Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1456: Thiên cương huyết lôi
Nhìn thấy thân thể yêu vật đầu giao quen thuộc, Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng trầm xuống, loại yêu vật này hắn không phải mới lần đầu tiên nhìn thấy.
Năm đó tại Loạn Tinh Hải ở nhân giới đã giết một gã huyết giao hóa hình, cũng giống như yêu vật trước mắt. Bất quá huyết giao đối diện hiển nhiên không phải là yêu thú cấp tấm, mà là tồn tại đáng sợ Luyện Hư hậu kỳ, mới vừa rồi giao thủ, hắn đã biết thần thông yêu vật này cực kỳ đáng sợ, cũng không phải là yêu vật Luyện Hư kỳ bình thường. Tâm niệm Hàn Lập lưu chuyển cực nhanh, âm thầm tự đánh giá nên đối phó với đại địch trước mắt như thế nào. "Một gã Linh Tương kỳ mà có thể đả thương được ta, đích xác rất cổ quái, trách không được chủ nhân lại dặn dò cẩn thân!". Huyết giao nhìn Hàn Lập, lạnh lùng nói. "Chủ nhân!". Hàn Lập nghe thấy thế thì rùng mình.
Huyết giao trước mắt đã là Luyện Hư hậu kỳ, chẳng lẽ chủ nhân của nó là cự yêu Hợp Thể kỳ. Mà loại tồn tại này trong Địa uyên sao lại theo dõi mình, hắn chỉ mới lần đầu tiên đến đây.
Trong lòng Hàn Lập nghi hoặc, sắc mặt âm trầm. "Nếu tiếp theo ngươi có thể tiếp đỡ được một kích này, thì bổn đại nhân lập tức rời đi, tha cho ngươi một con đường sống". Trong mắt huyết giao hiện lên một tia quỷ dị, đột nhiên tựa cười mà không cười, nói.
Tiếp theo yêu vật này mặc kệ Hàn Lập đang ngạc nhiên, hai tay bắt quyết, huyết quang trên người chợt lóe, một tảng lớn huyết quang xoay tròn.
Huyết vụ gần đó, nguyên bổn đã tán đi lại lần nữa hiện ra, sau khi quay tròn một trận thì bao phủ thân hình huyết giao vào trong. Từ trong huyết vụ truyền ra tiếng chú ngữ cổ quái, trên trời cao nhất thời hiện ra một đám huyết vân lớn, trong huyết vân truyền ra từng tiếng sét đánh, từng tia chớp hiện ra. "Đây là thần thông gì!". Hàn Lập ngẩn ra. Mặc dù tia chớp trong huyết vân chưa hạ xuống, nhưng hắn đã cảm thấy không ổn. Không hề suy nghĩ thêm, hắn điểm lên đầu, một mảnh hôi quang hà bay ra, hình thành một tầng hôi mạc bảo vệ trên đỉnh đầu.
Tiếp theo thanh quang chợt lóe trên thiên linh cái, một tiểu đỉnh màu xanh hiện ra, từ đó phun ra vô số thanh ti, một thanh sắc cự võng xuất hiện bên dưới hôi mạc.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, thân hình Hàn Lập xoay tròn, bảy mươi hai phi kiếm bắn ra, huyễn hóa thành từng đạo kiếm ảnh không ngừng xoay quanh bốn phía thân thể.
Kim ngân sắc lôi bào tren người cũng bay ra, biến thành một phiến kim ngân phù văn, phiêu phù bất định. Mặt khác hắc khí quay cuồng, một kiện hắc sắt sát giáp cũng hiện ra trên người Hàn Lập, trong nháy mắt hắn đã bày ra năm tầng phòng hộ, mưa gió cũng không lọt.
Mà Hàn Lập lại nhấc tay, một tay chợt lóe hắc ảnh, một hư ảnh tiểu sơn thoáng hiện, mặt khác năm ngón tay kia phất một cái, năm cái bạch cốt khô lâu khi ẩn khi hiện, ngũ sắc quang diễm lưu chuyển bất định.
