Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1770: Huyết Hồn
Lão già cùng tên cự hán trông thấy tình hình như vậy, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Hứa Giao dằn lại tia hưng phấn đang dâng trào, liền dùng thủ pháp tương tự gỡ lấy phù triện từ trên hộp ngọc.
Ánh mắt Bạch y nam tử đảo qua đảo lại nhìn kỹ hai món đồ vật, sau một lúc hơi do dự bàn tay còn lại liền chụp lấy ngọc giản lam sắc kia.
Nhẹ nhàng áp ngọc giản lên trán, hai mắt vị nam tử đó khẽ nhắm lại.
Một lát sau, sắc mặt Bạch y nam tử bắt đầu định thần trở lại, rồi dần dần hiện lên chút nghi hoặc, nhưng sau đó lại lộ ra chút vẻ khiếp sợ.
Lão già Hứa Hỏa cùng với Cự hán đứng bên cạng trông thấy tình hình như vậy, liếc mắt nhìn nhau trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Sau một tuần trà, rốt cuộc Bạch y nam tử thở dài một hơi, thần sắc có chút hoảng hốt rồi lấy ngọc giản đang áp lên trán đem xuống.
"Hiền chất, rốt cuộc bên trong nói gì vậy" Lão già không nhịn được hỏi ngay.
Biểu tình tên cự hán cũng lộ ra vẻ cấp bách tương tự.
"Hỏa thúc, người hãy tự xem đi" Tựa hồ Hứa Giao đã bình tĩnh lại được vài phần, thần sắc biểu hiện phức tạp rồi trực tiếp đưa ra ngọc giản, dường như không muốn bàn luận thêm gì nữa.
Lão già tiếp nhận lấy ngọc giản, tự nhiên trong lòng cũng có chút kinh nghi, sau một hồi do dự cũng tương tự thả thần niệm vào trong.
Lúc này ánh mắt Hứa Giao dừng lại ở hộp ngọc, thoáng cân nhắc liền phất tay áo qua một cái.
Nắp hộp lập tức mở bung ra.
Bên trong hộp ngọc đang ngưng tụ một quầng ô quang lưu chuyển không ngừng, bên trong rõ ràng đang đặt một chiếc bình đỏ tươi cao gần một tấc.
Mặt ngoài chiếc bình này có khắc một loại hoa văn rất kỳ quái, thoáng mơ hồ tỏa ra một cỗ huyết tinh khí.
"Ồ, hình như cái này là …" Tên cự hán đứng bên cạnh thấy rất rõ, lập tức cả kinh nhận ra chút gì đó.
"Không sai, đây chính là Huyết Hồn Bình của tổ truyền Hứa gia. Nguyên trước đây bình này có một đôi, nhưng năm xưa đã bị Băng Phách tổ tiên mang đi một cái rồi, thật không ngờ lại có ngày gặp lại được tại đây" Thần sắc Hứa Giao âm trầm nói.
"Đúng là bảo vật này rồi" Tên cự hán nuốt nước miếng cái ực, liền thì thào một câu.
Hứa Giao cũng không đề cập thêm nữa, liền trực tiếp phân phó cho tên đại hán:
"Ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta, điều động tất cả mật vệ trong Tộc đến xung quanh ngọn núi ngay chỗ Tông Miếu cho ta, đồng thời cũng phát động toàn bộ cấm chế gần đó, đem phong tỏa kín mít cho dù con ruồi cũng khó bay lọt. Kế tiếp, mời cho được Đại thúc tổ dù đang trong giai đoạn bế quan cũng phải tỉnh lại rồi vào Tông Miếu chờ ở đó"
"Sao phải điều động mật vệ, lại còn thỉnh Đại thúc tổ xuất quan nữa" Tên cự hán cả kinh, trông bộ dạng rất khó tin.
"Không sai. Đây là chuyện đại sự có liên quan đến Băng Phách tổ tiên, Đại thúc tổ cho dù đang tu luyện đến giai đoạn quan trọng cũng phải mời xuất quan một chuyến" Bạch y nam tử cắn răng một cái, dứt khoát phân phó.
