Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 423: Mồi nhử
Dịch giả: cubihu
Đồng Nhân màu vàng sẫm thấy tình hình này lập tức xoay người, xông tới một con khôi lỗi trong đó.
Hàn Lập và Lãnh Diễm lão tổ liếc mắt nhìn nhau, liền nhân cơ hội này thân hình chợt lóe, lao vào trong đại điện.
Bọn hắn, một người sử dụng mặt nạ Vô Thường Minh, một người sử dụng một kiện trường bào màu đỏ sậm đem khí tức trên người mình tận lực áp chế xuống thấp nhất, từ từ di chuyển tới một tấm bình phong vĩ đại phía sau đại điện.
Nhưng mà hai người mới vừa bước một bước, chợt nghe liên tiếp tiếng nổ ầm ầm trong đại điện truyền đến. Vậy mà bảy, tám con khôi lỗi Cự Viên do Hàn Lập thả ra chỉ trong khoảnh khắc đã bị đánh chết toàn bộ, hầu như không còn.
Ngay sau đó, trước người họ hoa lên một bóng người, con khôi lỗi Đồng Nhân kia đã tới bên cạnh, lập tức một quyền đập tới người bọn hắn.
Hàn Lập vốn luôn lưu ý phòng bị bên ngoài, cho nên lúc Đồng Nhân xuất hiện ở trước người cũng không hề hoảng loạn, chỉ giơ hai tay lên chắn trước mặt, nghên đón một quyền mãnh liệt của Đồng Nhân.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", hai cánh tay của hắn tê dại một hồi, cả người bị ép sát mặt đất trượt dài ra ngoài, ầm ầm va vào cửa đại điện.
Bên phía Lãnh Diễm lão tổ càng thêm chật vật, tựa hồ căn bản không có tính đến tình huống này, bị một quyền đột nhiên đập tới, ngã lăn lộn về sau, lưng bị đụng mạnh vào một mặt tường của đại điện, lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi ngồi dậy, gã mặc kệ vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hàn Lập, rồi lắc đầu.
Tình huống lần này dường như không giống với lần trước rồi?
Lúc này Hàn Lập không để ý tới việc trách móc gã, xông lên quát lớn: "Ngươi đi lấy nửa cuối công pháp, ta tới ngăn nó lại."
Dứt lời, thân hình hắn liền lóe lên, chủ động đón đầu khôi lỗi Đồng Nhân.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Hàn Lập, thời điểm khôi lỗi Cự Viên dẫn khôi lỗi Đồng Nhân đi ra, Lãnh Diễm lão tổ sẽ tiềm phục ở cửa vào hậu điện bên cạnh tấm bình phong kia, chờ hắn vào lấy nửa sau công pháp. Sau khi gây kinh động tới Đồng Nhân, Lãnh Diễm lão tổ sẽ chịu trách nhiệm đỡ một lần công kích của Đồng Nhân.
Đợi đến khi hắn thuận lợi mang công pháp ra ngoài, Lãnh Diễm lão tổ không vướng víu gì cả, sẽ lập tức rời khỏi đại điện là được.
Thế nhưng biến hóa bất thình lình đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của hắn, hiện tại hắn cũng chỉ có thể tự mình chống đỡ con khôi lỗi Kim Tiên này để Lãnh Diễm lão tổ tranh thủ thời gian lấy trộm công pháp.
Lãnh Diễm lão tổ chợt phun ra một búng máu, cũng không ẩn giấu khí tức, thân hình khẽ động, lướt thẳng về phía hậu diện.
Trong lòng gã cũng đang khổ sở, đúng là ngàn lần không thể lý giải được, căn bản không nghĩ ra tại sao linh trí của con khôi lỗi Kim Tiên này đột nhiên lại tăng vọt.
Đồng thời, gã cũng lo lắng Hàn Lập hiểu lầm, cho là tin tức mình nói trước đó là cố ý lừa gạt hắn, như vậy cho dù lấy được Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công gã cũng khó thoát chỉ trích của đối phương.
Đối với tâm tính của Hàn Lập trải qua nhiều lần giao tiếp như vậy, gã cũng hiểu được ít nhiều, đối với người phản bội hoặc gây thương tổn cho mình, tên này sẽ xuất thủ không có nửa điểm nhân từ.
"Lớn mật!"