Xa xa, huyết giao thấy cảnh này thì trong lòng cả kinh, không hề có nửa điểm chần chờ, vội vàng vận chuyển tinh huyết toàn thân, giơ tay điểm một cái vào huyết vân trên không trung.
Trong huyết vân chợt lóe ra huyết quang, chín đạo huyết điện hung hăng đánh xuống, sau khi chợt lóe lên thì chia làm ba lượt trước sau đánh xuống khoảng không trên đỉnh đầu Hàn Lập. Lượt huyết điện thứ nhất đến trước, hung hăng đánh lên hôi sắc quang mạc.
Ngay cả nguyên từ thần quang thần diệu vạn phần, nhưng khi tiếp xúc với hai đạo huyết sắc thiểm điện thì cùng biến mất tại hư không.
Sau một khắc, ba đạo thứ hai đã đánh xuống, chỉ thấy vang lên tiếng oanh long long, thanh sắc ti võng dễ dàng bị phá rách, huyết điện đánh lên trên kiếm ảnh.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Bảy mươi hai khẩu Thanh Trúc Phong Vân kiếm biến thành phòng hộ, phảng phất như hư ảo, không có chút tác dụng.
Huyết điện trực tiếp xuyên thủng lọt qua, trực tiếp đánh lên kim ngân phù văn trên lôi bào.
Một tiếng lôi minh kinh thiên động địa truyền ra, phù văn bao vây lấy lôi quang, đè ép huyết sắc thiểm điện.
Ba đạo thiểm điện phảng phất như ba con huyết xà, liều mạng hướng phía dưới chui đi, nhưng kim ngân sắc lôi quang cũng không yếu thế, bộc phát ra tiếng oanh minh kinh người.
Hiển nhiên uy lực của huyết điện lớn hơn một chút, tam sắc lôi quang sau khi cuồng thiểm vài cái thì kim ngân lôi quang vỡ vụn, ba đạo huyết điện lần nữa đánh xuống sát giáp trên người Hàn Lập.
Hai âm thanh trầm muộn phát ra, Hàn Lập khổ tâm bày ra năm tầng phòng ngự, chỉ trong nháy mắt đều bị kích phá. Mà lúc này, bốn đạo huyết điện cuối cùng đã đánh xuống.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không thấy có bất cứ động tác gì, nhưng kim quang trên người đại phóng, một hư ảnh ba đầu sáu tay hiện lên, hiện ra sáu kim sắc thủ tí, trực tiếp nghênh đón bốn đạo huyết điện trên không trung.
Ngay cả khi Phạm Thánh Chân ma pháp chỉ là hư ảnh thì cũng vượt xa sự tưởng tượng, sáu cánh tay huy động, hóa thành sáu đạo kim quang mơ hồ.
Bốn đạo huyết quang chợt lóe, đánh lên kim quang.
Hai bên chạm nhau, chỉ nhiên lại không phát ra tiếng động nào.
Hai đạo huyết quang chợt lóe lên rồi biến mất cùng sáu đoàn kim quang.
Hai đạo còn lại thì không bị tổn hại, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Hàn Lập.
Thân hình Hàn Lập thoáng lên một cái, hiện ra hai cánh tay khác, giơ thẳng lên trời đánh hai quyền về phía hai đạo huyết điện. Quyền chưa chạm vào huyết điện thì đã huyễn hóa ra quyền ảnh thật lớn.
Đột nhiên ngũ sắc quang diễm lưu chuyển không ngừng, đồng thời phát ra quyền áp cực lớn, phảng phất đè nén cả không khí xung quanh. "Ầm ầm", quang mang chiếu xuống, trường bào trên hai tay của Hàn Lập trong nháy mắt hóa thành tro bụi, lộ ra làn da ánh vàng rực rỡ. Mà quyền ảnh cùng tia chớp trong tiếng bạo liệt đều đồng thời hóa thành tro bụi.
Hàn Lập từ trên không trung rơi xuống, nhưng lập tức đứng thẳng người, nhìn huyết giao phía xa.
