Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 960: Nội đấu



Dịch: Tiểu Mjnh
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tuy là thân thể Hàn Lập bị giam cầm nhưng hắn không lại chút nào rối loạn, đồng thời ý niệm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, hắn dùng hết sức vận chuyện Thiên Sát Trấn Ngục Công thử trùng kích cấm chế trong cơ thể.
Nhưng nguồn gốc cỗ cấm chế này nằm sâu trong đan điền của hắn, hơn nữa lại quỷ dị lạ thường, mặc cho hắn vận công trùng kích như thế nào, nó đều không hề hấn gì.
Hàn Lập nhíu mày, một bên nghĩ cách trùng kích cấm chế, đồng thời ngay giữa mi tâm hắn lóe lên tinh quang, từ đó bắn ra mấy đạo xiềng xích óng ánh, nhanh chóng chui vào đan điền dưới bụng của hắn.
Mặc dù cấm chế trong đan điền có thể giam cầm thân thể của hắn, nhưng đối với thần thức của hắn thì không có chút ảnh hưởng nào.
Trong đan điền hắn, lóe lên mấy đạo Thần Niệm Chi Liên liền lập tức quấn quanh hai đoàn huyết vân cấm chế, ra sức xé rách nó.
Hàn Lập thấy Thần Niệm Chi Liên có hiệu quả khắc chế đối với huyết vân cấm chế, trong lòng thoáng thả lỏng, hắn hít sau một hơi, tâm niệm bỗng nhiên thúc giục.
Ngay giữa mi tâm hắn tỏa ra tinh quang, từng sợi tơ mỏng óng ánh cuốn ra, đan xen quấn thành một thanh tiểu kiếm óng ánh.
Chẳng qua tiểu kiếm chỉ dài hơn tấc nhưng nó lại tỏa ra dao động thần niệm hơn xa Thần Niệm Tỏa Liên, chính là thần thông Thần Niệm Chi Kiếm sau khi tu thành Luyện thần Thuật tầng thứ năm đại thành.
Thần Niệm Chi Kiếm lóe lên liền chui vào trong đan điền hắn, rồi nhanh chóng quay tít một vòng, bất ngờ thân kiếm phồng lớn lên gấp bội, hơn nữa từ đó phát ra một cỗ kiếm ý sắc bén.
Vốn hai đoàn huyết vân cấm chế đã bị Thần Niệm Chi Liên trói buộc rồi lại bị kiếm ý áp bách, nó liền lập tức chấn động quay cuồng, mặt ngoài chớp động hào quang màu máu.
Ngay lúc đó Thần Niệm Chi Liên mơ hồ một cái hóa thành một đạo kiếm ảnh, chém xuống một đoàn huyết vân.
Một tiếng "Xoẹt", huyết vân dễ như trở bàn tay bị chém thành hai nửa, trực tiếp nổ tung hóa thành vô số hào quang màu máu tán loạn trong người hắn.
Không những vậy, cấm chế hào quang màu máu tán loạn kia bị lực lượng khí huyết lưu chuyển trong người hắn bao bọc lại, rồi nhanh chóng xua tan sạch sẽ.
Hàn Lập mừng thầm trong lòng, lập tức tiếp tục thúc giục Thần Niệm Chi Kiếm, chém xuống một đoàn huyết vân khác.
Đoàn huyết vân thứ hai cũng vang lên một tiếng, trực tiếp bị chém nát.
Hai đoàn huyết vân biến mất, thân thể Hàn Lập liền lập tức khôi phục lại bình thường.
Hắn xoay người đứng lên, tiếp đó thở dài một cái, trên mặt lộ vẻ do dự.
Cấm chế cổ quái trong đan điền, bắt nguốn từ chính hai gốc Lưu Diễm Huyết Vân mà hắn đã nuốt.
"Chẳng lẽ...." Hàn Lập vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt hiện lên một trận âm tình bất định.
Cả người hắn lập tức hóa thành một đạo hư ảnh, lướt nhanh về phía tiền điện.
...
Trong tiền điện.
Đám bốn người Phương Thiền, Đoàn Thông, Hiên Viên Hành đang quần chiến kịch liệt với đám ba người Triệu Ưng cùng với huynh muội Chu thị, tiếng nổ vang "ầm ầm" không ngừng phát ra.
