Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 99: Thừa nhận thân phận
Dịch giả: cubihu
Nhìn cầu băng to lớn lơ lửng trên mặt biển cùng thân ảnh không cách nào nhúc nhích ở trong đó khiến lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt không khỏi thở nhẹ.
Vừa rồi giao thủ, tuy rằng trước sau chỉ ngắn ngủn mười mấy hơi thở nhưng đối phương đã thể hiện man lực có thể thực hiện làm cho bọn họ không ngừng âm thầm kinh hãi, may mà hợp lực của ba người cuối cùng đã chế trụ được đối phương.
Cùng lúc đó, tộc người Lạc gia trải rộng trên đảo Ô Mông tức thì nhao nhao sợ hãi, nổi lên một hồi náo loạn, phần lớn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Liễu tiền bối..." Lạc Phong hô nhỏ, trong mắt y không khỏi toát ra một ít tuyệt vọng.
Chuyện y lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Chỗ dựa duy nhất trong tộc là Hàn Lập hôm nay bị thua, tiếp theo thì toàn bộ vận mệnh Lạc gia tựu như cá nằm trên thớt làm y không cách nào dám tưởng tượng, cũng không dám suy nghĩ đến.
Từ bạch quang có chút ảm đạm phát ra một câu tán thưởng.
"Lục đạo hữu quá khen, người này có thể lấy một thân man lực đối chiến chúng ta thi triển lực lượng pháp tắc, xác thực vượt qua suy đoán lúc trước. May mắn được hai vị tương trợ, nếu không lúc này đây Hàn mỗ sợ là đã chịu thua thiệt lớn." Hàn Khâu ha ha cười nói.
"Tránh đêm dài lắm mộng, sớm làm nốt đi." Phu nhân Hộc Cốt chậm rãi nói ra...
"Đạo hữu Hộc Cốt nói rất đúng."
Hàn Khâu đáp lời, mắt lóe lên lạnh lẽo. Một bàn tay cùng bạch quang hời hợt vung về hướng băng cầu ở cách đó không xa.
Giữa không trung xuất hiện một vòng bạch quang hiện ra một thanh loan nguyệt đao, trên bề mặt có khắc phù điêu trắng hình rồng, toàn thân lóe lên tinh quang. Một cỗ chấn động pháp tắc hiện ra.
"Vèo"!
Lưỡi đao trắng run lên, hóa thành một đạo bạch quang bắn nhanh ra, rồi lóe lên tức thì chui vào bên trong băng cầu, với tốc độ không giảm chút nào chém tới Hàn Lập bên trong.
Vào thời khắc này, một màn làm cho tất cả mọi người không tưởng được xuất hiện!
Bên trong băng cầu, lúc đầu Hàn Lập không hề nhúc nhích mảy may bỗng con mắt hơi động đậy, sau đó bên ngoài thân từ trên xuống dưới đột nhiên bộc phát ra vạn đạo kim quang, trong lúc nhất thời cả khối băng cầu trong ánh sáng chói mắt trở nên rực rỡ, vô cùng tươi đẹp, giống như một vầng mặt trời mới mọc, đang nhô lên.
"Rắc" “rắc” vài tiếng!
Cả khối băng cầu mãnh liệt rung động lắc lư, mặt ngoài hiện ra từng vết rạn to lớn, sau đó "Ầm ầm" nổ tung, hóa thành hàn vụ đầy trời xen lẫn vô số băng vụn bắn ra bốn phương tám hướng.
Một Kim Mao Cự Viên cao hơn mười trượng nhảy ra, toàn thân kim quang sáng rực, một bàn tay lông lá đang cầm một thanh loan nguyệt đao màu trắng.
Lưỡi đao trắng run rẩy điên cuồng một hồi, muốn trốn thoát mà không được. Lưỡi đao sắc bén trong lòng bàn tay Cự Viên ra sức giãy giụa làm văng tia lửa ra khắp nơi, phát ra âm thanh leng keng leng keng. Tuy nhiên, mặt ngoài cự chưởng được bao trùm một tầng màng mỏng mờ mờ, cũng không có để lại chút vết thương nào.
