Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 260: Luyện kiếm
Dịch giả: Mr. Củ Cà Rốt, Sweeti3
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía trước. Khối Lang Tiển Vân Thạch trong lòng bàn tay liền bị một đạo Tiên Linh Lực cuốn xuống, chậm rãi bay vào trong ngân sắc hỏa diễm.
Ngân sắc hỏa diễm bùng lên vài cái, rồi quấn lấy khối đá trắng lớn chừng quả đấm, chậm rãi thiêu đốt.
Nhưng mà theo thời gian từng điểm nhỏ giọt trôi qua, khối đá trắng vẫn thủy chung giữ nguyên trạng thái ban đầu, không có một chút biến hóa nào.
Hàn Lập không đổi sắc mặt, hai tay kết pháp quyết, miệng khẽ vang tiếng ngâm tụng.
Chỉ thấy xung quanh hỏa đường đá đen bỗng nhiên có từng vòng ánh sáng đỏ bùng lên. Từng cái phù văn tạo hình cổ xưa lập tức hiện ra, nhảy nhót lên xuống không ngừng.
Trong hỏa đường, ngân sắc hỏa diễm sau khi phù văn sáng lên lập tức bùng cháy. Bên ngoài ánh sáng trắng xuất hiện thêm một tầng sáng màu đỏ. Tuy sức lửa không có biến hóa rõ rệt, nhưng trong ngọn lửa như có thêm một loại chấn động kỳ dị.
Ngay khi có thêm chấn động này, Lang Tiển Vân Thạch rốt cuộc đã xuất hiện một tia biến hóa.
Từng tiếng "Xì xì" phát ra. Rốt cuộc khối đá trong ngân quang diễm đã dần dần nóng chảy thành một đoàn chất lỏng màu ngà sữa giống như sáp, khoan thai trôi nổi trong ngọn lửa.
Mùi đàn hương nồng đậm đến cực điểm lập tức tràn đầy khắp gian mật thất.
Hàn Lập thấy vậy, bàn tay đang đưa ra lập tức bị thu mạnh lại. Lang Tiển Vân Thạch, lúc này đã hoàn toàn nóng chảy thành chất lỏng, lập tức bị cuốn theo Tiên Linh Lực của hắn, bay ra ngoài hỏa diễm.
Hàn Lập đưa tay còn lại ra, trong lòng bàn tay đã sớm có một cái thạch bình màu đen phủ đầy những dòng chữ màu lửa đỏ. Lang Tiển thạch dịch liền được rót vào trong đó.
Sau khi thạch dịch màu ngà sữa chảy vào trong miệng binh, trên thân thạch bình lập tức có một vòng phù văn sáng lên. Toàn bộ thân bình như một khối sắt nung đỏ, nóng bỏng vô cùng.
Hàn Lập quơ tay, dùng một quầng sáng xanh đậy kín miệng bình, rồi đặt ở một bên trên bàn đá.
Rồi sau đó, bàn tay hắn lại khẽ huy động. Một khối Hộc Văn Tinh Kim liền lơ lửng bay tới, rơi vào trên hỏa đường.
Lúc này, hắn không kết pháp quyết thúc giục pháp trận trên hỏa đường, mà quay người đi vào trong huyệt động, khoanh chân ngồi xuống trên một bệ đá cao gần nửa xích, để mặc kệ Tinh Viêm Hỏa Điểu dùng ngân quang diễm tự hành dung luyện khối tinh kim này.
Dưới hỏa diễm thiêu đốt cuồn cuộn, những dòng chữ hình cánh hoa phủ bên ngoài Hộc Văn Tinh Kim sáng lên hào quang màu vàng ròng, nổi bật trong ngân sắc hỏa diễm, nhưng từ đầu tới cuối có vẻ không hề muốn nóng chảy ra.
Hàn Lập khẽ liếc qua, rồi liền nhắm mắt tiến hành điều tức, không nhìn đến.
Bảy ngày bảy đêm sau.
