Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1760: Chân Huyết Ẩn Ưu
Nghe xong lời này, ánh mắt thiếu phụ nhảy dựng lên, bộ dáng giật mình.
Mặc dù đối phương không có đáp ứng gia nhập Cốc gia nhưng ngược lại còn muốn dùng bảo vật cùng công pháp trao đổi lấy bí thuật luyện hoá Chân linh huyết gia tộc nàng, điều này thật sự làm cho nàng có chút suy nghĩ. Sau khi sắc mặt mỹ phụ này biến hóa mấy lần, rốt cục miễn cưỡng cười một tiếng, trả lời:
"Đề nghị này của Hàn tiền bối chỉ sợ vãn bối không thể đáp ứng được. Bí thuật của Cốc gia ta vốn không thể dễ truyền ra ngoài. Mặc dù tiền bối dùng bảo vật cùng công pháp để đổi lấy nhưng thiếp thân cũng không có thể đáp ứng được. Trừ phi tiền bối chịu đáp ứng chuyện lúc trước."
"Nói như vậy, chuyện gia nhập Cốc gia không cần nói nữa. Không riêng gì Cốc gia, những thế lực khác Hàn mỗ cũng sẽ không gia nhập. Xem ra lần này, để cho hai vị đạo hữu đi một chuyến tay không rồi."
Hàn Lập đối với sự cự tuyệt của thiếu phụ cũng không thèm để ý, ngược lại bình tĩnh nói.
Thiếu phụ chỉ có thể khẽ thở dài, tinh quang mắt chợt lóe rồi không nói thêm cái gì nữa. Đồng dạng, Thích Húc Băng ở một bên cũng chau mày, giống như trước không đề cập tới yêu cầu với Hàn Lập nữa.
Thời gian còn lại, ba người chỉ thuần túy trao đổi một chút tâm đắc tu luyện. Nguyên bản ban đầu không khí còn có chút lúng túng nhưng dần dần cũng hòa hoãn xuống. Hơn nửa canh giờ sau, hai người mới đứng dậy cáo từ nói rời đi. Hàn Lập tự nhiên khách khí mấy câu giữ lại nhưng bộ dạng của lão giả cùng thiếu phụ như ý đã định, hắn chỉ có thể tự mình đưa hai người xuất phủ.
Không bao lâu sau, từ trong biển sương mù liền xuất hiện hai đạo độn quang, linh quang chợt loé lên liền để lộ ra thân ảnh của lão giả cùng thiếu phụ.
"Thích tiền bối, xem ra lần này chúng ta phải tay không mà về rồi. Vãn bối sẽ trực tiếp trở về Cốc gia, còn tiền bối sẽ trở về Thiên Uyên thành sao?"
Thiếu phụ hướng lão giả mỉm cười nói.
"Hiểu Phong đạo hữu cứ tự nhiên. Lão phu cũng không thể về Thiên Uyên thành ngay được. Nghe nói trong Huyền Vũ cảnh cũng có một vị tiến cấp Hợp Thể Kỳ không bao lâu, mặc dù nghe nói người này đã đáp ứng yêu cầu của Phách Hoàng nhưng ta vẫn phải chạy tới đó một chuyến."
Thanh bào lão giả trầm ngâm một chút, đáp.
"Nếu như vậy, vãn bối xin đi trước một bước."
Thiếu phụ gật đầu hướng lão giả thi lễ, sau đó ngoài thân linh quang chợt lóe liền hóa thành một đạo ngân quang hướng chân trời phá không bay đi. Trong nháy mắt, ngân quang cuối chân trời chớp động một cái liền biến mất vô ảnh vô tung.
