Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1349: Vẫn là Hô Ngôn kia
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Xuất hiện trước mắt bọn người Hàn Lập là một dãy núi thiên địa trùng trùng điệp điệp, có không ít cự phong cao vút trong mây, chỉ là thiên địa nguyên khí phụ cận cũng không nồng đậm, yêu thú hung vật cũng không nhiều, có vẻ sinh cơ thưa thớt.
Chỗ như vậy, không có đồ vật gì để lấy được, tự nhiên tu sĩ cũng sẽ không đặt chân đến
Hô Ngôn đạo nhân vừa tiến vào vùng dãy núi này, cả người lập tức trở nên thoải mái không ít, khi thì tự cao giọng ngâm một bài thơ, khi thì giới thiệu với bọn Hàn Lập một ít kỳ cảnh trong dãy núi mà lão cảm thấy thú vị.
Hàn Lập lúc đầu cũng không để ý, nhưng thấy Nam Cung Uyển nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng chỉ ra một ít phát hiện của mình, làm cho Hô Ngôn đạo nhân hô to ngạc nhiên.
Thế là Hàn Lập cũng ổn định lại tâm thần, tinh tế cảm ngộ ý cảnh Hô Ngôn đạo nhân lúc này, cũng cảm thấy một phen đặc biệt tư vị, thỉnh thoảng cũng đưa ra một ít quan điểm của mình. Bởi vì góc độ khác biệt, cũng dẫn tới Hô Ngôn và Nam Cung Uyển thảo luận một phen.
Ba người một đường nói cười, dưới sự dẫn đầu của Hô Ngôn đạo nhân, đi quanh quẩn trong núi hơn nửa ngày, cuối cùng đáp xuống trước một chỗ sơn phong ẩn kín.
Kỳ thật cách thật xa, Hàn Lập đã cảm nhận được ngọn núi này không giống bình thường.
Cũng không phải ngọn núi này khác biệt với những ngọn núi xung quanh, mà là ngọn núi này có bày ra một ít cấm chế cao minh, chỉ sợ tu sĩ có tu vi dưới Thái Ất cảnh chưa hẳn có thể phát hiện được, cùng đừng đề cập đến chuyện xâm nhập.
Hô Ngôn đạo nhân lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu trắng, nhẹ nhàng nhoáng một cái, một đạo bạch quang bắn ra chui vào trong hư không trước khe núi.
Hư không ba động một chút, hiện ra một vết nứt màu trắng, bên trong là một mảnh sương mù, thấy không rõ là địa phương nào.
"Hai vị, xin mời."
Hô Ngôn đạo nhân nói, dẫn hai người bước vào trong vết nứt màu trắng.
Hàn Lập cảm thấy cảnh sắc trước mắt đại biến, xuất hiện ở phía trước là một tiểu sơn cốc u tĩnh độc đáo.
Trong cốc xây dựng vài toà trúc lâu tinh xảo hai ba tầng, một bên trúc lâu là một mảng lớn rừng trúc và một dòng suối nhỏ thanh tịnh chảy vào một hồ nước, nhìn phi thường thanh u, còn có không ít Tiên Cầm Linh thú nghỉ ngơi bên bờ suối trong rừng.
Một bên khác, là mấy khối vườm ươm và một ít kỳ hoa dị thảo, đang có hai thân ảnh bận rộn ở trong đó.
"Ồ!"
Theo một tiếng kêu nhẹ, hai người đang bận rộn trong vườn liền đứng dậy đi tới hướng bọn người Hàn Lập.
Một người trong đó chính là Vân Nghê, một người khác, lại là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều tuyệt sắc.
Thiếu nữ này Hàn Lập cũng không xa lạ gì, chính là Bạch Tố Viện.
Nhiều năm không gặp, tu vi Vân Nghê và Bạch Tố Viện đều tinh tiến không ít, Vân Nghê đã đạt đến Kim Tiên cảnh hậu kỳ, mà Bạch Tố Viện cũng đã đạt tới cảnh giới Kim Tiên, mà quanh người khí cơ ba động huyền diệu, hiển nhiên tu luyện công pháp rất là bất phàm.
"Ta tưởng là ai, nguyên lai là Lệ đạo hữu, những năm này làm cho Hô Ngôn trông mong, chỉ cần vừa uống rượu là sẽ nhắc tới ngươi." Vân Nghê tươi cười, tiến lên chào đón.
"Vân đạo hữu, hạnh ngộ, đã lâu không gặp." Hàn Lập đáp lễ lại.
"Lệ tiền bối, đại ân năm đó mang ta tiến vào Chúc Long đạo một mực không thể phụng bồi, xin nhận ta một lễ." Đôi mắt Bạch Tố Viện chớp động, tiến lên hành lễ.
"Tố Viện tiểu thư không cần khách khí." Hàn Lập mỉm cười, tay nhấc lên.
Thân thể Bạch Tố Viện bị một cỗ tiềm lực vô hình nâng lên, không tự chủ đứng lên.
