Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 732: U Lao



Dịch: pctrieu0812
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Âm Quát có vẻ rất hài lòng với thần sắc biến hóa của đám người Hàn Lập, chậm rãi thu tay về.
“Âm Quát, Sát Lôi Pháp Tắc của ngươi ngày càng huyền diệu à, bội phục!” U Lạc một bên chứng kiến cảnh này, hai con ngươi sụp xuống, vỗ tay khen ngợi.
“Chỉ là Sát Lôi Pháp Tắc mà thôi, Hôi Giới tu luyện thành công pháp tắc này không dưới mười người, làm sao có thể so sánh với Bổn mạng pháp tắc của ngươi.” Trong mắt Âm Quát khẽ hiện lên một tia chán ghét, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói ra.
U Lạc nghe vậy, nở nụ cười khanh khách.
Dung mạo thật của nàng này không tính là tuyệt sắc, nhưng nụ cười lại tỏa ra vẻ đẹp kinh người, như là trăm hoa đua nở.
Âm Quát nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên vẻ âm lệ, nhưng mặt vẫn tươi cười.
“Đa tạ Âm Quát ngươi ngợi khen. Đúng rồi, ngươi định tính xử lý mấy người này thế nào?” U Lạc sau khi cười vài tiếng, rất nhanh thu hồi dáng điệu đó, nghiêm mặt hỏi.
“Mấy con tôm tép nhãi nhép, một chút tu vi như vậy cũng dám lẻn vào Tu La thành, tất nhiên là có mưu đồ, trước bắt lại, sau tra hỏi kỹ càng, xem rốt cuộc mục đích bọn hắn là gì.” Âm Quát liếc mắt qua đám người Hàn Lập, nói ra.
“Thân phận những người này hỗn tạp, có Nhân Tộc, có Ma Tộc, còn có Hư Hợp Tộc ở Hôi Giới chúng ta, quả thật khó đoán ra mục đích của bọn hắn, có lẽ phải thẩm vấn kỹ lưỡng mới được. Lại nói tiếp, ta cũng có chút kinh nghiệm tra tấn ép cung đấy, sẽ giúp ngươi thẩm vấn một người, thế nào?” U Lạc cười nhạt một tiếng, ngón tay ngọc nhấc lên chỉ về hướng Hàn Lập.
Hàn Lập trên mặt đất chứng kiến cảnh này, hơi ngẩn ra.
Âm Quát nghe vậy, vẻ mặt tươi cười chậm rãi biến mất, lẳng lặng nhìn nàng U Lạc này, không nói gì.
“Nếu như thế, tiểu nữ khiến ngươi chê cười rồi.” U Lạc giơ tay lên, trong tay áo bay ra một cỗ hào quang đỏ sậm, cuốn đến hướng Hàn Lập.
Nhưng vào thời khắc này, hư không phía trên Hàn Lập, lóe lên một tia chớp màu đen, bổ vào cỗ hào quang đỏ sậm.
Hào quang đỏ sậm lập tức bạo liệt, phiêu tán ra.
Âm Quát chậm rãi thu hồi cánh tay lại, đầu ngón tay vừa lóe ra một tia điện màu đen.
“Người làm gì vậy?” U Lạc lộ vẻ kinh ngạc, nói ra.
“U Lạc, ngươi đừng tưởng Vực Chủ đại nhân tin ngươi thì ngươi có thể tùy ý làm bậy! Mấy người kia bị bắt ở La Sinh khu, theo quy củ, dĩ nhiên là do ta xử trí, không cần ngươi khoa tay múa chân ở đây!” Trên mặt Âm Quát đột nhiên thay đổi, thản nhiên nói.
“Âm Quát ngươi đã quá lời, tiểu nữ không dám khoa tay múa chân với ngươi, ngươi đã không cần ta hỗ trợ thì quên đi. Nhưng mà có kẻ địch bên ngoài xâm nhập La Sinh khu, chuyện lớn thế này cần được lập tức bẩm báo cho Vực Chủ đại nhân biết.” Sắc mặt U Lạc bình thản nói, tựa hồ cũng không quan tâm cho lắm.
