Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 275: Trộm đạo đại giới
Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Thời gian trôi qua, từng đoàn Thời Gian Đạo Văn trên bảo luân dần ảm đạm, quang mang chớp động trên quang bích óng ánh dần giảm đi, cảnh vật hiện ra cũng dần ổn định lại.
Điều làm cho Hàn Lập vui vẻ chính là, theo Tinh Bích ổn định lại, phía trên cũng mơ hồ truyền ra một ít thanh âm đứt quãng, căn bản nghe không rõ ràng.
Trong thời gian này, tăng nhân tai to lại tiếp tục giảng giải, trong miệng đồng dạng bay ra một ít phù văn ngũ sắc, hóa thành lưu quang ngũ sắc xoay nhanh bay lên không, khi thì hóa thành các loại hoa cỏ cây cối hình thù kỳ quái, khi thì hóa thành một ít mãnh thú dị hình Hàn Lập chưa bao giờ thấy qua, tóm lại dị tượng liên tục, đủ các loại.
Những việc này dẫn tới năm quái nhân đứng quanh bệ đá thỉnh thoảng đứng dậy hỏi các vấn đề nan giải, cuối cùng được tăng nhân giải thích mấy lời, liền bừng tỉnh đại ngộ mà ngồi xuống.
Đối với việc này, tuy nội tâm Hàn Lập ngứa ngáy khó chịu, nhưng cũng đành phải trấn định lại. Nguyên bản lúc đầu hắn lo lắng khi thấy Đạo Văn trên Chân Luân ảm đạm, ngược lại hiện tại sự lo lắng giảm xuống vài phần, thậm chí còn muốn những Đạo Văn kia ảm đạm nhanh chút.
Qua mấy hơi thở sau, cảnh vật trên Tinh Bích cuối cùng triệt để ổn định lại, không còn lập loè nữa.
Tinh Bích truyền ra thanh âm lớn hơn vài phần, tuy rằng còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng đã có thể nhận ra một ít từ ngữ rồi.
Thân ảnh khẽ nhoáng lên, Hàn Lập có chút gấp gáp không dằn lòng được liền phi thân đến cách Tinh Bích chưa đầy một xích, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm pháp quyết rót Tiên Linh Lực trong cơ thể vào hai lỗ tai, thúc giục một môn thần thông lắng nghe mà trước kia ngẫu nhiên học qua, chăm chú lắng nghe.
Có thần thông gia trì, thanh âm truyền ra từ Tinh Bích trở nên rõ ràng hơn.
Thanh âm hùng hậu ôn hòa, linh hoạt kỳ ảo vô cùng, làm cho người ta cảm giác mênh mông, trang nghiêm, ngôn ngữ sử dụng là một loại dị thường lạ lẫm.
Hàn Lập lắng nghe một lát, con mắt đột nhiên nổi lên từng trận dị sắc.
Ngôn ngữ này tuy rằng hắn không hiểu, nhưng thanh âm này lọt vào tai làm cho hắn cảm giác vô cùng huyền diệu, tâm thần rung động, làm cho hắn cảm giác dường như lĩnh ngộ được gì đó.
Chẳng qua đến tột cùng là cái gì hắn lại không thể nào biết được.
Dù vậy, trên mặt hắn vẫn hiện ra thần sắc đại hỉ, như nghe thấy diệu âm đại đạo, yên lặng đọc thuộc lòng nó.
Kết quả sau khi nghe xong một câu, trên thân Hàn Lập Kim Quang, Thanh Quang, Ngân Quang, tất cả sắc quang mang thay nhau hiện lên, các loại thần thông trong cơ thể hắn bị kích phát, tự động vận chuyển lên.
Một màn này khiến tinh thần Hàn Lập chấn động, càng nghe thêm chăm chú.
Chỉ nghe bảy câu, hắn mặc dù có cảm giác như lọt vào sương mù, không hiểu, nhưng mặt lộ vẻ si mê giống như những quái nhân trên Tinh Bích kia.
Lúc này, trên thân Hàn Lập tất cả sắc quang mang càng ngày càng sáng, từng đạo ngân sắc điện hồ hiển hiện ra, một hư ảnh Lôi Bằng ở trong đó cũng hiện ra.
