Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1212: Tinh Cung Chi Chiến (phần 13)



Giờ phút này lão ma mới nhìn thấy rõ ràng, nguyên Hắc Phong bao quanh thân thể, không biết từ lúc nào đã khoét một lỗ dài. Xem ra chính là ở chỗ tay mình bị chặt cụt, nhưng hắn lại không chút nào cảm ứng được. Kể từ lúc này, lão ma vừa sợ vừa giận, cánh tay còn lại điểm vào Xích Hồng Thuẫn Bài.
Tấm thuẫn này nhảy dựng lên, nhất thời hóa thành một tầng hỏa hồng quang mạc bao hắn vào bên trong, đồng thời thần niệm nhanh chóng thả ra bên ngoài, hốt hoảng tìm kiếm bóng dáng Hàn Lập.
Đúng lúc này, đạo bạch ti lại từ trong hư không bắn ra theo sau lão ma ở từ hơn mười trượng, sau khi xoay một cái, liền biến thành một đạo nhân ảnh.
Chính là Hàn Lập. Chỉ thấy hắn đang không ngừng quan sát đánh giá bản thân, hai cánh sau lưng nhẹ nhàng vỗ không ngừng, một tay nắm một khẩu Tử Sắc Quang Nhận.
"Tật Phong Cửu Biến, tuy rằng uy lực không nhỏ, nhưng sau đó thân thể cảm thấy thật sự quá nặng nề. Mặc dù ta đã thi triển tầng thứ ba của Minh Vương quyết để giảm bớt gánh nặng nhưng vẫn cảm thấy ăn không tiêu" Hàn Lập lẩm bẩm.
"Điều này là tự nhiên. Nguyên bản công pháp này là do yêu cầm tu sĩ của chúng ta phối hợp sáng tạo nên. Chỉ có một mình ngươi, mặc dù đã có Phong Lôi Sí phụ trợ, nhưng vẫn chưa thể thoải mái thi triển thân pháp này như ý. Sau khi mạnh mẽ thi triển, gánh nặng thân thể cũng nặng nề hơn nhiều so với yêu cầm bình thường. Minh Vương Quyết tầng thứ ba chỉ đủ cho ngươi thi triển khoảng hai ba lần Tật Phong Cửu Biến. Nếu ngươi muốn sử dụng nhiều hơn, mạnh mẽ tiến vào trạng thái cực tốc, thân thể ngươi sẽ băng hoại hoàn toàn. Chỉ còn cách tuy luyện Minh Vương Quyết lên các tầng cao hơn, tự nhiên sẽ thoải mái thi triển tùy ý thân pháp này" Trong tai Hàn Lập truyền đến thanh âm không thèm quan tâm của Đồng tử.
"Thì ra là thế! Lúc tu luyện tại mật thất, tuy ta có thi triển vài lần, nhưng do không gian bị giới hạn, nên cũng không phát hiện khi thi triển thân pháp với một quãng đường dài như vậy, gánh nặng thân thể lại lớn như vậy" Hàn Lập thở dài, một tay vung lên, Tử Sắc Quang Nhận liền tán loạn biến mất.
Lại nghe Đồng tử cười hăng hắc, nhưng không nói thêm điều gì.
Lão ma cũng đã phát hiện ra tung tích Hàn Lập phía đối diện.
Chẳng qua, Thiên Giải Thánh Thú truyền âm nói với Hàn Lập, lại với khoảng cách xa nên lão ma không thể nghe mà chỉ nhìn thấy Hàn Lập lầm bầm cái gì trong miệng. Trong mắt lão ma chớp động kinh nghi một chút, thình lình vỗ vào túi linh thú bên hông. Nhất thời hắc quang lóe lên, một con quái mãng hai đầu đen thui hiện ra. Hình thể quái mãng cũng không lớn lắm, chỉ dài xấp xỉ ba trượng, nhưng hai cái đầu hình tam giác không ngừng phun ra lục khí, dường như cũng là loại kịch độc.