Mặc dù số người bên Phương Thiền đông đảo hơn, nhưng rõ ràng lại rơi vào thế hạ phong, chỉ vừa mới giao thủ mấy hiệp liền đã có người bị thương.
Thạch Xuyên Không thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia gấp gáp, nhưng y vẫn như cũ không có ra tay, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hậu điện.
Trong huyết trận, đường vân màu máu trên thân bốn người Tôn Đồ càng lúc càng nhiều, trong nháy mắt đã bò khắp nửa người bọn hắn.
"Ách thành chủ, thuộc hạ trung thành tuyệt đối với ngươi, chưa bao giờ có hai lòng!" Phù Kiên kêu gào thê thảm, mở miệng cầu xin tha thứ.
"Ta biết ngươi trung thành, cho nên mới cho ngươi cơ hội này. Vì nghiệp lớn của Huyền Thành, liền ủy khuất ngươi vậy." Ách Quái không lộ vẻ thương hại nào, mà ngược lại cười nhạt nói ra, trong tay bấm niệm pháp quyết càng gấp hơn.
Hào quang màu máu trong pho tượng càng lúc càng nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể bốn người bọn hắn, đường vân màu máu trên người bọn hắn mau chóng lan đi khắp nơi, mắt thấy liền muốn bò khắp thân thể bốn người bọn hắn.
"Ách Quái, nếu ngươi đã nhẫn tâm vô tình như vậy, tốt lắm, hôm nay ngươi không chết, thì chính là chúng ta chết!" Phù Kiên nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên lão há miệng ra, từ đó bắn ra một đạo hào quang máu trắng.
Trong hào quang màu trắng rõ ràng là một tấm bùa chú, phía trên khắc một đồ án tiểu đao răng cưa, tỏa ra hào quang óng ánh sáng long lanh.
Đạo hào quang này bỗng nhiên thu lại, ngưng tụ thành một đạo đao mang răng cưa óng ánh, vô cùng nhanh chóng lóe lên liền chui vào bụng của lão.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Xoẹt" nhỏ bé không thể nghe rõ truyền ra, huyết vân quanh người Phù Kiên chấn động mạnh mẽ từng trận, nhờ vậy mà hào quang huyết vân trên nửa người lão tán loạn đi không ít, từ đó hai tay lão lập tức khôi phục tự do.
Tuy vậy huyết vân nồng đậm nửa người dưới của lão, vẫn còn quấn lấy một chỗ với pho tượng dưới người, như cũ trầm ổn như đá.
"Ồ, Hồn Đao Phù!" Trong miệng Ách Quái khẽ ồ một tiếng, nhưng nhìn bộ dạng của lão dường như không để ý nó trong lòng.
Hai tay Phù Kiên được khôi phục tự do, liền lập tức hất mạnh một cái.
Từ trong tay áo lão bắn ra bốn đạo hào quang màu đen nhỏ bé, hai đạo như lôi điện đâm về phía Ách Quái, còn hai đạo khác thì đánh xuống pho tượng phía dưới.
Cùng lúc đó, trong miệng lão lần nữa phun ra một cái, từ đó bắn ra ba đạo hào quang, nhanh như thiểm điện chui vào trong người của đám ba người Tôn Đồ.
"Xoẹt" một tiếng, huyết vân quanh người ba người bọn hắn cũng tán loạn đi không ít, nửa người trên liền được khôi phục lại tự do.
"Đa tạ Phù thành chủ tương trợ, chư vị chớ có nương tay, bây giờ đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi!" Thần Dương vừa được tự do, trong miệng liền kêu to một tiếng, hai tay huy động liên tục.
Từ trong tay trái của gã bay ra ba đạo hoàng mang, chính là cây đoản mâu màu vàng lúc trước, bắn nhanh như điện về phía Ách Quái.
Đồng thời trong tay gã lóe lên hào quang, từ đó nhiều hơn một thanh chiến đao màu xương trắng, rồi hóa thành một đạo đao ảnh như sét đánh, chém về phía pho tượng dưới người.
Tôn Đồ cùng Tần Nguyên cũng tương tự, vừa được tự do, liền lập tức xuất thủ phản kích.
Từng trận âm thanh rít gào sắc bén, một đạo kiếm ảnh màu đen thô to, còn có một đạo huyết quang diễm lệ đánh úp về phía Ách Quái.
