Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 771: Lửa sém lông mày



Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không phát sinh vấn đề, một mực thôn phệ Lôi Trì Pháp Tắc Chi Lực trôi chảy, liền yên lòng, nhắm mắt cảm ứng tình huống trong cơ thể.Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tiến giai Tiên Khí cố nhiên là việc vui, nhưng hiện tại quan trọng nhất với hắn vẫn là mau chóng để cho thân thể nhiễm khí tức Lôi Trì.
Nghĩ đến đây, hắn nhắm hai mắt lại, trên người nổi lên quang mang kỳ lạ, ngưng tụ thành hư ảnh Chân Linh Chân Long, Thanh Loan, Ngũ Sắc Khổng Tước, Sơn Nhạc Cự Viên...
Lúc này những hư ảnh Chân Linh này thoạt nhìn so với trước lại rõ ràng hơn nhiều, hầu như ngưng tụ thành thực chất, mỗi một loại đều tản mát ra khí tức Chân linh huyết mạch cường đại.
Thân thể Hàn Lập không ngừng biến hình phồng lên, bất quá lúc này cường độ thân thể của hắn đã tăng nhiều, ảnh hưởng của Chân Linh Huyết Mạch chi lực đối với hắn không còn nghiêm trọng như lúc trước nữa.
Ngoại trừ những hư ảnh Chân Linh này, bên ngoài thân hắn còn hiện ra từng đạo quang mang kim sắc lôi điện, chậm rãi sáng lên.
Rất nhanh, những kim sắc điện mang này cuối cùng đạt đến một mức cực hạn, dung hợp lại với nhau hóa thành một vầng sáng kim sắc lôi điện chớp động không thôi, giống như mặc một bộ Kim sắc hà y.
Sau một khắc, hai mắt Hàn Lập bỗng nhiên mở ra, sau đó thân hình hóa thành một đạo kim ảnh ngút trời phóng lên.
Nhưng mà Kim sắc lôi điện bên trong Lôi Trì giống như ba Lôi trì lúc trước lập tức đuổi sát theo, ngưng tụ thành một tấm lưới điện kim sắc cực lớn, quấn chặt lấy thân thể Hàn Lập.
Lưới điện kim sắc này dày đặc dị thường, lại có vô số phù văn Lôi Điện pháp tắc bám vào phía trên, cực kỳ cứng cỏi. Thân thể của hắn vừa mới bay ra mấy trượng liền bị ngăn chặn lại, không cách nào tiến thêm một bước.
Hàn Lập nhướng mày, trên người loé sáng kim quang, đang tính hành động.
Vào thời khắc này, phía dưới Lôi Trì bỗng nhiên sóng cả mãnh liệt, sấm rền nổ mạnh ù ù, sau đó từng đạo kiếm khí màu xanh cực lớn từ trong bắn ra, hình thành một mảnh rừng núi kiếm.
Phía trên mỗi đạo kiếm khí đều lượn lờ Kim sắc hồ quang điện nhè nhẹ, càng có vô số phù văn Lôi Điện nhảy lên chung quanh, không theo một quy tắc nào thiết cắt ra chung quanh, những nơi đi qua hư không bị cắt ra từng vết nứt không gian.
Lưới điện kim sắc phía trên Lôi trì đứng mũi chịu sào, bị Kiếm Khí chém, lập tức như giấy dán, đơn giản bị cắt nát thành vô số khối, sau đó bạo liệt ra.
Truy Hàn Lập cũng bị những Kiếm Khí này quét qua, bất quá những Kiếm Khí này đụng đến thân thể hắn lập tức như có linh tính tự động lách qua, không thương tổn đến hắn mảy may.
Hồ Tam đứng ở bên cạnh Kim sắc Lôi Trì biến sắc, thân hình lập tức bắn ngược ra sau, chớp động một cái đã thối lui đến trăm trượng bên ngoài.
Tí tách!
Từng giọt máu tươi từ trên cánh tay Hồ Tam rơi xuống, trên cánh tay y thình lình hiện ra một vết thương rất sâu, máu tươi phun ra ùn ùn.
Y phóng lui mặc dù nhanh, nhưng Kiếm Khí bộc phát quá mức đột ngột, vẫn bị nó gây thương tích.