Ánh sáng màu xanh hiện lên, ông ông xoay tròn, một hư ảnh cự cầm màu xanh xuất hiện.
Kim Quang Thiểm nhấp nháy, một đầu Kim sắc Cự Viên hai tay đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào thét.
Từng hư ảnh Chân Linh tiếp nối hiện ra, trong nháy mắt toàn bộ hư ảnh Chân Linh mà Hàn Lập tu luyện đều hiển hiện, xoay quanh thân thể hắn.
Mặt khác công pháp cũng giống như vậy.
Trong cơ thể hắn Tiên Linh Lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, hơn nữa dần dần to lớn, thế không thể đỡ.
Ngay lúc tăng nhân tai to nói đến câu thứ tám, một sự tình cổ quái xảy ra mà Hàn Lập nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng được.
Hắn cảm thấy thân hình run lên, tiếp theo toàn thân xương cốt tứ chi truyền đến cảm giác tê dại, mà bộ vị Đan Điền bỗng nhiên trở nên nóng dị thường, loại cảm giác này làm cho hắn cảm giác ấm áp thoải mái nói không ra lời.
Nhưng sau một khắc, "Phanh" một tiếng từ trong cơ thể truyền ra.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng không kịp phản ứng thì.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh "
Liên tục bảy âm thanh bạo liệt từ trong cơ thể truyền ra.
Sau một khắc, tám quang điểm trên người hắn hiện ra, cùng hoà lẫn với mười hai quang điểm nguyên bản.
Hắn rõ ràng một hơi mở ra tám cái Tiên khiếu!
Tiếp theo, hắn cảm thấy Tiên Linh Lực ở giữa thiên địa giống như nghìn dòng chảy về biển lớn, chảy về trung tâm tạo thành một dòng suối Linh khí cực đại. Trong đan điền Tiên Linh Lực cũng theo đó nhanh chóng tăng lên!
Hàn Lập bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy tình huống trên người lập tức đại hỉ, liếc nhìn Chân Ngôn Bảo Luân trên không trung.
Chẳng qua là phía trên Bảo Luân, một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn, lúc này đây đã có hơn phân nửa biến mất.
Hắn thở nhẹ một hơi, nếu như đã đến tình cảnh như thế này rồi, còn một chút thời gian nữa hắn tự nhiên không cam lòng buông tha, lúc này tiếp tục Ngưng Thần lắng nghe tiếp câu thứ chín.
Dù sao mới nghe xong tám câu liền có thể đả thông tám cái Tiên khiếu, loại tốc độ tu luyện này làm cho hắn có cảm giác như nằm mơ.
Không biết, nếu như nghe được câu thứ chín, thậm chí câu thứ mười, có sự tình đặc biệt gì phát sinh không?
Mới nghĩ đến đây, nội tâm Hàn Lập lửa nóng thêm vài phần.
Kết quả lại không có may mắn như lúc trước.
Câu thứ chín vừa mới nghe được một nửa, Hàn Lập đã cảm thấy trong cơ thể Tiên khiếu bắt đầu rục rịch. Nhưng tăng nhân tai to mập mạp chợt ngừng lại không nói nữa, trong miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về hướng Hàn Lập.
Năm người chung quanh cũng nhao nhao nhìn về hướng Hàn Lập. Thụ nhân áo vàng bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt giận dữ, trong miệng rống giận, mặc dù sử dụng loại ngôn ngữ như tăng nhân vừa rồi, bất quá không cho Hàn Lập chút nào cảm giác huyền diệu.
Bốn người còn lại nhìn nhau, tuy thần thái khác nhau không có mở miệng, nhưng thoạt nhìn đều thấy đang mất hứng.
"Không tốt... Bị phát hiện rồi!"
Hàn Lập trong lòng căng thẳng, không chờ hắn kịp phản ứng, bờ môi tăng nhân tai to bỗng nhiên mấp máy, cũng không biết nói gì đó.
Phanh!
Tinh Bích lập tức bạo liệt chia năm xẻ bảy ra, trong khoảnh khắc biến thành vô số tinh quang tứ tán, nhanh chóng phiêu tán biến mất.
