Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1410: Lộ diện
Hàn Lập trong lòng hiển nhiên là rất buồn bực, trong tình huống bình thường với thần thông của hắn vốn có thể nháy mắt hình thành bên trong Khốn Ma Võng, độn quang ra khỏi cấm chế.
Nhưng hắn lại đang ẩn thân, nếu như vội vàng dùng đến thần thông phát quang thì lập tức tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Thế là chỉ sau một chút do dự, hắn đã ở bên trong cấm chế.
Khoé mắt Hàn Lập hơi động, chỉ có thể tạm thời đứng bất động ở chỗ cũ, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đi nghĩ lại tất cả những tin tức vừa chớp qua.
Hiển nhiên những người của Xích Dung tộc này là một trong bảy hai chi của Phi Linh tộc, không biết từ chỗ nào mà biết được ba người của Thiên Bằng tộc lúc này sẽ mang hoa Mộc Linh trở về, cho nên mai phục trên con đường mà họ nhất định phải đi qua. Còn những người của Xích Dung tộc dám làm như vậy có lẽ chính là vì một nhân vật rất lớn của Thiên Bằng tộc đã chết, cả Thiên Bằng tộc cũng khó tự bảo vệ được bản thân mình.
Nhưng nếu cứ như vậy, những ý định ban đầu của hắn há chẳng phải là hỏng hết rồi sao. Lẽ nào phải vứt bỏ Thiên Bằng tộc, đi trà trộn vào nơi tập trung của đám Phi Linh tộc khác ư?
Điều này có vẻ không ổn. Dù sao nhìn từ ngoại hình, người Thiên Bằng tộc và người của Nhân tộc cũng không có gì khác biệt. Còn Phi Linh tộc, những chi khác thì không biết, nhưng nhìn dáng vẻ người Xích Dung tộc e rằng tìm một chi dễ trà trộn vào giống như Thiên Bằng tộc không phải là dễ.
Ý nghĩ của Hàn Lập lướt qua nhanh như chớp, đồng thời chú ý nhìn về phía đại chiến của người Thiên Bằng tộc và người Xích Dung tộc sau khi biến ảo ở phía không xa.
Ở đó, những âm thanh ầm ầm inh tai nhức óc vang lên, vô số những hồ quang điện lớn như con ngân mãng quay cuồng gào rít. Ba con ngân điểu dường như hoá thân thành lôi điện, miệng vuốt cùng phối hợp, anh dũng khác thường. Nhưng dưới sự bao vây của nhiều con hỏa điểu như vậy, chúng đã trở nên yếu thế.
Những con hỏa điểu này không những thần thông hoả diệm cuồn cuộn, cho dù ngẫu nhiên bị ngân điểu tấn công vào người, chỉ cần hoả diệm sáng lên, những vết thương sẽ lập tức hồi phục như thường, giống như cơ thể bất diệt vậy, mà hơn nữa con ngân điểu này sẽ bị ngọn lửa kia quấn quanh người, toàn thân lôi quang phát sáng, cho dù có bình yêu vô sự thì ngân quang phát ra trên người nó cũng nhất định sẽ bị mờ nhạt đi.
Trong lúc chúng đang tranh đấu trên không, không biết là từ lúc nào đã nổi lên một viên châu màu đỏ đậm, phát ra ánh sáng màu lửa nhạt, bao phủ toàn bộ mọi vật phía dưới nội trong mười mấy trượng.
"Phong Khiếu, ngươi và ta đồng cấp, nhưng ta có Hỏa long châu trợ giúp, xem ngươi làm sao thành đối thủ của ta" Trong khi tranh đấu, một con hỏa điểu cực lớn cơ thể rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với những con đồng loại, phát ra những tiếng cười cổ quái.
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, một con ngân điểu đột nhiên giơ vuốt lên, lập tức năm luồng ánh sáng trắng mờ loé lên rồi vụt tắt bắn vào không trung, một khắc sau chém thẳng vào viên châu.
"Ầm ầm" mấy tiếng, trên bề mặt Hỏa long châu chợt hiện lên một lớp ánh sáng màu đỏ, dễ dàng ngăn lại năm vuốt đó.
"Ha ha, Phong Khiếu huynh, ngươi đừng có nghĩ mình gặp may như vậy, viên Hỏa long châu này ta sớm đã mời một vị trưởng lão trong tộc bày bố cấm chế rồi, chỉ dựa vào một tên Phi Linh cấp cao như ngươi thì hoàn toàn không có cách nào làm tổn hại được nó".
