Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 830: Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được
Dịch giả: Độc Hành
"Ha ha, hắn cố ý để cho ta xem đấy, ngươi không cần để ý. Ngay từ đầu hắn không cự tuyệt ngươi dẫn đường, coi như là cho ta một chút mặt mũi, về sau đến Đế Giang Phường mới đuổi ngươi đi, đây là đang cảnh cáo, để cho ta có chừng mực, không nên ép người quá đáng. Rất hiển nhiên, hắn bất mãn việc ta theo dõi hắn, nhưng cũng rất có chừng mực." Thạch Phá Không chà xát hai tay, cười nói.
"Hừ, chỉ là một Nhân tộc hèn mọn, thân ở Thánh Vực Đô thành chúng ta, sao dám càn rỡ như vậy! May mà Điện hạ còn lấy lễ đối đãi, loại man di này nên để cho nếm thử đau khổ!" Hồ Tinh Tinh có chút không cam lòng nói.
"Tốt rồi, lời này đừng nhắc lại nữa. Người ta dù sao cũng là khách nhân của Thập Tam đệ mời tới, là chúng ta không đúng, phân phó xuống dưới, ngày sau không cần phái người theo dõi hắn nữa, ta sẽ tự lưu tâm." Thạch Phá Không khoát tay áo, nói ra.
"Vâng! Nô tỳ tuân mệnh." Thiếu nữ vội vàng đáp.
"Tốt rồi, ngươi đi xuống đi." Thạch Phá Không phất phất tay, nói ra.
Hồ Tinh Tinh nghe vậy, lập tức cáo lui. Chờ nàng rời khỏi, Thạch Phá Không quay người nhìn về phía bộ họa quyển to lớn kia, suy nghĩ xuất thần.
"Quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, có chút ý tứ..." Thật lâu sau, gã mới thì thào lẩm bẩm.
...
Trong Đế Giang Phường, Hàn Lập đã rời khỏi tòa "Tiên Linh Các" kia, đi tới một toà tu kiến gần sông, cửa tiệm được xây dựng dọc theo bờ sông, mà không xây vào bên trong đường chính của phường thị.
Toà nhà này, toàn thân dùng vật liệu bằng đá màu đen xây thành, đỉnh hình tròn, bên ngoài khắc từng vòng hoa văn cổ quái.
Giờ phút này, hắn đang đứng trước toà kiến trúc, ngửa đầu nhìn lên tấm biển trên cửa.
"Kinh Vật Phường..." Lông mày Hàn Lập nhíu lại, thì thào nói ra.
Hắn do dự một chút, vẫn cất bước đi vào.
Vào trong cửa tiệm, phát hiện trong tiệm vậy mà không có một khách hàng nào, thoạt nhìn thật sự có chút hiu quạnh.
Đồ vật trong tiệm phân làm hai nhóm, đồ vật bên trái được đặt trên giá cao, trên đó treo một tấm bảng gỗ màu đen, viết mấy chữ to "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được", chữ viết cũ kỹ, bề mặt phủ một tầng bụi bặm thật dày.
Đồ vật trên giá bên trái cũng đồng dạng treo một tấm bảng gỗ, chẳng qua trên đó viết "Gia tài bạc triệu lấy được", thoạt nhìn tương đối mới hơn bên kia một chút.
Mỗi bên quầy có một tên tiểu nhị, một tên có cặp mắt buồn ngủ đang ngáp, một tên tay cầm một quyển sách cổ màu xanh, nằm ở trên quầy, đang đọc say sưa.
Hàn Lập tiến đến gần tên kia nhìn, mới phát hiện gã đọc cũng không phải công pháp tu luyện gì, mà là tiểu thuyết tình cảm lưu truyền rộng rãi ở thế tục.
Phát hiện Hàn Lập tiến tới gần, tiểu nhị kia có chút bực mình xê dịch thân thể, thu cuốn sách vào.
"Khách quan xem đi, trong Kinh Vật Phường chúng ta có không ít đồ vật, lại thêm bàng môn tà đạo, ngươi có nhu cầu gì chúng ta đều có thể thỏa mãn." Tiểu nhị mới mở miệng, lời nói không làm cho người sợ hãi không thôi.
