Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 894: Tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ)
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nhìn ba người Hàn Lập, Cốt Thiên Tầm cùng Thần Dương đi ở đằng trước, một bộ dạng quen thuộc thân thiện, lông mày Dịch Lập Nhai không khỏi nhíu lại.
Đối với tân nhiệm thành chủ Thần Dương, gã không có ý so đo gì, đã đến tầm của gã, tự nhiên minh bạch lúc ấy bản thân đang bế quan, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể thu thập hết bọn người Đỗ Thanh Dương, khẳng định không phải là người đơn giản.
Về nàng Cốt Thiên Tầm này, gã cũng giống vậy không có gì là không phục, dù sao thực lực đối phương xác thực cao hơn gã, qua mấy lần giao thủ, dù chưa phân sinh tử, nhưng gã đều thất bại.
Duy chỉ có Lệ Phi Vũ này, một tên Nhân tộc chưa từng nghe tên, rõ ràng nhìn qua thực lực nhỏ yếu, nhưng trên đường đi thì thấy quan hệ cùng hai người kia không phải là nông cạn.
Về việc này, gã đã hỏi thăm qua Đồ Cương cùng Tôn Băng Hà, đáng tiếc nội tình trong đó, hai người này cũng không biết nửa điểm.
Việc Dịch Lập Nhai ngưng mắt nhìn, Hàn Lập hoàn toàn không biết. Vừa vào nội thành, hắn liền đưa mắt nhìn bốn phía, bắt đầu đánh giá.
Chỉ thấy các căn nhà trong nội thành phân bố ngay ngắn trật tự, giống như tường thành là dùng một loại hắc thạch chồng lên xây thành, tuy phần lớn kiểu dáng thấp bé đơn giản, nhưng trong bí cảnh hoang phế Tích Lân Không Cảnh này, xem như thuộc dạng hiếm có rồi.
Đường đi trong thành thập phần rộng rãi, cho dù Lân thú cỡ lớn cũng có thể đi được, không bị ảnh hưởng chút nào, hai bên lại thấy một ít cửa hàng với chiều cao khác nhau, cũng không biết có phải mua bán xương cốt hay thú hạch Lân thú hay không.
Không biết có phải do trời sắp tối hay không, người đi trên đường phố trong thành không quá nhiều, nhìn có chút yên tĩnh, chỉ có xung quanh thành ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng thú kêu, nghe có chút bất ngờ.
Đi dọc một đường vào phía trong thành, nhanh đến trung tâm thành trì, đột nhiên con mắt Hàn Lập hơi nhíu lại.
Bởi vì hắn thấy một toà kiến trúc không quá giống với lúc trước.
Đó là một kiến trúc hình tròn chiếm diện tích cực lớn, bốn phía đứng lặng nhiều cây cột đá hình tròn màu đen, phía trên tường đá hầu như khảm nạm đầy xương cốt Lân thú màu trắng, thoạt nhìn so với tường thành còn chắc chắn hơn.
Bên ngoài đại môn của kiến trúc, có một quảng trường rộng rãi, trong đó đứng lặng một tượng đá hình người cao vài chục trượng, khuôn mặt mơ hồ không rõ, Hàn Lập nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Lúc trước, bên ngoài nội thành Thanh Dương thành hắn đã nhìn thấy tượng đá này, chỉ có điều kích thước khác nhau, hắn còn hỏi thăm Thần Dương nguồn gốc tượng đá này, nhưng Thần Dương cũng không rõ cho lắm.
Một đoàn người đi ngang qua tòa kiến trúc hình tròn to lớn này, sau đó đi không xa liền tới trước phủ Thành chủ.
So sánh giữa phủ thành chủ Huyền Thành và Thanh Dương thành, quả thực khác nhau một trời một vực.
Phủ Thành chủ trước mắt này, tuy rằng cũng không có thảm thực vật quá đẹp đẽ, nhưng tu kiến giống như một toà lâm viên hoa mỹ.
