Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1301: Các hiện thần thông



Sau khi Hoàng Lương Linh Quân lớn tiếng phân phó. Nhân tộc cũng biết hai tộc phải liên thủ, trước tiên đối phó với Linh tộc. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng biết mọi người nơi đây không phải là luyện thể sỉ bình thường, tự nhiên cũng không phản đối cái gì.
Mà lúc đó yêu khí quay cuồng lên, một đám Yêu thú có tướng mạo hung tợn còn hơn mười yêu tu biến hóa thành người hiện thân ra.
Mà bên nhân loại, một đống pháp bảo linh cụ đều được móc ra, linh khí tận trời, hóa thành từng đạo quang hà đối nghịch nhau. Cô gái cùng Hoàng Thạch thấy thiếu niên họ Hoàng cùng với Hoàng Lương Linh Quân xì xào bàn tán, liền cảm thấy không ổn, bây giờ vừa mới gặp mặt đã như vậy, không biết hai bên có liên thủ được với nhau hay không.
Hai người đầy lo lắng liếc nhìn nhau, bỗng nhiên không nói hai lời liền đi trở về.
Mà phía sau bọn họ, Mộc Điểu và Thạch Nhân cũng lao ầm ầm đến hướng cốc khẩu.
Linh tộc không đánh mà toàn bộ lui.
Lần này, hai tộc Nhân Yêu tự nhiên cũng ngẩn người ra, nhưng ngay lập tức cho rằng Linh tộc khẳng định thấy đại thế không cản được, nên chuẩn bị bỏ chạy.
Lúc này sĩ khí tăng lên, yêu khí sáng mờ không chút do dự mạnh mẽ đuổi theo, bỗng chốc đã một quyền đánh tan gần trăm con thạch khôi lỗi trốn chậm, mà phần lớn người của Nhân Yêu đều đã xông vào trong cốc khẩu.
Thật sự không hề có gì ngăn cản!
Thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân nhìn thấy cảnh này, không khỏi lộ ra một tia kinh nghi.
Bọn họ năm đó cũng đã tự mình đại chiến với người của Linh tộc, nên có ấn tượng khắc sâu đối với sự cường đại của Linh tộc.
Nhưng hai gã Linh tộc trước mắt lại lui nhanh như vậy, cái này không quá bình thường!
"Không được, kêu bọn họ mau dừng tay lại, nếu không.!" Thiếu niên họ Hoàn sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại nói với Hoàng Lương Linh Quân.
"Quả thật có vấn đề!" Hoàng Lương Linh Quân gật đầu, hít sâu một hơi, liền phát ra thét dài, gọi người ở phía trước về.
Nhưng vào lúc này, ở cốc khẩu đã hiện lên một mảnh huyết quang quỷ dị. Tiếp theo tiếng sấm vang lên, ngưng tụ thành một đóa sen máu lớn hơn mười trượng.
Cánh hoa sen đỏ như máu, mùi máu xông thẳng vào, giữa, quay tròn bay lượn giữa không trung. "Không tốt, là Húc Thiên Huyền Linh!" Thiếu niên họ Hoàn vừa thấy đóa sen máu, lập tức hét lên.
Hoàng Lương Linh Quân dù chưa từng thấy qua đóa sen máu này, nhưng bát đại huyền linh của Linh Tộc cũng đã nghe nói qua, cũng chấn động tương tự.
Nhưng hai người còn chưa kịp làm gì, thì đóa sen máu đã bỗng nhiên hóa thành một đạo Bát Thiên Huyết Hà, từ không trung lao thẳng xuống.
Nơi huyết hà (dòng sông máu) đi qua, vô luận là yêu hay là nhân bị lướt qua, đều hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất vô ảnh vô tung.
Vô luận là yêu khí hộ thân, hay là pháp bảo phòng ngự, tất cả đều không ngăn cả được dòng huyết hà này.
Trong nháy mắt, số người lao vào cốc khẩu của Yêu và Nhân đều chỉ còn một nửa, những người may mắn sống sốt tất cả đều trắng bệch mặt ra, vô cùng kinh sợ dòng huyết hà đó, không đợi Hoàng Lương Linh Quân lên tiếng, tất cả đều lao ngược trở ra.
Dòng huyết hà kia dù đã cắn nuốt rất nhiều người của Yêu Nhân tộc, nhưng tựa hồ vẫn chưa đủ, lão thẳng ra cốc khẩu, đuổi theo những kẻ chạy trốn.
Lúc này, thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân sao có thể ngồi yên không để ý tới, lần này giận dữ ra tay, thiếu niên hé miệng ra, một cổ yêu phong cuồng phác mà ra, sau khi ra liền hóa thành một con rồng gió, lao thẳng đến huyết hà.
Hoàng Lương Linh Quân hừ lạnh, tay áo vung lên, nhất thời một cái hoàng kim Bát Quát Kính xuất hiện trước ngực, hai tay bấm niệm pháp quyết. "Hự!" một tiếng, một đạo kim sắc lao thẳng ra.