Hàn Lập nghe xong, cảm thấy có chút hoang đường, liền ngẩng đầu, quét nhìn đồ vật sắp xếp trên giá sau lưng tiểu nhị, chỉ thấy phía trên trưng bày rất nhiều loại pháp bảo Ma khí rực rỡ muôn màu, cùng các loại đan dược linh tài quý hiếm, tất cả đều xen lẫn cùng một chỗ, không có trật tự.
Xem qua thì phẩm cấp cũng không tầm thường, giá ghi phía dưới đương nhiên càng kinh người, cho dù Hàn Lập lấy được của cải từ Chiếu Cốt Chân Nhân, vẫn cảm thấy có chút hơi cao.
Bất quá, sau khi xem một phen, Hàn Lập cũng không phát hiện đồ vật gì đáng chú ý, lập tức lắc đầu, chuyển hướng qua kệ có tấm bảng gỗ treo chữ "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được" bên này.
Tên tiểu nhị kia thấy hắn không mua thứ gì, tựa hồ đã thành thói quen, cũng không có ý xem thường, tiện tay cầm lại cuốn sách màu xanh khi nãy, liếm ngón tay rồi lật một trang xem.
Đồ vật sắp xếp trên giá bên này càng thêm hỗn loạn không chịu nổi, phía trên cũng không có niêm yết giá.
Hàn Lập liếc nhìn qua, liền thấy được các loại đoạn trảo tàn chi dị thú, phía trên vẫn còn sáng bóng, thoạt nhìn sát khí hừng hực, có cái thì đã kinh hong héo rũ, không còn sinh cơ.
Bên cạnh những đoạn chi đằng kia, còn có rất nhiều bình thủy tinh, chứa các linh dịch màu sắc khác nhau, bên trong còn ngâm lấy từng con mắt lớn nhỏ hình thái khác nhau, trong đó không chỉ có con mắt các loại dị thú, thậm chí còn có con mắt tu sĩ Nhân tộc.
Ánh mắt Hàn Lập rơi vào một con mắt màu xám như thạch cầu trong đám đó, trong nội tâm không khỏi hơi động một chút.
"Cái này bao nhiêu tiền?" Hắn đưa tay chỉ con mắt kia, mở miệng hỏi.
Tên tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật mới hoàn hồn, vuốt vuốt cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, quay đầu nhìn lại phía sau, mơ hồ nói không rõ:
"Ba nghìn... Năm trăm... Ma Nguyên Thạch."
"Mắc như vậy? Không phải nói tuệ nhãn nhận chân giả lấy được sao?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi.
"Khách quan, chắc ngài hiểu lầm rồi, chúng ta nói người có tuệ nhãn lấy được, nhưng lại chưa từng nói không lấy một xu người có tuệ nhãn nha?" Tiểu nhị kia ngáp một cái, trên mặt lộ ra một vòng vui vẻ, lười biếng nói ra.
Hàn Lập nghe vậy hơi chậm lại, đành phải âm thầm cười khổ một tiếng.
Nếu hắn không có nhìn lầm, con mắt kia hẳn là một con mắt Thái Phỉ Độc Mục trưởng thành, là một kiện đồ vật Thời Gian pháp tắc.
Chẳng qua là trên bình thuỷ tinh chứa Độc Mục tựa hồ có một tầng cấm chế cách trở, che đậy tất cả chấn động, làm cho Hàn Lập không cách nào cảm thụ rõ được.
"Xin hỏi quý điếm, có bán bản đồ Dạ Dương Thành không, nếu có tin tức liên quan trên đó thì càng tốt." Hàn Lập không nhìn con mắt nữa, mở miệng hỏi.
"Bản đồ hả... Tự nhiên là có, bất quá chỉ có phân bố tình huống trong Hắc Thiên Khu cùng Ma Ha Khu, còn Hoàng Thành trong Lạc Già Khu cùng một ít chỗ bí ẩn trong thành đương nhiên sẽ không hiện ra." Tiểu nhị hơi chậm lại, mở miệng nói ra.
"Vậy cũng không sao, nếu bên trong có thể giới thiệu một ít phong cảnh phụ cận trong thành thì càng tốt hơn." Hàn Lập cười nói.
"Bản đồ Dạ Dương Thành năm mươi Ma Nguyên Thạch, Phong vật chí Dạ Dương Cảnh ba trăm Ma Nguyên Thạch. Nếu như ngươi muốn mua một ít tin tức đặc biệt bí ẩn, chúng ta nơi đây cũng có, bất quá cần tốn kém nhiều hơn." Tiểu nhị mở lớn mí mắt, nói ra.
