Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 209: Thiên Phong Tụ Linh
Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Không cảm ứng được thần hồn của Hàn Lập, điện mang trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức tiêu hao thu lại, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không ngừng giãy giụa, như muốn từ bên trong phần mộ chui ra.
Ba đội tu sĩ đóng tại khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thấy thế thì biến sắc, lập tức đánh ra từng đạo pháp quyết, làm các phần mộ lập tức sáng lên quang mang màu xanh. Từng trận giam cầm lực phủ lên chúng mãnh liệt.
Dù vậy cũng không thể hoàn toàn trấn áp dị động của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Chúng vẫn kịch liệt giãy giụa.
"Sư huynh Diệp Phong, đây là chuyện gì vậy? Những thanh phi kiếm này tuy rằng cứ cách một thời gian thì lại quấy nhiễu, nhưng cũng chưa giờ không khó trấn áp như hôm nay." Một gã đại hán tóc tím mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc, hỏi gã bên cạnh.
Tên thanh niên da đen vóc dáng cao to ở bên cạnh không trả lời, đang ngồi trên mặt đất liền đứng dậy, đi đến gần mấy thanh phi kiếm, tay đánh ra pháp quyết, rồi vung lên cao.
Chỉ thấy mấy hòn đá màu đen lớn cỡ bàn tay bay vút lên, ở giữa không trung kéo lê thành từng đường cong mềm mại, không sai lệch mà rơi trúng trên mấy phần mộ kia.
Đây là những hòn đá hoa văn thô ráp, phản xạ lốm đốm hào quang đen nhánh, thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng trên thực tế được gọi là Trấn Kiếm Thạch, có thể trấn áp linh tính phi kiếm trong thời gian ngắn.
Theo từng hòn Trấn Kiếm Thạch rơi xuống, hào quang phía trên phần mộ càng thêm sáng ngời. Thanh thế trên mấy thanh phi kiếm còn lại kia đột nhiên thu nhỏ lại, điện mang trên thân kiếm cũng đều biến mất.
Trên thực tế, những phần mộ kia nhìn như bình thường, nhưng thực sự ẩn giấu huyền cơ. Chúng không chỉ bảo dưỡng phi kiếm, tức là khi rời khỏi chủ nhân vẫn tiếp tục được bảo dưỡng để không làm mất đi linh tính, đồng thời còn có khả năng giam cầm, bảo đảm phi kiếm sẽ không thoát khỏi nơi này.
Thấy tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều yên tĩnh lại, Diệp Phong không nói một lời mà ngồi trở lại chỗ cũ.
Đại hán tóc tím thấy vậy cũng chỉ im lặng, thở dài một tiếng.
Chẳng biết tại sao, một ngày mấy năm trước, Diệp Phong vốn đã trở thành đệ tử hạch tâm trong môn đột nhiên tính tình thay đổi lớn, trở nên trầm mặc. Tu vi của y vốn đột nhiên tăng mạnh cũng tựa hồ bị ảnh hưởng, làm cho trưởng lão Ma Tà cực kỳ bất mãn.
Trong lúc đại hán tóc tím đang âm thầm thở dài, một tên khác bên cạnh tới gần, mở miệng nói:
"Sư huynh, hôm nay chính là ngày cuối cùng làm nhiệm vụ canh gác khu mộ kiếm của chúng ta. Về sau sẽ không được như vậy nữa, vừa nhẹ nhõm, vừa không có nguy hiểm gì, mỗi tháng nhiệm vụ lại còn kiếm được điểm công trạng ổn định."
"Hắc hắc, tiểu tử ngươi lần trước không phải vẫn còn phàn nàn, nói nhiệm vụ này nhàm chán sao. Quả thực đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi..." Đại hán tóc tím cười hắc hắc, vui đùa cùng tên kia.
Cùng lúc đó ở lối vào phía xa, Hàn Lập tuy rằng chặt đứt liên hệ cùng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng vẫn không ngừng chú ý.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệp Phong đang chủ trì trận pháp trấn kiếm, nỗi băn khoăn trong lòng cũng lập tức cởi bỏ.
