Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1256: Không gian tiết điểm
Phi hành được chừng hơn mười dặm, cũng không cần ba người kia nói gì thêm, Hàn Lập đã dùng một cỗ thần niệm quét qua xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, liền tăng độn tốc lên một chút.
Chỉ phi hành thêm trong chốc lát, cả bọn liền dừng lại.
Hàn Lập nheo mắt, nhìn chăm chú một cự đại quang đoàn mù mịt trong không trung, trong lòng không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
Chỉ thấy cự đại quang đoàn này hình tròn, đường kính hơn lý, mặc dù có chút mơ hồ ảm đạm, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì thấy thâm sâu khôn lường, chậm rãi phát ra một vầng sáng chuyển động, khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị.
"Đây chính là không gian tiết điểm?"
Mặc dù biết không sai, nhưng Hàn Lập vẫn hỏi.
"Đúng vậy thưa tiền bối. Sư tổ chính là đã tiến vào nơi này. Để duy trì sự ổn định, các vị Sư tổ đã tổn hao không khí lực, bố trí một cái phong ấn đặc thù, tạm thời phong ấn nơi này. Như vậy chẳng những bảo trì được sự ổn định của không gian tiết điểm, đồng thời cũng hạ đến mức thấp nhất sự ba động của không gian. Ngoài ra còn che dấu không để cho các tu sĩ Ngũ Long Hải chú ý."
Một vị trung niên nữ tu đáp lời. Nhưng khi nàng nhắc đến Hướng Chi Lễ, thần sắc có vẻ buồn bã, dĩ nhiên ba người này đã biết bổn mạng Nguyên Thần Đăng của ba vị Hóa Thần tu sĩ đã bị tắt.
"Thì ra là thế. Hèn gì ta thấy không gian ba động ở đây sao lại yếu ớt như vậy. Hướng đạo hữu thật sự đã quá đa tâm rồi."
Hàn Lập nghe vậy, khẽ thở dài, tùy thời quan sát quang đoàn trong không trung, ánh mắt chớp động, nói.
Nhưng ba tên tu sĩ này thấy vậy lại lộ vẻ hy vọng, ánh mắt trao đổi với nhau điều gì.
"Có chuyện này vãn bối nghĩ nên bẩm báo với tiền bối"
Sau một lúc chần chờ, một nam tu sĩ hốt nhiên nói.
"Chuyện gì?"
Hàn Lập kinh ngạc, quay đầu nhìn gã này.
"Là như vầy, ba người bọn vãn bối đã trấn thủ nơi đây hơn hai trăm năm, phát hiện dù cho có phong ấn của sư tổ, nhưng bắt đầu từ trăm năm trước tại cửa vào của không gian tiết điểm xuất hiện chấn động trong thời gian ngắn, hơn nữa càng về sau thì càng xuất hiện nhiều lần, xưa thì vài năm mới xuất hiện một lần, giờ thì mỗi năm một lần đều có, mà mỗi lần chấn động kéo dài hơn nửa tháng."
Tên nam tu sĩ kia thành thật bẩm báo.
"Có chuyện như vậy sao? Ý của ngươi là phong ấn này đã không thể duy trì cửa vào không gian tiết điểm?"
Hàn Lập cả kinh, biến sắc, hỏi.
"Chỉ e là như vậy. Dựa theo xu thế phát triển như vầy, chỉ độ khoảng trăm năm nữa, không gian tiết điểm này cho dù không sụp đổ, cũng sẽ vô cùng bất ổn định. Chỉ sơ tiền bối sẽ không dễ dàng tiến vào trong như Hướng sư tổ."
Một tên nam tu khác cung kính giải thích.
"Hơn trăm năm, ngắn như vậy sao?"
Thần sắc Hàn Lập cực kỳ khó coi.
"Bọn vãn bối chỉ suy đoán như vậy, có lẽ bọn vãn bối đã quá đa tâm rồi" Nữ tu sĩ vội vàng cười lành, nói.
"Có phải suy đoán hay không, chỉ cần ở lại đây mấy năm ta hẳn cũng biết. Ta muốn xem xét cẩn thận chỗ này, trong một thời gian ngắn sẽ không rời đi"
Hàn Lập đánh giá một hồi, chậm rãi nói.