Sau khi khôi lỗi Đồng Nhân phát giác hành động này, trực tiếp mở miệng quát lên một tiếng giận dữ, bỏ qua Hàn Lập đuổi tới phía gã.
Lãnh Diễm lão tổ khó khăn lắm mới chạy tới được trước tấm bình phong, bỗng nghe tiếng sấm nổ kinh hoàng ở đằng sau, nắm đấm to lớn của khôi lỗi Đồng Nhân được bao bọc một tầng bạch quang trên bề mặt đang giáng về phía hậu tâm của gã.
"Chuyên tâm lấy công pháp, khôi lỗi này giao cho ta..."
Gã đang định xoay người lại đón đỡ, chợt bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng Hàn Lập, liền hạ quyết tâm, không hề để ý tới nắm đấm phía sau lưng nữa mà kiên trì phóng tới phía sau tấm bình phong.
Mắt Lãnh Diễm nhìn thấy nắm đấm khôi lỗi Đồng Nhân phát sau mà đến trước, thời điểm sắp nện vào sau lưng mình thì trên thân Hàn Lập đột nhiên hiện lên điện quang chằng chịt, Phong Lôi Sí sau lưng vỗ mạnh, chợt chắn phía sau gã.
Chỉ thấy chân mày Hàn Lập nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm trọng, hai tay đan chéo nhau, đồng thời đẩy về phía trước.
Một luồng quang ảnh màu xanh mờ mờ từ lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành hai quang chưởng màu xanh như thực chất, vừa kịp chặn trước nắm đấm của khôi lỗi Đồng Nhân.
Một tiếng "ầm" vang lên rất lớn!
Một trận cương phong mãnh liệt lúc quyền chưởng giao nhau bùng phát ra, khí lưu hỗn loạn làm quần áo Hàn Lập bay phần phật, tuy nhiên thân hình của hắn vẫn sừng sững bất động nhưng hai cánh tay bị một một cỗ sức mạnh cực lớn ép tới làm cho co gập lại, hai chân ngập sâu vào trong lòng đất.
"Muốn chết"
Khôi lỗi Đồng Nhân phảng phất như kim cang lực sĩ, mắt trợn tròn, miệng quát to một tiếng. Một quyền khác bên trên ngưng kết ra quang mang hình ngôi sao trắng xoá lại một lần nữa đập xuống đầu của Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập cũng bốc lên nộ khí, miệng hét to, bắp thịt trên người nhất thời nổi lên cuồn cuộn, toàn thân đột nhiên mọc ra một lớp lông màu vàng kim cứng rắn, hai mắt lóe lên lam mang, hai cái răng năng lòi ra trên mép hơn phân nửa, thình lình hắn đã biến thành Sơn Nhạc Cự Viên cao hơn một trượng.
Hai tay hắn ép xuống phía dưới, đè quyền vừa nãy của khôi lỗi Đồng Nhân xuống, rồi lại tiếp tục vung ra một quyền quất về phía Đồng Nhân.
Hai nắm đấm to lớn ở giữa không trung ầm ầm va vào nhau, một mảnh bạch quang chói mắt từ giữa hai quyền toả ra chói lọi, phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền, nổi lên một trận khí lãng trùng kích mà mắt thường có thể thấy được, chấn động khiến cả toà đại điện lắc lưliên hồi.
Cánh tay Hàn Lập bị gập lại, lần thứ hai thân thể lại bị lún xuống hơn tấc, trong khi đó khôi lỗi Đồng Nhân lại không có nửa điểm bất thường.
So đấu sức mạnh, Hàn Lập vận dụng huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên đấu với khôi lỗi trước mặt này vậy mà như cũ, vẫn rơi vào thế hạ phong.
Hắn chau mày, rút hai chân ra khỏi mặt đất, thân hình nhảy lên, chủ động huy quyền đập tới khôi lỗi Đồng Nhân. Phía bên kia, Đồng Nhân cũng đang lao tới, không hề khoan nhượng, đồng dạng huy quyền đập về phía hắn.
Chỉ thấy toàn thân Hàn Lập được một tầng quang mô màu lam ngưng tụ như thật bao phủ, nơi ngực sáng lên từng điểm quang mang tinh thần chói mắt, khí thế quanh thân tăng vọt lên gấp đôi, trên đầu quyền bộc phát ra hào quang làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng không ngờ chính là khắp nơi quanh thân khôi lỗi Đồng Nhân cũng sáng lên quang điểm màu lam, tương ứng với vị trí huyền khiếu khi luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, số lượng còn nhiều hơn rất nhiều so với Hàn Lập, còn như tinh thần lực bao bọc quanh nắm đấm của nó thì cũng hùng hậu hơn so với của Hàn Lập mấy lần.