Con hỏa điểu ha hả mấy tiếng, hai cánh vô mạnh lên, lập tức ngọn lửa cuốn tất cả đi.
Ở phía dưới, mặc cho ba con ngân điểu không chế lôi quang muốn tháo chạy khỏi phạm vi bao phủ của Hỏa long châu, thì viên châu lại đuổi sát không tha, hoàn toàn không có cách nào vứt bỏ được, hơn nữa còn vì phân tâm nên ba con ngân điểu liên tiếp bị thương, hồ quang lấp lánh bên ngoài cũng dần dần mờ nhạt đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, con hỏa điểu càng điên cuồng công kích không ngừng.
Ba con ngân điểu chỉ có thể chống đỡ khổ cực trong biển lửa.
Đại hán trọc đầu biến thành con hỏa điểu nhìn thấy vậy, liền cười một tiếng lạnh lùng, từ mồm lại phát ra những tiếng kêu rõ ràng chói tai.
Con cự cầm hai đầu đó cuối cùng cũng đã hành động.
Chỉ nhìn thấy hai cánh của chúng dang ra, hai cái đầu đồng thời phát ra những tiếng kêu u ám, thân hình khổng lồ thoáng rung động, rồi lại biến thành một màn ráng màu ngũ sắc, bắn thẳng vào ba con ngân điểu, cuốn chúng bay đi.
Ba con ngân điểu nhìn thấy cảnh này vô cùng hoảng hốt, một con trong đó đột nhiên hét to:
"Mau thi triển Lôi độn thuật trốn đi nhanh. Không thể chính diện ngăn cản con hỏa điểu này".
Lời này vừa phát ra khỏi miệng thì ba con ngân điểu thoắt cái đã biến thành ba đường ngân hồ bắn nhanh ra khỏi biển lửa, trên đường đi, cơ thể đột nhiên bị trúng mấy đòn tấn công nghiêm trọng.
Nhưng chúng vừa thoát ra khỏi biển thì đã biến mất không thấy tung tích.
Ráng ngũ sắc quay một vòng trên không trung, lập tức ánh sáng mờ loé lên, lại một lần nữa xuất hiện con cự cầm hai đầu. Hai cái đầu của nó không ngừng nhìn sang hai bên.
Viên Hỏa long châu trên không trung cũng quay tròn không ngừng tại chỗ cũ, hình như đã mất đi tung tích của ba con ngân điểu.
Mấy con hỏa điểu nhìn thấy đều ngẩn người ra, con có đôi cánh lớn nhất trong đấy thu cánh lại, rồi một lần nữa lại hoá thành hình người trong nngọn lửa hừng hực.
Đó chính là vị đại hán trọc đầu tên Thiên Minh.
Hắn nhìn hướng về phía ba đường ngân hồ đã biến mất, rồi cất lên một tiếng cười lạnh:
"Đừng tưởng rằng mượn lôi lực để ẩn thân thì ta sẽ không có cách nào tìm ra các ngươi. Lần này ngoài việc mượn uy lực của Hỏa long châu ra, ta còn mang theo cả Thông linh chi phong. Ta đã đem tinh hạch của Thiên Bằng tộc các ngươi cho nó phân biệt rồi, cho dù các người có tu luyện thuật lôi độn đến cực trí thì cũng không có cách nào trốn được sự tìm kiếm của nó đâu".
Lời nói vừa buông xuống thì đại hán trọc đầu đột nhiên há to mồm, một bình hồ lô màu đỏ bắn ra.
Vật này quay vòng vòng chuyển dần xuống, miệng hồ lô hướng xuống dưới, đột nhiên mấy con ong độc màu vàng kêu những tiếng ù ù bay ra, một một con đều lớn vài tấc, trên người phát ra một thứ ánh sáng linh quang nhàn nhạt.
Đại hán kêu lên mấy tiếng cổ quái, ngón tay chỉ về hướng mấy con ngân điểu biến mất.
Lập tức mấy con linh phong kêu lên một tiếng rồi bay đi.
Đại hán cười một cách độc ác, rồi giơ tay ra một chiêu ở phía sau.
Lập tức tất cả nhưng con hỏa điểu do Xích Dung tộc hoá thành đều dang hai đôi cánh lên, đuổi theo sau những con linh phong.
