Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1659: Thỏa hiệp



"Tuy ta không thể chọn lựa nhưng không có nghĩa là không có điều kiện gì!"
Chi tiên ánh mắt nháy lên một chút rồi chậm rãi nói.
"Các hạ có điều kiện gì, có thể nói một tiếng."
Hàn Lập cười cười, bộ dáng không thèm để ý nói.
"Rất đơn giản. Nội dung giao dịch thì theo ngươi, ta có thể nói cho ngươi về những khả năng thần kỳ liên quan đến pháp thân của ta, ngươi thì sẽ thả cho nguyên thần của ta tự động tiêu tán vào trời đất, cho nó tiến nhập vào con đường luân hồi. Nếu như có kiếp sau, cũng có cơ hội hoá thành loài người như các ngươi. Nhưng mà phương pháp giao dịch thì phải làm theo phương thức của ta. Bằng không, ta tình nguyện cùng linh thân đồng thời chôn vùi tại đây, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, đem tất cả giao cho người khác khống chế."
Chi tiên tựa hồ đã sớm có suy nghĩ, một hơi liền nói nhiều như vậy.
"Phương thức gì?"
Hàn Lập hỏi.
"Ta sẽ dùng thiên phú bí thuật đem nguyên thần chia làm hai. Trong đó hơn một nửa sẽ chứa ý thức tự chủ của ta, nửa còn lại thì chứa đựng phần ký ức của ta. Trước tiên ngươi thả phần lớn nguyên thần của ta ly khai, bộ phận nguyên thần còn lại chỉ cần ngươi thực sự giữ lời hứa sẽ tự nheien nói cho ngươi bí mật. Sau đó, khi ngươi nhận được thứ ngươi cần thì đem nguyên thần còn lại đưa vào luân hồi. Như vậy, ngươi cũng không phải lo lắng gì, ta cũng yên tâm nói cho ngươi biết sự tình ngươi muốn biết."
Chi tiên mặt không biểu tình nói ra.
"Không có nỗi lo về sau, không đúng lắm nhỉ! Ngươi có hơn phân nửa nguyên thần rời khỏi, vạn nhất đột nhiên đổi ý, không nói cho ta biết thì chẳng phải là ăn trộm gà không xong mà còn bị mất nắm thóc sao?"
Hàn Lập trong lòng khẽ động, nhưng lại lắc lắc đầu nói.
"Khi ngươi bắt ta, tổn thương của ta càng nhiều thêm, lúc dó nếu không rơi vào tay ngươi thì sớm muộn cũng bị những người khác bắt được. Vì vậy cũng không cần cùng với ngươi kết thành thâm cừu đại hận gì cả. Ta cuối cùng sẽ không vì một chiếc pháp thể vô dụng cùng một nửa nguyên thần của mình mà giỡn chơi. Dù sao thì cũng có ai biết nếu đem nguyên thần không trọn vẹn tiến nhập luân hồi sẽ gặp phải vấn đề gì."
Chi tiên bình tĩnh dị thường nói ra.
Hàn Lập sờ sờ cằm, lại quan sát Chi tiên trên dưới vài lần rồi bỗng gật đầu cười nói:
"Tốt, theo như ngươi nói, làm như thế đi."
"Ngươi cứ như thế này mà đơn giản đáp ứng sao?"
Thấy Hàn Lập thoải mái như thế thì Chi tiên ngược lại ngẩn ngơ, cảm thấy kinh ngạc.
"Thế nào, đạo hữu còn phương pháp nào tốt hơn chăng?"
Hàn Lập khoé miệng nở nụ cười nói.
"Không có, ta chỉ cho rằng các hạ dù có đáp ứng thì cũng phải cân nhắc một hồi lâu."
Chi tiên từ từ nói ra.
"Cái này có gì phải suy nghĩ nhiều làm gì. Nói thật, có thể tóm được các hạ đã là một việc vui mừng ngoài ý muốn, ta không cần phải tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa."
Hàn Lập thâm ý nói ra. Nghe Hàn Lập nói như thế, Chi tiên thần sắc khẽ động nhưng không nói gì tiếp.
"Tốt lắm, ngươi thi triển bí thuật phân liệt nguyên thần cần thời gian bao lâu, đừng nói cho ta là cần mười năm, thậm chí trăm năm nhé."
Hàn Lập lại hỏi.
"Đương nhiên là không có khả năng cần thời gian dài như thế, nhưng tốn thời gian cũng không quá ngắn. Đại khái tầm một năm ta có thể hoàn thành bí thuật này. Nhưng trong lúc ở đây, ngươi phải hoá giải một phần cấm chế trên người ta."
Chi tiên thần sắc trang nghiêm lần đầu tiên nói chăm chú như thế.