Hầu như hết thảy con đường trong phủ đều phủ bằng đá xanh cực lớn, ven đường còn thấy từng pho tượng hắc thạch được điêu khắc, chính giữa có ảnh người, lại có hình thú, thậm chí còn không thiếu một ít dị thú cổ quái nửa người nửa thú.
Bốn phía con đường, phân bố chằng chịt từng toà cung điện bằng đá, điêu khắc các loại đồ án hoa mỹ, phong cách kiểu dáng gần giống trong Ma Vực mà Hàn Lập đã thấy.
Đám người Hàn Lập được Đồng Tùng dẫn một đường đi tới bên cạnh một toà thạch điện to lớn.
"Thần thành chủ cùng với chư vị, mời vào trong nghỉ ngơi một chút trước. Lúc nãy đã thông báo rồi, tin tưởng thành chủ đại nhân sẽ tới nhanh, tự mình tiếp đãi chư vị." Đồng Tùng vừa cười vừa nói.
"Làm phiền rồi." Thần Dương nói ra.
Đồng Tùng chỉ lễ phép cười cười, làm ra một động tác mời.
Thần Dương lập tức mang theo đám người cất bước tiến vào đại điện.
Trong đại điện đặt một bàn đá cực lớn hình chữ nhật, một mực kéo dài tới bức tường trong điện.
Ngay vị trí ghế dựa lớn chủ toạ vẫn còn để trống không, phía bên trái phía dưới đã có hơn mười người ngồi, đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, phát hiện người cầm đầu trong đó là một gã tráng hán trung niên dáng người thô ngắn, mũi ngăm đen, trên người khoác một cái áo da thú dày rộng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ngồi kế vị trí của gã là một đại hán khôi ngô thân thể cường tráng, cả nửa người đều bọc một tầng băng vải trắng như tuyết, chỉ để lộ gương mặt ngăm đen ra ngoài, vẻn vẹn có thể thấy bên trong con mắt lộ ra một vòng khát máu sắc bén.
Mà càng thêm kỳ lạ chính là, một cánh tay gã bị băng vải bao quanh, nhìn rất dài, lại tráng kiện vô cùng, ngồi ở chỗ đó hầu như rũ xuống cả mặt đất, so với cánh tay bình thường còn lại thì khác biệt một trời một vực.
Tại thời điểm hắn dò xét, những người kia cũng chú ý tới bọn hắn, trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận ầm ĩ ngừng lại, nhao nhao nhìn ra phía cửa ra vào.
"Phù thành chủ, Đoạn đạo hữu, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Trên mặt Thần Dương lộ ra một vòng vui vẻ, đi tới hai người kia nói ra.
Tên đại hán khôi ngô đeo băng tay chỉ liếc qua Thần Dương, trong mũi hừ lạnh một tiếng. Còn tráng hán trung niên kia, ngay cả mí mắt cũng không mở lên, căn bản như là không nghe thấy.
Đối với việc bị lơ đễnh này, Thần Dương cũng chỉ cười cười, liền định mang theo mọi người đi đến ngồi đối diện với trung niên tráng hán kia.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm "khục" khô khốc, một gã trung niên nam tử dáng người cao gầy sắc mặt tái nhợt, tựa như quỷ bệnh lao đi đến.
Hàn Lập liền chú ý tới, phụ cận yết hầu gã trải khắp lân xám, thời điểm rung động mang theo một hồi thanh âm rung rung rất nhỏ.
Đang khi hắn nhìn chằm chằm vào yết hầu đối phương, sau lưng người nọ đột nhiên có một đạo nhân ảnh phóng ra, cơ hồ thuấn di xuất hiện trước mặt Hàn Lập, trong tay cầm một thanh kiếm dài nhỏ tựa lá liễu, đâm thẳng vào mắt phải Hàn Lập.