Tiếp theo Lục Đạo Cực Thánh há miệng phun ra một vật thể có hắc quang bao xung quanh. Hắc quang quay tròn, sau đó liền hiện ra một Bạch Sắc Tiểu Phiên lớn chừng mấy tấc. Trong tiếng chú ngữ của lão ma, tiểu phiên nghênh phong cuồng trướng, chớp mắt đã biến thành một cây sâm sâm bạch sắc cự phiên hơn trượng.
Hàn Lập vừa thấy cây phiên này liền ngẩn người ra. Cả phiên lẫn kỳ đều được luyện chế từ xương người, bề mặt ngoài hắc sắc mông mông, có một ít ký hiệu màu xám trắng như ẩn như hiện, phía đỉnh khảm ba đầu khô lâu lớn nhỏ bất đồng, mà khi xuất hiện, trong miệng răng nanh loạn tỏa, phát ra tiếng cười nhức xương làm cho người ta nghe xong tâm thần bất ổn, khí huyết một trận quay cuồng.
Lão ma quát khẽ một tiếng, bàn tay nhấn lên cốt phiên một cái.
Tam đầu khô lâu lập tức há miệng phun ra hắc hà, đem nửa cánh tay bị chặt đứt của lão ma đang phiêu phù bên dưới, hút vào trong miệng, lại còn điên cuồng giành ăn, trong giây lát đã thôn phệ sạch sẽ.
Lập tức cả tam đầu khô lâu đều lóe huyết quang, thể tích lớn thêm một tầng. Kể từ lúc này, vẻ hoảng sợ trên mặt Lục Đạo Cực Thánh giảm bớt phân nửa, ánh mắt âm trầm nhìn Hàn Lập chằm chằm không chớp. Xem ra lão ma đã hồi phục sự sáng suốt.
Thấy Hàn Lập thi triển Phong Lôi hợp nhất tạo ra độn tốc quỷ dị, hắn biết căn bản không thể trốn thoát. Càng chạy thì càng chết nhanh. Chi bằng chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách, không chừng còn thể tìm được sinh cơ. Cho nên hắn bèn xuất ra bảo vật chưa từng ai thấy.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy, nhướng mày. Tuy hắn chưa từng thấy qua bảo vật này, nhưng từ cốt phiên truyền đến âm khí kinh người, trong lòng tự dặn không được khinh thường. Mà đúng lúc này, trong tai Hàn Lập lại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Đồng tử.
"Tam Thần Bạch Cốt Phiên? Không tưởng Nhân Giới các ngươi cũng có người có thể chế luyện tà vật bực này, thật là bất khả tư nghị"
Hàn Lập lấy làm kỳ quái, hỏi " Thiên Giải đạo hữu biết nó?".
"Ở Linh Giới chúng ta, phiên này có danh khí không nhỏ, nằm trong bảy đại tà khí đứng đầu. Đương nhiên cốt phiên kia chỉ là phỏng chế chút da lông bên ngoài, uy lực còn kém xa vạn dặm so với Tam Thần Bạch Cốt Phiên chân chính. Cái chính là luyện chế cái này máu tanh dị thường, cơ hồ ai chế luyện dù là người hay yêu đều tổn thọ. Cốt phiên trước mắt tuy không có nhiều uy lực nhưng cũng đã uống máu của không biết bao nhiêu tu sĩ"
Đồng tử cười hắc, hắc, tuy trong miệng ngợi khen uy lực của Cốt Phiên, nhưng đối với việc luyện chế thì tỏ vẻ rất kiêng kị.
"Thì ra là thế! Chậc, chậc, không hổ là đệ nhất ma tu của Loạn Tinh Hải, không có gì là không dám làm. Kiện tà khí này nghe uy lực đến như vậy, ta tò mò thử xem uy lực nó thế nào?"
