Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1165: Gặng hỏi
Lúc ngày đại hán mới quay người lại, sắc mặt có chút phức tạp nhìn thoáng lão giả rồi thở dài một hơi.
"Tại sao, đạo hữu đối với Quỉ Linh Môn vẫn còn lưu luyến vậy?"
Trong đám mấy tên Luyện khí kỳ đệ tử, một gã trung niên nhìn như bình thường đột nhiên mở miệng nói chuyện. Sau đó đưa tay lên phía không trung xoay một vòng, một thanh ngân bạch phi kiếm, tại cái vung tay này liền chợt loé lên một cái, sau đó hoá thành một đạo ngân hồng bay trở lại trên tay hắn.
Hoá ra lão giả kia bị người này từ phía sau lưng bất ngờ thả ra phi kiếm giết chết. Mà kẻ vốn có tu vi Luyện Khí Kỳ này, hiện giờ lại hiển lộ ra tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ.
"Nếu ta đã quyết định nương tựa vào Ma Diễm Môn của các ngươi, tự nhiên sẽ không hối hận. Mặc dù người này cùng ta cũng không có giao tình gì mấy, nhưng ngày trước cũng đã nhiều lần gặp qua, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút cảm khái, cái này cũng là bình thường." Đại hán họ Mạnh lại thản nhiên trả lời.
"Mạnh đạo hữu có thể nghĩ như vậy, thế thì tốt rồi. Quỉ Linh Môn trăm năm trước đã tổn thất hai gã Nguyên Anh tu sĩ, cộng thêm rất nhiều Kết Đan tu sĩ bị giết chết. Thế lực sớm đã đại giảm, không xứng để độc chiếm nơi này. Lần này Ma Diễm Môn, Ngự Linh Tông cùng Huyết Sát Tông mới quật khởi, ba nhà liên thủ. Quỷ Linh Môn căn bản cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, về sau Huyết Sát Tông sẽ thay thế vị trí của Quỷ Linh Môn. Ngươi góp sức cho bản môn, chính là một cử chỉ sáng suốt."
Tên trung niên tu sĩ cười hắc hắc nói.
Lúc này mấy người còn lại đột nhiên khí tức trên người biến đổi, đều hiện ra tu vi Trúc Cơ Kỳ. Hoá ra mấy người này đều là tu sĩ của Ma Diễm Môn.
Chỉ cần quí môn đáp ứng chuyện của ta mà không thay đổi, ta sẽ toàn lực phối hợp."
Đại hán họ Mạnh cười giả lả (ngoài cười mà trong không cười) rồi trả lời.
"Ha … ha! việc này Mạnh Huynh cứ yên tâm, với tư chất của Mạnh huynh, chỉ cần sau khi trận chiến này đại thắng, gia sư sẽ tự mình thu ngươi vào môn. Nay so với việc ngươi ở trong Quỉ Linh Môn một mình khổ tu, không có người chỉ điểm thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bất quá dù nơi này đúng là có chút hẻo lánh, nhưng cả đám người chúng ta tụ tập ở đây, mà người của Quỉ Linh Môn cũng không có phát giác. Điều này cũng ít nhiều là do Gia sư trước khi đi, đặc biệt đưa cho tại vài tấm Liễm Tức Phù lên mới có tác dụng như vậy. Nếu không cũng khó mà giấu diếm được thần niệm của người này."
Trung niên tu sĩ nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, có chút khó nói.
"Điều này cũng là do may mắn, tại nơi đây như thế nào lại có một cái Truyền Tống Trận, làm cho ra có thể lấy cớ đem lừa hắn tới cái động phủ hẻo lánh này, nếu không cho dù một kích có thể thành công, nhưng nơi đây lại có hơn mười tên đệ tử có tu vi Luyện Khí Kỳ. Vạn nhất bị bọn họ phát động cấm chế hoặc phát ra Truyền Âm Phù để báo nguy thì thật là phiền toái. Hiện giờ đã trừ khử người này rồi, ta có thể đem đệ tử của hắn tập trung tới đây, sau đó cùng nhau động thủ, không lưu lại một tên nào."