Nguyên bản vết nứt không gian vỡ ra cũng theo đó "Ô...ô...n...g" một tiếng, lập tức bắt đầu khép kín lại.
Chân Ngôn Bảo Luân đang lơ lửng giữa không trung Kim Quang chợt hiện, Thời Gian Đạo Văn còn lại phát ra liên tiếp thanh âm vỡ vụn, một hơi tất cả đều ảm đạm, sau đó lóe lên biến mất.
XOẸT!
Hàn Lập thân thể chấn động, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong cơ thể Tiên Linh Lực loạn thành một bầy, kinh mạch các nơi điên cuồng tán loạn, gần như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Hắn hoảng hốt, phất tay lấy ra một bình thuốc màu trắng, bên trong chứa các hạt đan dược màu trắng, tất cả đều rót vào miệng, nuốt liên tục, sau đó lập tức nhắm mắt luyện hóa dược lực.
Từng tiếng trầm đục từ trong cơ thể hắn không ngừng truyền ra, trên người tất cả sắc quang mang chợt hiện, va chạm xung đột lẫn nhau.
Một hồi ánh sáng màu xanh chế trụ quang mang khác, một hồi lại là Kim Quang áp chế ánh sáng màu xanh, sau đó lực lượng Ngân sắc Lôi Quang xuất hiện, đột nhiên sáng rõ.
Sắc mặt Hàn Lập từng đợt xanh trắng luân chuyển, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bất quá theo thời gian dần trôi qua, trên người hắn tất cả sắc quang mang dần ảm đạm, sắc mặt cũng dần khôi phục bình thường.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng khí tức đã ổn định lại.
Hắn cảm thấy may mắn, thật may lúc trước hắn phản ứng nhanh, kịp thời ăn vào đan dược rồi củng cố kinh mạch, nếu không lúc này chỉ sợ đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, cảm thụ tám cái Tiên khiếu mới mở ra trên người, trong nội tâm lần nữa vui vẻ.
Lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng quả thực là một thiên đại cơ duyên, chỉ là xuyên qua quang bích lắng nghe tăng nhân tai to diễn giải, thế nhưng mở ra được tám cái Tiên khiếu.
Tiên khiếu thứ chín tuy rằng không triệt để mở ra, nhưng cũng đã buông lỏng, chỉ cần tiêu phí một ít thời gian, tất nhiên có thể phá tan.
Lúc trước khổ tu mười năm, bởi vì đại bộ phận tâm tư đặt ở việc cô đọng Thời Gian Đạo Văn nên không thể đả thông Tiên khiếu mới, lần này cơ hồ trong nháy mắt liền mở ra tám cái!
Bởi vì nguyên nhân không phải thông qua tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Công, có lẽ có quan hệ với một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân, lần này đả thông Tiên khiếu, cũng không có gia tăng thêm Thời Gian Đạo Văn nào.
Tu vi có thể tinh tiến trên diện rộng tuy đáng mừng, bất quá để cho Hàn Lập hưng phấn nhất chính là tám câu nửa lời diễn giải của tăng nhân tai to kia.
Hắn lúc này cẩn thận phân tích, càng cảm thấy tám câu nửa lời nói này cao thâm mạt trắc, vô cùng huyền diệu, tựa hồ là khẩu quyết công pháp nào đó.
"Tăng nhân này chỉ nói mấy câu như vậy, liền khiến một gã tu sĩ Chân Tiên Cảnh trực tiếp đả thông Tiên khiếu, chẳng lẽ... Người nọ là một gã Đạo Tổ?"
Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, trong miệng thì thào lẩm bẩm, nhưng tiếp theo sắc mặt chợt động, nhớ ra cái gì đó.
Trên người hắn Kim Quang lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng hiện ra.
Phía trên một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn, lúc này toàn bộ ở ảm đạm, không còn chút nào Linh Động huyền diệu như trước.
"Lần này cũng coi như họa phúc tương y, vì nghe lén những chân ngôn kia, những Đạo Văn trên Chân Luân này hôm nay toàn bộ ảm đạm rồi." Hàn Lập khẽ thở dài, lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, nhắm lại hai mắt.