"Hừ!" Hồ Tam hừ nhẹ một tiếng, vết thương trên cánh tay hiện ra điểm điểm lục quang, giữa miệng vết thương chớp động rồi nhanh chóng khép lại biến mất.
Y nhìn kiếm khí trong Kim sắc Lôi Trì, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cổ kiếm khí này lăng lệ ác liệt vô cùng, sợ là có thể chọc ra một lổ thủng trên bầu trời, vừa rồi may mắn y đứng ở xa, lui cũng nhanh, nếu không lúc này đã bị cuốn vào trong đó, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi rồi.
Liễu Kỳ lão tổ nhìn kiếm khí mãnh liệt trước mắt, gật đầu khẽ.
Đúng lúc này, thân ảnh Hàn Lập từ trong Kiếm Khí bay ra, rơi vào bên cạnh Lôi Trì, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào.
Vết thương bên ngoài thân hắn cũng hiện ra đạo đạo lục quang, bao thân hình hắn vào trong đó, miệng vết thương nhanh chóng khôi phục, mấy hơi thở sau đã hồi phục xong.
Mà kiếm khí bên trong Lôi Trì lúc này cũng nhanh chóng thu liễm, trong nháy mắt biến mất vô tung, hư không bên cạnh bị trảm phá cũng nhanh chóng lấp đầy, khôi phục nguyên dạng.
Sưu sưu sưu!
Từng thanh phi kiếm từ trong Lôi Trì bay ra, đúng là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Lúc này thoạt nhìn Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã thay đổi hình dáng, toàn thân kiếm xanh tươi ướt át, hầu như biến thành trong suốt.
Thân kiếm xanh tươi như ngọc, hiện ra từng đường vân Kim sắc hình dạng tia chớp, chung quanh thân kiếm quấn lấy từng đạo Kim sắc hồ quang điện óng ánh to bằng ngón tay cái, trên thân kiếm tán loạn lập loè, rung động xì xì, trong đó càng có từng điểm phù văn Kim sắc lượn lờ, làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
Trong nháy mắt, bảy mươi hai thanh phi kiếm từ trong Lôi Trì bắn ra, mỗi một chuôi phi kiếm đều tản mát ra dao động kiếm khí cường đại, so với trước cường đại gấp mấy lần, tuyệt không kém hơn vài món nhập phẩm Tiên Khí trên thân Hàn Lập.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hóa thành bảy mươi hai đạo Kim sắc lôi ảnh, nhanh chóng quay tròn quanh thân Hàn Lập vài vòng, sau đó liền chui vào trong đan điền của hắn, lẳng lặng nằm ở trong đó.
Hàn Lập cảm thụ được bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong đan điền ẩn chứa lực lượng bành trướng, nhịn không được khóe miệng hơi nhếch lên, không thể che hết nội tâm vui mừng.
"Lệ đạo hữu, chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi đã thành công lây nhiễm khí tức Kim sắc Lôi Trì chưa?" Hồ Tam bay tới, trước chắp tay chúc mừng một tiếng, sau đó lập tức hỏi.
Y cũng là người có kiến thức rộng rãi, lập tức đoán được vừa rồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã xảy ra biến hoá.
"Hồ huynh yên tâm, nếu không thành công lây nhiễm khí tức Lôi Trì, ta cũng sẽ không đi ra đâu." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài thân hắn hiện lên vầng sáng kim sắc lôi điện.
Liễu Kỳ lão tổ thấy cảnh này, trong mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, trong đó thậm chí trộn lẫn vài phần kích động.
"Chủ nhân!" Đề Hồn khoanh chân ngồi ở một bên nghe được thanh âm Hàn Lập, lập tức đứng dậy đi tới.
Sắc mặt tái nhợt của nàng đã khôi phục không ít, khí tức trên người thình lình đã khôi phục hơn phân nửa, không biết thi triển bí thuật gì lại hồi phục nhanh như vậy.
Hàn Lập gật đầu nhẹ với Đề Hồn, đang tính nói gì.
Vào thời khắc này, từng tiếng rít gào từ bên trong Ngân sắc Lôi Trì truyền ra, sau đó thân ảnh Thạch Xuyên Không từ trong bắn ra.