Con cự cầm hai đầu cũng tiến sát theo.
Một khắc sau, điệu cười hiểm ác trên mặt đại hán trọc đầu ngưng lại.
Sau khi mấy con linh phong bay quay tròn bốn phía, lại tụ về một nơi, tất cả hướng về một chỗ, trên dưới quay tròn không ngừng.
Tại sao lại chỉ tìm thấy một tên Thiên Bằng tộc.
Tất cả những người của Xích Dung tộc đều có chút mơ hồ, không hiểu.
Nhưng đại hán trọc đầu lại quyết đoán dị thường, lập tức phản ứng lại, bống nhiên há mồm phun ra hai chữ "động thủ".
Nhưng chưa đợi mấy con hỏa điểu bay tới, thì ở nơi mà những con linh phong bao vây lại hiện ra một nam tử, trên không trung bỗng phát ra những quang hà màu xám, linh quang lướt qua trong hư không, những thứ bị linh quang quét vào trong thì lập tức biến mất hình mất dạng.
Mấy con hỏa điểu vô cùng kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì mà há to mồm ra, lập tức những tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Một màn quỷ dị xuất hiện. Chỉ nhìn thấy phía dưới ánh sáng xám đó là những cây cột lửa đang làm tan chảy mọi thứ bên trong quang hà, thoắt cái tất cả đã hoá thành hư không.
Lần này, những con hỏa điểu đều bị dọa một trận, thân hình vốn khí thế hừng hực đang xông lên lập tức dừng lại, đều nhìn chằm chằm kinh ngạc vào bóng một nam tử lạ mặt đang dần dần xuất hiện từ trong ánh sáng xám ra.
Người này toàn thân mặc thanh bào, dung nhan bình thường, đằng sau lưng có mang một đôi cánh màu trắng, đó cũng là người của Phi Linh tộc, nhưng hoàn toàn không phải là một trong ba người của Thiên Bằng tộc.
"Các hạ là ai?" Đại hán trọc đầu ngạc nhiên, lập tức quát lớn lên, trên người bỗng phát ra một khí thế cực kì đáng sợ.
"Là ai chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?" Người mặc thanh bào mìm cười trả lời, đó chính là Hàn Lập, người bị lộ thân phận ngoài ý muốn.
Vẻ mặt hắn trông rất ung dung, nhưng trong lòng thì thầm oán trách.
Đang là cuộc tranh đấu của người dị tộc, tại sao đột nhiên lại lôi hắn vào. Hắn không phải là người của Thiên Bằng tộc, những con linh phong đấy tại sao lại tìm thấy hắn?
Hàn Lập thầm nghĩ, có lẽ việc này có liên quan đến mình luyện hoá xương cánh của lôi bằng vào Phong Lôi Sí.
Cũng may lúc hắn hiện hình thì không những cánh Phong Lôi đã biến đổi màu sắc, mà còn hoá thành đôi cánh có kích cỡ và hình dáng giống với người của Thiên Bằng tộc, như vậy cũng không sợ ai nhận ra sơ hở gì.
"Thiên Bằng nnhân?" Ánh mắt đại hán trọc đầu lướt nhìn quan khuôn mặt và đằng sau Hàn Lập, sát khí lập tức hiện lên.
Hàn Lập mỉm cười không nói.
"Bất kể tại sao ngươi xuất hiện tại nơi này, nhưng nếu đã bị ta bắt gặp, thì chỉ có con đường chết thôi. Giết hắn" Đại hán trọc đầu ra lệnh lạnh lùng khác thường.
Lập tức những con hỏa điểu ở bốn hướng xông tới, hai cánh mà móng rung lên, mười mấy vuốt lửa đan chéo vào nhau trong ngọn lửa cuồn cuộn, lăn thẳng vào Hàn Lập.
Chính vào lúc này, viên Hỏa long châu sáng lên, không biết tại sao thoắt một cái mà từ một nơi xa đến vài chục trượng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Một màn ánh sáng đỏ đồng thời phát ra.
Hàn Lập hơi nhăn mày, cũng không nhìn vào những cử động khác mà chỉ vung bàn tay đen lên, những luồng ánh sáng màu xám phía trước người cũng dâng cao lên bội phần, những móng vuốt và ngọn lửa lập tức bị dừng lại ở trong đó, tiếp theo đó phía dưới luồng ánh sáng đang chớp động bị xé nhỏ ra thành bột vụn và biến mất.