Thanh bào lão giả vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn về phương hướng thiếu phụ biến mất một lát, sau đó trong miệng than nhẹ một tiếng rồi thả ra một chiếc phi chu màu xanh, thân hình lão vừa động liền nhẹ nhàng đáp lên trên phi chu. Sau đó, thanh bào lão giả giơ bắt đầu bấm quyết niệm chú thúc dục phi chu hóa thành một đoàn lục quang hướng một phươn khác phá không bay đi, trông chốc lát đã bay ra xa cả ngàn dặm. Sau đó không lâu, nơi đây trở nên vắng vẻ, không tiếng động. Nhưng sau nửa canh giờ sau, nơi chân trời đột nhiên linh quang chợt lóe, đạo kia ngân quang kia lần nữa xuất hiện, sau khi bay quanh một vòng liền tiến tới biên giới biển sương mù. Độn quang thu lại, thân ảnh thiếu phụ nhanh chóng hiện ra. Nàng này thần sắc bình tĩnh, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ miệng khẽ thở ra, mơ hồ hướng về phía biển sương mù thấp giọng nói cái gì đó. Một khắc sau, biển sương mù quay cuồng một trận rồi lần nữa tách ra tạo thành một cái thông đạo. Vị Hiểu Phong tiên tử này không chút do dự độn quang tái khởi tiến vào bên trong thông đạo. Sau đó, biển sương mù một lần nữa khẽ động liền khôi phục lại bộ dáng như lúc ban đầu.
Một khoảng thời gian sau, một thông đạo từ bên trong biển sương mù lần nữa thoáng hiện ra, một đạo ngân quang từ bên trong đó bay ra, sau mấy chớp động liền biến mất không thấy bóng dáng ở cuối chân trời.
Cùng thời gian đó, Hàn Lập đang ngồi ở đại sảnh bên trong động phủ, một tay hắn đang cầm một khối ngân bạch ngọc bài, ngón tay ở mặt ngoài ngọc bài vuốt ve không ngừng, vẻ mặt vẻ do dự. Ngọc bài này ngân quang chói mắt, một mặt ẩn hiện một chữ "Cốc", mặt còn lại ấn hiện một đồ án quái thú ba đầu màu đỏ. Quái thú này hình thể giống như tuấn mã nhưng toàn thân dày đặc lân phiến đỏ ngầu, một trong ba cái đầu đích xác là có một cái sừng, hai cái đầu còn lại một là đầu hổ màu đen, một cái khác là lam sắc sư thủ. Đây chính là một trong những chân linh trong truyền thuyết, Lê Hống.
Nghe nói Chân linh này mặc dù chỉ xếp hạng trung trong số chân linh Linh giới nhưng ba cái đầu có khả năng cùng lúc điều khiển ba loại lực lượng thuộc tính bất đồng, hơn nữa mỗi một loại đều là đại thần thông uy năng bất khả tư nghị. Những thần thông này chẳng những trong lúc tranh đấu đối địch có tác dụng bất phàm, đồng thời lại có khả năng phụ trợ cực kỳ hữu dụng trên những phương diện khác.
Khối ngọc này bài chính là Hiểu Phong tiên tử giao cho hắn sau khi quay lại. Còn huyết mạch Chân linh mà Cốc gia thừa kế chính là Lê Hống huyết mạch.
Hàn Lập đối với sự quay lại của thiếu phụ cũng có chút ngoài ý muốn, trong đầu có chút hồi tưởng lại những lời nói của đối phương. Nàng này vừa mới quay lại, chẳng những lập tức giao cho hắn tấm ngọc bài mà còn đưa ra một cái đề nghị giao dịch khó có thể cự tuyệt.
Theo lời nói của nàng này, nàng ta cũng không cần Hàn Lập phải gia nhập Cốc gia trong nhiều năm, chỉ cần hơn mười năm sau xuất thủ giúp đỡ Cốc gia trong Chân Linh đại điển là đủ. Chỉ cần hắn có thể vì Cốc gia tranh đoạt được nhiều lợi ích, nàng ta có thể làm chủ đem một bộ phân Chân linh huyết mạch bí thuật của Cốc gia truyền cho hắn. Dĩ nhiên đây chỉ là một phần bí thuật mà thôi, mặc dù cũng không phải là một trong những bí thuật trọng yếu của Cốc gia, nhưng ngoài Cốc gia ra thì những thế gia khác cũng khó có thể xuất ra được bí thuật cùng loại. Cho nên mới có thể đổi lấy xuất thủ Hàn Lập một lần.
Không cần gia nhập Cốc gia lâu, chỉ là tương trợ một lần, điều này khiến Hàn Lập cũng có chút động tâm. Mặc dù Hắn nắm giữ Kim Chập Quyết trong tay có khả năng luyện hóa mười hai loại Chân linh huyết nhưng dù sao đây là bí thuật dựa vào đặc điểm của Phi Linh Tộc mà sáng tạo ra, đối với Nhân Tộc mà nói thì vẫn còn có chút không hoàn thiện.