Lúc này đối quyền, dù hai quyền chưa chạm nhưng thắng bại đã có thể đoán trước được rồi.
Nhưng khi tinh huy ở trên nắm đấm hai bên vừa giao nhau, phát ra trận trận âm thanh va chạm cũng là lúc thân ảnh Hàn Lập đột nhiên mờ đi, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Đồng Nhân nhằm vị trí chính giữa sống lưng của nó đập một quyền.
Chỉ nghe một tiếng "bùm" như tiếng trống vỗ vang lên, Huyền Khiếu phía sau lưng khôi lỗi Đồng Nhân tuôn ra đại lượng tinh huy kịch liệt va chạm với tinh thần lực trên nắm đấm của Hàn Lập, dường như là bốc cháy, toát ra một mảng lớn quang diễm màu lam chói loà.
Dưới lực tác động của cú đánh này, cùng với đà lao do bản thân Đồng Nhân hua quyền khiến cho thân thể nó không tự chủ được, lảo đảo về phía trước, rồi ngã xuống.
Nắm đấm to lớn của nó cũng theo đó trượt qua, đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang lên rung trời.
Toàn bộ đại điện cũng vì đó rung lên kịch liệt, mặt đất tuôn ra đầy bạch quang, bụi trên nóc nhà rào rào rơi xuống, dưới sàn nhà nứt ra một kẽ hở dài hơn mười trượng, sâu không thấy đáy.
Hàn Lập thấy cảnh như vậy, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi nếu không phải đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn nghịch chuyển Chân Luân trong cơ thể, tăng tốc thời gian di chuyển của mình, đi trước một bước mà tránh được nắm đấm của khôi lỗi Đồng Nhân thì chỉ sợ lúc này hắn đã trọng thương, thậm chí một cánh tay cũng đã không còn nữa.
Tuy nhiên, điều khiến hắn càng thêm để ý là con khôi lỗi Đồng Nhân này lại có thể sử dụng tinh thần lực, quanh thân dường như cũng mở ra Huyền Khiếu, uy lực sử dụng còn hơn mình.
Chẳng lẽ nó cũng tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công?
"Hàn đạo hữu, ta đã lấy được công pháp, chạy mau..." Lúc Hàn Lập còn đang kinh dị, chợt nghe có người hô từ phía hậu điện.
Ngay sau đó, thân ảnh Lãnh Diễm lão tổ liền từ sau phía tấm bình phong thoáng hiện lên, tay giơ cao một phiến đá màu xám xanh, mặt trên mơ hồ có thể nhìn thấy chằng chịt những chữ nhỏ cổ triện, không cần phải nói cũng biết, chính là nửa sau công pháp.
Trong lòng Hàn Lập hơi động, rồi gật đầu, hai người gần như cùng một lúc lắc mình một cái, liền đi tới cửa đại điện.
Hắn giơ bàn tay lên, đang định mở cánh cửa màu tím vàng thì chính lúc này toàn bộ đại điện lại đột nhiên rung động kịch liệt. Tất cả phù văn khắc sâu trên cửa đột nhiên như sống lại, từng chữ như những con giun uốn éo, liên kết lại với nhau.
Cùng lúc đó, một tầng màn sáng màu tím vàng từ cửa sổ trên nóc điện và trên mặt đất bắt đầu lan tràn ra, đem trọn toà đại điện bao phủ lại.
"Nguy rồi... " Lãnh Diễm lão tổ hoảng sợ hô lên.
Lúc này Hàn Lập đã khôi phục hình người, mặt trầm như nước, đánh ra một chưởng, ép về phía tiếp giáp giữa hai cánh cửa.
Đồng thời, năm quả lôi cầu màu bạc quẩn quanh điện quang từ trong lòng bàn tay hắn rơi vào màn sáng màu tím vàng.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ "ầm ầm"!
Quang mang trên màn sáng màu tím vàng bao phủ toàn bộ đại điện đồng thời sáng ngời, bề mặt hiện ra rậm rạp chằng chịt phù văn cổ triện, bắn ra từng luồng điện mang như lôi xà, trực tiếp đem lôi cầu do Hàn Lập thả ra đánh tan.