Ánh mắt băng hàn dị thường, dường như không chút tổn thương.
Huyết giao trong huyết vụ hút một ngụm lương khí, không có cách nào che dấu sự hoảng sợ trong mắt.
Lúc này, huyết vân trên trời sau khi phóng ra tia chớp thì phảng phất như đã hao hết năng lượng, chỉ một lát đã tan rã.
"Ngươi lại có thể tiếp được mười hai thành Thiên Cương Huyết Lôi của ta! Bất quá ta còn chưa chính thức tu luyện thần thông này thành công, chỉ cần tu vi ta cao hơn một tầng, đồng thời khu sử bốn đợt huyết lôi thì bất luận thế nào, ngươi cũng không có khả năng đỡ được". Mặc dù huyết giao vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn có chút không cam lòng, trầm giọng nói.
Hàn Lập nghe xong thì lam mang trong mắt chớp động, không đáp lời, thân hình đột nhiên thoáng một cái, biến mất trong làn gió nhẹ.
Sau một khắc, huyết vụ trên trời nổi lên cuồng phong, thân hình Hàn Lập quỷ dị hiện ra theo gió, đồng thời hơn mười đạo kim sắc kiếm quang như cuồng phong bạo vũ, chém nhanh xuống.
Kiếm khí tung hoành, hư không gần đó cũng rung động từng đợt, từng đạo bạch ngân giao nhau thoáng hiện ra, trong nháy mắt đã đem huyết vụ bao phủ vào trong kiếm khí.
Nhiều kiếm khí như vậy, thân ảnh bên trong mơ hồ bị chém ra thành vô số mảnh nhỏ, nhưng sau khi huyết vụ tán đi thì chỗ đó cũng trống trơn, không hè thấy thi thể huyết giao.
Hàn Lập có chút ngẩn ra, sau khi đảo qua khắp nơi thì tiếng cuồng tiếu của huyết giao đột nhiên truyền đến từ trên trời cao hơn trăm trượng:
"Ngươi đã tiếp được Thiên Cương Huyết Lôi, huyết mỗ hiển nhiên sẽ không mạo hiểm cùng ngươi tranh đấu. Nhưng nếu ta trở về bẩm lại việc này thì chủ nhân nhất định sẽ cảm thấy hứng thú lớn đối với các hạ. Ưhm, lần sau ta và ngươi sẽ không gặp nhau quá lâu".
Hàn Lập vội vàng quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy chỗ phát ra thanh âm, không gian ba động, một đạo huyết ảnh chợt lóe, lập tức huyết quang nổi lên, hóa thành một đạo huyết hồng bắn nhanh ra.
Cũng không biết huyết giao thi triển độn thuật quỷ dị gì, mà huyết hồng dĩ nhiên lại phi độn trong khi thi triển súc địa thuật. Độn quang nhìn như bình thường, nhưng sau mỗi lần chớp động thì huyết hồng đã ở xa hơn trăm trượng, chỉ sau mấy lần chớp động đã bay đến cuối chân trời. Sau khi lóe lên lần nữa thì biến mất vô ảnh vô tung.
Loại tốc độ này, cho dù Hàn Lập toàn lực phát động phong lôi sí thì cũng không thể đuổi kịp.
Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia kinh nghi, thân hình phiêu phù giữa không trung, nhưng cuối cùng lại không truy đuổi.
Một hồi lâu, hắn nhấc tay lên, đặt trước mắt mình.
Chỉ thấy nguyên bổn hai bàn tay trắng nõn đã hiện lên một phiến màu đen, mơ hồ có mùi cay cay. Ánh mắt Hàn Lập chớp động, trầm mặc không nói. Huyết giao này tuyệt đối là đệ nhất trong Luyện Hư kỳ.
Muốn cùng đối phương sinh tử một hồi thì ngay cả hắn có kim trùng cùng sát thủ cương, phần thắng cũng chỉ có bảy thành.
