Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1202: Tinh cung chi chiến (phần 3)
Nơi này vây quanh ba cái ma thiên cự trụ với thế cao hơn trăm trượng như thể chọc trời, mỗi cái trong đó đều mang màu vàng nhạt, dường như phát ra từng gợn sóng quang hà thanh hồng, không ngừng phủ lên khoảng không trên cao, đồng thời đem cả tòa bao phủ lại, nhìn cứ như một tấm khinh sa (lụa mỏng) vậy.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, liền có thể khẳng định cự trụ đó là Phong Hỏa Trụ trong truyền thuyết, Còn đám tu sĩ trên chiếc chu thuyền bán pháp khí kia hẳn là nhân thủ trông coi cây cột của Nghịch Tinh Minh. Nhìn sơ sơ cũng ước chừng cũng phải hai ba ngàn người.
Vì sợ đả thảo kinh xà, hắn vẫn chưa vận dụng thần niệm đảo qua dò xét, nhưng có thể khẳng định bên trong có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, tuyệt đối không thể nghi ngờ được.
Về phần vị môn chủ đứng đầu Vạn Pháp môn kia có ở nơi này không, có trời mới biết.
Phong Hỏa trụ tổng cộng có một trăm lẻ tám điểm, sẽ không xảo ngộ đến nỗi gặp ngay tại nơi này chứ. Hàn Lập âm thầm nghĩ đến.
Nhưng nếu thật sự hắn tại đây, còn ra sức ngăn trở mình, thì không rõ là nên nói vận khí của mình tốt hay là vị Vạn Đại môn chủ kém may mắn nữa.
Mặt khác, nghe nói Phong Hỏa Thiên Tuyệt trận danh khí cường đại, nhưng với hiểu biết của Hàn Lập, phương pháp tấn công của thử trận này là tụ thành các điểm hình sáng cự đại phóng thẳng ra, chủ yếu nhằm vào chúng tu sĩ cấp thấp cùng đại hình cấm chế, đối với những tu sĩ có thần thông kinh người thì khó mà ảnh hưởng nhiều.
Lấy năng lực của hắn mà xét, xuyên qua trận này nhiều lắm là dính một chút phiền toái. Tuyệt không có chuyện bị vây hãm vào trong.
Tuy vậy, trong lòng hắn còn một vài suy tính, do dự chưa dứt. Phải đợi một lát sau, chỉnh đốn phương hướng lại, vòng qua chiếc linh thuyền và ba chiếc đồng trụ đối diện, theo đường vòng, trực tiếp hóa thành đạo quang hà thanh hồng phóng nhanh đi.
Lúc này, phía dưới ba cây ma thiên trụ không còn hướng về mặt biển nữa, thay vào đó là hình ảnh một con thuyền ba tầng đang trôi nổi phiêu phù, dáng vẻ tuy to lớn dị thường nhưng tất cả lại được bao bọc trong một màu lục nhạt của mỹ ngọc, quả là hoa mỹ tuyệt luân.
Bên lâu thuyền, trên tầng cao nhất, có vài tên tu sĩ đang vây quanh một cái ngọc bàn tứ phương, hầu như đều mang một vẻ tươi cười trò chuyện với nhau. Trên ngọc bàn còn có mấy vài chiếc đĩa chứa các linh quả kì dị, mấy người xung quanh đó đều mang một bộ dáng thoải mái nói với nhau.
"Long tiền bối, nghe nói Vạn minh chủ đã đồng ý, chỉ cần lần này có thể công hạ được Tinh Cung, hắn sẽ đem Thiên Thụy đảo, một trong ba đại linh đảo của Vạn Pháp Môn, tặng cho Kim Liên Môn của tiền bối. Không biết việc này có thật không?"
Một gã nho sinh mặc áo bào trắng trong đám, đứng đối diện với một lão giả sắc mặt ửng xanh, mỉm cười hỏi.
"Trữ hiền chất tin tức thật linh thông, Vạn đạo hữu cùng với lão phu có nói qua, linh mạch của Thiên Thụy đạo vẫn mạnh hơn một chút so với nơi cư trú hiện tại của lão phu, và vì sự phát triển lâu dài của bổn môn, lão phu nếu từ chối thì rất là bất kính."