Điện mang màu tím vàng tuôn trào ra, đem toàn bộ tia điện màu bạc đang tán loạn kia thôn phệ. Hàn Lập chỉ cảm thấy quanh thân tê dại, nhịn không được phải hít vào một hơi.
"Lấy trộm công pháp, tội không thể tha." Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
Khôi lỗi Đồng Nhân chẳng biết từ lúc nào đã lại đứng dậy, đứng ở trong một góc điện, lạnh lùng nhìn về phía hai người.
Hai mắt của nó đột nhiên lóe lên quang mang, giống như được bịt kín bởi một tầng sương trắng, trở nên đục ngầu không rõ, hào quang màu vàng sẫm cũng từ từ làm cho thân thể mờ dần, từ Huyền Khiếu tuôn ra tinh quang mãnh liệt, khiến cho toàn bộ thân hình trở nên sáng chói, thông thấu.
Kèm theo biến hóa này, khí tức trên người nó tản mát ra cũng tăng vụt lên, đạt tới Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong, cũng chỉ cách trung kỳ một đoạn ngắn.
"Hàn đạo hữu, ta cũng không có lấp liếm, lần trước lúc lấy trộm công pháp chắn chắn không có những tình huống như thế này." Lãnh Diễm lão tổ thoáng nhìn thần sắc Hàn Lập, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ta tin tưởng ngươi." Hàn Lập lời ít mà ý nhiều, đáp.
"Ngươi..." Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời lại có chút nghẹn lời.
"Tầng cấm chế bên ngoài đại điện nơi này so với bên trong này quả là một trời một vực, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?" Hàn Lập vừa nhìn chằm chằm biến hoá của khôi lỗi Đồng Nhân, vừa nói.
Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Tòa đại điện này thiết kế kiến tạo, căn bản không phải vì phòng ngừa người ngoài tiến vào, mà là để bảo đảm người tiến vào tuyệt đối không ra được. Nơi này và phía trước cung điện kia giống nhau, cũng đều là cạm bẫy. Chẳng lẽ... bộ Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công này là mồi nhử."
Đồng Nhân màu vàng sẫm thấy tình hình này lập tức xoay người, xông tới một con khôi lỗi trong đó.
Hàn Lập và Lãnh Diễm lão tổ liếc mắt nhìn nhau, liền nhân cơ hội này thân hình chợt lóe, lao vào trong đại điện.
Bọn hắn, một người sử dụng mặt nạ Vô Thường Minh, một người sử dụng một kiện trường bào màu đỏ sậm đem khí tức trên người mình tận lực áp chế xuống thấp nhất, từ từ di chuyển tới một tấm bình phong vĩ đại phía sau đại điện.
Nhưng mà hai người mới vừa bước một bước, chợt nghe liên tiếp tiếng nổ ầm ầm trong đại điện truyền đến. Vậy mà bảy, tám con khôi lỗi Cự Viên do Hàn Lập thả ra chỉ trong khoảnh khắc đã bị đánh chết toàn bộ, hầu như không còn.
Ngay sau đó, trước người họ hoa lên một bóng người, con khôi lỗi Đồng Nhân kia đã tới bên cạnh, lập tức một quyền đập tới người bọn hắn.
Hàn Lập vốn luôn lưu ý phòng bị bên ngoài, cho nên lúc Đồng Nhân xuất hiện ở trước người cũng không hề hoảng loạn, chỉ giơ hai tay lên chắn trước mặt, nghên đón một quyền mãnh liệt của Đồng Nhân.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", hai cánh tay của hắn tê dại một hồi, cả người bị ép sát mặt đất trượt dài ra ngoài, ầm ầm va vào cửa đại điện.
Bên phía Lãnh Diễm lão tổ càng thêm chật vật, tựa hồ căn bản không có tính đến tình huống này, bị một quyền đột nhiên đập tới, ngã lăn lộn về sau, lưng bị đụng mạnh vào một mặt tường của đại điện, lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi ngồi dậy, gã mặc kệ vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hàn Lập, rồi lắc đầu.
Tình huống lần này dường như không giống với lần trước rồi?
Lúc này Hàn Lập không để ý tới việc trách móc gã, xông lên quát lớn: "Ngươi đi lấy nửa cuối công pháp, ta tới ngăn nó lại."
