Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1657: Hứa lão quái
Dựa theo những gì tìm thấy trong điển tịch, cái gọi là "Chân linh bản nguyên" vốn là thực linh khí do trời đất sinh ra cùng một ít Hỗn độn khí mà biến thành. Nếu người bình thường ăn phải thì cũng không thể tưởng tượng được tác dụng mà nó đem lại. Mặc dù không thể hoá thành tồn tại cùng loại với Chân linh nhưng lại khiến cho người ăn được thoát thai hoán cốt, tu vi tăng nhanh, việc tiếng giai lên Hợp Thể kỳ cũng nhiều hơn.
Tuy nhiên thực linh khí tại Linh giới số lượng rất ít, cho nên có thể biết Chân linh bản nguyên ít đến cỡ nào. Cộng thêm việc nhiều năm đã trôi qua, Chân linh bản nguyên nếu có cũng đã bị các đại tu sĩ của các tộc dùng xong, cho nên hiện nay trong Linh giới, Chân linh bản nguyên còn sót lại có thể coi như là không còn. Mà dựa theo sách, loại Chân linh bản nguyên là vốn là thể khí nhưng vì ẩn chứa năng lượng lớn bổn nguyên lực nên khi bị người khác ăn vào thì căn bản không thể luyện hoá nó trong thời gian ngắn. Sau một thời gian, Chân linh bản nguyên trực tiếp ở trong cơ thể người đang luyện hoá mà ngưn tụ thành tinh thể.
Loại hạt tinh thể này ẩn chứa đại lượng Chân linh bản nguyên lớn không thể tưởng tượng nổi. Tuỳ theo thể chất mà có người nhiều nhất thì mất mấy trăm năm, ít thì mấy chục năm mới có thể luyện hoá hoàn toàn. Sau khi Hàn Lập xem đến nội dung này thì trong nội tâm vui sướng không thôi nhưng những dòng tiếp theo lại như dội vào đầu hắn một gáo nước lạnh.
Phía dưới ghi lại, Chân linh bản nguyên khi đã hoá thành hạt tinh thể cũng đã cho thấy đã bị chân nguyên người khác luyện hoá đồng thời khiến cho những người khác không thể hấp thu được. Những người khác một khi bị cưỡng chế hấp thu thì bản thân tinh hạt sẽ trở thành lực lượng thiên địa bình thường. Cuối cùng điển tịch còn đặc biệt nói rõ loại đồng hoá này triệt để phi thường, căn bản không thể chuyển ngược lại.
Sau khi xem xong hết tất cả, Hàn Lập choáng váng đầu óc. Luc snày hắn đang nhìn chằm chằm vào hạt tinh thể trong chiếc bình nhỏ trước mặt, ánh mắt rất phức tạp.
"Trong sách này cũng không có ý kiến xác nhận vấn đề, nói gì thì nói cũng phải thử một lần xem sao..."
Sau một hồi lâu, Hàn Lập không cam lòng nói nhỏ một tiếng. Sau đso hắn bỗng nhiên bấm quyết, một ngón tay chỉ vào tinh lạp điểm một cái.
Sau khi "Phốc" một tiếng, một đạo tế ti đánh ra, chỉ thấy chớp động một cái đã đem hạt tinh thể bao vây lấy. Sau đó, Hàn Lập ngưng trọng đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, tất cả đều chui vào trong màn sáng xanh. Hạt tinh thể bỗng nhiên quay tròn, nhan sắc cũng biến ảo nhất định.
Vốn ban đầu trong suốt lại biến thành màu hồng. Sau đó lại từ màu đỏ nhạt hoá thành đen như mực, cuối cùng linh quang chớp động lại nhìn giống như màu vàng kim rực rỡ. Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, pháp quyết trong tay biến đổi. Phía trên màn sáng xanh bao vây hạt tinh thể đột nhiên hiện len rất nhiều ký hiệu nhảy múa xung quanh hạt tinh thể, trong nháy mắt tạo thành một cái pháp trận. Mà hạt tinh thể màu vàng thì ở trung tâm của pháp trận này.