Lão giả liếc mắt nhìn nho sinh đối diện một cái rồi ha hả nói.
"Long huynh thật sự nói đùa rồi, phẩm chất linh mạch của Thụy đảo ngày đó rất cao, ở vùng Loạn Tinh Hải này danh khí cũng không hề nhỏ, huống chi trên con đường đến đó còn có nhiều loại linh hoa linh thảo khác. Nếu Kim Liên Môn quả thật có được linh đảo như đã nói, về sau muốn tiến thêm một bậc nữa cũng là chuyện dễ làm mà thôi."
Một vị đạo sĩ trung niên khác, thân mặc áo bào màu xám, khẽ cười nói.
"Hoa đạo hữu đừng nói tới lão phu vội, chẳng phải lúc đó ngươi cũng chiếm được hơn chục loại tài liệu quý hiếm dị thường hay sao. Nếu không, lão gia hỏa luôn không chịu xuất thế ngươi sao lại chịu ló đầu ra gấp rút chạy đến đây trợ trận cho Vạn huynh được."
Lão giả cười hắc hắc, tự trả lời mà không thèm để ý.
Ba người ngồi trên lâu thuyền, trong đó có hai kẻ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kì, gã nho sinh mặc áo bào trắng tuy có tu vi Kết Đan hậu kì, nhưng đối mặt với hai người này lại không siểm nịnh hay kiêu ngạo, rõ là người có lai lịch không vừa.
Trung niên đạo sĩ nghe lão giả trả lời, mỉm cười một hồi, rồi mở miệng như muốn nói thêm gì đó. Bỗng nhiên, một cây đồng trụ trên lâu thuyền của bọn họ phát ra một loạt âm thanh vù vù trầm thấp, đồng thời xuất ra quang hà màu thanh hồng kháng cự lại, dường như có một sức mạnh vô hình đang tiến đến gần.
"Không tốt, có người xông trận?"
Đạo sĩ quát khẽ một tiếng, thân hình nhanh chóng đứng lên.
Lão giả họ Long cùng với gã nho sinh sắc mặt chợt biến, đồng thời nhỏm người nhìn về cự trụ.
"Ở hướng tây nam! Ồ, hình như là từ bên ngoài xông vào, mấy gã thủ hộ bên ngoài rõ là phế vật mà, cản người cũng không xong."
Gã đạo sĩ giận dữ dựng hẳn người lên, trong tay liền xuất hiện một kiện pháp bàn, nhanh chóng niệm thần chú rồi hướng về nơi xảy ra sự cố điểm chỉ bay nhanh đi.
"Đi thôi, Hoa đạo hữu! Nếu có thể vượt qua được rào chắn bên ngoài, còn có gan xông vào Phong Hỏa tuyệt thiên trận, xem ra không phải là người thường. Từ đây đến nơi xông vào trận còn một khoảng cách không quá xa, nhưng nhờ lực lượng Phong Hỏa ngăn cản, hắn sẽ không thể lập tức tiến vào Thiên Tinh Thành được."
Đôi mắt Long lão giả đảo một cái, lóe ra thanh quang, cười nói lộ cả hàm răng.
"Vậy làm phiền Long huynh!" Trung niên đạo sĩ cũng không khách khí, một bước nhanh chóng đem thân hình dựa cả vào trong một cỗ xe.
Lão giả theo sau, một đạo pháp quyết đánh vào xe, nhất thời cỗ xe này bị một đoàn thanh quang bao lại, khẽ rung một hồi, như định nhập vào hồng sắc quang hà cách đó không xa. Sau đó bỗng lóe lên một cái, đã không thấy tung tích đâu nữa, cứ như đã cùng với trận pháp hòa thành một thể vậy.
"Tuyệt diệu! Bần đạo đã sớm nghe nói về đại danh của Thiên Phong Xa, nhưng không nghĩ tới ở trong Phong Hỏa đại trận lại có thần thông không tưởng như thế này. Chậc chậc, xem ra Vạn huynh để đạo hữu đến địa phương then chốt này là có ý muốn mượn dùng cỗ xe này đây."
