Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 939: Cửa khẩu trùng điệp
Dịch giả: Độc Hành
"Không thể tưởng được, ở chỗ này lại có thể gặp được ảo trận dị tượng này..." Hàn Lập không có kinh hoảng, vừa cười vừa nói.
"Lệ huynh, tâm tư ngươi lại bình thản như vậy. Ảo trận này thật không đơn giản, ta mới thử dùng bí thuật thần niệm trong tộc xoá bỏ nhưng đã thất bại. Ngươi nếu có biện pháp phá nó, vẫn nên tranh thủ lúc ảo trận chưa biến thành sát trận, toàn lực ra tay đi." Thạch Xuyên Không nhìn về phía Hàn Lập, cười khổ một tiếng nói ra.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật.
Theo thần niệm lực tăng cường, hắn nhìn lại bốn phía, liền thấy những nữ tử xinh đẹp da trắng nõn nà nhảy múa nhanh nhẹn kia, vậy mà tất cả đều biến thành ác quỷ khô cốt, dung nhan mục nát, gương mặt khô héo, nhìn kinh người đến cực điểm.
"Hí...iiiiii..." Hàn Lập có chút kinh ngạc hít một hơi khí lạnh.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không cách nào phá được nó?" Thạch Xuyên Không hỏi.
"Ảo trận này thật có chút môn đạo, chỉ có điều muốn phá hẳn là cũng không khó." Hàn Lập cười cười, có chút tự tin nói.
Hắn vừa dứt lời, dị biến phát sinh.
Những nữ tử ác quỷ đã hóa thành mục nát kia, dường như phát hiện Hàn Lập đang phá trận, nguyên một đám vứt bỏ đàn tỳ bà trong tay, nhao nhao duỗi ra năm ngón tay dài như quỷ trảo, đánh tới hắn.
"Phá cho ta!"
Hàn Lập ra sức thúc giục tầng năm công pháp Luyện Thần Thuật, trong miệng phát ra một tiếng hét to.
Toàn bộ đại điện tựa như vang lên một tiếng sấm sét, ngay cả Thạch Xuyên Không cũng cảm thấy tim chấn động mạnh một cái, những nử tử ác quỷ kia chưa kịp xông đến trước người hắn, dưới một tiếng hét to này, thân hình nhao nhao bạo liệt ra, hóa thành một mảnh hoả tinh màu đỏ sậm, tiêu tán ra.
Nhưng mà, sau khi nữ tử ác quỷ tiêu tán, dị tượng xung quanh lại không có tiêu tán mất, bọn hắn vẫn cứ ở trong toà cung điện hoa lệ này.
"Xem ra chỉ có phá trụ cột trận, mới triệt để thoát trận... Thạch huynh, ngươi cần phải đứng vững." Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói ra.
Dứt lời, hắn nắm lấy bả vai Thạch Xuyên Không, giơ lên một cước trùng trùng điệp điệp giẫm xuống dưới.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ mặt đất tòa cung điện sụp đổ ầm ầm, hóa thành một hắc động không đáy, thân thể hai người Hàn Lập cứ như vậy rơi thẳng vào trong đó.
Sau hơn mười hơi thở, hai người mới cảm giác rơi xuống biến mất, một lần nữa thân hình đứng vững, lại nhìn ra bốn phía, lúc này cũng đã về lại bên trong toà Thần Điện kia.
Chỉ là lúc này hai người đang đứng trong cái áo khô cạn, cầu vòm đá cũng đã đứt gãy, hiển nhiên vừa rồi bị một cước Hàn Lập chấn đạp gãy.
"Xem ra trụ cột ảo trận kia, chính là dưới chân cầu vòm đá này rồi." Thạch Xuyên Không trầm ngâm nói.
Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, quay đầu nhìn lại Thần Điện phía sau.
Chỉ thấy sáu pho tượng lực sỹ cầm kích nửa quỳ trên bệ đá kia bỗng nhiên truyền đến từng trận âm thanh "Ken két" rất nhỏ, mặt ngoài chúng tựa như đồ sứ bị nứt vỡ, hiện ra từng vết nứt rất nhỏ, trải rộng ra toàn thân.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong đôi mắt chúng chợt loé ánh sáng màu đỏ, sáu cái đầu giống như đúc vậy mà tựa như sống lại, đồng loạt cử động, nhìn về phía hai người Hàn Lập.