Bên trong hỏa đường, ngân sắc hỏa diễm như trước vẫn hừng hực thiêu đốt. Tinh kim nhìn như không thể phá vỡ đã triệt để chuyển thành màu đỏ thẫm, tựa như một khối băng cứng đang bắt đầu tan, phía trên đã có từng giọt nhỏ dịch thể màu vàng kim rơi xuống.
Ở phía dưới, đã bày sẵn một cái thạch bình khác, lớn gấp đôi so với thạch bình lúc trước, đón lấy từng giọt dung dịch thể vàng kim đang từ từ chảy xuống.
Lại qua trọn vẹn một ngày, khối Hộc Văn Tinh Kim cuối cùng đã triệt để nóng chảy.
Hàn Lập mở mắt, đi ra phía trước, thu lại thạch bình màu đen, rồi sau đó lại cách không lấy thêm một khối Hộc Văn Tinh Kim đưa vào trong hỏa đường...
Ba tháng sau.
Trong sơn động, Hàn Lập đứng ở bên cạnh hỏa đường, lông mày cau lại, vẻ mặt như đang chuyên chú tra xét. Một tay hắn cầm quyển sách da thú, tay kia thì múa may qua lại trong hư không.
Trên bệ đá cạnh hắn có mấy nghìn trang giấy màu vàng chất đống một cách lộn xộn. Trên mỗi trang giấy, đều có những nét phác hoạ ngổn ngang lộn xộn của những đạo phù văn vặn vẹo, thập phần cổ quái.
Với những trang giấy càng bị lấp ở dưới, phù văn được phác họa bên trong lại càng là to thô, càng là lộn xộn. Mà với những trang càng là gần lên phía trên, phù văn trong đấy lại càng là tinh tế, càng là khéo léo.
Trong bốn trang giấy đặt ở trên cùng, đường văn bên trong đã rất là tỉ mỉ, thoạt nhìn giống như bốn đóa hoa lớn hình tròn, cực kỳ tinh xảo.
Ở góc trái trên cùng của bệ đá là một chỗ để trống, không bị giấy tờ chồng chất. Hơn mười cái bình cổ ngỗng có kích thước, chất liệu khác nhau được đặt ở đấy, bên trong là tất cả linh dịch cần thiết để luyện kiếm.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, Hàn Lập ngoài việc luyện chế các loại linh dịch, phần lớn thời gian đều dùng để nghiên cứu Dung Kim luyện kiếm thuật ghi chép trong sách da thú. Hắn cũng thử luyện tập trên trang giấy, thôi diễn những phù văn pháp trận được ghi chép trong sách.
Cho dù đã thôi diễn mấy nghìn lần, hắn đối với phù văn do chính mình hiện nay có thể vẽ ra, vẫn là không hài lòng lắm. Có cảm giác bản thân hắn ở lĩnh vực phục chế phù văn này vẫn còn kém một chút ý tứ, cho nên hắn vẫn một mực chần chừ chưa ra tay luyện chế.
Sau một lát, chỉ nghe "Đùng" một tiếng.
Hàn Lập khép sách lại, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như đang trầm tư, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải chụm lại, khẽ di di tại bên người, tựa như đang luyện tập họa phù trong hư không.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên như có linh quang trong đầu (*đầu óc thông suốt, nảy ra ý tưởng), hai mắt chợt mở ra, quay người lại bước nhanh tới cạnh hỏa đường.
Chỉ thấy hắn chụm tay lại, trên bàn tay ánh sáng vàng kim rực lên, tầng tầng kim phiến nổi lên bao trùm lấy hai ngón tay.
Hắn cúi người, nửa đứng nửa ngồi tại bên cạnh hỏa đường, hai ngón tay chọc xuống một cái, trực tiếp cắm thẳng vào trên mặt đá ở bên trái hỏa đường.