"Đây là thứ gì?!" Ba người Hàn Khâu vô cùng sợ hãi.
Phía dưới ở trên đảo, Lạc Phong cầm đầu một đám tộc người Lạc gia chứng kiến đột nhiên Cự Viên phá băng mà ra, cũng đang vô cùng sững sờ.
Nhưng chỉ có trong mắt Lạc Phong hiện lên một tia vui mừng không dễ thấy.
"G...rào!"
Từ miệng Kim Mao Cự Viên truyền ra một tiếng phảng phất như hung thú thời thượng cổ Hồng Hoang gào rú. Sau đó, năm ngón tay vừa dùng lực bóp chặt lưỡi đao.
"Keng" một tiếng.
Cuối cùng lưỡi đao đã bị bàn tay cứng rắn bóp vỡ, hóa thành một đám vụn óng ánh.
Thân thể Hàn Khâu chấn động, Bản Mệnh Pháp bảo của gã bị hủy, khí tức trên thân thoáng cái liền suy giảm ba thành.
Lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ hoảng sợ.
Lúc này, thân hình khổng lồ của Thủy Cự nhân màu lam đánh tới Kim Mao Cự Viên, hung hăng tung ra song quyền.
Ánh sáng màu lam trên song quyền sáng rực. Hai luồng quyền ảnh màu lam to như căn phòng bắn ra, những nơi đi qua đều khiến hư không chấn động.
Cự Viên không tung quyền đón đánh mà mãnh liệt hít vào khiến lồng ngực căng lên, rồi há miệng quát một tiếng lớn.
Một cỗ sóng lớn trong suốt cuồn cuộn tuôn ra, những nơi đi qua cũng khiến hư không vặn vẹo, biến hình, nổi lên từng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn hiện ra từng vết nứt không gian màu đen.
Hai quyền ảnh màu lam vừa chạm vào cỗ sóng lớn lập tức đứt gãy thành từng khúc.
Sau một khắc, sóng khí trong suốt với khí thế không hề giảm bao phủ Thủy cự nhân màu lam.
Toàn thân Thủy cự nhân run rẩy kịch liệt, thân hình khổng lồ không ngừng vặn vẹo. Ánh sáng màu lam trên bề mặt chợt hiện lên không dứt, từng đạo thủy quang thô to từ trong cơ thể gã bắn ra tung tóe xung quanh.
"Không tốt!"
Sắc mặt Lão tổ Lục Khôn đại biến, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, từng đạo ánh sáng màu lam bắn ra, chui vào trong cơ thể Thủy Cự nhân.
Nhưng hết thảy xem ra chỉ là phí công, thân thể Thủy cự nhân chấn động càng lúc càng mạnh, rốt cuộc "ầm" một tiếng nổ tung ra, hóa thành bọt nước bay đầy trời, dưới chấn động của sóng lớn trong suốt hóa thành từng đám hơi nước tiêu tán không còn.
Lão tổ Lục Khôn kêu một tiếng buồn bực, ánh sáng màu lam mãnh liệt trên thân đã mờ đi rất nhiều.
Kim Mao Cự Viên rống một tiếng. Sau đó, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo kim ảnh, phóng đến mây đen giữa không trung, cánh tay phất một cái, kim quang trên nắm tay tỏa sáng vô cùng chói mắt.
Một tiếng nổ mạnh phá không!
Một quyền ảnh màu vàng to như núi phóng lên trời, chui thẳng vào trong mây đen, một cỗ man lực cường đại đến mức sợ hãi không thể tả cuốn đến, rồi hóa thành một cỗ vòi rồng màu vàng quét sạch bốn phía.
Phu nhân Hộc Cốt cả kinh, định động thủ nhưng đã muộn.