Đại hán trong nháy mắt thần sắc ầm trầm, rồi lạnh lùng nói.
"Tốt! Phương pháp này của Mạnh huynh quả không tồi, Liền y kế mà hành động."
Trung niên tu sĩ nghe vậy, lộ ra vài phần khen ngợi nói.
Lúc này, một tên khác đã nhanh nhẹn đem túi trữ vật của lão giả tháo xuống, sau đó bắn ra một viên hoả cầu, đem thi thể của lão giả trong nháy mắt hoá thành một đống tro tàn.
Tiếp đó những người này liền chuẩn bị rời khỏi động quật này.
Đúng lúc này, tại cái Truyền Tống Trận mà không ai để ý kia, đột nhiên truyền đến những tiếng vù vù, tiếp theo toàn bộ toả ra bạch quang, chớp động không ngừng, dĩ nhiên là bị kích phát khởi động, tựa hồ như đang bị một người nào đó truyền tống tới nơi đây.
Một màn này đột nhiên xuất hiện, làm cho đại hán họ Mạnh cùng đám người trung niên tu sĩ cả kinh, có chút u mê.
Lão giả kia không phải rõ ràng đã nói qua. Cỗ Truyền Tống Trận này đã không thể dùng được, sao lại vừa khéo đúng dịp này lại hoạt động như thường vậy.
"Mau…Mau huỷ pháp trận! Mặc kệ truyền tống tới đây là ai, đại sự sắp tới, ngàn vạn lần không thể gây thêm rắc rối."
Trung niên tu sĩ thật ra phản ứng rất nhanh, trong miệng liền hô to một tiếng rồi vung tay lên.
Nhất thời phi kiếm ban đầu đang cầm trên tay, liền hoá thành một đạo hàn quang lao thẳng tới một góc của pháp trận đánh xuống.
Còn lại mấy người cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều xuất ra đủ loại pháp khí, định trong nháy mắt muốn huỷ diệt cỗ Truyền Tống Trận trước mắt.
"Ầm …ầm" sau vài tiếng nổ vang, trên cỗ Truyền Tống Trận liền bộc phát ra bạch mang chói mắt, sau khi bạch mang loé lên thế nhưng lại đem mấy món pháp khí bắn ngược trở lại.
Lần này, đám người trung niên tu sĩ trong lòng đều cả kinh.
Dĩ nhiên là bọn họ cũng không biết, nếu tại thời điểm cỗ truyền tống trận chưa bị kích phát, thì tự nhiên một thấp giai tu sĩ có thể dễ dàng phá huỷ, nhưng nếu mà truyền tống trận bắt đầu khởi động, thì bản thân pháp trận đã được một tầng linh lực cường đại quán trú vào trong đó. Nếu không có tu vi Kết Đan Kỳ trở lên thì khó mà phá huỷ phá trận
Nếu không thượng cổ tu sĩ khi truyền tống, mà tại nơi khác lại có một chút biến cố, làm ảnh hưởng tới việc truyền tống, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao. Kết quả trong ánh mắt mấy người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, trong pháp trận liền hiện ra hai cái thân ảnh mơ hồ của một nam và một nữ, chỉ có điều thân hình vẫn chưa ổn định, tựa hồ sau khi truyền tống còn có chút choáng váng.
Trung niên nhân thấy nam chỉ có khoảng hai mươi mấy tuổi, còn nữ chỉ có khoảng mười mấy tuổi. Trước tiên hắn hướng thần niệm đảo qua trên người nữ tử kia, phát hiện đối phương chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, nhất thời trong lòng khẽ buông lỏng.
Ở trong tiên giới, cũng không thể xem dung nhan của nữ tử để thể luận lớn nhỏ, một tiểu cô nương mười mấy tuổi trên thực tế có thể là một cao giai tu sĩ sống mấy trăm năm, cũng là một việc thông thường. Ngược lại nếu là Nam chỉ có hai mươi mấy tuổi, có thể nói quá nửa là tu vi cũng sẽ không cao, dù sao cũng có rất ít nam tử tu luyện thuật trú nhan.