Dứt lời, thân hình hắn liền lóe lên, chủ động đón đầu khôi lỗi Đồng Nhân.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Hàn Lập, thời điểm khôi lỗi Cự Viên dẫn khôi lỗi Đồng Nhân đi ra, Lãnh Diễm lão tổ sẽ tiềm phục ở cửa vào hậu điện bên cạnh tấm bình phong kia, chờ hắn vào lấy nửa sau công pháp. Sau khi gây kinh động tới Đồng Nhân, Lãnh Diễm lão tổ sẽ chịu trách nhiệm đỡ một lần công kích của Đồng Nhân.
Đợi đến khi hắn thuận lợi mang công pháp ra ngoài, Lãnh Diễm lão tổ không vướng víu gì cả, sẽ lập tức rời khỏi đại điện là được.
Thế nhưng biến hóa bất thình lình đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của hắn, hiện tại hắn cũng chỉ có thể tự mình chống đỡ con khôi lỗi Kim Tiên này để Lãnh Diễm lão tổ tranh thủ thời gian lấy trộm công pháp.
Lãnh Diễm lão tổ chợt phun ra một búng máu, cũng không ẩn giấu khí tức, thân hình khẽ động, lướt thẳng về phía hậu diện.
Trong lòng gã cũng đang khổ sở, đúng là ngàn lần không thể lý giải được, căn bản không nghĩ ra tại sao linh trí của con khôi lỗi Kim Tiên này đột nhiên lại tăng vọt.
Đồng thời, gã cũng lo lắng Hàn Lập hiểu lầm, cho là tin tức mình nói trước đó là cố ý lừa gạt hắn, như vậy cho dù lấy được Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công gã cũng khó thoát chỉ trích của đối phương.
Đối với tâm tính của Hàn Lập trải qua nhiều lần giao tiếp như vậy, gã cũng hiểu được ít nhiều, đối với người phản bội hoặc gây thương tổn cho mình, tên này sẽ xuất thủ không có nửa điểm nhân từ.
"Lớn mật!"
Sau khi khôi lỗi Đồng Nhân phát giác hành động này, trực tiếp mở miệng quát lên một tiếng giận dữ, bỏ qua Hàn Lập đuổi tới phía gã.
Lãnh Diễm lão tổ khó khăn lắm mới chạy tới được trước tấm bình phong, bỗng nghe tiếng sấm nổ kinh hoàng ở đằng sau, nắm đấm to lớn của khôi lỗi Đồng Nhân được bao bọc một tầng bạch quang trên bề mặt đang giáng về phía hậu tâm của gã.
"Chuyên tâm lấy công pháp, khôi lỗi này giao cho ta..."
Gã đang định xoay người lại đón đỡ, chợt bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng Hàn Lập, liền hạ quyết tâm, không hề để ý tới nắm đấm phía sau lưng nữa mà kiên trì phóng tới phía sau tấm bình phong.
Mắt Lãnh Diễm nhìn thấy nắm đấm khôi lỗi Đồng Nhân phát sau mà đến trước, thời điểm sắp nện vào sau lưng mình thì trên thân Hàn Lập đột nhiên hiện lên điện quang chằng chịt, Phong Lôi Sí sau lưng vỗ mạnh, chợt chắn phía sau gã.
Chỉ thấy chân mày Hàn Lập nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm trọng, hai tay đan chéo nhau, đồng thời đẩy về phía trước.
Một luồng quang ảnh màu xanh mờ mờ từ lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành hai quang chưởng màu xanh như thực chất, vừa kịp chặn trước nắm đấm của khôi lỗi Đồng Nhân.
Một tiếng "ầm" vang lên rất lớn!
Một trận cương phong mãnh liệt lúc quyền chưởng giao nhau bùng phát ra, khí lưu hỗn loạn làm quần áo Hàn Lập bay phần phật, tuy nhiên thân hình của hắn vẫn sừng sững bất động nhưng hai cánh tay bị một một cỗ sức mạnh cực lớn ép tới làm cho co gập lại, hai chân ngập sâu vào trong lòng đất.