Bầu trời mây đen đùng đùng một hồi không dứt, giòn vang, như trở bàn tay dễ dàng vỡ ra, sau đó nhao nhao chấn động rồi tự nổ tung ra.
Mây đen đầy trời trong nháy mắt biến thành hư ảo.
Phu nhân Hộc Cốt kêu một tiếng ảo não, thân thể lảo đảo lui về phía sau một bước, khí tức trên thân chấn động kịch liệt một hồi. Hắc quang bên ngoài thân thể cũng ảm đạm vô cùng.
Kim Mao Cự Viên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn xuống ba gã Tổ Thần, cuối cùng dừng ở Hàn Khâu, mắt hiện lên một tia hỏa kim quang.
Ngay sau đó, thân ảnh cực lớn đột nhiên hóa thành một huyễn ảnh màu vàng, lao xuống chỗ ba gã đó.
Không biết là cố ý hay vô tình, lão tổ Lục Khôn và phu nhân Hộc Cốt cùng bắn ngược về phía sau bên trái, tách ra khỏi chỗ Hàn Khâu.
Kim Mao Cự Viên lao xuống không thay đổi phương hướng chút nào, thậm chí còn tăng tốc thêm vài phần.
Hàn Khâu lùi về một bên, đồng thời mười ngón tay biến hóa một hồi. Bạch quang trên thân đột nhiên sáng rực, ẩn ẩn ngưng tụ thành một tầng hào quang trắng, che mất thân thể gã.
Từng đợt pháp tắc chấn động mãnh liệt từ trong hào quang trắng tỏa ra, rồi từ đó cuồn cuộn bay ra vô số phù văn màu trắng, dài ngắn bất định.
Thình lình gã há mồm phun ra một đoàn băng tinh màu trắng tinh xảo đặc sắc, quay tít một vòng, tất cả phù văn trắng nhao nhao bay đi, đan chéo quấn quanh vào nhau, trong chớp mắt hóa thành một con Băng Long màu trắng, lớn vài chục trượng, giương nanh múa vuốt xông đến trước Kim Mao Cự Viên nghênh chiến.
Kim Mao Cự Viên hừ lạnh, đánh ra một quyền.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn như tiếng sấm, một đoàn hào quang ánh vàng rực rỡ từ tay hắn bắn ra, lóe lên, hóa thành một quyền ảnh màu vàng lớn như ngọn núi đánh tới Băng Long màu trắng.
Băng Long trắng há to miệng, phun ra một cột sáng trắng vừa thô vừa to.
Từng vòng khí lạnh màu trắng như sóng to gió lớn điên cuồng tỏa ra mọi nơi, những nơi đi qua hư không nổi lên thanh âm “rắc rắc”, hóa thành từng mảnh hàn băng lăng không hiện lên.
Quyền ảnh và cột sáng chạm vào nhau, truyền ra tiếng nổ kinh thiên “ầm ầm”!
Cột sáng màu trắng không chịu nổi một kích trực tiếp nổ tung ra.
Quyền ảnh màu vàng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đánh vào thân thể Băng Long màu trắng.
"Oanh" một tiếng rất lớn vang lên!
Băng Long màu trắng trực tiếp nổ tung, hóa thành những mẩu băng vụn đầy trời. Một cỗ lực lượng vô hình nổ tứ tung khi cỗ sóng khí vô hình cuốn đến.
Lúc này bạch quang trên thân Hàn Khâu giống như một tầng giấy mỏng khi bị cỗ man lực cuốn đến, trực tiếp bay ngược lại, như một viên thiên thạch từ trên trời nghiêng nghiêng nện xuống, cắm vào hải vực, tóe lên mảng bọt nước to lớn.
Thân hình Kim Mao Cự Viên nhoáng một cái, đang định tiếp tục đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, phụ cận trên bầu trời một âm thanh nam tử truyền đến:
"Liễu đạo hữu, có chuyện gì thì cũng từ từ, khoan hãy động thủ!"