"Không cần, chỉ hai thứ này." Hàn Lập nghe vậy, do dự một chút, mở miệng cười nói.
Một tay giao tiền, Hàn Lập thu hồi ngọc giản màu đen được khắc bản đồ lên đó, cùng một quyển thư tịch màu đen thật dày, quay người rời đi.
Vừa đi tới cửa, lúc đang muốn xoay người đi ra ngoài, chợt nghe tiểu nhị sau lưng mở miệng kêu lên: "Thái Phỉ Độc Mục này, khách quan không ngại suy nghĩ một chút? Giá tiền này vẫn còn có thể thương lượng..."
"A, theo ý kiến của ngươi, có thể thương lượng như thế nào?" Hàn Lập thu hồi chân đã nâng lên, trở lại hỏi.
"Nhị chưởng quỹ tiệm chúng ta có đưa ra một quy củ, nếu khách nhân đến có thể xuất ra đồ vật hiếm có, có thể bán được trên khay "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được", liền có thể xem xét mặc cả." Tiểu nhị nói ra.
"Đồ vật hiếm có?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại hỏi.
"Hoặc là đồ vật kỳ quái cũng được, chúng ta sẽ tự sẽ phán định nó có giá trị hay không." Tên tiểu nhị kia nói ra.
Hàn Lập nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ lại một kiện "Đồ vật", liền mở miệng hỏi: "Nơi các ngươi có nhiều bộ phận thân thể dị thú như vậy, không biết có thu mua thi thể nguyên vẹn không?"
"Vậy cũng phải xem là thi thể gì? Bình thường, ít nhất cũng phải là di hài cấp bậc Thái Ất Ngọc Tiên, nếu chỉ là di hài tu sĩ bình thường thì cũng không cần?" Tiểu nhị nhíu mày nói ra.
"Một cỗ thi thể Hôi Tiên." Hàn Lập đáp.
"Tu vi gì?" Tên tiểu nhị kia nghe xong lời ấy, lập tức hào hứng, hỏi.
"Khi còn sống có thể so với tu sĩ Kim Tiên." Hàn Lập đáp.
"Nếu là thi thể Hôi Tiên cấp Thái Ất Ngọc Tiên, trực tiếp dùng để đổi Thái Phỉ Độc Mục này cũng được. Nếu chỉ là cấp độ Kim Tiên, vậy thì cần bù thêm một ít phí tổn là được." Mặt tiểu nhị rũ xuống, có chút thất vọng, lại nói.
"Không biết cần bù bao nhiêu?" Hàn Lập hỏi.
"Năm trăm Ma Nguyên Thạch là được." Tiểu nhị đáp.
"Thành giao." Hàn Lập suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
Dứt lời, tay hắn vung lên, một đạo ngân quang chói mắt sáng lên, một cỗ thi thể Hôi Tiên mặc áo bào trắng liền nằm ở trên quầy.
Cỗ thi thể này đúng là năm đó hắn ở trong di tích Chân Ngôn Môn, đụng phải tên Hôi Tiên đầu tiên kia.
Tên tiểu nhị đi ra phía trước, thò tay căng mí mắt thi thể Hôi Tiên ra, cẩn thận xem xét chốc lát, lại lật tay lấy ra một khối kính màu bạc lớn cỡ bàn tay, soi từ đầu đến chân thi thể Hôi Tiên kia.
"Đã xác minh chân thân, có thể giao dịch." Tiếp theo, gã thu hồi tấm gương, gật đầu nhẹ nói ra.
Sau đó, Hàn Lập bù thêm năm trăm Ma Nguyên Thạch, nhận lấy Thái Phỉ Độc Mục từ trên tay tiểu nhị, rời khỏi cửa hàng.
Sau khi Hàn Lập rời khỏi không bao lâu, sau bức bình phong trong cửa hàng có một nữ tử dung mạo xinh đẹp dáng người cao cao chậm rãi đi ra.
Nàng mặc một bộ giáp bạc thiếp thân, chỉ bảo vệ chỗ hiểm ngực bụng, phác họa ra tư thái lung linh tuyệt mỹ không tỳ vết, một đầu tóc trắng như tuyết được buộc cao lên dễ làm người khác chú ý, dùng ngân quan trâm cố định trên đỉnh đầu, thoạt nhìn tư thế toàn thân hiên ngang.