Hàn Lập cũng phản ứng cực nhanh, hai đốt ngón tay luyện hóa thành Động thiên Hoa Chi dựng thẳng lên, kẹp lấy mũi trường kiếm kia.
Chỉ thấy thân kiếm kia run rẩy một hồi, sau đó đột nhiên thu lại, bay vụt trở về.
Người cầm kiếm là một gã công tử trẻ tuổi mặc áo dài trắng như tuyết, bộ dáng thập phần tuấn tú, nét mặt có chút nhu hòa, lại còn có một loại mỹ cảm khó phân biệt, chỉ bất quá trong ánh mắt gã là một mảnh băng lãnh.
"Nếu còn dám không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào nghĩa phụ ta, ta sẽ cắt cổ họng của ngươi." Giọng nói công tử trẻ tuổi có chút non nớt, phát ra có tính mê hoặc, làm cho người không biết cuối cùng là nam hay nữ.
"Khục, Vô Trần a, trở về đi, so đo cùng một đầy tớ thấp hèn để làm gì?" Nam tử bênh lao lạnh nhạt nói ra.
"Vâng." Công tử trẻ tuổi lập tức lui trở về, kính cẩn nghe theo đứng sau lưng nam tử bệnh lao, ánh mắt bất thiện quét tới Hàn Lập bên này.
"Lệ đạo hữu, ngươi vừa nãy đắc tội với ngươi là Phong Vô Trần, sau này nếu ở Huyền Đấu Trường gặp hắn, chỉ sợ hắn sẽ hạ tử thủ với ngươi đấy." Lúc này, thanh âm Cốt Thiên Tầm bỗng nhiên vang lên trong đầu Hàn Lập.
"Ồ, gã ẻo lả này rất khó giải quyết sao?" Hàn Lập truyền âm hỏi.
"Hắn là đệ nhất cao thủ dưới trướng Huyền Chỉ thành chủ Tần Nguyên, chuyên tu luyện công pháp khiếu huyệt ở hai chân, tới vô ảnh đi vô tung, vả lại sử dụng một thanh kiếm dài nhỏ như lá liễu, lực tập sát cực mạnh, ngươi nói có khó giải quyết hay không?" Cốt Thiên Tầm cười nói.
"Còn gia hoả trên người quấn đầy băng vải kia là ai?" Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.
"Hắn tên là Đoạn Thông, tu luyện thần thông một tay Thông Huyền Tí, chuyên rèn gân cốt huyền khiếu cánh tay phải, cho nên một tay kia lớn dị tượng như vậy.. Lần trước gặp gia hỏa này, làn da cũng không có đen như vậy, trên người cũng không có quấn băng vải." Cốt Thiên Tầm trả lời.
"Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là tu luyện thần thông lợi hại gì đó." Hàn Lập nghe vậy, truyền âm trả lời.
"Đúng rồi, quên nói, gia hỏa này lúc trước cũng là đệ nhất hãn tướng của Thông Dư thành chủ Phù Kiên, chỉ bất quá lần trước thua ta, sau đó liền bị tước mất danh hào này. Lần này có thể ngóc đầu trở lại, chắc hẳn cũng là lai giả bất thiện." Cốt Thiên Tầm truyền âm nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, nam tử bệnh lao thành chủ Tần Nguyên dẫn đám người nghênh ngang ngồi xuống đối diện đám người Phù Kiên.
Thần Dương đành phải mang theo đám người của mình ngồi dưới vị trí bọn họ.
"Tần đạo hữu, thấy không, hôm nay bọn chuột nhắt vô danh, lớn mật mưu nghịch, vậy mà cũng dám treo hầu làm quan, quang minh chính đại đến Huyền Thành tham gia hội võ năm thành lần này, quả nhiên không biết hai chữ xấu hổ viết ra sao?" Phù Kiên một mực nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, mở miệng nói.
Mọi người phía dưới thấy thế, cũng theo đó ồn ào cười ha hả.
