Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 25: Lục Nhai
Dịch giả: Tiểu Thanh Dương
Biên: nila32
"Ca ca!"
Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy Hàn Lập trở lại phi chu vội vàng ra đón, giọng nói có chút lo lắng.
Tuy rằng tận mắt chứng kiến "Thạch Đầu ca ca" nhẹ nhàng thủ thắng thế nhưng cô gái nhỏ này chưa từng thấy qua trận chiến với uy thế lớn như vậy cho nên không khỏi có chút lo sợ.
Hàn Lập cười khẽ rồi lắc nhẹ đầu, ý bảo không cần lo lắng sau đó tiện tay cất túi trữ vật đi.
Cự tháp màu vàng của lão già lưng còng không còn sự không chế chủ nhân dần dần trở nên ảm đạm, xoay tròn rơi xuống.
Cổ Vận Nguyệt vừa khẽ vung tay thu lấy kim tháp vừa nhìn Hàn Lập cách đó không xa. Thấy hắn không có ý định ngăn trở, nàng mới an tâm cất kim tháp vào trong túi trữ vật bên hông.
Pháp bảo này có uy năng không tầm thường, hơn nữa còn có thể vây khốn Pháp bảo của người khác. Có nó trong tay, về sau lâm trận đối địch nàng đã có thêm một đòn sát thủ, thực lực tăng nhiều. Chỉ là Phong Vân song sát dù sao cũng do Hàn Lập ra tay tiêu diệt, về tình về lý chiến toàn bộ lợi phẩm nên thuộc về hắn. Cũng may đối phương tựa hồ đồng ý hành vi của nàng.
"Vừa rồi nhờ có Hàn đạo hữu ra tay tương trợ. Tuy sớm đoán được đạo hữu không phải tu sĩ tầm thường nhưng quả thật thiếp thân vẫn đánh giá thấp thực lực của đạo hữu." Cổ Vận Nguyệt lấy lại bình tĩnh, tiến đến trước mặt Hàn Lập. Thần sắc thoạt nhìn không đổi nhưng sâu trong ánh mắt ẩn chứa một tia kính sợ không thể giấu diếm họ Hàn.
Tuy nàng có thể trả giá để chống lại đối thủ cùng giai là thanh niên mặt ngựa, nhưng chắc chắn không thể nhẹ nhàng diệt sát đối phương đến mức ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội trốn thoát, huống chi bên cạnh còn có một cao thủ hậu kỳ là lão già lưng còng.
"Hai kẻ đó đến lấy tánh mạng của Hàn mỗ, ta tự nhiên muốn sớm đưa tiễn bọn chúng lên đường." Hàn Lập mỉm cười rồi nói.
Dư Mộng Hàn đang đứng bên cạnh Cổ Vận Nguyệt, nghe vậy hé miệng nhoẻn cườim để lộ một chút phong tình thiếu nữ. Chỉ là ánh mắt của nàng nhìn về phía Hàn Lập bất giác mang theo một chút kính sợ, thần sắc mê ly phức tạp.
Trong suy nghĩ của nàng, sư tôn họ Cổ đã là Thần Tiên cao nhân thật sự. Ngay đến Bạch Thạch chân nhân mà phụ thân của nàng đối đãi một cách cung kính cũng không dám thở mạnh trước mặt sư tôn. Thế nhưng người tên Hàn Lập trước mắt lúc mới gặp gỡ chỉ là một thanh niên cao lớn đờ đẫn ngốc trệ, lúc này hiển lộ thực lực ngay đến sư tôn của nàng cũng phải ngước nhìn.
Hàn Lập trong tâm tưởng của Thất tiểu thư lúc này tựa như một màn sương trắng, tuy rằng đứng ở bên cạnh hắn nhưng cảm giác giống như ngăn cách một đường Tinh Hà.
"Vốn tưởng chỉ cần rời khỏi lãnh thổ Phong Quốc là có thể tránh được sự đuổi giết của Thiên Quỷ Tông, không nghĩ tới bọn chúng lại đến nhanh như vậy." Cổ Vận Nguyệt khẽ thở dài.