Lúc này, hắn nhắm mắt ngưng thần, thu hết tạp niệm, cảm thụ lấy linh ý ẩn chứa trong phù văn, Tiên Linh Lực chảy xuôi ra đầu ngón tay, bắt đầu khắc họa trên mặt đá.
Mới đầu, ngón tay của hắn tốc độ di chuyển cực kỳ chậm, sau nửa ngày mới di động được hơn một tấc. Nhưng càng về sau, tốc độ liền dần dần tăng nhanh, đến cuối cùng thoăn thoắt, tựa như nước chảy mây trôi, cuối cùng đã khắc xong một cái phù văn hoàn thiện.
Phù văn này hình dạng hoàn toàn tương tự với đồ án vẽ trong một tờ trong bốn tờ giấy kia, chỉ là được phóng đại gấp mấy lần, một mực kéo dài từ trên bệ đá xuống phía dưới, có hơn phân nửa là chạm khắc trên mặt đất.
Sau khi khắc xong bức trận đồ thứ nhất, Hàn Lập ngừng nghỉ một lát, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, đi vào phía bên phải hỏa đường, tiếp tục ngưng thần khắc họa...
Sau nửa ngày, Hàn Lập đứng lên, từ từ mở mắt ra, trận đồ đã khắc xong ở cả bốn mặt hỏa đường, tuy mỗi chỗ mỗi khác nhưng lại có kết cấu tương hỗ lẫn nhau, tổng thể hòa thành một khối, linh khí dạt dào.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hai tay vung lên phía trước chà sát vào nhau. Tinh Viêm Hỏa Điểu lóe lên, bắn ra từ cơ thể hắn rồi lao vào trong hỏa đường tạo thành một ngân sắc hỏa diễm bốc cháy hừng hực.
Ngân sắc hỏa diễm bừng lên, nhiệt độ trong huyệt động cũng tăng vọt nóng bỏng.
Hai tay Hàn Lập vung lên, từng đạo thanh quang bắn ra xoay tròn trên không trung. Thanh quang tắt đi, lộ ra bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xếp hàng chỉnh tề trước mặt hắn, mỗi thanh kiếm phát ra thanh quang lập lòe và tạo ra những thanh âm rung rung.
"Đi!"
Hàn Lập khẽ quát, ống tay áo phất mạnh một cái.
Toàn bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức phóng tới, nhao nhao chui vào trong hỏa đường.
Một tiếng rít gào sắc lẹm truyền tới từ trong ngân sắc hỏa diễm, ngọn lửa bốc lên hừng hực phủ kín bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Hàn Lập ngồi xuống khoanh chân, hai tay kết thành một pháp ấn cổ quái, miệng tụng niệm chú ngữ.
Tiếng tụng niệm vang lên không ngừng, pháp trận khắc bốn phía xung quang hỏa đường phát ra những âm thanh "ong ong" cộng hưởng. Bốn cột ánh sáng vàng hoành tráng từ trên bắn xuống, giao nhau đúng chỗ hỏa đường tạo thành một màn sáng vàng kim ôm lấy cả Tinh Viêm Hỏa Điểu và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Sau một lát, Hàn Lập mở hai tay ra, rồi đưa tay thẳng về phía trước một phát.
Những tiếng nắp bình bật ra đồng loạt vang lên, linh dịch từ trong hơn chục cái bình cổ ngỗng bắn phụt ra, lao vào màn sáng vàng kim.
Nhìn xuyên qua màn sáng vàng kim, Hàn Lập có thể thấy rõ ràng: Dung dịch Hộc Văn Kim Tinh tự động chia tách ra, bao phủ từng chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mỗi chuôi kiếm đều bị nó phủ kín.
Tiếp đó, các loại linh dịch khác cũng chia thành bảy mươi hai phần rồi từ từ thấm vào dung dịch Hộc Văn Kim Tinh ở từng chuôi kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập liền nhắm mắt lại, buông lỏng thần thức rồi tập trung toàn bộ tinh thần vào bên trong màn sáng vàng kim.
