Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1859: Bái phỏng



"Chuyện đã vậy tự nhiên vãn bối không dám trách gì tiền bối được. Vãn bối trước đợi một khoảng thời gian đã nhưng chẳng biết lúc nào mới có thể có tin tức xác thực!"
Hàn Lập tự nhiên biết Thanh Nguyên Tử sẽ nói như thế, xem ra đối phương cũng có vài phần đáng kính trọng, sau khi hơi trầm ngâm một chút liền cung kính đáp.
"Chuyến bái phỏng lần này ta tự nhiên không thể dùng đệ nhị nguyên anh được, ta phải tự mình tới một chuyến mới được, phỏng chừng chậm thì mấy tháng, lâu thì nửa năm bản thể ta liền có thể xuất quan. Điểm ấy thời gian Hàn đạo hữu có thể đợi được chăng!"
Thanh Nguyên Tử bình tĩnh trả lời.
"Tiền bối đùa rồi, vãn bối tuy rằng có chút nóng vội nhưng chừng ấy thời gian vẫn còn có thể chờ được."
Nghe khẩu khí của đối phương như thế, Hàn Lập không khỏi cười ngượng, nói.
"Ha hả, không biết Hàn đạo hữu đối với Thanh Nguyên kiếm quyết của ta tu luyện như thế nào rồi, mà bảy mươi hai khẩu phi kiếm kia hẳn đã luyện chế lại một lần rồi chứ?"
Thanh Nguyên Tử bỗng nhiên cười hỏi.
"Vãn bối đích xác là đã làm theo lời tiền bối chỉ điểm, đã đem tất cả số phi kiếm tái luyện chế, cô đọng lại lần nữa, hơn nữa cũng đã tu luyện tới Thanh Bàn kiếm trận cuối cùng rồi. Chính là kiếm quyết của tiền bối truyền lại thật sự thâm ảo, vãn bối chỉ có thể lĩnh ngộ thô thiển một hai phần mà thôi."
Nghe được lão giả bỗng nhiên chuyển đề tài, Hàn Lập thoáng nao nao, không chút lưỡng lự đáp.
Vậy mà lời giải thích của Thanh Nguyên Tử lại khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ:
"Nếu nói như thế thì lão phu nguyện ý chỉ điểm cho ngươi một phần. Với bộ kiếm quyết này, lão phu mấy năm nay lại có chút sở ngộ, tin rằng có thể có ích đối với đạo hữu. Mặt khác, đạo hữu hiện tu vi đã đạt tới Hợp Thể trung kỳ, nghĩ muốn đột phá hậu kỳ cảnh giới cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Lão phu tuy bất tài nhưng ở phương diện này còn có chút tâm đắc, đồng dạng có thể chỉ điểm một phần."
"Đa tạ tiền bối ưu ái, có thể được tiền bối chỉ điểm, tự nhiên là tam sinh hữu hạnh của vãn bối!"
Hàn Lập mừng rỡ, vội vàng đứng dậy thi lễ, nói.
Hắn biết rõ, Thanh Nguyên Tử làm như thế tự nhiên là do hắn đã thu thập được số tài liệu viễn siêu dự tính lúc đầu.
"Hảo, nếu Hàn đạo hữu không có ý gì khác nữa, trước hết hãy lui xuống nghỉ ngơi đi. Lão phu trước sắp xếp lại số tài liệu này, ngày mai đạo hữu có thể trực tiếp đến mật thất tìm ta. Dao nhi, Nghiên Lệ, hai người các ngươi thay ta hảo hảo bồi tiến Hàn đạo hữu đi."
Thanh Nguyên Tử mắt thấy mọi chuyện đã ổn thoả, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười liền quay đầu hướng Nguyên Dao và Nghiên Lệ phân phó một tiếng.
"Nghĩa phụ yên tâm, nữ nhi sẽ hảo hảo bồi tiếp Hàn đạo hữu."
"Vãn bối tuân mệnh!"
Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ tự nhiên khom mình, vội vàng đáp ứng.
Sau đó, Thanh Nguyên Tử liền từ biệt Hàn Lập một tiếng rồi phiêu nhiên rời khỏi đại sảnh.
Nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn lại Hàn Lập cùng hai vị đại mỹ nữ mà thôi.
"Hàn huynh, thật không ngờ, chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi không gặp mà ngươi vậy mà đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ. Loại tốc độ tiến giai này quả thực khiến đám người thiếp thân cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Sắc mặt Nguyên Dao ửng đỏ, không biết nên nói cái gì với Hàn Lập vào thời điểm này mà Nghiên Lệ thì lại dùng ánh mắt kỳ dị hướng Hàn Lập đánh giá lại một lần nữa, hơn nữa trong miệng còn tấm tắc lấy làm kỳ.
Điều này cũng là do nàng với Hàn Lập cũng coi như có chút giao tình, hơn nữa sớm cùng hắn tương giao ngang hàng, nếu không thì cũng khó mà biểu hiện như vậy.