"Dù sao trước mắt nơi đây cũng là phạm vi thế lực của Thiên Quỷ Tông." Hàn Lập trả lời một cách lơ đãng, vẻ mặt không có bao nhiêu lo lắng.
"Cần phải tiến vào phạm vi thế lực của Lãnh Diễm Tông nhanh hơn nữa mới có thể thoát khỏi sự truy sát của Thiên Quỷ Tông." Cổ Vận Nguyệt nhẹ gật đầu, nhưng đột nhiên sắc mặt hơi chậm lại, nhìn về phía Hàn Lập trong ánh mắt hiện lên một tia quái dị.
Mặc dù chỉ là lóe lên tức thì, nhưng Hàn Lập nhận ra rất rõ.
Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn lại có vài phần phiền muộn. Trận chiến vừa rồi, hắn chỉ thúc giục chút ít Linh quang hộ thể mà thôi, nào ngờ pháp lực đã từ Nguyên Anh trung kỳ rớt xuống sơ kỳ.
Cổ Vận Nguyệt nhận ra sự thay đổi trong khí tức của hắn nên mới có biểu cảm như vậy. Họ Hàn tự nhiên sẽ không đi hao tâm tổn trí giải thích.
...
Trong một gian mật thất tĩnh mịch tại Thiên Quỷ Tông.
Bốn vách xung quanh cắm hơn mười bó đuốc thô to. Ánh lửa vàng rực rung rung khe khẽ, chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Chính giữa mật thất, trước bàn đá hình tròn, một lão già tóc bạc mặc trường bào đen tuyền, một tay để lên trên bàn đá, tay kia ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối.
Mũi lão tương đối cao, hốc mắt hãm sâu, đôi ngươi nhìn chằm chằm về phía trước. Khuôn mặt gầy gò chằng chịt nếp nhăn dưới ánh lửa chiếu rọi lộ vẻ âm tình bất định.
Ngay phía trước, trong hư Không lơ lửng một gương đồng bên trong là một mặt người, chính là lão già lưng còng, thành viên Phong Vân song sát may mắn sống sót.
Trong gương đồng, cái lưng vốn còng của lão ta càng thêm trĩu nặng, đầu cúi xuống đất, không dám ngửa lên nửa phần.
"Nói như vậy, hai người các ngươi chẳng những không thể mang hung thủ về mà còn tổn thất một thành viên?" Lão giả gầy còm ngừng nhịp gõ tay, mở miệng hỏi.
Tiếng nói khàn khàn dị thường, lộ ra mười phần thô lệ.
Thân thể lão giả lưng còng rõ ràng run lên, vội vàng đáp: "Khởi bẩm Tề sư bá, lần này không phải là đệ tử vô năng, thật sự là người nọ quá mức quỷ dị cường hãn. Hắn ban đầu tựa hồ cố ý ẩn tàng khí tức, thoạt nhìn cùng phàm nhân không khác bao nhiêu. Mà khi đột nhiên ra tay, thoáng cái liền biến thành Nguyên Anh trung kỳ, ta còn chưa nhìn rõ ràng động tác của hắn, mười hai chuôi Hàn Diễm Cốt Xoa đã bị hắn thu vào tầm tay, sau đó..."
Lão chưa kịp nói hết đã bị lão già họ Tề cắt đứt: "Tu vi của hắn thấp hơn nhưng lại dễ dàng đoạt lấy pháp bảo của ngươi?"
"Là... Đúng vậy. Không chỉ có như thế, thân thể của người này cũng cực kỳ mạnh mẽ Quỷ vật mà sư đệ nuôi dưỡng trong Bách Quỷ Đồ như con tò le bằng đất sét, bị thân thể hắn đụng phải lập tức hóa thành bột mịn. Đã vậy cả Phệ Cốt Âm Châm cũng bị đối phương hút lấy sau đó há miệng cắn nuốt đến vỡ nát." Lão già lưng còng khẽ run, lòng còn sợ hãi.
Gầy còm lão giả nghe vậy, ngón tay phục lại gõ lên đầu gối, tựa hồ lâm vào trong suy tư.