Đồng thời, hai đôi cánh phía sau lưng Hàn Lập cũng phát ra tiếng kêu, thân hình mờ nhạt đi, rồi biến mất trong ánh lôi quang ngân sắc. Và một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở bên trên viên Hỏa long châu, một cánh tay hắn lướt qua đã nắm lấy được viên châu trong tay.
Viện Hỏa long châu kêu "oành" một tiếng, không những phát ra màu lửa đỏ bao phủ, mà còn hoá hình trên không biến thành một con cự mãng màu đỏ đậm dài vài trượng, há mồm ra cắn mạnh vào tay Hàn Lập.
"Phành" một tiếng, kim quang trên cánh tay phát ra, hiện lên một tầng kim lân, trên chỗ mà con hoả mãng cắn vào lại hoàn toàn không có thương tích gì, cứng như thép đã được tinh chế.
Rồi năm đầu ngón tay của hắn đột nhiên dùng một lực rất mạnh nắm chặt vào viên châu, ánh sáng nhạt nhạt đằng sau lưng bỗng loé lên, truyền ra một tiếng giòn vang.
Không những mặt ngoài của viên Hỏa long châu bị siết cho vỡ ra, mà ngay cả phần thân bên trong cũng bị sức mạnh cực lớn trên người Hàn Lập làm cho nứt vụn ra.
Hai cánh tay hắn lại chà sát vào nhau, mười đầu ngón tay giơ lên, một đống bụi màu đỏ bay lả tả ra.
Từ khi Hàn Lập hoá giải đòn tấn công của bọn chúng đến lúc biến vào không trung rồi dùng một tay siết nát viên Hỏa long châu, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian phút chốc.
Đám người Xích Dung tộc phía dưới nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
"Ngươi đã huỷ đi bảo vật của Xích Dung tộc ta" Đại hán trọc đầu tuy cũng hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ đến hậu quả sau khi viên Hỏa long châu bị huỷ, không khỏi phẫn nộ xen lẫn kinh sợ.
Những tiếng the thé phát ra từ mồm hắn, thân hình chợt động đậy, một lần nữa hoá thành con hỏa điểu cực đại bay vụt lên, và con cự cầm hai đầu cũng hoá thành một luồng quang hà cuồn cuộn ào tới.
Nhưng hắn lại đang ẩn thân, nếu như vội vàng dùng đến thần thông phát quang thì lập tức tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Thế là chỉ sau một chút do dự, hắn đã ở bên trong cấm chế.
Khoé mắt Hàn Lập hơi động, chỉ có thể tạm thời đứng bất động ở chỗ cũ, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đi nghĩ lại tất cả những tin tức vừa chớp qua.
Hiển nhiên những người của Xích Dung tộc này là một trong bảy hai chi của Phi Linh tộc, không biết từ chỗ nào mà biết được ba người của Thiên Bằng tộc lúc này sẽ mang hoa Mộc Linh trở về, cho nên mai phục trên con đường mà họ nhất định phải đi qua. Còn những người của Xích Dung tộc dám làm như vậy có lẽ chính là vì một nhân vật rất lớn của Thiên Bằng tộc đã chết, cả Thiên Bằng tộc cũng khó tự bảo vệ được bản thân mình.
Nhưng nếu cứ như vậy, những ý định ban đầu của hắn há chẳng phải là hỏng hết rồi sao. Lẽ nào phải vứt bỏ Thiên Bằng tộc, đi trà trộn vào nơi tập trung của đám Phi Linh tộc khác ư?
Điều này có vẻ không ổn. Dù sao nhìn từ ngoại hình, người Thiên Bằng tộc và người của Nhân tộc cũng không có gì khác biệt. Còn Phi Linh tộc, những chi khác thì không biết, nhưng nhìn dáng vẻ người Xích Dung tộc e rằng tìm một chi dễ trà trộn vào giống như Thiên Bằng tộc không phải là dễ.
Ý nghĩ của Hàn Lập lướt qua nhanh như chớp, đồng thời chú ý nhìn về phía đại chiến của người Thiên Bằng tộc và người Xích Dung tộc sau khi biến ảo ở phía không xa.