Vì vậy hắn mới không dùng thần niệm đảo qua thanh niên trước. Lại thấy đối phương lắc lắc đầu, tựa hồ thần sắc như đã khôi phục lại, trong lòng liền quýnh lên, bất chấp việc dò xét tu vi của đối phương, trong miệng liền hét lên một tiếng phân phó:
"Động thủ, mau giết bọn chúng."
Theo hắn nghĩ, nếu nữ tử tu vi thấp như vậy, thì nam tử có bộ dáng trẻ trung thế kia, tu vi nhiều lắm cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà thôi. Tự nhiên là thừa dịp đối phương vẫn còn đang trong tình trạng choáng váng, xuất kỳ bất ý đánh chết đối phương, đỡ gặp phải đại phiền toái về sau.
"Khoan đã, không nên ra tay!"
Đại hán họ Mạnh vừa thấy rõ ràng khuôn mặt của thanh niên kia, thần sắc thoáng chốc hiện lên vẻ kinh hoảng, trong miệng vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà mấy tên tu sĩ của Ma Diễm Môn đều coi trung niên tu sĩ là thủ lĩnh, tuy rằng nghe được thanh âm của đại hán có chút quái dị, nhưng vẫn không chút do dự thúc giục pháp khí, hướng vào một nam một nữ ở trong pháp trận đánh tới.
Về phần tên trung niên tu sĩ kia nghe thấy thanh âm của đại hán, lại hiểu lầm tưởng đôi nam nữ này có thể là người quen cũ của đại hán, liền ra vẻ coi như không biết, không thấy gì cả.
Kết quả mắt thấy khi bốn năm kiện pháp khí linh quang chớp động, thoáng chốc đem hai người bao phủ vào bên trong, lại đột nhiên nghe một tiếng băng hàn hừ lạnh!
"Các ngươi muốn đi tìm chết?"
Theo thanh âm này vừa dứt lời thì.
"Ầm"
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiếp theo một đoàn thanh quang chói mắt bỗng nhiên từ trong pháp trận bùng nổ ra. giống như một vầng thái dương màu xanh thoáng cái xuất hiện ở nơi đó, tất cả pháp khí vừa tiếp xúc với thanh quang, sau một cái trấn động, liền vỡ vụn ra.
Tiếp theo vài đạo kim sắc kiếm khí từ trong thanh quang phóng ra, chỉ là loé lên vài cái, đã đem trung niên tu sĩ cùng mấy người bên trong tất cả thân thể đều xuyên thủng, mấy người trong miệng cũng không kịp phát ra một tiếng kêu nào, liền trong nháy mắt đi đời nhà ma, cả đám thi thể đều ngã xuống nền huyệt động.
Chỉ còn lại tên đại hán họ Mạnh kia là bình yên vô sự, vẫn đứng tại chỗ không dám động đậy chút nào, giường như sợ làm cho thanh niên trong pháp trận kia hiểu lầm, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng tái nhợt.
"Sao, ngươi nhân ra được ta?"
Thanh niên trong pháp trận chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh như băng lướt nhìn qua thân hình đại hán, nhàn nhạt hỏi. Mà cô gái mười mấy tuổi kia lại cung kính theo sát phía sau, bộ dáng vô cùng nhu thuận, vừa nhìn thì biết ngay nàng chính là vãn bối của nam tử ….
Thanh niên tự nhiên chính là Hàn Lập tiêu phí hơn một tháng thời gian ở Loạn Tinh Hải chữa trị cỗ Truyền Tống Trận bên kia, cuối cùng cũng trở lại Thiên Nam.
Về phần cô gái phía sau, chính là thiếu nữ có thiên phú rất cao về trận pháp mà hắn phi thường hài lòng Điền Cầm Nhi.
"Vãn bốn khi còn trẻ từng theo một vị trưởng bối của gia tộc, khi Mạc Lan Nhân xâm lấn, đã thấy qua tiền bối đại triển thần thông, từ đó đến nay đối với giọng nói vào hình dáng của tiền bối luôn ghi nhớ trong lòng!"