Nhìn thấy ngọc xa trong đoàn quang hà hồng sắc quỷ mị chớp động di chuyển tới, một tia trở ngại cũng không hề có, trung niên đạo sĩ nhịn không được vân vê chòm râu khen.
"Có thể là vậy. Từ lúc tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ, tâm tư của Vạn đạo hữu, ta với lão không thể nào đoán ra đâu!" Lão giả bật cười ha ha, lộ ra vẻ hiển nhiên vốn có.
Trung niên đạo sĩ nghe mấy lời đó, chỉ cười lại mà không tiếp lời.
Dưới chân bọn họ là Thiên Phong Xa, với tốc độ độn của nó mà nói đích xác so với một gã tu sĩ Nguyên Anh bình thường còn muốn nhanh hơn mấy phần, trong tay lão giả nắm lấy pháp bàn truy tung tình huống đang xảy ra, chỉ sau một lát công phu hai người đã đuổi theo hơn mười dặm.
"Cẩn thận, người nọ ngay tại phía trước cách đây không xa. Hắn thực sự có chút thần thông, đã đột phá hơn nửa cấm chế, trong chốc lát sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi Phong Hỏa chi lực."
Lão giả họ Long nhìn chằm chằm vào ngọc bàn trên tay, khuôn mặt lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng, không chờ gã đạo sĩ đáp lại, lập tức bấm tay niệm thần chú, trong miệng vang lên từng hồi.
Linh quang trên ngọc xa chợt biến động mạnh, cả người lẫn ngọc xa đồng thời trở nên mơ hồ không rõ, trong phút chốc đã biến mất giữa hồng sắc quang hà.
Lão giả thi triển bí thuật, bước đầu ẩn tàng một bên tính kế, tiến hay thối đều có thể giữ được thế chủ động.
Trung niên đạo sĩ thấy hành động của lão giả, ngầm gật đầu. Hai người không vận dụng thần niệm, điều khiển ngọc xa bay lên cao, tốc độ giảm chậm hơn phân nửa.
Phi hành thêm vài dặm, hai người từ xa đã thấy được kẻ xông vào trận, kết quả không khỏi làm họ giật mình.
Tu sĩ xông vào trận thoạt nhìn quả thực còn rất trẻ, một gã thanh niên hai mươi mấy tuổi, hơn nữa quanh thân lại không thấy vận dụng pháp bảo gì cả, chỉ bằng một tầng thanh quang hộ thể đã có thể phá vỡ thế trận tiến tới đoàn quang hà thanh hồng, từ từ bay đến, bộ dáng cực kì dễ dàng.
"Người kia là ai? Chẳng lẽ là tu sĩ Nguyên Anh trung kì? Lão giả cùng với trung niên đạo sĩ trong lòng chấn động, không hẹn mà cùng một suy nghĩ.
Nói tiếp cũng thật là khéo!
Nếu là cao giai tu sĩ khác của Nghịch Tinh Minh, vì việc Hư Thiên Đỉnh mà hình dáng của Hàn Lập đã lưu truyền rộng rãi, cho dù nhiều năm trôi qua, với trí nhớ kinh người của tu sĩ mà nói vẫn có thể liếc sơ một cái nhận ra được. Nhưng hai người này rõ ràng là các lão quái cấp Nguyên Anh do Vạn Thiên Minh mới thỉnh ra gần đây.
Tông môn của bọn họ tuy thế lực không nhỏ, nhưng tự thân lại luôn bế quan khổ tu, rất ít tham dự các sự việc trong Tinh Hải. Bây giờ, nếu không phải Vạn Thiên Minh lấy lợi dụ dỗ hai người này, nói không chừng họ còn không chịu xuất thế. Vì vậy khi bọn họ phát giác ra vẻ mặt xa lạ của Hàn Lập, trong lòng liền nổi lên một trận kinh nghi bất định.
Chẳng qua, dù có là vậy, lão giả cùng đạo sĩ cũng không quá sợ hãi. Lấy thần thông hai người hắn hợp lại, liên thủ cũng đủ để cùng trung kỳ tu sĩ đánh một trận. Huống chi, đối phương cũng chưa nhất định thực sự là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ.
Cho dù cô lậu quả văn, nhưng mấy lão quái vật cấp trung kỳ, bọn hắn vẫn biết đại khái.