Trước khi tiến cấp Hợp Thể Kỳ, hắn còn chưa phát giác ra nhưng trong một năm củng cố trong tu vi, rốt cục hắn trong lúc vô tình phát hiện những thứ Chân linh huyết cho là hoàn toàn luyện hóa kia vẫn có chút ít bộ phận thần bí còn sót lại ẩn dấu cực kỳ bí ẩn bên trong thân thể hắn. Lần này, hắn tự nhiên khiến hắn kinh sợ không nhỏ, lập tức tập trung nghiên cứu tỉ mỉ một chuyến.
Kết quả, hắn dựa theo tình hình trước mắt phát hiện được rằng, dựa vào pháp lực toàn thân hiện tại có thể áp chế số bộ phân còn sót lại của Chân linh huyết thì không ngại nữa nhưng nếu sau này tiếp tục luyện hoá những Chân linh huyết khác thì sợ rằng có khả năng xuất hiện vấn đề lớn.
Không phải là những bộ phận Chân linh huyết còn sót lại cắn trả mà là sẽ không cách nào biến thân thành Chân linh của Kinh Chập Quyết được nữa. Cho nên mấy ngày nay, hắn vừa củng cố Hợp Thể kỳ tu vi vừa suy nghĩ cách khắc phục. Vì vậy, lúc trước thiếu phụ nhắc tới Cốc gia Chân linh huyết mạch luyện hóa thuật thì hắn mới cảm thấy có chút hứng thú.
Mặc dù bí thuật luyện hóa cũng không thể nào giúp hắn trực tiếp đem những bộ phận chân huyết còn sót lại hoàn toàn luyện hóa nhưng khẳng định rất có giá trị tham khảo. Nếu là hắn không có nắm giữ Kinh Chập Quyết mà muốn luyện hóa thuật thô thiển, khẳng định không có ích lợi gì nhưng đem Kinh Chập Quyết ra mà so sánh, hắn chỉ cần tìm ra chỗ bất đồng là có thể giải quyết tâm phúc đại họa rồi.
Bất quá, như hắn nói lúc trước, hắn không bởi vì chuyện này mà bị trói chặt ở Cốc gia nhiều năm. Hơn nữa, cho dù hắn không cách nào nhận được Cốc gia luyện hóa thuật thì cũng sẽ dùng một chút bàng môn tà đạo tìm tới luyện hóa thuật tương tự của các chân linh thế gia khác. Dĩ nhiên, cho dù nói như thế nhất định sẽ có chút phiền phức, cũng có thể trở mặt với vài chân linh thế gia.
Cho nên, mặc dù hắn nghe thiếu phụ giải thích về Chân linh đại điển nhiều như vậy chẳng qua là chỉ cần ở đại điển cùng những Chân linh thế gia tu sĩ khác tranh tài một phen, vì Cốc gia tranh thủ một chút ích lợi về sau mà thôi. Cho nên hắn đã gật đầu đồng ý làm cho vị Hiểu Phong tiên tử rời đi trong vui vẻ.
Về phần khối ngọc bài trong tay, dĩ nhiên là ngọc bài chính là thứ tạm thời chứng minh thân phận Cốc gia trưởng lão của hắn.
Trong lòng hắn cân nhắc tự định giá vài lần, cảm thấy đúng là không có gì không ổn liền đem việc này vứt ra đầu, sau đó hắn vẫn trở lại mật thất tiếp tục củng cố tu vi Hợp Thể Kỳ của mình.
Từ đó về sau, có vài thế lực lớn cũng tìm tới tận cửa, thậm chí trong đó có cả Thiên Nguyên Thánh Hoàng sứ giả. Hàn Lập trong lòng đã sớm có quyết định, tự nhiên nhất nhất khách khí cự tuyệt.
Cứ như vậy, thời gian thoáng cái đã qua mấy năm.
Bỗng một ngày ở ba năm sau, Hàn Lập từ trong mật thất đi ra rồi hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng rời động phủ phá không bay đi. Trong thời gian ngắn bế quan, sau khi trải qua hết thảy, bản thân hắn đã hoàn toàn củng cố được tu vi, tự nhiên sẽ đi ra thực hiện những sự tình sớm định từ trước.