"Một năm. Tốt, ta có thể cho ngươi thời gian một năm dài như vậy, cũng sẽ đem hơn phân nửa cấm chế trên người của ngươi loại trừ đi nhưng các hạ tốt nhất đừng có chủ ý khác. Ta đã làm như thế thì những cấm chế còn lại khác lại càng thêm thần diệu. Dưới tình hình này ngươi vẫn có thẻ bỏ chạy được thì Hàn mỗ tự nhận là không may mắn thôi."
Hàn Lập lạnh nhạt nói ra.
"Ta đã bị bắt được, vết thương cũ còn chưa khôi phục, bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, đâu còn chút dư lực nào để chạy trốn chứ."
Chi tiên nghe vậy, lại nở nụ cười khổ nói.
Hàn Lập nghe vậy thì cười hắc hắc không nói gì nhưng mà một tay đột nhiên bắn ra, hai đoá linh hoa, một vàng một bạc cùng bay ra. Chi tiên thấy vậy, ngân mang trong con ngươi loé lên vội vàng ngưng thần nhìn qua.
Chỉ thấy hai đoá linh hoa, một là một con bọ cánh cứng màu vàng kim cùng một con chim lửa màu bạc. Cả hai cũng không lớn hơn đầu ngón tay cái, ánh sáng rực rỡ, phảng phất là dùng vàng ròng, bạc nén chế tạo ra.
"Phệ Kim Trùng!"
Ngân sắc hoả điểu thì thôi, còn khi nhìn thấy rõ ràng hình dáng của con bọ cánh cứng màu vàng kim thì sắc mặt nó biến đổi mạnh mẽ.
"Nga, các hạ cũng biết loại Linh Trùng này. Như thế thì càng tốt. Đạo hữu biết rõ sự lợi hại của con bọ này, chắc là không có suy nghĩ gì nữa."
Hàn Lập cười khẽ, nhìn con bọ màu vàng cùng con chim lửa màu bạc đánh tay một cái.
Hai vật cùng lúc từ từ hướng về Chi tiên bay tới. Nét mặt Chi tiên thay đổi liên tục. Sự lợi hại của Phệ Kim Trùng nó sao lại không biết. Hơn nữa con trước mắt là thành thục thể, nếu không phải bản thân đã bị không chế thì nó đã sớm xoay người bỏ chạy.
Còn một con chim lửa màu bạc do hoả diễm tạo thành tuy rằng đối phương không giải thích nhưng có thể cùng thả ra với Phệ Kim Trùng thì sự đáng sợ nếu khong bằng nhưng cũng tuyệt đối không kém xa.
Hai vật đã bay tới bên mép, Chi tiên hơi do dự nhưng cuối cùng cũng cắn răng hé miệng ra. Nhất thời Phệ Kim Trùng cùng chim lửa màu bạc loé lên một cái cùng tiến vào trong miệng của nó.
Hàn Lập cười nhẹ, đưa tay hướng Chi tiên quơ một cái. "Xuy xuy", hơn mười sợi chỉ bạc từ từ trong thân thể Chi tiên bay ra, chợt loé lên rồi biến mất vào trong tay áo bào. Theo sau đó, trong một trận chú ngữ và đủ loại quầng sáng màu sắc mờ ảo bay quanh bên ngoài thân Chi tiên, hoá thành một tấm bùa chú năm màu tự nhiên biến mất.
Thấy vậy, ánh bạc trong mắt Chi tiên chuyển động, bên ngoài thân ánh tím mạnh mẽ sáng lên màu màu xanh biếc trên mặt phai nhạt đi hơn nửa, đồng thời bốn chân giống như xúc tu màu tím nhoáng cái cũng biến thành tay chân của nhân loại.
"Sách sác, không hổ là thiên địa linh vật. Ngay cả tổn thương nặng như thế hiện giờ cũng tự động khôi phục được như thế này."
Hàn Lập cười ha ha nói.
"Ở đây ngươi có dược viên không!? Ta trước tiên đem bản thể cắm rễ ở trong dược viên, mượn linh khí của linh dược gần đấy thì cũng có thể nhanh chóng hoàn thành bí thuật phân chia nguyên thần."
Chi tiên dò hỏi.
"Dược viên tự nhiên là có. Đạo hữu đi theo ta."
Hàn Lập nghe thế thì cũng gật đầu trả lời.
Nếu Chi tiên ở trong dược viên thì tất nhiên sẽ phải dặn dò "Oa oa" giám thị. Dù sao Chi tiên tu vi không cao, hơn nữa còn có thương tích trong người, động phủ có cấm chế sâm nghiêm, lấy thực lực của Oa oa là Luyện Hư sơ kỳ nữa cũng đã đủ để trông giữ.
Sau khi đánh giá một hồi, Hàn Lập đứng dậy, đồng thời vung tay, một mảnh sáng xanh lướt qua. tất cả những bình bình lọ lọ gì đó đều đã được thu lại sạch sẽ. Đồng thời trên cánh cửa đá có ánh sáng trắng chớp động và cũng chậm rãi mở ra.