Ở đó, những âm thanh ầm ầm inh tai nhức óc vang lên, vô số những hồ quang điện lớn như con ngân mãng quay cuồng gào rít. Ba con ngân điểu dường như hoá thân thành lôi điện, miệng vuốt cùng phối hợp, anh dũng khác thường. Nhưng dưới sự bao vây của nhiều con hỏa điểu như vậy, chúng đã trở nên yếu thế.
Những con hỏa điểu này không những thần thông hoả diệm cuồn cuộn, cho dù ngẫu nhiên bị ngân điểu tấn công vào người, chỉ cần hoả diệm sáng lên, những vết thương sẽ lập tức hồi phục như thường, giống như cơ thể bất diệt vậy, mà hơn nữa con ngân điểu này sẽ bị ngọn lửa kia quấn quanh người, toàn thân lôi quang phát sáng, cho dù có bình yêu vô sự thì ngân quang phát ra trên người nó cũng nhất định sẽ bị mờ nhạt đi.
Trong lúc chúng đang tranh đấu trên không, không biết là từ lúc nào đã nổi lên một viên châu màu đỏ đậm, phát ra ánh sáng màu lửa nhạt, bao phủ toàn bộ mọi vật phía dưới nội trong mười mấy trượng.
"Phong Khiếu, ngươi và ta đồng cấp, nhưng ta có Hỏa long châu trợ giúp, xem ngươi làm sao thành đối thủ của ta" Trong khi tranh đấu, một con hỏa điểu cực lớn cơ thể rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với những con đồng loại, phát ra những tiếng cười cổ quái.
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, một con ngân điểu đột nhiên giơ vuốt lên, lập tức năm luồng ánh sáng trắng mờ loé lên rồi vụt tắt bắn vào không trung, một khắc sau chém thẳng vào viên châu.
"Ầm ầm" mấy tiếng, trên bề mặt Hỏa long châu chợt hiện lên một lớp ánh sáng màu đỏ, dễ dàng ngăn lại năm vuốt đó.
"Ha ha, Phong Khiếu huynh, ngươi đừng có nghĩ mình gặp may như vậy, viên Hỏa long châu này ta sớm đã mời một vị trưởng lão trong tộc bày bố cấm chế rồi, chỉ dựa vào một tên Phi Linh cấp cao như ngươi thì hoàn toàn không có cách nào làm tổn hại được nó".
Con hỏa điểu ha hả mấy tiếng, hai cánh vô mạnh lên, lập tức ngọn lửa cuốn tất cả đi.
Ở phía dưới, mặc cho ba con ngân điểu không chế lôi quang muốn tháo chạy khỏi phạm vi bao phủ của Hỏa long châu, thì viên châu lại đuổi sát không tha, hoàn toàn không có cách nào vứt bỏ được, hơn nữa còn vì phân tâm nên ba con ngân điểu liên tiếp bị thương, hồ quang lấp lánh bên ngoài cũng dần dần mờ nhạt đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, con hỏa điểu càng điên cuồng công kích không ngừng.
Ba con ngân điểu chỉ có thể chống đỡ khổ cực trong biển lửa.
Đại hán trọc đầu biến thành con hỏa điểu nhìn thấy vậy, liền cười một tiếng lạnh lùng, từ mồm lại phát ra những tiếng kêu rõ ràng chói tai.
Con cự cầm hai đầu đó cuối cùng cũng đã hành động.
Chỉ nhìn thấy hai cánh của chúng dang ra, hai cái đầu đồng thời phát ra những tiếng kêu u ám, thân hình khổng lồ thoáng rung động, rồi lại biến thành một màn ráng màu ngũ sắc, bắn thẳng vào ba con ngân điểu, cuốn chúng bay đi.
Ba con ngân điểu nhìn thấy cảnh này vô cùng hoảng hốt, một con trong đó đột nhiên hét to:
"Mau thi triển Lôi độn thuật trốn đi nhanh. Không thể chính diện ngăn cản con hỏa điểu này".
Lời này vừa phát ra khỏi miệng thì ba con ngân điểu thoắt cái đã biến thành ba đường ngân hồ bắn nhanh ra khỏi biển lửa, trên đường đi, cơ thể đột nhiên bị trúng mấy đòn tấn công nghiêm trọng.
Nhưng chúng vừa thoát ra khỏi biển thì đã biến mất không thấy tung tích.
Ráng ngũ sắc quay một vòng trên không trung, lập tức ánh sáng mờ loé lên, lại một lần nữa xuất hiện con cự cầm hai đầu. Hai cái đầu của nó không ngừng nhìn sang hai bên.