Ánh mắt Kim Mao Cự Viên nhất động, ngừng thân hình lại, ngẩng đầu nhìn đến phía trên không.
Hai bóng người từ trên không bay tới, dừng cách Cự Viên không xa, đúng là lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt.
"Ha ha, không thể tưởng được thực lực các hạ cường đại như thế. Bội phục, bội phục!" Lão tổ Lục Khôn cười ha hả, chắp tay nói ra.
"Đạo hữu đã có thực lực như thế, dựa theo quy củ hải vực Hắc Phong, chúng ta nguyện ý thừa nhận quyền quản lý của các hạ đối với đảo Ô Mông. Trận chiến hôm nay coi như là hiểu lầm, tiếp tục nữa đối với mọi người đều không tốt, không bằng dừng ở đây đi. Không biết ý đạo hữu như thế nào?" Phu nhân Hộc Cốt nhìn Cự Viên và nói thế.
Ánh mắt Kim Mao Cự Viên nhíu lại, bên trong hiện lên một tia sáng màu lam, lông mày hơi cau một chút, không nói gì.
"Rầm một tiếng!
Ở mặt biển xa xa bắn đến một bóng người, đúng là Hàn Khâu.
Khí tức trên thân gã uể oải, hiển nhiên là dáng vẻ bị thương không nhẹ.
"Hàn đạo hữu, hiện tại ngươi cũng đã lĩnh giáo thần thông Liễu đạo hữu, ta tin đối với quyền quản lý đảo Ô Mông Đảo cũng sẽ không phản đối nữa?" Lão tổ Lục Khôn nhìn về phía Hàn Khâu nói ra.
Hàn Khâu đã trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười hặc hặc, nói: "Thực lực Liễu đạo hữu quả thực làm Hàn mỗ mở rộng tầm mắt, trong lòng vô cùng bội phục. Liễu đạo hữu có thể quản lý đảo Ô Mông, Hàn mỗ tự nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì."
Kim Mao Cự Viên nhìn Hàn Khâu thật sâu, ánh mắt lập tức lại liếc tới hai người kia. Kim quang trên thân lóe lên, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành hình người.
"Liễu mỗ vừa nãy cũng đã nói, ta vốn vô tình động thủ cùng ba vị. Nếu như ba vị nguyện ý ly khai, xin mời đi ngay." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, mở miệng nói như thế.
Áp lực của bầu không khí xung quanh theo nụ cười của Hàn Lập liền hòa hoãn vài phần.
"Liễu đạo hữu, chúng ta coi như không đánh không quen biết. Thế lực các nơi hải vực Hắc Phong đấu đá không ngừng, khoảng cách bốn đảo chúng ta cũng gần mà trước đấy lúc đạo hữu Lạc Mông vẫn còn đều luôn luôn dắt tay cùng nhau tiến thối. Liễu đạo hữu hôm nay kiểm soát đảo Ô Mông, về sau cùng chúng ta còn qua lại nhiều hơn." Lão tổ Lục Khôn khẽ mỉm cười nói.
"Thật ra ta, ngươi và các đạo hữu này đều không có tiền bối cao nhân chỉ điểm, chỉ có thể một mình khổ tu, do đó cần trao đổi nhiều hơn. Thường cứ cách một đoạn thời gian, mấy người chúng ta đều tập trung cùng nhau, trao đổi tâm đắc tu luyện, hoặc là tổ chức hội trao đổi nho nhỏ. Đạo hữu tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới cảnh giới như thế, ngày sau hi vọng có thể đột phá cảnh giới Kim Tiên nên đối với lực lượng pháp tắc cũng cần hiểu rõ nhiều hơn mới được." Hàn Khâu nhẹ gật đầu, trong giọng nói còn mang theo vài phần nịnh nọt.
"Liễu mỗ nếu có rảnh, tất nhiên sẽ tham gia." Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, gật đầu nói.
