Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1678: Ám thú sơ hiện



Ám thú mặc dù không phải là dị thú cường đại nhất trong Nghiễm Hàn Giới nhưng về đêm thì cho dù là thượng cổ mãnh thú cũng không dám đối mặt với một đám đột nhiên thực lực tăng lên gấp mấy lần.
Ám Thú sâm lâm không biết vì nguyên nhân gì mà hai phần ba thời gian của một ngày hoàn toàn là ban đên, thời gian ban ngày thật sự rất ngắn. Ám thú sinh hoạt trong đó có đến mấy ngàn đầu thú, ám thú trưởng thành chiếm tỉ lệ cũng không nhỏ.
Kể từ đó, cho dù là thượng cổ mãnh thú của Vạn Cầm Lĩnh và Bát Hung Hải cũng không dám xâm nhập nơi này. Vì thế, ám thú coi Ám Thú sâm lâm như là nhà của mình và chúng coi các loại yêu thú khác cơ hồ là thực vật của mình. Chỉ có một số rất ít dị thú đồng dạng sống về đem cũng có năng lực biến thân mới có thể miễn cưỡng so găng với ám thú, bộ dáng có chút uy hiếp mà thôi. Đương nhiên, những dị thú này vô luận là về số lượng hay lực lượng thì cũng thua xa ám thú.
Một ngày kia, trong Ám Thú sâm lâm, một cự mãng lân phiến màu xanh đang dùng đôi mắt sắc lạnh giằng co với một ám thú. Mãng xà này nhìn như không giác gì với mãng xà bình thường nhưng trên thực tế lại là một trong số ít dị thú có thể tranh đấu với ám thú, tên gọi "Thanh Dạ mãng".
Tên như ý nghĩa, loại cự mãng này có cuộc sống về đêm. Trong đêm tối, thần thông của chúng có thể tăng mạnh lên mấy lần, hơn nữa có thể mượn lực lượng của đêm tối mà tiến hành cuồng hoá, biến thân. Sau khi cự mãng biến thân, cơ hồ có thực lực cường đại không dưới ám thú trưởng thành là mấy, một khi đánh nhau sống chết thì cực kỳ điên cuồng.
Nhưng đối với Thanh Dạ mãng mà nói, sau khi biến thân hiển nhiên cũng để lại không ít di chứng. Chẳng những thực lực đại giảm trong vòng mấy năm sau mà còn có thể hao tổn thọ nguyên, cho nên nếu không phải gặp nguy hiểm thực sự đến tính mạng thì cự mãng cũng không dám tiến hành biến thân, mà hết lần này tới lần khác, nội đan của Thanh Dạ mãng lại là vật đại bổ đối với ám thú, cơ hồ hai bên vừa gặp nhau thì liền đánh nhau sống chết.
Hai con thú trước mắt là gặp nhau ngoài ý muốn.
Thanh Dạ mãng này ngẩng cao đầu, cái lưỡi màu tím phun ra thụt vào không ngừng, lân phiến màu xanh dựng thẳng lên. Đúng là bộ dáng đang gặp nguy hiểm.
Mặc dù đang giằng co với ám thú, bề ngoài ám thú thoạt nhìn giống như cự lang được phóng to lên ba bốn lần nhưng màu lông lại đen thui, cái đuôi dài phe phẩy trong không khí làm cho người ta có cảm giác thần bí ưu nhã.
Nhìn thể hình của ám thú này hiển nhiên vừa mới trưởng thành không lâu, so với đồng loại thì có chút gầy yếu nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cự mãng, hung quang chớp động không thôi. Nhưng kỳ quái chính là con thú này cũng chỉ nhìn chằm chằm cự mãng vẫn chưa lập tức phóng tới.
Ám thú trưởng thành và Thanh Dạ mãng cuồng hoá đánh nhau, kết quả hơn phân nửa là ám thú thắng nhưng cũng không phải là chưa xuất hiện trường hợp ám thú bị đánh chết.