Ba tên môn hạ của Hướng Chi Lễ, tự nhiên sẽ không phản đối, trong miệng vội vàng vâng dạ.
Hàn Lập khoát tay, ý bảo ba người về tiểu đảo trước, cứ để mình ở lại một mình là được.
Một lát sau, phía dưới cự đại quang đoàn chỉ còn có mình Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc âm tình bất định, hiển nhiên có chút lo lắng điều ba người kia vừa nói.
Nếu đúng như lời nói, cửa vào chỉ có thể duy trì trong vòng trăm năm đổ lại, hắn nhất định trong khoảng thời gian này sẽ vào tiến vào. Nhưng thời gian chuẩn bị quá ngắn, vội vàng quá thì nguy cơ thất bại tăng gấp bội. Nhưng nếu không nắm thời cơ, cho dù hắn còn một ngàn năm thọ nguyên, chỉ sợ cũng chả còn cách nào khác để tiến vào Linh Giới. Nếu không đám Hướng Chi Lễ, Phong lão quái, như thế nào lại cực công khổ não tìm không gian tiết điểm, khi tìm được lại không chút do dự tiến vào. Mà phần tư liệu về tiết điểm hắn chưa giao cho bọn Hướng Chi Lễ, cũng chỉ còn lại có ít ỏi vài điểm mà thôi. Hắn cũng không ôm hy vọng có thể tìm được thêm ở đó một tiếp điểm không gian có thể sử dụng được.
Hàn Lập đứng trầm ngâm đánh giá lợi hại.
Hắn đứng ngẩn ngơ nhìn quang đoàn hơn nửa ngày, sau đó mới quay đầu độn quang bay đi.
Sau khí tới tòa kiến trúc, Hàn Lập liền chậm rãi hạ xuống.
Ba tên tu sĩ đã sớm dọn sẵn cho Hàn Lập một tòa tiểu lâu sạch sẽ u tĩnh để vị tiền bối này nghỉ ngơi.
Hàn Lập vô cùng hài lòng với biểu hiện của ba người. Thủ hộ không gian tiết điểm dù không có công lao cũng là khổ lao, nên phát cho cả bọn ba kiện bảo vật và một số đan dược.
Ba tên này tự nhiên cảm kích vạn phần.
Sau đó, Hàn Lập dùng Vạn Lý Phù trực tiếp liên lạc với Nam Cung Uyển ở Loạn Tinh Hải, phân phó kêu vài tên tu sĩ Kết Đan kỳ đáng tin tưởng đến đây, hơn nữa còn kêu Điền Cầm Nhi đến đây.
Hiện tại trên phương diện tu luyện, do có đan dược của Hàn Lập hỗ trợ, nên Điền Cầm Nhi còn rảnh thời gian để nghiên cứu về trận pháp, cấm chế, mà ở phương diện này nàng lại có thiên phú kinh người, có dư thời gian như vậy thành tựu nàng về mặt này không phải là chuyện đùa. Thậm chí có thể nói trận pháp chi đạo của nàng đã vượt xa Hàn Lập rất nhiều.
Chuyến này Hàn Lập muốn vào không gian tiết điểm, chỉ sợ phải nhờ tài nghệ trận pháp của Điền Cầm Nhi hỗ trợ.
Từ thời gian này về sau, cơ hồ mỗi ngày Hàn Lập đều đến quan sát cẩn thận quang đoàn, chú ý các biến hóa tại cửa vào của không gian tiết điểm, sau đó quay lại đảo, khổ khổ suy nghĩ.
Một năm sau, Điền Cầm Nhi mang theo bốn tu sĩ Kết đan kỳ đã tới đảo.
Lập tức Hàn Lập cho phép ba tên tu sĩ kia rời đảo, chính mình tiếp quản nơi này.
Mặc dù Điền Cầm Nhi vẫn dừng tại Kết Đan hậu kỳ, nhưng Hàn Lập đã lưu lại cho nàng một lọ Hồi Dương Thủy, nên vẫn còn cách xa đến kỳ đại nạn thọ nguyên. Sau này có ngưng kết được Nguyên anh hay không phải xem tạo hóa của nàng.