(Cô lậu quả văn: Văn hóa thấp, kém hiểu biết:))
Tự ỷ vào ẩn nấp cấm chế cao mình của Thiên Phong Xa, Long lão giả dù hơi do dự nhưng vẫn chưa dừng xe lại, ngược lại lẳng lặng hướng đỉnh đầu thanh niên kia bay qua.
Toàn bộ quá trình đều vô thanh vô tức
Không một tiếng động, ngọc xa chở hai người tới khoảng không cách đỉnh đầu Hàn Lập ba mươi trượng, lão giả cùng trung niên đạo sĩ không khỏi ngừng hô hấp, nhất động nhất cử cẩn thận quan sát kĩ người thanh niên mới đến.
Chỉ thấy Hàn Lập có một khuôn mặt bình thường. một thân trường sam thanh sắc, ngoại trừ túi trữ vật và túi linh thú bên hông, ngoại hình không có chút nào để thu hút cả, thật sự nhìn không ra hắn có lai lịch ra sao.
Lão giả họ Long nhướng mày, đoạn xoay người cùng với trung niên đạo sĩ nháy mắt ra dấu.
Gã đạo sĩ nhất thời hơi do dự, rồi chậm rãi gật đầu.
Lúc này hai người đồng thời hành động. Một tay đặt ở túi trữ vật bên hông, hít sâu một hơi, chuẩn bị liên thủ đánh thanh niên phía dưới bằng một kích lôi đình
Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập ở phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng không trung mỉm cười, sau lưng mạc nhiên hiện ra một đôi vũ sí, một hồi rung lên, bóng người tại chỗ đã không còn thấy nữa.
Không hay!
Hai người này có thể tu thành Nguyên Anh, tự nhiên không phải là tu sĩ bình thường, vừa thấy màn quỷ dị này, lão giả họ Long bất chấp bảo vật cái gì, vội vàng điều khiển ngọc xa ở dưới, đem toàn bộ pháp lực trên cường điên cuồng rót vào.
Nhất thời ẩn nấp thuật biến mất, rồi hiện ra một đoàn thanh quang chói mắt, đem ngọc xa cùng hai người vây vào trong.
Trung niên đạo sĩ cấp tốc từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một kiện Bát Quái Kính hắc bạch lưỡng sắc, hướng về đỉnh đầu mình tung ra.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, liền có thể khẳng định cự trụ đó là Phong Hỏa Trụ trong truyền thuyết, Còn đám tu sĩ trên chiếc chu thuyền bán pháp khí kia hẳn là nhân thủ trông coi cây cột của Nghịch Tinh Minh. Nhìn sơ sơ cũng ước chừng cũng phải hai ba ngàn người.
Vì sợ đả thảo kinh xà, hắn vẫn chưa vận dụng thần niệm đảo qua dò xét, nhưng có thể khẳng định bên trong có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, tuyệt đối không thể nghi ngờ được.
Về phần vị môn chủ đứng đầu Vạn Pháp môn kia có ở nơi này không, có trời mới biết.
Phong Hỏa trụ tổng cộng có một trăm lẻ tám điểm, sẽ không xảo ngộ đến nỗi gặp ngay tại nơi này chứ. Hàn Lập âm thầm nghĩ đến.
Nhưng nếu thật sự hắn tại đây, còn ra sức ngăn trở mình, thì không rõ là nên nói vận khí của mình tốt hay là vị Vạn Đại môn chủ kém may mắn nữa.
Mặt khác, nghe nói Phong Hỏa Thiên Tuyệt trận danh khí cường đại, nhưng với hiểu biết của Hàn Lập, phương pháp tấn công của thử trận này là tụ thành các điểm hình sáng cự đại phóng thẳng ra, chủ yếu nhằm vào chúng tu sĩ cấp thấp cùng đại hình cấm chế, đối với những tu sĩ có thần thông kinh người thì khó mà ảnh hưởng nhiều.
Lấy năng lực của hắn mà xét, xuyên qua trận này nhiều lắm là dính một chút phiền toái. Tuyệt không có chuyện bị vây hãm vào trong.