Hai bên gặp nhau, ám thú hiển nhiên vô cùng mừng rỡ nhưng không vội lập tức động thủ. Thanh Dạ mãng sau khi cuồng hoá hiển nhiên thực lực đại tăng nhưng trong nháy mắt sẽ tự lộ ra nhược điểm. Nếu có thể nắm chắc được cơ hội này thì có thể nhất kích tất sát, đánh chết đối phương. Mà Thanh Dạ mãng mặc dù làm ra tư thế chuẩn bị cuồng hoá nhưng trên thực tế cũng không dám coi thường vọng động. Cho nên, hai bên vẫn cứ tiếp tục giằng co cho đến hiện tại.
So với ám thú, các chủng loại dị thú hoạt động về đêm trong Ám Thú sâm lâm, ban ngày chúng đều có thói quen nghỉ ngơi ở trong huyệt động, cộng thêm lượng cây cối trong sâm lâm vô cùng cao lớn, mặc dù đang ở ven rừng nhưng cây cối cơ hồ che kín cả bầu trời, từ khe hở giữa lá chỉ có thể nhìn thấy được một mảnh tối đen như mực.
Hiện tại đúng là giữa đêm.
Nếu không phải gần đó có một số cây cối thấp, lộ ra chút ánh trăng thì nơi đây căn bản là không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Thời gian từng chút trôi qua, cự mãng và ám thú vẫn giằng co không nhúc nhích. Tư vị giằng co lâu như thế đúng là có chút buồn chán.
Ám thú rốt cục cũng không kiên nhẫn được, bước lên phía trước một bước.
Nó gầm nhẹ một tiếng, đi xung quanh cự mãng nhưng động tác lại vô thanh vô tức, phảng phất như vô hình. Thanh Dạ mãng thấy vậy, lưỡi phun ra nuốt vào liên tục, đồng thời trong miệng phát ra tiếng "tê tê" uy hiếp. Nhưng ám thú phía đối diện, hung quang trong mắt dần dần hiện lên, móng vuốt vừa động, trảo mang kéo dài ra ba bốn thước, đồng thời chiếc đuôi mang theo tàn ảnh liên tiếp quét qua quét lại trong không khí phát ra tiếng xé gió không ngừng.
Đầu Thanh Dạ mãng cũng di động theo chuyển động của ám thú, hiển nhiên nó đem tất cả hành động của đối phương thu vào trong mắt. Vừa thấy đuôi ám thú cử động, nó dường như bị thứ gì đó kích thích mà phát ra tiếng "tê tê" dồn dập, thanh sắc lân phiến trên người chợt loé, thân hình cuồng trướng.
Sau thời gian một lần hô hấp, một tiếng "thử lạp" thanh thuý truyền ra.
Bên ngoài cự mãng, lớp da rắn tấc tấc vỡ vụn, tại chỗ Thanh Dạ mãng lúc nãy chợt hiện ra một cự mãng to hơn lúc trước gần gấp đôi nhưng hoa văn trên lân phiến đã biến thành màu trắng bạc, hơn nữa hoa văn còn chớp động ngân sắc dị mang, trên trán cũng hiện ra một chiếc sừng trắng noãn như ngọc, hình xoắn ốc. Bộ dáng vô cùng sắc bén!
Đôi mắt cự mãng chuyển từ màu lục sang màu đỏ đậm, bộ dáng điên cuồng.
Ngay lúc cự mãng hoàn thành quá trình biến thân trong nháy mắt, ám thú liền động thủ không chút do dự.
Trong đêm tối chỉ thấy u quang chớp động không ngừng, thân hình con thú này liền tan biến vào trong màn đêm.
Tiếp theo, trên đầu cự mãng thoáng hiện hắc quang, ám thú bỗng nhiên hiện ra từ trong màn đêm, đồng thời mấy đạo hắc sắc trảo mang chụp xuống đầu cự mãng, tựa hồ nó biết đây chính là yếu điểm của cự mãng.
Nếu đòn tấn công này đánh vào lân phiến của cự mãng thì chỉ có thể làm cự mãng bị thương nặng mà thôi nhưng nếu đánh vào đầu thì có lẽ nó không có thể gượng dậy nổi, đương nhiên nhược điểm này chỉ tồn tại trước khi Thanh Dạ mãng biến thân, sau khi biến thân ngay lập tức sẽ được phủ lân phiến, thậm chí lân phiến tại bộ vị còn cứng hơn xa những bộ vị khác.