Lúc trước thời điểm hắn vừa tới dãy núi Chung Minh, khí tức Giải Đạo Nhân và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị người ngăn chặn cùng một lúc, cho nên hắn vẫn cho là hai thứ này tất nhiên là ở cùng một chỗ. Cho nên về sau khi hắn tìm được Giải Đạo Nhân lại không tìm thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, khiến cho hắn canh cánh trong lòng.
Nghĩ đến lúc đó Diệp Phong trùng hợp chấp hành nhiệm vụ bảo dưỡng ở nơi này. Khi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xảy ra dị trạng, mới cùng bị trận pháp cấm địa che đậy khí tức, khiến Hàn Lập đoán sai.
"Thời gian không sai biệt lắm, bây giờ bổn tọa nói một chút nhiệm vụ cho các vị." Ánh mắt Hùng Sơn đảo qua mọi người, mở miệng nói ra.
Một đám trưởng lão Chân Tiên cảnh nghe thế, vội vàng tập trung, lắng tai nghe.
Trưởng lão Ma Tà vốn chỉ đến đây để xem nhưng khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Hùng Sơn.
"Các ngươi hiện tại đã thấy tòa đại trận này, tên là Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận. Dùng trận này, bổn tọa có thể xóa đi toàn bộ ấn ký lưu lại của chủ nhân ban đầu trên hơn một ngàn thanh phi kiếm trong khu mộ kiếm này, chuyển hóa thành Kiếm Nguyên tinh thuần. Bổn tọa muốn dung hợp toàn bộ Kiếm Nguyên tinh thuần vào bên trong phi kiếm bổn mạng của ta." Hùng Sơn cao giọng nói ra.
Lời vừa nói ra, nội tâm của tất cả mọi người, kể cả trưởng lão Ma Tà đều chấn động.
Hàn Lập thầm líu lưỡi không thôi.
Nếu thật sự có thể hòa hợp phẩm chất kiếm nguyên cực tốt của phi kiếm làm một, hóa thành một thanh phi kiếm. Kiếm này hội tụ linh khí của vạn kim, sẽ có khả năng vượt qua chướng ngại linh bảo mà đạt đến cấp độ Hậu Thiên Tiên Khí, uy năng to lớn, không cách nào tưởng tượng.
"Chư vị hẳn cũng nhìn thấy, nơi đây trừ đài Tế Kiếm ở trung tâm, tổng cộng chia làm mười khu vực. Việc chư vị phải làm, chính là trấn giữ một vị trí trong đó, chịu trách nhiệm điều khiển phi kiếm khu vực đó, phụ trợ bổn tọa xóa đi lạc ấn phi kiếm, đồng thời thôn phệ Kiếm Nguyên." Hùng Sơn tiếp tục nói.
Mọi người lắng nghe, ánh mắt đều nhìn về bốn phía thảo nguyên, tựa hồ cũng tính toán chọn lấy một khu vực nào đó.
Hàn Lập một mặt quan sát như mọi người, nhưng trong lòng đang suy nghĩ lời nói của Hùng Sơn, muốn tìm một ít manh mối hữu dụng.
Các phần mộ trong khu mộ kiếm này thoạt nhìn phân bố lộn xộn, như là tùy ý kiến tạo, nhưng thực tế có kết cấu rõ ràng, phân bố có trật tự. Như là các phi kiếm có kiếm ý tương đồng đều an bài tại cùng một khu vực, mà những phi kiếm có kiếm ý trái ngược sẽ bị phân chia ở hai khu vực khác nhau.
Tại trung tâm mỗi khu vực đều dựng một cột đá màu đen to lớn thẳng đứng, cao hơn ba trượng. Chính là cột trụ trận của mỗi khu vực. Phía trên cột đá đều khảm hơn mười miếng Tiên Nguyên Thạch, cỡ hạt long nhãn.
Chưa nói cái khác, chỉ cần thủ bút này cũng đủ để làm cho tất cả trưởng lão Chân Tiên cảnh ở đây rung động không dứt.