"Lại tới nữa..." Hàn Lập lắc đầu.
Sáu gã lực sĩ cầm kích kia, trên người vang lên tiếng "Ken két", từng khối thạch bì bên ngoài bong ra từng mảng, lộ ra thân hình Khôi Lỗi bên trong, chậm rãi đứng thẳng lên.
Trong tay chúng nắm trường kích màu đen, trên mặt có vài chỗ thạch bì không có bong tróc ra hết, lộ ra dấu vết lốm đốm.
Sau khi sáu người này đứng lên, cổ bỗng nhúc nhích như người sống, sau đó từng người tay cầm chặt trường kích, thân hình nhảy lên, nhao nhao phóng đến hai người Hàn Lập.
Sáu người ở giữa không trung phân ra hai đội, mỗi bên ba người phân biệt xông về Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, phân tán bọn hắn ra.
Thân hình Hàn Lập lui về phía sau, tránh né một mũi nhọn trường kích của một lực sỹ trong đó, tiếp theo hai chân đạp một cái, Tinh Nguyệt Ngoa dưới chân bỗng nhiên phát lực, thân hình như quỷ mỵ phiêu nhiên ra, hầu như lập tức xông đến trước người tên lực sỹ này.
Cổ tay hắn chuyển một cái, tay nắm chặt loan đao, quét ngang cổ tên lực sỹ đó.
Nhưng mà, đao của hắn chưa đến, bên cạnh một trái một phải, mũi nhọn trường kích của hai gã lực sĩ khác cũng đã tới, một mũi đâm đến cổ họng, một mũi đâm thẳng đến đan điền của hắn.
Trong lòng Hàn Lập có chút kinh ngạc, bước chân cũng biến đổi, thân hình như con quay tại chỗ chuyển một cái, một đao đánh văng trường kích đâm về cổ họng của mình ra, đồng thời một cước đá văng trường kích đâm tới đan điền của hắn.
Đúng lúc này, sau tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng gió, trường kích lúc trước của tên lực sĩ kia đã đâm tới phần gáy của mình.
Đầu Hàn Lập mạnh mẽ nghiêng tránh qua, tránh được một kích nguy hiểm này, nhưng trong lòng thì kinh ngạc muôn phần.
Ba gã Khôi Lỗi trước mắt này phối hợp với nhau, quả thực so với tu sĩ bình thường còn muốn ăn ý hơn, khác biệt một trời một vực với những khôi lỗi hắn đã gặp trên đường lúc trước.
Chỉ có điều may mắn là tốc độ bọn chúng không quá nhanh, nếu không phối hợp chặt chẽ như thế, Hàn Lập cũng khó bảo đảm sẽ không bị đâm trúng.
Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc, nhưng tay chân cũng không chậm chút nào, một tay bắt lấy trường kích đâm tới bên tai, mạnh mẽ chúi xuống phía dưới, mượn lực trên bờ vai trực tiếp ném nó ra ngoài.
Không chờ lực sĩ cầm kích này rơi xuống đất, Tinh Nguyệt Ngoa dưới chân hắn phát lực, thân hình chợt lóe lên, đuổi tới không trung, một đạo bạch hồng quét ngang, liền chém ngang cả người tên khôi lỗi thành hai đoạn.
Bên kia, hai gã lực sĩ Khôi Lỗi giáp công tả hữu, đã dồn Thạch Xuyên Không đến một góc trong ao.
Chỉ thấy hai cây trường kích đan xen đâm tới, bị Thạch Xuyên Không bắt giữ ở trước ngực, hai mũi kích đè lên theo hình chữ thập, gắt gao giữ chặt gã ở góc ao.
Còn thừa một gã lực sĩ Khôi Lỗi, lại tách ra từ trên cầu vòm đá lăng không nhảy lên, hai tay nắm chặt trường kích, đâm tới lồng ngực Thạch Xuyên Không.
Thạch Xuyên Không bị trọng thương chưa lành, sức lực và khí lực không bằng lúc trước, giờ phút này muốn tránh thoát áp chế phản kháng cũng không thể làm được, lập tức sẽ bị trường kích xuyên qua lồng ngực.
Hàn Lập quát lớn một tiếng, huyền khiếu dưới bàn chân sáng lên, giẫm mạnh lên hư không, thân hình bỗng nhiên vặn xoay, loan đao trong tay vung ra, ở giữa không trung kéo lê thành một đạo bạch sắc cầu vồng, đánh tới tên Khôi Lỗi kia.