Điền Cầm Nhi vừa tới, lập tức Hàn Lập mang nàng đến không gian tiết điểm, nghiên cứu biện pháp tăng cường lực lượng phong ấn, để giúp cho hắn tranh thủ được một ít thời gian.
Đáng tiếc là tuy Điền Cầm Nhi về mặt tạo nghệ trận pháp đã đạt đến cảnh giới khó tin, nhưng khi đối mặt với không gian chi lực trong không gian tiết điểm, sau khi cực khổ suy nghĩ mấy tháng, chỉ có thể nghĩ ra được một phương pháp từ từ tăng cường phong ấn.
Nhưng phương pháp này có hiệu quả hay không, nàng chỉ cũng nắm chắc được hai ba thành.
Mặc dù tỉ lệ thành công không cao, nhưng trong lúc nhất thời, Hàn Lập cũng không còn biện pháp khác, bèn để kệ cho nàng tự thực hiện.
Chỉ cần việc bố trí pháp trận này cần phải có tài liệu quý hiếm gì, với thần thông của Hàn Lập, chỉ rời khỏi vụ hải một chuyến, đi đến Ngũ Long Hải liền đã thu thập đầy đủ.
Cứ như vậy, bọn Hàn Lập đã ở được năm sáu năm.
Trong thời gian này, lòng Hàn Lập càng thêm trầm trọng. Đích xác như bọn môn hạ Hướng Chi Lễ nói, cứ hàng năm lại xuất hiện chấn động. Mà đặc biệt trong những năm gần này tần suất xuất hiện lại càng ngắn hơn, nửa năm một lần, bộ dáng ngày càng kịch liệt.
Hàn lập vừa mới tiến giai Hoá Thần kỳ đáng lẽ ra trong lòng rất là vui vẻ, nhưng với tình hình hiện tại như vầy, nỗi vui sướng không cánh mà bay mất sạch.
Nhìn Điền Cầm Nhi lại một lần nữa bố trí một cái pháp trận cực kỳ phức tạp, gia tăng thêm một tầng phong ấn tại không gian tiết điểm, Hàn Lập bắt đầu xem xét lại có nên nhân cơ hội này đi mọi nơi trên Nhân Giới, sưu tầm các bí thuật và các bảo vật phòng hộ đặc thù, chuẩn bị hảo dụng khi tiến nhập vào không gian tiết điểm.
Nhưng sau khi hắn dự tính khoảng mấy ngày nữa sẽ rời đi để thực hiện điều này, thì bên ngoài vụ hải đột nhiên chớp động linh quang, môt đoàn ngân quang hiện lên, tuỳ thời hướng vụ hải bắn nhanh đến, trong chớp mắt đã đi đến biên cảnh của vụ hải.
Quang mang tắt đi, liền hiện ra một nữ tử phong tư xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi, mắt phượng mày ngài, trong mắt linh quang sinh động, ẩn hiện ngân quang lưu động không thôi.
Nàng đứng đánh giá vụ hải một lúc, sau đó lật tay, xuất ra một cái ngọc giản, thần niệm quét qua, ngọc dung lộ ra vẻ tươi cười.
"Bọn tiểu bối Thiên Ma Tông nói không gian tiết điểm ở nơi này thật không sai."
Nàng thì thào, dĩ nhiên cũng biết sự tồn tại của không gian tiết điểm. Sau đó nàng không chút do dự, thân hình chợt động, lại hoá thành một đạo ngân quang phi độn.
Hải vụ quay cuồng, nàng đã tiến nhập vào trong, không còn thấy tung tích.
Nhưng vụ hải tiểu đảo hiện giờ đã khác với lúc Hàn Lập mới tiến vào. Đồng thời với việc bố trí phong ấn tại không gian tiết điểm, thì Điền Cầm Nhi cũng tỉ mỉ bố trí mấy pháp trận cấm chế cực kỳ huyền ảo ở phụ cận xung quanh tiểu đảo, uy lực chân chính có thể làm cho tu sĩ Nguyên anh trong nhất thời cũng bị vây khốn.
