Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 190: Vô Tướng Chân Luân Kinh



Dịch giả: cubihu
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Ha ha, nếu đã là như thế, ta sẽ dẫn Lệ trưởng lão đi một chuyến tới núi Ngự Long trước." Kỳ Lương nghe Hàn Lập nói xong, cười ha hả, nói.
“Hôm nay đã làm phiền Kỳ trưởng lão quá nhiều rồi. Có lệnh bài trưởng lão, việc tiếp theo cứ để Lệ mỗ tự mình đi làm là được rồi. Nếu hai vị đã lâu không gặp, cũng nên hàn huyên ôn chuyện một lát." Hàn Lập vội khoát tay, từ chối.
"Không ngờ Lệ trưởng lão cũng có thói quen giúp người khác toại nguyện cơ đấy. Thế cũng được! Bên trong vòng tay trữ vật mà điện ta đưa, có bản đồ sơn môn Chúc Long Đạo chúng ta nên cũng không đến mức không tìm được địa điểm đó." Dư Hiền Thắng vừa cười, vừa nói.
"Vậy... Kỳ mỗ sẽ không đi cùng Lệ trưởng lão rồi. Sau này nếu rảnh rỗi, mời tới Điện Thiên Tinh của ta một chút." Kỳ Lương hơi chần chờ, rồi mở miệng nói.
"Nhất định." Hàn Lập chắp tay chào hai người, cáo từ rời đi.
Sau khi hắn rời đi, trên mặt Dư Hiền Thắng lộ ra nụ cười châm biếm, nói với Kỳ Lương:
"Hắc hắc, vài kẻ đúng là không biết nông sâu nên mới cho rằng làm nhiệm vụ chấp sự thông thường là tốt. Khi ăn phải trái đắng, mới biết được việc trông coi một điện như chúng ta để yên ổn tu luyện mới là kế lâu dài."
Sau khi nghe thế, Kỳ Lương chỉ khẽ mỉm cười, không tán thành, cũng không phản đối.
Lại nói, Hàn Lập ra khỏi đại điện, đi liền một mạch ra bên ngoài quảng trường, lật tay, lấy từ trong vòng tay trữ vật mà Dư trưởng lão đưa cho, bản đồ sơn môn Chúc Long Đạo. Sau một lát tra xét tỉ mỉ, hắn mới một lần nữa thu hồi lại.
Sau đó, cổ tay lần thứ hai lật một cái, hắn lấy ra một khối ngọc giản, bên trong có ghi tóm tắt tình hình mỗi điện ở Chúc Long Đạo, dính vào trên mi tâm.
Sau một lát, hắn thu hồi ngọc giản, ngẩng đầu nhìn lên. Trên người chợt sáng ngời độn quang, thân hình đột ngột từ dưới đất bay lên, rồi hóa thành một đạo hồng nhạn vút đi.
Thời gian tiếp theo, Hàn Lập một mặt cấp tốc phóng đến phía trước, một mặt cúi đầu quan sát sông núi phía dưới.
Chỉ thấy núi non liên miên trập trùng như hình những con sóng lớn đã bị đông cứng, kéo dài vô tận, có cả một vài điện các nằm ở bên ngoài tông môn bị bỏ hoang. Đại bộ phận các điện đó đều bị tuyết trắng bao trùm, trông như cả một môn phái bình thường bì đóng băng vạn dặm trong tuyết.
Tuy nhiên, một vài dòng sông lớn uốn lượn, xuyên qua dãy núi vẫn giữ nét xanh biếc như cũ, không hề bị đóng băng vì nhiệt độ thấp, vẫn chầm chậm chảy như từ xưa đến nay.
Thoạt nhìn chúng như những con mãng xà to lớn đang ngoan ngoãn ngủ đông ở bên trong dãy núi này.
Trong số này, có vài con sông lớn mà trên đường Hàn Lập tới Chúc Long Đạo đã thấy qua, chỉ có là tên gọi của chúng không giống như nơi đây. Thực tế, chúng là phần cuối hạ lưu của những con sông lớn kia mà thôi.