Lực sĩ Khôi Lỗi cảm ứng được loan đao đột kích sau lưng, trường kích đâm tới bỗng nhiên thu lại, trở ngược đón đỡ phía sau, trùng hợp ngăn cản lại loan đao màu trắng.
Chỉ có điều, trong thời gian ngắn này Hàn Lập cũng đã lách mình phóng tới.
Hắn chợt nâng lên một quyền, Thiên Sát Trấn Ngục Công vận chuyển lên, huyền khiếu trên cánh tay "Phanh phanh phanh" liên tiếp sáng lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền đánh xuống.
Khôi Lỗi cầm kích kia chỉ kịp xoay hơn phân nửa gương mặt, đã bị một quyền Hàn Lập đập trên đầu, toàn bộ khối đầu lâu lập tức vỡ vụn ầm ầm như dưa hấu chín mọng.
"Cẩn thận!" Đúng lúc này, Thạch Xuyên Không bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Hàn Lập nghe tiếng, trong lòng biết không ổn, vô thức thân thể chùng xuống, liền cảm thấy một hồi tiếng gió đánh tới sau gáy mình.
Hắn còn chưa kịp tránh ra như lúc trước, đầu vai bỗng nhiên trầm xuống, bị một cỗ man lực trầm trọng như núi đập trúng, toàn bộ cơ thể mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt.
Chỉ thấy ao nước Thần Điện lập tức văng tung tóe, toàn bộ cơ thể Hàn Lập tựa như một quả đinh sắt, bị nện vào dưới mặt đất.
Hàn Lập căn bản không kịp nhìn rõ là cái gì công kích mình, liền lập tức mượn cỗ lực lượng kia chui vào phía dưới mặt đất, tựa như dùng độn địa thuật, ẩn nấp xuống dưới đất mất tung tích.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt đất Thần Điện bên kia bỗng nhiên khua lên, phá vỡ ra một vết rách, thân ảnh Hàn Lập lại lần nữa xuất hiện.
Hắn chau mày nhìn lại chỗ lúc trước, đã thấy nơi đó trống rỗng, căn bản không có nửa bóng người, chỉ là pho tượng Ma tộc cầm trường côn trong tay đứng trên bệ đá đã không thấy bóng dáng.
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, Tinh Nguyệt Ngoa dưới bàn chân thúc giục toàn lực, thân hình lập tức bắn về phía trước.
Tiếp theo trong nháy mắt, một trường côn màu tím đen lớn cỡ cánh tay liền đập vào phía sau lưng hắn, nhưng bị hụt nên nện xuống mặt đất.
Đại địa vỡ vụn ầm ầm, hoả tinh loạn thạch bắn ra.
Hàn Lập đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy pho tượng nam tử xấu xí như Lôi công kia đang nắm trong tay trường côn màu tím đen đứng giữa không trung, sau lưng là một đôi cánh màu đen đang vỗ lên xuống.
Lôi Công Khôi Lỗi dường như rất có linh trí, mắt thấy Hàn Lập tránh thoát một kích vừa rồi, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
Hai cánh gã mạnh mẽ vỗ một cái, trên người liền có gió lốc vờn quanh mắt thường khó thấy được, thân hình lập tức bay vút tới, tốc độ vậy mà nhanh hơn một chút so với lúc Hàn Lập tận lực sử dụng Tinh Nguyệt Ngoa.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, lần này không lựa chọn né tránh nữa, mà là một tay cầm loan đao đánh tới trước mặt gã.
Lôi Công Khôi Lỗi thấy thế, trong mắt lại hiện lên vẻ vui sướng nhân cách hoá, hai tay giơ cao trường côn lên, trên thân côn liền có một tầng bạch quang mông lung bao phủ, tựa như cũng là một kiện Tinh khí.
Loan đao lập tức đánh đến, trường côn trong tay cũng xoay tròn bạo kích hạ xuống, va chạm với loan đao trắng như tuyết.
"Boong"
Nương theo một tiếng vang thật lớn, một cỗ lực lượng cuồng bạo dời non lấp biển cuốn ra.
Cánh tay Hàn Lập chấn động kịch liệt, loan đao lập tức bị áp chế xuống, tay cầm đao cũng theo đó rung động mạnh không thôi.