Tuy vậy, trong lòng hắn còn một vài suy tính, do dự chưa dứt. Phải đợi một lát sau, chỉnh đốn phương hướng lại, vòng qua chiếc linh thuyền và ba chiếc đồng trụ đối diện, theo đường vòng, trực tiếp hóa thành đạo quang hà thanh hồng phóng nhanh đi.
Lúc này, phía dưới ba cây ma thiên trụ không còn hướng về mặt biển nữa, thay vào đó là hình ảnh một con thuyền ba tầng đang trôi nổi phiêu phù, dáng vẻ tuy to lớn dị thường nhưng tất cả lại được bao bọc trong một màu lục nhạt của mỹ ngọc, quả là hoa mỹ tuyệt luân.
Bên lâu thuyền, trên tầng cao nhất, có vài tên tu sĩ đang vây quanh một cái ngọc bàn tứ phương, hầu như đều mang một vẻ tươi cười trò chuyện với nhau. Trên ngọc bàn còn có mấy vài chiếc đĩa chứa các linh quả kì dị, mấy người xung quanh đó đều mang một bộ dáng thoải mái nói với nhau.
"Long tiền bối, nghe nói Vạn minh chủ đã đồng ý, chỉ cần lần này có thể công hạ được Tinh Cung, hắn sẽ đem Thiên Thụy đảo, một trong ba đại linh đảo của Vạn Pháp Môn, tặng cho Kim Liên Môn của tiền bối. Không biết việc này có thật không?"
Một gã nho sinh mặc áo bào trắng trong đám, đứng đối diện với một lão giả sắc mặt ửng xanh, mỉm cười hỏi.
"Trữ hiền chất tin tức thật linh thông, Vạn đạo hữu cùng với lão phu có nói qua, linh mạch của Thiên Thụy đạo vẫn mạnh hơn một chút so với nơi cư trú hiện tại của lão phu, và vì sự phát triển lâu dài của bổn môn, lão phu nếu từ chối thì rất là bất kính."
Lão giả liếc mắt nhìn nho sinh đối diện một cái rồi ha hả nói.
"Long huynh thật sự nói đùa rồi, phẩm chất linh mạch của Thụy đảo ngày đó rất cao, ở vùng Loạn Tinh Hải này danh khí cũng không hề nhỏ, huống chi trên con đường đến đó còn có nhiều loại linh hoa linh thảo khác. Nếu Kim Liên Môn quả thật có được linh đảo như đã nói, về sau muốn tiến thêm một bậc nữa cũng là chuyện dễ làm mà thôi."
Một vị đạo sĩ trung niên khác, thân mặc áo bào màu xám, khẽ cười nói.
"Hoa đạo hữu đừng nói tới lão phu vội, chẳng phải lúc đó ngươi cũng chiếm được hơn chục loại tài liệu quý hiếm dị thường hay sao. Nếu không, lão gia hỏa luôn không chịu xuất thế ngươi sao lại chịu ló đầu ra gấp rút chạy đến đây trợ trận cho Vạn huynh được."
Lão giả cười hắc hắc, tự trả lời mà không thèm để ý.
Ba người ngồi trên lâu thuyền, trong đó có hai kẻ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kì, gã nho sinh mặc áo bào trắng tuy có tu vi Kết Đan hậu kì, nhưng đối mặt với hai người này lại không siểm nịnh hay kiêu ngạo, rõ là người có lai lịch không vừa.
Trung niên đạo sĩ nghe lão giả trả lời, mỉm cười một hồi, rồi mở miệng như muốn nói thêm gì đó. Bỗng nhiên, một cây đồng trụ trên lâu thuyền của bọn họ phát ra một loạt âm thanh vù vù trầm thấp, đồng thời xuất ra quang hà màu thanh hồng kháng cự lại, dường như có một sức mạnh vô hình đang tiến đến gần.
"Không tốt, có người xông trận?"
Đạo sĩ quát khẽ một tiếng, thân hình nhanh chóng đứng lên.
Lão giả họ Long cùng với gã nho sinh sắc mặt chợt biến, đồng thời nhỏm người nhìn về cự trụ.
"Ở hướng tây nam! Ồ, hình như là từ bên ngoài xông vào, mấy gã thủ hộ bên ngoài rõ là phế vật mà, cản người cũng không xong."