Ba ngày ba đêm sau.
Hắn mở to mắt, trong cơ thể thương thế đã khôi phục, Chỉ là...
Hàn Lập nhìn về phía Chân Ngôn Bảo Luân, phía trên một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn vẫn một mảnh u ám, không có chút dấu hiệu khôi phục.
"Tại sao lại như vậy?" Trong lòng của hắn bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng, chẳng lẽ tăng nhân tai to kia thoáng nhìn cái làm tổn thương căn cơ Thời Gian Đạo Văn trên Bảo Luân.
Hắn nghĩ đến đây, vội vàng thử thúc giục thần thông làm chậm tốc độ.
Nhưng mà Đạo Văn trên bảo luân không có chút phản ứng nào, chớ nói chi là phóng thích ra lĩnh vực gợn sóng Kim sắc.
Hàn Lập vẫn chưa từ bỏ ý định, lại thử thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, vẫn giống trước không cách nào thi triển, sắc mặt hắn không khỏi khó nhìn.
Chân Ngôn Hóa Luân Kinh là chủ tu công pháp của hắn bây giờ, nếu Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân bị tổn hại, môn công pháp này xem như phế đi rồi.
Hắn lắc đầu, trấn định tâm thần, nhắm mắt vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, cảm ứng Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân.
Sau một lát, Hàn Lập bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Tuy rằng rất yếu ớt, bất quá hắn vẫn có thể cảm ứng được một chút Thời Gian Chi Lực trên Thời Gian Đạo Văn có liên hệ với tinh thần của mình, không có triệt để gián đoạn.
Hắn thầm hô một hơi, nếu như liên hệ vẫn còn, Thời Gian Đạo Văn trên Bảo luân có lẽ còn có khả năng khôi phục.
Hàn Lập tâm bình lặng, tiếp tục vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, thử khôi phục Thời Gian Đạo Văn, đồng thời tĩnh tâm tìm hiểu tám câu nửa lời chân ngôn khẩu quyết đã nghe trộm.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Thời gian trôi qua, từng đoàn Thời Gian Đạo Văn trên bảo luân dần ảm đạm, quang mang chớp động trên quang bích óng ánh dần giảm đi, cảnh vật hiện ra cũng dần ổn định lại.
Điều làm cho Hàn Lập vui vẻ chính là, theo Tinh Bích ổn định lại, phía trên cũng mơ hồ truyền ra một ít thanh âm đứt quãng, căn bản nghe không rõ ràng.
Trong thời gian này, tăng nhân tai to lại tiếp tục giảng giải, trong miệng đồng dạng bay ra một ít phù văn ngũ sắc, hóa thành lưu quang ngũ sắc xoay nhanh bay lên không, khi thì hóa thành các loại hoa cỏ cây cối hình thù kỳ quái, khi thì hóa thành một ít mãnh thú dị hình Hàn Lập chưa bao giờ thấy qua, tóm lại dị tượng liên tục, đủ các loại.
Những việc này dẫn tới năm quái nhân đứng quanh bệ đá thỉnh thoảng đứng dậy hỏi các vấn đề nan giải, cuối cùng được tăng nhân giải thích mấy lời, liền bừng tỉnh đại ngộ mà ngồi xuống.
Đối với việc này, tuy nội tâm Hàn Lập ngứa ngáy khó chịu, nhưng cũng đành phải trấn định lại. Nguyên bản lúc đầu hắn lo lắng khi thấy Đạo Văn trên Chân Luân ảm đạm, ngược lại hiện tại sự lo lắng giảm xuống vài phần, thậm chí còn muốn những Đạo Văn kia ảm đạm nhanh chút.
Qua mấy hơi thở sau, cảnh vật trên Tinh Bích cuối cùng triệt để ổn định lại, không còn lập loè nữa.
Tinh Bích truyền ra thanh âm lớn hơn vài phần, tuy rằng còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng đã có thể nhận ra một ít từ ngữ rồi.