Ánh mắt hắn cuối cùng nhìn chằm chằm vào một khu đất lớn màu trắng bạc. Hàn Lập nhìn chỗ đó hồi lâu cũng cảm thấy có chút không thoải mái, thế nên sau đó hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, rồi toàn lực bay về phía núi Ngự Long.
...
Một giờ sau.
Núi Ngự Long là một trong mấy ngọn núi rộng lớn nhất của cả dãy núi Chung Minh, đồng thời cũng một trong những ngọn núi trọng yếu nhất của cả Chúc Long Đạo. Trên núi quanh năm có pháp trận cấm chế che chở, bất cứ khi nào gặp phải tình huống bất thường sẽ lập tức khởi động. Ngoài ra, trong đó cũng không chỉ có một tu sĩ Chân tiên cảnh tọa trấn.
Ở núi Ngự Long, từ chân núi, sườn núi lên đến đỉnh núi, mọi nơi đều xây từng khu kiến trúc dày đặc, đều là nơi dùng để cất giữ các loại điển tịch công pháp và sách bí thuật.
Các đại điện dưới chân núi gọi chung là Các Tàng Kinh, bên trong có cất giữ điển tịch phục vụ cho trưởng lão và đệ tử ngoại môn, còn chỗ ở sườn núi là Các Nội Điển là phục vụ cho trưởng lão và đệ tử nội môn.
Hai nơi này lưu trữ rất nhiều tài liệu, bao trùm phạm vi cực lớn. Trưởng lão và các đệ tử có thể đi qua khu mục lục chủ yếu, thuận tiện tự tra điển tịch cần tìm, rồi đến chỗ trưởng lão chấp sự dùng điểm công trạng để đổi lấy quyển điển tịch mình muốn.
Ở trên đỉnh núi chỉ có một tòa đại điện duy nhất, được xây dựng cũng là để phục vụ trưởng lão nội môn và đệ tử chân truyền, tên của nó là Điện Truyền Công nhưng bên trong cánh cửa điện này mới là nơi đổi điển tịch trọng yếu.
Lúc này, tại trên quảng trường bạch ngọc phía trước Điện Truyền Công, bỗng nhiên có một đạo độn quang từ trên trời giáng xuống, hạ trước đại điện.
Chính là Hàn Lập vừa chạy một mạch từ Điện Hộ Tạo tới đây.
Sau khi hạ xuống đất, hắn sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch do gió thổi, rồi ngẩng đầu ngắm đại điện phía trước.
Điện Truyền Công trước mắt thoạt nhìn rất bình thường, thoáng qua cũng chỉ thấy như một “mái hiên” đơn lẻ trên đỉnh núi, nhưng quan sát kỹ một chút là có thể phát giác trong đó đúng là có đại huyền cơ.
Đầu tiên, toàn bộ Điện Truyền Công không phải xây từ gạch, đá, đất, gỗ... mà sử dụng một loại kim loại đặc thù nào đó đúc thành chỉnh thể. Thứ hai, các nơi bên ngoài tường cùng mái hiên đều khắc các loại phù văn phức tạp. Do đó, nhìn tổng quát có thể thấy tòa đại điện này là nguyên khối, trọn vẹn và hoàn chỉnh.
Trong lòng Hàn Lập suy đoán, sợ rằng bản thân cả tòa đại điện này là một kiện linh bảo uy năng mạnh mẽ, thậm chí cũng không loại trừ khả năng là một kiện hậu thiên tiên khí.
Nếu thật sự như thế, thì xem ra là quá đủ rồi.
Sau một lát ngắm nhìn, hắn thu liễm tâm tư, ngẩng đầu, rồi bước vào bên trong đại điện.
Vào tới bên trong đại điện, đuôi lông mày Hàn Lập hơi chút nhíu lại.
