Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1288: Ngu Dương thành



Bốn mươi năm thời gian, đủ để làm cho một hài tử thành một đại hán cao lớn vạm vỡ, làm cho một đứa bé có linh căn trở thành một người tu tiên trung giai. Nhưng từng ấy thời gian, đối với một tòa thành cổ truyền thừa trăm vạn năm mà nói, chỉ là trôi qua trong nháy mắt mà thôi.
Ngu Dương thành chính là một tòa được xây dựng từ ba cảnh, lần đầu tiên là tại Thiên Nguyên cảnh trong thành lập thượng cổ chi thành.
Mặc dù nó chỉ là thành thị trung bình, hơn nữa lịch đại thành chủ cũng không có ý định xây dựng thêm, nhưng mà thành từng bị nhiều lần thú triều tấn công nhưng vẫn an toàn cho đến nay, thậm chí ngay cả một chút đại nguy hiểm, cũng chưa từng gặp phải một lần.
Gặp phải chuyện quỷ dị như thế này, chính là bởi vì trong thành thị có tồn tại luyện thể sĩ nên trở thành một trong những thành thị có nhiều nhân loại dừng chân nhất, chính là, trong đó thiên tượng cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe nói Thiên Nguyên Thánh hoàng hiện nay, lúc đầu là trung tướng luyện thể thật ở Ngu Dương thành tu luyện đạt đến trình độ cực cao, sau khi có tên tuổi danh tiếng hàng đầu, liền rời đi.
Trong thành có các loại môn phái luyện thể chánh tông lại còn có vô số môn phái, tại đây có thể thấy cao giai luyện thể sĩ hiếm thấy, trong thành cũng có nhiều người. Mà ở khu phố trung tâm thành, có một tòa chuyên môn cất dấu các loại luyện thể pháp môn được đắc ý gọi lá Thánh tháp, bên trong có cất dấu rất nhiều, nội dung rất phong phú, trong Thiên Nguyên kính có thể nói là số một số hai.
Có mấy thứ này hấp dẫn, hàng năm không ít người hâm mộ danh tiếng mà đến, thấp trung giai luyện thể sĩ đến tòa thành thị này không biết có bao nhiêu. Giống như cường đại khủng bố thú triều dĩ nhiên không tạo ra được một chút uy hiếp nào.
Trừ những thứ đó ra, Ngu Dương hay là Thiên Nguyên trong thành đều nổi danh về chế tạo linh cụ, hàng năm đều có rất nhiều linh cụ sinh ra trong thành, lại bị các luyện thể sĩ hoặc các hiệu buôn lớn nhỏ trong thành sôi nổi mua đi.
Trong đó có các nhà đấu giá hành chuyện môn đấu giá các linh cụ trân quý hi hữu, bởi vì vậy mà tài nguyên cuồn cuồn.
Trong tay nhà đấu giá hành, hiền nhiên sở hữu nhiều hoặc ít các linh cụ sư.
Vì Linh cụ sư cùng với tu sĩ luyện đan và trận pháp sư giống nhau, chuyên môn tiến hành luyện chế linh cụ.
Chỉ là những người này có chút đặc thù, trước tiên bản thân nhất định phải tu luyện qua luyện thể thuật, đồng thời đối với trận pháp cũng phải có một trình độ nhất định, hơn nữa nhất định phải là trời sanh thần niệm cường đại.
Phải đáp ứng đủ ba điều này, mới có thể trở thành một gã linh cụ sư. Uh muồn trở thành linh cụ sư trong mọi người, hiền nhiên phải luyện tập cật lực, đồng thời phải có thiên phú nhất định.
Mà trong các linh cụ sư mà đấu giá hành sở hữu, hiền nhiên chính là do các giáo giả trong đó dạy rồi.
Bọn họ làm ra linh cụ chẳng những có uy lực vô cùng lớn hơn nữa còn có phụ trợ thần thông khó tin được.
Đương nhiên loại linh cụ này đều là tỉ mỉ chế tạo, bình thường phải nữa năm mấy tháng mới làm ra một kiện, nhưng mỗi một kiện trong hội đấu giá đều vô cùng quý giá, toàn được người khác mua với cái giá trên trời.
Long Hưng đấu giá hành là một trong những nhà đấu giá hành lớn nhất trong Ngu Dương thành, thời gian nổi lên không dài, nhưng danh khí lại không thua kém chút nào mấy nhà lão điếm có lịch sử lâu đời.
Chủ nhân đầu giá hành, hiển nhiên bởi vì vậy mà trở thành người có địa vị trong thành.
Nhưng ngày hôm này, trong một gian phòng trong đại sãnh của Long Hưng đấu giá hành, một gã mập mạp mặc một cẩm tú trường bào, đang ở trong thính đường đi qua đi lại.
Ánh mắt hắn lại thỉnh thoảng nhìn lại chỗ cửa, vẻ mặt lo âu.
Phùng nhị! Ngươi tới cửa xem lại một chút xem, xem xem Hàn đại sư có tới hay không. Một lát sau, mập mạp dừng chân lại, không nhịn được mà hướng ra phía ngoài rống to một tiếng.