Thân ảnh khẽ nhoáng lên, Hàn Lập có chút gấp gáp không dằn lòng được liền phi thân đến cách Tinh Bích chưa đầy một xích, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm pháp quyết rót Tiên Linh Lực trong cơ thể vào hai lỗ tai, thúc giục một môn thần thông lắng nghe mà trước kia ngẫu nhiên học qua, chăm chú lắng nghe.
Có thần thông gia trì, thanh âm truyền ra từ Tinh Bích trở nên rõ ràng hơn.
Thanh âm hùng hậu ôn hòa, linh hoạt kỳ ảo vô cùng, làm cho người ta cảm giác mênh mông, trang nghiêm, ngôn ngữ sử dụng là một loại dị thường lạ lẫm.
Hàn Lập lắng nghe một lát, con mắt đột nhiên nổi lên từng trận dị sắc.
Ngôn ngữ này tuy rằng hắn không hiểu, nhưng thanh âm này lọt vào tai làm cho hắn cảm giác vô cùng huyền diệu, tâm thần rung động, làm cho hắn cảm giác dường như lĩnh ngộ được gì đó.
Chẳng qua đến tột cùng là cái gì hắn lại không thể nào biết được.
Dù vậy, trên mặt hắn vẫn hiện ra thần sắc đại hỉ, như nghe thấy diệu âm đại đạo, yên lặng đọc thuộc lòng nó.
Kết quả sau khi nghe xong một câu, trên thân Hàn Lập Kim Quang, Thanh Quang, Ngân Quang, tất cả sắc quang mang thay nhau hiện lên, các loại thần thông trong cơ thể hắn bị kích phát, tự động vận chuyển lên.
Một màn này khiến tinh thần Hàn Lập chấn động, càng nghe thêm chăm chú.
Chỉ nghe bảy câu, hắn mặc dù có cảm giác như lọt vào sương mù, không hiểu, nhưng mặt lộ vẻ si mê giống như những quái nhân trên Tinh Bích kia.
Lúc này, trên thân Hàn Lập tất cả sắc quang mang càng ngày càng sáng, từng đạo ngân sắc điện hồ hiển hiện ra, một hư ảnh Lôi Bằng ở trong đó cũng hiện ra.
Ánh sáng màu xanh hiện lên, ông ông xoay tròn, một hư ảnh cự cầm màu xanh xuất hiện.
Kim Quang Thiểm nhấp nháy, một đầu Kim sắc Cự Viên hai tay đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào thét.
Từng hư ảnh Chân Linh tiếp nối hiện ra, trong nháy mắt toàn bộ hư ảnh Chân Linh mà Hàn Lập tu luyện đều hiển hiện, xoay quanh thân thể hắn.
Mặt khác công pháp cũng giống như vậy.
Trong cơ thể hắn Tiên Linh Lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, hơn nữa dần dần to lớn, thế không thể đỡ.
Ngay lúc tăng nhân tai to nói đến câu thứ tám, một sự tình cổ quái xảy ra mà Hàn Lập nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng được.
Hắn cảm thấy thân hình run lên, tiếp theo toàn thân xương cốt tứ chi truyền đến cảm giác tê dại, mà bộ vị Đan Điền bỗng nhiên trở nên nóng dị thường, loại cảm giác này làm cho hắn cảm giác ấm áp thoải mái nói không ra lời.
Nhưng sau một khắc, "Phanh" một tiếng từ trong cơ thể truyền ra.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng không kịp phản ứng thì.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh "
Liên tục bảy âm thanh bạo liệt từ trong cơ thể truyền ra.
Sau một khắc, tám quang điểm trên người hắn hiện ra, cùng hoà lẫn với mười hai quang điểm nguyên bản.
Hắn rõ ràng một hơi mở ra tám cái Tiên khiếu!
Tiếp theo, hắn cảm thấy Tiên Linh Lực ở giữa thiên địa giống như nghìn dòng chảy về biển lớn, chảy về trung tâm tạo thành một dòng suối Linh khí cực đại. Trong đan điền Tiên Linh Lực cũng theo đó nhanh chóng tăng lên!
Hàn Lập bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy tình huống trên người lập tức đại hỉ, liếc nhìn Chân Ngôn Bảo Luân trên không trung.