“Vực Chủ đại nhân hiện giờ đang chủ trì tổ chức Tam Vực hội minh, chuyện nhỏ thế này để ta xử lý là được rồi, chờ tra xét có kết quả, đích thân ta sẽ bẩm báo với lão nhân gia người.” Sắc mặt Âm Quát khẽ biến, lập tức nói ra.
“Tuy nói như thế, nhưng việc này nếu như ta đã thấy được, vẫn nên báo cho Vực Chủ đại nhân một tiếng, Âm Quát đại nhân sẽ bớt đi vài việc.” U Lạc cười nhạt một tiếng, nói ra.
“U Lạc, nói trắng ra đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ánh mắt Âm Quát gắt gao nhìn chằm chằm vào U Lạc, sắc mặt giận dữ biến mất như thủy triều, chậm rãi nói ra.
“Tu vi mấy người kia không kém, pháp tắc tu luyện lại càng trân quý có thể đầu cơ kiếm lợi, chẳng qua là vây bắt bọn hắn, ta ít nhiều cũng có ra tay xuất lực, ngươi cũng không nên nghĩ đến việc chiếm hết những chỗ tốt này chứ.” U Lạc cười hắc hắc, nói ra.
“Chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Âm Quát biến đổi sắc mặt, im lặng một lát rồi nói ra.
“Người có thể giao cho ngươi, nhưng bảo vật trên người họ thuộc về ta.” U Lạc lập tức nói ra.
“Những người này hơn phân nửa đến từ Chân Tiên Giới, hẳn những thứ trên thân, ở toàn bộ Tu La thành này chắc chỉ phù hợp cho ngươi sử dụng. Tốt, việc này ta đáp ứng.” Âm Quát nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, rất nhanh gật đầu đáp ứng.
U Lạc không nói hai lời, giơ tay lên, một cỗ hào quang đỏ sậm bắn ra, nhanh chóng lướt nhẹ qua trên thân năm người Hàn Lập, cuốn lấy trữ vật pháp khí cùng Tiên Khí rơi bên cạnh tới nàng.
Lúc trước Hàn Lập tế ra chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm giao thủ cùng Âm Quát, nhưng nhanh như chớp bị phong ấn Tiên Linh Lực, chín chuôi kiếm không còn Tiên Linh Lực duy trì, rơi hết trên mặt đất, bây giờ cũng bị U Lạc lấy đi.
Hàn Lập thấy cảnh này, da mặt bỗng nhúc nhích run rẩy, cúi đầu nghiến răng.
“Bảo bối tốt.” U Lạc nhìn một đống Tiên Khí lơ lửng trước người, nhìn kỹ hơn một chút Tỳ Bà màu bạc của Thạch Xuyên Không cùng chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, tán thưởng một tiếng, lập tức thu mấy thứ này vào.
“Việc này đã xong, tiểu nữ xin cáo từ.” Nàng gật gầu nhẹ với Âm Quát, quay người bay về phía xa, thân ảnh rất nhanh biến mất.
“Đồ xảo quyệt tham lam…” Âm Quát nhìn U Lạc rời đi, trên mặt hiện lên vẻ cừu hận, từ trong kẽ răng hung hăng phun ra một câu.
“Giải hết bọn chúng vào trong U Lao đi.” Gã hít sâu một hơi, đè xuống hận ý trong mắt, quay đầu nhìn đám người Hàn Lập, hừ lạnh nói ra một tiếng, sau đó thân hình nhoáng một cái biến mất vô tung.
Đứng ở một bên, hai gã dị tộc sừng trâu tiến tới, nhấc đám người Hàn Lập lên, phất tay thu hồi xiềng xích, nhưng lại lấy ra một gông xiềng đen kịt đeo vào cho năm người.