Hắn vội vàng giơ cánh tay kia lên, dùng hai tay nắm chặt thân đao, chống đỡ một kích này.
Hai chân Hàn Lập đạp xuống mặt đất, lún xuống mặt đất nửa xích, trong lòng càng kinh hãi không thôi, thực sự không nghĩ tới Lôi Công Khôi Lỗi này chẳng những tốc độ cực nhanh, lực lượng lại cường đại như thế?
Còn không đợi hắn kịp phản kích, dị biến lại phát sinh.
Chỉ thấy trên trường côn màu tím có từng đoàn từng đoàn tinh khiếu liên tiếp sáng lên, trên thân côn "Ầm" một tiếng, một tia chớp to lớn màu trắng từ trong nổ bắn ra, bỗng nhiên đánh vào mi tâm Hàn Lập.
Hàn Lập liền cảm thấy trên trán một hồi cháy bỏng, thức hải cũng theo đó rung động mạnh một hồi, thần hồn tựa hồ chấn động bất ổn, thân thể nhoáng một cái xuống, hai tay cũng mất lực lượng, bị trường côn màu tím kia đánh rớt loan đao, trùng trùng điệp điệp đập vào trên bờ vai.
Hai chân hắn mạnh mẽ cong lại, có vẻ chống đỡ không nổi, thân hình ngã quỵ té xuống phía dưới.
Lôi Công Khôi Lỗi thấy thế, đi lên trước, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, trường côn trong tay chuyển một cái, tính nện xuống trán Hàn Lập.
Hàn Lập vừa trúng chiêu này, trong nháy mắt đã vận chuyển luyện Thần Thuật, thần quang trong hai mắt ngưng tụ, một lần nữa thanh tỉnh lại.
Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn lấy gấp từ trong người ra một tiểu thuẫn màu trắng, lập tức đưa lên trước người đón đỡ, không ngừng quán chú lực lượng tinh thần trong cơ thể vào trong đó.
Mặt ngoài tiểu thuẫn màu trắng loé lên hào quang tinh thần, lập tức điên cuồng xông ra, chèo chống xuất ra một màn sáng màu trắng rộng khoảng ba thước vuông, khó khăn lắm mới bảo vệ thân thể của hắn lại.
"Không thể tưởng được, ở chỗ này lại có thể gặp được ảo trận dị tượng này..." Hàn Lập không có kinh hoảng, vừa cười vừa nói.
"Lệ huynh, tâm tư ngươi lại bình thản như vậy. Ảo trận này thật không đơn giản, ta mới thử dùng bí thuật thần niệm trong tộc xoá bỏ nhưng đã thất bại. Ngươi nếu có biện pháp phá nó, vẫn nên tranh thủ lúc ảo trận chưa biến thành sát trận, toàn lực ra tay đi." Thạch Xuyên Không nhìn về phía Hàn Lập, cười khổ một tiếng nói ra.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, không nói gì thêm, yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật.
Theo thần niệm lực tăng cường, hắn nhìn lại bốn phía, liền thấy những nữ tử xinh đẹp da trắng nõn nà nhảy múa nhanh nhẹn kia, vậy mà tất cả đều biến thành ác quỷ khô cốt, dung nhan mục nát, gương mặt khô héo, nhìn kinh người đến cực điểm.
"Hí...iiiiii..." Hàn Lập có chút kinh ngạc hít một hơi khí lạnh.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi cũng không cách nào phá được nó?" Thạch Xuyên Không hỏi.
"Ảo trận này thật có chút môn đạo, chỉ có điều muốn phá hẳn là cũng không khó." Hàn Lập cười cười, có chút tự tin nói.
Hắn vừa dứt lời, dị biến phát sinh.
Những nữ tử ác quỷ đã hóa thành mục nát kia, dường như phát hiện Hàn Lập đang phá trận, nguyên một đám vứt bỏ đàn tỳ bà trong tay, nhao nhao duỗi ra năm ngón tay dài như quỷ trảo, đánh tới hắn.
"Phá cho ta!"
Hàn Lập ra sức thúc giục tầng năm công pháp Luyện Thần Thuật, trong miệng phát ra một tiếng hét to.
Toàn bộ đại điện tựa như vang lên một tiếng sấm sét, ngay cả Thạch Xuyên Không cũng cảm thấy tim chấn động mạnh một cái, những nử tử ác quỷ kia chưa kịp xông đến trước người hắn, dưới một tiếng hét to này, thân hình nhao nhao bạo liệt ra, hóa thành một mảnh hoả tinh màu đỏ sậm, tiêu tán ra.