"Nghiên tiên tử có thể ở bên người Khương tiền bối, hơn nữa chỉ mấy trăm năm mà đột phá Hoá Thần kỳ lên Luyện Hư kỳ, loại cơ duyên này chỉ sợ đồng dạng cũng không biết bao nhiêu người hâm mộ a. Huống hồ, mấy năm nay không gặp lại, âm khí trên người nhị vị đạo hữu tựa hồ đã tán đi không ít, xem ra hẳn đã tìm được biện pháp khôi phục lại nhân thân. Điều này thật đáng mừng!"
Ánh mắt Hàn Lập cũng đồng dạng đảo từ trên xuống Nghiên Lệ một cái, khẽ cười một tiếng, đáp.
"Thần thông Hàn huynh thật sự là sâu không lường được. Điểm biến hoá ấy của ta cùng sư muội vậy mà cũng không thể giấu diếm được đạo hữu. Không sai, Khương tiền bối đích xác đã tìm được biện pháp có thể giúp hai người chúng ta thoát ly bán quỷ thân. Bất quá, hiệu quả của loại phương pháp này cực kỳ chậm chạp, cho đến giờ mà chúng ta mới chỉ có chút thay đổi mà thôi. Muốn chân chính khôi phục nhân thân, phỏng chừng còn phải thêm hai ba ngàn năm nữa mới thành."
Nghiên Lệ nhoẻn miệng cười đáp, hiển nhiên việc này làm cho nàng rất là cao hứng.
"Nhị vị tiên tử chẳng những cùng Hàn mỗ xuất thân từ Nhân giới, hơn nữa tại hạ ở Linh giới cũng không có mấy hảo hữu. Nay thấy nhị vị ở bên Khương tiền bối hết thảy mạnh khoẻ, Hàn mỗ cũng cảm thấy vui mừng vô cùng."
Hàn Lập cười, đáp.
"Nếu Hàn huynh đã nói như vậy, có thể nói ra chút sự tình mà ngươi trả qua trong mấy năm nay không. Đương nhiên, những sự tình bí ẩn cũng không cần phải nói ra. Ta cùng sư tỷ phi thăng Linh giới trước nay vẫn luôn quanh quẩn trong nhà, đối với nhưng sự tình mà Hàn huynh trải qua đều phi thường hứng thú."
Nguyên Dao rốt cục mở miệng, nói.
"Không sai, thiếp thân với sự tình đạo hữu trải qua mấy năm nay đồng dạng cũng cảm thấy hứng thú vô cùng."
Nghiên Lệ có chút hưng phấn, nói.
"Ha hả, tại hạ mấy năm nay thật đúng là du lịch tới không ít địa phương, thậm chí còn tới một khối đại lục khác. Nhị vị quả thực muốn nghe thì tạ hạ liền kể lại một phần!"
Hàn Lập nhẹ nhàng cười, không có ý cự tuyệt, nói.
"Năm đó, sau khi Hàn mỗ rời khỏi nơi này liền tìm một đảo nhỏ bế quan tu luyện một thời gian, cũng may mắn đột phá Luyện Hư kỳ..."
Cứ như vậy, Hàn Lập bắt đầu không nhanh không chậm hướng hai nữ tử kể lại một ít sự tình mà mình trả năm đó sau khi rời Minh Hà chi địa. Mà hắn mấy năm nay đã nếm trải không ít sự tình, cho dù có cố ý giấu diếm một ít chuyện trọng yếu thì đối với người thường mà nói quả thật vẫn là lịch trình vạn phần phấn khích. Điều này làm cho tinh quang trong mắt Nguyên Dao loé sáng không ngừng, mà Nghiên Lệ cũng phát ra thanh âm sợ hãi không thôi!
Sau một hồi công phu, Hàn Lập sau khi nói ra năm chuyện tình, tự nhiên cũng hướng nhị nữ hỏi thăm chút chuyện trong việc tu luyện mấy năm nay này.
Thời gian cứ vùn vụt trôi đi, thoáng cái ba tháng đã qua đi.
Một ngày nọ, ở trên không trung động phủ của Thanh Nguyên Tử đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang cùng một đạo thanh hồng phá không bay lên, sau mấy cái chớp động liền hướng một phương hướng mà cùng bay đi.
Ở trong độn quang, phân biệt là một hôi bào lão giả cùng một nam tử tầm hai mươi tuổi với khuôn mặt bình thường.
Đúng là Thanh Nguyên Tử và Hàn Lập.
Bất quá, phi hành lúc này chân chính là Thanh Nguyên Tử mà không phải là nguyên anh hoá thân biến ảo thành.
Rốt cục hắn hôm qua mới từ mật thất bế quan đi ra.