Hàn Lập hé miệng phun ra một ngọn anh hoả màu xanh, véo lên một cái đã chui vào trong pháp trận. Một âm thanh muộn hưởng vang lên, cả toà pháp trận toả sáng, anh hoả màu xanh cùng pháp trận dễ dàng hoá thành một thể. Sau một khắc, mọi nơi trong pháp trận đồng thời bốc cháy lên hoả diễm màu xanh đem hạt tinh thể bao vây bên trong rồi bắt đầu nung nóng.
Trong ngọn lửa màu xanh, hạt tinh thể màu vàng ngay từ đầu vốn bất động nhưng theo thời gian mặt ngoài kim quang càng ngày càng sáng, cuối cùng lại còn phát ra một loại thanh âm trầm thấp. Hàn Lập thấy tình hình này thì nội tâm trầm xuống, pháp quyết trên tay còn chưa kịp biến đổi thì một tiếng nứt vỡ từ bên trong pháp trận truyền ra. Hạt tinh thể quỷ dị biến mất tại chỗ, thay vào đó là một đám mây màu vàng kim toả sáng, to cỡ quả trứng gà.
Đám mây quay tít một vòng, bên trong phát ra tiếng sấm kinh người, sau đó thoáng một cái điên cuông lớn lên mấy chục lần, biến thành lớn cỡ một trượng, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng điên cuồng lớn lên. Một lúc sau, ngọn lửa màu xanh cùng màn hào quang bao vây hạt tinh thể bỗng nhiên nứt ra. Kim sắc quang vụ không ổn định, rõ ràng là đã mất đi sự khống chế, tuỳ thời có thể nổ mạnh.
Hàn Lập vừa nghĩ tới một cỗ lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong thì sắc mặt đại biến. Một tay của hắn bỗng nhiên trở nên đen như mực cũng nhằm vào pháp trận đè xuống một cái. Bộp một cái rồi lại "chiu" một tiếng xé gió vừa vang lên.
Quầng sáng mờ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi loé lên thì hoá thành một màn sáng màu xám, đem mây mù màu vàng cuốn vào bên trong. Quầng sáng mờ cùng ánh sáng màu vàng đan vào nhau, phát ra thanh âm trầm đục "lục bục".
Nguyên từ thần quang hiện lên bên ngoài hào quang nhưng bộ dáng có vẻ chống đỡ hết sức, căn bản không có cách nào kiềm chế dị biến trong màn sương màu vàng kim. Trên mặt Hàn Lập loé lên vẻ sợ hãi, hai chân cũng không đứng thẳng nữa mà lập tức lùi vào một góc mật thất đồng thời tay áo vung về phía trước.
Tinh quang chợt loé rồi một cái lá chắn nhỏ ánh sáng mịt mờ hiện ra chắn trước người, nhoáng một cái đã biến lớn thành mấy trượng đem phía trước người bảo vệ kín cẩn. Trong nháy mắt khi Hàn Lập vừa làm xong thì Nguyên từ thần quang phát ra tiếng vỡ tan, vô số ánh sáng vàng kim từ bên trogn bắn ra.
Hàn Lập thấy tình hình này thì trong nội tâm liền trầm xuống nhưng trong cơ thẻ pháp lực nháy mắt tuôn ra rót hết vào trong cự thuẫn. Đồng thời bên ngoài thân thể, kim quang chợt loé lên, da thịt thoáng chốc đã biến thành màu vàng kim và hiện lên từng khối lân phiến màu vàng. Xem ra đã chuẩn bị tốt, về phần mật thất và động phủ còn có nguyên vẹn hay không thì có trời mới biết.
Không nghĩ đến một màn dị biến xuất hiện.
Màn sương mù màu vàng sau khi phá tan trói buộc cũng không có tiếp tục điên cuồng bạo liệt ra mà loé lên rồi bỗng hoá thành một đạo ánh sáng hình trụ bắn lên nóc mật thất. Nóc nhà được hắn bố trí cấm chế lại giống như tờ giấy, không thể ngăn cản dù chỉ được một chút, chỉ thấy loé lên một cái liền đã bị xuyên thủng thành một cái động lớn nửa thước. Mà màn sương mù màu vàng kim này thoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung trong mật thất.