Bộ gông xiềng này khóa đầu và nửa người trên, nửa người dưới của đám Hàn Lập còn có thể di chuyển.
Nhưng bọn hắn bây giờ toàn thân vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy, vô phương chạy trốn.
Hai tên dị tộc sừng trâu rất nhanh áp giải năm người Hàn Lập ra khỏi tòa kiến trúc hình tròn.
Một chiếc xe thú ngừng ở phía trước, phía sau xe là một vài lồng giam lớn tầm vài trượng, đó là một chiếc xe chở tù.
Hai gã dị tộc sừng trâu ném năm người Hàn Lập vào lồng giam, điều khiển xe đi tới phía trước.
Trên xe tù, năm người Hàn Lập nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Xe chở tù chạy khá nhanh, sau gần nữa ngày, đi đến trước một chỗ kiến trúc màu đen ở La Sinh khu.
Tòa kiến trúc này chiếm diện tích khá lớn, kết cấu hình tứ giác, trên vách tường khảm nạm vô số viên châu màu đen, nở rộ ra từng điểm ánh sáng đen, dường như chớp động liên hồi, làm người nhìn cảm thấy hoa mắt.
Một tên dị tộc sừng trâu lôi từng người Hàn Lập từ xe tù ra, cả đám ngã nhào trên mặt đất.
Âm Quát không chỉ phong ấn Tiên Linh Lực trên người đám Hàn Lập, mà sức mạnh thân thể cũng bị giam cầm, cơ thể trở nên yếu ớt dị thường.
Thân thể Hàn Lập vốn vô cùng mạnh mẽ, dù cho bây giờ bị phong ấn suy yếu, vẫn còn vững chắc, ngược lại không có cảm giác gì.
Đám người Hồ Tam bị ném mạnh xuống, không khỏi khó chịu hừ lên một tiếng.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông áo xám từ trong kiến trúc màu đen đi ra.
Người này thân hình cao lớn, trên trán mọc ra ba cái bướu thịt to, khiến cho dung mạo nhìn có chút dữ tợn, dưới thân khói đen lượn lờ, rõ ràng là một Cửu U tộc nhân.
Khí tức trên người này cũng có phần khổng lồ, đạt đến cảnh giới Thái Ất, đi sau người này là hai gã dị tộc mặc giáp màu xám tro, có lẽ là hai gã U Nô hộ vệ, vẻ mặt cũng hung ác không kém, tay cầm hai cây roi da dài có gai ngược tua tủa.
“Ồ! Tu sĩ Chân Tiên giới! Các người bắt được từ đâu?” Sau khi người đàn ông áo xám đến gần, hai mắt nhìn kỹ đám người Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Đây là do Âm Quát đại nhân tự tay bắt được mấy tên dị tộc, đưa bọn chúng vào tầng dưới cùng của U Lao.” Một tên dị tộc sừng trâu mở miệng.
“Là Âm Quát đại nhân tự mình ra tay bắt…” Người đàn ông áo xám nghe vậy, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Mấy người kia là Âm Quát đại nhân điểm mặt muốn dùng, đặc biệt dặn dò phải trông giữ cẩn thận.” Dị tộc sừng trâu lần nữa nói ra.
“Nếu là mệnh lệnh của Âm Quát đại nhân, ta biết rõ nên làm thế nào.” Người đàn ông áo xám nghiêm mặt nói.
“Vậy mấy người kia liền giao cho ngươi rồi.” Hai gã dị tộc sừng trâu liếc nhìn đám người Hàn Lập, phân phó lần nữa với người đàn ông áo xám, sau đó quay người hóa thành hai bóng đen bay đi.
“Năm tên nhãi ranh, vào đây!” Người đàn ông áo xám không có hảo ý, liếc đánh giá năm người Hàn Lập, cười dữ tợn một tiếng rồi đi vào toà kiến trúc màu đen phía trước.