"Muốn chết"
Khôi lỗi Đồng Nhân phảng phất như kim cang lực sĩ, mắt trợn tròn, miệng quát to một tiếng. Một quyền khác bên trên ngưng kết ra quang mang hình ngôi sao trắng xoá lại một lần nữa đập xuống đầu của Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập cũng bốc lên nộ khí, miệng hét to, bắp thịt trên người nhất thời nổi lên cuồn cuộn, toàn thân đột nhiên mọc ra một lớp lông màu vàng kim cứng rắn, hai mắt lóe lên lam mang, hai cái răng năng lòi ra trên mép hơn phân nửa, thình lình hắn đã biến thành Sơn Nhạc Cự Viên cao hơn một trượng.
Hai tay hắn ép xuống phía dưới, đè quyền vừa nãy của khôi lỗi Đồng Nhân xuống, rồi lại tiếp tục vung ra một quyền quất về phía Đồng Nhân.
Hai nắm đấm to lớn ở giữa không trung ầm ầm va vào nhau, một mảnh bạch quang chói mắt từ giữa hai quyền toả ra chói lọi, phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền, nổi lên một trận khí lãng trùng kích mà mắt thường có thể thấy được, chấn động khiến cả toà đại điện lắc lưliên hồi.
Cánh tay Hàn Lập bị gập lại, lần thứ hai thân thể lại bị lún xuống hơn tấc, trong khi đó khôi lỗi Đồng Nhân lại không có nửa điểm bất thường.
So đấu sức mạnh, Hàn Lập vận dụng huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên đấu với khôi lỗi trước mặt này vậy mà như cũ, vẫn rơi vào thế hạ phong.
Hắn chau mày, rút hai chân ra khỏi mặt đất, thân hình nhảy lên, chủ động huy quyền đập tới khôi lỗi Đồng Nhân. Phía bên kia, Đồng Nhân cũng đang lao tới, không hề khoan nhượng, đồng dạng huy quyền đập về phía hắn.
Chỉ thấy toàn thân Hàn Lập được một tầng quang mô màu lam ngưng tụ như thật bao phủ, nơi ngực sáng lên từng điểm quang mang tinh thần chói mắt, khí thế quanh thân tăng vọt lên gấp đôi, trên đầu quyền bộc phát ra hào quang làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng không ngờ chính là khắp nơi quanh thân khôi lỗi Đồng Nhân cũng sáng lên quang điểm màu lam, tương ứng với vị trí huyền khiếu khi luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, số lượng còn nhiều hơn rất nhiều so với Hàn Lập, còn như tinh thần lực bao bọc quanh nắm đấm của nó thì cũng hùng hậu hơn so với của Hàn Lập mấy lần.
Lúc này đối quyền, dù hai quyền chưa chạm nhưng thắng bại đã có thể đoán trước được rồi.
Nhưng khi tinh huy ở trên nắm đấm hai bên vừa giao nhau, phát ra trận trận âm thanh va chạm cũng là lúc thân ảnh Hàn Lập đột nhiên mờ đi, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Đồng Nhân nhằm vị trí chính giữa sống lưng của nó đập một quyền.
Chỉ nghe một tiếng "bùm" như tiếng trống vỗ vang lên, Huyền Khiếu phía sau lưng khôi lỗi Đồng Nhân tuôn ra đại lượng tinh huy kịch liệt va chạm với tinh thần lực trên nắm đấm của Hàn Lập, dường như là bốc cháy, toát ra một mảng lớn quang diễm màu lam chói loà.
Dưới lực tác động của cú đánh này, cùng với đà lao do bản thân Đồng Nhân hua quyền khiến cho thân thể nó không tự chủ được, lảo đảo về phía trước, rồi ngã xuống.
Nắm đấm to lớn của nó cũng theo đó trượt qua, đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang lên rung trời.
Toàn bộ đại điện cũng vì đó rung lên kịch liệt, mặt đất tuôn ra đầy bạch quang, bụi trên nóc nhà rào rào rơi xuống, dưới sàn nhà nứt ra một kẽ hở dài hơn mười trượng, sâu không thấy đáy.
Hàn Lập thấy cảnh như vậy, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.
Mới vừa rồi nếu không phải đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn nghịch chuyển Chân Luân trong cơ thể, tăng tốc thời gian di chuyển của mình, đi trước một bước mà tránh được nắm đấm của khôi lỗi Đồng Nhân thì chỉ sợ lúc này hắn đã trọng thương, thậm chí một cánh tay cũng đã không còn nữa.