Hàn Lập giật mình một cái, vừa nhấc tay thì thấy vài tia mặt trời theo lỗ thủng mà chiếu xuống nhưng lập tức trên không trung đột nhiên truyền đến một cỗ cự đại xôn xao làm cho người ta rợn tóc gáy, thiên địa nguyên khí của cả toà linh sơn bỗng nhiên kịch liệt quay cuồng.
Môi hắn run rẩy nhưng một tay giơ lên. Một đạo pháp quyết màu trắng được đánh ra, thoáng cái đã chui vào nóc mật thất rồi biến mất không thấy. Lập tức, nóc mật thất vốn đã bị xuyên thủng lại đột nhiên chớp động rồi một đoàn ánh sáng trắng bỗng nhiên đem cả lỗ thủng nhanh chóng hợp lại, trong chớp mắt lại lấp đầy như ban đầu. Mà trên mình Hàn Lập ánh sáng màu xanh loé lên rồi bỗng hoá thành một đạo kinh hồng, trực tiếp bay ra ngoài mật thất.
Sau vài lần chớp động, độn quang thu lại, Hàn Lập xuất hiện phía trên bầu trời động phủ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lông mày không khỏi nhíu lại. Chỉ thấy lúc này trên bầu trời có thêm một cỗ Cụ phong màu vàng kim nhàn nhạt, ở trên không mà rít gào. Mà tại tầng trời thấp phía dưới Cụ phong màu vàng, khắp nơi bỗng hiện ra dải sáng màu ngũ sắc từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, thanh thế cực kỳ kinh người.
Hàn Lập thấy thế, trong tâm không khỏi hoảng sợ thì miệng lại mỉm cười một cái. Hắn may mắn đã không đem hạt tinh thể trực tiếp nuốt vào trong bụng để luyện hoá. Nếu không thì một khi bị phát tác, có thể nghĩ tới một cái kết cục bi thảm nhưng động tĩnh lớn như thế, tự nhiên kinh động đến các dị tộc nhân đang tu luyện trong các động phủ ở linh sơn.
Trên linh sơn, các lơi linh quang chớp động, các đạo nhân ảnh lần lượt hiện ra những người này biết gì đấy thậm chí còn tiến lại cùng một chỗ, cùng hướng lên phía thiên tượng chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngừng. Hàn Lập thấy tình hình này thì sờ sờ trán, đồng thời tâm niệm đánh giá một lượt. Nếu có người nào đến tra hỏi thì nên tìm một cái cớ nào để che dấu đây.
Nhưng vào lúc này, tại một chỗ trên linh sơn truyền đến một tiếng cuồng tiếu.
"Ha ha, ai lại thử nghiệm bí thuật mới, lại triệu tập ra nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, lại còn tinh thuần như vậy nữa. Lão phu đang muốn luyện chế một kiện bảo vật chính là cần một lượng vô cùng lớn thiên địa nguyên khí thế này, hoá ra là giảm bớt cho lão phu một phen công phu rồi..."
Lời nói vừa dứt, một đạo kinh hồng màu đỏ từ dưới bắn lên, sau vài cái chớp động thì muốn đâm đầu vào trong thiên tượng trên không trung. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một ngọn lửa cao một trượng bay ra, thoáng cái hoá thành một con giao màu đỏ dài hơn mười trượng, đắc ý hé miệng. Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên rồi hoả giao lập tức phun ra một mảng ánh sáng màu hồng lập loè.
Trên không trung điểm sáng đầy trời. Cụ phong nhìn như kinh người bị dải ánh sáng màu hồng này cuốn lấy, bất quá sau vài lần hít thở đã bị quét sạch. Hoả giao màu đỏ ngầu biến lớn thành hơn hai mươi trượng, sau đó cười dài một tiếng, đột nhiên hồng quang chói mắt hoá thành một bóng người cao hơn một trượng, trôi nổi trên không trung.