"Thật sự Tộc trưởng đã tìm được tung tích của tổ tiên rồi à, được ta đi làm ngay" Tên cự hán nghe vậy mừng rỡ, liền không chút do dự đáp ứng ngay, rồi đi thẳng ra ngoài.
Còn Hứa Giao thấy tên cự hán sau khi đã rời khỏi mật thất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ đỏ như máu, sắc mặt thoáng âm trầm bất định.
Một lát sau, lão già Hứa Hỏa thở ra một hơi, cuối cùng cũng xem xong ngọc giản liền mở mắt ra nói:
"Thì ra là thế, tổ tiên đại nhân thật sự đã đi vào khu vực hoang dã thế giới, lại còn đến một đại lục nào khác nữa. Chuyện gì đã xãy ra, đến nỗi chỉ có thể chuyển về được một tia huyết hồn vốn được tế luyện từ năm xưa" Lão già thì thào một câu, cặp chân mày nhăn tít.
"Trong Ngọc giản này ngoại trừ truyền lại bộ bí thuật Huyết hồn ra, cũng chỉ có lưu lại vài câu nhắn nhủ thôi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ cần vận dụng Huyết tinh khiến cho tia huyết hồn này được tỉnh lại, lúc đó mới biết rõ sự tình. Nghĩ lại cũng nhờ năm xưa Băng Phách tổ tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trước đó đã luyện chế ra Huyết Tinh Quan cùng với một cặp Huyết Hồn Bình này, nếu không bọn ta thật sự bó tay không còn cách nào giải quyết" Hứa Giao âm trầm nói.
"Chính xác như thế, theo như những gì bên trong Ngọc giản cho biết, một khi tấm phù triện này bị gỡ xuống, nhất định trong vài ngày phải gấp rút cử hành nghi thức, nếu không cho dù có Huyết Hồn Bình này đi nữa, một tia huyết hồn đó sẽ bị tan đi mất, dù sao huyết hồn được phong ấn trong chiếc bình này đã rất lâu rồi" Lão già lại tiếp tục lộ ra vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ lập tức cử hành nghi thức trong ngay đêm nay" Ánh mắt Bạch y nam tử chợt lóe lên rồi nói.
"Cũng chỉ còn cách này mà thôi. À còn nữa, vị Hàn tiền bối kia đang ở chính điện, chúng ta sẽ hồi báo thế nào đây. Ta có nghe Vũ nhi nói qua, dường như vị này cùng với Băng Phách tổ tiên cũng có chút liên quan gì đó, hơn nữa lại chủ động đem trả về huyết hồn tổ tiên, hiển nhiên không có ác ý gì với Hứa gia chúng ta đâu" Lão già nói ra một câu.
"À, vị Hàn tiền bối này tuy là mới vừa tiến giai không bao lâu, nhưng thần thông dường như không thấp chút nào, lại còn tinh thông pháp trận thượng cổ nữa chứ, nói không chừng về sau sẽ trở thành một bức tường lớn để Hứa gia chúng ta dựa vào. Bất luận thế nào cũng quyết phải giữ chân vị tiền bối này ở lại Hứa gia càng lâu càng tốt. Sau khi cử hành nghi thức hồi sinh huyết hồn, ta hãy nghĩ cách làm sao để tăng thêm giao tình với vị Hàn tiền bối này" Hứa Giao trầm ngâm một chút liền có quyết định.
"Chắc chắn phải thế, thôi ta ra ngoài trước để an bài đôi chút đây" Hứa Hỏa nhẹ gật đầu, liền dự định rời đi.
"Để chứng tỏ thành ý, hay là ta và Hỏa thúc cùng đi ra vậy" Bạch y nam tử hơi do dự một chút lại bảo thế.
"Cũng tốt, đối với một gã Hợp Thể kỳ như thế, bất luận thế nào chúng ta phải đối đãi thật long trọng vào" Lão già thoáng suy nghĩ liền tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế, vị tộc trưởng của Hứa gia này đem hộp ngọc có chứa chiếc bình màu đỏ cẩn thận thu hồi lại, sau đó cùng lão già rời khỏi mật thất.
Vài hôm sau, trong một tòa lầu vô cùng xinh đẹp được xây dựng bên trên ngọn núi, Hàn Lập đang ngồi khoanh chân trên tấm bồ đoàn ở tầng cao nhất, hắn khẽ nhíu mày trầm ngâm không thốt nên lời.