"Hùng đạo hữu, theo ta nghĩ vì sao ngươi không sớm xóa lạc ấn của chủ nhân cũ trên phi kiếm đi. Như vậy chẳng phải là càng thêm thuận tiện hơn sao?" Ma Tà đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ngươi biết cái gì! Sau khi phi kiếm bị xóa đi ấn ký, linh tính sẽ mất đi hơn phân nửa, mà theo thời gian sẽ tiếp tục mất đi. Cho nên chỉ vào đúng thời điểm chính thức tế luyện xóa đi, mới có thể giữ được linh tính và uy năng nguyên bản của chúng." Hùng Sơn hừ một tiếng, tức giận nói.
"Ha ha, thì ra là thế, thụ giáo!" Ma Tà lơ đễnh cười ha ha một tiếng, gật đầu nói.
Hùng Sơn không nói gì, cổ tay xoay một cái, lập tức hiện ra một thanh phi kiếm ánh vàng rực rỡ.
Kiếm này dài hơn ba thước, bề rộng chừng hai tấc, toàn thân màu vàng kim, kiếm ý tràn trề, có một cỗ bễ nghễ thiên hạ, khí thế sắc bén kinh người không thể chống cự. Ở vị trí đốc kiếm còn đúc một hình một con thú cổ dữ tợn đang há to miệng, hai mắt sáng hào quang, thoạt nhìn giống như vật còn sống.
Mọi người chung quanh nhìn kiếm này một lần đã vội dời ánh mắt đi chỗ khác, cảm thấy thanh kiếm quá sắc bén, quả thực làm hai mắt đau nhức.
"Không hổ là bổn mạng phi kiếm của Hùng đạo hữu, trải qua mấy năm rèn luyện chuẩn bị, càng là xưa không bằng nay! Kiếm này một khi luyện thành hoàn toàn, chỉ cần lại bế quan tìm hiểu mấy trăm năm, tin tưởng sẽ vượt qua cánh cửa bình cảnh, thành tựu Kim Tiên cũng là ở trong tầm tay rồi." Nhãn tình Ma Tà sáng lên, tán thán nói.
"Vậy nhờ cát ngôn của Ma đạo hữu!"
Hùng Sơn tế ra bổn mạng phi kiếm, toàn thân phát ra khí thế càng mạnh hơn lúc trước, thét một tiếng dài. Cả người và kiếm phi lên, nhanh như điện, lên xuống mấy cái đã tới đài Tế Kiếm ở trung tâm thảo nguyên.
Cả đài Tế Kiếm rộng ba mươi sáu trượng, cao tới bảy mươi hai trượng, toàn thân lóng lánh, trong suốt như mỹ ngọc gọt giũa mà thành. Phía trên điêu khắc các loại trận văn phức tạp, khảm nạm rất nhiều linh thạch không biết tên, liên kết với nhau phác hoạ thành một bộ trận đồ to lớn bao quấn toàn bộ đài Tế Kiếm.
"Vì chuyện hôm nay, bổn tọa đã trù bị vài vạn năm. Nếu thành công, đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Ta cũng cảnh báo trước, nếu có người thời khắc mấu chốt làm hỏng chuyện, đừng trách bổn tọa trở mặt." Hùng Sơn bỗng nhiên quay người, nói với đám người Hàn Lập.
"Hùng Phó Đạo chủ yên tâm, tại hạ sẽ kiệt lực làm, tuyệt không làm hỏng!" Trục Phong liền ôm quyền, dẫn đầu cam đoan nói.
Vài tên trưởng lão bản địa còn lại cũng vồn vã vỗ ngực cam đoan, về phần vài tên trưởng lão tán tu và Hàn Lập, lại cung kính nhẹ gật đầu.
"Đến cột trụ trận!"
Theo tiếng hét lớn quán triệt thiên địa của Hùng Sơn. Mười người Hàn Lập vội vã bay vút vào bên trong thảo nguyên.
Trên thân Hàn Lập lóe lên thanh quang, lập tức vội vã bay về hướng Tây Bắc. Thời điểm bay được một nửa đoạn đường, thân hình của hắn liền dừng lại giữa không trung.
Hắn dừng lại thì lập tức thân ảnh Trục Phong lướt nhanh qua bên cạnh hắn. Ánh mắt y liếc hắn, miệng còn "hừ" một tiếng xem thường, lập tức bay đến khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Y bay đến cột đá màu đen ở chính giữa rồi đáp xuống.