"A? Xem ra Phù đạo hữu thật là biết rõ hai chữ liêm sỉ viết ra sao rồi, không ngại tìm khối xương thú hoặc là vách đá, để đạo hữu lưu lại bút tích cho đời sau a?" Thần Dương tựa như không chút để ý chuyện này, mặt không đổi sắc, ngược lại trào phúng.
Thân thể Tần Nguyên khẽ dựa lui sau, hai chân đan chéo nhau khoác lên trên bàn đá, cũng mở miệng nói:
"Khục, lần trước đến Huyền Thành, ta đã nhắc nhở Đỗ Thanh Dương, khục khục... Tiểu tử ngươi sau đầu sinh ra phản cốt, để hắn cẩn thận đề phòng ngươi, xem ra hắn cũng không có nghe lọt lời ta a..."
"Tần Nguyên đạo hữu, sự tình Huyền Chỉ thành rách rưới các ngươi quan tâm chưa đủ, còn muốn để ý chuyện Thanh Dương thành chúng ta? Nhắc nhở của ngươi, Đỗ Thanh Dương ngược lại là nghe đấy, chỉ tiếc là hắn đi ngược lại lợi ích trong thành, đã sớm làm thuộc hạ bất mãn, mà ta có thể thuận lợi thượng vị, bất quá là đáp ứng nguyện vọng mọi người mà thôi." Thần Dương cười lắc đầu nói.
Đối với loại giải thích này, gã nói mặt không đỏ tim không nhảy, ngược lại Hàn Lập nghe được trong lòng cười thầm không thôi.
"Nói những lời nhảm nhí này có lợi ích gì, lần trước Đỗ Thanh Dương mang đến đội ngũ nhìn cũng có chút được, lần này ngươi mang đến những thứ này đều là dạng rác rưởi không ra gì... Đương nhiên, Cốt đạo hữu thì không tính trong đám phế vật kia." Phù Kiên cười mỉa mai, lập tức nói ra.
Đám người Độc Long nghe vậy, sắc mặt nhao nhao trở nên có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, lần lượt mặt từng người đỏ bừng.
Dịch Lập Nhai càng chau mày, nắm đấm trong tay áo xiết chặt kêu "rắc rắc".
"Khục, khục... Ta không nhìn lầm, tên tiểu bạch kiểm kia hình như là Nhân tộc a?" Tần Nguyên kịch liệt ho khan hai tiếng, ánh mắt đột nhiên chuyển một cái rơi vào trên thân Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Hàn Lập nghe vậy, khẽ cau mày, nhìn gò má tái nhợt của lão kia, cất cao giọng nói:
"Tại hạ là Nhân tộc quả không sai, bất quá xưng hô tiểu bạch kiểm nên dành cho các hạ, hoặc là lệnh lang... Không đúng, hẳn là lệnh ái, hình như cũng không đúng... Dành cho Phong Vô Trần đạo hữu khó phân biệt kia thì thích hợp hơn a?"
Lời vừa nói ra, lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây hơi ngẩn ra, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người hắn, không ít người mặt lộ vẻ cổ quái.
Huyền Chỉ thành chủ Tần Nguyên bởi vì một ít duyên cớ đặc thù, sắc mặt quanh năm trắng bệch như tờ giấy, nhưng không có người nào dám đùa giỡn gã, dù sao thân phận cùng thực lực của gã thì ai dám thử.
Lông mày Cốt Thiên Tầm hơi nhăn lại, không nói gì, khoé miệng Dịch Lập Nhai lại lộ ra một tia cười lạnh.
"Tiện chủng lớn mật, thành chủ nói chuyện, khi nào đến phiên mặt hàng bẩn như ngươi xen vào? Đúng là không chết thì không được!" Tần Nguyên còn chưa kịp nói, sắc mặt Phong Vô Trần đã phát lạnh, đột nhiên giận dữ nói.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nhìn ba người Hàn Lập, Cốt Thiên Tầm cùng Thần Dương đi ở đằng trước, một bộ dạng quen thuộc thân thiện, lông mày Dịch Lập Nhai không khỏi nhíu lại.