Lại thêm dung nhan kiều diễm khuynh quốc vô song, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Bái kiến Đại chưởng quỹ." Hai tiểu nhị trong tiệm vừa thấy nàng, vội vàng từ trong quầy chạy ra, khom người bái xuống nói.
Nữ tử giáp bạc tiện tay quơ quơ, ý bảo bọn họ không cần đa lễ.
Ánh mắt của nàng không nhìn hai người, chỉ liếc thi thể Hôi Tiên trên quầy, ánh mắt liền dời ra ngoài cửa, thì thào: "Cho ngươi một cơ hội thám thính tin tức, cũng không muốn, thật đúng là bảo trì bình thản..."
Trở lại đường chính, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, phát hiện thời gian còn sớm, liền tiếp tục đi dạo trong Đế Giang Phường, chỉ là vì tránh hiềm nghi, hắn cố ý không đi đến Lưu Phong Các là nơi có chỗ dựa Đại hoàng tử phía sau.
...
Đến lúc chạng vạng tối, Hàn Lập mới điều khiển một cỗ Lân Xa mua từ chỗ thú nuôi ngoài phường thị về tới phủ đệ Tam hoàng tử.
Trở lại tiểu viện Trường Đình Uyển của mình, hắn bước nhanh về gian phòng.
Sau khi mở tất cả cấm chế ra, hắn mới kéo một cái ghế ngồi xuống, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay liền nhiều ra một quả thạch cầu màu xám trắng, đúng là Thái Phỉ Độc Mục hắn mua lúc trước.
Trong lòng bàn tay của hắn loé lên kim quang, một luồng Thời Gian pháp tắc chi lực chậm rãi rót vào trong đó.
Chỉ thấy trên thạch cầu xám trắng loé lên hào quang, giống như bị rạn nứt, hiện ra từng vết rách, một đạo kim quang sáng ngời từ đó xuyên suốt ra.
Chờ đến lúc tầng thạch bì bên ngoài triệt để bong ra từng mảng, nhãn cầu màu vàng nguyên vẹn bên trong mới chính thức hiện ra, từ đó truyền ra từng trận chấn động Thời Gian pháp tắc cường đại vô cùng.
"Ha ha, hắn cố ý để cho ta xem đấy, ngươi không cần để ý. Ngay từ đầu hắn không cự tuyệt ngươi dẫn đường, coi như là cho ta một chút mặt mũi, về sau đến Đế Giang Phường mới đuổi ngươi đi, đây là đang cảnh cáo, để cho ta có chừng mực, không nên ép người quá đáng. Rất hiển nhiên, hắn bất mãn việc ta theo dõi hắn, nhưng cũng rất có chừng mực." Thạch Phá Không chà xát hai tay, cười nói.
"Hừ, chỉ là một Nhân tộc hèn mọn, thân ở Thánh Vực Đô thành chúng ta, sao dám càn rỡ như vậy! May mà Điện hạ còn lấy lễ đối đãi, loại man di này nên để cho nếm thử đau khổ!" Hồ Tinh Tinh có chút không cam lòng nói.
"Tốt rồi, lời này đừng nhắc lại nữa. Người ta dù sao cũng là khách nhân của Thập Tam đệ mời tới, là chúng ta không đúng, phân phó xuống dưới, ngày sau không cần phái người theo dõi hắn nữa, ta sẽ tự lưu tâm." Thạch Phá Không khoát tay áo, nói ra.
"Vâng! Nô tỳ tuân mệnh." Thiếu nữ vội vàng đáp.
"Tốt rồi, ngươi đi xuống đi." Thạch Phá Không phất phất tay, nói ra.
Hồ Tinh Tinh nghe vậy, lập tức cáo lui. Chờ nàng rời khỏi, Thạch Phá Không quay người nhìn về phía bộ họa quyển to lớn kia, suy nghĩ xuất thần.
"Quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, có chút ý tứ..." Thật lâu sau, gã mới thì thào lẩm bẩm.
...
Trong Đế Giang Phường, Hàn Lập đã rời khỏi tòa "Tiên Linh Các" kia, đi tới một toà tu kiến gần sông, cửa tiệm được xây dựng dọc theo bờ sông, mà không xây vào bên trong đường chính của phường thị.
Toà nhà này, toàn thân dùng vật liệu bằng đá màu đen xây thành, đỉnh hình tròn, bên ngoài khắc từng vòng hoa văn cổ quái.