Hàn Lập nhìn bóng lưng y bay qua, thân hình vòng một cái, bay về hướng Tây Nam.
Các khu vực phân chia cũng không quá ngay ngắn, hình dang mỗi một khu vực cũng không vuông vức, số lượng phi kiếm phân bổ trong đó cũng không giống nhau hoàn toàn. Có khu vực chỉ có hơn mười thanh kiếm, có khu vực lại có hơn trăm thanh, mà khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng chỉ có bảy mươi hai thanh phi kiếm màu xanh.
Toàn bộ Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận có hình dạng thoạt nhìn giống như một đóa hoa tươi vừa chớm nở. Ở vị trí trung tâm là đài Tế Kiếm giống như nhụy hoa, mà mười khu vực kiếm trận chung quanh lại giống như từng cánh hoa bao quanh nhụy hoa.
Sau khi thấy mọi người đều ổn định, Hùng Sơn khép hai tay trước người, đánh ra một pháp quyết.
Thanh phi kiếm màu vàng trôi nổi trước người đột nhiên tỏa kim quang sáng rực!
Theo miệng gã niệm khẩu quyết, dường như có một lực lượng kỳ dị trong khu cấm địa mộ kiếm này cùng hô ứng, làm cho thanh âm ngâm tụng tiếng Phạn của nhà Phật vang vọng toàn bộ vòm trời.
Cùng lúc đó, đài Tế Kiếm ở phía dưới cũng bắt đầu sáng ngời hoa quang, ở trên trận đồ điêu khắc phức tạp như bị đổ kim thủy vào, lan tràn thành một mảnh trận văn màu vàng.
Chỉ nghe thanh âm "ù ù" từ trên đài cao vang lên, một tế đàn bạch ngọc hình vuông ba thước từ trung tâm đài Tế Kiếm từ từ bay lên.
Ở trên tế đàn trải đầy phù văn, ở trung tâm lộ ra cửa động màu đen dài rộng tương đương một thân kiếm.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Không cảm ứng được thần hồn của Hàn Lập, điện mang trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức tiêu hao thu lại, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không ngừng giãy giụa, như muốn từ bên trong phần mộ chui ra.
Ba đội tu sĩ đóng tại khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thấy thế thì biến sắc, lập tức đánh ra từng đạo pháp quyết, làm các phần mộ lập tức sáng lên quang mang màu xanh. Từng trận giam cầm lực phủ lên chúng mãnh liệt.
Dù vậy cũng không thể hoàn toàn trấn áp dị động của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Chúng vẫn kịch liệt giãy giụa.
"Sư huynh Diệp Phong, đây là chuyện gì vậy? Những thanh phi kiếm này tuy rằng cứ cách một thời gian thì lại quấy nhiễu, nhưng cũng chưa giờ không khó trấn áp như hôm nay." Một gã đại hán tóc tím mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc, hỏi gã bên cạnh.
Tên thanh niên da đen vóc dáng cao to ở bên cạnh không trả lời, đang ngồi trên mặt đất liền đứng dậy, đi đến gần mấy thanh phi kiếm, tay đánh ra pháp quyết, rồi vung lên cao.
Chỉ thấy mấy hòn đá màu đen lớn cỡ bàn tay bay vút lên, ở giữa không trung kéo lê thành từng đường cong mềm mại, không sai lệch mà rơi trúng trên mấy phần mộ kia.
Đây là những hòn đá hoa văn thô ráp, phản xạ lốm đốm hào quang đen nhánh, thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng trên thực tế được gọi là Trấn Kiếm Thạch, có thể trấn áp linh tính phi kiếm trong thời gian ngắn.
Theo từng hòn Trấn Kiếm Thạch rơi xuống, hào quang phía trên phần mộ càng thêm sáng ngời. Thanh thế trên mấy thanh phi kiếm còn lại kia đột nhiên thu nhỏ lại, điện mang trên thân kiếm cũng đều biến mất.
