Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1328: Man Thú Nhân
"Là man thú nhân? Mau giết hắn, đừng để hắn thi triển ra thần thông nhân thú hợp nhất." Vừa nhìn thấy hình dáng của quái nhân, Mã đạo sĩ như gặp phải rắn rết bọ cạp, lập tức kêu lên thất thanh.
Vừa nghe thấy mấy chữ "man thú nhân", đám đại hán bích nhãn dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Những loại cổ bảo ngoại giới hiếm gặp như "Xích", "Ấn", "Phiên"…, lập tức được họ sử dụng đồng thời với đủ mọi sắc quang.
Linh quang chớp động, thoắt một cái quái nhân và cự thú ở phía dưới đều đã che phủ hết uy năng của bảo vật.
Xem ra dị tộc mà đám thủ hạ của Hàn Lập gọi là "Man thú nhân" thật sự đáng nể khác thường.
Nhưng điều mà làm cho đám đại hán bích nhãn buồn bực chính là Hàn Lập không có ý định ra tay. Sau khi đã bóc trần huyễn hoá của man thú nhân, hắn chỉ hai tay để sau lưng rồi đứng lơ lửng một bên, tất cả hoàn toàn giao cho bọn họ.
Đám người đại hán bích nhãn trong lòng buồn bực, nhưng những đòn phản kích của quái nhân phía dưới làm cho bọn họ không có cơ hội để hỏi Hàn Lập.
Chỉ thấy trong mồm quái nhân phát ra một tiếng cười quái dị, thoáng một cái, cơn lốc màu vàng đó lại hiện lên, quay một vòng, rồi tiến lên trên. Đồng thời quái thú ở phía dưới cũng đột nhiên toàn thân phát ra dị quang xanh biếc, lại mọc ra vô số những xúc tu từ trên người.
Những xúc tu này vung lên, hoá thành quang ảnh màu xanh, phối hợp với cơn lốc tấn công lên trên không.
Bất luận là lôi quang pháp bảo phóng ra, lửa cháy công kích hay là kiếm khí đao quang đã từng tung hoành khắp nơi thì vừa chạm vào cơn lốc đều một đi không trở lại, biến thành vô hình, còn khi đánh nhau với quang ảnh màu xanh thì lại bị bắn ngược trở lại.
Đám đại hán bĩch nhãn tay chân luống cuống, lại không biết làm gì nữa.
Chính lúc Hàn Lập đang khoanh tay đứng nhìn không động thủ, ai cũng không chú ý đến, thì những con cá ngân sắc dưới đầm nước lại không biết từ lúc nào ngưng tụ lại biến thành hai đàn lớn, ánh sáng bạc nhàn nhạt phát ra, rồi đột nhiên huyễn hoá thành hai con ngươi màu bạc.
Cơ hồ cùng với lúc này, nhìn thấy mặt nước khác thường cùng gợn sóng, lại lộ ra một cái mồn to vài trượng trong suốt, bên trong hàm răng nanh lóng lánh như lưỡi băng.
Đầm nước này cũng là quái thú toàn thân trong suốt huyễn hoá thành.
Lúc này cơ thể con cự thú trong suốt vừa động đậy liền nhảy bổ về phía Hàn Lập đang ở trên không trung.
Nó không những trong suốt mà hành động cũng vô thanh vô tức, dường như cả cơ thể đều vô hình.
Hàn Lập lại vẫn đứng yên lặng quan sát bên kia trận đại chiến, không động đậy chút nào, dường như hoàn toàn không có phát hiện ra điều dị thường bên dưới.
Trong nháy mắt, cự thú trong suốt đã cách Hàn Lập không quá vài trượng, hai con ngươi màu bạc vẻ bạo ngược loé lên, há chiếc mồm to cắn về phía Hàn Lập.
Sau lưng Hàn Lập bụi quang chợt nhấp nháy, Nguyên Từ thần quang dị thường sượt qua, hoá thành vô số những tia ánh sáng nhỏ dài bắt thắng xuống như mưa.
Cự thú cả kinh, muốn lẩn trốn, nhưng đã quá muộn! Như một trận mưa đánh. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tia sáng trong suốt xuyên thủng qua người con cự thú, rồi cuốn một vòng, liền quấn chặt lấy một phần lớn cơ thể con cự thú.