Hiện tại trong lòng hắn thật sự có chút chuyện khó xử.
Vốn là chỉ muốn sau khi đưa được đồ vật đến nơi, rồi đàm đạo vài câu với Hứa gia, sau đó sẽ cáo từ rời đi ngay.
Vốn không nghĩ sẽ phải ở lại Hứa gia lâu hơn, thế nhưng do gia chủ hết sức nhiệt tình, chẳng những quyết liệt giữ ở lại thêm một thời gian, mà còn khi thấy hắn muốn rời khỏi nơi đây, lại ẩn ý tiết lộ chút ít tin tức về món đồ nhờ chuyển cho Hứa gia, đồng thời phong phanh nói ra manh mối có liên quan đến Băng Phách tiên tử.
Chỉ cần hắn ở lại Hứa gia vài hôm thôi, nói không chừng có thể biết được hạ lạc của tổ tiên bọn họ.
Hắn nghe qua trong lòng không khỏi suy tính.
Nếu nói Hàn Lập thật sự không để ý đến sự tình của Băng Phách tiên tử thì hoàn toàn không hẳn thế.
Bất luật là hắn hấp thu Kiền Lam Băng Diễm, hay đã từng mạo hiểm tiến vào Hư Thiên Cung rồi đoạt được Hư Thiên bảo đỉnh, lại còn diễn biến hung hiểm trong Bắc Minh Tiểu Cực Cung ở Đại Tấn nữa, hầu hết đều có liên quan mật thiết với vị Băng Phách tiên tử này.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng có vài vấn đề mơ hồ nan giải, cũng nghĩ nên gặp vị Băng Phách tiên tử này để kiến thức một phen.
Nếu chỉ cần ở khoảng mười ngày nửa tháng, tự nhiên hắn không quan tâm lắm.
Dù sao với thần thông tu vi hiện tại, hắn cũng không cần phải lo lắng mấy người Hứa gia này có ý đồ gì đó với hắn.
Trong hai tộc Nhân Yêu, ngoại trừ tu sĩ Đại Thừa được nhắc tới như một truyền thuyết, thật sự khó tìm được người có thể uy hiếp được tính mạng hắn.
Do đám tu sĩ Hứa gia quá sốt sắng lưu lại, nên hắn ở lại tộc Hứa gia một thời gian, kế đó yên tỉnh ngồi trong tòa lầu này.
Bất quá trong lòng Hàn Lập cũng đã có quyết định, nhiều lắm cũng sẽ ở lại Hứa gia hơn tháng là cùng, nếu đến khi đó vẫn không có tin tức của Băng Phách tiên tử, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục chờ đợi ở đây được nữa.
Tất nhiên, dù cho thật sự có biết được hạ lạc của Băng Phách tiên tử đi nữa, hắn vẫn chưa tính tới chuyện có nên dành thời gian đi tìm hay không, hắn muốn chờ tới lúc tình huống rõ ràng rồi mới quyết định sau.
Hàn Lập đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nhấc bàn tay lên, tiếp theo linh quang chớp nhoáng, nhất thời trong tay xuất hiện một ngân sắc phù triện.
Tấm phù triện này chính là trước đây hắn có được từ cấm chế di lưu trong Quảng Hàn giới, đích thực là một phù triện tiên giới đã bị tiêu hao hết linh lực.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì đan dược cho Hợp Thể kỳ nhất thời không thể điều chế được, nên hắn cũng không vội mà tu luyện pháp lực, trái lại tập trung hơn phân nữa tinh thần để tìm hiểu tấm phù triện tiên giới này.
Tuy rằng toàn bộ uy lực đã bị tiêu tán đi hết, nhưng phù văn được vẽ trên đó đều dùng ngân khoa văn cả, so với lĩnh ngộ về phương diện phù triện được ghi trong Kim Khuyết Ngọc Thư rất có chỗ giống nhau.
Điều này khiến cho Hàn Lập cảm thấy rất có khả năng tìm hiểu sâu hơn.
Nguyên bản bên trong tàn trang của Kim Khuyết Ngọc Thư, hắn thủy chung vẫn chưa có khả năng nhập môn được chút nào, thế nhưng cuối cùng cũng tìm được chút manh mối đó là "Thiên Qua Phù".