Gã đạo sĩ giận dữ dựng hẳn người lên, trong tay liền xuất hiện một kiện pháp bàn, nhanh chóng niệm thần chú rồi hướng về nơi xảy ra sự cố điểm chỉ bay nhanh đi.
"Đi thôi, Hoa đạo hữu! Nếu có thể vượt qua được rào chắn bên ngoài, còn có gan xông vào Phong Hỏa tuyệt thiên trận, xem ra không phải là người thường. Từ đây đến nơi xông vào trận còn một khoảng cách không quá xa, nhưng nhờ lực lượng Phong Hỏa ngăn cản, hắn sẽ không thể lập tức tiến vào Thiên Tinh Thành được."
Đôi mắt Long lão giả đảo một cái, lóe ra thanh quang, cười nói lộ cả hàm răng.
"Vậy làm phiền Long huynh!" Trung niên đạo sĩ cũng không khách khí, một bước nhanh chóng đem thân hình dựa cả vào trong một cỗ xe.
Lão giả theo sau, một đạo pháp quyết đánh vào xe, nhất thời cỗ xe này bị một đoàn thanh quang bao lại, khẽ rung một hồi, như định nhập vào hồng sắc quang hà cách đó không xa. Sau đó bỗng lóe lên một cái, đã không thấy tung tích đâu nữa, cứ như đã cùng với trận pháp hòa thành một thể vậy.
"Tuyệt diệu! Bần đạo đã sớm nghe nói về đại danh của Thiên Phong Xa, nhưng không nghĩ tới ở trong Phong Hỏa đại trận lại có thần thông không tưởng như thế này. Chậc chậc, xem ra Vạn huynh để đạo hữu đến địa phương then chốt này là có ý muốn mượn dùng cỗ xe này đây."
Nhìn thấy ngọc xa trong đoàn quang hà hồng sắc quỷ mị chớp động di chuyển tới, một tia trở ngại cũng không hề có, trung niên đạo sĩ nhịn không được vân vê chòm râu khen.
"Có thể là vậy. Từ lúc tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ, tâm tư của Vạn đạo hữu, ta với lão không thể nào đoán ra đâu!" Lão giả bật cười ha ha, lộ ra vẻ hiển nhiên vốn có.
Trung niên đạo sĩ nghe mấy lời đó, chỉ cười lại mà không tiếp lời.
Dưới chân bọn họ là Thiên Phong Xa, với tốc độ độn của nó mà nói đích xác so với một gã tu sĩ Nguyên Anh bình thường còn muốn nhanh hơn mấy phần, trong tay lão giả nắm lấy pháp bàn truy tung tình huống đang xảy ra, chỉ sau một lát công phu hai người đã đuổi theo hơn mười dặm.
"Cẩn thận, người nọ ngay tại phía trước cách đây không xa. Hắn thực sự có chút thần thông, đã đột phá hơn nửa cấm chế, trong chốc lát sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi Phong Hỏa chi lực."
Lão giả họ Long nhìn chằm chằm vào ngọc bàn trên tay, khuôn mặt lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng, không chờ gã đạo sĩ đáp lại, lập tức bấm tay niệm thần chú, trong miệng vang lên từng hồi.
Linh quang trên ngọc xa chợt biến động mạnh, cả người lẫn ngọc xa đồng thời trở nên mơ hồ không rõ, trong phút chốc đã biến mất giữa hồng sắc quang hà.
Lão giả thi triển bí thuật, bước đầu ẩn tàng một bên tính kế, tiến hay thối đều có thể giữ được thế chủ động.
Trung niên đạo sĩ thấy hành động của lão giả, ngầm gật đầu. Hai người không vận dụng thần niệm, điều khiển ngọc xa bay lên cao, tốc độ giảm chậm hơn phân nửa.
Phi hành thêm vài dặm, hai người từ xa đã thấy được kẻ xông vào trận, kết quả không khỏi làm họ giật mình.
Tu sĩ xông vào trận thoạt nhìn quả thực còn rất trẻ, một gã thanh niên hai mươi mấy tuổi, hơn nữa quanh thân lại không thấy vận dụng pháp bảo gì cả, chỉ bằng một tầng thanh quang hộ thể đã có thể phá vỡ thế trận tiến tới đoàn quang hà thanh hồng, từ từ bay đến, bộ dáng cực kì dễ dàng.