Đối với tân nhiệm thành chủ Thần Dương, gã không có ý so đo gì, đã đến tầm của gã, tự nhiên minh bạch lúc ấy bản thân đang bế quan, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể thu thập hết bọn người Đỗ Thanh Dương, khẳng định không phải là người đơn giản.
Về nàng Cốt Thiên Tầm này, gã cũng giống vậy không có gì là không phục, dù sao thực lực đối phương xác thực cao hơn gã, qua mấy lần giao thủ, dù chưa phân sinh tử, nhưng gã đều thất bại.
Duy chỉ có Lệ Phi Vũ này, một tên Nhân tộc chưa từng nghe tên, rõ ràng nhìn qua thực lực nhỏ yếu, nhưng trên đường đi thì thấy quan hệ cùng hai người kia không phải là nông cạn.
Về việc này, gã đã hỏi thăm qua Đồ Cương cùng Tôn Băng Hà, đáng tiếc nội tình trong đó, hai người này cũng không biết nửa điểm.
Việc Dịch Lập Nhai ngưng mắt nhìn, Hàn Lập hoàn toàn không biết. Vừa vào nội thành, hắn liền đưa mắt nhìn bốn phía, bắt đầu đánh giá.
Chỉ thấy các căn nhà trong nội thành phân bố ngay ngắn trật tự, giống như tường thành là dùng một loại hắc thạch chồng lên xây thành, tuy phần lớn kiểu dáng thấp bé đơn giản, nhưng trong bí cảnh hoang phế Tích Lân Không Cảnh này, xem như thuộc dạng hiếm có rồi.
Đường đi trong thành thập phần rộng rãi, cho dù Lân thú cỡ lớn cũng có thể đi được, không bị ảnh hưởng chút nào, hai bên lại thấy một ít cửa hàng với chiều cao khác nhau, cũng không biết có phải mua bán xương cốt hay thú hạch Lân thú hay không.
Không biết có phải do trời sắp tối hay không, người đi trên đường phố trong thành không quá nhiều, nhìn có chút yên tĩnh, chỉ có xung quanh thành ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng thú kêu, nghe có chút bất ngờ.
Đi dọc một đường vào phía trong thành, nhanh đến trung tâm thành trì, đột nhiên con mắt Hàn Lập hơi nhíu lại.
Bởi vì hắn thấy một toà kiến trúc không quá giống với lúc trước.
Đó là một kiến trúc hình tròn chiếm diện tích cực lớn, bốn phía đứng lặng nhiều cây cột đá hình tròn màu đen, phía trên tường đá hầu như khảm nạm đầy xương cốt Lân thú màu trắng, thoạt nhìn so với tường thành còn chắc chắn hơn.
Bên ngoài đại môn của kiến trúc, có một quảng trường rộng rãi, trong đó đứng lặng một tượng đá hình người cao vài chục trượng, khuôn mặt mơ hồ không rõ, Hàn Lập nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Lúc trước, bên ngoài nội thành Thanh Dương thành hắn đã nhìn thấy tượng đá này, chỉ có điều kích thước khác nhau, hắn còn hỏi thăm Thần Dương nguồn gốc tượng đá này, nhưng Thần Dương cũng không rõ cho lắm.
Một đoàn người đi ngang qua tòa kiến trúc hình tròn to lớn này, sau đó đi không xa liền tới trước phủ Thành chủ.
So sánh giữa phủ thành chủ Huyền Thành và Thanh Dương thành, quả thực khác nhau một trời một vực.
Phủ Thành chủ trước mắt này, tuy rằng cũng không có thảm thực vật quá đẹp đẽ, nhưng tu kiến giống như một toà lâm viên hoa mỹ.