Lưng còng lão giả một mực không dám ngẩng đầu, nhưng thấy lão giả gầy còm cả buổi không có âm thanh vang lên, trong lòng sợ hãi càng lớn, nhịn không được ngã xuống đất, run giọng nói ra:
"Tề sư bá, những điều đệ tử vừa nói... đều là thật ạ, tuyệt không một chút phóng đại lừa gạt."
Lão già gầy còm vẫn giữ trầm mặc, một lúc lau sau mới ung dung nói ra: "Theo lời ngươi nói, người này hơn nửa là một lực tu cao giai cực kỳ hiếm thấy, hoàn toàn không phải là kẻ mà ngươi có thể đối phó. Mà thôi, việc này không cần ngươi quản nữa."
Dứt lời, lão già họ Tề không buồn nhìn đến lão giả lưng còng, ống tay áo tại trong hư không tùy ý phất một cái. Gương đồng trước mặt thu lại hình ảnh sẽ theo mặc dù tối sầm lại, biến mất không thấy gì nữa.
"Dám giết Hạo Nhi, ngươi là cao giai lực tu thì như thế nào? Lão phu vẫn muốn rút hồn luyện phách nhà ngươi để an ui vong hồn đứa cháu tội nghiệp của ta." Lão giả gầy còm bỗng nhiên ngồi thẳng người, mặt lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Sau nửa ngày sau đó, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên gương đồng, trong miệng một hồi vang lên ngâm tụng thanh âm, một tay bấm niệm pháp quyết hướng về phía gương đồng Hư Không chỉ một cái.
Chỉ thấy trên mặt kính bỗng nhiên như là nước hợn sóng, nhộn nhạo lên từng trận rung động, ngay sau đó liền lại hiển lộ ra một hình ảnh một người.
Trong đó là trung niên hán tử hình thể có chút cường tráng, bên trong cùng với không gian một mảnh núi rừng xanh tươi, một tay vuốt râu ngắn, cười mỉm mà hỏi thăm:
"Tề huynh, lần trước từ biệt, đã lâu không gặp, hôm nay đột nhiên truyền tin, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Lục Nhai lão đệ, hôm nay ta không hàn huyên khách sáo với ngươi mà thật sự là có việc muốn nhờ." Lão giả gầy còm sắc mặt ngưng trọng, thanh âm khàn khàn.
Hán tử cường tráng nhận ra đồng bạn không có ý tứ vui đùa bèn nghiêm túc trở lại, trịnh trọng hỏi: "Như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão già gầy còm thở dài, nói qua toàn bộ sự tình của Tề Minh Hạo và Phong Vân song sát.
"Quân khốn kiếp, dám sát hại hậu nhân của Tề huynh, quả thật đáng chết!" Hán tử cường tráng tên là Lục Nhai sau khi nghe xong hừ thấp một tiếng.
"Ta hôm nay vướng bận tông môn, tạm thời không thể xuất thân. Lục lão đệ ngươi ở gần Phong Quốc, cho nên hy vọng có thể thay ta ra tay tiêu diệt kẻ này." Lão giả gầy còm trầm giọng nói ra.
"Lực tu lấy thân thể tu luyện làm chính, có thể đơn giản nghiền ép bình thường tu sĩ nhưng rất khó tu luyện đột phá bình cảnh. Người này có thể tu đến cao giai, chỉ sợ cũng không phải thường nhân?" Lục Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.
"Theo lời môn hạ của ta, người này là ngoại môn trưởng lão Lãnh Diễm Tông mới chiêu nạp, trước mắt vẫn chưa chính thức nhập môn, vì vậy Lục lão đệ không nên để trong lòng quá. Chỉ cần thay ta giết chết người này, viên Nguyên Linh Đan kia xem như tạ lễ của ta." Gầy còm lão giả thật sâu nhìn thoáng qua Lục Nhai, trầm giọng nói ra.
Hán tử cường tráng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền che giấu, mở miệng nói ra: "Đã như thế, tính mạng kẻ này sẽ do ta thay mặt Tề huynh thu lấy rồi."
Lão già gầy còm chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt âm trầm: "Đúng rồi, ta tạm thời chưa muốn lấy mạng nha đầu họ Dư, có thể bắt sống mang về là tốt nhất."