Giờ phút này, hắn đang đứng trước toà kiến trúc, ngửa đầu nhìn lên tấm biển trên cửa.
"Kinh Vật Phường..." Lông mày Hàn Lập nhíu lại, thì thào nói ra.
Hắn do dự một chút, vẫn cất bước đi vào.
Vào trong cửa tiệm, phát hiện trong tiệm vậy mà không có một khách hàng nào, thoạt nhìn thật sự có chút hiu quạnh.
Đồ vật trong tiệm phân làm hai nhóm, đồ vật bên trái được đặt trên giá cao, trên đó treo một tấm bảng gỗ màu đen, viết mấy chữ to "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được", chữ viết cũ kỹ, bề mặt phủ một tầng bụi bặm thật dày.
Đồ vật trên giá bên trái cũng đồng dạng treo một tấm bảng gỗ, chẳng qua trên đó viết "Gia tài bạc triệu lấy được", thoạt nhìn tương đối mới hơn bên kia một chút.
Mỗi bên quầy có một tên tiểu nhị, một tên có cặp mắt buồn ngủ đang ngáp, một tên tay cầm một quyển sách cổ màu xanh, nằm ở trên quầy, đang đọc say sưa.
Hàn Lập tiến đến gần tên kia nhìn, mới phát hiện gã đọc cũng không phải công pháp tu luyện gì, mà là tiểu thuyết tình cảm lưu truyền rộng rãi ở thế tục.
Phát hiện Hàn Lập tiến tới gần, tiểu nhị kia có chút bực mình xê dịch thân thể, thu cuốn sách vào.
"Khách quan xem đi, trong Kinh Vật Phường chúng ta có không ít đồ vật, lại thêm bàng môn tà đạo, ngươi có nhu cầu gì chúng ta đều có thể thỏa mãn." Tiểu nhị mới mở miệng, lời nói không làm cho người sợ hãi không thôi.
Hàn Lập nghe xong, cảm thấy có chút hoang đường, liền ngẩng đầu, quét nhìn đồ vật sắp xếp trên giá sau lưng tiểu nhị, chỉ thấy phía trên trưng bày rất nhiều loại pháp bảo Ma khí rực rỡ muôn màu, cùng các loại đan dược linh tài quý hiếm, tất cả đều xen lẫn cùng một chỗ, không có trật tự.
Xem qua thì phẩm cấp cũng không tầm thường, giá ghi phía dưới đương nhiên càng kinh người, cho dù Hàn Lập lấy được của cải từ Chiếu Cốt Chân Nhân, vẫn cảm thấy có chút hơi cao.
Bất quá, sau khi xem một phen, Hàn Lập cũng không phát hiện đồ vật gì đáng chú ý, lập tức lắc đầu, chuyển hướng qua kệ có tấm bảng gỗ treo chữ "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được" bên này.
Tên tiểu nhị kia thấy hắn không mua thứ gì, tựa hồ đã thành thói quen, cũng không có ý xem thường, tiện tay cầm lại cuốn sách màu xanh khi nãy, liếm ngón tay rồi lật một trang xem.
Đồ vật sắp xếp trên giá bên này càng thêm hỗn loạn không chịu nổi, phía trên cũng không có niêm yết giá.
Hàn Lập liếc nhìn qua, liền thấy được các loại đoạn trảo tàn chi dị thú, phía trên vẫn còn sáng bóng, thoạt nhìn sát khí hừng hực, có cái thì đã kinh hong héo rũ, không còn sinh cơ.
Bên cạnh những đoạn chi đằng kia, còn có rất nhiều bình thủy tinh, chứa các linh dịch màu sắc khác nhau, bên trong còn ngâm lấy từng con mắt lớn nhỏ hình thái khác nhau, trong đó không chỉ có con mắt các loại dị thú, thậm chí còn có con mắt tu sĩ Nhân tộc.
Ánh mắt Hàn Lập rơi vào một con mắt màu xám như thạch cầu trong đám đó, trong nội tâm không khỏi hơi động một chút.
"Cái này bao nhiêu tiền?" Hắn đưa tay chỉ con mắt kia, mở miệng hỏi.
Tên tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật mới hoàn hồn, vuốt vuốt cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, quay đầu nhìn lại phía sau, mơ hồ nói không rõ:
"Ba nghìn... Năm trăm... Ma Nguyên Thạch."