Thân hình Hàn Lập như nhoà đi một chút, người như phảng phất chút ma quỷ, quay người đối diện với cự thú.
Mồm không nói một lời nào, chỉ ngồi xuống. Vù vù quả núi nhỏ bắn ra ngoài.
Quả núi này quay tròn, phình to ra vô số lần, đột nhiên biến thành một ngọn cự phong cao hơn trăm trượng, xuất hiện ở bên trên con cự thú trong suốt.
Cự thú vừa nhìn thấy cảnh này, biết là bất ổn, lúc này thân hình liền run rẩy, muốn chạy trốn
Nhưng đáng tiếc cơ thể vốn có của con cự thú này là dị thú thuộc tính nước, thân thuộc nhóm ngũ hành, làm sao dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Từ thần quang.
Chỉ nhìn thấy những sợi quang hiện lên, lại càng quấn chặt con thú lại.
Còn Hàn Lập trong mồm đã lẩm bẩm gì đó.
Sau khi phát ra một tiếng rầm rầm, ngọn cự phong rơi xuống, hiển nhiên rơi thẳng từ không trung đè xuống con cự thú
"Rầm rầm" một loạt tiếng kêu lớn vang lên.
Ngọn núi đã đè hơn một nửa thân con cự thú xuống đất, hết sức đè nó xuống đất, làm cho nó không có cách nào nhúc nhích được.
Hàn Lập khuôn mặt không chút biểu hiện thăm dò con cự thú.
Một tiếng rống từ phía sau truyền đến, Hàn Lập hơi nheo mắt lại, từ từ quay người.
Đó chính là quái nhân màu xanh không thể tách rời cơ thể đang đấu với đám đại hán bích nhãn, vừa nhìn thấy cự thú trong suốt bị Hàn Lập chế ngự, thì trong mồm liền phát ra tiếng kêu lớn đáng sợ.
Quái nhân không còn khống chế được cơn lốc và đám đại hán bích nhãn, mà một tay vỗ vào thân con cự thú, cơ thể bay nhanh xuống dưới, thoắt cái đã biến mất vào trong cơ thể cự thú.
"Không được, hắn sắp hợp thể rồi. Mau ngăn lại."
Đại Hán bích nhãn nhìn thấy Hàn Lập không động sắc mà đã diệt được một con cự thú khác, trong lòng vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy cử động của quái nhân thì vẻ mặt lại trở nên căng thẳng.
Đám thiếu niên họ Doanh vừa thấy lời này đều kinh hãi, vội vàng rót linh lực vào trong bảo vật của mình, để trong nháy mắt uy năng của nó tăng lên bội phần.
Chỉ trong chốc lát, cơn lốc màu vàng không có người điều khiển đã bị những bảo vật đánh tan, nhưng đúng vào lúc này, cơ thể con cự thú ở phía dưới chớp động, thân thể lồi lõm biến hình.
Đầu tiên là hai chân, hai tay, cuối cùng là cơ thể phì mập kéo dài ra, tiếp theo cái đầu chọc thùi lùi hiện lên, cự thú dưới sự điểu khiển của quái nhân, biến thành một cự nhân toàn thân đen sì, cao đến mười mấy trượng, toàn thân là một phiến tử hắc lân, hai ánh mắt như đèn lồng màu xanh âm u.
Một bên người nó hiện ra, cánh tay lớn xông thẳng lên trên không, hai quyền hiểm độc tung lên, ánh tử hắc ở trên đầu quyền phát sáng không ngừng.
"Rầm rầm" hai tiếng vang lên, quang hà của mười mấy bảo vật lại bị quyền thủ đánh cho vỡ vụn, hơn một nửa bảo vật phát ra tiếng gào thét, bay cao trốn lên trời.
Chỉ sau khi vị Hứa tiên tử nhíu mày một cái, hừ lạnh một tiếng, ném thanh phi kiếm màu tuyết trắng lên.
Lập tức thanh phi đao hoá thành băng kiếm dàu hàng trượng, dừng lại một thoáng ở chỗ đó, rồi biến mất một cách lạ thường.
Một khắc sau, chỗ đỉnh đầu cao bảy, tám thước của cự nhân, thanh băng kiếm loé sáng từ hư không bắn ra, điên loạn chém đến, còn Hứa tiên tử lại có ý định một mình chém chết tên địch do nhân thú hợp nhất kia.