"Người kia là ai? Chẳng lẽ là tu sĩ Nguyên Anh trung kì? Lão giả cùng với trung niên đạo sĩ trong lòng chấn động, không hẹn mà cùng một suy nghĩ.
Nói tiếp cũng thật là khéo!
Nếu là cao giai tu sĩ khác của Nghịch Tinh Minh, vì việc Hư Thiên Đỉnh mà hình dáng của Hàn Lập đã lưu truyền rộng rãi, cho dù nhiều năm trôi qua, với trí nhớ kinh người của tu sĩ mà nói vẫn có thể liếc sơ một cái nhận ra được. Nhưng hai người này rõ ràng là các lão quái cấp Nguyên Anh do Vạn Thiên Minh mới thỉnh ra gần đây.
Tông môn của bọn họ tuy thế lực không nhỏ, nhưng tự thân lại luôn bế quan khổ tu, rất ít tham dự các sự việc trong Tinh Hải. Bây giờ, nếu không phải Vạn Thiên Minh lấy lợi dụ dỗ hai người này, nói không chừng họ còn không chịu xuất thế. Vì vậy khi bọn họ phát giác ra vẻ mặt xa lạ của Hàn Lập, trong lòng liền nổi lên một trận kinh nghi bất định.
Chẳng qua, dù có là vậy, lão giả cùng đạo sĩ cũng không quá sợ hãi. Lấy thần thông hai người hắn hợp lại, liên thủ cũng đủ để cùng trung kỳ tu sĩ đánh một trận. Huống chi, đối phương cũng chưa nhất định thực sự là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ.
Cho dù cô lậu quả văn, nhưng mấy lão quái vật cấp trung kỳ, bọn hắn vẫn biết đại khái.
(Cô lậu quả văn: Văn hóa thấp, kém hiểu biết:))
Tự ỷ vào ẩn nấp cấm chế cao mình của Thiên Phong Xa, Long lão giả dù hơi do dự nhưng vẫn chưa dừng xe lại, ngược lại lẳng lặng hướng đỉnh đầu thanh niên kia bay qua.
Toàn bộ quá trình đều vô thanh vô tức
Không một tiếng động, ngọc xa chở hai người tới khoảng không cách đỉnh đầu Hàn Lập ba mươi trượng, lão giả cùng trung niên đạo sĩ không khỏi ngừng hô hấp, nhất động nhất cử cẩn thận quan sát kĩ người thanh niên mới đến.
Chỉ thấy Hàn Lập có một khuôn mặt bình thường. một thân trường sam thanh sắc, ngoại trừ túi trữ vật và túi linh thú bên hông, ngoại hình không có chút nào để thu hút cả, thật sự nhìn không ra hắn có lai lịch ra sao.
Lão giả họ Long nhướng mày, đoạn xoay người cùng với trung niên đạo sĩ nháy mắt ra dấu.
Gã đạo sĩ nhất thời hơi do dự, rồi chậm rãi gật đầu.
Lúc này hai người đồng thời hành động. Một tay đặt ở túi trữ vật bên hông, hít sâu một hơi, chuẩn bị liên thủ đánh thanh niên phía dưới bằng một kích lôi đình
Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập ở phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng không trung mỉm cười, sau lưng mạc nhiên hiện ra một đôi vũ sí, một hồi rung lên, bóng người tại chỗ đã không còn thấy nữa.
Không hay!
Hai người này có thể tu thành Nguyên Anh, tự nhiên không phải là tu sĩ bình thường, vừa thấy màn quỷ dị này, lão giả họ Long bất chấp bảo vật cái gì, vội vàng điều khiển ngọc xa ở dưới, đem toàn bộ pháp lực trên cường điên cuồng rót vào.
Nhất thời ẩn nấp thuật biến mất, rồi hiện ra một đoàn thanh quang chói mắt, đem ngọc xa cùng hai người vây vào trong.
Trung niên đạo sĩ cấp tốc từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một kiện Bát Quái Kính hắc bạch lưỡng sắc, hướng về đỉnh đầu mình tung ra.