Đại hán họ Mạnh nghe vậy, vội vàng hướng Hàn Lập tham kiến, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Mạc Lan Nhân xâm lấn? hắc hắc, chuyện đó cũng thật sự quá lâu rồi, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ tướng mạo của ta. Nhưng mà, ngươi là đệ tử của Qui Linh Môn sao, mấy người kia cũng là đông môn của ngươi?" Hàn Lập nghe vậy hai mắt khẽ mở ra, bất động thanh sắc hỏi.
"Vãn bối đúng là đệ tử của Quỷ Linh Môn, còn mấy người kia chính là tu sĩ của Ma Diễm Tông."
Đại hán chần chờ một chút. Nhưng đối mặt với ánh mắt băng hàn của Hàn Lập, cũng cơ trí thành thành thật thật nói ra.
"Ma Diễm Tông? Coi như là ngươi thành thật, nếu là mới vừa rồi ngươi một lời dối trá, ta lập tức sẽ giết ngươi. Ta vừa thấy công pháp dao động trên người của mấy người kia so với Quỉ Linh Môn các ngươi khác nhau một trời một vực."
Hàn Lập trong miệng truyền ra thanh âm đầy lãnh khốc, làm cho trong lòng đại hán phát lạnh, trong lòng vốn tồn tại một số tâm tư khác, nhất thời không cánh mà bay.
Điền Cầm Nhi đứng ở phía sau Hàn Lập, đánh giá hết thảy ở xung quanh, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh mắt tò mò
"Ta cũng không có hứng thú với việc của ngươi thân là đệ tử Quỷ Linh Môn sao lại cùng với tu sĩ của Ma Diễm Tông ở nơi này. Ta chỉ có chút sự tình hỏi ngươi, ngươi nên thành thật trả lời ta." Hàn Lập mở miệng nói.
"Chỉ cần vãn bối biết, nhất định sẽ không dám dấu diếm"
Đại hán họ Mạnh cuống quít đáp.
"Ta rời khỏi Thiên Nam cũng nhiều năm rồi, ngươi hãy đem các đại sự phát sinh trong vòng trăm năm nay của Thiên Nam tu tiên giới nói cho ta một chút."
Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
"Dạ! Vãn bối sẽ y lời bẩm báo. Được coi là đại sự, tự nhiên phải kể tới việc tám mươi năm trước, sự việc Huyền Diệu Môn của Thiên Lô quốc chỉ trong một đêm bị Hỏa Linh Tông làm cho diệt môn, cụ thể tình huống là …."
Đại hán tại trước mặt vị Nguyên Anh tu sĩ này, ngoan ngoãn nói ra. Tu vi của hai người chênh lệch thực sự là quá lớn, đủ để cho đại hán họ Mạnh nơm nớp lo sợ, không dám lừa gạt chút nào.
Hàn Lập sau khi nghe đại hán nói, thần sắc vẫn bảo trì không thay đổi, đôi khi ngẫu nhiên nghe thấy việc mà mình cảm thấy hứng thú, liền mở miệng hỏi thêm vào câu, đại hán tự nhiên tất cả đều tận lực trả lời tường tận, chỉ sợ Hàn Lập không hài lòng.
Sau khi Đại hán ước trừng nói được khoảng một thời thần, mới kể hết những việc được coi là đại sự trong vòng một trăm năm phát sinh ở Thiên Nam, sau đó im lặng có chút khẩn chương nhìn Hàn Lập.
"Vậy Lạc Vân Tông của chúng ta hiện giờ như thế nào, có đại sự gì phát sinh không? Hiện giờ chấp chưởng sự việc trong tông có phải vẫn là Trình trưởng lão phải không?" Hàn Lập chỉ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi.
"Lạc Vân Tông! Bởi vì cách nhau quá xa, vãn bối đối với sự việc trong tông môn của tiền bối quả thất cũng không được rõ ràng lắm. Tuy nhiên hình như hiện giờ chấp chưởng Tông Môn tựa hồ là Lữ tiền bối thì phải!"