Hàn Lập nhìn sang, sắc mặt khẽ biến.
Chỉ thấy lúc này thoạt nhìn Thạch Xuyên Không chật vật không chịu nổi, thân thể cơ hồ bị cạo đi một tầng huyết nhục, trên bụng lộ ra từng đám xương sườn, huyết nhục trên hai cánh tay cơ hồ đều biến mất, lộ ra hai cánh tay xương trắng, toàn bộ cơ thể thoạt nhìn rút nhỏ đi một vòng.
Bất quá mặc dù nhìn gã rất thê thảm, nhưng lúc này trên người đã hiện ra một tầng bạch ngọc tinh quang, hiển nhiên đã vượt qua Sát Suy.
Vào thời khắc này, từng đạo ngân sắc điện hồ từ trong Lôi trì bay tán loạn đến, lập tức quấn chặt lấy thân thể Thạch Xuyên Không.
Sắc mặt gã trầm xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên, bên hông hiện ra một đoàn ngân quang chói mắt, đúng là Ngân sắc Tỳ Bà kia.
Ngón tay út Thạch Xuyên Không khẽ gảy, lập tức "Ô...ô...n...g" một tiếng, từng vòng sóng âm ngân sắc cuồng quyển phóng tới.
Những ngân sắc điện hồ quấn quanh trên người gã đụng đến những sóng âm này, vậy mà nổ vang từng trận, sau đó lập tức tán loạn ra.
Gã thừa cơ bắn ra, thân hình nhoáng một cái đã rơi vào bờ bên cạnh Lôi Trì, miệng lớn thở dốc, hầu như không đứng vững được, vội vàng lật tay lấy ra mấy viên thuốc ăn vào.
Thạch Xuyên Không bị thương tuy nặng, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng.
Bất luận thế nào, cuối cùng gã cũng đã vượt qua Sát Suy, vượt qua cửa khẩu khó khăn này rồi.
Trên người gã nổi lên các sắc quang mang màu đỏ thẫm lục..., những miệng vết thương trên người nhanh chóng dài ra huyết nhục mới, thân thể rất nhanh liền khôi phục đại khái.
"Thạch huynh, chúc mừng ngươi vượt qua Sát Suy, chuyến đi này xem như không tệ rồi." Hồ Tam chắp tay cười nói.
"Nhờ cát ngôn của ngươi, may mắn may mắn." Thạch Xuyên Không cười hặc hặc nói.
"Những lời này chờ chúng ta triệt để thoát khốn rồi hãy nói cũng không muộn! Hiện tại nhanh giúp ta chém đứt Kim sắc xiềng xích, ta cảm ứng được có người đang nhanh chóng tới nơi này, nhanh!" Thanh âm cực kỳ nghiêm trọng của Liễu Kỳ lão tổ đột nhiên truyền đến.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, không dám trì hoãn nữa, lập tức bắt đầu động thủ.
Trong tay Hàn Lập hiện lên quang mang đỏ sậm, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao xuất hiện trong tay.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt Hóa Huyết Đao, trên người đại phóng kim quang, Tiên Linh Lực trong cơ thể tuôn ra rót vào trong đao.
Thân ảnh bọn Hồ Tam nhoáng một cái, lập tức xuất hiện sau lưng Hàn Lập, đưa tay đẩy vào hư không, Tiên Linh Lực trong cơ thể dâng lên phóng ra, rót vào trong cơ thể Hàn Lập.
Bên cạnh Hàn Lập loé lên Kim sắc lôi quang, thân hình Giải Đạo Nhân hiển hiện phóng tới.
Tiên Nguyên Thạch trong cơ thể Giải Đạo Nhân đều đã đổi mới, khí tức trên người lại lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, gã cũng đưa tay phát ra hai đạo kim quang chui vào trong cơ thể Hàn Lập.
"Ô...ô...n...g..."
Thiên Hồ Hóa Huyết Đao toả sáng hào quang, sáng hơn trước gấp ba lần, giống như một vòng mặt trời huyết sắc.
Thân đao rung động lắc lư ông ông kịch liệt, vô số đao ảnh màu đỏ như máu hiển hiện phóng tới, có chừng nghìn vạn đạo, tràn ngập cả nửa đại sảnh.