Thần thông Thiên Cương Huyết Lôi của đối phương thật sự có uy lực rất lớn, hơn nữa thực lực của bảo vật tựa hồ không thể phòng ngự được. Nếu không thì khi nãy lúc bị đối phương công kích, Thanh Trúc Phong Vân kiếm sẽ không phải không có chút tác dụng nào như vậy.
Hơn nữa theo lời đối phương nói, thần thông kinh người này hắn còn chưa luyện thành, điều này không khỏi khiến Hàn Lập cảm thấy khó quyết định.
Bất quá điều khiến Hàn Lập biến sắc chính là "Chủ nhân" mà huyết giao đề cập, không cần phải nói nhiều, tồn tại bực này căn bản không phải hiện tại hắn có thể đối kháng.
Mặc dù Hàn Lập cảm thấy nghi hoặc, nhưng mình khi nào lại đụng chạm loại địch nhân đáng sợ như vậy. Nhưng hiện tại không phải lúc nhàn rỗi mà suy nghĩ, phải trở về mặt đất mới được.
Chỉ có trở lên mặt đất, có trưởng lão Phi Linh tộc thì mấy tên đại địch này không có cách nào bắt được hắn. Trong nháy mắt Hàn Lập đã nghĩ ra được kế hay nhất.
Lúc này hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua cự đại chương ngự đang khiêu chiến với ba người Lôi Lan. Hàn quang trong mắt chợt lóe, liền hóa thành một đạo kim hồng bắn nhanh xuống.
Chương ngư đang miễn cưỡng ngăn chặn ba người Lôi Lan thì chỉ cảm thấy kim quang trước mắt chợt lóe, tiếp theo vô số đạo kiếm khí từ không trung bắn xuống.
Nguyên bổn thân hình vô cùng to lớn của chương ngư chỉ trong nháy mắt đã bị trảm thành vô số đoạn. Một cổ máu tanh lập tức tản ra khắp nơi. Kim quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện ra, sau khi đảo qua ba người Lôi Lan thì lạnh nhạt nói: "Cho các ngươi ba mươi giây hái Minh Diễm quả xuống, sau đó lập tức theo ta trở lên mặt đất. Vượt qua thời gian này, ta sẽ không chờ bất cứ một ai!".
Hàn Lập nói không chút cảm tình.
Năm đó tại Loạn Tinh Hải ở nhân giới đã giết một gã huyết giao hóa hình, cũng giống như yêu vật trước mắt. Bất quá huyết giao đối diện hiển nhiên không phải là yêu thú cấp tấm, mà là tồn tại đáng sợ Luyện Hư hậu kỳ, mới vừa rồi giao thủ, hắn đã biết thần thông yêu vật này cực kỳ đáng sợ, cũng không phải là yêu vật Luyện Hư kỳ bình thường. Tâm niệm Hàn Lập lưu chuyển cực nhanh, âm thầm tự đánh giá nên đối phó với đại địch trước mắt như thế nào. "Một gã Linh Tương kỳ mà có thể đả thương được ta, đích xác rất cổ quái, trách không được chủ nhân lại dặn dò cẩn thân!". Huyết giao nhìn Hàn Lập, lạnh lùng nói. "Chủ nhân!". Hàn Lập nghe thấy thế thì rùng mình.
Huyết giao trước mắt đã là Luyện Hư hậu kỳ, chẳng lẽ chủ nhân của nó là cự yêu Hợp Thể kỳ. Mà loại tồn tại này trong Địa uyên sao lại theo dõi mình, hắn chỉ mới lần đầu tiên đến đây.
Trong lòng Hàn Lập nghi hoặc, sắc mặt âm trầm. "Nếu tiếp theo ngươi có thể tiếp đỡ được một kích này, thì bổn đại nhân lập tức rời đi, tha cho ngươi một con đường sống". Trong mắt huyết giao hiện lên một tia quỷ dị, đột nhiên tựa cười mà không cười, nói.
Tiếp theo yêu vật này mặc kệ Hàn Lập đang ngạc nhiên, hai tay bắt quyết, huyết quang trên người chợt lóe, một tảng lớn huyết quang xoay tròn.