Hàn Lập có chút giật mình, nhưng trong miệng phát ra tiếng cười lạnh, một tay sờ bên hông, giơ lên, tế ra một ngọc bình màu sắc đen thui…
Ngọc bình bay ra không trung, tự quay miệng xuống dưới, mở ra.
Nhất thời một cỗ âm khí xám trắng từ bên trong xì ra. Trong âm khí mờ mịt, dần dần rung rẩy hiện ra năm cự đại khung xương hình người. Chính là Ngũ Tử Đồng Tâm Ma mà Hàn Lập đã thu thập năm xưa (xem lại chương Phản Phệ).
Ngũ ma vừa hiện hình, Hàn Lập liền thúc giục pháp quyết.
Nhất thời năm khung xương lăn xuống, trong nháy mắt hóa thành năm cự đại xa luân lớn nhỏ khác nhau. Xa luân nào cũng có quỷ đầu, quái giác, mặt mũi hung tợn, hướng thẳng đánh tới Cốt Phiên.
"Ngũ Tử Đồng Tâm Ma!"
Lục Đạo Cực Thánh thân là đệ nhất ma tu ở Tinh Hải, kiến thức quảng bác, liếc một cái liền nhận ngay ra lai lịch Ngũ ma, thất thanh lêu lớn.
Hắn không biết Ngũ ma là do Hàn Lập chiếm đoạt được, mà cho rằng do đối phương tế luyện. Mà phương pháp tế luyện Ngũ Tử Đồng Tâm Ma cũng cực kỳ bất hảo nên cho rằng Hàn Lập giống mình, cùng là người tâm ngoan thủ lạt.
Tim của hắn nhất thời trầm xuống.
Kẻ này vốn đã khó đối phó đến thế, bây giờ lại còn tinh thông cả ma đạo công pháp, chẳng lẽ đây là ý trời. Chẳng qua mắt thấy Ngũ ma gào thét xông tới, hắn chỉ cũng còn nước kiên trì, tiếp tục thúc giục Cốt Phiên.
Nhất thời Cốt Phiên một trận run lên, tam khỏa đầu khô lâu trên đỉnh phiên đột nhiên cười một trận quái dị, mồm to hé ra, một mảng âm khí tối đen như mực phún xuất ra ngoài. Ngũ ma ở đối diện cũng không chịu kém, há miệng, Bích Lục sắc Âm hỏa cuồng dũng tuôn trào, nhất thời hắc khí và lục diễm quấn vào nhau quay cuồng, thanh âm bạo liệt liên tiếp vang lên không ngừng.
Nhưng ngay sau đó, cơ nhục trên mặt lão ma chợt co giật.
Bởi vì khi tiếp xúc, Âm Hỏa của Ngũ ma liền chiếm thế thượng phong, liên tục áp chế hắc khí lui về sau. Lục Đạo Cực Thánh trong lòng âm thầm không ngừng kêu khổ.
Theo hắn biết, tuy uy lực của Ngũ Tử Đồng Tâm Ma không nhỏ, nhưng khi tế luyện thành công các ma chỉ có thần thông tương đương tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, nhưng năm con ma trước mắt tựa hồ không chỉ có bấy nhiêu thần thông như vậy. Mà Tam Khỏa Đầu Khô Lâu cũng chỉ có tương đương với cấp Nguyên anh sơ kỳ không thể ngăn chặn.
Chẳng qua trừ các pháp bảo, pháp khí đặc biệt, thì uy lực đích thực của bảo vật vẫn phụ thuộc chính vào pháp lực của người thao túng. Lão ma bèn cắn răng, một tay bấm pháp quyết, miệng lại hé ra.
Một đoàn tinh hyết phún xuất ra ngoài, trong chớp mắt đã nhập vào Cốt Phiên vô tung vô ảnh.