Đại hán do dự một chút, cũng không quá khẳng định nói.
"Tại sao, đạo hữu đối với Quỉ Linh Môn vẫn còn lưu luyến vậy?"
Trong đám mấy tên Luyện khí kỳ đệ tử, một gã trung niên nhìn như bình thường đột nhiên mở miệng nói chuyện. Sau đó đưa tay lên phía không trung xoay một vòng, một thanh ngân bạch phi kiếm, tại cái vung tay này liền chợt loé lên một cái, sau đó hoá thành một đạo ngân hồng bay trở lại trên tay hắn.
Hoá ra lão giả kia bị người này từ phía sau lưng bất ngờ thả ra phi kiếm giết chết. Mà kẻ vốn có tu vi Luyện Khí Kỳ này, hiện giờ lại hiển lộ ra tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ.
"Nếu ta đã quyết định nương tựa vào Ma Diễm Môn của các ngươi, tự nhiên sẽ không hối hận. Mặc dù người này cùng ta cũng không có giao tình gì mấy, nhưng ngày trước cũng đã nhiều lần gặp qua, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút cảm khái, cái này cũng là bình thường." Đại hán họ Mạnh lại thản nhiên trả lời.
"Mạnh đạo hữu có thể nghĩ như vậy, thế thì tốt rồi. Quỉ Linh Môn trăm năm trước đã tổn thất hai gã Nguyên Anh tu sĩ, cộng thêm rất nhiều Kết Đan tu sĩ bị giết chết. Thế lực sớm đã đại giảm, không xứng để độc chiếm nơi này. Lần này Ma Diễm Môn, Ngự Linh Tông cùng Huyết Sát Tông mới quật khởi, ba nhà liên thủ. Quỷ Linh Môn căn bản cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, về sau Huyết Sát Tông sẽ thay thế vị trí của Quỷ Linh Môn. Ngươi góp sức cho bản môn, chính là một cử chỉ sáng suốt."
Tên trung niên tu sĩ cười hắc hắc nói.
Lúc này mấy người còn lại đột nhiên khí tức trên người biến đổi, đều hiện ra tu vi Trúc Cơ Kỳ. Hoá ra mấy người này đều là tu sĩ của Ma Diễm Môn.
Chỉ cần quí môn đáp ứng chuyện của ta mà không thay đổi, ta sẽ toàn lực phối hợp."
Đại hán họ Mạnh cười giả lả (ngoài cười mà trong không cười) rồi trả lời.
"Ha … ha! việc này Mạnh Huynh cứ yên tâm, với tư chất của Mạnh huynh, chỉ cần sau khi trận chiến này đại thắng, gia sư sẽ tự mình thu ngươi vào môn. Nay so với việc ngươi ở trong Quỉ Linh Môn một mình khổ tu, không có người chỉ điểm thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bất quá dù nơi này đúng là có chút hẻo lánh, nhưng cả đám người chúng ta tụ tập ở đây, mà người của Quỉ Linh Môn cũng không có phát giác. Điều này cũng ít nhiều là do Gia sư trước khi đi, đặc biệt đưa cho tại vài tấm Liễm Tức Phù lên mới có tác dụng như vậy. Nếu không cũng khó mà giấu diếm được thần niệm của người này."
Trung niên tu sĩ nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, có chút khó nói.
"Điều này cũng là do may mắn, tại nơi đây như thế nào lại có một cái Truyền Tống Trận, làm cho ra có thể lấy cớ đem lừa hắn tới cái động phủ hẻo lánh này, nếu không cho dù một kích có thể thành công, nhưng nơi đây lại có hơn mười tên đệ tử có tu vi Luyện Khí Kỳ. Vạn nhất bị bọn họ phát động cấm chế hoặc phát ra Truyền Âm Phù để báo nguy thì thật là phiền toái. Hiện giờ đã trừ khử người này rồi, ta có thể đem đệ tử của hắn tập trung tới đây, sau đó cùng nhau động thủ, không lưu lại một tên nào."