Vâng, lão gia!
Thanh âm của một nam tử còn trẻ tuổi, lập tức đáp ứng một tiếng, tiếp theo thì tiếng bước chân vang lên, rồi đi xa dần dần.
Trong mập mạp đi lại trong chốc lát, dường như có chút khát, cái mộng cực to ngồi xuống cái ghế gỗ, cũng phát ra âm thành dát chi đáng sợ.
Mập mạp không chút nào lo lắng vật bị ngồi xuống có vì thân hình không lồ của hắn có thể đè gãy không. Mà lại thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn vào trong tay, liên tục uống vào vài ngụm trà, không có một chút phong phạm nào.
Làm sao vậy, Phạm huynh dường như rất nóng, chẳng lẽ thân thể có bệnh sao? Một âm thanh sáng sủa từ ngoài cửa truyền vào, tiếp theo là một người trực tiếp từ bên ngoài đi tới.
Hàn huynh, ngươi cuối cùng cũng tới, Phùng nhị tên ranh con kia, như thế nào không có bẩm báo một tiếng. Mập mạp vốn đang ngồi, nhất thời đứng dậy đi tới, nội tâm tràn đầy vui vẻ.
Phùng nhị, ngươi không cần trách cứ hắn, là ta cho hắn đứng canh ở bên ngoài.
Đây là một người có khuôn mặt trung niên nhân, trên trán có ít nếp nhăn, dưới cằm có râu dài đen nhánh, nhưng trong tay lại ôm một kiện hàng thật dài, đang mỉm cười nhìn mập mạp nghênh đón.
Nghe khẩu khí, hai người dường như hết sức quen thuộc!
Ha ha, ta mặc dù biết Hàn huynh chưa từng thất hứa, nhưng thật sự đây là việc trọng đại, quan hệ đến mấy chục năm dốc sức của tiểu đệ tại Ngu Dương thành này, hiển nhiên có chút suy tính thiệt hơn. Đây là đồ vật do chính tay Hàn huynh chế tạo sao? Mập mạp nhìn vào kiện đồ vật trong tay trung niên nhân, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Không sai, Phạm lão đệ có thể xem trước một chút. Trung niên nhân mỉm cười, thuận tay mang kiện đồ vật trong tay giao cho mập mạp, còn bản thân thì ung dung ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Mập mạp họ Phạm cũng không khách khí, đem bao bên ngoài mở ra, ba chân bốn cẳng mở ra, lộ ra một cái vỏ kiếm màu vàng trường kiếm ba thước, trên chuôi kiếm có khắc ba khối linh thạch màu sắc bất đồng, vừa nhìn đúng là một linh cụ không tầm thường.
Mập mạp nhìn thấy kiếm này, động tác vô cùng cẩn thận rút kiếm ra, tay nắm chuôi kiếm, từ từ them thân kiếm rút ra.
Sau khi một tiếng long ngâm vang lên, một đạo kim quang hiện ra trước mắt mập mạp, lập tức một đầu tiểu giao màu vàng xuất hiện.
Mập mạp hai mắt tỏa ánh sáng, chuôi kiếm run lên, nhất thời kim quang biến mấtm hóa thành một thanh trường kiếm giao vân màu vàng rực rỡ, xuất hiện trong tay.
Diệu hả, diệu hả! Cái này tuyệt đối là một linh cụ trăm năm mới có của Ngu Dương thành, lại có thần thông khó tin hóa khí thành hình. Ha ha, có kiếm này, thì mấy tên kia kiểu gì cũng phải đỏ mắt trang giành. Hàn đại ca, lần này người đúng là giúp tiểu đệ một việc lớn. Mập mạp sau khi đem trường kiếm lần nữa bỏ vào vỏ, liền ôm lấy nó, miệng rộng cười rộ lên, vẻ mặt cô cùng hạnh phúc.
Không có gì, có thể là ra linh cụ này cũng là do ngươi cung cấp tài liệu rất tốt. Nếu không có bản lãnh như thế nào, cũng không cách nào làm ra đỉnh cấp linh cụ như thế này. Nhưng trung niên nhận lại không có lộ ra thần sắc cao hứng, sau khi nhấp một ngụm trà, mở miệng nói.
Hắc hắc, cái này cũng là nhờ Thiên ca! Nếu đổi lại là người khác, làm sao có loại bản lãnh này. Mập mạp cười hì hì nói.
Ngươi không cần nịnh nọt ta. Thanh kiếm này là linh cụ cuối cùng ta chế tạo cho ngươi. Một lát nữa, ta sẽ rời khỏi Ngu Dương thành, chắc cũng sẽ không quay trở lại. Trung niên nhân cười, nhưng đột nhiên nói ra một câu làm cho mập mạp trợn mắt há hốc mồm.
Đại ca, ngươi nói cái gì. Phải rời khỏi Ngu Dương thành! Tại sao? Hay là do hạ nhân ta phái đi hầu hạ người không được tận tâm. Ngươi nói một tiếng, ta lập tức chặt đứt chân chó của bọn họ. Lập tức thay một nhóm người mới. Mập mạp sau khi tỉnh lại, nhất thời khẩn trương.