...
Nhìn cầu băng to lớn lơ lửng trên mặt biển cùng thân ảnh không cách nào nhúc nhích ở trong đó khiến lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt không khỏi thở nhẹ.
Vừa rồi giao thủ, tuy rằng trước sau chỉ ngắn ngủn mười mấy hơi thở nhưng đối phương đã thể hiện man lực có thể thực hiện làm cho bọn họ không ngừng âm thầm kinh hãi, may mà hợp lực của ba người cuối cùng đã chế trụ được đối phương.
Cùng lúc đó, tộc người Lạc gia trải rộng trên đảo Ô Mông tức thì nhao nhao sợ hãi, nổi lên một hồi náo loạn, phần lớn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Liễu tiền bối..." Lạc Phong hô nhỏ, trong mắt y không khỏi toát ra một ít tuyệt vọng.
Chuyện y lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Chỗ dựa duy nhất trong tộc là Hàn Lập hôm nay bị thua, tiếp theo thì toàn bộ vận mệnh Lạc gia tựu như cá nằm trên thớt làm y không cách nào dám tưởng tượng, cũng không dám suy nghĩ đến.
Từ bạch quang có chút ảm đạm phát ra một câu tán thưởng.
"Lục đạo hữu quá khen, người này có thể lấy một thân man lực đối chiến chúng ta thi triển lực lượng pháp tắc, xác thực vượt qua suy đoán lúc trước. May mắn được hai vị tương trợ, nếu không lúc này đây Hàn mỗ sợ là đã chịu thua thiệt lớn." Hàn Khâu ha ha cười nói.
"Tránh đêm dài lắm mộng, sớm làm nốt đi." Phu nhân Hộc Cốt chậm rãi nói ra...
"Đạo hữu Hộc Cốt nói rất đúng."
Hàn Khâu đáp lời, mắt lóe lên lạnh lẽo. Một bàn tay cùng bạch quang hời hợt vung về hướng băng cầu ở cách đó không xa.
Giữa không trung xuất hiện một vòng bạch quang hiện ra một thanh loan nguyệt đao, trên bề mặt có khắc phù điêu trắng hình rồng, toàn thân lóe lên tinh quang. Một cỗ chấn động pháp tắc hiện ra.
"Vèo"!
Lưỡi đao trắng run lên, hóa thành một đạo bạch quang bắn nhanh ra, rồi lóe lên tức thì chui vào bên trong băng cầu, với tốc độ không giảm chút nào chém tới Hàn Lập bên trong.
Vào thời khắc này, một màn làm cho tất cả mọi người không tưởng được xuất hiện!
Bên trong băng cầu, lúc đầu Hàn Lập không hề nhúc nhích mảy may bỗng con mắt hơi động đậy, sau đó bên ngoài thân từ trên xuống dưới đột nhiên bộc phát ra vạn đạo kim quang, trong lúc nhất thời cả khối băng cầu trong ánh sáng chói mắt trở nên rực rỡ, vô cùng tươi đẹp, giống như một vầng mặt trời mới mọc, đang nhô lên.
"Rắc" “rắc” vài tiếng!
Cả khối băng cầu mãnh liệt rung động lắc lư, mặt ngoài hiện ra từng vết rạn to lớn, sau đó "Ầm ầm" nổ tung, hóa thành hàn vụ đầy trời xen lẫn vô số băng vụn bắn ra bốn phương tám hướng.
Một Kim Mao Cự Viên cao hơn mười trượng nhảy ra, toàn thân kim quang sáng rực, một bàn tay lông lá đang cầm một thanh loan nguyệt đao màu trắng.
Lưỡi đao trắng run rẩy điên cuồng một hồi, muốn trốn thoát mà không được. Lưỡi đao sắc bén trong lòng bàn tay Cự Viên ra sức giãy giụa làm văng tia lửa ra khắp nơi, phát ra âm thanh leng keng leng keng. Tuy nhiên, mặt ngoài cự chưởng được bao trùm một tầng màng mỏng mờ mờ, cũng không có để lại chút vết thương nào.