Lục Nhai nghe vậy thoạt tiên sững sờ sau đó lẳng lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Biên: nila32
"Ca ca!"
Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy Hàn Lập trở lại phi chu vội vàng ra đón, giọng nói có chút lo lắng.
Tuy rằng tận mắt chứng kiến "Thạch Đầu ca ca" nhẹ nhàng thủ thắng thế nhưng cô gái nhỏ này chưa từng thấy qua trận chiến với uy thế lớn như vậy cho nên không khỏi có chút lo sợ.
Hàn Lập cười khẽ rồi lắc nhẹ đầu, ý bảo không cần lo lắng sau đó tiện tay cất túi trữ vật đi.
Cự tháp màu vàng của lão già lưng còng không còn sự không chế chủ nhân dần dần trở nên ảm đạm, xoay tròn rơi xuống.
Cổ Vận Nguyệt vừa khẽ vung tay thu lấy kim tháp vừa nhìn Hàn Lập cách đó không xa. Thấy hắn không có ý định ngăn trở, nàng mới an tâm cất kim tháp vào trong túi trữ vật bên hông.
Pháp bảo này có uy năng không tầm thường, hơn nữa còn có thể vây khốn Pháp bảo của người khác. Có nó trong tay, về sau lâm trận đối địch nàng đã có thêm một đòn sát thủ, thực lực tăng nhiều. Chỉ là Phong Vân song sát dù sao cũng do Hàn Lập ra tay tiêu diệt, về tình về lý chiến toàn bộ lợi phẩm nên thuộc về hắn. Cũng may đối phương tựa hồ đồng ý hành vi của nàng.
"Vừa rồi nhờ có Hàn đạo hữu ra tay tương trợ. Tuy sớm đoán được đạo hữu không phải tu sĩ tầm thường nhưng quả thật thiếp thân vẫn đánh giá thấp thực lực của đạo hữu." Cổ Vận Nguyệt lấy lại bình tĩnh, tiến đến trước mặt Hàn Lập. Thần sắc thoạt nhìn không đổi nhưng sâu trong ánh mắt ẩn chứa một tia kính sợ không thể giấu diếm họ Hàn.
Tuy nàng có thể trả giá để chống lại đối thủ cùng giai là thanh niên mặt ngựa, nhưng chắc chắn không thể nhẹ nhàng diệt sát đối phương đến mức ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội trốn thoát, huống chi bên cạnh còn có một cao thủ hậu kỳ là lão già lưng còng.
"Hai kẻ đó đến lấy tánh mạng của Hàn mỗ, ta tự nhiên muốn sớm đưa tiễn bọn chúng lên đường." Hàn Lập mỉm cười rồi nói.
Dư Mộng Hàn đang đứng bên cạnh Cổ Vận Nguyệt, nghe vậy hé miệng nhoẻn cườim để lộ một chút phong tình thiếu nữ. Chỉ là ánh mắt của nàng nhìn về phía Hàn Lập bất giác mang theo một chút kính sợ, thần sắc mê ly phức tạp.
Trong suy nghĩ của nàng, sư tôn họ Cổ đã là Thần Tiên cao nhân thật sự. Ngay đến Bạch Thạch chân nhân mà phụ thân của nàng đối đãi một cách cung kính cũng không dám thở mạnh trước mặt sư tôn. Thế nhưng người tên Hàn Lập trước mắt lúc mới gặp gỡ chỉ là một thanh niên cao lớn đờ đẫn ngốc trệ, lúc này hiển lộ thực lực ngay đến sư tôn của nàng cũng phải ngước nhìn.
Hàn Lập trong tâm tưởng của Thất tiểu thư lúc này tựa như một màn sương trắng, tuy rằng đứng ở bên cạnh hắn nhưng cảm giác giống như ngăn cách một đường Tinh Hà.
"Vốn tưởng chỉ cần rời khỏi lãnh thổ Phong Quốc là có thể tránh được sự đuổi giết của Thiên Quỷ Tông, không nghĩ tới bọn chúng lại đến nhanh như vậy." Cổ Vận Nguyệt khẽ thở dài.
"Dù sao trước mắt nơi đây cũng là phạm vi thế lực của Thiên Quỷ Tông." Hàn Lập trả lời một cách lơ đãng, vẻ mặt không có bao nhiêu lo lắng.