Cùng lúc đó hai người bọn lão cũng phát ra công kích, đáng xuống pho tượng dưới người.
Động tác liên tiếp nói đến có hơi dài dòng, nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Ách Quái đối với động tác của bốn người bọn hắn nhìn như không thấy, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, pháp quyết trong tay nhẹ nhàng biến đổi.
Pho tượng phát ra hào quang màu máu dưới chân bốn người Phù Kiên liền vận chuyển một cái, trong nháy mắt hóa thành một tầng màn ánh sáng màu máu.
Dưới người Ách Quái cũng tỏa ra hào quang màu máu, nhanh chóng quay tít một vòng, đồng dạng hòa thành một tầng màn ánh sáng màu máu, bao phủ cả Ách Quái cùng pho tượng vào bên trong.
Tiếng vang "ầm ầm" không ngừng nổ tung, trong huyết trận đủ loại hào quang đan xen hiện ra, ẩn ẩn bao phủ cả huyết trận vào trong đó, mặt đất xung quanh cũng vì vậy mà lắc lư dữ dội.
Bên cạch đám người Phương Thiền, Thiệu Ưng đang giao thủ với nhau nghe được động tĩnh to lớn trong trận truyền đến, cũng nhanh chóng ngừng lại, riêng phần mình thối lui, rồi nhìn về phía trong huyết trận.
Trong huyết trận đủ loại hào quang rất nhanh tán loạn, Ách Quái, còn có năm tòa pho tượng bỉnh yên vô sự, cũng không khác chút nào so với vừa rồi, tựa như công kích dữ dội vừa nãy chỉ là mộng ảo.
Màn sáng màu máu trên pho tượng nhìn như mỏng manh, nhưng lại vô cùng kiên cố.
"Cái này...."Bọn người Phù Kiên thấy vậy, liền giật cả người.
"Trò cười, Khấp Huyết đại trận há để cho các ngươi có thể phá hư? Chẳng bằng các ngươi nên tiết kiệm chút khí lực đi, có khi còn có thể chống đỡ chút thời gian." Ách Quái cười lạnh một tiếng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Xuy xuy xuy!
Chợt pho tượng dưới thân bốn người bọn hắn lần nữa sáng lên, vô số tia sáng màu máu từ đó bắn ra, quấn lấy cả người bốn bọn hắn lại.
Xung quanh những tia sáng màu máu này nhúc nhích từng cái phù văn màu máu hình dáng như con nòng nọc, mỗi cọng tia sáng đều tỏa ra khí tức u ám lạnh lẽo không gì sánh được.
Vốn đám người Phù Kiên không thể thoát khốn được, liền lập tức bị những tia sáng màu máu này một mực cuốn lấy từ đầu xuống chân.
Một cỗ lực lượng u ám lạnh lẽo từ trong tia sáng thẩm thấu vào trong người của bọn hắn, thân thể bốn người bọn hắn lập tức trở nên cứng nhắc, lần nữa không thể động đậy được.
Trong mắt Ách Quái lóe lên vẻ hài lòng, nhưng lập tức khôi phục vẻ nghiêm nghị, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng tụng niệm chú ngữ.
Năm tòa pho tượng tỏa ra hào quang càng ngày càng sáng, tia sáng màu máu trên bốn người Phù Kiên nhanh chóng gia tăng, rồi nhanh chóng quấn quanh cả thân thể bốn người Phù Kiên lại, mấy hơi thở sau liền quanh thân thể bốn người bọn hắn hình thành bốn cái kén màu máu lớn.
Bọn người Phù Kiên triệt để bị giam cầm ở trong đó, không thể nào động đậy được.
Hi vọng vừa mới nổi lên của đám người Phương Thiền lần nữa bị dập tắt, khí thế đại giảm.
"Hặc hặc, hôm nay thành chủ các ngươi chết chắc rồi, các ngươi cũng đừng mong mà ngoan cố chống lại, hãy ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi." Thiệu Ưng cười "hặc hặc" một tiếng, nói ra.
"Mơ tưởng!" Lãnh mang trong mắt Phương Thiền lóe lên, lần nữa nhào đến.
Ba người khác thấy vậy cũng lập tức nhào đến, lúc này hai bên lại chém giết lẫn nhau.