"Đây là thứ gì?!" Ba người Hàn Khâu vô cùng sợ hãi.
Phía dưới ở trên đảo, Lạc Phong cầm đầu một đám tộc người Lạc gia chứng kiến đột nhiên Cự Viên phá băng mà ra, cũng đang vô cùng sững sờ.
Nhưng chỉ có trong mắt Lạc Phong hiện lên một tia vui mừng không dễ thấy.
"G...rào!"
Từ miệng Kim Mao Cự Viên truyền ra một tiếng phảng phất như hung thú thời thượng cổ Hồng Hoang gào rú. Sau đó, năm ngón tay vừa dùng lực bóp chặt lưỡi đao.
"Keng" một tiếng.
Cuối cùng lưỡi đao đã bị bàn tay cứng rắn bóp vỡ, hóa thành một đám vụn óng ánh.
Thân thể Hàn Khâu chấn động, Bản Mệnh Pháp bảo của gã bị hủy, khí tức trên thân thoáng cái liền suy giảm ba thành.
Lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ hoảng sợ.
Lúc này, thân hình khổng lồ của Thủy Cự nhân màu lam đánh tới Kim Mao Cự Viên, hung hăng tung ra song quyền.
Ánh sáng màu lam trên song quyền sáng rực. Hai luồng quyền ảnh màu lam to như căn phòng bắn ra, những nơi đi qua đều khiến hư không chấn động.
Cự Viên không tung quyền đón đánh mà mãnh liệt hít vào khiến lồng ngực căng lên, rồi há miệng quát một tiếng lớn.
Một cỗ sóng lớn trong suốt cuồn cuộn tuôn ra, những nơi đi qua cũng khiến hư không vặn vẹo, biến hình, nổi lên từng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn hiện ra từng vết nứt không gian màu đen.
Hai quyền ảnh màu lam vừa chạm vào cỗ sóng lớn lập tức đứt gãy thành từng khúc.
Sau một khắc, sóng khí trong suốt với khí thế không hề giảm bao phủ Thủy cự nhân màu lam.
Toàn thân Thủy cự nhân run rẩy kịch liệt, thân hình khổng lồ không ngừng vặn vẹo. Ánh sáng màu lam trên bề mặt chợt hiện lên không dứt, từng đạo thủy quang thô to từ trong cơ thể gã bắn ra tung tóe xung quanh.
"Không tốt!"
Sắc mặt Lão tổ Lục Khôn đại biến, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, từng đạo ánh sáng màu lam bắn ra, chui vào trong cơ thể Thủy Cự nhân.
Nhưng hết thảy xem ra chỉ là phí công, thân thể Thủy cự nhân chấn động càng lúc càng mạnh, rốt cuộc "ầm" một tiếng nổ tung ra, hóa thành bọt nước bay đầy trời, dưới chấn động của sóng lớn trong suốt hóa thành từng đám hơi nước tiêu tán không còn.
Lão tổ Lục Khôn kêu một tiếng buồn bực, ánh sáng màu lam mãnh liệt trên thân đã mờ đi rất nhiều.
Kim Mao Cự Viên rống một tiếng. Sau đó, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo kim ảnh, phóng đến mây đen giữa không trung, cánh tay phất một cái, kim quang trên nắm tay tỏa sáng vô cùng chói mắt.
Một tiếng nổ mạnh phá không!
Một quyền ảnh màu vàng to như núi phóng lên trời, chui thẳng vào trong mây đen, một cỗ man lực cường đại đến mức sợ hãi không thể tả cuốn đến, rồi hóa thành một cỗ vòi rồng màu vàng quét sạch bốn phía.
Phu nhân Hộc Cốt cả kinh, định động thủ nhưng đã muộn.