"Cần phải tiến vào phạm vi thế lực của Lãnh Diễm Tông nhanh hơn nữa mới có thể thoát khỏi sự truy sát của Thiên Quỷ Tông." Cổ Vận Nguyệt nhẹ gật đầu, nhưng đột nhiên sắc mặt hơi chậm lại, nhìn về phía Hàn Lập trong ánh mắt hiện lên một tia quái dị.
Mặc dù chỉ là lóe lên tức thì, nhưng Hàn Lập nhận ra rất rõ.
Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn lại có vài phần phiền muộn. Trận chiến vừa rồi, hắn chỉ thúc giục chút ít Linh quang hộ thể mà thôi, nào ngờ pháp lực đã từ Nguyên Anh trung kỳ rớt xuống sơ kỳ.
Cổ Vận Nguyệt nhận ra sự thay đổi trong khí tức của hắn nên mới có biểu cảm như vậy. Họ Hàn tự nhiên sẽ không đi hao tâm tổn trí giải thích.
...
Trong một gian mật thất tĩnh mịch tại Thiên Quỷ Tông.
Bốn vách xung quanh cắm hơn mười bó đuốc thô to. Ánh lửa vàng rực rung rung khe khẽ, chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Chính giữa mật thất, trước bàn đá hình tròn, một lão già tóc bạc mặc trường bào đen tuyền, một tay để lên trên bàn đá, tay kia ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối.
Mũi lão tương đối cao, hốc mắt hãm sâu, đôi ngươi nhìn chằm chằm về phía trước. Khuôn mặt gầy gò chằng chịt nếp nhăn dưới ánh lửa chiếu rọi lộ vẻ âm tình bất định.
Ngay phía trước, trong hư Không lơ lửng một gương đồng bên trong là một mặt người, chính là lão già lưng còng, thành viên Phong Vân song sát may mắn sống sót.
Trong gương đồng, cái lưng vốn còng của lão ta càng thêm trĩu nặng, đầu cúi xuống đất, không dám ngửa lên nửa phần.
"Nói như vậy, hai người các ngươi chẳng những không thể mang hung thủ về mà còn tổn thất một thành viên?" Lão giả gầy còm ngừng nhịp gõ tay, mở miệng hỏi.
Tiếng nói khàn khàn dị thường, lộ ra mười phần thô lệ.
Thân thể lão giả lưng còng rõ ràng run lên, vội vàng đáp: "Khởi bẩm Tề sư bá, lần này không phải là đệ tử vô năng, thật sự là người nọ quá mức quỷ dị cường hãn. Hắn ban đầu tựa hồ cố ý ẩn tàng khí tức, thoạt nhìn cùng phàm nhân không khác bao nhiêu. Mà khi đột nhiên ra tay, thoáng cái liền biến thành Nguyên Anh trung kỳ, ta còn chưa nhìn rõ ràng động tác của hắn, mười hai chuôi Hàn Diễm Cốt Xoa đã bị hắn thu vào tầm tay, sau đó..."
Lão chưa kịp nói hết đã bị lão già họ Tề cắt đứt: "Tu vi của hắn thấp hơn nhưng lại dễ dàng đoạt lấy pháp bảo của ngươi?"
"Là... Đúng vậy. Không chỉ có như thế, thân thể của người này cũng cực kỳ mạnh mẽ Quỷ vật mà sư đệ nuôi dưỡng trong Bách Quỷ Đồ như con tò le bằng đất sét, bị thân thể hắn đụng phải lập tức hóa thành bột mịn. Đã vậy cả Phệ Cốt Âm Châm cũng bị đối phương hút lấy sau đó há miệng cắn nuốt đến vỡ nát." Lão già lưng còng khẽ run, lòng còn sợ hãi.
Gầy còm lão giả nghe vậy, ngón tay phục lại gõ lên đầu gối, tựa hồ lâm vào trong suy tư.