Tấm phù này chính là một loại ngân khoa văn phù triện được ghi lại sau cùng bên trong tàn trang, đây cũng là loại phù triện duy nhất có đặc tính công kích.
Không đề cập tới uy lực của tấm phù triện này mạnh mẽ tới cỡ nào, mà chỉ nói tới chỗ thâm ảo phức tạp thôi, nó thật sự đã hơn xa Thái Nhất Hóa Thành Phù vốn cùng loại ngân khoa văn linh phù.
Cho dù đối với thiên địa pháp tắc cũng có một ít lĩnh ngộ nhất là từ khi Hàn Lập tiến giai lên Hợp Thể, nhưng cuối cùng vẫn không đủ khả năng thấu triệt nỗi.
Về sau mà nói, Thiên Qua Phù này giá trị chắc chắn là tuyệt đối cao, rất đáng chờ mong.
Hàn Lập chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngân sắc phù lục, ngón tay bên kia không ngừng tung lên vẽ xuống tựa như đang họa bức tranh nào đó.
Một lát sau, chẳng thấy điểm dị thường nào xuất hiện, nhưng cũng có khi từ đầu ngón tay tuôn ra vài ngân sắc phù văn lớn nhỏ bất đồng, có khi tiêu biến đi mất, hoặc có lúc ngưng tụ lại một chút rồi lóe lên, trông hết sức thần bí.
Thời gian thoáng trôi qua, không bao lâu sau phía trên bầu trời ngay vị trí sơn mạch của Hứa gia, vầng trăng trên cao soi sáng, lúc này trời đã về khuya.
Hàn Lập đang khoa tay vẽ không ngừng, gương mặt bỗng nhiên hiện lên tia khác thường.
Ngay sau đó, hắn dừng lại rồi đứng lên, bóng người chợt lóe, liền xuất hiện bên cạnh cửa sổ, kế đó nhìn về phía ngọn núi xa xa, trên mặt thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc.
"Sao lại thế này, một cổ dao động cấm chế rất quái dị, dường như là …" Tâm niệm Hàn Lập bỗng chốc quay ngược trở lại, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, liền ngó lên trên trời cao.
Kết quả khiến hắn hết sức kinh hãi!
Chỉ thấy vầng trăng treo trên bầu trời đêm vốn long lanh ánh sáng trắng ngà, không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ khiến bất kỳ ai nhìn lên cũng cảm giác bất an.
Hàn Lập thở ra một hơi rồi thu ánh mắt lại, sau đó bỗng nhíu mắt tiếp tục nhìn về phía ngọn núi một lần nữa.
Tia lam quang từ nơi sâu thẳm trong cặp đồng tử chớp động không ngừng, ngọn núi nhìn xa xa nhìn trông rất đổi bình thường, thế nhưng nhờ hiệu quả của linh mục, hắn thấy rất rõ ràng một tầng huyết quang đỏ thắm.
Vầng huyết quang đó bao phủ xung quanh ngọn núi, không ngừng bành trướng lớn ra rồi thu hẹp trở lại, dường như hắn bị ảnh hưởng bởi một lực dao động tựa hồ như được phóng ra từ trong ngọn núi này.
Thấy được rất tường tận, xung quanh bốn phía ngọn nút đã bày ra cấm chế huyền diệu nào đó. Nhưng cổ huyết quang kia thật sự chẳng tầm thường chút nào, một phần linh áp vẫn có thể trực tiếp xuyên thẳng qua.
"Một lượng lớn huyết tinh khí như thế, chẳng lẽ Hứa gia muốn cử hành nghi thức huyết tế ở chỗ đó? Bất quá cho dù muốn tiến hành huyết tế đi nữa, cũng không nên chọn thời điểm có ngoại nhân như ta chứ, không lẽ đợt huyết tế lần này có quan hệ gì với ta sao" Một hồi lâu sau, lam mang trong mắt hắn chợt biến mất, thì thào nói nhỏ vài tiếng, trên mặt đầy vẻ trầm ngâm.
Hắn là hạng người cơ trí, nên chỉ cần cân nhắc qua một chút, liền đoán trúng chân tướng sự việc hết bảy tám phần.