Kết quả, ngân y nữ tử không kịp đề phòng, vừa đến trên không trung của tiểu đảo, tự nhiên chui đầu vào các cấm chế này.
Cấm chế bị phát động…, không gian xung quanh bỗng nhiên hiện lên vô số lôi hoả, nhất tề đổ ập xuống đầu nàng, sau đó là phong nhận, băng trùy dày đặc liên tiếp đi theo sau.
Ngân y nữ tử cả kinh, nhưng liền hừ lạnh phả ra mùi đàn hương thơm ngát, độn quang chợt tắt, một tay nhấc lên.
Nhất thời một cỗ bạch hàn phong mạnh mẽ từ trong người xuất ra, liền phóng lên cao, thể tích cuồng trướng, trong nháy mắt thổi quét ra bốn phía, hình thành ra một cỗ bạo phong vô cùng mạnh mẽ, thanh thế cực kỳ kinh người.
Thanh âm ầm ầm vang lên mãnh liệt trên không trung. Nơi nào bạo phong đi qua, đều cuốn tất cả công kích vào trong, sau đó nghiền nát bấy, căn bản không mảy may đụng đến sợi tóc của Ngân y nữ tử.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho các Kết đan tu sĩ đang canh giữ đều phát hiện, cả bọn giật mình nhao nhao hoá thành độn quang hướng phía này bay lại.
Nữ tử trong trong Cụ phong, thấy có người bay ra khỏi đảo, giữa trán không khỏi hiện ra một tia sát khí. Ngọc thủ nhấc lên, ngón tay nhắm bốn tên tu sĩ Kết đan đang bay lại, muốn bắn ra vật gì.
Nhưng đúng vào lúc này, hốt nhiên bên tai nàng vang lên thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập:
"Phượng tiên tử hạ thủ lưu tình. Mấy người kia chính là thủ hạ của Hàn mỗ, cũng là phụng mệnh hành sự, hy vọng đạo hữu không trách tội".
"Là ngươi?"
Ngân y nữ tử nghe xong, biến sắc, bàn tay đang giơ lên liền chậm rãi buông xuống.
Chỉ phi hành thêm trong chốc lát, cả bọn liền dừng lại.
Hàn Lập nheo mắt, nhìn chăm chú một cự đại quang đoàn mù mịt trong không trung, trong lòng không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
Chỉ thấy cự đại quang đoàn này hình tròn, đường kính hơn lý, mặc dù có chút mơ hồ ảm đạm, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì thấy thâm sâu khôn lường, chậm rãi phát ra một vầng sáng chuyển động, khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị.
"Đây chính là không gian tiết điểm?"
Mặc dù biết không sai, nhưng Hàn Lập vẫn hỏi.
"Đúng vậy thưa tiền bối. Sư tổ chính là đã tiến vào nơi này. Để duy trì sự ổn định, các vị Sư tổ đã tổn hao không khí lực, bố trí một cái phong ấn đặc thù, tạm thời phong ấn nơi này. Như vậy chẳng những bảo trì được sự ổn định của không gian tiết điểm, đồng thời cũng hạ đến mức thấp nhất sự ba động của không gian. Ngoài ra còn che dấu không để cho các tu sĩ Ngũ Long Hải chú ý."
Một vị trung niên nữ tu đáp lời. Nhưng khi nàng nhắc đến Hướng Chi Lễ, thần sắc có vẻ buồn bã, dĩ nhiên ba người này đã biết bổn mạng Nguyên Thần Đăng của ba vị Hóa Thần tu sĩ đã bị tắt.
"Thì ra là thế. Hèn gì ta thấy không gian ba động ở đây sao lại yếu ớt như vậy. Hướng đạo hữu thật sự đã quá đa tâm rồi."
Hàn Lập nghe vậy, khẽ thở dài, tùy thời quan sát quang đoàn trong không trung, ánh mắt chớp động, nói.
Nhưng ba tên tu sĩ này thấy vậy lại lộ vẻ hy vọng, ánh mắt trao đổi với nhau điều gì.