Nhưng mà, sau khi nữ tử ác quỷ tiêu tán, dị tượng xung quanh lại không có tiêu tán mất, bọn hắn vẫn cứ ở trong toà cung điện hoa lệ này.
"Xem ra chỉ có phá trụ cột trận, mới triệt để thoát trận... Thạch huynh, ngươi cần phải đứng vững." Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói ra.
Dứt lời, hắn nắm lấy bả vai Thạch Xuyên Không, giơ lên một cước trùng trùng điệp điệp giẫm xuống dưới.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ mặt đất tòa cung điện sụp đổ ầm ầm, hóa thành một hắc động không đáy, thân thể hai người Hàn Lập cứ như vậy rơi thẳng vào trong đó.
Sau hơn mười hơi thở, hai người mới cảm giác rơi xuống biến mất, một lần nữa thân hình đứng vững, lại nhìn ra bốn phía, lúc này cũng đã về lại bên trong toà Thần Điện kia.
Chỉ là lúc này hai người đang đứng trong cái áo khô cạn, cầu vòm đá cũng đã đứt gãy, hiển nhiên vừa rồi bị một cước Hàn Lập chấn đạp gãy.
"Xem ra trụ cột ảo trận kia, chính là dưới chân cầu vòm đá này rồi." Thạch Xuyên Không trầm ngâm nói.
Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, quay đầu nhìn lại Thần Điện phía sau.
Chỉ thấy sáu pho tượng lực sỹ cầm kích nửa quỳ trên bệ đá kia bỗng nhiên truyền đến từng trận âm thanh "Ken két" rất nhỏ, mặt ngoài chúng tựa như đồ sứ bị nứt vỡ, hiện ra từng vết nứt rất nhỏ, trải rộng ra toàn thân.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong đôi mắt chúng chợt loé ánh sáng màu đỏ, sáu cái đầu giống như đúc vậy mà tựa như sống lại, đồng loạt cử động, nhìn về phía hai người Hàn Lập.
"Lại tới nữa..." Hàn Lập lắc đầu.
Sáu gã lực sĩ cầm kích kia, trên người vang lên tiếng "Ken két", từng khối thạch bì bên ngoài bong ra từng mảng, lộ ra thân hình Khôi Lỗi bên trong, chậm rãi đứng thẳng lên.
Trong tay chúng nắm trường kích màu đen, trên mặt có vài chỗ thạch bì không có bong tróc ra hết, lộ ra dấu vết lốm đốm.
Sau khi sáu người này đứng lên, cổ bỗng nhúc nhích như người sống, sau đó từng người tay cầm chặt trường kích, thân hình nhảy lên, nhao nhao phóng đến hai người Hàn Lập.
Sáu người ở giữa không trung phân ra hai đội, mỗi bên ba người phân biệt xông về Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, phân tán bọn hắn ra.
Thân hình Hàn Lập lui về phía sau, tránh né một mũi nhọn trường kích của một lực sỹ trong đó, tiếp theo hai chân đạp một cái, Tinh Nguyệt Ngoa dưới chân bỗng nhiên phát lực, thân hình như quỷ mỵ phiêu nhiên ra, hầu như lập tức xông đến trước người tên lực sỹ này.
Cổ tay hắn chuyển một cái, tay nắm chặt loan đao, quét ngang cổ tên lực sỹ đó.
Nhưng mà, đao của hắn chưa đến, bên cạnh một trái một phải, mũi nhọn trường kích của hai gã lực sĩ khác cũng đã tới, một mũi đâm đến cổ họng, một mũi đâm thẳng đến đan điền của hắn.
Trong lòng Hàn Lập có chút kinh ngạc, bước chân cũng biến đổi, thân hình như con quay tại chỗ chuyển một cái, một đao đánh văng trường kích đâm về cổ họng của mình ra, đồng thời một cước đá văng trường kích đâm tới đan điền của hắn.
Đúng lúc này, sau tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng gió, trường kích lúc trước của tên lực sĩ kia đã đâm tới phần gáy của mình.
Đầu Hàn Lập mạnh mẽ nghiêng tránh qua, tránh được một kích nguy hiểm này, nhưng trong lòng thì kinh ngạc muôn phần.