Đại hán trong nháy mắt thần sắc ầm trầm, rồi lạnh lùng nói.
"Tốt! Phương pháp này của Mạnh huynh quả không tồi, Liền y kế mà hành động."
Trung niên tu sĩ nghe vậy, lộ ra vài phần khen ngợi nói.
Lúc này, một tên khác đã nhanh nhẹn đem túi trữ vật của lão giả tháo xuống, sau đó bắn ra một viên hoả cầu, đem thi thể của lão giả trong nháy mắt hoá thành một đống tro tàn.
Tiếp đó những người này liền chuẩn bị rời khỏi động quật này.
Đúng lúc này, tại cái Truyền Tống Trận mà không ai để ý kia, đột nhiên truyền đến những tiếng vù vù, tiếp theo toàn bộ toả ra bạch quang, chớp động không ngừng, dĩ nhiên là bị kích phát khởi động, tựa hồ như đang bị một người nào đó truyền tống tới nơi đây.
Một màn này đột nhiên xuất hiện, làm cho đại hán họ Mạnh cùng đám người trung niên tu sĩ cả kinh, có chút u mê.
Lão giả kia không phải rõ ràng đã nói qua. Cỗ Truyền Tống Trận này đã không thể dùng được, sao lại vừa khéo đúng dịp này lại hoạt động như thường vậy.
"Mau…Mau huỷ pháp trận! Mặc kệ truyền tống tới đây là ai, đại sự sắp tới, ngàn vạn lần không thể gây thêm rắc rối."
Trung niên tu sĩ thật ra phản ứng rất nhanh, trong miệng liền hô to một tiếng rồi vung tay lên.
Nhất thời phi kiếm ban đầu đang cầm trên tay, liền hoá thành một đạo hàn quang lao thẳng tới một góc của pháp trận đánh xuống.
Còn lại mấy người cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều xuất ra đủ loại pháp khí, định trong nháy mắt muốn huỷ diệt cỗ Truyền Tống Trận trước mắt.
"Ầm …ầm" sau vài tiếng nổ vang, trên cỗ Truyền Tống Trận liền bộc phát ra bạch mang chói mắt, sau khi bạch mang loé lên thế nhưng lại đem mấy món pháp khí bắn ngược trở lại.
Lần này, đám người trung niên tu sĩ trong lòng đều cả kinh.
Dĩ nhiên là bọn họ cũng không biết, nếu tại thời điểm cỗ truyền tống trận chưa bị kích phát, thì tự nhiên một thấp giai tu sĩ có thể dễ dàng phá huỷ, nhưng nếu mà truyền tống trận bắt đầu khởi động, thì bản thân pháp trận đã được một tầng linh lực cường đại quán trú vào trong đó. Nếu không có tu vi Kết Đan Kỳ trở lên thì khó mà phá huỷ phá trận
Nếu không thượng cổ tu sĩ khi truyền tống, mà tại nơi khác lại có một chút biến cố, làm ảnh hưởng tới việc truyền tống, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao. Kết quả trong ánh mắt mấy người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, trong pháp trận liền hiện ra hai cái thân ảnh mơ hồ của một nam và một nữ, chỉ có điều thân hình vẫn chưa ổn định, tựa hồ sau khi truyền tống còn có chút choáng váng.
Trung niên nhân thấy nam chỉ có khoảng hai mươi mấy tuổi, còn nữ chỉ có khoảng mười mấy tuổi. Trước tiên hắn hướng thần niệm đảo qua trên người nữ tử kia, phát hiện đối phương chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, nhất thời trong lòng khẽ buông lỏng.
Ở trong tiên giới, cũng không thể xem dung nhan của nữ tử để thể luận lớn nhỏ, một tiểu cô nương mười mấy tuổi trên thực tế có thể là một cao giai tu sĩ sống mấy trăm năm, cũng là một việc thông thường. Ngược lại nếu là Nam chỉ có hai mươi mấy tuổi, có thể nói quá nửa là tu vi cũng sẽ không cao, dù sao cũng có rất ít nam tử tu luyện thuật trú nhan.