Chẳng qua là phía trên Bảo Luân, một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn, lúc này đây đã có hơn phân nửa biến mất.
Hắn thở nhẹ một hơi, nếu như đã đến tình cảnh như thế này rồi, còn một chút thời gian nữa hắn tự nhiên không cam lòng buông tha, lúc này tiếp tục Ngưng Thần lắng nghe tiếp câu thứ chín.
Dù sao mới nghe xong tám câu liền có thể đả thông tám cái Tiên khiếu, loại tốc độ tu luyện này làm cho hắn có cảm giác như nằm mơ.
Không biết, nếu như nghe được câu thứ chín, thậm chí câu thứ mười, có sự tình đặc biệt gì phát sinh không?
Mới nghĩ đến đây, nội tâm Hàn Lập lửa nóng thêm vài phần.
Kết quả lại không có may mắn như lúc trước.
Câu thứ chín vừa mới nghe được một nửa, Hàn Lập đã cảm thấy trong cơ thể Tiên khiếu bắt đầu rục rịch. Nhưng tăng nhân tai to mập mạp chợt ngừng lại không nói nữa, trong miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về hướng Hàn Lập.
Năm người chung quanh cũng nhao nhao nhìn về hướng Hàn Lập. Thụ nhân áo vàng bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt giận dữ, trong miệng rống giận, mặc dù sử dụng loại ngôn ngữ như tăng nhân vừa rồi, bất quá không cho Hàn Lập chút nào cảm giác huyền diệu.
Bốn người còn lại nhìn nhau, tuy thần thái khác nhau không có mở miệng, nhưng thoạt nhìn đều thấy đang mất hứng.
"Không tốt... Bị phát hiện rồi!"
Hàn Lập trong lòng căng thẳng, không chờ hắn kịp phản ứng, bờ môi tăng nhân tai to bỗng nhiên mấp máy, cũng không biết nói gì đó.
Phanh!
Tinh Bích lập tức bạo liệt chia năm xẻ bảy ra, trong khoảnh khắc biến thành vô số tinh quang tứ tán, nhanh chóng phiêu tán biến mất.
Nguyên bản vết nứt không gian vỡ ra cũng theo đó "Ô...ô...n...g" một tiếng, lập tức bắt đầu khép kín lại.
Chân Ngôn Bảo Luân đang lơ lửng giữa không trung Kim Quang chợt hiện, Thời Gian Đạo Văn còn lại phát ra liên tiếp thanh âm vỡ vụn, một hơi tất cả đều ảm đạm, sau đó lóe lên biến mất.
XOẸT!
Hàn Lập thân thể chấn động, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong cơ thể Tiên Linh Lực loạn thành một bầy, kinh mạch các nơi điên cuồng tán loạn, gần như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Hắn hoảng hốt, phất tay lấy ra một bình thuốc màu trắng, bên trong chứa các hạt đan dược màu trắng, tất cả đều rót vào miệng, nuốt liên tục, sau đó lập tức nhắm mắt luyện hóa dược lực.
Từng tiếng trầm đục từ trong cơ thể hắn không ngừng truyền ra, trên người tất cả sắc quang mang chợt hiện, va chạm xung đột lẫn nhau.
Một hồi ánh sáng màu xanh chế trụ quang mang khác, một hồi lại là Kim Quang áp chế ánh sáng màu xanh, sau đó lực lượng Ngân sắc Lôi Quang xuất hiện, đột nhiên sáng rõ.
Sắc mặt Hàn Lập từng đợt xanh trắng luân chuyển, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bất quá theo thời gian dần trôi qua, trên người hắn tất cả sắc quang mang dần ảm đạm, sắc mặt cũng dần khôi phục bình thường.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng khí tức đã ổn định lại.
Hắn cảm thấy may mắn, thật may lúc trước hắn phản ứng nhanh, kịp thời ăn vào đan dược rồi củng cố kinh mạch, nếu không lúc này chỉ sợ đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, cảm thụ tám cái Tiên khiếu mới mở ra trên người, trong nội tâm lần nữa vui vẻ.
Lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng quả thực là một thiên đại cơ duyên, chỉ là xuyên qua quang bích lắng nghe tăng nhân tai to diễn giải, thế nhưng mở ra được tám cái Tiên khiếu.
Tiên khiếu thứ chín tuy rằng không triệt để mở ra, nhưng cũng đã buông lỏng, chỉ cần tiêu phí một ít thời gian, tất nhiên có thể phá tan.
Lúc trước khổ tu mười năm, bởi vì đại bộ phận tâm tư đặt ở việc cô đọng Thời Gian Đạo Văn nên không thể đả thông Tiên khiếu mới, lần này cơ hồ trong nháy mắt liền mở ra tám cái!
Bởi vì nguyên nhân không phải thông qua tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Công, có lẽ có quan hệ với một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân, lần này đả thông Tiên khiếu, cũng không có gia tăng thêm Thời Gian Đạo Văn nào.
Tu vi có thể tinh tiến trên diện rộng tuy đáng mừng, bất quá để cho Hàn Lập hưng phấn nhất chính là tám câu nửa lời diễn giải của tăng nhân tai to kia.
Hắn lúc này cẩn thận phân tích, càng cảm thấy tám câu nửa lời nói này cao thâm mạt trắc, vô cùng huyền diệu, tựa hồ là khẩu quyết công pháp nào đó.
"Tăng nhân này chỉ nói mấy câu như vậy, liền khiến một gã tu sĩ Chân Tiên Cảnh trực tiếp đả thông Tiên khiếu, chẳng lẽ... Người nọ là một gã Đạo Tổ?"
Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, trong miệng thì thào lẩm bẩm, nhưng tiếp theo sắc mặt chợt động, nhớ ra cái gì đó.
Trên người hắn Kim Quang lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng hiện ra.
Phía trên một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn, lúc này toàn bộ ở ảm đạm, không còn chút nào Linh Động huyền diệu như trước.
"Lần này cũng coi như họa phúc tương y, vì nghe lén những chân ngôn kia, những Đạo Văn trên Chân Luân này hôm nay toàn bộ ảm đạm rồi." Hàn Lập khẽ thở dài, lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, nhắm lại hai mắt.
Ba ngày ba đêm sau.
Hắn mở to mắt, trong cơ thể thương thế đã khôi phục, Chỉ là...
Hàn Lập nhìn về phía Chân Ngôn Bảo Luân, phía trên một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn vẫn một mảnh u ám, không có chút dấu hiệu khôi phục.
"Tại sao lại như vậy?" Trong lòng của hắn bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng, chẳng lẽ tăng nhân tai to kia thoáng nhìn cái làm tổn thương căn cơ Thời Gian Đạo Văn trên Bảo Luân.
Hắn nghĩ đến đây, vội vàng thử thúc giục thần thông làm chậm tốc độ.
Nhưng mà Đạo Văn trên bảo luân không có chút phản ứng nào, chớ nói chi là phóng thích ra lĩnh vực gợn sóng Kim sắc.
Hàn Lập vẫn chưa từ bỏ ý định, lại thử thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, vẫn giống trước không cách nào thi triển, sắc mặt hắn không khỏi khó nhìn.
Chân Ngôn Hóa Luân Kinh là chủ tu công pháp của hắn bây giờ, nếu Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân bị tổn hại, môn công pháp này xem như phế đi rồi.
Hắn lắc đầu, trấn định tâm thần, nhắm mắt vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, cảm ứng Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân.
Sau một lát, Hàn Lập bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Tuy rằng rất yếu ớt, bất quá hắn vẫn có thể cảm ứng được một chút Thời Gian Chi Lực trên Thời Gian Đạo Văn có liên hệ với tinh thần của mình, không có triệt để gián đoạn.
Hắn thầm hô một hơi, nếu như liên hệ vẫn còn, Thời Gian Đạo Văn trên Bảo luân có lẽ còn có khả năng khôi phục.
Hàn Lập tâm bình lặng, tiếp tục vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, thử khôi phục Thời Gian Đạo Văn, đồng thời tĩnh tâm tìm hiểu tám câu nửa lời chân ngôn khẩu quyết đã nghe trộm.