Hứa Giao dằn lại tia hưng phấn đang dâng trào, liền dùng thủ pháp tương tự gỡ lấy phù triện từ trên hộp ngọc.
Ánh mắt Bạch y nam tử đảo qua đảo lại nhìn kỹ hai món đồ vật, sau một lúc hơi do dự bàn tay còn lại liền chụp lấy ngọc giản lam sắc kia.
Nhẹ nhàng áp ngọc giản lên trán, hai mắt vị nam tử đó khẽ nhắm lại.
Một lát sau, sắc mặt Bạch y nam tử bắt đầu định thần trở lại, rồi dần dần hiện lên chút nghi hoặc, nhưng sau đó lại lộ ra chút vẻ khiếp sợ.
Lão già Hứa Hỏa cùng với Cự hán đứng bên cạng trông thấy tình hình như vậy, liếc mắt nhìn nhau trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Sau một tuần trà, rốt cuộc Bạch y nam tử thở dài một hơi, thần sắc có chút hoảng hốt rồi lấy ngọc giản đang áp lên trán đem xuống.
"Hiền chất, rốt cuộc bên trong nói gì vậy" Lão già không nhịn được hỏi ngay.
Biểu tình tên cự hán cũng lộ ra vẻ cấp bách tương tự.
"Hỏa thúc, người hãy tự xem đi" Tựa hồ Hứa Giao đã bình tĩnh lại được vài phần, thần sắc biểu hiện phức tạp rồi trực tiếp đưa ra ngọc giản, dường như không muốn bàn luận thêm gì nữa.
Lão già tiếp nhận lấy ngọc giản, tự nhiên trong lòng cũng có chút kinh nghi, sau một hồi do dự cũng tương tự thả thần niệm vào trong.
Lúc này ánh mắt Hứa Giao dừng lại ở hộp ngọc, thoáng cân nhắc liền phất tay áo qua một cái.
Nắp hộp lập tức mở bung ra.
Bên trong hộp ngọc đang ngưng tụ một quầng ô quang lưu chuyển không ngừng, bên trong rõ ràng đang đặt một chiếc bình đỏ tươi cao gần một tấc.
Mặt ngoài chiếc bình này có khắc một loại hoa văn rất kỳ quái, thoáng mơ hồ tỏa ra một cỗ huyết tinh khí.
"Ồ, hình như cái này là …" Tên cự hán đứng bên cạnh thấy rất rõ, lập tức cả kinh nhận ra chút gì đó.
"Không sai, đây chính là Huyết Hồn Bình của tổ truyền Hứa gia. Nguyên trước đây bình này có một đôi, nhưng năm xưa đã bị Băng Phách tổ tiên mang đi một cái rồi, thật không ngờ lại có ngày gặp lại được tại đây" Thần sắc Hứa Giao âm trầm nói.
"Đúng là bảo vật này rồi" Tên cự hán nuốt nước miếng cái ực, liền thì thào một câu.
Hứa Giao cũng không đề cập thêm nữa, liền trực tiếp phân phó cho tên đại hán:
"Ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta, điều động tất cả mật vệ trong Tộc đến xung quanh ngọn núi ngay chỗ Tông Miếu cho ta, đồng thời cũng phát động toàn bộ cấm chế gần đó, đem phong tỏa kín mít cho dù con ruồi cũng khó bay lọt. Kế tiếp, mời cho được Đại thúc tổ dù đang trong giai đoạn bế quan cũng phải tỉnh lại rồi vào Tông Miếu chờ ở đó"
"Sao phải điều động mật vệ, lại còn thỉnh Đại thúc tổ xuất quan nữa" Tên cự hán cả kinh, trông bộ dạng rất khó tin.
"Không sai. Đây là chuyện đại sự có liên quan đến Băng Phách tổ tiên, Đại thúc tổ cho dù đang tu luyện đến giai đoạn quan trọng cũng phải mời xuất quan một chuyến" Bạch y nam tử cắn răng một cái, dứt khoát phân phó.
"Thật sự Tộc trưởng đã tìm được tung tích của tổ tiên rồi à, được ta đi làm ngay" Tên cự hán nghe vậy mừng rỡ, liền không chút do dự đáp ứng ngay, rồi đi thẳng ra ngoài.