Viên Hỏa long châu trên không trung cũng quay tròn không ngừng tại chỗ cũ, hình như đã mất đi tung tích của ba con ngân điểu.
Mấy con hỏa điểu nhìn thấy đều ngẩn người ra, con có đôi cánh lớn nhất trong đấy thu cánh lại, rồi một lần nữa lại hoá thành hình người trong nngọn lửa hừng hực.
Đó chính là vị đại hán trọc đầu tên Thiên Minh.
Hắn nhìn hướng về phía ba đường ngân hồ đã biến mất, rồi cất lên một tiếng cười lạnh:
"Đừng tưởng rằng mượn lôi lực để ẩn thân thì ta sẽ không có cách nào tìm ra các ngươi. Lần này ngoài việc mượn uy lực của Hỏa long châu ra, ta còn mang theo cả Thông linh chi phong. Ta đã đem tinh hạch của Thiên Bằng tộc các ngươi cho nó phân biệt rồi, cho dù các người có tu luyện thuật lôi độn đến cực trí thì cũng không có cách nào trốn được sự tìm kiếm của nó đâu".
Lời nói vừa buông xuống thì đại hán trọc đầu đột nhiên há to mồm, một bình hồ lô màu đỏ bắn ra.
Vật này quay vòng vòng chuyển dần xuống, miệng hồ lô hướng xuống dưới, đột nhiên mấy con ong độc màu vàng kêu những tiếng ù ù bay ra, một một con đều lớn vài tấc, trên người phát ra một thứ ánh sáng linh quang nhàn nhạt.
Đại hán kêu lên mấy tiếng cổ quái, ngón tay chỉ về hướng mấy con ngân điểu biến mất.
Lập tức mấy con linh phong kêu lên một tiếng rồi bay đi.
Đại hán cười một cách độc ác, rồi giơ tay ra một chiêu ở phía sau.
Lập tức tất cả nhưng con hỏa điểu do Xích Dung tộc hoá thành đều dang hai đôi cánh lên, đuổi theo sau những con linh phong.
Con cự cầm hai đầu cũng tiến sát theo.
Một khắc sau, điệu cười hiểm ác trên mặt đại hán trọc đầu ngưng lại.
Sau khi mấy con linh phong bay quay tròn bốn phía, lại tụ về một nơi, tất cả hướng về một chỗ, trên dưới quay tròn không ngừng.
Tại sao lại chỉ tìm thấy một tên Thiên Bằng tộc.
Tất cả những người của Xích Dung tộc đều có chút mơ hồ, không hiểu.
Nhưng đại hán trọc đầu lại quyết đoán dị thường, lập tức phản ứng lại, bống nhiên há mồm phun ra hai chữ "động thủ".
Nhưng chưa đợi mấy con hỏa điểu bay tới, thì ở nơi mà những con linh phong bao vây lại hiện ra một nam tử, trên không trung bỗng phát ra những quang hà màu xám, linh quang lướt qua trong hư không, những thứ bị linh quang quét vào trong thì lập tức biến mất hình mất dạng.
Mấy con hỏa điểu vô cùng kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì mà há to mồm ra, lập tức những tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Một màn quỷ dị xuất hiện. Chỉ nhìn thấy phía dưới ánh sáng xám đó là những cây cột lửa đang làm tan chảy mọi thứ bên trong quang hà, thoắt cái tất cả đã hoá thành hư không.
Lần này, những con hỏa điểu đều bị dọa một trận, thân hình vốn khí thế hừng hực đang xông lên lập tức dừng lại, đều nhìn chằm chằm kinh ngạc vào bóng một nam tử lạ mặt đang dần dần xuất hiện từ trong ánh sáng xám ra.
Người này toàn thân mặc thanh bào, dung nhan bình thường, đằng sau lưng có mang một đôi cánh màu trắng, đó cũng là người của Phi Linh tộc, nhưng hoàn toàn không phải là một trong ba người của Thiên Bằng tộc.
"Các hạ là ai?" Đại hán trọc đầu ngạc nhiên, lập tức quát lớn lên, trên người bỗng phát ra một khí thế cực kì đáng sợ.
"Là ai chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?" Người mặc thanh bào mìm cười trả lời, đó chính là Hàn Lập, người bị lộ thân phận ngoài ý muốn.