Do khoảng cách giữa hắn và Thiên Uyên thành là ngắn nhất, cho nên mục tiêu của hắn chính là ghé qua nơi này trước. Dọc theo đường đi vô sự, hai tháng sau thân hình Hàn Lập xuất hiện phía trên không tường thành Thiên Uyên thành. Sau khi hơi suy nghĩ một chút sau, liền hướng thẳng tới một nơi nào đó bay đi.
Ở một chỗ sâu trong những toà Thạch tháp lầu các ở Thiên Uyên thành, đây là khu vực dành cho những tu sĩ bên ngoài tạm thời đặt chân ở lại. Đối với số tu sĩ tu vi thấp, tự nhiên số tinh thạch trên người cũng không có nhiều cho nên thông thường vài người ở chung một toà lầu, thậm chí là hơn chục người. Về phần số tu sĩ Luyện Hư Kỳ trở lên thì có thể độc chiếm lấy một toà lầu các.
Trong số tòa lầu các đó, có một toà đã bị một nhóm bốn người bao trọn, bốn gã người này tu vi đã đều đạt tới Hóa Thần Kỳ, nghe nói thần thông không kém. Hơn nữa, bốn người này đã thuê nơi này hơn một trăm năm và đã mấy lần tiến vào hoang dã địa vực và có thể toàn thân trở lui, tự nhiên ở Thiên Uyên thành cũng hơi có chút danh khí.
Bất quá mấy năm gần đây, bốn người này rất ít đi ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều ở chỗ ở đóng kín cửa lại.
Những tu sĩ ở phụ cận khác cũng có nắm được chút tin tức linh thông, mơ hồ nghe nói bốn người này mấy năm trước xâm nhập sâu vào bên trong hoang dã địa vực gặp phải thiệt thòi không nhỏ, nguyên khí hao tổn không ít. Cho nên mới có thể trở nên như thế. Nhưng loại chuyện này ở Thiên Uyên thành thật sự quá bình thường, nhiều lắm là khiến người khác lần nữa cảm khái sự nguy hiểm của Man Hoang thế giới, bất quá sau chừng ấy năm cũng đã không thấy ai nhắc tới chuyện này nữa rồi.
Một ngày kia, hai nam hai nữ đang trong lầu các bế quan tu luyện, đột nhiên bên tai đồng thời vang lên một thanh âm đàm thoại nhàn nhạt:
"Bốn vị đạo hữu, Hàn mỗ có thể bái phỏng một chút hay không?"
Dù cho bốn người này đã bố trí tầng tầng cấm chế xung quanh toà lầu các vậy mà thanh âm này vẫn lọt vào tai bốn người rõ ràng dị thường. Bốn người nghe vậy tự nhiên cả kinh nhưng lập tức liền nhớ người vừa nói, lúc này sắc mặt đại biến rối rít đứng dậy hướng tầng một lầu các phi xuống.
Cầm đầu là một gã nho sinh, gã này vốn dĩ đã đứt rời một cánh tay nhưng đã khôi phục như lúc ban đầu, thân hình hắn vừa xuất hiện ở lầu một liền không chậm trễ bước tới đại môn mở ra. Chỉ thấy phía có một gã thanh niên thần sắc nhàn nhạt, một thân áo bào xanh, chính là Hàn Lập.
"Vãn bối bái kiến Hàn tiền bối! Không biết tiền bối đại giá quang lâm, mong tiền bối thứ tội!"
Nho sinh trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vội vàng sâu thi lễ, mời Hàn Lập tiến vào.
Hàn Lập cũng không có khách khí, hướng nho sinh gật đầu một cái liền bước vào bên trong.
Lúc này, tên kia hồng giáp đại hán cùng nhị nữ còn lại giống như trước, vừa bước xuống tầng một thấy được Hàn Lập liền giống như nho sinh lúc trước trước cung kính thi lễ.
"Dù sao ta cùng mấy vị đạo hữu cũng coi như là quen biết, không cần phải đa lễ như vậy!"
Hàn Lập vi khoát tay chặn lại nói, thong dong ngồi ở chủ vị.