"Mắc như vậy? Không phải nói tuệ nhãn nhận chân giả lấy được sao?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi.
"Khách quan, chắc ngài hiểu lầm rồi, chúng ta nói người có tuệ nhãn lấy được, nhưng lại chưa từng nói không lấy một xu người có tuệ nhãn nha?" Tiểu nhị kia ngáp một cái, trên mặt lộ ra một vòng vui vẻ, lười biếng nói ra.
Hàn Lập nghe vậy hơi chậm lại, đành phải âm thầm cười khổ một tiếng.
Nếu hắn không có nhìn lầm, con mắt kia hẳn là một con mắt Thái Phỉ Độc Mục trưởng thành, là một kiện đồ vật Thời Gian pháp tắc.
Chẳng qua là trên bình thuỷ tinh chứa Độc Mục tựa hồ có một tầng cấm chế cách trở, che đậy tất cả chấn động, làm cho Hàn Lập không cách nào cảm thụ rõ được.
"Xin hỏi quý điếm, có bán bản đồ Dạ Dương Thành không, nếu có tin tức liên quan trên đó thì càng tốt." Hàn Lập không nhìn con mắt nữa, mở miệng hỏi.
"Bản đồ hả... Tự nhiên là có, bất quá chỉ có phân bố tình huống trong Hắc Thiên Khu cùng Ma Ha Khu, còn Hoàng Thành trong Lạc Già Khu cùng một ít chỗ bí ẩn trong thành đương nhiên sẽ không hiện ra." Tiểu nhị hơi chậm lại, mở miệng nói ra.
"Vậy cũng không sao, nếu bên trong có thể giới thiệu một ít phong cảnh phụ cận trong thành thì càng tốt hơn." Hàn Lập cười nói.
"Bản đồ Dạ Dương Thành năm mươi Ma Nguyên Thạch, Phong vật chí Dạ Dương Cảnh ba trăm Ma Nguyên Thạch. Nếu như ngươi muốn mua một ít tin tức đặc biệt bí ẩn, chúng ta nơi đây cũng có, bất quá cần tốn kém nhiều hơn." Tiểu nhị mở lớn mí mắt, nói ra.
"Không cần, chỉ hai thứ này." Hàn Lập nghe vậy, do dự một chút, mở miệng cười nói.
Một tay giao tiền, Hàn Lập thu hồi ngọc giản màu đen được khắc bản đồ lên đó, cùng một quyển thư tịch màu đen thật dày, quay người rời đi.
Vừa đi tới cửa, lúc đang muốn xoay người đi ra ngoài, chợt nghe tiểu nhị sau lưng mở miệng kêu lên: "Thái Phỉ Độc Mục này, khách quan không ngại suy nghĩ một chút? Giá tiền này vẫn còn có thể thương lượng..."
"A, theo ý kiến của ngươi, có thể thương lượng như thế nào?" Hàn Lập thu hồi chân đã nâng lên, trở lại hỏi.
"Nhị chưởng quỹ tiệm chúng ta có đưa ra một quy củ, nếu khách nhân đến có thể xuất ra đồ vật hiếm có, có thể bán được trên khay "Tuệ nhãn nhận chân giả lấy được", liền có thể xem xét mặc cả." Tiểu nhị nói ra.
"Đồ vật hiếm có?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại hỏi.
"Hoặc là đồ vật kỳ quái cũng được, chúng ta sẽ tự sẽ phán định nó có giá trị hay không." Tên tiểu nhị kia nói ra.
Hàn Lập nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ lại một kiện "Đồ vật", liền mở miệng hỏi: "Nơi các ngươi có nhiều bộ phận thân thể dị thú như vậy, không biết có thu mua thi thể nguyên vẹn không?"
"Vậy cũng phải xem là thi thể gì? Bình thường, ít nhất cũng phải là di hài cấp bậc Thái Ất Ngọc Tiên, nếu chỉ là di hài tu sĩ bình thường thì cũng không cần?" Tiểu nhị nhíu mày nói ra.
"Một cỗ thi thể Hôi Tiên." Hàn Lập đáp.
"Tu vi gì?" Tên tiểu nhị kia nghe xong lời ấy, lập tức hào hứng, hỏi.
"Khi còn sống có thể so với tu sĩ Kim Tiên." Hàn Lập đáp.