Vì vậy hắn mới không dùng thần niệm đảo qua thanh niên trước. Lại thấy đối phương lắc lắc đầu, tựa hồ thần sắc như đã khôi phục lại, trong lòng liền quýnh lên, bất chấp việc dò xét tu vi của đối phương, trong miệng liền hét lên một tiếng phân phó:
"Động thủ, mau giết bọn chúng."
Theo hắn nghĩ, nếu nữ tử tu vi thấp như vậy, thì nam tử có bộ dáng trẻ trung thế kia, tu vi nhiều lắm cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà thôi. Tự nhiên là thừa dịp đối phương vẫn còn đang trong tình trạng choáng váng, xuất kỳ bất ý đánh chết đối phương, đỡ gặp phải đại phiền toái về sau.
"Khoan đã, không nên ra tay!"
Đại hán họ Mạnh vừa thấy rõ ràng khuôn mặt của thanh niên kia, thần sắc thoáng chốc hiện lên vẻ kinh hoảng, trong miệng vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà mấy tên tu sĩ của Ma Diễm Môn đều coi trung niên tu sĩ là thủ lĩnh, tuy rằng nghe được thanh âm của đại hán có chút quái dị, nhưng vẫn không chút do dự thúc giục pháp khí, hướng vào một nam một nữ ở trong pháp trận đánh tới.
Về phần tên trung niên tu sĩ kia nghe thấy thanh âm của đại hán, lại hiểu lầm tưởng đôi nam nữ này có thể là người quen cũ của đại hán, liền ra vẻ coi như không biết, không thấy gì cả.
Kết quả mắt thấy khi bốn năm kiện pháp khí linh quang chớp động, thoáng chốc đem hai người bao phủ vào bên trong, lại đột nhiên nghe một tiếng băng hàn hừ lạnh!
"Các ngươi muốn đi tìm chết?"
Theo thanh âm này vừa dứt lời thì.
"Ầm"
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiếp theo một đoàn thanh quang chói mắt bỗng nhiên từ trong pháp trận bùng nổ ra. giống như một vầng thái dương màu xanh thoáng cái xuất hiện ở nơi đó, tất cả pháp khí vừa tiếp xúc với thanh quang, sau một cái trấn động, liền vỡ vụn ra.
Tiếp theo vài đạo kim sắc kiếm khí từ trong thanh quang phóng ra, chỉ là loé lên vài cái, đã đem trung niên tu sĩ cùng mấy người bên trong tất cả thân thể đều xuyên thủng, mấy người trong miệng cũng không kịp phát ra một tiếng kêu nào, liền trong nháy mắt đi đời nhà ma, cả đám thi thể đều ngã xuống nền huyệt động.
Chỉ còn lại tên đại hán họ Mạnh kia là bình yên vô sự, vẫn đứng tại chỗ không dám động đậy chút nào, giường như sợ làm cho thanh niên trong pháp trận kia hiểu lầm, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng tái nhợt.
"Sao, ngươi nhân ra được ta?"
Thanh niên trong pháp trận chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh như băng lướt nhìn qua thân hình đại hán, nhàn nhạt hỏi. Mà cô gái mười mấy tuổi kia lại cung kính theo sát phía sau, bộ dáng vô cùng nhu thuận, vừa nhìn thì biết ngay nàng chính là vãn bối của nam tử ….
Thanh niên tự nhiên chính là Hàn Lập tiêu phí hơn một tháng thời gian ở Loạn Tinh Hải chữa trị cỗ Truyền Tống Trận bên kia, cuối cùng cũng trở lại Thiên Nam.
Về phần cô gái phía sau, chính là thiếu nữ có thiên phú rất cao về trận pháp mà hắn phi thường hài lòng Điền Cầm Nhi.
"Vãn bốn khi còn trẻ từng theo một vị trưởng bối của gia tộc, khi Mạc Lan Nhân xâm lấn, đã thấy qua tiền bối đại triển thần thông, từ đó đến nay đối với giọng nói vào hình dáng của tiền bối luôn ghi nhớ trong lòng!"