Ba gã Khôi Lỗi trước mắt này phối hợp với nhau, quả thực so với tu sĩ bình thường còn muốn ăn ý hơn, khác biệt một trời một vực với những khôi lỗi hắn đã gặp trên đường lúc trước.
Chỉ có điều may mắn là tốc độ bọn chúng không quá nhanh, nếu không phối hợp chặt chẽ như thế, Hàn Lập cũng khó bảo đảm sẽ không bị đâm trúng.
Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc, nhưng tay chân cũng không chậm chút nào, một tay bắt lấy trường kích đâm tới bên tai, mạnh mẽ chúi xuống phía dưới, mượn lực trên bờ vai trực tiếp ném nó ra ngoài.
Không chờ lực sĩ cầm kích này rơi xuống đất, Tinh Nguyệt Ngoa dưới chân hắn phát lực, thân hình chợt lóe lên, đuổi tới không trung, một đạo bạch hồng quét ngang, liền chém ngang cả người tên khôi lỗi thành hai đoạn.
Bên kia, hai gã lực sĩ Khôi Lỗi giáp công tả hữu, đã dồn Thạch Xuyên Không đến một góc trong ao.
Chỉ thấy hai cây trường kích đan xen đâm tới, bị Thạch Xuyên Không bắt giữ ở trước ngực, hai mũi kích đè lên theo hình chữ thập, gắt gao giữ chặt gã ở góc ao.
Còn thừa một gã lực sĩ Khôi Lỗi, lại tách ra từ trên cầu vòm đá lăng không nhảy lên, hai tay nắm chặt trường kích, đâm tới lồng ngực Thạch Xuyên Không.
Thạch Xuyên Không bị trọng thương chưa lành, sức lực và khí lực không bằng lúc trước, giờ phút này muốn tránh thoát áp chế phản kháng cũng không thể làm được, lập tức sẽ bị trường kích xuyên qua lồng ngực.
Hàn Lập quát lớn một tiếng, huyền khiếu dưới bàn chân sáng lên, giẫm mạnh lên hư không, thân hình bỗng nhiên vặn xoay, loan đao trong tay vung ra, ở giữa không trung kéo lê thành một đạo bạch sắc cầu vồng, đánh tới tên Khôi Lỗi kia.
Lực sĩ Khôi Lỗi cảm ứng được loan đao đột kích sau lưng, trường kích đâm tới bỗng nhiên thu lại, trở ngược đón đỡ phía sau, trùng hợp ngăn cản lại loan đao màu trắng.
Chỉ có điều, trong thời gian ngắn này Hàn Lập cũng đã lách mình phóng tới.
Hắn chợt nâng lên một quyền, Thiên Sát Trấn Ngục Công vận chuyển lên, huyền khiếu trên cánh tay "Phanh phanh phanh" liên tiếp sáng lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền đánh xuống.
Khôi Lỗi cầm kích kia chỉ kịp xoay hơn phân nửa gương mặt, đã bị một quyền Hàn Lập đập trên đầu, toàn bộ khối đầu lâu lập tức vỡ vụn ầm ầm như dưa hấu chín mọng.
"Cẩn thận!" Đúng lúc này, Thạch Xuyên Không bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Hàn Lập nghe tiếng, trong lòng biết không ổn, vô thức thân thể chùng xuống, liền cảm thấy một hồi tiếng gió đánh tới sau gáy mình.
Hắn còn chưa kịp tránh ra như lúc trước, đầu vai bỗng nhiên trầm xuống, bị một cỗ man lực trầm trọng như núi đập trúng, toàn bộ cơ thể mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt.
Chỉ thấy ao nước Thần Điện lập tức văng tung tóe, toàn bộ cơ thể Hàn Lập tựa như một quả đinh sắt, bị nện vào dưới mặt đất.
Hàn Lập căn bản không kịp nhìn rõ là cái gì công kích mình, liền lập tức mượn cỗ lực lượng kia chui vào phía dưới mặt đất, tựa như dùng độn địa thuật, ẩn nấp xuống dưới đất mất tung tích.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt đất Thần Điện bên kia bỗng nhiên khua lên, phá vỡ ra một vết rách, thân ảnh Hàn Lập lại lần nữa xuất hiện.