Nghe vậy, bốn người nho sinh đồng loạt nói "không dám" rồi cũng tràn đầy kính sắc đứng ở một bên.
Mặc dù đối phương không có đáp ứng gia nhập Cốc gia nhưng ngược lại còn muốn dùng bảo vật cùng công pháp trao đổi lấy bí thuật luyện hoá Chân linh huyết gia tộc nàng, điều này thật sự làm cho nàng có chút suy nghĩ. Sau khi sắc mặt mỹ phụ này biến hóa mấy lần, rốt cục miễn cưỡng cười một tiếng, trả lời:
"Đề nghị này của Hàn tiền bối chỉ sợ vãn bối không thể đáp ứng được. Bí thuật của Cốc gia ta vốn không thể dễ truyền ra ngoài. Mặc dù tiền bối dùng bảo vật cùng công pháp để đổi lấy nhưng thiếp thân cũng không có thể đáp ứng được. Trừ phi tiền bối chịu đáp ứng chuyện lúc trước."
"Nói như vậy, chuyện gia nhập Cốc gia không cần nói nữa. Không riêng gì Cốc gia, những thế lực khác Hàn mỗ cũng sẽ không gia nhập. Xem ra lần này, để cho hai vị đạo hữu đi một chuyến tay không rồi."
Hàn Lập đối với sự cự tuyệt của thiếu phụ cũng không thèm để ý, ngược lại bình tĩnh nói.
Thiếu phụ chỉ có thể khẽ thở dài, tinh quang mắt chợt lóe rồi không nói thêm cái gì nữa. Đồng dạng, Thích Húc Băng ở một bên cũng chau mày, giống như trước không đề cập tới yêu cầu với Hàn Lập nữa.
Thời gian còn lại, ba người chỉ thuần túy trao đổi một chút tâm đắc tu luyện. Nguyên bản ban đầu không khí còn có chút lúng túng nhưng dần dần cũng hòa hoãn xuống. Hơn nửa canh giờ sau, hai người mới đứng dậy cáo từ nói rời đi. Hàn Lập tự nhiên khách khí mấy câu giữ lại nhưng bộ dạng của lão giả cùng thiếu phụ như ý đã định, hắn chỉ có thể tự mình đưa hai người xuất phủ.
Không bao lâu sau, từ trong biển sương mù liền xuất hiện hai đạo độn quang, linh quang chợt loé lên liền để lộ ra thân ảnh của lão giả cùng thiếu phụ.
"Thích tiền bối, xem ra lần này chúng ta phải tay không mà về rồi. Vãn bối sẽ trực tiếp trở về Cốc gia, còn tiền bối sẽ trở về Thiên Uyên thành sao?"
Thiếu phụ hướng lão giả mỉm cười nói.
"Hiểu Phong đạo hữu cứ tự nhiên. Lão phu cũng không thể về Thiên Uyên thành ngay được. Nghe nói trong Huyền Vũ cảnh cũng có một vị tiến cấp Hợp Thể Kỳ không bao lâu, mặc dù nghe nói người này đã đáp ứng yêu cầu của Phách Hoàng nhưng ta vẫn phải chạy tới đó một chuyến."
Thanh bào lão giả trầm ngâm một chút, đáp.
"Nếu như vậy, vãn bối xin đi trước một bước."
Thiếu phụ gật đầu hướng lão giả thi lễ, sau đó ngoài thân linh quang chợt lóe liền hóa thành một đạo ngân quang hướng chân trời phá không bay đi. Trong nháy mắt, ngân quang cuối chân trời chớp động một cái liền biến mất vô ảnh vô tung.