Màn sáng vàng kim khẽ run lên, hào quang tỏa ra rực rỡ, chuyển thành màu ngũ sắc.
Cùng lúc đó, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng bắt đầu phát ra hào quang đủ màu bảy sắc cầu vồng tràn ngập khắp nơi.
Một lúc sau, Hàn Lập mở mắt, há miệng phun ra một đạo Anh hỏa lao tới phía trên màn sáng ngũ sắc. Không gặp trở ngại nào, Anh hỏa lập tức dung nhập với ngân sắc hỏa diễm thành một thể.
"Phừng!"
Hai đạo hỏa diễm dung hợp lập tức phừng lên, hóa thành quang trụ hỏa diễm bao phủ toàn bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra!
Hơn chục thanh phi kiếm dường như không chịu nổi sức nóng của hỏa diễm dung hợp nên đang giãy giụa điên cuồng, kiếm khí bắn ra xung quanh như muốn cắt nát không gian tứ phía.
Hàn Lập thấy vậy liền huy động thần thức hùng hậu đẩy tới, tạo mối liên hệ chặt chẽ với từng chuôi phi kiếm và trấn áp bọn chúng.
"Không tưởng tượng được vẫn còn một đám Kiếm nguyên cứng đầu không chịu dung hợp hoàn toàn, ẩn núp thật sâu bên trong..."
Hàn Lập cất tiếng thở dài, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Rất may giờ đây phát hiện ra đám Kiếm nguyên này, nếu trong lúc giao chiến với người khác mà mất quyền khống chế Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong chốc lát thì có thể dẫn tới kết quả không thể cứu chữa.
Bên trong ngọn lửa, những loại linh dịch phủ bên ngoài Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chưa kịp dung nhập vào Kiếm nguyên, lúc này tràn hết ra ngoài rồi bắn tung tóe ra.
Nhưng Linh lực đã chuyển hóa cũng không bị hư hao, bị phi kiếm hấp thu trở lại.
Hàn Lập thấy vậy cũng không dám lơ là chút nào, vừa canh chừng sự dung hợp của Anh hỏa và ngân sắc hỏa diễm, vừa coi bảy mươi hai thanh phi kiếm đang bị nung. Bên trên phi kiếm lúc này, ánh sáng bảy sắc cầu vồng cũng dần ảm đạm rồi mờ hẳn đi...
Bảy bảy bốn chín ngày trọn vẹn trôi qua.
Trong màn sáng vàng kim chỗ hỏa đường, bảy mươi hai chuôi phi kiếm trắng muốt như ngọc, thông thấu như băng, nhìn như là trong suốt.
So với trước kia, mỗi chuôi kiếm dài thêm chừng hơn tấc, lưỡi kiếm cũng to hơn trước khá nhiều.
Hàn Lập nhìn vẻ khác lạ của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bằng ánh mắt không cảm xúc, hay tay khẽ vung lên.
Trên bệ đá, một bình đá màu đen cuối cùng bật nắp, linh dịch màu ngà ngà ở trong bình từ từ phụt ra rồi bay vào bên trong màn sáng vàng kim, chia thành bảy mươi hai phần rồi nhỏ lên từng chuôi phi kiếm.
"Tí tách..."
Những tiếng động nhỏ như những giọt mưa xuân rơi rơi, như linh tuyền phi tiên*, như cây khô gặp tiết xuân.
*linh tuyền phi tiên: giọt nước suối linh thiêng vẩy ra như Bồ Tát Quan Âm vẩy nước Cam Lồ*
Toàn bộ đám phi kiếm rung rung, những linh văn trên thân kiếm sáng bừng lên phát ra kim quang chói lọi. Vô số sợi tơ màu vàng bắn ra, đan xen vào nhau giống như một cánh rừng lôi điện vô cùng rậm rạp, những tiếng nổ đì đùng phát ra không ngừng.