Trên thực tế, những phần mộ kia nhìn như bình thường, nhưng thực sự ẩn giấu huyền cơ. Chúng không chỉ bảo dưỡng phi kiếm, tức là khi rời khỏi chủ nhân vẫn tiếp tục được bảo dưỡng để không làm mất đi linh tính, đồng thời còn có khả năng giam cầm, bảo đảm phi kiếm sẽ không thoát khỏi nơi này.
Thấy tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều yên tĩnh lại, Diệp Phong không nói một lời mà ngồi trở lại chỗ cũ.
Đại hán tóc tím thấy vậy cũng chỉ im lặng, thở dài một tiếng.
Chẳng biết tại sao, một ngày mấy năm trước, Diệp Phong vốn đã trở thành đệ tử hạch tâm trong môn đột nhiên tính tình thay đổi lớn, trở nên trầm mặc. Tu vi của y vốn đột nhiên tăng mạnh cũng tựa hồ bị ảnh hưởng, làm cho trưởng lão Ma Tà cực kỳ bất mãn.
Trong lúc đại hán tóc tím đang âm thầm thở dài, một tên khác bên cạnh tới gần, mở miệng nói:
"Sư huynh, hôm nay chính là ngày cuối cùng làm nhiệm vụ canh gác khu mộ kiếm của chúng ta. Về sau sẽ không được như vậy nữa, vừa nhẹ nhõm, vừa không có nguy hiểm gì, mỗi tháng nhiệm vụ lại còn kiếm được điểm công trạng ổn định."
"Hắc hắc, tiểu tử ngươi lần trước không phải vẫn còn phàn nàn, nói nhiệm vụ này nhàm chán sao. Quả thực đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi..." Đại hán tóc tím cười hắc hắc, vui đùa cùng tên kia.
Cùng lúc đó ở lối vào phía xa, Hàn Lập tuy rằng chặt đứt liên hệ cùng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng vẫn không ngừng chú ý.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệp Phong đang chủ trì trận pháp trấn kiếm, nỗi băn khoăn trong lòng cũng lập tức cởi bỏ.
Lúc trước thời điểm hắn vừa tới dãy núi Chung Minh, khí tức Giải Đạo Nhân và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị người ngăn chặn cùng một lúc, cho nên hắn vẫn cho là hai thứ này tất nhiên là ở cùng một chỗ. Cho nên về sau khi hắn tìm được Giải Đạo Nhân lại không tìm thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, khiến cho hắn canh cánh trong lòng.
Nghĩ đến lúc đó Diệp Phong trùng hợp chấp hành nhiệm vụ bảo dưỡng ở nơi này. Khi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xảy ra dị trạng, mới cùng bị trận pháp cấm địa che đậy khí tức, khiến Hàn Lập đoán sai.
"Thời gian không sai biệt lắm, bây giờ bổn tọa nói một chút nhiệm vụ cho các vị." Ánh mắt Hùng Sơn đảo qua mọi người, mở miệng nói ra.
Một đám trưởng lão Chân Tiên cảnh nghe thế, vội vàng tập trung, lắng tai nghe.
Trưởng lão Ma Tà vốn chỉ đến đây để xem nhưng khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Hùng Sơn.
"Các ngươi hiện tại đã thấy tòa đại trận này, tên là Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận. Dùng trận này, bổn tọa có thể xóa đi toàn bộ ấn ký lưu lại của chủ nhân ban đầu trên hơn một ngàn thanh phi kiếm trong khu mộ kiếm này, chuyển hóa thành Kiếm Nguyên tinh thuần. Bổn tọa muốn dung hợp toàn bộ Kiếm Nguyên tinh thuần vào bên trong phi kiếm bổn mạng của ta." Hùng Sơn cao giọng nói ra.
Lời vừa nói ra, nội tâm của tất cả mọi người, kể cả trưởng lão Ma Tà đều chấn động.
Hàn Lập thầm líu lưỡi không thôi.
Nếu thật sự có thể hòa hợp phẩm chất kiếm nguyên cực tốt của phi kiếm làm một, hóa thành một thanh phi kiếm. Kiếm này hội tụ linh khí của vạn kim, sẽ có khả năng vượt qua chướng ngại linh bảo mà đạt đến cấp độ Hậu Thiên Tiên Khí, uy năng to lớn, không cách nào tưởng tượng.