Vóc người này thoạt nhìn đã ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, tóc trắng đầy đầu nhưng mặc một thân quần áo tím, mặt thì đắc ý đưa mắt nhìn kiện đồ vật trong tay. Đó là một cái hồ lô màu đỏ son cao nửa thước, mặt ngoài hiện lên từng đoàn ngọn lửa cùng đồ án thuồng luồng hung ác lóng lánh. Nhìn hình dáng thì cùng hoả giao lúc trước biến ảo thành giống y hệt.
"Cái gì, là Hứa lão quái!"
"Lão quái vật này sao lại đã trở về."
"Thần thông của lão quái vật này hình như càng lợi hại hơn."
Phía dưới, phần nhiều dị tộc nhân vừa nhìn thấy tử bào lão giả thì lại ồn ào một phen, hơn phân nửa đều nhận ra người này nên xì xào bàn tán một hồi. Hàn Lập thấy tình hình này thì khẽ giật mình sau đó dùng thần niệm hướng qua lão giả này quét qua một cái, lập tức nhận ra tu vi đối phương là một vị tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.
Loại tu vi này hiện tại trên linh sơn vốn không có Hợp Thể kỳ tồn tại thì cũng xem như là tồn tại đỉnh giai nhưng tựa hồ cũng sẽ không khiến cho nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ hiện lên vẻ kiêng kỵ như vậy. Hàn Lập trong lòng kinh nghi không thôi.
Bất quá, thiên tượng do hạt bản nguyên tinh thể tạo thành mà bị người ta thu lại như vậy cũng không khiến cho người nào khác chú ý nữa nên hắn tự nhiên thở dài một hơi. Vì vậy bên ngoài Hàn Lập thanh quang chợt loé, lần nữa hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh hướng về phía động phủ chạy đi.
Sau khi hắn xuất hiện trong động phủ, trước hết làm phép đem các cấm chế bên ngoài cùng trong động phủ xem xét một phen rồi mới an tâm trở lại trong mật thất khoanh chân ngồi xuống. Hắn đưa tay, một mảnh hào quang màu đen bay xuống, thân ảnh Đề Hồn thú hiện ra nhẹ nhàng trôi nổi gần trong gang tấc. Hàn Lập kinh ngạc nhìn qua con thú này một hồi lâu sau mới thở dài một hơi.
Tuy nhiên thực linh khí tại Linh giới số lượng rất ít, cho nên có thể biết Chân linh bản nguyên ít đến cỡ nào. Cộng thêm việc nhiều năm đã trôi qua, Chân linh bản nguyên nếu có cũng đã bị các đại tu sĩ của các tộc dùng xong, cho nên hiện nay trong Linh giới, Chân linh bản nguyên còn sót lại có thể coi như là không còn. Mà dựa theo sách, loại Chân linh bản nguyên là vốn là thể khí nhưng vì ẩn chứa năng lượng lớn bổn nguyên lực nên khi bị người khác ăn vào thì căn bản không thể luyện hoá nó trong thời gian ngắn. Sau một thời gian, Chân linh bản nguyên trực tiếp ở trong cơ thể người đang luyện hoá mà ngưn tụ thành tinh thể.
Loại hạt tinh thể này ẩn chứa đại lượng Chân linh bản nguyên lớn không thể tưởng tượng nổi. Tuỳ theo thể chất mà có người nhiều nhất thì mất mấy trăm năm, ít thì mấy chục năm mới có thể luyện hoá hoàn toàn. Sau khi Hàn Lập xem đến nội dung này thì trong nội tâm vui sướng không thôi nhưng những dòng tiếp theo lại như dội vào đầu hắn một gáo nước lạnh.
Phía dưới ghi lại, Chân linh bản nguyên khi đã hoá thành hạt tinh thể cũng đã cho thấy đã bị chân nguyên người khác luyện hoá đồng thời khiến cho những người khác không thể hấp thu được. Những người khác một khi bị cưỡng chế hấp thu thì bản thân tinh hạt sẽ trở thành lực lượng thiên địa bình thường. Cuối cùng điển tịch còn đặc biệt nói rõ loại đồng hoá này triệt để phi thường, căn bản không thể chuyển ngược lại.