"Có chuyện này vãn bối nghĩ nên bẩm báo với tiền bối"
Sau một lúc chần chờ, một nam tu sĩ hốt nhiên nói.
"Chuyện gì?"
Hàn Lập kinh ngạc, quay đầu nhìn gã này.
"Là như vầy, ba người bọn vãn bối đã trấn thủ nơi đây hơn hai trăm năm, phát hiện dù cho có phong ấn của sư tổ, nhưng bắt đầu từ trăm năm trước tại cửa vào của không gian tiết điểm xuất hiện chấn động trong thời gian ngắn, hơn nữa càng về sau thì càng xuất hiện nhiều lần, xưa thì vài năm mới xuất hiện một lần, giờ thì mỗi năm một lần đều có, mà mỗi lần chấn động kéo dài hơn nửa tháng."
Tên nam tu sĩ kia thành thật bẩm báo.
"Có chuyện như vậy sao? Ý của ngươi là phong ấn này đã không thể duy trì cửa vào không gian tiết điểm?"
Hàn Lập cả kinh, biến sắc, hỏi.
"Chỉ e là như vậy. Dựa theo xu thế phát triển như vầy, chỉ độ khoảng trăm năm nữa, không gian tiết điểm này cho dù không sụp đổ, cũng sẽ vô cùng bất ổn định. Chỉ sơ tiền bối sẽ không dễ dàng tiến vào trong như Hướng sư tổ."
Một tên nam tu khác cung kính giải thích.
"Hơn trăm năm, ngắn như vậy sao?"
Thần sắc Hàn Lập cực kỳ khó coi.
"Bọn vãn bối chỉ suy đoán như vậy, có lẽ bọn vãn bối đã quá đa tâm rồi" Nữ tu sĩ vội vàng cười lành, nói.
"Có phải suy đoán hay không, chỉ cần ở lại đây mấy năm ta hẳn cũng biết. Ta muốn xem xét cẩn thận chỗ này, trong một thời gian ngắn sẽ không rời đi"
Hàn Lập đánh giá một hồi, chậm rãi nói.
Ba tên môn hạ của Hướng Chi Lễ, tự nhiên sẽ không phản đối, trong miệng vội vàng vâng dạ.
Hàn Lập khoát tay, ý bảo ba người về tiểu đảo trước, cứ để mình ở lại một mình là được.
Một lát sau, phía dưới cự đại quang đoàn chỉ còn có mình Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc âm tình bất định, hiển nhiên có chút lo lắng điều ba người kia vừa nói.
Nếu đúng như lời nói, cửa vào chỉ có thể duy trì trong vòng trăm năm đổ lại, hắn nhất định trong khoảng thời gian này sẽ vào tiến vào. Nhưng thời gian chuẩn bị quá ngắn, vội vàng quá thì nguy cơ thất bại tăng gấp bội. Nhưng nếu không nắm thời cơ, cho dù hắn còn một ngàn năm thọ nguyên, chỉ sợ cũng chả còn cách nào khác để tiến vào Linh Giới. Nếu không đám Hướng Chi Lễ, Phong lão quái, như thế nào lại cực công khổ não tìm không gian tiết điểm, khi tìm được lại không chút do dự tiến vào. Mà phần tư liệu về tiết điểm hắn chưa giao cho bọn Hướng Chi Lễ, cũng chỉ còn lại có ít ỏi vài điểm mà thôi. Hắn cũng không ôm hy vọng có thể tìm được thêm ở đó một tiếp điểm không gian có thể sử dụng được.
Hàn Lập đứng trầm ngâm đánh giá lợi hại.
Hắn đứng ngẩn ngơ nhìn quang đoàn hơn nửa ngày, sau đó mới quay đầu độn quang bay đi.
Sau khí tới tòa kiến trúc, Hàn Lập liền chậm rãi hạ xuống.
Ba tên tu sĩ đã sớm dọn sẵn cho Hàn Lập một tòa tiểu lâu sạch sẽ u tĩnh để vị tiền bối này nghỉ ngơi.