"Ầm. ầm." Một tiếng nổ lớn!
Con rồng cùng với đạo kim sắc đánh ngay phía trước huyết hà, phát ra một tiếng nổ kinh người, cuối cùng cũng đă ngăn cản được dòng huyết hà này, làm cho nó không thể tiến tới được.
"Haha, không ngờ ở một nơi xa xôi như vậy mà cũng có thể gặp được hai người cùng giai. Húc mỗ thật sự thất kính"
Dòng huyết hà quay ngược về, bỗng nhiên ngưng tụ thành đóa sen máu, rồi bóng người chợt lóe, một người nam của Linh tộc mặc trường bào đứng thẳng trên nó, hai mắt sắc bén dị thường.
Chính là Húc Thiên của Linh tộc.
Vừa thấy đối phương thu pháp thuật lại, thiếu niên họ Hoàn và Hoàng Lương Linh Quân liếc nhìn nhau, cũng tạm thời thu thần thông lại.
Nhất thời, gió bụi và ánh sáng tán loạn đã không thấy, nhưng hai biểu tình của hai người nhìn Húc Thiên thì có vẻ không được tốt.
"Húc Thiên, ngươi thân là Độc Linh tại sao lại ra tay với vãn bối, không sợ ta và những người đồng dạng đối phó Linh tộc của các ngươi sao?" Hoàng Lương Linh Quân đảo mắt nhìn, vừa thấy Nhân tộc chỉ còn lại hơn trăm người thưa thớt chạy thoát trở về, thậm chí còn mất luôn cả hai Nguyên Anh tu sĩ, không khỏi giận dữ quát mắng.
"Chỉ là một đám Nguyên Anh, đánh thì đã đánh giết cũng đã giết, hay là Nhân tộc các ngươi bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà muốn kích động đại chiến? Huống hồ trước mặt hai vị, cũng không tính là ỷ lớn hiếp nhỏ!" Húc Thiên không thèm để ý, đáp lại.
Cùng lúc đó, phía sau, linh quang chớp động, liên tiếp hiện ra vài người. Thiết Nhận, Hoa Quang đều ở trong đám người đó.
Vừa thấy người của Linh tộc xuất hiện, thiếu niên họ Hoàn cùng Hoàng Lương Linh Quân cũng âm thầm giật mình, không khỏi bắt đầu đánh giá về phần thắng sau khi động thủ.
Một lát sau, hai người mới thả lỏng tâm tình.
Tuy rằng trước đó bọn họ tổn thất không ít người, nhưng nếu hai tộc liên thủ vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Hoàng Lương Linh Quân cười lạnh một tiếng, muốn mở miệng nói cái gì đó, thì người thiếu niên đảo mắt nhìn một cái, lại biến đổi thần sắc quát to một tiếng:
"Không đúng, ngũ hành Linh tộc thiếu Thủy tộc, bọn họ đang kéo dài thời gian"
Nghe người thiếu niên nói xong, Hoàng Lương Linh Quân cũng tỉnh ngộ, sắc mặt tái mét, vung tay lên, trước ngực lại thay đổi, từng đạo kim sắc quang lại phun ra, người thiếu niên kia cũng thi triển pháp thuật, thả yêu phong ra.
Về phần đám Yêu tộc Nhân tộc phía sau thấy cung trang thiếu phụ và Lam Thành chủ ra lệnh, cũng bắt đầu tấn công.
Đối diện Linh tộc không chút sợ hãi!
Ánh lửa, kiếm khí vang lên khắp nơi, đám Thạch Nhân và Mộc Điểu cũng đã lao ra khỏi cốc.
Mộc Điểu vung hai cánh lên, từng chiếc lông xanh biếc bắn nhanh ra, còn Thạch Nhân vĩ đại kia nhấc hai tay lên, từng hòn đá to lớn lao đến đối diện.
Hai bên nhất thời lao vào nhau, lúc này đóa hoa sen máu kia lại hóa thành dòng huyết hà, nhắm thẳng lên bầu trời, mà Hoàng Lương Linh Quân và thiếu niên họ Hoàn kia cũng bay lên không, thúc dục thần thông theo sát/
Luận tu vi, ba người đều ngang ngửa nhau.
Nhưng Húc Thiên thân là Huyền Linh, đã tồn tại ở Linh giới gần vạn năm, vô luận là kinh nghiệm tranh đấu hay là thần thông đều cao hơn hai người Hoàng Lương Linh Quân không chỉ một bậc.
Một đấu mười, Nhân Yêu nhất định bại.
Nhưng hai người cũng rõ ràng việc này, vì thế ra tay công kích ăn ý dị thường, liên thủ lại không để cho Húc Thiên chiếm một tia thượng phong, trên bầu trời, huyết hà, gió lốc, kim quang đan vào nhau, phát ra những tiếng nổ lớn. Ánh lửa, quang hà vang lên không ngừng.