Sau khi xem xong hết tất cả, Hàn Lập choáng váng đầu óc. Luc snày hắn đang nhìn chằm chằm vào hạt tinh thể trong chiếc bình nhỏ trước mặt, ánh mắt rất phức tạp.
"Trong sách này cũng không có ý kiến xác nhận vấn đề, nói gì thì nói cũng phải thử một lần xem sao..."
Sau một hồi lâu, Hàn Lập không cam lòng nói nhỏ một tiếng. Sau đso hắn bỗng nhiên bấm quyết, một ngón tay chỉ vào tinh lạp điểm một cái.
Sau khi "Phốc" một tiếng, một đạo tế ti đánh ra, chỉ thấy chớp động một cái đã đem hạt tinh thể bao vây lấy. Sau đó, Hàn Lập ngưng trọng đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, tất cả đều chui vào trong màn sáng xanh. Hạt tinh thể bỗng nhiên quay tròn, nhan sắc cũng biến ảo nhất định.
Vốn ban đầu trong suốt lại biến thành màu hồng. Sau đó lại từ màu đỏ nhạt hoá thành đen như mực, cuối cùng linh quang chớp động lại nhìn giống như màu vàng kim rực rỡ. Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, pháp quyết trong tay biến đổi. Phía trên màn sáng xanh bao vây hạt tinh thể đột nhiên hiện len rất nhiều ký hiệu nhảy múa xung quanh hạt tinh thể, trong nháy mắt tạo thành một cái pháp trận. Mà hạt tinh thể màu vàng thì ở trung tâm của pháp trận này.
Hàn Lập hé miệng phun ra một ngọn anh hoả màu xanh, véo lên một cái đã chui vào trong pháp trận. Một âm thanh muộn hưởng vang lên, cả toà pháp trận toả sáng, anh hoả màu xanh cùng pháp trận dễ dàng hoá thành một thể. Sau một khắc, mọi nơi trong pháp trận đồng thời bốc cháy lên hoả diễm màu xanh đem hạt tinh thể bao vây bên trong rồi bắt đầu nung nóng.
Trong ngọn lửa màu xanh, hạt tinh thể màu vàng ngay từ đầu vốn bất động nhưng theo thời gian mặt ngoài kim quang càng ngày càng sáng, cuối cùng lại còn phát ra một loại thanh âm trầm thấp. Hàn Lập thấy tình hình này thì nội tâm trầm xuống, pháp quyết trên tay còn chưa kịp biến đổi thì một tiếng nứt vỡ từ bên trong pháp trận truyền ra. Hạt tinh thể quỷ dị biến mất tại chỗ, thay vào đó là một đám mây màu vàng kim toả sáng, to cỡ quả trứng gà.
Đám mây quay tít một vòng, bên trong phát ra tiếng sấm kinh người, sau đó thoáng một cái điên cuông lớn lên mấy chục lần, biến thành lớn cỡ một trượng, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng điên cuồng lớn lên. Một lúc sau, ngọn lửa màu xanh cùng màn hào quang bao vây hạt tinh thể bỗng nhiên nứt ra. Kim sắc quang vụ không ổn định, rõ ràng là đã mất đi sự khống chế, tuỳ thời có thể nổ mạnh.
Hàn Lập vừa nghĩ tới một cỗ lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong thì sắc mặt đại biến. Một tay của hắn bỗng nhiên trở nên đen như mực cũng nhằm vào pháp trận đè xuống một cái. Bộp một cái rồi lại "chiu" một tiếng xé gió vừa vang lên.
Quầng sáng mờ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi loé lên thì hoá thành một màn sáng màu xám, đem mây mù màu vàng cuốn vào bên trong. Quầng sáng mờ cùng ánh sáng màu vàng đan vào nhau, phát ra thanh âm trầm đục "lục bục".