Thanh bào lão giả vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn về phương hướng thiếu phụ biến mất một lát, sau đó trong miệng than nhẹ một tiếng rồi thả ra một chiếc phi chu màu xanh, thân hình lão vừa động liền nhẹ nhàng đáp lên trên phi chu. Sau đó, thanh bào lão giả giơ bắt đầu bấm quyết niệm chú thúc dục phi chu hóa thành một đoàn lục quang hướng một phươn khác phá không bay đi, trông chốc lát đã bay ra xa cả ngàn dặm. Sau đó không lâu, nơi đây trở nên vắng vẻ, không tiếng động. Nhưng sau nửa canh giờ sau, nơi chân trời đột nhiên linh quang chợt lóe, đạo kia ngân quang kia lần nữa xuất hiện, sau khi bay quanh một vòng liền tiến tới biên giới biển sương mù. Độn quang thu lại, thân ảnh thiếu phụ nhanh chóng hiện ra. Nàng này thần sắc bình tĩnh, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ miệng khẽ thở ra, mơ hồ hướng về phía biển sương mù thấp giọng nói cái gì đó. Một khắc sau, biển sương mù quay cuồng một trận rồi lần nữa tách ra tạo thành một cái thông đạo. Vị Hiểu Phong tiên tử này không chút do dự độn quang tái khởi tiến vào bên trong thông đạo. Sau đó, biển sương mù một lần nữa khẽ động liền khôi phục lại bộ dáng như lúc ban đầu.
Một khoảng thời gian sau, một thông đạo từ bên trong biển sương mù lần nữa thoáng hiện ra, một đạo ngân quang từ bên trong đó bay ra, sau mấy chớp động liền biến mất không thấy bóng dáng ở cuối chân trời.
Cùng thời gian đó, Hàn Lập đang ngồi ở đại sảnh bên trong động phủ, một tay hắn đang cầm một khối ngân bạch ngọc bài, ngón tay ở mặt ngoài ngọc bài vuốt ve không ngừng, vẻ mặt vẻ do dự. Ngọc bài này ngân quang chói mắt, một mặt ẩn hiện một chữ "Cốc", mặt còn lại ấn hiện một đồ án quái thú ba đầu màu đỏ. Quái thú này hình thể giống như tuấn mã nhưng toàn thân dày đặc lân phiến đỏ ngầu, một trong ba cái đầu đích xác là có một cái sừng, hai cái đầu còn lại một là đầu hổ màu đen, một cái khác là lam sắc sư thủ. Đây chính là một trong những chân linh trong truyền thuyết, Lê Hống.
Nghe nói Chân linh này mặc dù chỉ xếp hạng trung trong số chân linh Linh giới nhưng ba cái đầu có khả năng cùng lúc điều khiển ba loại lực lượng thuộc tính bất đồng, hơn nữa mỗi một loại đều là đại thần thông uy năng bất khả tư nghị. Những thần thông này chẳng những trong lúc tranh đấu đối địch có tác dụng bất phàm, đồng thời lại có khả năng phụ trợ cực kỳ hữu dụng trên những phương diện khác.
Khối ngọc này bài chính là Hiểu Phong tiên tử giao cho hắn sau khi quay lại. Còn huyết mạch Chân linh mà Cốc gia thừa kế chính là Lê Hống huyết mạch.
Hàn Lập đối với sự quay lại của thiếu phụ cũng có chút ngoài ý muốn, trong đầu có chút hồi tưởng lại những lời nói của đối phương. Nàng này vừa mới quay lại, chẳng những lập tức giao cho hắn tấm ngọc bài mà còn đưa ra một cái đề nghị giao dịch khó có thể cự tuyệt.
Theo lời nói của nàng này, nàng ta cũng không cần Hàn Lập phải gia nhập Cốc gia trong nhiều năm, chỉ cần hơn mười năm sau xuất thủ giúp đỡ Cốc gia trong Chân Linh đại điển là đủ. Chỉ cần hắn có thể vì Cốc gia tranh đoạt được nhiều lợi ích, nàng ta có thể làm chủ đem một bộ phân Chân linh huyết mạch bí thuật của Cốc gia truyền cho hắn. Dĩ nhiên đây chỉ là một phần bí thuật mà thôi, mặc dù cũng không phải là một trong những bí thuật trọng yếu của Cốc gia, nhưng ngoài Cốc gia ra thì những thế gia khác cũng khó có thể xuất ra được bí thuật cùng loại. Cho nên mới có thể đổi lấy xuất thủ Hàn Lập một lần.
Không cần gia nhập Cốc gia lâu, chỉ là tương trợ một lần, điều này khiến Hàn Lập cũng có chút động tâm. Mặc dù Hắn nắm giữ Kim Chập Quyết trong tay có khả năng luyện hóa mười hai loại Chân linh huyết nhưng dù sao đây là bí thuật dựa vào đặc điểm của Phi Linh Tộc mà sáng tạo ra, đối với Nhân Tộc mà nói thì vẫn còn có chút không hoàn thiện.