"Chư vị hẳn cũng nhìn thấy, nơi đây trừ đài Tế Kiếm ở trung tâm, tổng cộng chia làm mười khu vực. Việc chư vị phải làm, chính là trấn giữ một vị trí trong đó, chịu trách nhiệm điều khiển phi kiếm khu vực đó, phụ trợ bổn tọa xóa đi lạc ấn phi kiếm, đồng thời thôn phệ Kiếm Nguyên." Hùng Sơn tiếp tục nói.
Mọi người lắng nghe, ánh mắt đều nhìn về bốn phía thảo nguyên, tựa hồ cũng tính toán chọn lấy một khu vực nào đó.
Hàn Lập một mặt quan sát như mọi người, nhưng trong lòng đang suy nghĩ lời nói của Hùng Sơn, muốn tìm một ít manh mối hữu dụng.
Các phần mộ trong khu mộ kiếm này thoạt nhìn phân bố lộn xộn, như là tùy ý kiến tạo, nhưng thực tế có kết cấu rõ ràng, phân bố có trật tự. Như là các phi kiếm có kiếm ý tương đồng đều an bài tại cùng một khu vực, mà những phi kiếm có kiếm ý trái ngược sẽ bị phân chia ở hai khu vực khác nhau.
Tại trung tâm mỗi khu vực đều dựng một cột đá màu đen to lớn thẳng đứng, cao hơn ba trượng. Chính là cột trụ trận của mỗi khu vực. Phía trên cột đá đều khảm hơn mười miếng Tiên Nguyên Thạch, cỡ hạt long nhãn.
Chưa nói cái khác, chỉ cần thủ bút này cũng đủ để làm cho tất cả trưởng lão Chân Tiên cảnh ở đây rung động không dứt.
"Hùng đạo hữu, theo ta nghĩ vì sao ngươi không sớm xóa lạc ấn của chủ nhân cũ trên phi kiếm đi. Như vậy chẳng phải là càng thêm thuận tiện hơn sao?" Ma Tà đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ngươi biết cái gì! Sau khi phi kiếm bị xóa đi ấn ký, linh tính sẽ mất đi hơn phân nửa, mà theo thời gian sẽ tiếp tục mất đi. Cho nên chỉ vào đúng thời điểm chính thức tế luyện xóa đi, mới có thể giữ được linh tính và uy năng nguyên bản của chúng." Hùng Sơn hừ một tiếng, tức giận nói.
"Ha ha, thì ra là thế, thụ giáo!" Ma Tà lơ đễnh cười ha ha một tiếng, gật đầu nói.
Hùng Sơn không nói gì, cổ tay xoay một cái, lập tức hiện ra một thanh phi kiếm ánh vàng rực rỡ.
Kiếm này dài hơn ba thước, bề rộng chừng hai tấc, toàn thân màu vàng kim, kiếm ý tràn trề, có một cỗ bễ nghễ thiên hạ, khí thế sắc bén kinh người không thể chống cự. Ở vị trí đốc kiếm còn đúc một hình một con thú cổ dữ tợn đang há to miệng, hai mắt sáng hào quang, thoạt nhìn giống như vật còn sống.
Mọi người chung quanh nhìn kiếm này một lần đã vội dời ánh mắt đi chỗ khác, cảm thấy thanh kiếm quá sắc bén, quả thực làm hai mắt đau nhức.
"Không hổ là bổn mạng phi kiếm của Hùng đạo hữu, trải qua mấy năm rèn luyện chuẩn bị, càng là xưa không bằng nay! Kiếm này một khi luyện thành hoàn toàn, chỉ cần lại bế quan tìm hiểu mấy trăm năm, tin tưởng sẽ vượt qua cánh cửa bình cảnh, thành tựu Kim Tiên cũng là ở trong tầm tay rồi." Nhãn tình Ma Tà sáng lên, tán thán nói.
"Vậy nhờ cát ngôn của Ma đạo hữu!"