Còn Hứa Giao thấy tên cự hán sau khi đã rời khỏi mật thất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ đỏ như máu, sắc mặt thoáng âm trầm bất định.
Một lát sau, lão già Hứa Hỏa thở ra một hơi, cuối cùng cũng xem xong ngọc giản liền mở mắt ra nói:
"Thì ra là thế, tổ tiên đại nhân thật sự đã đi vào khu vực hoang dã thế giới, lại còn đến một đại lục nào khác nữa. Chuyện gì đã xãy ra, đến nỗi chỉ có thể chuyển về được một tia huyết hồn vốn được tế luyện từ năm xưa" Lão già thì thào một câu, cặp chân mày nhăn tít.
"Trong Ngọc giản này ngoại trừ truyền lại bộ bí thuật Huyết hồn ra, cũng chỉ có lưu lại vài câu nhắn nhủ thôi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ cần vận dụng Huyết tinh khiến cho tia huyết hồn này được tỉnh lại, lúc đó mới biết rõ sự tình. Nghĩ lại cũng nhờ năm xưa Băng Phách tổ tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trước đó đã luyện chế ra Huyết Tinh Quan cùng với một cặp Huyết Hồn Bình này, nếu không bọn ta thật sự bó tay không còn cách nào giải quyết" Hứa Giao âm trầm nói.
"Chính xác như thế, theo như những gì bên trong Ngọc giản cho biết, một khi tấm phù triện này bị gỡ xuống, nhất định trong vài ngày phải gấp rút cử hành nghi thức, nếu không cho dù có Huyết Hồn Bình này đi nữa, một tia huyết hồn đó sẽ bị tan đi mất, dù sao huyết hồn được phong ấn trong chiếc bình này đã rất lâu rồi" Lão già lại tiếp tục lộ ra vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ lập tức cử hành nghi thức trong ngay đêm nay" Ánh mắt Bạch y nam tử chợt lóe lên rồi nói.
"Cũng chỉ còn cách này mà thôi. À còn nữa, vị Hàn tiền bối kia đang ở chính điện, chúng ta sẽ hồi báo thế nào đây. Ta có nghe Vũ nhi nói qua, dường như vị này cùng với Băng Phách tổ tiên cũng có chút liên quan gì đó, hơn nữa lại chủ động đem trả về huyết hồn tổ tiên, hiển nhiên không có ác ý gì với Hứa gia chúng ta đâu" Lão già nói ra một câu.
"À, vị Hàn tiền bối này tuy là mới vừa tiến giai không bao lâu, nhưng thần thông dường như không thấp chút nào, lại còn tinh thông pháp trận thượng cổ nữa chứ, nói không chừng về sau sẽ trở thành một bức tường lớn để Hứa gia chúng ta dựa vào. Bất luận thế nào cũng quyết phải giữ chân vị tiền bối này ở lại Hứa gia càng lâu càng tốt. Sau khi cử hành nghi thức hồi sinh huyết hồn, ta hãy nghĩ cách làm sao để tăng thêm giao tình với vị Hàn tiền bối này" Hứa Giao trầm ngâm một chút liền có quyết định.
"Chắc chắn phải thế, thôi ta ra ngoài trước để an bài đôi chút đây" Hứa Hỏa nhẹ gật đầu, liền dự định rời đi.
"Để chứng tỏ thành ý, hay là ta và Hỏa thúc cùng đi ra vậy" Bạch y nam tử hơi do dự một chút lại bảo thế.
"Cũng tốt, đối với một gã Hợp Thể kỳ như thế, bất luận thế nào chúng ta phải đối đãi thật long trọng vào" Lão già thoáng suy nghĩ liền tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế, vị tộc trưởng của Hứa gia này đem hộp ngọc có chứa chiếc bình màu đỏ cẩn thận thu hồi lại, sau đó cùng lão già rời khỏi mật thất.
Vài hôm sau, trong một tòa lầu vô cùng xinh đẹp được xây dựng bên trên ngọn núi, Hàn Lập đang ngồi khoanh chân trên tấm bồ đoàn ở tầng cao nhất, hắn khẽ nhíu mày trầm ngâm không thốt nên lời.