Vài tiếng "phanh phanh" trầm muộn vang lên, trảo mang đánh lên thân hình Thanh Dạ mãng chấn động mấy tiếng nhưng trảo mang chỉ trượt qua, cự mãng này chật vật mới tránh được một kích trí mạng này. Chỉ là ở cổ cự mãng vẫn lưu lại vài vết xước đỏ nhạt, máu tươi tuôn ra, bộ dáng không quá sâu.
Một kích đánh lén đó hiển nhiên đã làm cự mãng nổi giận, chỉ nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, cự mãng vũ động chiếc đuôi hướng lên không trung phất tới. Trong phút chốc công phu, trong hư không hiện ra một thanh sắc vĩ ảnh quét ngang trời, tiếng xé gió phát ra vang vọng cả bầu trời.
Ám thú thấy một kích không đắc thủ lại bị đối thủ phản công, nó tỏ ra vẻ bình tĩnh, thân hình thoáng một cái liền bắn ra hai đạo hắc quang hoá thành hai quái thú.
Hai quái thú này tướng mạo vô cùng giống ám thú, chỉ là thân hình của nó có chút mơ hồ không rõ, hôi quang chớp động.
Hai quái thú vừa hiện ra liền liên thú với ám thú, giương nanh múa vuốt phóng đi. Tiếng trảo mang "xuy xuy" nổi lên không ngừng, lập tức đánh tới thanh ảnh trên không trung.
Một trận âm thanh bạo liệt kinh người phát ra, trảo mang và thanh ảnh cùng biến mất, bộ dáng ngang tài ngang sức. Ngay sau đó, một đoàn thanh quang hiện lên ở phía trên đỉnh đầu của hôi sắc quái thú, một cái đầu rắn thật lớn hiện ra giữa không trung dùng tốc độ như chớp giật nuốt lấy thân hình hôi sắc quái thú vào trong cổ họng, sau đó lại phóng tới hôi sắc quá thú còn lại, bộ dáng cũng muốn nuốt nốt vào bụng.
Đúng lúc này, ám thú quỷ dị phóng tới, há miệng để lộ ra hàm răng sắc bén như lợi nhận cắn về phía cự mãng. Nếu thật sự bị cắn thì tin rằng cho dù là thân hình của Thanh Dạ mãng có to thì cũng bị cắn đứt làm hai nửa.
Nhưng sau khi Thanh Dạ mãng biến thân, động tác của nó cũng tuyệt không dưới ám thú, đầu đột nhiên co lại, tiếp theo không chút yếu thế mở to miệng trực tiếp nghênh đón đòn này của ám thú. Mà lúc này, nguyên bổn hôi sắc quái thú còn lại thân mình vừa chuyển, thân thể kéo dài ra bắn thẳng về phía cự mãng.
Tiếng nổ ầm ầm phát ra, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
Nhưng chúng không biết, cách chúng hơn mười dặm, trong một thân cây lớn nhìn như bình thường lại có một cái huyệt động lớn, đường kính hai trượng. Trong không gian thần bí này có ba người đang khoanh chân ngồi nhìn chằm chằm vào một tấm gương. Gương này phát ra ngân quang chói mắt, mặt kính trong suốt, hiển thị ra hình ảnh vô cùng chân thật. Rõ ràng là cảnh đánh nhau giữa ám thú và Thanh Dạ mãng!
Tất cả cảnh tượng đều giống như thật, chỉ là bị thu nhỏ lại vô số lần mà thôi. Ba người này, một người mặc thanh bào, một người mặc áo choàng trắng, một người thì da thịt màu vàng. Đúng là ba người Hàn Lập, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đã mất hơn nửa tháng mới tới đây được.
Sắc mặt ba người ngưng trọng nhìn vào gương không chớp mắt.
Gần nửa canh giờ sau, ám thú trong gương hoá thành hàng trăm hư ảnh, rốt cục cũng cắn chết Thanh Dạ mãng, nuốt nội đan của nó vào bụng, sau đó hết sức phấn khởi rời đi.
"Thế nào? Hai vị đã tận mắt thấy ám thú, có cảm giác như thế nào?"
Một tiếng than nhẹ từ miệng Liễu Thuý Nhi phát ra, nàng giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết lên trên kính, nhất thời hình ảnh trong kính chợt loé liền biến mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...