Hàn Lập vô cùng hài lòng với biểu hiện của ba người. Thủ hộ không gian tiết điểm dù không có công lao cũng là khổ lao, nên phát cho cả bọn ba kiện bảo vật và một số đan dược.
Ba tên này tự nhiên cảm kích vạn phần.
Sau đó, Hàn Lập dùng Vạn Lý Phù trực tiếp liên lạc với Nam Cung Uyển ở Loạn Tinh Hải, phân phó kêu vài tên tu sĩ Kết Đan kỳ đáng tin tưởng đến đây, hơn nữa còn kêu Điền Cầm Nhi đến đây.
Hiện tại trên phương diện tu luyện, do có đan dược của Hàn Lập hỗ trợ, nên Điền Cầm Nhi còn rảnh thời gian để nghiên cứu về trận pháp, cấm chế, mà ở phương diện này nàng lại có thiên phú kinh người, có dư thời gian như vậy thành tựu nàng về mặt này không phải là chuyện đùa. Thậm chí có thể nói trận pháp chi đạo của nàng đã vượt xa Hàn Lập rất nhiều.
Chuyến này Hàn Lập muốn vào không gian tiết điểm, chỉ sợ phải nhờ tài nghệ trận pháp của Điền Cầm Nhi hỗ trợ.
Từ thời gian này về sau, cơ hồ mỗi ngày Hàn Lập đều đến quan sát cẩn thận quang đoàn, chú ý các biến hóa tại cửa vào của không gian tiết điểm, sau đó quay lại đảo, khổ khổ suy nghĩ.
Một năm sau, Điền Cầm Nhi mang theo bốn tu sĩ Kết đan kỳ đã tới đảo.
Lập tức Hàn Lập cho phép ba tên tu sĩ kia rời đảo, chính mình tiếp quản nơi này.
Mặc dù Điền Cầm Nhi vẫn dừng tại Kết Đan hậu kỳ, nhưng Hàn Lập đã lưu lại cho nàng một lọ Hồi Dương Thủy, nên vẫn còn cách xa đến kỳ đại nạn thọ nguyên. Sau này có ngưng kết được Nguyên anh hay không phải xem tạo hóa của nàng.
Điền Cầm Nhi vừa tới, lập tức Hàn Lập mang nàng đến không gian tiết điểm, nghiên cứu biện pháp tăng cường lực lượng phong ấn, để giúp cho hắn tranh thủ được một ít thời gian.
Đáng tiếc là tuy Điền Cầm Nhi về mặt tạo nghệ trận pháp đã đạt đến cảnh giới khó tin, nhưng khi đối mặt với không gian chi lực trong không gian tiết điểm, sau khi cực khổ suy nghĩ mấy tháng, chỉ có thể nghĩ ra được một phương pháp từ từ tăng cường phong ấn.
Nhưng phương pháp này có hiệu quả hay không, nàng chỉ cũng nắm chắc được hai ba thành.
Mặc dù tỉ lệ thành công không cao, nhưng trong lúc nhất thời, Hàn Lập cũng không còn biện pháp khác, bèn để kệ cho nàng tự thực hiện.
Chỉ cần việc bố trí pháp trận này cần phải có tài liệu quý hiếm gì, với thần thông của Hàn Lập, chỉ rời khỏi vụ hải một chuyến, đi đến Ngũ Long Hải liền đã thu thập đầy đủ.
Cứ như vậy, bọn Hàn Lập đã ở được năm sáu năm.
Trong thời gian này, lòng Hàn Lập càng thêm trầm trọng. Đích xác như bọn môn hạ Hướng Chi Lễ nói, cứ hàng năm lại xuất hiện chấn động. Mà đặc biệt trong những năm gần này tần suất xuất hiện lại càng ngắn hơn, nửa năm một lần, bộ dáng ngày càng kịch liệt.
Hàn lập vừa mới tiến giai Hoá Thần kỳ đáng lẽ ra trong lòng rất là vui vẻ, nhưng với tình hình hiện tại như vầy, nỗi vui sướng không cánh mà bay mất sạch.