Huyết vụ gần đó, nguyên bổn đã tán đi lại lần nữa hiện ra, sau khi quay tròn một trận thì bao phủ thân hình huyết giao vào trong. Từ trong huyết vụ truyền ra tiếng chú ngữ cổ quái, trên trời cao nhất thời hiện ra một đám huyết vân lớn, trong huyết vân truyền ra từng tiếng sét đánh, từng tia chớp hiện ra. "Đây là thần thông gì!". Hàn Lập ngẩn ra. Mặc dù tia chớp trong huyết vân chưa hạ xuống, nhưng hắn đã cảm thấy không ổn. Không hề suy nghĩ thêm, hắn điểm lên đầu, một mảnh hôi quang hà bay ra, hình thành một tầng hôi mạc bảo vệ trên đỉnh đầu.
Tiếp theo thanh quang chợt lóe trên thiên linh cái, một tiểu đỉnh màu xanh hiện ra, từ đó phun ra vô số thanh ti, một thanh sắc cự võng xuất hiện bên dưới hôi mạc.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, thân hình Hàn Lập xoay tròn, bảy mươi hai phi kiếm bắn ra, huyễn hóa thành từng đạo kiếm ảnh không ngừng xoay quanh bốn phía thân thể.
Kim ngân sắc lôi bào tren người cũng bay ra, biến thành một phiến kim ngân phù văn, phiêu phù bất định. Mặt khác hắc khí quay cuồng, một kiện hắc sắt sát giáp cũng hiện ra trên người Hàn Lập, trong nháy mắt hắn đã bày ra năm tầng phòng hộ, mưa gió cũng không lọt.
Mà Hàn Lập lại nhấc tay, một tay chợt lóe hắc ảnh, một hư ảnh tiểu sơn thoáng hiện, mặt khác năm ngón tay kia phất một cái, năm cái bạch cốt khô lâu khi ẩn khi hiện, ngũ sắc quang diễm lưu chuyển bất định.
Xa xa, huyết giao thấy cảnh này thì trong lòng cả kinh, không hề có nửa điểm chần chờ, vội vàng vận chuyển tinh huyết toàn thân, giơ tay điểm một cái vào huyết vân trên không trung.
Trong huyết vân chợt lóe ra huyết quang, chín đạo huyết điện hung hăng đánh xuống, sau khi chợt lóe lên thì chia làm ba lượt trước sau đánh xuống khoảng không trên đỉnh đầu Hàn Lập. Lượt huyết điện thứ nhất đến trước, hung hăng đánh lên hôi sắc quang mạc.
Ngay cả nguyên từ thần quang thần diệu vạn phần, nhưng khi tiếp xúc với hai đạo huyết sắc thiểm điện thì cùng biến mất tại hư không.
Sau một khắc, ba đạo thứ hai đã đánh xuống, chỉ thấy vang lên tiếng oanh long long, thanh sắc ti võng dễ dàng bị phá rách, huyết điện đánh lên trên kiếm ảnh.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Bảy mươi hai khẩu Thanh Trúc Phong Vân kiếm biến thành phòng hộ, phảng phất như hư ảo, không có chút tác dụng.
Huyết điện trực tiếp xuyên thủng lọt qua, trực tiếp đánh lên kim ngân phù văn trên lôi bào.
Một tiếng lôi minh kinh thiên động địa truyền ra, phù văn bao vây lấy lôi quang, đè ép huyết sắc thiểm điện.
Ba đạo thiểm điện phảng phất như ba con huyết xà, liều mạng hướng phía dưới chui đi, nhưng kim ngân sắc lôi quang cũng không yếu thế, bộc phát ra tiếng oanh minh kinh người.
Hiển nhiên uy lực của huyết điện lớn hơn một chút, tam sắc lôi quang sau khi cuồng thiểm vài cái thì kim ngân lôi quang vỡ vụn, ba đạo huyết điện lần nữa đánh xuống sát giáp trên người Hàn Lập.