Ách Quái cứa ngón tay, hai tay vung vẫy, lăng không vẽ bùa.
Từ trên ngón tay lão bắn ra hai vệt hào quang màu máu, hóa thành từng cái phù văn màu máu lớn hơn một xích, bắn ra khắp nơi, dung nhập vào các nơi huyết trận.
Huyết trận lần nữa hiện ra từng đạo trận văn, nhanh chóng xen lẫn, trong nháy mắt nổi lên một cái pháp trận phức tạp hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Ách Quái thấy vậy, sắc mặt có hơi trắng bệch, dường như bố trí huyết trận to lớn này đối với lão rất là tiêu hao.
Chẳng qua giờ lúc này vẻ mặt lão càng lộ ra mừng rỡ nhiều hơn, trong tay lão lập tức bấm niệm pháp quyết, rồi điểm một cái.
Ô...ô....n.....g!
Bỗng nhiên toàn bộ huyết trận sáng rực, một đạo cột ánh sáng màu máu thô to từ đó bắn ra, rồi phát ra một cỗ lực hút cường đại bao phủ quang môn dưới đáy ao.
Quang môn hơi chấn động một cái, lập tức phát ra một tiếng "ầm ầm", phảng phất tiếng chuyển động sấm rền.
Ngay lập tức lại một tiếng vang trầm, thình lình từ trong quang môn bay ra một cỗ huyết quang sền sệt.
Cỗ huyết quang sền sệt này phảng phất giống như chất lỏng, màu sắc có hơi không tinh khiết, bên trong đó ẩn hiện rất nhiều điểm lấm tấm màu đen, tuy vậy trong đó lại tỏa ra lực lượng khí huyết khổng lồ vô cùng, hơn xa huyết thủy bên trong huyết trì trước đó.
Cỗ huyết quang sền sệt này nhìn có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không kháng nổi khí tức mà huyết trận phát ra, liền dung nhập vào bên trong huyết trận.
Huyết trận lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ, nhanh chóng vận chuyển.
Sau khi huyết quang sền sệt tiến vào pháp trận, cũng không có tản ra, mà vẫn còn di chuyển trong trận pháp, phảng phất như một đầu đại mãng màu máu, trong nháy mắt đi tới trước kén máu của Phù Kiên, bất chợt nó lóe lên dung nhập vào trong đó.
Bỗng nhiên kén máu tỏa ra tia sáng chói mắt, vô số phù văn màu máu từ trong đó chuyển động quay cuồng.
Trong kén máu khí tức Phù Kiên phát ra, đột nhiên lóe lên rồi kịch liệt phập phồng.
Một khắc sau, phía sau kén máu lóe lên hào quang màu máu, chợt huyết quang sền sệt kia từ đó bắn ra, rồi lại tiếp tục bơi về phía trước.
Không ngờ, tạp chất màu đen trong huyết quang sền sệt rõ ràng đã giảm thiểu rất nhiều, hơn nữa còn tỏa ra từng tia từng tia hào quang óng ánh, tựa như đã nhận được tinh lọc nào đó.
Ách Quái thấy vậy, sắc mặt hơi vui mừng, trong tay pháp quyết dẫn một cái.
Huyết Quang sền sệt tiếp tục bơi tới, trong nháy mắt tới trước kén máu Tôn Đồ, rồi lần nữa dung nhập vào trong đó, sau đó rất nhanh chui ra từ phía sau kén máu.
Tạp chất màu đen trong huyết quang sền sệt lần nữa mất đi một ít, tinh quang trong đó lại càng đậm thêm, nó lại tiếp tục bơi về phía trước, theo thứ tự chui vào trong kén máu Thần Dương, rồi lưu chuyển qua kén máu của Tần Nguyên.
Theo thứ tự trải qua bốn lần tinh lọc, điểm lấm tấm màu đen trong huyết quang sền sệt cuối cùng đã hoàn toàn biết mất, biến thành một cỗ huyết quang tinh khiết.
Trong mắt Ách Quái lóe lên vui mừng, liền vẫy tay một cái.
Huyết quang sền sệt tinh khiết đó dọc theo vận chuyển của huyết trận, rất nhanh đến trước mặt lão, liền lóe lên dung nhập trong người của lão.
Chương trước Chương tiếp
Loading...