Nếu không có màn sáng vàng kim bao phủ thì e rằng đám lôi điện kia đã bắn ra ngoài, oanh tạc nát tan cả huyệt động này.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía trước. Khối Lang Tiển Vân Thạch trong lòng bàn tay liền bị một đạo Tiên Linh Lực cuốn xuống, chậm rãi bay vào trong ngân sắc hỏa diễm.
Ngân sắc hỏa diễm bùng lên vài cái, rồi quấn lấy khối đá trắng lớn chừng quả đấm, chậm rãi thiêu đốt.
Nhưng mà theo thời gian từng điểm nhỏ giọt trôi qua, khối đá trắng vẫn thủy chung giữ nguyên trạng thái ban đầu, không có một chút biến hóa nào.
Hàn Lập không đổi sắc mặt, hai tay kết pháp quyết, miệng khẽ vang tiếng ngâm tụng.
Chỉ thấy xung quanh hỏa đường đá đen bỗng nhiên có từng vòng ánh sáng đỏ bùng lên. Từng cái phù văn tạo hình cổ xưa lập tức hiện ra, nhảy nhót lên xuống không ngừng.
Trong hỏa đường, ngân sắc hỏa diễm sau khi phù văn sáng lên lập tức bùng cháy. Bên ngoài ánh sáng trắng xuất hiện thêm một tầng sáng màu đỏ. Tuy sức lửa không có biến hóa rõ rệt, nhưng trong ngọn lửa như có thêm một loại chấn động kỳ dị.
Ngay khi có thêm chấn động này, Lang Tiển Vân Thạch rốt cuộc đã xuất hiện một tia biến hóa.
Từng tiếng "Xì xì" phát ra. Rốt cuộc khối đá trong ngân quang diễm đã dần dần nóng chảy thành một đoàn chất lỏng màu ngà sữa giống như sáp, khoan thai trôi nổi trong ngọn lửa.
Mùi đàn hương nồng đậm đến cực điểm lập tức tràn đầy khắp gian mật thất.
Hàn Lập thấy vậy, bàn tay đang đưa ra lập tức bị thu mạnh lại. Lang Tiển Vân Thạch, lúc này đã hoàn toàn nóng chảy thành chất lỏng, lập tức bị cuốn theo Tiên Linh Lực của hắn, bay ra ngoài hỏa diễm.
Hàn Lập đưa tay còn lại ra, trong lòng bàn tay đã sớm có một cái thạch bình màu đen phủ đầy những dòng chữ màu lửa đỏ. Lang Tiển thạch dịch liền được rót vào trong đó.
Sau khi thạch dịch màu ngà sữa chảy vào trong miệng binh, trên thân thạch bình lập tức có một vòng phù văn sáng lên. Toàn bộ thân bình như một khối sắt nung đỏ, nóng bỏng vô cùng.
Hàn Lập quơ tay, dùng một quầng sáng xanh đậy kín miệng bình, rồi đặt ở một bên trên bàn đá.
Rồi sau đó, bàn tay hắn lại khẽ huy động. Một khối Hộc Văn Tinh Kim liền lơ lửng bay tới, rơi vào trên hỏa đường.
Lúc này, hắn không kết pháp quyết thúc giục pháp trận trên hỏa đường, mà quay người đi vào trong huyệt động, khoanh chân ngồi xuống trên một bệ đá cao gần nửa xích, để mặc kệ Tinh Viêm Hỏa Điểu dùng ngân quang diễm tự hành dung luyện khối tinh kim này.
Dưới hỏa diễm thiêu đốt cuồn cuộn, những dòng chữ hình cánh hoa phủ bên ngoài Hộc Văn Tinh Kim sáng lên hào quang màu vàng ròng, nổi bật trong ngân sắc hỏa diễm, nhưng từ đầu tới cuối có vẻ không hề muốn nóng chảy ra.
Hàn Lập khẽ liếc qua, rồi liền nhắm mắt tiến hành điều tức, không nhìn đến.
Bảy ngày bảy đêm sau.