Hầu như hết thảy con đường trong phủ đều phủ bằng đá xanh cực lớn, ven đường còn thấy từng pho tượng hắc thạch được điêu khắc, chính giữa có ảnh người, lại có hình thú, thậm chí còn không thiếu một ít dị thú cổ quái nửa người nửa thú.
Bốn phía con đường, phân bố chằng chịt từng toà cung điện bằng đá, điêu khắc các loại đồ án hoa mỹ, phong cách kiểu dáng gần giống trong Ma Vực mà Hàn Lập đã thấy.
Đám người Hàn Lập được Đồng Tùng dẫn một đường đi tới bên cạnh một toà thạch điện to lớn.
"Thần thành chủ cùng với chư vị, mời vào trong nghỉ ngơi một chút trước. Lúc nãy đã thông báo rồi, tin tưởng thành chủ đại nhân sẽ tới nhanh, tự mình tiếp đãi chư vị." Đồng Tùng vừa cười vừa nói.
"Làm phiền rồi." Thần Dương nói ra.
Đồng Tùng chỉ lễ phép cười cười, làm ra một động tác mời.
Thần Dương lập tức mang theo đám người cất bước tiến vào đại điện.
Trong đại điện đặt một bàn đá cực lớn hình chữ nhật, một mực kéo dài tới bức tường trong điện.
Ngay vị trí ghế dựa lớn chủ toạ vẫn còn để trống không, phía bên trái phía dưới đã có hơn mười người ngồi, đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, phát hiện người cầm đầu trong đó là một gã tráng hán trung niên dáng người thô ngắn, mũi ngăm đen, trên người khoác một cái áo da thú dày rộng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ngồi kế vị trí của gã là một đại hán khôi ngô thân thể cường tráng, cả nửa người đều bọc một tầng băng vải trắng như tuyết, chỉ để lộ gương mặt ngăm đen ra ngoài, vẻn vẹn có thể thấy bên trong con mắt lộ ra một vòng khát máu sắc bén.
Mà càng thêm kỳ lạ chính là, một cánh tay gã bị băng vải bao quanh, nhìn rất dài, lại tráng kiện vô cùng, ngồi ở chỗ đó hầu như rũ xuống cả mặt đất, so với cánh tay bình thường còn lại thì khác biệt một trời một vực.
Tại thời điểm hắn dò xét, những người kia cũng chú ý tới bọn hắn, trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận ầm ĩ ngừng lại, nhao nhao nhìn ra phía cửa ra vào.
"Phù thành chủ, Đoạn đạo hữu, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Trên mặt Thần Dương lộ ra một vòng vui vẻ, đi tới hai người kia nói ra.
Tên đại hán khôi ngô đeo băng tay chỉ liếc qua Thần Dương, trong mũi hừ lạnh một tiếng. Còn tráng hán trung niên kia, ngay cả mí mắt cũng không mở lên, căn bản như là không nghe thấy.
Đối với việc bị lơ đễnh này, Thần Dương cũng chỉ cười cười, liền định mang theo mọi người đi đến ngồi đối diện với trung niên tráng hán kia.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm "khục" khô khốc, một gã trung niên nam tử dáng người cao gầy sắc mặt tái nhợt, tựa như quỷ bệnh lao đi đến.
Hàn Lập liền chú ý tới, phụ cận yết hầu gã trải khắp lân xám, thời điểm rung động mang theo một hồi thanh âm rung rung rất nhỏ.
Đang khi hắn nhìn chằm chằm vào yết hầu đối phương, sau lưng người nọ đột nhiên có một đạo nhân ảnh phóng ra, cơ hồ thuấn di xuất hiện trước mặt Hàn Lập, trong tay cầm một thanh kiếm dài nhỏ tựa lá liễu, đâm thẳng vào mắt phải Hàn Lập.