Hiện tại trong lòng hắn thật sự có chút chuyện khó xử.
Vốn là chỉ muốn sau khi đưa được đồ vật đến nơi, rồi đàm đạo vài câu với Hứa gia, sau đó sẽ cáo từ rời đi ngay.
Vốn không nghĩ sẽ phải ở lại Hứa gia lâu hơn, thế nhưng do gia chủ hết sức nhiệt tình, chẳng những quyết liệt giữ ở lại thêm một thời gian, mà còn khi thấy hắn muốn rời khỏi nơi đây, lại ẩn ý tiết lộ chút ít tin tức về món đồ nhờ chuyển cho Hứa gia, đồng thời phong phanh nói ra manh mối có liên quan đến Băng Phách tiên tử.
Chỉ cần hắn ở lại Hứa gia vài hôm thôi, nói không chừng có thể biết được hạ lạc của tổ tiên bọn họ.
Hắn nghe qua trong lòng không khỏi suy tính.
Nếu nói Hàn Lập thật sự không để ý đến sự tình của Băng Phách tiên tử thì hoàn toàn không hẳn thế.
Bất luật là hắn hấp thu Kiền Lam Băng Diễm, hay đã từng mạo hiểm tiến vào Hư Thiên Cung rồi đoạt được Hư Thiên bảo đỉnh, lại còn diễn biến hung hiểm trong Bắc Minh Tiểu Cực Cung ở Đại Tấn nữa, hầu hết đều có liên quan mật thiết với vị Băng Phách tiên tử này.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng có vài vấn đề mơ hồ nan giải, cũng nghĩ nên gặp vị Băng Phách tiên tử này để kiến thức một phen.
Nếu chỉ cần ở khoảng mười ngày nửa tháng, tự nhiên hắn không quan tâm lắm.
Dù sao với thần thông tu vi hiện tại, hắn cũng không cần phải lo lắng mấy người Hứa gia này có ý đồ gì đó với hắn.
Trong hai tộc Nhân Yêu, ngoại trừ tu sĩ Đại Thừa được nhắc tới như một truyền thuyết, thật sự khó tìm được người có thể uy hiếp được tính mạng hắn.
Do đám tu sĩ Hứa gia quá sốt sắng lưu lại, nên hắn ở lại tộc Hứa gia một thời gian, kế đó yên tỉnh ngồi trong tòa lầu này.
Bất quá trong lòng Hàn Lập cũng đã có quyết định, nhiều lắm cũng sẽ ở lại Hứa gia hơn tháng là cùng, nếu đến khi đó vẫn không có tin tức của Băng Phách tiên tử, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục chờ đợi ở đây được nữa.
Tất nhiên, dù cho thật sự có biết được hạ lạc của Băng Phách tiên tử đi nữa, hắn vẫn chưa tính tới chuyện có nên dành thời gian đi tìm hay không, hắn muốn chờ tới lúc tình huống rõ ràng rồi mới quyết định sau.
Hàn Lập đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nhấc bàn tay lên, tiếp theo linh quang chớp nhoáng, nhất thời trong tay xuất hiện một ngân sắc phù triện.
Tấm phù triện này chính là trước đây hắn có được từ cấm chế di lưu trong Quảng Hàn giới, đích thực là một phù triện tiên giới đã bị tiêu hao hết linh lực.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì đan dược cho Hợp Thể kỳ nhất thời không thể điều chế được, nên hắn cũng không vội mà tu luyện pháp lực, trái lại tập trung hơn phân nữa tinh thần để tìm hiểu tấm phù triện tiên giới này.
Tuy rằng toàn bộ uy lực đã bị tiêu tán đi hết, nhưng phù văn được vẽ trên đó đều dùng ngân khoa văn cả, so với lĩnh ngộ về phương diện phù triện được ghi trong Kim Khuyết Ngọc Thư rất có chỗ giống nhau.
Điều này khiến cho Hàn Lập cảm thấy rất có khả năng tìm hiểu sâu hơn.
Nguyên bản bên trong tàn trang của Kim Khuyết Ngọc Thư, hắn thủy chung vẫn chưa có khả năng nhập môn được chút nào, thế nhưng cuối cùng cũng tìm được chút manh mối đó là "Thiên Qua Phù".