Nguyên từ thần quang hiện lên bên ngoài hào quang nhưng bộ dáng có vẻ chống đỡ hết sức, căn bản không có cách nào kiềm chế dị biến trong màn sương màu vàng kim. Trên mặt Hàn Lập loé lên vẻ sợ hãi, hai chân cũng không đứng thẳng nữa mà lập tức lùi vào một góc mật thất đồng thời tay áo vung về phía trước.
Tinh quang chợt loé rồi một cái lá chắn nhỏ ánh sáng mịt mờ hiện ra chắn trước người, nhoáng một cái đã biến lớn thành mấy trượng đem phía trước người bảo vệ kín cẩn. Trong nháy mắt khi Hàn Lập vừa làm xong thì Nguyên từ thần quang phát ra tiếng vỡ tan, vô số ánh sáng vàng kim từ bên trogn bắn ra.
Hàn Lập thấy tình hình này thì trong nội tâm liền trầm xuống nhưng trong cơ thẻ pháp lực nháy mắt tuôn ra rót hết vào trong cự thuẫn. Đồng thời bên ngoài thân thể, kim quang chợt loé lên, da thịt thoáng chốc đã biến thành màu vàng kim và hiện lên từng khối lân phiến màu vàng. Xem ra đã chuẩn bị tốt, về phần mật thất và động phủ còn có nguyên vẹn hay không thì có trời mới biết.
Không nghĩ đến một màn dị biến xuất hiện.
Màn sương mù màu vàng sau khi phá tan trói buộc cũng không có tiếp tục điên cuồng bạo liệt ra mà loé lên rồi bỗng hoá thành một đạo ánh sáng hình trụ bắn lên nóc mật thất. Nóc nhà được hắn bố trí cấm chế lại giống như tờ giấy, không thể ngăn cản dù chỉ được một chút, chỉ thấy loé lên một cái liền đã bị xuyên thủng thành một cái động lớn nửa thước. Mà màn sương mù màu vàng kim này thoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung trong mật thất.
Hàn Lập giật mình một cái, vừa nhấc tay thì thấy vài tia mặt trời theo lỗ thủng mà chiếu xuống nhưng lập tức trên không trung đột nhiên truyền đến một cỗ cự đại xôn xao làm cho người ta rợn tóc gáy, thiên địa nguyên khí của cả toà linh sơn bỗng nhiên kịch liệt quay cuồng.
Môi hắn run rẩy nhưng một tay giơ lên. Một đạo pháp quyết màu trắng được đánh ra, thoáng cái đã chui vào nóc mật thất rồi biến mất không thấy. Lập tức, nóc mật thất vốn đã bị xuyên thủng lại đột nhiên chớp động rồi một đoàn ánh sáng trắng bỗng nhiên đem cả lỗ thủng nhanh chóng hợp lại, trong chớp mắt lại lấp đầy như ban đầu. Mà trên mình Hàn Lập ánh sáng màu xanh loé lên rồi bỗng hoá thành một đạo kinh hồng, trực tiếp bay ra ngoài mật thất.
Sau vài lần chớp động, độn quang thu lại, Hàn Lập xuất hiện phía trên bầu trời động phủ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lông mày không khỏi nhíu lại. Chỉ thấy lúc này trên bầu trời có thêm một cỗ Cụ phong màu vàng kim nhàn nhạt, ở trên không mà rít gào. Mà tại tầng trời thấp phía dưới Cụ phong màu vàng, khắp nơi bỗng hiện ra dải sáng màu ngũ sắc từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, thanh thế cực kỳ kinh người.
Hàn Lập thấy thế, trong tâm không khỏi hoảng sợ thì miệng lại mỉm cười một cái. Hắn may mắn đã không đem hạt tinh thể trực tiếp nuốt vào trong bụng để luyện hoá. Nếu không thì một khi bị phát tác, có thể nghĩ tới một cái kết cục bi thảm nhưng động tĩnh lớn như thế, tự nhiên kinh động đến các dị tộc nhân đang tu luyện trong các động phủ ở linh sơn.