Hàn Lập cũng phản ứng cực nhanh, hai đốt ngón tay luyện hóa thành Động thiên Hoa Chi dựng thẳng lên, kẹp lấy mũi trường kiếm kia.
Chỉ thấy thân kiếm kia run rẩy một hồi, sau đó đột nhiên thu lại, bay vụt trở về.
Người cầm kiếm là một gã công tử trẻ tuổi mặc áo dài trắng như tuyết, bộ dáng thập phần tuấn tú, nét mặt có chút nhu hòa, lại còn có một loại mỹ cảm khó phân biệt, chỉ bất quá trong ánh mắt gã là một mảnh băng lãnh.
"Nếu còn dám không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào nghĩa phụ ta, ta sẽ cắt cổ họng của ngươi." Giọng nói công tử trẻ tuổi có chút non nớt, phát ra có tính mê hoặc, làm cho người không biết cuối cùng là nam hay nữ.
"Khục, Vô Trần a, trở về đi, so đo cùng một đầy tớ thấp hèn để làm gì?" Nam tử bênh lao lạnh nhạt nói ra.
"Vâng." Công tử trẻ tuổi lập tức lui trở về, kính cẩn nghe theo đứng sau lưng nam tử bệnh lao, ánh mắt bất thiện quét tới Hàn Lập bên này.
"Lệ đạo hữu, ngươi vừa nãy đắc tội với ngươi là Phong Vô Trần, sau này nếu ở Huyền Đấu Trường gặp hắn, chỉ sợ hắn sẽ hạ tử thủ với ngươi đấy." Lúc này, thanh âm Cốt Thiên Tầm bỗng nhiên vang lên trong đầu Hàn Lập.
"Ồ, gã ẻo lả này rất khó giải quyết sao?" Hàn Lập truyền âm hỏi.
"Hắn là đệ nhất cao thủ dưới trướng Huyền Chỉ thành chủ Tần Nguyên, chuyên tu luyện công pháp khiếu huyệt ở hai chân, tới vô ảnh đi vô tung, vả lại sử dụng một thanh kiếm dài nhỏ như lá liễu, lực tập sát cực mạnh, ngươi nói có khó giải quyết hay không?" Cốt Thiên Tầm cười nói.
"Còn gia hoả trên người quấn đầy băng vải kia là ai?" Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.
"Hắn tên là Đoạn Thông, tu luyện thần thông một tay Thông Huyền Tí, chuyên rèn gân cốt huyền khiếu cánh tay phải, cho nên một tay kia lớn dị tượng như vậy.. Lần trước gặp gia hỏa này, làn da cũng không có đen như vậy, trên người cũng không có quấn băng vải." Cốt Thiên Tầm trả lời.
"Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là tu luyện thần thông lợi hại gì đó." Hàn Lập nghe vậy, truyền âm trả lời.
"Đúng rồi, quên nói, gia hỏa này lúc trước cũng là đệ nhất hãn tướng của Thông Dư thành chủ Phù Kiên, chỉ bất quá lần trước thua ta, sau đó liền bị tước mất danh hào này. Lần này có thể ngóc đầu trở lại, chắc hẳn cũng là lai giả bất thiện." Cốt Thiên Tầm truyền âm nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, nam tử bệnh lao thành chủ Tần Nguyên dẫn đám người nghênh ngang ngồi xuống đối diện đám người Phù Kiên.
Thần Dương đành phải mang theo đám người của mình ngồi dưới vị trí bọn họ.
"Tần đạo hữu, thấy không, hôm nay bọn chuột nhắt vô danh, lớn mật mưu nghịch, vậy mà cũng dám treo hầu làm quan, quang minh chính đại đến Huyền Thành tham gia hội võ năm thành lần này, quả nhiên không biết hai chữ xấu hổ viết ra sao?" Phù Kiên một mực nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, mở miệng nói.
Mọi người phía dưới thấy thế, cũng theo đó ồn ào cười ha hả.