Tấm phù này chính là một loại ngân khoa văn phù triện được ghi lại sau cùng bên trong tàn trang, đây cũng là loại phù triện duy nhất có đặc tính công kích.
Không đề cập tới uy lực của tấm phù triện này mạnh mẽ tới cỡ nào, mà chỉ nói tới chỗ thâm ảo phức tạp thôi, nó thật sự đã hơn xa Thái Nhất Hóa Thành Phù vốn cùng loại ngân khoa văn linh phù.
Cho dù đối với thiên địa pháp tắc cũng có một ít lĩnh ngộ nhất là từ khi Hàn Lập tiến giai lên Hợp Thể, nhưng cuối cùng vẫn không đủ khả năng thấu triệt nỗi.
Về sau mà nói, Thiên Qua Phù này giá trị chắc chắn là tuyệt đối cao, rất đáng chờ mong.
Hàn Lập chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngân sắc phù lục, ngón tay bên kia không ngừng tung lên vẽ xuống tựa như đang họa bức tranh nào đó.
Một lát sau, chẳng thấy điểm dị thường nào xuất hiện, nhưng cũng có khi từ đầu ngón tay tuôn ra vài ngân sắc phù văn lớn nhỏ bất đồng, có khi tiêu biến đi mất, hoặc có lúc ngưng tụ lại một chút rồi lóe lên, trông hết sức thần bí.
Thời gian thoáng trôi qua, không bao lâu sau phía trên bầu trời ngay vị trí sơn mạch của Hứa gia, vầng trăng trên cao soi sáng, lúc này trời đã về khuya.
Hàn Lập đang khoa tay vẽ không ngừng, gương mặt bỗng nhiên hiện lên tia khác thường.
Ngay sau đó, hắn dừng lại rồi đứng lên, bóng người chợt lóe, liền xuất hiện bên cạnh cửa sổ, kế đó nhìn về phía ngọn núi xa xa, trên mặt thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc.
"Sao lại thế này, một cổ dao động cấm chế rất quái dị, dường như là …" Tâm niệm Hàn Lập bỗng chốc quay ngược trở lại, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, liền ngó lên trên trời cao.
Kết quả khiến hắn hết sức kinh hãi!
Chỉ thấy vầng trăng treo trên bầu trời đêm vốn long lanh ánh sáng trắng ngà, không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ khiến bất kỳ ai nhìn lên cũng cảm giác bất an.
Hàn Lập thở ra một hơi rồi thu ánh mắt lại, sau đó bỗng nhíu mắt tiếp tục nhìn về phía ngọn núi một lần nữa.
Tia lam quang từ nơi sâu thẳm trong cặp đồng tử chớp động không ngừng, ngọn núi nhìn xa xa nhìn trông rất đổi bình thường, thế nhưng nhờ hiệu quả của linh mục, hắn thấy rất rõ ràng một tầng huyết quang đỏ thắm.
Vầng huyết quang đó bao phủ xung quanh ngọn núi, không ngừng bành trướng lớn ra rồi thu hẹp trở lại, dường như hắn bị ảnh hưởng bởi một lực dao động tựa hồ như được phóng ra từ trong ngọn núi này.
Thấy được rất tường tận, xung quanh bốn phía ngọn nút đã bày ra cấm chế huyền diệu nào đó. Nhưng cổ huyết quang kia thật sự chẳng tầm thường chút nào, một phần linh áp vẫn có thể trực tiếp xuyên thẳng qua.
"Một lượng lớn huyết tinh khí như thế, chẳng lẽ Hứa gia muốn cử hành nghi thức huyết tế ở chỗ đó? Bất quá cho dù muốn tiến hành huyết tế đi nữa, cũng không nên chọn thời điểm có ngoại nhân như ta chứ, không lẽ đợt huyết tế lần này có quan hệ gì với ta sao" Một hồi lâu sau, lam mang trong mắt hắn chợt biến mất, thì thào nói nhỏ vài tiếng, trên mặt đầy vẻ trầm ngâm.
Hắn là hạng người cơ trí, nên chỉ cần cân nhắc qua một chút, liền đoán trúng chân tướng sự việc hết bảy tám phần.