Đại hán họ Mạnh nghe vậy, vội vàng hướng Hàn Lập tham kiến, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Mạc Lan Nhân xâm lấn? hắc hắc, chuyện đó cũng thật sự quá lâu rồi, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ tướng mạo của ta. Nhưng mà, ngươi là đệ tử của Qui Linh Môn sao, mấy người kia cũng là đông môn của ngươi?" Hàn Lập nghe vậy hai mắt khẽ mở ra, bất động thanh sắc hỏi.
"Vãn bối đúng là đệ tử của Quỷ Linh Môn, còn mấy người kia chính là tu sĩ của Ma Diễm Tông."
Đại hán chần chờ một chút. Nhưng đối mặt với ánh mắt băng hàn của Hàn Lập, cũng cơ trí thành thành thật thật nói ra.
"Ma Diễm Tông? Coi như là ngươi thành thật, nếu là mới vừa rồi ngươi một lời dối trá, ta lập tức sẽ giết ngươi. Ta vừa thấy công pháp dao động trên người của mấy người kia so với Quỉ Linh Môn các ngươi khác nhau một trời một vực."
Hàn Lập trong miệng truyền ra thanh âm đầy lãnh khốc, làm cho trong lòng đại hán phát lạnh, trong lòng vốn tồn tại một số tâm tư khác, nhất thời không cánh mà bay.
Điền Cầm Nhi đứng ở phía sau Hàn Lập, đánh giá hết thảy ở xung quanh, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh mắt tò mò
"Ta cũng không có hứng thú với việc của ngươi thân là đệ tử Quỷ Linh Môn sao lại cùng với tu sĩ của Ma Diễm Tông ở nơi này. Ta chỉ có chút sự tình hỏi ngươi, ngươi nên thành thật trả lời ta." Hàn Lập mở miệng nói.
"Chỉ cần vãn bối biết, nhất định sẽ không dám dấu diếm"
Đại hán họ Mạnh cuống quít đáp.
"Ta rời khỏi Thiên Nam cũng nhiều năm rồi, ngươi hãy đem các đại sự phát sinh trong vòng trăm năm nay của Thiên Nam tu tiên giới nói cho ta một chút."
Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
"Dạ! Vãn bối sẽ y lời bẩm báo. Được coi là đại sự, tự nhiên phải kể tới việc tám mươi năm trước, sự việc Huyền Diệu Môn của Thiên Lô quốc chỉ trong một đêm bị Hỏa Linh Tông làm cho diệt môn, cụ thể tình huống là …."
Đại hán tại trước mặt vị Nguyên Anh tu sĩ này, ngoan ngoãn nói ra. Tu vi của hai người chênh lệch thực sự là quá lớn, đủ để cho đại hán họ Mạnh nơm nớp lo sợ, không dám lừa gạt chút nào.
Hàn Lập sau khi nghe đại hán nói, thần sắc vẫn bảo trì không thay đổi, đôi khi ngẫu nhiên nghe thấy việc mà mình cảm thấy hứng thú, liền mở miệng hỏi thêm vào câu, đại hán tự nhiên tất cả đều tận lực trả lời tường tận, chỉ sợ Hàn Lập không hài lòng.
Sau khi Đại hán ước trừng nói được khoảng một thời thần, mới kể hết những việc được coi là đại sự trong vòng một trăm năm phát sinh ở Thiên Nam, sau đó im lặng có chút khẩn chương nhìn Hàn Lập.
"Vậy Lạc Vân Tông của chúng ta hiện giờ như thế nào, có đại sự gì phát sinh không? Hiện giờ chấp chưởng sự việc trong tông có phải vẫn là Trình trưởng lão phải không?" Hàn Lập chỉ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi.
"Lạc Vân Tông! Bởi vì cách nhau quá xa, vãn bối đối với sự việc trong tông môn của tiền bối quả thất cũng không được rõ ràng lắm. Tuy nhiên hình như hiện giờ chấp chưởng Tông Môn tựa hồ là Lữ tiền bối thì phải!"
Đại hán do dự một chút, cũng không quá khẳng định nói.