"A? Xem ra Phù đạo hữu thật là biết rõ hai chữ liêm sỉ viết ra sao rồi, không ngại tìm khối xương thú hoặc là vách đá, để đạo hữu lưu lại bút tích cho đời sau a?" Thần Dương tựa như không chút để ý chuyện này, mặt không đổi sắc, ngược lại trào phúng.
Thân thể Tần Nguyên khẽ dựa lui sau, hai chân đan chéo nhau khoác lên trên bàn đá, cũng mở miệng nói:
"Khục, lần trước đến Huyền Thành, ta đã nhắc nhở Đỗ Thanh Dương, khục khục... Tiểu tử ngươi sau đầu sinh ra phản cốt, để hắn cẩn thận đề phòng ngươi, xem ra hắn cũng không có nghe lọt lời ta a..."
"Tần Nguyên đạo hữu, sự tình Huyền Chỉ thành rách rưới các ngươi quan tâm chưa đủ, còn muốn để ý chuyện Thanh Dương thành chúng ta? Nhắc nhở của ngươi, Đỗ Thanh Dương ngược lại là nghe đấy, chỉ tiếc là hắn đi ngược lại lợi ích trong thành, đã sớm làm thuộc hạ bất mãn, mà ta có thể thuận lợi thượng vị, bất quá là đáp ứng nguyện vọng mọi người mà thôi." Thần Dương cười lắc đầu nói.
Đối với loại giải thích này, gã nói mặt không đỏ tim không nhảy, ngược lại Hàn Lập nghe được trong lòng cười thầm không thôi.
"Nói những lời nhảm nhí này có lợi ích gì, lần trước Đỗ Thanh Dương mang đến đội ngũ nhìn cũng có chút được, lần này ngươi mang đến những thứ này đều là dạng rác rưởi không ra gì... Đương nhiên, Cốt đạo hữu thì không tính trong đám phế vật kia." Phù Kiên cười mỉa mai, lập tức nói ra.
Đám người Độc Long nghe vậy, sắc mặt nhao nhao trở nên có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, lần lượt mặt từng người đỏ bừng.
Dịch Lập Nhai càng chau mày, nắm đấm trong tay áo xiết chặt kêu "rắc rắc".
"Khục, khục... Ta không nhìn lầm, tên tiểu bạch kiểm kia hình như là Nhân tộc a?" Tần Nguyên kịch liệt ho khan hai tiếng, ánh mắt đột nhiên chuyển một cái rơi vào trên thân Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Hàn Lập nghe vậy, khẽ cau mày, nhìn gò má tái nhợt của lão kia, cất cao giọng nói:
"Tại hạ là Nhân tộc quả không sai, bất quá xưng hô tiểu bạch kiểm nên dành cho các hạ, hoặc là lệnh lang... Không đúng, hẳn là lệnh ái, hình như cũng không đúng... Dành cho Phong Vô Trần đạo hữu khó phân biệt kia thì thích hợp hơn a?"
Lời vừa nói ra, lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây hơi ngẩn ra, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người hắn, không ít người mặt lộ vẻ cổ quái.
Huyền Chỉ thành chủ Tần Nguyên bởi vì một ít duyên cớ đặc thù, sắc mặt quanh năm trắng bệch như tờ giấy, nhưng không có người nào dám đùa giỡn gã, dù sao thân phận cùng thực lực của gã thì ai dám thử.
Lông mày Cốt Thiên Tầm hơi nhăn lại, không nói gì, khoé miệng Dịch Lập Nhai lại lộ ra một tia cười lạnh.
"Tiện chủng lớn mật, thành chủ nói chuyện, khi nào đến phiên mặt hàng bẩn như ngươi xen vào? Đúng là không chết thì không được!" Tần Nguyên còn chưa kịp nói, sắc mặt Phong Vô Trần đã phát lạnh, đột nhiên giận dữ nói.