Hàn Lập trước tiên bước ra ngoài. Theo sau Chi tiên hơi do dự một chút rồi cũng đi ra theo. Vừa đi ra bên ngoài cửa đá đã thấy một nữ tử mặt không có cảm xúc, thân toả ra khí lạnh đứng đấy, chính là Thông linh khôi lỗi "Oa oa" vừa được Hàn Lập gọi tới bằng thần niệm.
Vừa thấy Hàn Lập đi ra, nữ tử khom người sau đó lại đứng ngây ra bất động. Hàn Lập gật đầu không nói gì mà bước nhanh thẳng hướng tới dược viên.
Do động phủ ở Vân thành hiếm có nên dược viên của Hàn Lập cũng sẽ không quá lớn, chỉ rộng khoảng hai ba trăm trượng mà thôi nhưng mà Chi tiên vừa theo Hàn Lập đi vào cửa trên mặt đã lộ ra vẻ thoả mãn.
"Không tệ, nơi đây tuy không lớn nhưng mà linh khí đúng là nồng đậm. Đạo hữu chọn một địa phương thật là tốt."
"Hắc hắc, không phải tại hạ chọn được địa phương tốt mà linh khí cả toà linh sơn này không tệ. Các hạ tuỳ ý tìm một chỗ cắm rễ xuống đi."
Hàn Lập lơ đễnh nói.
"Phải không, vậy thì ta cũng không khách khí nữa."
Chi tiên gật đầu, thân hình nhoáng lên lướt qua trước người Hàn Lập, tự động đi vào sâu trong dược viên đi tới. Khoé miệng Hàn Lập nhếch lên cũng thong thả đi tới mà Oa oa không nói một tiếng cũng tự động đi theo sau.
Chi tiên vừa đi vừa đưa mắt nhìn dược viên, chỉ một lát sau, trên mặt nó hiện lên vẻ kinh ngạc. Linh dược đầy vườn, không kể về độ quý hiếm thì thời gian thế mà hơn nửa đều được vạn năm trở lên. Còn loại hơn nghìn năm, mấy nghìn năm thì tiện tay quơ cũng đã được một đám.
Toàn bộ dược viên tràn ngập các loại dược hương nồng đậm, nếu là người bình thường ở trong dược viên này nghỉ ngơi nửa khắc, tuy không thể lập tức kéo dài tuổi thọ nhưng mà bách bệnh bất xâm là rất có thể.
Chi tiên giật mình một chút, vốn muốn đi xem toàn bộ dược viên vì vậy dù đã đi tới trung tâm dược viên thì nó vẫn hướng về phía trước đi tiêp. Hàn Lập phía sau thấy vậy thì bộ dáng cũng thờ ơ thản nhiên đi theo sau.
Dược viên nhỏ như vậy, chỉ một chút Chi tiên đã đi dọc theo con đường ở giữa dược viên đi tới phần cuối của dược viên nhưng vào lúc này, một cái bóng trắng loé lên, có cái gì đó cao tầm nửa thước từ trên một lá linh dược nhảy ra sau đó xoay người nhảy vào một con đường nhỏ khác trong dược viên.
Rõ ràng đó là một con thỏ rất lớn, toàn thân trong suốt trắng như tuyết. Chính là nguyên thần của Cửu Khúc Linh Sâm biến thành thỏ trắng.
"Đây là?"
Chi tiên vừa thấy rõ con thỏ ngọc thì thân hình run run, có chút thất thanh, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh hãi.
"Đạo hữu vì sao lại kinh ngạc như thế, lẽ nào trước đây chưa bao giờ gặp qua đồng loại đã hoá hình sao?"
Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, ở phía sau nói.
"Đương nhiên không phải. Chỉ vì bọn ta bình thường đều ở trong những nơi hiểm ác hẻo lánh, cộng thêm thiên địch có quá nhiều, bản thân thì vốn dĩ không có sức phản kháng. Nghìn vạn cây linh dược cũng không có nổi một gốc may mắn mở ra linh tính."
Chi tiên vội vã trả lời rồi vội vàng đuổi theo hướng thỏ trắng vừa rởi khỏi. Sau khi đi tiếp vài chục trượng, tại một nơi hẻo lánh thì phát hiện ra nơi Cửu Khúc Linh Sâm cắm rễ.
"Thỏ trắng do nguyên thần của nó biến thành đang cắm cúi gặp một cái rễ cây không biết tha từ nơi nào của dược viên đến, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt. Nó vừa thấy đám người Hàn Lập đi tới thì chỉ dùng đôi mắt hồng ngọc nhìn lướt quá một cái rồi lại tiếp tục cắm đầu ăn thực vật, bộ dáng không thèm coi ai ra gì.
Con vật nhỏ này trước kia nhát như chuột, thế mà lúc này lại như vậy. Thấy vậy Hàn Lập sờ sờ trán, dở khóc dở cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...