Hắn chau mày nhìn lại chỗ lúc trước, đã thấy nơi đó trống rỗng, căn bản không có nửa bóng người, chỉ là pho tượng Ma tộc cầm trường côn trong tay đứng trên bệ đá đã không thấy bóng dáng.
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, Tinh Nguyệt Ngoa dưới bàn chân thúc giục toàn lực, thân hình lập tức bắn về phía trước.
Tiếp theo trong nháy mắt, một trường côn màu tím đen lớn cỡ cánh tay liền đập vào phía sau lưng hắn, nhưng bị hụt nên nện xuống mặt đất.
Đại địa vỡ vụn ầm ầm, hoả tinh loạn thạch bắn ra.
Hàn Lập đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy pho tượng nam tử xấu xí như Lôi công kia đang nắm trong tay trường côn màu tím đen đứng giữa không trung, sau lưng là một đôi cánh màu đen đang vỗ lên xuống.
Lôi Công Khôi Lỗi dường như rất có linh trí, mắt thấy Hàn Lập tránh thoát một kích vừa rồi, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
Hai cánh gã mạnh mẽ vỗ một cái, trên người liền có gió lốc vờn quanh mắt thường khó thấy được, thân hình lập tức bay vút tới, tốc độ vậy mà nhanh hơn một chút so với lúc Hàn Lập tận lực sử dụng Tinh Nguyệt Ngoa.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, lần này không lựa chọn né tránh nữa, mà là một tay cầm loan đao đánh tới trước mặt gã.
Lôi Công Khôi Lỗi thấy thế, trong mắt lại hiện lên vẻ vui sướng nhân cách hoá, hai tay giơ cao trường côn lên, trên thân côn liền có một tầng bạch quang mông lung bao phủ, tựa như cũng là một kiện Tinh khí.
Loan đao lập tức đánh đến, trường côn trong tay cũng xoay tròn bạo kích hạ xuống, va chạm với loan đao trắng như tuyết.
"Boong"
Nương theo một tiếng vang thật lớn, một cỗ lực lượng cuồng bạo dời non lấp biển cuốn ra.
Cánh tay Hàn Lập chấn động kịch liệt, loan đao lập tức bị áp chế xuống, tay cầm đao cũng theo đó rung động mạnh không thôi.
Hắn vội vàng giơ cánh tay kia lên, dùng hai tay nắm chặt thân đao, chống đỡ một kích này.
Hai chân Hàn Lập đạp xuống mặt đất, lún xuống mặt đất nửa xích, trong lòng càng kinh hãi không thôi, thực sự không nghĩ tới Lôi Công Khôi Lỗi này chẳng những tốc độ cực nhanh, lực lượng lại cường đại như thế?
Còn không đợi hắn kịp phản kích, dị biến lại phát sinh.
Chỉ thấy trên trường côn màu tím có từng đoàn từng đoàn tinh khiếu liên tiếp sáng lên, trên thân côn "Ầm" một tiếng, một tia chớp to lớn màu trắng từ trong nổ bắn ra, bỗng nhiên đánh vào mi tâm Hàn Lập.
Hàn Lập liền cảm thấy trên trán một hồi cháy bỏng, thức hải cũng theo đó rung động mạnh một hồi, thần hồn tựa hồ chấn động bất ổn, thân thể nhoáng một cái xuống, hai tay cũng mất lực lượng, bị trường côn màu tím kia đánh rớt loan đao, trùng trùng điệp điệp đập vào trên bờ vai.
Hai chân hắn mạnh mẽ cong lại, có vẻ chống đỡ không nổi, thân hình ngã quỵ té xuống phía dưới.
Lôi Công Khôi Lỗi thấy thế, đi lên trước, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, trường côn trong tay chuyển một cái, tính nện xuống trán Hàn Lập.
Hàn Lập vừa trúng chiêu này, trong nháy mắt đã vận chuyển luyện Thần Thuật, thần quang trong hai mắt ngưng tụ, một lần nữa thanh tỉnh lại.
Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn lấy gấp từ trong người ra một tiểu thuẫn màu trắng, lập tức đưa lên trước người đón đỡ, không ngừng quán chú lực lượng tinh thần trong cơ thể vào trong đó.
Mặt ngoài tiểu thuẫn màu trắng loé lên hào quang tinh thần, lập tức điên cuồng xông ra, chèo chống xuất ra một màn sáng màu trắng rộng khoảng ba thước vuông, khó khăn lắm mới bảo vệ thân thể của hắn lại.