Hai âm thanh trầm muộn phát ra, Hàn Lập khổ tâm bày ra năm tầng phòng ngự, chỉ trong nháy mắt đều bị kích phá. Mà lúc này, bốn đạo huyết điện cuối cùng đã đánh xuống.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không thấy có bất cứ động tác gì, nhưng kim quang trên người đại phóng, một hư ảnh ba đầu sáu tay hiện lên, hiện ra sáu kim sắc thủ tí, trực tiếp nghênh đón bốn đạo huyết điện trên không trung.
Ngay cả khi Phạm Thánh Chân ma pháp chỉ là hư ảnh thì cũng vượt xa sự tưởng tượng, sáu cánh tay huy động, hóa thành sáu đạo kim quang mơ hồ.
Bốn đạo huyết quang chợt lóe, đánh lên kim quang.
Hai bên chạm nhau, chỉ nhiên lại không phát ra tiếng động nào.
Hai đạo huyết quang chợt lóe lên rồi biến mất cùng sáu đoàn kim quang.
Hai đạo còn lại thì không bị tổn hại, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Hàn Lập.
Thân hình Hàn Lập thoáng lên một cái, hiện ra hai cánh tay khác, giơ thẳng lên trời đánh hai quyền về phía hai đạo huyết điện. Quyền chưa chạm vào huyết điện thì đã huyễn hóa ra quyền ảnh thật lớn.
Đột nhiên ngũ sắc quang diễm lưu chuyển không ngừng, đồng thời phát ra quyền áp cực lớn, phảng phất đè nén cả không khí xung quanh. "Ầm ầm", quang mang chiếu xuống, trường bào trên hai tay của Hàn Lập trong nháy mắt hóa thành tro bụi, lộ ra làn da ánh vàng rực rỡ. Mà quyền ảnh cùng tia chớp trong tiếng bạo liệt đều đồng thời hóa thành tro bụi.
Hàn Lập từ trên không trung rơi xuống, nhưng lập tức đứng thẳng người, nhìn huyết giao phía xa.
Ánh mắt băng hàn dị thường, dường như không chút tổn thương.
Huyết giao trong huyết vụ hút một ngụm lương khí, không có cách nào che dấu sự hoảng sợ trong mắt.
Lúc này, huyết vân trên trời sau khi phóng ra tia chớp thì phảng phất như đã hao hết năng lượng, chỉ một lát đã tan rã.
"Ngươi lại có thể tiếp được mười hai thành Thiên Cương Huyết Lôi của ta! Bất quá ta còn chưa chính thức tu luyện thần thông này thành công, chỉ cần tu vi ta cao hơn một tầng, đồng thời khu sử bốn đợt huyết lôi thì bất luận thế nào, ngươi cũng không có khả năng đỡ được". Mặc dù huyết giao vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn có chút không cam lòng, trầm giọng nói.
Hàn Lập nghe xong thì lam mang trong mắt chớp động, không đáp lời, thân hình đột nhiên thoáng một cái, biến mất trong làn gió nhẹ.
Sau một khắc, huyết vụ trên trời nổi lên cuồng phong, thân hình Hàn Lập quỷ dị hiện ra theo gió, đồng thời hơn mười đạo kim sắc kiếm quang như cuồng phong bạo vũ, chém nhanh xuống.
Kiếm khí tung hoành, hư không gần đó cũng rung động từng đợt, từng đạo bạch ngân giao nhau thoáng hiện ra, trong nháy mắt đã đem huyết vụ bao phủ vào trong kiếm khí.
Nhiều kiếm khí như vậy, thân ảnh bên trong mơ hồ bị chém ra thành vô số mảnh nhỏ, nhưng sau khi huyết vụ tán đi thì chỗ đó cũng trống trơn, không hè thấy thi thể huyết giao.
Hàn Lập có chút ngẩn ra, sau khi đảo qua khắp nơi thì tiếng cuồng tiếu của huyết giao đột nhiên truyền đến từ trên trời cao hơn trăm trượng:
"Ngươi đã tiếp được Thiên Cương Huyết Lôi, huyết mỗ hiển nhiên sẽ không mạo hiểm cùng ngươi tranh đấu. Nhưng nếu ta trở về bẩm lại việc này thì chủ nhân nhất định sẽ cảm thấy hứng thú lớn đối với các hạ. Ưhm, lần sau ta và ngươi sẽ không gặp nhau quá lâu".