Năm đó ta tu luyện có chút sai lầm, nếu không phải Phạm lão đệ đúng lúc đi ngang qua, thật tâm quý mến ta. Trợ giúp ta một số chuyện. Lần đó ta cũng không có cách nào đột phá chướng ngại. Cho nên hơn mười năm nay, ta đem tất cả các linh cụ chế tạo, tất cả đều giao cho ngươi đấu giá, hơn nữa mai danh ẩn tính, cũng không cho người nào biết thân phận của ta, cũng xem như báo đáp phần ân tình này cùa ngươi. Hôm nay Long Hưng đấu giá hành đã là một trong những đấu giá hành lớn nhất trong thành, sau khi đem thanh kiếm này hiến cho chủ thành, phỏng chừng sẽ trở thành một nhà lớn nhất trong thành. Ngươi giao cho ta vài tên học đồ, tuy không có khả năng học hết thuật luyện chế linh cụ của ta, nhưng cũng học được năm sáu phần. Đủ để cung ứng cho đấu giá hành của ngươi sau này. Ngươi hẳn là biết, ta chính thức tu luyện chính là luyện thể thuật, chế tạo linh cụ chỉ là ngẫu nhiên làm mà thọi. Mà ta ở lại nơi này, cũng không có bất cứ thu hoạch gì. Trung niên nhân từ từ nói.
Chẳng lẻ Hàn huynh tu luyện, lần nữa gặp chướng ngại! Can tử nghe được câu nói cuối cùng của đối phương, lại càng hoảng sợ.
Trung niên nhân nghe xong, nhưng lại chỉ cười mà không nói.
Mập mạp giật mình.
Người khác không biết người trước mặt lợi hại như thế nào, nhưng hắn lại biết vô cùng rõ ràng.
Mười năm trước trong một lần hắn gặp nạn, người bạn tốt này đột nhiên ra tay giúp đỡ, một kcíh giết chết mười tên trung luyện thể sĩ xâm nhập vào tronh phủ đệ. Thể hiện ra một thân tu vị đáng sợ, sợ rằng không kém mấy cao giai luyện thể sĩ trong thành. Hiện tại lại gặp phải chướng ngại, vậy chẳng phải nói một khi đột phá chướng ngại, tu vị lại tăng tiến. Khi đó tu vị của vị Hàn huynh này chẳng phải sẽ đạt tới trình độ đáng sợ sao.
Phạm lão đệ biết việc này là được. Ta còn muốn đa tạ lão đệ mấy năm nay vẫn chưa bao giờ tiết lộ sự tồn tại của ta ra ngoài, cũng thay ta sưu tầm một lượng lớn đan dược bí thật có tác dụng thức giục tiến vào luyện thể thật. Bất quá duyên phận chúng ta đã hết, vì vậy Hàn mỗ chỉ có thể xin cáo từ. Sau khi trung niên nhân nói xong câu cuối củng, liền đứng lên, chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu lại hướng cánh cửa đi ra.
Mập mạp môi khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được câu khuyện can gì, sau khi nhìn trung niên nhân biến mất sau cánh cửa, trên mặt mập mạp mới xuất hiện vẻ buồn bả.
Lúc đầu trợ giúp đồi phương, đại khái là chuyện chính xác nhất mà hắn làm trong đời này. Đối phương chỉ bằng vào thực lực của bản thân, yên lặng trợ giúp hắn từ một tiểu thương nhân vô danh, thành một đại nhân vật có trọng lượng trong Ngu Dương thành. Bất quá cũng bởi vậy, đối phương cảm giác được ân tình đã báo hết, đi không chút chần chờ.
Hắn hiển nhiên cũng không có cách nào mở miệng giữ đối phương lại.
Ngoài Long Hưng đấu giá hành, trung niên nhân đi ra đại môn, nhấc chân cưỡi lên một đầu giống như lộc chiến thú vậy. Đi thẳng đến cửa thành gần đó.
Sau khi trung niên nhân rời khỏi Ngu Dương thành hơn mười mấy dặm trên một sườn núi, liếc mắt nhìn một tường thành rộng lớn như quái vật xa xa, nhiên nhảy xuống chiến thú, tay áo bổng nhiên vuốt ve khuôn mặt mình.
Một màn khó tin xuất hiện.
Sau khi thả tay áo xuống, chẳng những râu dài rơi xuống đất, mà khuôn mặt vốn trung niên cũng trở nên trẻ tuổi dị thường, biến thành một bộ dáng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.
Nhìn kỹ dung mao, đúng là trước đây đi theo Kim Ngọc tông tu sĩ Ngọc tiến vào trong bảo khố Hàn Lập.
Hàn Lập thản nhiên liếc mắt nhìn tường thành xa xa, bỗng nhiên thân thể vừa chuyển,, ngay cả chiến thú cũng không cưỡi, hướng phía xa mà đi nhanh.
Không bao lâu, thân hình hắn liền hóa thành một điểm đen, biến mất trong hoang dã.
Chương trước Chương tiếp
Loading...