Vẻ mặt hắn trông rất ung dung, nhưng trong lòng thì thầm oán trách.
Đang là cuộc tranh đấu của người dị tộc, tại sao đột nhiên lại lôi hắn vào. Hắn không phải là người của Thiên Bằng tộc, những con linh phong đấy tại sao lại tìm thấy hắn?
Hàn Lập thầm nghĩ, có lẽ việc này có liên quan đến mình luyện hoá xương cánh của lôi bằng vào Phong Lôi Sí.
Cũng may lúc hắn hiện hình thì không những cánh Phong Lôi đã biến đổi màu sắc, mà còn hoá thành đôi cánh có kích cỡ và hình dáng giống với người của Thiên Bằng tộc, như vậy cũng không sợ ai nhận ra sơ hở gì.
"Thiên Bằng nnhân?" Ánh mắt đại hán trọc đầu lướt nhìn quan khuôn mặt và đằng sau Hàn Lập, sát khí lập tức hiện lên.
Hàn Lập mỉm cười không nói.
"Bất kể tại sao ngươi xuất hiện tại nơi này, nhưng nếu đã bị ta bắt gặp, thì chỉ có con đường chết thôi. Giết hắn" Đại hán trọc đầu ra lệnh lạnh lùng khác thường.
Lập tức những con hỏa điểu ở bốn hướng xông tới, hai cánh mà móng rung lên, mười mấy vuốt lửa đan chéo vào nhau trong ngọn lửa cuồn cuộn, lăn thẳng vào Hàn Lập.
Chính vào lúc này, viên Hỏa long châu sáng lên, không biết tại sao thoắt một cái mà từ một nơi xa đến vài chục trượng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Một màn ánh sáng đỏ đồng thời phát ra.
Hàn Lập hơi nhăn mày, cũng không nhìn vào những cử động khác mà chỉ vung bàn tay đen lên, những luồng ánh sáng màu xám phía trước người cũng dâng cao lên bội phần, những móng vuốt và ngọn lửa lập tức bị dừng lại ở trong đó, tiếp theo đó phía dưới luồng ánh sáng đang chớp động bị xé nhỏ ra thành bột vụn và biến mất.
Đồng thời, hai đôi cánh phía sau lưng Hàn Lập cũng phát ra tiếng kêu, thân hình mờ nhạt đi, rồi biến mất trong ánh lôi quang ngân sắc. Và một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở bên trên viên Hỏa long châu, một cánh tay hắn lướt qua đã nắm lấy được viên châu trong tay.
Viện Hỏa long châu kêu "oành" một tiếng, không những phát ra màu lửa đỏ bao phủ, mà còn hoá hình trên không biến thành một con cự mãng màu đỏ đậm dài vài trượng, há mồm ra cắn mạnh vào tay Hàn Lập.
"Phành" một tiếng, kim quang trên cánh tay phát ra, hiện lên một tầng kim lân, trên chỗ mà con hoả mãng cắn vào lại hoàn toàn không có thương tích gì, cứng như thép đã được tinh chế.
Rồi năm đầu ngón tay của hắn đột nhiên dùng một lực rất mạnh nắm chặt vào viên châu, ánh sáng nhạt nhạt đằng sau lưng bỗng loé lên, truyền ra một tiếng giòn vang.
Không những mặt ngoài của viên Hỏa long châu bị siết cho vỡ ra, mà ngay cả phần thân bên trong cũng bị sức mạnh cực lớn trên người Hàn Lập làm cho nứt vụn ra.
Hai cánh tay hắn lại chà sát vào nhau, mười đầu ngón tay giơ lên, một đống bụi màu đỏ bay lả tả ra.
Từ khi Hàn Lập hoá giải đòn tấn công của bọn chúng đến lúc biến vào không trung rồi dùng một tay siết nát viên Hỏa long châu, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian phút chốc.
Đám người Xích Dung tộc phía dưới nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
"Ngươi đã huỷ đi bảo vật của Xích Dung tộc ta" Đại hán trọc đầu tuy cũng hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ đến hậu quả sau khi viên Hỏa long châu bị huỷ, không khỏi phẫn nộ xen lẫn kinh sợ.
Những tiếng the thé phát ra từ mồm hắn, thân hình chợt động đậy, một lần nữa hoá thành con hỏa điểu cực đại bay vụt lên, và con cự cầm hai đầu cũng hoá thành một luồng quang hà cuồn cuộn ào tới.