Nhưng điều mà nữ tu không ngờ tới chính là cự nhân tuy cơ thể cực lớn, nhưng phản ứng lại không hề chậm chạp, vừa nhìn thấy băng kiếm chém xuống, nó liền há to mồm, gió điên cuồng thổi ra, thoắt một cái đã thổi cho thanh kiếm bay lảo đảo, không có cách nào hạ xuống được.
Theo sau đó là bàn tay màu tử hắc như tia chớp, nắm chặt lấy băng kiếm. Khuôn mặt cự nhân lộ ra một vẻ dữ tợn, bàn tay kia cũng nắm chặt lấy thân kiếm. Nhìn ánh mắt của nó như muốn lập tức giết chết phi kiếm. Thấy cảnh tượng đó, Hứa tiên tử khuôn mặt tái nhợt.
Thanh kiếm này là pháp bảo bổn mạng của cô ta, vạn nhất chịu tổn hại thì thần trí của cô ta cũng sẽ bị tương liên, đối với cô ta cũng tuyệt đối không tốt
Cô ta liều mạng bấm thần chú, muốn thu thanh kiếm lại.
Nhưng cho dù băng kiếm có phát ra hàn khí màu trắng sữa và toàn thân chấn động mãnh liệt, nhưng trong đôi bàn tay của cự nhân, thì hoàn toàn không có cách nào thoát ra.
Cự nhân hít sâu một hơi, hai cánh tay lại dùng lực, không gian gần đó lay động, ở một nơi gần ngang tấc phía trước cự nhân, một tia hắc quang bắn ra, tấn công vào lồng ngực cự nhân.
Nói ra cũng kì lạ, hắc quang có vẻ nhỏ hơn rất nhiều so với cơ thể cự nhân lại chỉ cần tấn công nó một phát đã có thể làm nó lùi lại mấy bước.
Trong nháy mắt trụ ánh sáng màu đen phun ra hết, một con hoả điểu ngân sắc cũng từ chỗ đó phóng ra, đầu quyền lớn nhỏ, hai cánh giương lên, không chút e dè phi thẳng tấn công về phía cự nhân.
Nói cũng thật kì lạ, cự nhân uy mãnh vừa nhìn thấy hoả điểu ngân sắc thì đồng tử màu xanh liền thu lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Thân hình đang đứng vững không chút do dự quay đầu, chạy như điên về phía sau.
Nhưng cự nhân vừa mới quay đầu chạy được hai bước thì từ phía dưới đất ở gần đó phát ra những tiếng "phốc phốc", hơn mười mấy sợi tơ hồng bắn ra như mưa, bao vây quấn lấy mãnh liệt hai chân cự nhân, hồng quang bắn ra hoá thành những thừng lửa lớn, buộc chặt lấy hai chân cự nhân.
Làm cho nó không có cách nào chạy về phía trước. Cự nhân kinh hãi, hai cánh tay lớn nắm lấy phía dưới, muốn xé rách thừng lửa ra.
Nhưng chính trong thời khắc này, hoả điểu ngân sắc ở phía sau hoàn toàn không cho nó cơ hội, lao như tia chớp, liền biến thành một ngọn lửa lớn ngân sắc bổ nhào vào lưng của cự nhân.
Một âm thanh vang lên, hoả diệm ngân sắc như bị rơi vào trong chảo dầu, nhanh chóng lan rộng ra, ánh lửa sáng lên tận trời, cự nhân cũng bất chấp nắm chặt thừng lửa, những tiếng thê lương thảm thiết không ngừng kêu lên, tiếp theo đó bốn phía thân thể nổi lên, cơn lốc màu vàng xoay vòng quanh ngọn lửa ngân sắc, như muốn tiêu diệt toàn bộ ngọn lửa.
Nhưng cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi đã xuất hiện, cơn lốc màu vàng và ngọn lửa ngân sắc chạm vào nhau, không những không đêm âm hoả cuốn vào trong đó, mà ngược lại còn làm cho nó bùng lên. Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, đã đem cự nhân cao như quả núi làm chìm ngập hoàn toàn vào trong hoả quang.