Bầu trời mây đen đùng đùng một hồi không dứt, giòn vang, như trở bàn tay dễ dàng vỡ ra, sau đó nhao nhao chấn động rồi tự nổ tung ra.
Mây đen đầy trời trong nháy mắt biến thành hư ảo.
Phu nhân Hộc Cốt kêu một tiếng ảo não, thân thể lảo đảo lui về phía sau một bước, khí tức trên thân chấn động kịch liệt một hồi. Hắc quang bên ngoài thân thể cũng ảm đạm vô cùng.
Kim Mao Cự Viên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn xuống ba gã Tổ Thần, cuối cùng dừng ở Hàn Khâu, mắt hiện lên một tia hỏa kim quang.
Ngay sau đó, thân ảnh cực lớn đột nhiên hóa thành một huyễn ảnh màu vàng, lao xuống chỗ ba gã đó.
Không biết là cố ý hay vô tình, lão tổ Lục Khôn và phu nhân Hộc Cốt cùng bắn ngược về phía sau bên trái, tách ra khỏi chỗ Hàn Khâu.
Kim Mao Cự Viên lao xuống không thay đổi phương hướng chút nào, thậm chí còn tăng tốc thêm vài phần.
Hàn Khâu lùi về một bên, đồng thời mười ngón tay biến hóa một hồi. Bạch quang trên thân đột nhiên sáng rực, ẩn ẩn ngưng tụ thành một tầng hào quang trắng, che mất thân thể gã.
Từng đợt pháp tắc chấn động mãnh liệt từ trong hào quang trắng tỏa ra, rồi từ đó cuồn cuộn bay ra vô số phù văn màu trắng, dài ngắn bất định.
Thình lình gã há mồm phun ra một đoàn băng tinh màu trắng tinh xảo đặc sắc, quay tít một vòng, tất cả phù văn trắng nhao nhao bay đi, đan chéo quấn quanh vào nhau, trong chớp mắt hóa thành một con Băng Long màu trắng, lớn vài chục trượng, giương nanh múa vuốt xông đến trước Kim Mao Cự Viên nghênh chiến.
Kim Mao Cự Viên hừ lạnh, đánh ra một quyền.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn như tiếng sấm, một đoàn hào quang ánh vàng rực rỡ từ tay hắn bắn ra, lóe lên, hóa thành một quyền ảnh màu vàng lớn như ngọn núi đánh tới Băng Long màu trắng.
Băng Long trắng há to miệng, phun ra một cột sáng trắng vừa thô vừa to.
Từng vòng khí lạnh màu trắng như sóng to gió lớn điên cuồng tỏa ra mọi nơi, những nơi đi qua hư không nổi lên thanh âm “rắc rắc”, hóa thành từng mảnh hàn băng lăng không hiện lên.
Quyền ảnh và cột sáng chạm vào nhau, truyền ra tiếng nổ kinh thiên “ầm ầm”!
Cột sáng màu trắng không chịu nổi một kích trực tiếp nổ tung ra.
Quyền ảnh màu vàng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đánh vào thân thể Băng Long màu trắng.
"Oanh" một tiếng rất lớn vang lên!
Băng Long màu trắng trực tiếp nổ tung, hóa thành những mẩu băng vụn đầy trời. Một cỗ lực lượng vô hình nổ tứ tung khi cỗ sóng khí vô hình cuốn đến.
Lúc này bạch quang trên thân Hàn Khâu giống như một tầng giấy mỏng khi bị cỗ man lực cuốn đến, trực tiếp bay ngược lại, như một viên thiên thạch từ trên trời nghiêng nghiêng nện xuống, cắm vào hải vực, tóe lên mảng bọt nước to lớn.
Thân hình Kim Mao Cự Viên nhoáng một cái, đang định tiếp tục đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, phụ cận trên bầu trời một âm thanh nam tử truyền đến:
"Liễu đạo hữu, có chuyện gì thì cũng từ từ, khoan hãy động thủ!"