Lưng còng lão giả một mực không dám ngẩng đầu, nhưng thấy lão giả gầy còm cả buổi không có âm thanh vang lên, trong lòng sợ hãi càng lớn, nhịn không được ngã xuống đất, run giọng nói ra:
"Tề sư bá, những điều đệ tử vừa nói... đều là thật ạ, tuyệt không một chút phóng đại lừa gạt."
Lão già gầy còm vẫn giữ trầm mặc, một lúc lau sau mới ung dung nói ra: "Theo lời ngươi nói, người này hơn nửa là một lực tu cao giai cực kỳ hiếm thấy, hoàn toàn không phải là kẻ mà ngươi có thể đối phó. Mà thôi, việc này không cần ngươi quản nữa."
Dứt lời, lão già họ Tề không buồn nhìn đến lão giả lưng còng, ống tay áo tại trong hư không tùy ý phất một cái. Gương đồng trước mặt thu lại hình ảnh sẽ theo mặc dù tối sầm lại, biến mất không thấy gì nữa.
"Dám giết Hạo Nhi, ngươi là cao giai lực tu thì như thế nào? Lão phu vẫn muốn rút hồn luyện phách nhà ngươi để an ui vong hồn đứa cháu tội nghiệp của ta." Lão giả gầy còm bỗng nhiên ngồi thẳng người, mặt lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Sau nửa ngày sau đó, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên gương đồng, trong miệng một hồi vang lên ngâm tụng thanh âm, một tay bấm niệm pháp quyết hướng về phía gương đồng Hư Không chỉ một cái.
Chỉ thấy trên mặt kính bỗng nhiên như là nước hợn sóng, nhộn nhạo lên từng trận rung động, ngay sau đó liền lại hiển lộ ra một hình ảnh một người.
Trong đó là trung niên hán tử hình thể có chút cường tráng, bên trong cùng với không gian một mảnh núi rừng xanh tươi, một tay vuốt râu ngắn, cười mỉm mà hỏi thăm:
"Tề huynh, lần trước từ biệt, đã lâu không gặp, hôm nay đột nhiên truyền tin, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Lục Nhai lão đệ, hôm nay ta không hàn huyên khách sáo với ngươi mà thật sự là có việc muốn nhờ." Lão giả gầy còm sắc mặt ngưng trọng, thanh âm khàn khàn.
Hán tử cường tráng nhận ra đồng bạn không có ý tứ vui đùa bèn nghiêm túc trở lại, trịnh trọng hỏi: "Như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão già gầy còm thở dài, nói qua toàn bộ sự tình của Tề Minh Hạo và Phong Vân song sát.
"Quân khốn kiếp, dám sát hại hậu nhân của Tề huynh, quả thật đáng chết!" Hán tử cường tráng tên là Lục Nhai sau khi nghe xong hừ thấp một tiếng.
"Ta hôm nay vướng bận tông môn, tạm thời không thể xuất thân. Lục lão đệ ngươi ở gần Phong Quốc, cho nên hy vọng có thể thay ta ra tay tiêu diệt kẻ này." Lão giả gầy còm trầm giọng nói ra.
"Lực tu lấy thân thể tu luyện làm chính, có thể đơn giản nghiền ép bình thường tu sĩ nhưng rất khó tu luyện đột phá bình cảnh. Người này có thể tu đến cao giai, chỉ sợ cũng không phải thường nhân?" Lục Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.
"Theo lời môn hạ của ta, người này là ngoại môn trưởng lão Lãnh Diễm Tông mới chiêu nạp, trước mắt vẫn chưa chính thức nhập môn, vì vậy Lục lão đệ không nên để trong lòng quá. Chỉ cần thay ta giết chết người này, viên Nguyên Linh Đan kia xem như tạ lễ của ta." Gầy còm lão giả thật sâu nhìn thoáng qua Lục Nhai, trầm giọng nói ra.
Hán tử cường tráng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền che giấu, mở miệng nói ra: "Đã như thế, tính mạng kẻ này sẽ do ta thay mặt Tề huynh thu lấy rồi."
Lão già gầy còm chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt âm trầm: "Đúng rồi, ta tạm thời chưa muốn lấy mạng nha đầu họ Dư, có thể bắt sống mang về là tốt nhất."
Lục Nhai nghe vậy thoạt tiên sững sờ sau đó lẳng lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.