Trên linh sơn, các lơi linh quang chớp động, các đạo nhân ảnh lần lượt hiện ra những người này biết gì đấy thậm chí còn tiến lại cùng một chỗ, cùng hướng lên phía thiên tượng chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngừng. Hàn Lập thấy tình hình này thì sờ sờ trán, đồng thời tâm niệm đánh giá một lượt. Nếu có người nào đến tra hỏi thì nên tìm một cái cớ nào để che dấu đây.
Nhưng vào lúc này, tại một chỗ trên linh sơn truyền đến một tiếng cuồng tiếu.
"Ha ha, ai lại thử nghiệm bí thuật mới, lại triệu tập ra nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, lại còn tinh thuần như vậy nữa. Lão phu đang muốn luyện chế một kiện bảo vật chính là cần một lượng vô cùng lớn thiên địa nguyên khí thế này, hoá ra là giảm bớt cho lão phu một phen công phu rồi..."
Lời nói vừa dứt, một đạo kinh hồng màu đỏ từ dưới bắn lên, sau vài cái chớp động thì muốn đâm đầu vào trong thiên tượng trên không trung. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một ngọn lửa cao một trượng bay ra, thoáng cái hoá thành một con giao màu đỏ dài hơn mười trượng, đắc ý hé miệng. Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên rồi hoả giao lập tức phun ra một mảng ánh sáng màu hồng lập loè.
Trên không trung điểm sáng đầy trời. Cụ phong nhìn như kinh người bị dải ánh sáng màu hồng này cuốn lấy, bất quá sau vài lần hít thở đã bị quét sạch. Hoả giao màu đỏ ngầu biến lớn thành hơn hai mươi trượng, sau đó cười dài một tiếng, đột nhiên hồng quang chói mắt hoá thành một bóng người cao hơn một trượng, trôi nổi trên không trung.
Vóc người này thoạt nhìn đã ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, tóc trắng đầy đầu nhưng mặc một thân quần áo tím, mặt thì đắc ý đưa mắt nhìn kiện đồ vật trong tay. Đó là một cái hồ lô màu đỏ son cao nửa thước, mặt ngoài hiện lên từng đoàn ngọn lửa cùng đồ án thuồng luồng hung ác lóng lánh. Nhìn hình dáng thì cùng hoả giao lúc trước biến ảo thành giống y hệt.
"Cái gì, là Hứa lão quái!"
"Lão quái vật này sao lại đã trở về."
"Thần thông của lão quái vật này hình như càng lợi hại hơn."
Phía dưới, phần nhiều dị tộc nhân vừa nhìn thấy tử bào lão giả thì lại ồn ào một phen, hơn phân nửa đều nhận ra người này nên xì xào bàn tán một hồi. Hàn Lập thấy tình hình này thì khẽ giật mình sau đó dùng thần niệm hướng qua lão giả này quét qua một cái, lập tức nhận ra tu vi đối phương là một vị tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.
Loại tu vi này hiện tại trên linh sơn vốn không có Hợp Thể kỳ tồn tại thì cũng xem như là tồn tại đỉnh giai nhưng tựa hồ cũng sẽ không khiến cho nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ hiện lên vẻ kiêng kỵ như vậy. Hàn Lập trong lòng kinh nghi không thôi.
Bất quá, thiên tượng do hạt bản nguyên tinh thể tạo thành mà bị người ta thu lại như vậy cũng không khiến cho người nào khác chú ý nữa nên hắn tự nhiên thở dài một hơi. Vì vậy bên ngoài Hàn Lập thanh quang chợt loé, lần nữa hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh hướng về phía động phủ chạy đi.
Sau khi hắn xuất hiện trong động phủ, trước hết làm phép đem các cấm chế bên ngoài cùng trong động phủ xem xét một phen rồi mới an tâm trở lại trong mật thất khoanh chân ngồi xuống. Hắn đưa tay, một mảnh hào quang màu đen bay xuống, thân ảnh Đề Hồn thú hiện ra nhẹ nhàng trôi nổi gần trong gang tấc. Hàn Lập kinh ngạc nhìn qua con thú này một hồi lâu sau mới thở dài một hơi.