Bên trong đại điện này không lấy ánh sáng từ các vật chiếu sáng, nhưng thậm chí ánh sáng ở đây so với ngoài điện còn sáng hơn một chút.
Hắn nhìn quanh đại điện một lượt. Sau một lúc, liền phát hiện ngoại trừ mặt tường ở chỗ ngoài cửa điện, còn trên vách tường ba mặt còn lại được làm từ hàng trăm, hàng ngàn ô vuông kim loại. Trên mặt toàn bộ những ô vuông kim loại này đều chớp động linh quang, có từng đạo cấm chế độc lập nghiêm mật phong bế.
Chỗ đối diện hắn là một người đàn ông trung niên, tóc hơi hoa râm, đang ngồi ở bàn trà phía trước, tập trung tinh thần lật xem từng trang giấy ố vàng của một quyển sách cổ có bìa màu xanh lá, căn bản không có chú ý tới Hàn Lập.
Hàn Lập đi ra phía trước, đang định mở miệng nói chuyện, khóe mắt liếc văn tự trên trang sách. Vậy mà tất cả đều là Kim Triện Văn, trong lúc nhất thời hắn dừng lại.
"Trang phục của ngươi, xem ra không phải là trưởng lão nội môn, cũng không phải đệ tử chân truyền. Tới nơi đây làm gì?" Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt nho nhã, ôn hòa và chính trực. Gã mở miệng hỏi.
"Tại hạ Lệ Phi Vũ, là trưởng lão nội môn mới nhập môn, vì vội vội vàng vàng tới đây, nên còn chưa kịp thay đổi trang phục." Hàn Lập vừa giải thích, vừa lấy lệnh bài trưởng lão đưa tới.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận lệnh bài, sau khi xem xét, cũng không vội đưa trả lại cho Hàn Lập, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, chắp tay nói với Hàn Lập:
"Không sao cả. Không ít trưởng lão mới nhập môn đều như thế. Chuyện đầu tiên khi nhập môn họ làm chính là tới núi Ngự Long, nên cũng không có gì kỳ quái. Tại hạ Phương Chuyên, là trưởng lão chấp sự Điện Truyền Công này.”
Hàn Lập cũng lập tức đáp lễ lại, nét mặt không có biến hóa chút nào, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Tên trưởng lão Phương Chuyên trước mắt này rõ ràng chỉ là một tu sĩ Đại Thừa kỳ mà thôi, làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Điện Truyền Công trọng yếu như vậy?
"Đạo hữu tới đây muốn đổi điển tịch công pháp gì? Không phải là tại hạ đả kích đạo hữu, xem tình huống đạo hữu mới nhập môn thì trên người sợ rằng cũng chỉ có một trăm điểm công trạng? Nếu là đi vào Các Nội Điển trên sườn núi còn có khả năng đổi lấy một bộ công pháp, còn ở chỗ này khả năng là..." Phương Chuyên nhìn Hàn Lập, nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Đa tạ Phương trưởng lão nhắc nhở. Lần này tại hạ tới chỉ là muốn tư vấn một chút, cũng không dám hy vọng xa vời là có thể đổi được điển tịch thích hợp trong lòng." Hàn Lập nghe vậy, mới thu hồi tâm tư, nói.
"Thì ra là thế, không biết Lệ trưởng lão muốn tư vấn về bộ công pháp nào?" Phương Chuyên gật đầu, lại hỏi.
"Từ lúc trước khi vào cửa, tại hạ đã từng nghe thấy bên trong Chúc Long Đạo chúng ta có một bộ điển tịch dùng để tu luyện pháp tắc thời gian. Không biết cần bao nhiêu điểm công trạng để đổi được?" Hàn Lập đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ah, đạo hữu nói là Vô Tướng Chân Luân Kinh?" Thần sắc Phương Chuyên co lại, có chút kinh ngạc nói.
"Làm sao vậy? Công pháp này có chỗ nào không ổn?" Chân mày Hàn Lập cau lại.