Cốt Phiên minh thanh đại khởi, các ký hiệu trên mặt phiên kịch liệt một trận quay cuồng, tại phụ cận xung quanh Cốt Phiên hiện ra vô số huyễn ảnh đầu khô lâu.
Các huyễn ảnh này có thể tích khá nhỏ, xấp xỉ cỡ quyền đầu, nhưng tất cả đều há mồm, phun ra vô số hắc khí, sau đó hội tụ lại, trong nháy mắt hình thành một con Hắc Giao, lập tức lắc đầu vẫy đuôi lao thẳng đến Ngũ Ma.
Trong Ngũ ma lập tức xuất ra hai con, nhoáng một cái, hóa thành bộ khung xương hình người, đồng thời hai tay chà xát, hiện ra một đôi Cốt Đao cỡ vài thước, không chút hãi sợ, cùng Hắc Giao tranh đấu kịch liệt.
Khi thiếu mất hai ma, Âm Hỏa của tam ma còn lại tự nhiên giảm uy lực, tình thế của Tam Khỏa đầu khô lâu trên Cốt Phiên dần dần ổn định.
Hắc khí cùng Âm hỏa lại tiếp tục giằng co.
Lão ma lúc này mới tạm thời buông lỏng, ánh mắt đảo qua phía Hàn Lập, trong lòng lại rùng mình…
Bởi vì Hàn Lập lúc này thản nhiên khoanh tay nhìn Cốt Phiên và Ngũ Ma tranh đấu, trên mặt lộ vẻ nửa cười nửa không. Làm cho lão ma linh tính được điều gì, đồng dạng liếc mắt một cái, trong mắt đột nhiên hiện ra tia kỳ quái.
Tim lão ma đập thình thịch, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm không có lý do hiện lên trong lòng. Đột nhiên trên đỉnh đầu của con quái mãng hai đầu vang lên một tiếng quái khiếu, lão ma biến sắc, quay đầu xem.
Chỉ thấy sau lưng hắn ở khoảng cách mấy trượng, một đạo thanh sắc nhân ảnh quỷ mị phiêu động, mà khẩu hắc tinh oánh phi đao đã khoét một lổ tại Hắc Phong, đang tiếp tục từ từ bay về màn Xích Hồng Quang Tráo của lão.
Nếu lão chậm trễ không quay đầu lại, chỉ e rằng khi phát giác, thân thể đã sớm thủng một lỗ rồi.
Á! Lục Đạo Cực Thánh trên mặt không còn chút máu, mà đệ nhị Nguyên anh trong nhân hình Khôi Lỗi thấy đánh lén bất thành, cũng không khách khí, đột nhiên thúc giục pháp quyết, tiếng xé gió vang lên, Ma Tủy Phi Đao lóe một cái liền đánh vào màn quang tráo.
Mà nhân hình Khôi Lỗi ngân quang đại phóng, nhoáng một cái, lại quỷ dị biến mất vô tung vô ảnh.
Cơ hồ cùng lúc đó, nguyên bản Hàn Lập đang đứng điềm nhiên, trong mắt hàn quang chợt lóe, một tay nhấc lên, lục mang chớp động, kiện Bát Linh Xích liền quỷ dị xuất hiện.
Hàn Lập nắm lấy Bát Linh Xích, nhoáng lên, hai cánh sau lưng chớp lóe, một tiếng sấm nhỏ vang lên, thân hình tại chỗ liền biến mất.
Lão ma lúc này căn bản không thể bận tâm Hàn Lập làm gì, bởi vì khẩu Hắc Phi Đao đã dễ dàng xuyên thủng màn quang tráo, trong miệng hắn thét lớn một tiếng kinh thiên động địa.
Tại ngực lão ma đột nhiên bay vụt ra mọt đạo hắc mang trực tiếp đón đầu Phi Đao, còn thân hình thì nhoáng một cái hóa thành hai đạo hư ảnh, phân biệt hai hướng bắn nhanh ra ngoài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...