Tiếng kêu thảm thiết trong hoả quang không ngừng vang lên, cơ thể khổng lồ của cự nhân lung lay mấy hồi, rồi cuối cùng lập tức cắm xuống đất, thi thể bị ngân diệm nuốt sạch, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Một trụ ánh sáng đen bất ngờ xuất hiện, bay đến chỗ cự nhân và cũng bị ngân diệm hoá thành hư vô. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lại làm cho đám đại hán bích nhãn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Phệ linh thiên hoả của Hàn Lập tuy đã từng sử dụng một lần khi tiêu diệt đám khuê trùng, nhưng lúc đó vẫn chưa lộ rõ ra sức mạnh đáng sợ của nó. Hôm nay đã làm cho man thú nhân mà đám đại hán bích nhãn đành chịu bó tay khi chỉ với một ngọn lửa đã dễ dàng tiêu diệt được nó, làm sao mà lại có thể không làm cho đám thủ hạ của Hàn Lập cảm thấy như nằm mơ, khuôn mặt tỏ ra đầy khó tin.
Lúc này, thân hình Hàn Lập sáng lên, người bỗng xuất hiện trên đám ngân diệm, tuỳ ý xuất ra một chiêu xuống phía dưới.
Đầu tiên ngọn lửa ngân sắc chợt ngưng tụ lại thành một đám, lại lần nữa hoá thành một con hoả điểu mà bay trở về, sau đó hơn mười mấy thừng lửa cũng hoá thành sợi tơ hồng, rồi được Hàn Lập thu vào trong tay áo.
"Các ngươi hãy thu con man thú đó lại, đợi về đến thành sẽ giao cho Dị Linh Đường xử lí." Hàn Lập lướt mắt qua nhìn một đầu khác của con cự thú bị đè dưới Nguyên Từ Sơn, dặn dò một tiếng.
"Vâng, vãn bối lập tức đi ngay!" Đại hán bích nhãn trong lòng rùng mình, miệng vội vàng đáp, lật một bàn tay lên, trong tay bống xuất hiện một hồ lô màu trắng, rồi bay vụt qua.
Trên mặt ngoài của chiếc hồ lô này có khắc rất nhiều hình con nòng nọc màu bạc, cũng là một thứ pháp khí đặc chế để bắt giữ tạm thời dị tộc, bất luận là loại dị tộc nào, có thần thông lớn đến bao nhiêu, chỉ cần không phải là chân linh cấp thì đều có thể hút vào trong, đương nhiên là chỉ khi dị tộc hoàn toàn mất đi sức chống cự, không nhúc nhích.
Vừa nghe thấy mấy chữ "man thú nhân", đám đại hán bích nhãn dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Những loại cổ bảo ngoại giới hiếm gặp như "Xích", "Ấn", "Phiên"…, lập tức được họ sử dụng đồng thời với đủ mọi sắc quang.
Linh quang chớp động, thoắt một cái quái nhân và cự thú ở phía dưới đều đã che phủ hết uy năng của bảo vật.
Xem ra dị tộc mà đám thủ hạ của Hàn Lập gọi là "Man thú nhân" thật sự đáng nể khác thường.
Nhưng điều mà làm cho đám đại hán bích nhãn buồn bực chính là Hàn Lập không có ý định ra tay. Sau khi đã bóc trần huyễn hoá của man thú nhân, hắn chỉ hai tay để sau lưng rồi đứng lơ lửng một bên, tất cả hoàn toàn giao cho bọn họ.
Đám người đại hán bích nhãn trong lòng buồn bực, nhưng những đòn phản kích của quái nhân phía dưới làm cho bọn họ không có cơ hội để hỏi Hàn Lập.
Chỉ thấy trong mồm quái nhân phát ra một tiếng cười quái dị, thoáng một cái, cơn lốc màu vàng đó lại hiện lên, quay một vòng, rồi tiến lên trên. Đồng thời quái thú ở phía dưới cũng đột nhiên toàn thân phát ra dị quang xanh biếc, lại mọc ra vô số những xúc tu từ trên người.
Những xúc tu này vung lên, hoá thành quang ảnh màu xanh, phối hợp với cơn lốc tấn công lên trên không.
Bất luận là lôi quang pháp bảo phóng ra, lửa cháy công kích hay là kiếm khí đao quang đã từng tung hoành khắp nơi thì vừa chạm vào cơn lốc đều một đi không trở lại, biến thành vô hình, còn khi đánh nhau với quang ảnh màu xanh thì lại bị bắn ngược trở lại.
Đám đại hán bĩch nhãn tay chân luống cuống, lại không biết làm gì nữa.