"Chắc trước đây Lệ trưởng lão chưa hiểu rõ về bộ Vô Tướng Chân Luân Kinh này?" Phương Chuyên không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Cái này... Tại hạ không biết nhiều, mong rằng Phương trưởng lão giải thích nghi hoặc một chút..." Hàn Lập nói.
"Bởi vì công pháp này liên quan tới pháp tắc thời gian nên mới trở thành một trong tam đại công pháp trấn phái của Chúc Long Đạo. Nhưng, từ khi xuất hiện thần bí ở Chúc Long Đạo tới nay, chưa bao giờ có người thực sự từ đó mà lĩnh ngộ ra pháp tắc thời gian. Hầu hết mọi người đều tu luyện đệ nhất trọng nhưng rồi sau đó đành lựa chọn buông bỏ, cải tu sang những công pháp khác." Phương Chuyên giải thích.
"Thì ra là thế, không biết Vô Tướng Chân Luân Kinh này cần bao nhiêu điểm công trạng để trao đổi?" Hàn Lập gật đầu, nhìn như tùy ý hỏi.
"Cho dù tỷ lệ tu luyện thành công hầu như là con số không, vậy mà Lệ trưởng lão cũng muốn trao đổi?" Phương Chuyên có chút kỳ quái nói.
"Tâm ý ta hướng tới đã lâu, thực sự không dứt bỏ được. Tóm lại phải thử một lần đã. Nếu không được thì lúc đó tại hạ chuyển sang những công pháp khác cũng vẫn kịp." Hàn Lập cười một cái, nói.
Phương Chuyên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
"Nếu là như thế, tại hạ cũng sẽ không khuyên nhiều. Vô Tướng Chân Luân Kinh này tổng cộng chia làm tam trọng, cho phép đệ tử Chúc Long Đạo trao đổi đệ nhất trọng. Trong đó, đệ nhất trọng chỉ cần chín mươi điểm công trạng là được..."
"Chỉ cần chín mươi điểm công trạng?" Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được mở miệng cắt lời Phương Chuyên.
"Không sai, đệ nhất trọng hoàn toàn chính xác chỉ cần chín mươi điểm. Bởi vì đặc tính của công pháp này nên trong tam đại công pháp trấn phái thì có ít người chọn học nhất. Vì vậy, số điểm trao đổi so với hai đại công pháp trấn phái kia thì thấp hơn nhiều." Phương Chuyên giải thích.
"Các trọng sau thì sao?” Hàn Lập lập tức hỏi.
"Để trao đổi đệ nhị trọng, cần chín nghìn điểm công trạng, hơn nữa chỉ có đệ tử chân truyền và trưởng lão nội môn mới có thể trao đổi. Còn như đệ tam trọng, cũng chỉ có Phó Đạo chủ mới có tư cách trao đổi, đồng thời cũng phải hao phí chín trăm ngàn điểm công trạng." Phương Chuyên nói.
“Chênh lệch nhau nhiều quá..." Hàn Lập không khỏi tặc lưỡi.
“Đừng trách Phương mỗ không nhắc nhở các hạ. Đệ nhất trọng này sở dĩ không hạn chế đối tượng, kim ngạch trao đổi lại thấp như vậy là do tông môn cũng xuất phát từ tâm tư cân nhắc, muốn ngóng trông trong hàng đệ tử rộng lớn có thể có người thật sự tu luyện được pháp tắc thời gian hay không. Chỉ có là chưa bao giờ có ai thành công qua, thế cho nên công pháp này càng ngày càng ít người hỏi tới.” Phương Chuyên lắc đầu, còn nói thêm.
"Đa tạ Phương trưởng lão cho biết những thông tin này. Ta muốn trao đổi đệ nhất trọng của công pháp Vô Tướng Chân Luân Kinh này luôn." Hàn Lập chắp tay nói.
"Tốt, nếu Lệ trưởng lão đã nghĩ kỹ, xin chờ chốc lát." Phương Chuyên gật đầu nói, sau khi thân hình vừa chuyển, đi tới ô vuông kim loại phía trước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...