"Nếu là thi thể Hôi Tiên cấp Thái Ất Ngọc Tiên, trực tiếp dùng để đổi Thái Phỉ Độc Mục này cũng được. Nếu chỉ là cấp độ Kim Tiên, vậy thì cần bù thêm một ít phí tổn là được." Mặt tiểu nhị rũ xuống, có chút thất vọng, lại nói.
"Không biết cần bù bao nhiêu?" Hàn Lập hỏi.
"Năm trăm Ma Nguyên Thạch là được." Tiểu nhị đáp.
"Thành giao." Hàn Lập suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
Dứt lời, tay hắn vung lên, một đạo ngân quang chói mắt sáng lên, một cỗ thi thể Hôi Tiên mặc áo bào trắng liền nằm ở trên quầy.
Cỗ thi thể này đúng là năm đó hắn ở trong di tích Chân Ngôn Môn, đụng phải tên Hôi Tiên đầu tiên kia.
Tên tiểu nhị đi ra phía trước, thò tay căng mí mắt thi thể Hôi Tiên ra, cẩn thận xem xét chốc lát, lại lật tay lấy ra một khối kính màu bạc lớn cỡ bàn tay, soi từ đầu đến chân thi thể Hôi Tiên kia.
"Đã xác minh chân thân, có thể giao dịch." Tiếp theo, gã thu hồi tấm gương, gật đầu nhẹ nói ra.
Sau đó, Hàn Lập bù thêm năm trăm Ma Nguyên Thạch, nhận lấy Thái Phỉ Độc Mục từ trên tay tiểu nhị, rời khỏi cửa hàng.
Sau khi Hàn Lập rời khỏi không bao lâu, sau bức bình phong trong cửa hàng có một nữ tử dung mạo xinh đẹp dáng người cao cao chậm rãi đi ra.
Nàng mặc một bộ giáp bạc thiếp thân, chỉ bảo vệ chỗ hiểm ngực bụng, phác họa ra tư thái lung linh tuyệt mỹ không tỳ vết, một đầu tóc trắng như tuyết được buộc cao lên dễ làm người khác chú ý, dùng ngân quan trâm cố định trên đỉnh đầu, thoạt nhìn tư thế toàn thân hiên ngang.
Lại thêm dung nhan kiều diễm khuynh quốc vô song, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Bái kiến Đại chưởng quỹ." Hai tiểu nhị trong tiệm vừa thấy nàng, vội vàng từ trong quầy chạy ra, khom người bái xuống nói.
Nữ tử giáp bạc tiện tay quơ quơ, ý bảo bọn họ không cần đa lễ.
Ánh mắt của nàng không nhìn hai người, chỉ liếc thi thể Hôi Tiên trên quầy, ánh mắt liền dời ra ngoài cửa, thì thào: "Cho ngươi một cơ hội thám thính tin tức, cũng không muốn, thật đúng là bảo trì bình thản..."
Trở lại đường chính, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, phát hiện thời gian còn sớm, liền tiếp tục đi dạo trong Đế Giang Phường, chỉ là vì tránh hiềm nghi, hắn cố ý không đi đến Lưu Phong Các là nơi có chỗ dựa Đại hoàng tử phía sau.
...
Đến lúc chạng vạng tối, Hàn Lập mới điều khiển một cỗ Lân Xa mua từ chỗ thú nuôi ngoài phường thị về tới phủ đệ Tam hoàng tử.
Trở lại tiểu viện Trường Đình Uyển của mình, hắn bước nhanh về gian phòng.
Sau khi mở tất cả cấm chế ra, hắn mới kéo một cái ghế ngồi xuống, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay liền nhiều ra một quả thạch cầu màu xám trắng, đúng là Thái Phỉ Độc Mục hắn mua lúc trước.
Trong lòng bàn tay của hắn loé lên kim quang, một luồng Thời Gian pháp tắc chi lực chậm rãi rót vào trong đó.
Chỉ thấy trên thạch cầu xám trắng loé lên hào quang, giống như bị rạn nứt, hiện ra từng vết rách, một đạo kim quang sáng ngời từ đó xuyên suốt ra.
Chờ đến lúc tầng thạch bì bên ngoài triệt để bong ra từng mảng, nhãn cầu màu vàng nguyên vẹn bên trong mới chính thức hiện ra, từ đó truyền ra từng trận chấn động Thời Gian pháp tắc cường đại vô cùng.