Tuy nhiên, điều khiến hắn càng thêm để ý là con khôi lỗi Đồng Nhân này lại có thể sử dụng tinh thần lực, quanh thân dường như cũng mở ra Huyền Khiếu, uy lực sử dụng còn hơn mình.
Chẳng lẽ nó cũng tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công?
"Hàn đạo hữu, ta đã lấy được công pháp, chạy mau..." Lúc Hàn Lập còn đang kinh dị, chợt nghe có người hô từ phía hậu điện.
Ngay sau đó, thân ảnh Lãnh Diễm lão tổ liền từ sau phía tấm bình phong thoáng hiện lên, tay giơ cao một phiến đá màu xám xanh, mặt trên mơ hồ có thể nhìn thấy chằng chịt những chữ nhỏ cổ triện, không cần phải nói cũng biết, chính là nửa sau công pháp.
Trong lòng Hàn Lập hơi động, rồi gật đầu, hai người gần như cùng một lúc lắc mình một cái, liền đi tới cửa đại điện.
Hắn giơ bàn tay lên, đang định mở cánh cửa màu tím vàng thì chính lúc này toàn bộ đại điện lại đột nhiên rung động kịch liệt. Tất cả phù văn khắc sâu trên cửa đột nhiên như sống lại, từng chữ như những con giun uốn éo, liên kết lại với nhau.
Cùng lúc đó, một tầng màn sáng màu tím vàng từ cửa sổ trên nóc điện và trên mặt đất bắt đầu lan tràn ra, đem trọn toà đại điện bao phủ lại.
"Nguy rồi... " Lãnh Diễm lão tổ hoảng sợ hô lên.
Lúc này Hàn Lập đã khôi phục hình người, mặt trầm như nước, đánh ra một chưởng, ép về phía tiếp giáp giữa hai cánh cửa.
Đồng thời, năm quả lôi cầu màu bạc quẩn quanh điện quang từ trong lòng bàn tay hắn rơi vào màn sáng màu tím vàng.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ "ầm ầm"!
Quang mang trên màn sáng màu tím vàng bao phủ toàn bộ đại điện đồng thời sáng ngời, bề mặt hiện ra rậm rạp chằng chịt phù văn cổ triện, bắn ra từng luồng điện mang như lôi xà, trực tiếp đem lôi cầu do Hàn Lập thả ra đánh tan.
Điện mang màu tím vàng tuôn trào ra, đem toàn bộ tia điện màu bạc đang tán loạn kia thôn phệ. Hàn Lập chỉ cảm thấy quanh thân tê dại, nhịn không được phải hít vào một hơi.
"Lấy trộm công pháp, tội không thể tha." Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
Khôi lỗi Đồng Nhân chẳng biết từ lúc nào đã lại đứng dậy, đứng ở trong một góc điện, lạnh lùng nhìn về phía hai người.
Hai mắt của nó đột nhiên lóe lên quang mang, giống như được bịt kín bởi một tầng sương trắng, trở nên đục ngầu không rõ, hào quang màu vàng sẫm cũng từ từ làm cho thân thể mờ dần, từ Huyền Khiếu tuôn ra tinh quang mãnh liệt, khiến cho toàn bộ thân hình trở nên sáng chói, thông thấu.
Kèm theo biến hóa này, khí tức trên người nó tản mát ra cũng tăng vụt lên, đạt tới Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong, cũng chỉ cách trung kỳ một đoạn ngắn.
"Hàn đạo hữu, ta cũng không có lấp liếm, lần trước lúc lấy trộm công pháp chắn chắn không có những tình huống như thế này." Lãnh Diễm lão tổ thoáng nhìn thần sắc Hàn Lập, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ta tin tưởng ngươi." Hàn Lập lời ít mà ý nhiều, đáp.
"Ngươi..." Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời lại có chút nghẹn lời.
"Tầng cấm chế bên ngoài đại điện nơi này so với bên trong này quả là một trời một vực, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?" Hàn Lập vừa nhìn chằm chằm biến hoá của khôi lỗi Đồng Nhân, vừa nói.
Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Tòa đại điện này thiết kế kiến tạo, căn bản không phải vì phòng ngừa người ngoài tiến vào, mà là để bảo đảm người tiến vào tuyệt đối không ra được. Nơi này và phía trước cung điện kia giống nhau, cũng đều là cạm bẫy. Chẳng lẽ... bộ Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công này là mồi nhử."