Hùng Sơn tế ra bổn mạng phi kiếm, toàn thân phát ra khí thế càng mạnh hơn lúc trước, thét một tiếng dài. Cả người và kiếm phi lên, nhanh như điện, lên xuống mấy cái đã tới đài Tế Kiếm ở trung tâm thảo nguyên.
Cả đài Tế Kiếm rộng ba mươi sáu trượng, cao tới bảy mươi hai trượng, toàn thân lóng lánh, trong suốt như mỹ ngọc gọt giũa mà thành. Phía trên điêu khắc các loại trận văn phức tạp, khảm nạm rất nhiều linh thạch không biết tên, liên kết với nhau phác hoạ thành một bộ trận đồ to lớn bao quấn toàn bộ đài Tế Kiếm.
"Vì chuyện hôm nay, bổn tọa đã trù bị vài vạn năm. Nếu thành công, đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Ta cũng cảnh báo trước, nếu có người thời khắc mấu chốt làm hỏng chuyện, đừng trách bổn tọa trở mặt." Hùng Sơn bỗng nhiên quay người, nói với đám người Hàn Lập.
"Hùng Phó Đạo chủ yên tâm, tại hạ sẽ kiệt lực làm, tuyệt không làm hỏng!" Trục Phong liền ôm quyền, dẫn đầu cam đoan nói.
Vài tên trưởng lão bản địa còn lại cũng vồn vã vỗ ngực cam đoan, về phần vài tên trưởng lão tán tu và Hàn Lập, lại cung kính nhẹ gật đầu.
"Đến cột trụ trận!"
Theo tiếng hét lớn quán triệt thiên địa của Hùng Sơn. Mười người Hàn Lập vội vã bay vút vào bên trong thảo nguyên.
Trên thân Hàn Lập lóe lên thanh quang, lập tức vội vã bay về hướng Tây Bắc. Thời điểm bay được một nửa đoạn đường, thân hình của hắn liền dừng lại giữa không trung.
Hắn dừng lại thì lập tức thân ảnh Trục Phong lướt nhanh qua bên cạnh hắn. Ánh mắt y liếc hắn, miệng còn "hừ" một tiếng xem thường, lập tức bay đến khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Y bay đến cột đá màu đen ở chính giữa rồi đáp xuống.
Hàn Lập nhìn bóng lưng y bay qua, thân hình vòng một cái, bay về hướng Tây Nam.
Các khu vực phân chia cũng không quá ngay ngắn, hình dang mỗi một khu vực cũng không vuông vức, số lượng phi kiếm phân bổ trong đó cũng không giống nhau hoàn toàn. Có khu vực chỉ có hơn mười thanh kiếm, có khu vực lại có hơn trăm thanh, mà khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng chỉ có bảy mươi hai thanh phi kiếm màu xanh.
Toàn bộ Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận có hình dạng thoạt nhìn giống như một đóa hoa tươi vừa chớm nở. Ở vị trí trung tâm là đài Tế Kiếm giống như nhụy hoa, mà mười khu vực kiếm trận chung quanh lại giống như từng cánh hoa bao quanh nhụy hoa.
Sau khi thấy mọi người đều ổn định, Hùng Sơn khép hai tay trước người, đánh ra một pháp quyết.
Thanh phi kiếm màu vàng trôi nổi trước người đột nhiên tỏa kim quang sáng rực!
Theo miệng gã niệm khẩu quyết, dường như có một lực lượng kỳ dị trong khu cấm địa mộ kiếm này cùng hô ứng, làm cho thanh âm ngâm tụng tiếng Phạn của nhà Phật vang vọng toàn bộ vòm trời.
Cùng lúc đó, đài Tế Kiếm ở phía dưới cũng bắt đầu sáng ngời hoa quang, ở trên trận đồ điêu khắc phức tạp như bị đổ kim thủy vào, lan tràn thành một mảnh trận văn màu vàng.
Chỉ nghe thanh âm "ù ù" từ trên đài cao vang lên, một tế đàn bạch ngọc hình vuông ba thước từ trung tâm đài Tế Kiếm từ từ bay lên.
Ở trên tế đàn trải đầy phù văn, ở trung tâm lộ ra cửa động màu đen dài rộng tương đương một thân kiếm.