Đám người Hàn Lập đành phải nghe lời cất bước đi theo, hai tên hộ vệ giáp màu xám tro đi phía sau cùng.
Đoàn người rất nhanh đi vào tòa kiến trúc màu đen, bên trong khá trống trải, chính giữa có một bệ đá cao nửa trượng.
Xung quanh có tám cây cột đá màu trắng vững chãi, trên cột đá chạm khắc vô số phù văn uốn khúc, còn trên bệ đá chạm khắc từng đường hoa văn, hình thành một cái pháp trận màu đen, chính là một cái truyền tống trận.
“Đi lên.” Người đàn ông áo xám đi đầu bước lên bệ đá, nhàn nhạt nói ra.
Năm người Hàn Lập theo lời, từ cầu thang bên cạnh cũng leo lên bệ đá.
Bách Lý Viêm đi hơi chậm phía sau cùng, một tên hộ vệ bên cạnh nhấc tay lên, roi da trong tay hóa thành một đạo tàn ảnh.
“Nhanh lên!”. Một tiếng giòn vang, bóng roi màu đen hung hăng quất lên thân Bách Lý Viêm.
Da thịt Bách Lý Viêm liền bong tróc, toàn bộ cơ thể bị quật bay vút ra, ngã sấp mặt xuống bệ đá.
Gã đàn ông áo xám dường như không thấy chuyện này, bấm niệm pháp quyết, pháp trận trên bệ đá lập tức đại phóng ánh sáng màu đen, rung động ông ông mãnh liệt.
Thân ảnh mấy người nhoáng một cái, từ giữa pháp trận biến mất vô tung.

Hàn Lập thấy hoa mắt, vô số cảnh sắc nhanh chóng hiện lên, một lúc sau thị lực mới khôi phục bình thường, thấy xuất hiện trong một tòa đại điện âm u.
Nơi này sát khí nồng đậm, trong không khí quanh quẩn một cỗ khí âm hàn, thẩu thấm vào cơ thể đám người Hàn Lập như là kim đâm.
Dù thân thể Hàn Lập cứng rắn nhất thì toàn thân cũng hơi run lên.
“Còn không mau đi, lề mề cái gì?” Gã đàn ông áo xám thấy phản ứng của đám người, cười lạnh hắc hắc một tiếng, đi ra ngoài điện.
Đám người Hàn Lập cất bước đi theo, Bách Lý Viêm không nói lời nào từ trên mặt đất bò dậy, đi theo sau lưng mọi người.
Đi ra đại điện, một thông đạo dài xuất hiện phía trước, hai bên thông đạo là từng gian phòng giam, chỉ là hiện tại đại đa số bên trong trống không.
Đứng ở đầu thông đạo này nhìn không thấy điểm cuối, ở giữa không biết có đến bao nhiêu phòng giam.
Từng đợt âm thanh thê lương thảm thiết thỉnh thoảng từ phía trước truyền đến, làm cho lòng người không khỏi bấn loạn, tóc tai muốn dựng lên.
“Nơi này gọi là U Lao?” Hai mắt Hàn Lập nhìn phòng giam bên cạnh, chợt mở miệng hỏi.
Gã đàn ông áo xám chợt dừng chân lại, quay người nhìn thoáng qua hướng Hàn Lập, trong mắt loé lên hung quang, chậm rãi đi tới.
“Đến nơi này mà còn dám tùy tiện nói chuyện, tiểu tử ngươi dường như còn chưa hiểu rõ tình huống a.” Gã đàn ông áo xám lật tay vung lên, trong tay hiện ra một cây roi da dài màu đen, trên thân roi còn trải khắp móc câu, lớn hơn gấp bội so với roi của hai tên hộ vệ kia, nhìn càng dữ tợn hơn.
“Ta chỉ hỏi một vấn đề mà thôi, chẳng lẽ trong U Lao này không cho phép người mở miệng nói chuyện.” Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...