Trước khi tiến cấp Hợp Thể Kỳ, hắn còn chưa phát giác ra nhưng trong một năm củng cố trong tu vi, rốt cục hắn trong lúc vô tình phát hiện những thứ Chân linh huyết cho là hoàn toàn luyện hóa kia vẫn có chút ít bộ phận thần bí còn sót lại ẩn dấu cực kỳ bí ẩn bên trong thân thể hắn. Lần này, hắn tự nhiên khiến hắn kinh sợ không nhỏ, lập tức tập trung nghiên cứu tỉ mỉ một chuyến.
Kết quả, hắn dựa theo tình hình trước mắt phát hiện được rằng, dựa vào pháp lực toàn thân hiện tại có thể áp chế số bộ phân còn sót lại của Chân linh huyết thì không ngại nữa nhưng nếu sau này tiếp tục luyện hoá những Chân linh huyết khác thì sợ rằng có khả năng xuất hiện vấn đề lớn.
Không phải là những bộ phận Chân linh huyết còn sót lại cắn trả mà là sẽ không cách nào biến thân thành Chân linh của Kinh Chập Quyết được nữa. Cho nên mấy ngày nay, hắn vừa củng cố Hợp Thể kỳ tu vi vừa suy nghĩ cách khắc phục. Vì vậy, lúc trước thiếu phụ nhắc tới Cốc gia Chân linh huyết mạch luyện hóa thuật thì hắn mới cảm thấy có chút hứng thú.
Mặc dù bí thuật luyện hóa cũng không thể nào giúp hắn trực tiếp đem những bộ phận chân huyết còn sót lại hoàn toàn luyện hóa nhưng khẳng định rất có giá trị tham khảo. Nếu là hắn không có nắm giữ Kinh Chập Quyết mà muốn luyện hóa thuật thô thiển, khẳng định không có ích lợi gì nhưng đem Kinh Chập Quyết ra mà so sánh, hắn chỉ cần tìm ra chỗ bất đồng là có thể giải quyết tâm phúc đại họa rồi.
Bất quá, như hắn nói lúc trước, hắn không bởi vì chuyện này mà bị trói chặt ở Cốc gia nhiều năm. Hơn nữa, cho dù hắn không cách nào nhận được Cốc gia luyện hóa thuật thì cũng sẽ dùng một chút bàng môn tà đạo tìm tới luyện hóa thuật tương tự của các chân linh thế gia khác. Dĩ nhiên, cho dù nói như thế nhất định sẽ có chút phiền phức, cũng có thể trở mặt với vài chân linh thế gia.
Cho nên, mặc dù hắn nghe thiếu phụ giải thích về Chân linh đại điển nhiều như vậy chẳng qua là chỉ cần ở đại điển cùng những Chân linh thế gia tu sĩ khác tranh tài một phen, vì Cốc gia tranh thủ một chút ích lợi về sau mà thôi. Cho nên hắn đã gật đầu đồng ý làm cho vị Hiểu Phong tiên tử rời đi trong vui vẻ.
Về phần khối ngọc bài trong tay, dĩ nhiên là ngọc bài chính là thứ tạm thời chứng minh thân phận Cốc gia trưởng lão của hắn.
Trong lòng hắn cân nhắc tự định giá vài lần, cảm thấy đúng là không có gì không ổn liền đem việc này vứt ra đầu, sau đó hắn vẫn trở lại mật thất tiếp tục củng cố tu vi Hợp Thể Kỳ của mình.
Từ đó về sau, có vài thế lực lớn cũng tìm tới tận cửa, thậm chí trong đó có cả Thiên Nguyên Thánh Hoàng sứ giả. Hàn Lập trong lòng đã sớm có quyết định, tự nhiên nhất nhất khách khí cự tuyệt.
Cứ như vậy, thời gian thoáng cái đã qua mấy năm.
Bỗng một ngày ở ba năm sau, Hàn Lập từ trong mật thất đi ra rồi hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng rời động phủ phá không bay đi. Trong thời gian ngắn bế quan, sau khi trải qua hết thảy, bản thân hắn đã hoàn toàn củng cố được tu vi, tự nhiên sẽ đi ra thực hiện những sự tình sớm định từ trước.
