốn giết người này, nhưng đối phương cẩn thận tới trình độ như vậy khiến Hàn Lập cười khổ không thôi.