Hàn Lập vội vàng quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy chỗ phát ra thanh âm, không gian ba động, một đạo huyết ảnh chợt lóe, lập tức huyết quang nổi lên, hóa thành một đạo huyết hồng bắn nhanh ra.
Cũng không biết huyết giao thi triển độn thuật quỷ dị gì, mà huyết hồng dĩ nhiên lại phi độn trong khi thi triển súc địa thuật. Độn quang nhìn như bình thường, nhưng sau mỗi lần chớp động thì huyết hồng đã ở xa hơn trăm trượng, chỉ sau mấy lần chớp động đã bay đến cuối chân trời. Sau khi lóe lên lần nữa thì biến mất vô ảnh vô tung.
Loại tốc độ này, cho dù Hàn Lập toàn lực phát động phong lôi sí thì cũng không thể đuổi kịp.
Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia kinh nghi, thân hình phiêu phù giữa không trung, nhưng cuối cùng lại không truy đuổi.
Một hồi lâu, hắn nhấc tay lên, đặt trước mắt mình.
Chỉ thấy nguyên bổn hai bàn tay trắng nõn đã hiện lên một phiến màu đen, mơ hồ có mùi cay cay. Ánh mắt Hàn Lập chớp động, trầm mặc không nói. Huyết giao này tuyệt đối là đệ nhất trong Luyện Hư kỳ.
Muốn cùng đối phương sinh tử một hồi thì ngay cả hắn có kim trùng cùng sát thủ cương, phần thắng cũng chỉ có bảy thành.
Thần thông Thiên Cương Huyết Lôi của đối phương thật sự có uy lực rất lớn, hơn nữa thực lực của bảo vật tựa hồ không thể phòng ngự được. Nếu không thì khi nãy lúc bị đối phương công kích, Thanh Trúc Phong Vân kiếm sẽ không phải không có chút tác dụng nào như vậy.
Hơn nữa theo lời đối phương nói, thần thông kinh người này hắn còn chưa luyện thành, điều này không khỏi khiến Hàn Lập cảm thấy khó quyết định.
Bất quá điều khiến Hàn Lập biến sắc chính là "Chủ nhân" mà huyết giao đề cập, không cần phải nói nhiều, tồn tại bực này căn bản không phải hiện tại hắn có thể đối kháng.
Mặc dù Hàn Lập cảm thấy nghi hoặc, nhưng mình khi nào lại đụng chạm loại địch nhân đáng sợ như vậy. Nhưng hiện tại không phải lúc nhàn rỗi mà suy nghĩ, phải trở về mặt đất mới được.
Chỉ có trở lên mặt đất, có trưởng lão Phi Linh tộc thì mấy tên đại địch này không có cách nào bắt được hắn. Trong nháy mắt Hàn Lập đã nghĩ ra được kế hay nhất.
Lúc này hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua cự đại chương ngự đang khiêu chiến với ba người Lôi Lan. Hàn quang trong mắt chợt lóe, liền hóa thành một đạo kim hồng bắn nhanh xuống.
Chương ngư đang miễn cưỡng ngăn chặn ba người Lôi Lan thì chỉ cảm thấy kim quang trước mắt chợt lóe, tiếp theo vô số đạo kiếm khí từ không trung bắn xuống.
Nguyên bổn thân hình vô cùng to lớn của chương ngư chỉ trong nháy mắt đã bị trảm thành vô số đoạn. Một cổ máu tanh lập tức tản ra khắp nơi. Kim quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện ra, sau khi đảo qua ba người Lôi Lan thì lạnh nhạt nói: "Cho các ngươi ba mươi giây hái Minh Diễm quả xuống, sau đó lập tức theo ta trở lên mặt đất. Vượt qua thời gian này, ta sẽ không chờ bất cứ một ai!".
Hàn Lập nói không chút cảm tình.