Do khoảng cách giữa hắn và Thiên Uyên thành là ngắn nhất, cho nên mục tiêu của hắn chính là ghé qua nơi này trước. Dọc theo đường đi vô sự, hai tháng sau thân hình Hàn Lập xuất hiện phía trên không tường thành Thiên Uyên thành. Sau khi hơi suy nghĩ một chút sau, liền hướng thẳng tới một nơi nào đó bay đi.
Ở một chỗ sâu trong những toà Thạch tháp lầu các ở Thiên Uyên thành, đây là khu vực dành cho những tu sĩ bên ngoài tạm thời đặt chân ở lại. Đối với số tu sĩ tu vi thấp, tự nhiên số tinh thạch trên người cũng không có nhiều cho nên thông thường vài người ở chung một toà lầu, thậm chí là hơn chục người. Về phần số tu sĩ Luyện Hư Kỳ trở lên thì có thể độc chiếm lấy một toà lầu các.
Trong số tòa lầu các đó, có một toà đã bị một nhóm bốn người bao trọn, bốn gã người này tu vi đã đều đạt tới Hóa Thần Kỳ, nghe nói thần thông không kém. Hơn nữa, bốn người này đã thuê nơi này hơn một trăm năm và đã mấy lần tiến vào hoang dã địa vực và có thể toàn thân trở lui, tự nhiên ở Thiên Uyên thành cũng hơi có chút danh khí.
Bất quá mấy năm gần đây, bốn người này rất ít đi ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều ở chỗ ở đóng kín cửa lại.
Những tu sĩ ở phụ cận khác cũng có nắm được chút tin tức linh thông, mơ hồ nghe nói bốn người này mấy năm trước xâm nhập sâu vào bên trong hoang dã địa vực gặp phải thiệt thòi không nhỏ, nguyên khí hao tổn không ít. Cho nên mới có thể trở nên như thế. Nhưng loại chuyện này ở Thiên Uyên thành thật sự quá bình thường, nhiều lắm là khiến người khác lần nữa cảm khái sự nguy hiểm của Man Hoang thế giới, bất quá sau chừng ấy năm cũng đã không thấy ai nhắc tới chuyện này nữa rồi.
Một ngày kia, hai nam hai nữ đang trong lầu các bế quan tu luyện, đột nhiên bên tai đồng thời vang lên một thanh âm đàm thoại nhàn nhạt:
"Bốn vị đạo hữu, Hàn mỗ có thể bái phỏng một chút hay không?"
Dù cho bốn người này đã bố trí tầng tầng cấm chế xung quanh toà lầu các vậy mà thanh âm này vẫn lọt vào tai bốn người rõ ràng dị thường. Bốn người nghe vậy tự nhiên cả kinh nhưng lập tức liền nhớ người vừa nói, lúc này sắc mặt đại biến rối rít đứng dậy hướng tầng một lầu các phi xuống.
Cầm đầu là một gã nho sinh, gã này vốn dĩ đã đứt rời một cánh tay nhưng đã khôi phục như lúc ban đầu, thân hình hắn vừa xuất hiện ở lầu một liền không chậm trễ bước tới đại môn mở ra. Chỉ thấy phía có một gã thanh niên thần sắc nhàn nhạt, một thân áo bào xanh, chính là Hàn Lập.
"Vãn bối bái kiến Hàn tiền bối! Không biết tiền bối đại giá quang lâm, mong tiền bối thứ tội!"
Nho sinh trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vội vàng sâu thi lễ, mời Hàn Lập tiến vào.
Hàn Lập cũng không có khách khí, hướng nho sinh gật đầu một cái liền bước vào bên trong.
Lúc này, tên kia hồng giáp đại hán cùng nhị nữ còn lại giống như trước, vừa bước xuống tầng một thấy được Hàn Lập liền giống như nho sinh lúc trước trước cung kính thi lễ.
"Dù sao ta cùng mấy vị đạo hữu cũng coi như là quen biết, không cần phải đa lễ như vậy!"
Hàn Lập vi khoát tay chặn lại nói, thong dong ngồi ở chủ vị.
Nghe vậy, bốn người nho sinh đồng loạt nói "không dám" rồi cũng tràn đầy kính sắc đứng ở một bên.