Chính lúc Hàn Lập đang khoanh tay đứng nhìn không động thủ, ai cũng không chú ý đến, thì những con cá ngân sắc dưới đầm nước lại không biết từ lúc nào ngưng tụ lại biến thành hai đàn lớn, ánh sáng bạc nhàn nhạt phát ra, rồi đột nhiên huyễn hoá thành hai con ngươi màu bạc.
Cơ hồ cùng với lúc này, nhìn thấy mặt nước khác thường cùng gợn sóng, lại lộ ra một cái mồn to vài trượng trong suốt, bên trong hàm răng nanh lóng lánh như lưỡi băng.
Đầm nước này cũng là quái thú toàn thân trong suốt huyễn hoá thành.
Lúc này cơ thể con cự thú trong suốt vừa động đậy liền nhảy bổ về phía Hàn Lập đang ở trên không trung.
Nó không những trong suốt mà hành động cũng vô thanh vô tức, dường như cả cơ thể đều vô hình.
Hàn Lập lại vẫn đứng yên lặng quan sát bên kia trận đại chiến, không động đậy chút nào, dường như hoàn toàn không có phát hiện ra điều dị thường bên dưới.
Trong nháy mắt, cự thú trong suốt đã cách Hàn Lập không quá vài trượng, hai con ngươi màu bạc vẻ bạo ngược loé lên, há chiếc mồm to cắn về phía Hàn Lập.
Sau lưng Hàn Lập bụi quang chợt nhấp nháy, Nguyên Từ thần quang dị thường sượt qua, hoá thành vô số những tia ánh sáng nhỏ dài bắt thắng xuống như mưa.
Cự thú cả kinh, muốn lẩn trốn, nhưng đã quá muộn! Như một trận mưa đánh. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tia sáng trong suốt xuyên thủng qua người con cự thú, rồi cuốn một vòng, liền quấn chặt lấy một phần lớn cơ thể con cự thú.
Thân hình Hàn Lập như nhoà đi một chút, người như phảng phất chút ma quỷ, quay người đối diện với cự thú.
Mồm không nói một lời nào, chỉ ngồi xuống. Vù vù quả núi nhỏ bắn ra ngoài.
Quả núi này quay tròn, phình to ra vô số lần, đột nhiên biến thành một ngọn cự phong cao hơn trăm trượng, xuất hiện ở bên trên con cự thú trong suốt.
Cự thú vừa nhìn thấy cảnh này, biết là bất ổn, lúc này thân hình liền run rẩy, muốn chạy trốn
Nhưng đáng tiếc cơ thể vốn có của con cự thú này là dị thú thuộc tính nước, thân thuộc nhóm ngũ hành, làm sao dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Từ thần quang.
Chỉ nhìn thấy những sợi quang hiện lên, lại càng quấn chặt con thú lại.
Còn Hàn Lập trong mồm đã lẩm bẩm gì đó.
Sau khi phát ra một tiếng rầm rầm, ngọn cự phong rơi xuống, hiển nhiên rơi thẳng từ không trung đè xuống con cự thú
"Rầm rầm" một loạt tiếng kêu lớn vang lên.
Ngọn núi đã đè hơn một nửa thân con cự thú xuống đất, hết sức đè nó xuống đất, làm cho nó không có cách nào nhúc nhích được.
Hàn Lập khuôn mặt không chút biểu hiện thăm dò con cự thú.
Một tiếng rống từ phía sau truyền đến, Hàn Lập hơi nheo mắt lại, từ từ quay người.
Đó chính là quái nhân màu xanh không thể tách rời cơ thể đang đấu với đám đại hán bích nhãn, vừa nhìn thấy cự thú trong suốt bị Hàn Lập chế ngự, thì trong mồm liền phát ra tiếng kêu lớn đáng sợ.
Quái nhân không còn khống chế được cơn lốc và đám đại hán bích nhãn, mà một tay vỗ vào thân con cự thú, cơ thể bay nhanh xuống dưới, thoắt cái đã biến mất vào trong cơ thể cự thú.
"Không được, hắn sắp hợp thể rồi. Mau ngăn lại."
Đại Hán bích nhãn nhìn thấy Hàn Lập không động sắc mà đã diệt được một con cự thú khác, trong lòng vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy cử động của quái nhân thì vẻ mặt lại trở nên căng thẳng.