Bên trong hỏa đường, ngân sắc hỏa diễm như trước vẫn hừng hực thiêu đốt. Tinh kim nhìn như không thể phá vỡ đã triệt để chuyển thành màu đỏ thẫm, tựa như một khối băng cứng đang bắt đầu tan, phía trên đã có từng giọt nhỏ dịch thể màu vàng kim rơi xuống.
Ở phía dưới, đã bày sẵn một cái thạch bình khác, lớn gấp đôi so với thạch bình lúc trước, đón lấy từng giọt dung dịch thể vàng kim đang từ từ chảy xuống.
Lại qua trọn vẹn một ngày, khối Hộc Văn Tinh Kim cuối cùng đã triệt để nóng chảy.
Hàn Lập mở mắt, đi ra phía trước, thu lại thạch bình màu đen, rồi sau đó lại cách không lấy thêm một khối Hộc Văn Tinh Kim đưa vào trong hỏa đường...
Ba tháng sau.
Trong sơn động, Hàn Lập đứng ở bên cạnh hỏa đường, lông mày cau lại, vẻ mặt như đang chuyên chú tra xét. Một tay hắn cầm quyển sách da thú, tay kia thì múa may qua lại trong hư không.
Trên bệ đá cạnh hắn có mấy nghìn trang giấy màu vàng chất đống một cách lộn xộn. Trên mỗi trang giấy, đều có những nét phác hoạ ngổn ngang lộn xộn của những đạo phù văn vặn vẹo, thập phần cổ quái.
Với những trang giấy càng bị lấp ở dưới, phù văn được phác họa bên trong lại càng là to thô, càng là lộn xộn. Mà với những trang càng là gần lên phía trên, phù văn trong đấy lại càng là tinh tế, càng là khéo léo.
Trong bốn trang giấy đặt ở trên cùng, đường văn bên trong đã rất là tỉ mỉ, thoạt nhìn giống như bốn đóa hoa lớn hình tròn, cực kỳ tinh xảo.
Ở góc trái trên cùng của bệ đá là một chỗ để trống, không bị giấy tờ chồng chất. Hơn mười cái bình cổ ngỗng có kích thước, chất liệu khác nhau được đặt ở đấy, bên trong là tất cả linh dịch cần thiết để luyện kiếm.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, Hàn Lập ngoài việc luyện chế các loại linh dịch, phần lớn thời gian đều dùng để nghiên cứu Dung Kim luyện kiếm thuật ghi chép trong sách da thú. Hắn cũng thử luyện tập trên trang giấy, thôi diễn những phù văn pháp trận được ghi chép trong sách.
Cho dù đã thôi diễn mấy nghìn lần, hắn đối với phù văn do chính mình hiện nay có thể vẽ ra, vẫn là không hài lòng lắm. Có cảm giác bản thân hắn ở lĩnh vực phục chế phù văn này vẫn còn kém một chút ý tứ, cho nên hắn vẫn một mực chần chừ chưa ra tay luyện chế.
Sau một lát, chỉ nghe "Đùng" một tiếng.
Hàn Lập khép sách lại, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như đang trầm tư, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải chụm lại, khẽ di di tại bên người, tựa như đang luyện tập họa phù trong hư không.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên như có linh quang trong đầu (*đầu óc thông suốt, nảy ra ý tưởng), hai mắt chợt mở ra, quay người lại bước nhanh tới cạnh hỏa đường.
Chỉ thấy hắn chụm tay lại, trên bàn tay ánh sáng vàng kim rực lên, tầng tầng kim phiến nổi lên bao trùm lấy hai ngón tay.
Hắn cúi người, nửa đứng nửa ngồi tại bên cạnh hỏa đường, hai ngón tay chọc xuống một cái, trực tiếp cắm thẳng vào trên mặt đá ở bên trái hỏa đường.
Lúc này, hắn nhắm mắt ngưng thần, thu hết tạp niệm, cảm thụ lấy linh ý ẩn chứa trong phù văn, Tiên Linh Lực chảy xuôi ra đầu ngón tay, bắt đầu khắc họa trên mặt đá.