Hàn Lập trong ba tháng này dưới sự chỉ điểm của nguyên anh hoá thân, tự nhiên trên con đường tu luyện chiếm được chỗ tốt không nhỏ. Mà vị Thanh Nguyên Tử bản thể này ngay ngày thứ hai liền chuẩn bị đi bái phỏng một vị ẩn cư thần bí tại Minh Hà chi địa này. Điều khiến cho Hàn Lập kỳ quái chính là Thanh Nguyên Tử vậy mà không chút thông tri cho hắn trước, khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
"Không biết người tiền bối muốn bái phỏng lai lịch ra sao. Trước có thể hay không nói cho vãn bối một phần."
Trải qua hơn nửa ngày phi hành không ngừng, Hàn Lập không nhịn được hỏi một câu.
"Ta nếu mang theo ngươi đi bái phỏng người này tự nhiên là cảm thấy vị này dễ nói chuyện hơn, so với các vị khác mà nói thì có phần nắm chắc trao đổi được một ít linh nhũ hơn nhiều. Về phần lai lịch! Lão phu thực sự không rõ ràng lắm nhưng tuyệt đối không phải là Phi Linh tộc hay Phù Du tộc, bản thể tựa hồ là một loại dị thú tu luyện thành công. Luận về lịch duyệt cùng tuổi tác, lão phu quả thực thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp. Người nay tuy rằng so với những người khác có ít nói một chút nhưng tính tình đồng dạng có chút cổ quái, trong chốc lát hội diện người này, Hàn đạo hữu nên chú ý một chút."
Thanh Nguyên Tử trả lời nhưng lại ngưng trọng dặn dò một câu.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối nhất định sẽ ăn nói cẩn thận."
Hàn Lập trong lòng thoáng rùng mình, vội vàng lên tiếng đáp.
"Ha ha, bất quá ngươi cũng yên tâm. Người này năm đó chịu ta một ít nhân tình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyến này nhất định sẽ có thu hoạch."
Thanh Nguyên Tử cười một tiếng, nói.
"Nếu thật như lời tiền bối nói, vãn bối cũng là an tâm."
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé, đồng dạng cười đáp.
"Ha ha, nếu như vậy, ta sẽ toàn lực phi hành. Người nọ ở tại một góc hẻo lánh trong Minh Hà chi địa, cho dù lấy độn tốc của chúng ta mà nói thì cũng phải mất mười ngày mới có thể đến được."
Thanh Nguyên Tử ha ha cười, sau đó kim thân ngoài thân lưu chuyển một trận, độn tốc vậy mà so với lúc ban đầu còn nhanh gấp bội, độn quang hoá thành một sợi kim ti phá không bay đi.
Hàn Lập thấy vậy tự nhiên thôi động pháp lực trong cơ thể, đồng dạng toàn lực nâng cao độn tốc, cũng hoá thành một đạo thanh ti theo sát bay đi.
Mười ngày sau, độn quang của hai người Hàn Lập liền tiến nhập vào một mảnh sương mù hôi sắc bao phủ phía trên một cái thanh hồ.
Hồ nước này chẳng những bị sương mù bao phủ mà bộ dáng có vẻ cực kỳ rộng lớn nhưng mặt hồ lại xanh biếc khác thường.
Hàn Lập ở trong độn quang khẽ dùng thần niệm hướng mặt hồ đảo qua một lượt nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra bên trong hồ nước vậy mà linh khí bức người, có vô số ngư yêu thân hình cực lớn du đãng trong nước không thôi.
Số ngư yêu này khí tức kinh người, đúng là một ít ngư yêu có được pháp lực.
Bất quá, số ngư yêu này tựa hồ đã bị cái gì đó ước chế mà chẳng những không trồi lên mặt nước một cái nào mà ngay cả Hàn Lập cùng Thanh Nguyên Tử bay sát mặt hồ chúng đều thờ ơ chuyển thân đi chỗ khác, bộ dáng như không chút hứng thú đi lên tra xét.
Hàn Lập trong lòng kinh ngạc nhưng tiếp tục phi hành thêm mấy vạn lý, bỗng nhiên có một toà đảo nhỏ đáng chú ý xuất hiện ở trên mặt hồ.
Sở dĩ nói đáng chú ý là bởi vì cả toà đảo nhỏ này vậy mà toả ra kim quang chói mắt, hơn nữa ở trên đó còn có một toà cung điện xanh vàng rực rỡ, cơ hồ chiếm cứ tới hai phần ba diện tích.
Một cảnh trước mắt cũng đều là các loại kỳ hoa dị quả, một bộ đẹp không sao tả nổi. Bất quá, cả toà đảo này đều được một tầng quang vụ bao phủ trong đó, cũng từ giữa có thể cảm ứng được không ít cấm chế dao động.
"Nơi này chính là chỗ ở của người nọ! Hàn tiểu tử, cùng lão phu cùng nhau đi tới đi."
Thanh Nguyên Tử vừa thấy toà tiểu đảo này, độn quang lập tức dừng lại, quay đầu hướng Hàn Lập mỉm cười, nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...