Đám thiếu niên họ Doanh vừa thấy lời này đều kinh hãi, vội vàng rót linh lực vào trong bảo vật của mình, để trong nháy mắt uy năng của nó tăng lên bội phần.
Chỉ trong chốc lát, cơn lốc màu vàng không có người điều khiển đã bị những bảo vật đánh tan, nhưng đúng vào lúc này, cơ thể con cự thú ở phía dưới chớp động, thân thể lồi lõm biến hình.
Đầu tiên là hai chân, hai tay, cuối cùng là cơ thể phì mập kéo dài ra, tiếp theo cái đầu chọc thùi lùi hiện lên, cự thú dưới sự điểu khiển của quái nhân, biến thành một cự nhân toàn thân đen sì, cao đến mười mấy trượng, toàn thân là một phiến tử hắc lân, hai ánh mắt như đèn lồng màu xanh âm u.
Một bên người nó hiện ra, cánh tay lớn xông thẳng lên trên không, hai quyền hiểm độc tung lên, ánh tử hắc ở trên đầu quyền phát sáng không ngừng.
"Rầm rầm" hai tiếng vang lên, quang hà của mười mấy bảo vật lại bị quyền thủ đánh cho vỡ vụn, hơn một nửa bảo vật phát ra tiếng gào thét, bay cao trốn lên trời.
Chỉ sau khi vị Hứa tiên tử nhíu mày một cái, hừ lạnh một tiếng, ném thanh phi kiếm màu tuyết trắng lên.
Lập tức thanh phi đao hoá thành băng kiếm dàu hàng trượng, dừng lại một thoáng ở chỗ đó, rồi biến mất một cách lạ thường.
Một khắc sau, chỗ đỉnh đầu cao bảy, tám thước của cự nhân, thanh băng kiếm loé sáng từ hư không bắn ra, điên loạn chém đến, còn Hứa tiên tử lại có ý định một mình chém chết tên địch do nhân thú hợp nhất kia.
Nhưng điều mà nữ tu không ngờ tới chính là cự nhân tuy cơ thể cực lớn, nhưng phản ứng lại không hề chậm chạp, vừa nhìn thấy băng kiếm chém xuống, nó liền há to mồm, gió điên cuồng thổi ra, thoắt một cái đã thổi cho thanh kiếm bay lảo đảo, không có cách nào hạ xuống được.
Theo sau đó là bàn tay màu tử hắc như tia chớp, nắm chặt lấy băng kiếm. Khuôn mặt cự nhân lộ ra một vẻ dữ tợn, bàn tay kia cũng nắm chặt lấy thân kiếm. Nhìn ánh mắt của nó như muốn lập tức giết chết phi kiếm. Thấy cảnh tượng đó, Hứa tiên tử khuôn mặt tái nhợt.
Thanh kiếm này là pháp bảo bổn mạng của cô ta, vạn nhất chịu tổn hại thì thần trí của cô ta cũng sẽ bị tương liên, đối với cô ta cũng tuyệt đối không tốt
Cô ta liều mạng bấm thần chú, muốn thu thanh kiếm lại.
Nhưng cho dù băng kiếm có phát ra hàn khí màu trắng sữa và toàn thân chấn động mãnh liệt, nhưng trong đôi bàn tay của cự nhân, thì hoàn toàn không có cách nào thoát ra.
Cự nhân hít sâu một hơi, hai cánh tay lại dùng lực, không gian gần đó lay động, ở một nơi gần ngang tấc phía trước cự nhân, một tia hắc quang bắn ra, tấn công vào lồng ngực cự nhân.
Nói ra cũng kì lạ, hắc quang có vẻ nhỏ hơn rất nhiều so với cơ thể cự nhân lại chỉ cần tấn công nó một phát đã có thể làm nó lùi lại mấy bước.
Trong nháy mắt trụ ánh sáng màu đen phun ra hết, một con hoả điểu ngân sắc cũng từ chỗ đó phóng ra, đầu quyền lớn nhỏ, hai cánh giương lên, không chút e dè phi thẳng tấn công về phía cự nhân.
Nói cũng thật kì lạ, cự nhân uy mãnh vừa nhìn thấy hoả điểu ngân sắc thì đồng tử màu xanh liền thu lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Thân hình đang đứng vững không chút do dự quay đầu, chạy như điên về phía sau.