Mới đầu, ngón tay của hắn tốc độ di chuyển cực kỳ chậm, sau nửa ngày mới di động được hơn một tấc. Nhưng càng về sau, tốc độ liền dần dần tăng nhanh, đến cuối cùng thoăn thoắt, tựa như nước chảy mây trôi, cuối cùng đã khắc xong một cái phù văn hoàn thiện.
Phù văn này hình dạng hoàn toàn tương tự với đồ án vẽ trong một tờ trong bốn tờ giấy kia, chỉ là được phóng đại gấp mấy lần, một mực kéo dài từ trên bệ đá xuống phía dưới, có hơn phân nửa là chạm khắc trên mặt đất.
Sau khi khắc xong bức trận đồ thứ nhất, Hàn Lập ngừng nghỉ một lát, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, đi vào phía bên phải hỏa đường, tiếp tục ngưng thần khắc họa...
Sau nửa ngày, Hàn Lập đứng lên, từ từ mở mắt ra, trận đồ đã khắc xong ở cả bốn mặt hỏa đường, tuy mỗi chỗ mỗi khác nhưng lại có kết cấu tương hỗ lẫn nhau, tổng thể hòa thành một khối, linh khí dạt dào.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hai tay vung lên phía trước chà sát vào nhau. Tinh Viêm Hỏa Điểu lóe lên, bắn ra từ cơ thể hắn rồi lao vào trong hỏa đường tạo thành một ngân sắc hỏa diễm bốc cháy hừng hực.
Ngân sắc hỏa diễm bừng lên, nhiệt độ trong huyệt động cũng tăng vọt nóng bỏng.
Hai tay Hàn Lập vung lên, từng đạo thanh quang bắn ra xoay tròn trên không trung. Thanh quang tắt đi, lộ ra bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xếp hàng chỉnh tề trước mặt hắn, mỗi thanh kiếm phát ra thanh quang lập lòe và tạo ra những thanh âm rung rung.
"Đi!"
Hàn Lập khẽ quát, ống tay áo phất mạnh một cái.
Toàn bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức phóng tới, nhao nhao chui vào trong hỏa đường.
Một tiếng rít gào sắc lẹm truyền tới từ trong ngân sắc hỏa diễm, ngọn lửa bốc lên hừng hực phủ kín bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Hàn Lập ngồi xuống khoanh chân, hai tay kết thành một pháp ấn cổ quái, miệng tụng niệm chú ngữ.
Tiếng tụng niệm vang lên không ngừng, pháp trận khắc bốn phía xung quang hỏa đường phát ra những âm thanh "ong ong" cộng hưởng. Bốn cột ánh sáng vàng hoành tráng từ trên bắn xuống, giao nhau đúng chỗ hỏa đường tạo thành một màn sáng vàng kim ôm lấy cả Tinh Viêm Hỏa Điểu và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Sau một lát, Hàn Lập mở hai tay ra, rồi đưa tay thẳng về phía trước một phát.
Những tiếng nắp bình bật ra đồng loạt vang lên, linh dịch từ trong hơn chục cái bình cổ ngỗng bắn phụt ra, lao vào màn sáng vàng kim.
Nhìn xuyên qua màn sáng vàng kim, Hàn Lập có thể thấy rõ ràng: Dung dịch Hộc Văn Kim Tinh tự động chia tách ra, bao phủ từng chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mỗi chuôi kiếm đều bị nó phủ kín.
Tiếp đó, các loại linh dịch khác cũng chia thành bảy mươi hai phần rồi từ từ thấm vào dung dịch Hộc Văn Kim Tinh ở từng chuôi kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập liền nhắm mắt lại, buông lỏng thần thức rồi tập trung toàn bộ tinh thần vào bên trong màn sáng vàng kim.
Màn sáng vàng kim khẽ run lên, hào quang tỏa ra rực rỡ, chuyển thành màu ngũ sắc.