Nhìn Điền Cầm Nhi lại một lần nữa bố trí một cái pháp trận cực kỳ phức tạp, gia tăng thêm một tầng phong ấn tại không gian tiết điểm, Hàn Lập bắt đầu xem xét lại có nên nhân cơ hội này đi mọi nơi trên Nhân Giới, sưu tầm các bí thuật và các bảo vật phòng hộ đặc thù, chuẩn bị hảo dụng khi tiến nhập vào không gian tiết điểm.
Nhưng sau khi hắn dự tính khoảng mấy ngày nữa sẽ rời đi để thực hiện điều này, thì bên ngoài vụ hải đột nhiên chớp động linh quang, môt đoàn ngân quang hiện lên, tuỳ thời hướng vụ hải bắn nhanh đến, trong chớp mắt đã đi đến biên cảnh của vụ hải.
Quang mang tắt đi, liền hiện ra một nữ tử phong tư xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi, mắt phượng mày ngài, trong mắt linh quang sinh động, ẩn hiện ngân quang lưu động không thôi.
Nàng đứng đánh giá vụ hải một lúc, sau đó lật tay, xuất ra một cái ngọc giản, thần niệm quét qua, ngọc dung lộ ra vẻ tươi cười.
"Bọn tiểu bối Thiên Ma Tông nói không gian tiết điểm ở nơi này thật không sai."
Nàng thì thào, dĩ nhiên cũng biết sự tồn tại của không gian tiết điểm. Sau đó nàng không chút do dự, thân hình chợt động, lại hoá thành một đạo ngân quang phi độn.
Hải vụ quay cuồng, nàng đã tiến nhập vào trong, không còn thấy tung tích.
Nhưng vụ hải tiểu đảo hiện giờ đã khác với lúc Hàn Lập mới tiến vào. Đồng thời với việc bố trí phong ấn tại không gian tiết điểm, thì Điền Cầm Nhi cũng tỉ mỉ bố trí mấy pháp trận cấm chế cực kỳ huyền ảo ở phụ cận xung quanh tiểu đảo, uy lực chân chính có thể làm cho tu sĩ Nguyên anh trong nhất thời cũng bị vây khốn.
Kết quả, ngân y nữ tử không kịp đề phòng, vừa đến trên không trung của tiểu đảo, tự nhiên chui đầu vào các cấm chế này.
Cấm chế bị phát động…, không gian xung quanh bỗng nhiên hiện lên vô số lôi hoả, nhất tề đổ ập xuống đầu nàng, sau đó là phong nhận, băng trùy dày đặc liên tiếp đi theo sau.
Ngân y nữ tử cả kinh, nhưng liền hừ lạnh phả ra mùi đàn hương thơm ngát, độn quang chợt tắt, một tay nhấc lên.
Nhất thời một cỗ bạch hàn phong mạnh mẽ từ trong người xuất ra, liền phóng lên cao, thể tích cuồng trướng, trong nháy mắt thổi quét ra bốn phía, hình thành ra một cỗ bạo phong vô cùng mạnh mẽ, thanh thế cực kỳ kinh người.
Thanh âm ầm ầm vang lên mãnh liệt trên không trung. Nơi nào bạo phong đi qua, đều cuốn tất cả công kích vào trong, sau đó nghiền nát bấy, căn bản không mảy may đụng đến sợi tóc của Ngân y nữ tử.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho các Kết đan tu sĩ đang canh giữ đều phát hiện, cả bọn giật mình nhao nhao hoá thành độn quang hướng phía này bay lại.
Nữ tử trong trong Cụ phong, thấy có người bay ra khỏi đảo, giữa trán không khỏi hiện ra một tia sát khí. Ngọc thủ nhấc lên, ngón tay nhắm bốn tên tu sĩ Kết đan đang bay lại, muốn bắn ra vật gì.
Nhưng đúng vào lúc này, hốt nhiên bên tai nàng vang lên thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập:
"Phượng tiên tử hạ thủ lưu tình. Mấy người kia chính là thủ hạ của Hàn mỗ, cũng là phụng mệnh hành sự, hy vọng đạo hữu không trách tội".
"Là ngươi?"
Ngân y nữ tử nghe xong, biến sắc, bàn tay đang giơ lên liền chậm rãi buông xuống.