Một đạo lam hồng chợt lóe, một kiếm quang thật lớn hiện lên, chém xuống một cái, hơn mười Thạch Nhân thật lớn che phía trước, đều bị tiêm mang kia chém diệt.
Bên phía Linh tộc nổi lửa lên, hiện ra một bàn tay lớn đỏ đậm, hướng về phía Nhân Yêu chụp xuống. Lúc này, mấy tu sĩ trốn không kịp, bị bàn tay kia chụp trúng, nhất thời hóa thành tro tàn.
Một người của Nhân tộc thấy vậy, hai tay hắn niệm pháp quyết, thân hình điên cuồng phát ra, hóa thành một người khổng lồ cao hơn mười trượng, tung ra một thiết quyền ngăm đen, hung hăng đối địch với trảo kia.
Chính là luyện thể sĩ họ Cận thi triển ra thuật bí truyền, hóa lớn thân thể, không chút khách khí công tới.
Quyền phong như cự mãng màu đen theo quyền mà ra, quyền phong đến đâu, tiếng hét thê lương nổi lên, vô luận là Linh tộc hay là khôi lỗi, đều không thể không tránh lui ba phần, không dám đỡ đòn này.
Nhưng ở phía Linh tộc cũng hét lên một tiếng lớn, một bóng người màu bạc bỗng nhiên cũng lớn lên.
Một hình thể màu bạc còn lớn hơn cả người khổng lồ màu đen kia, xuất hiện bên phía Linh tộc.
Chính là người của Kim Linh tộc tên là Thiết Nhận.
Mặt đất rung rinh lên, bóng người màu bạc lao nhanh qua, vọt đến trước mặt người khổng lồ màu đen, hai nắm đấm cực lớn màu bạc điên cuồng đánh tới.
Mà người khổng lồ màu đen cũng không cam chịu yếu thế, cũng vươn quyền đáp trả.
"Rầm rầm." những tiếng sấm thật lớn, nhất thời vang lên, những người của Nhân Yêu đứng gần nghe được âm thanh này, không khỏi lấy tay che tai lại, hoảng hốt và nhanh chóng rời xa chiến trường của hai người khổng lồ.
Lúc này, Linh tộc và các yêu tu cao giai cũng đều thi triển thần thông.
Đột nhiên một con hỏa phượng màu đen từ đàn yêu thú lao ra, bỗng chốc đem hơn trăm Mộc Điểu trên không trung hóa thành tro tàn.
Tiếp theo, thân hình của Hắc Phượng Hoàng nhoáng lên một cái, bỗng nhiên biến mất trên không trung, nhưng ngay sau đó, một tiếng phượng vang lên, con phượng xuất hiện tại lối vào của cốc, sau khi lửa đen biến mất, hóa thành Cung Trang thiếu phụ.
Vị yêu tu do Hắc Phượng Hoàng hóa thân này, cũng không quay đầu lại khi hạ xuống, lập tức lao vào trong cốc.
"Không tốt!" Lam thành chủ nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẩn trương.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người lại, bảy đạo phi kiếm bắn ra, không tiếc pháp lực nhắm ngay đám Thạch Nhân bổ xuống. Chém giết mà mở ra một con đường, rồi hóa thành một đạo lam hồng bắn vào trong Hỗn Độn cốc.
Bảy tám người của Yêu Nhân gần đó, phát hiện ra cơ hội này, cũng đồng thời lợi dụng cơ hội này sử dụng độn quang tiếp vào trong cốc.
Người cuối cùng vào cốc, là một thiếu niên được đạo hồng quang bao quanh, chính là Hàn Lập.
Chẳng biết tại sao, lúc trước bản thân hắn không thể sử dụng pháp lực, nhưng bây giờ lại sử dụng hỏa linh khí nồng đậm, tốc độ độn cực nhanh tiến vào trong cốc. Dường như một thân pháp lực đã được khôi phục.
Khi Hàn Lập tiến vào bên trong, lập tức phát hiện ra vì sao cốc này được gọi là Hỗn Độn cốc.
Trong cốc, vô luận là mặt đất, vách núi hay không trung, toàn bộ đều có màu của bụi, phảng phất như có một cảm giác rằng lớp bụi này đã bao phủ toàn bộ sơn cốc.
Độn quang của Hàn Lập bỗng nhiên dừng lại!
Hắn nhìn mấy tên tu sĩ của Nhân tộc và Yêu tộc lao về chổ sâu, hai mắt híp lại, đột nhiên hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng hé ra, một hỏa cầu màu bạc lao ra.
Hỏa cầu lao ra, nổ ầm một tiếng, ngọn lửa kia, hóa thành một Hỏa Điểu to hơn một xích, bay lượn xung quanh Hàn Lập.
Chương trước Chương tiếp
Loading...