Cùng lúc đó, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng bắt đầu phát ra hào quang đủ màu bảy sắc cầu vồng tràn ngập khắp nơi.
Một lúc sau, Hàn Lập mở mắt, há miệng phun ra một đạo Anh hỏa lao tới phía trên màn sáng ngũ sắc. Không gặp trở ngại nào, Anh hỏa lập tức dung nhập với ngân sắc hỏa diễm thành một thể.
"Phừng!"
Hai đạo hỏa diễm dung hợp lập tức phừng lên, hóa thành quang trụ hỏa diễm bao phủ toàn bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra!
Hơn chục thanh phi kiếm dường như không chịu nổi sức nóng của hỏa diễm dung hợp nên đang giãy giụa điên cuồng, kiếm khí bắn ra xung quanh như muốn cắt nát không gian tứ phía.
Hàn Lập thấy vậy liền huy động thần thức hùng hậu đẩy tới, tạo mối liên hệ chặt chẽ với từng chuôi phi kiếm và trấn áp bọn chúng.
"Không tưởng tượng được vẫn còn một đám Kiếm nguyên cứng đầu không chịu dung hợp hoàn toàn, ẩn núp thật sâu bên trong..."
Hàn Lập cất tiếng thở dài, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Rất may giờ đây phát hiện ra đám Kiếm nguyên này, nếu trong lúc giao chiến với người khác mà mất quyền khống chế Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong chốc lát thì có thể dẫn tới kết quả không thể cứu chữa.
Bên trong ngọn lửa, những loại linh dịch phủ bên ngoài Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chưa kịp dung nhập vào Kiếm nguyên, lúc này tràn hết ra ngoài rồi bắn tung tóe ra.
Nhưng Linh lực đã chuyển hóa cũng không bị hư hao, bị phi kiếm hấp thu trở lại.
Hàn Lập thấy vậy cũng không dám lơ là chút nào, vừa canh chừng sự dung hợp của Anh hỏa và ngân sắc hỏa diễm, vừa coi bảy mươi hai thanh phi kiếm đang bị nung. Bên trên phi kiếm lúc này, ánh sáng bảy sắc cầu vồng cũng dần ảm đạm rồi mờ hẳn đi...
Bảy bảy bốn chín ngày trọn vẹn trôi qua.
Trong màn sáng vàng kim chỗ hỏa đường, bảy mươi hai chuôi phi kiếm trắng muốt như ngọc, thông thấu như băng, nhìn như là trong suốt.
So với trước kia, mỗi chuôi kiếm dài thêm chừng hơn tấc, lưỡi kiếm cũng to hơn trước khá nhiều.
Hàn Lập nhìn vẻ khác lạ của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bằng ánh mắt không cảm xúc, hay tay khẽ vung lên.
Trên bệ đá, một bình đá màu đen cuối cùng bật nắp, linh dịch màu ngà ngà ở trong bình từ từ phụt ra rồi bay vào bên trong màn sáng vàng kim, chia thành bảy mươi hai phần rồi nhỏ lên từng chuôi phi kiếm.
"Tí tách..."
Những tiếng động nhỏ như những giọt mưa xuân rơi rơi, như linh tuyền phi tiên*, như cây khô gặp tiết xuân.
*linh tuyền phi tiên: giọt nước suối linh thiêng vẩy ra như Bồ Tát Quan Âm vẩy nước Cam Lồ*
Toàn bộ đám phi kiếm rung rung, những linh văn trên thân kiếm sáng bừng lên phát ra kim quang chói lọi. Vô số sợi tơ màu vàng bắn ra, đan xen vào nhau giống như một cánh rừng lôi điện vô cùng rậm rạp, những tiếng nổ đì đùng phát ra không ngừng.
Nếu không có màn sáng vàng kim bao phủ thì e rằng đám lôi điện kia đã bắn ra ngoài, oanh tạc nát tan cả huyệt động này.