Ánh mắt Kim Mao Cự Viên nhất động, ngừng thân hình lại, ngẩng đầu nhìn đến phía trên không.
Hai bóng người từ trên không bay tới, dừng cách Cự Viên không xa, đúng là lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt.
"Ha ha, không thể tưởng được thực lực các hạ cường đại như thế. Bội phục, bội phục!" Lão tổ Lục Khôn cười ha hả, chắp tay nói ra.
"Đạo hữu đã có thực lực như thế, dựa theo quy củ hải vực Hắc Phong, chúng ta nguyện ý thừa nhận quyền quản lý của các hạ đối với đảo Ô Mông. Trận chiến hôm nay coi như là hiểu lầm, tiếp tục nữa đối với mọi người đều không tốt, không bằng dừng ở đây đi. Không biết ý đạo hữu như thế nào?" Phu nhân Hộc Cốt nhìn Cự Viên và nói thế.
Ánh mắt Kim Mao Cự Viên nhíu lại, bên trong hiện lên một tia sáng màu lam, lông mày hơi cau một chút, không nói gì.
"Rầm một tiếng!
Ở mặt biển xa xa bắn đến một bóng người, đúng là Hàn Khâu.
Khí tức trên thân gã uể oải, hiển nhiên là dáng vẻ bị thương không nhẹ.
"Hàn đạo hữu, hiện tại ngươi cũng đã lĩnh giáo thần thông Liễu đạo hữu, ta tin đối với quyền quản lý đảo Ô Mông Đảo cũng sẽ không phản đối nữa?" Lão tổ Lục Khôn nhìn về phía Hàn Khâu nói ra.
Hàn Khâu đã trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười hặc hặc, nói: "Thực lực Liễu đạo hữu quả thực làm Hàn mỗ mở rộng tầm mắt, trong lòng vô cùng bội phục. Liễu đạo hữu có thể quản lý đảo Ô Mông, Hàn mỗ tự nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì."
Kim Mao Cự Viên nhìn Hàn Khâu thật sâu, ánh mắt lập tức lại liếc tới hai người kia. Kim quang trên thân lóe lên, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành hình người.
"Liễu mỗ vừa nãy cũng đã nói, ta vốn vô tình động thủ cùng ba vị. Nếu như ba vị nguyện ý ly khai, xin mời đi ngay." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, mở miệng nói như thế.
Áp lực của bầu không khí xung quanh theo nụ cười của Hàn Lập liền hòa hoãn vài phần.
"Liễu đạo hữu, chúng ta coi như không đánh không quen biết. Thế lực các nơi hải vực Hắc Phong đấu đá không ngừng, khoảng cách bốn đảo chúng ta cũng gần mà trước đấy lúc đạo hữu Lạc Mông vẫn còn đều luôn luôn dắt tay cùng nhau tiến thối. Liễu đạo hữu hôm nay kiểm soát đảo Ô Mông, về sau cùng chúng ta còn qua lại nhiều hơn." Lão tổ Lục Khôn khẽ mỉm cười nói.
"Thật ra ta, ngươi và các đạo hữu này đều không có tiền bối cao nhân chỉ điểm, chỉ có thể một mình khổ tu, do đó cần trao đổi nhiều hơn. Thường cứ cách một đoạn thời gian, mấy người chúng ta đều tập trung cùng nhau, trao đổi tâm đắc tu luyện, hoặc là tổ chức hội trao đổi nho nhỏ. Đạo hữu tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới cảnh giới như thế, ngày sau hi vọng có thể đột phá cảnh giới Kim Tiên nên đối với lực lượng pháp tắc cũng cần hiểu rõ nhiều hơn mới được." Hàn Khâu nhẹ gật đầu, trong giọng nói còn mang theo vài phần nịnh nọt.
"Liễu mỗ nếu có rảnh, tất nhiên sẽ tham gia." Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, gật đầu nói.
...