Đầu Hồ Ly trên Thiên Hồ Hóa Huyết Đao sáng lên quang mang, một đạo huyết sắc Hồ ảnh cự đại đột nhiên hiển hiện ra, hai mắt Hồ ảnh lộ ra một cỗ sắc thái nhân tính.
Trong nội tâm Hàn Lập cả kinh, quang mang trong hai mắt Hồ ảnh này hắn vô cùng quen thuộc, đúng là Thạch Khinh Hậu.
Huyết sắc Hồ ảnh vừa xuất hiện, lập tức hung hăng phóng xuống, sáp nhập vào trong thân đao.
Vô số đạo huyết sắc đao ảnh bên cạnh dường như đều hội tụ đến, dung nhập vào trong thân đao.
Thiên Hồ Hóa Huyết Đao bỗng nhiên phồng lớn lên gấp mấy lần, hơn nữa hình dạng cũng phát sinh kịch biến, hóa thành một chuôi loan đao khổng lồ hình trăng lưỡi liềm.
Trên thân đao vậy mà lóe lên hiện ra từng con mắt đỏ như máu, có chừng vài chục con, trải rộng khắp nơi trên Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Đám người Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc đều biến đổi.
"Gào!"
Thiên Hồ Hóa Huyết Đao run lên phát ra một tiếng gào thét như dã thú, sau đó một cỗ quang mang sền sệt như máu từ trong thân đao bộc phát ra.
Hàn Lập cầm Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay, đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt sâu như biển truyền đến.
Hai lỗ tai hắn ô...ô...n...g một tiếng, lục phủ ngũ tạng hầu như lật ngược, toàn thân suy yếu vô lực một hồi, tay cầm Thiên Hồ Hóa Huyết Đao hầu như muốn buông ra.
Trên mặt đám người Hồ Tam cũng lộ ra vẻ thống khổ, bất quá bọn họ bị ảnh hưởng nhẹ hơn nhiều so với Hàn Lập.
Hàn Lập cắn răng mãnh liệt, Thần Thức trong đầu vận chuyển điên cuồng, miễn cưỡng ổn định tâm thần, hai tay nắm chặt chuôi đao, đang tính huy động chém xuống.
Nhưng vào lúc này, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao từ trong tay hắn bắn ra, hóa thành một đạo Huyết Ảnh, hung hăng phách trảm lên Kim sắc xiềng xích.
Kim sắc xiềng xích chấn động kịch liệt, phù văn kim sắc khắc rõ ở phía trên tăng vọt, giống như mặt trời nổ ầm ra.
"UỲNH UỲNH RẦM RẦM!"
Cả tòa Kim sắc Lôi Trì lập tức nổ tung, Lôi Quang điên cuồng lưu chuyển, nhấc lên thành từng mảnh hào quang vàng rực rỡ cao mấy trăm trượng, giống như bị cái gì kích thích, muốn quét về tứ phía, nhưng lại bị cấm chế nào đó cản trở, không cách nào triệt để thoát ly Lôi Trì phía dưới.
Mảng lớn kim sắc lôi điện tạo thành hào quang ở giữa không trung quay quanh đan vào nhau, vô số kim quang hết sức nhỏ bật lên đan vào nhau, thanh thế làm cho người sợ hãi vô cùng.
Thiên Hồ Hóa Huyết Đao khó khăn lắm mới chém vào Kim sắc xiềng xích, bất quá chỉ chém trúng xiềng xích liền ngừng lại, không cách nào tiến lên nửa phần.
Một cổ sóng khí mãnh liệt từ chỗ va chạm giữa Thiên Hồ Hóa Huyết Đao cùng Kim sắc xiềng xích bộc phát ra, lập tức hình thành từng đạo vòi rồng trắng xoá phóng lên trời.
Đám người Hàn Lập đều bị vòi rồng cuốn bay, hung hăng đâm vào trên vách tường.
Vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra kinh biến!
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cả tòa đại sảnh dường như bị trọng kích nào đó, sáng lên kịch liệt, đám người Hàn Lập cũng có cảm giác đứng không vững.
Chương trước Chương tiếp
Loading...