Nhưng cự nhân vừa mới quay đầu chạy được hai bước thì từ phía dưới đất ở gần đó phát ra những tiếng "phốc phốc", hơn mười mấy sợi tơ hồng bắn ra như mưa, bao vây quấn lấy mãnh liệt hai chân cự nhân, hồng quang bắn ra hoá thành những thừng lửa lớn, buộc chặt lấy hai chân cự nhân.
Làm cho nó không có cách nào chạy về phía trước. Cự nhân kinh hãi, hai cánh tay lớn nắm lấy phía dưới, muốn xé rách thừng lửa ra.
Nhưng chính trong thời khắc này, hoả điểu ngân sắc ở phía sau hoàn toàn không cho nó cơ hội, lao như tia chớp, liền biến thành một ngọn lửa lớn ngân sắc bổ nhào vào lưng của cự nhân.
Một âm thanh vang lên, hoả diệm ngân sắc như bị rơi vào trong chảo dầu, nhanh chóng lan rộng ra, ánh lửa sáng lên tận trời, cự nhân cũng bất chấp nắm chặt thừng lửa, những tiếng thê lương thảm thiết không ngừng kêu lên, tiếp theo đó bốn phía thân thể nổi lên, cơn lốc màu vàng xoay vòng quanh ngọn lửa ngân sắc, như muốn tiêu diệt toàn bộ ngọn lửa.
Nhưng cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi đã xuất hiện, cơn lốc màu vàng và ngọn lửa ngân sắc chạm vào nhau, không những không đêm âm hoả cuốn vào trong đó, mà ngược lại còn làm cho nó bùng lên. Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, đã đem cự nhân cao như quả núi làm chìm ngập hoàn toàn vào trong hoả quang.
Tiếng kêu thảm thiết trong hoả quang không ngừng vang lên, cơ thể khổng lồ của cự nhân lung lay mấy hồi, rồi cuối cùng lập tức cắm xuống đất, thi thể bị ngân diệm nuốt sạch, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Một trụ ánh sáng đen bất ngờ xuất hiện, bay đến chỗ cự nhân và cũng bị ngân diệm hoá thành hư vô. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lại làm cho đám đại hán bích nhãn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Phệ linh thiên hoả của Hàn Lập tuy đã từng sử dụng một lần khi tiêu diệt đám khuê trùng, nhưng lúc đó vẫn chưa lộ rõ ra sức mạnh đáng sợ của nó. Hôm nay đã làm cho man thú nhân mà đám đại hán bích nhãn đành chịu bó tay khi chỉ với một ngọn lửa đã dễ dàng tiêu diệt được nó, làm sao mà lại có thể không làm cho đám thủ hạ của Hàn Lập cảm thấy như nằm mơ, khuôn mặt tỏ ra đầy khó tin.
Lúc này, thân hình Hàn Lập sáng lên, người bỗng xuất hiện trên đám ngân diệm, tuỳ ý xuất ra một chiêu xuống phía dưới.
Đầu tiên ngọn lửa ngân sắc chợt ngưng tụ lại thành một đám, lại lần nữa hoá thành một con hoả điểu mà bay trở về, sau đó hơn mười mấy thừng lửa cũng hoá thành sợi tơ hồng, rồi được Hàn Lập thu vào trong tay áo.
"Các ngươi hãy thu con man thú đó lại, đợi về đến thành sẽ giao cho Dị Linh Đường xử lí." Hàn Lập lướt mắt qua nhìn một đầu khác của con cự thú bị đè dưới Nguyên Từ Sơn, dặn dò một tiếng.
"Vâng, vãn bối lập tức đi ngay!" Đại hán bích nhãn trong lòng rùng mình, miệng vội vàng đáp, lật một bàn tay lên, trong tay bống xuất hiện một hồ lô màu trắng, rồi bay vụt qua.
Trên mặt ngoài của chiếc hồ lô này có khắc rất nhiều hình con nòng nọc màu bạc, cũng là một thứ pháp khí đặc chế để bắt giữ tạm thời dị tộc, bất luận là loại dị tộc nào, có thần thông lớn đến bao nhiêu, chỉ cần không phải là chân linh cấp thì đều có thể hút vào trong, đương nhiên là chỉ khi dị tộc hoàn toàn mất đi sức chống cự, không nhúc nhích.