Nàng khẽ giật mình, lập tức hai mắt thật nhanh liếc nhìn Hàn Lập, lại nhìn về phía Nam Cung Uyển mỉm cười, đôi mắt sáng chớp động, tựa hồ đang suy đoán vì sao nữ tử trước mắt có vận khí tốt đi theo Lệ Phi Vũ như vậy.
Chỗ sâu trong ánh mắt Vân Nghê hiện lên một tia chấn kinh, có thể biến nặng thành nhẹ nâng lên một tu sĩ Kim Tiên, cho dù là tu sĩ Thái Ất cảnh, cũng căn bản không thể làm được.
Hàn Lập lại giới thiệu Nam Cung Uyển với hai người Vân Nghê một chút, song phương hàn huyên một phen, sau đó đi vào trong một tòa trúc lâu tầng hai.
Trong lâu khá rộng rãi, bố trí mặc dù đơn giản nhưng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã. Xuyên qua cửa sổ, có thể thu hết vào mắt cảnh sắc cả tòa sơn cốc này, đầy mắt bích thúy, có phần làm cho người cảnh đẹp ý vui.
Mấy người sau khi ngồi xuống, lúc này Hàn Lập mới hỏi Hô Ngôn đạo nhân tại sao bọn họ lại ở chỗ này.
"Việc này nói rất dài dòng. Một nhà chúng ta vốn ẩn cư tại một chỗ yên tĩnh Bắc Hàn Tiên Vực, kết quả bị rất nhiều Hôi Tiên đột nhiên giết vào Bắc Hàn Tiên Vực, quấy đến tu tiên giới đại loạn. Chúng ta ở đó cũng bị tác động đến, đành phải mau chóng thoát đi. Phụng Nghĩa đạo hữu bởi vì một ít duyên cớ bất hạnh vẫn lạc, sau đó chúng ta đã trải qua một phen khó khăn trắc trở, cuối cùng đi tới Hắc Thổ Tiên Vực." Hô Ngôn đạo hữu thở dài, tựa hồ cũng không muốn nói thêm chuyện này.
Vân Nghê và Bạch Tố Viện nghe đến đây, thần sắc đều ảm đạm.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cũng thở dài.
Lần này Chân Tiên giới rung chuyển, không ít Tiên Vực bị liên lụy, khiến cho con đường tu hành vấn đạo vốn long đong càng thêm gập ghềnh, hạng người thực lực nhỏ yếu bởi vì thiếu sức tự vệ, nói chết liền chết đi, vạn năm tu vi khả năng một buổi trở về với bụi đất.
Thế lực Thiên Đình, trên danh nghĩa là quan phương Chân Tiên giới, bây giờ vẫn như cũ chuẩn bị cho Bồ Đề thịnh yến, các đại Tiên Vực cũng tích cực chuẩn bị việc này, tựa hồ cũng không chú ý đến những Tiên Vực nhỏ phát sinh sự tình râu ria kia.
Có lẽ trong mắt đại năng Đại La cảnh, thậm chí một ít Đạo Tổ, toàn bộ tu sĩ Chân Tiên giới cấp thấp tựa như con sâu cái kiến, sinh tử tồn vong của họ, căn bản không quan trọng.
"Sau khi chúng ta tới Hắc Thổ Tiên Vực, nghe nói Huyễn Yên chiểu trạch này từng là chỗ di tích Chân Ngôn môn, vài ngàn năm trước bị Thiên Đình huỷ đi, từ đó ít ai lui tới, liền dứt khoát định cư ở phụ cận đây. Ngươi cũng thấy đấy, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ?" Hô Ngôn đạo nhân tiếp tục nói.
"Khúc kính thông u, sơn quang đầm ảnh, vẫn có thể xem là một chỗ thế ngoại đào nguyên." Hàn Lập gật đầu nhẹ, quay đầu nhìn Nam Cung Uyển một chút. Nàng cũng nhìn lại hắn, trong đôi mắt sáng cũng hiện ra một tia mong đợi, nhưng chỉ lóe lên liền biến mất.
Trong lòng Hàn Lập thầm thở dài một tiếng, lặng yên duỗi ra một bàn tay, vỗ nhẹ lên bàn tay Nam Cung Uyển.
Trong lòng hắn biết Nam Cung Uyển có thể trải qua long đong, từ Linh giới phi thăng đến Chân Tiên giới, mặc dù trong lòng còn cầu đạo trường sinh, nhưng phần lớn nguyên nhân trong đó là vì muốn gặp lại mình.
Nam Cung Uyển mặc dù không nói rõ, nhưng hắn làm người từng trải, trong lòng biết đáy lòng Nam Cung Uyển ẩn chứa một tia u buồn giấu kín kia.
Có ai lại nghĩ tới, trải qua khổ tu Nhân giới và Linh giới, vốn cho rằng công đức viên mãn phi thăng thành tựu Chân Tiên, lại chỉ là bắt đầu một đầu con đường tu tiên khác.
Mà con đường này, càng gian nan hơn, cũng càng dài dằng dặc.
Thậm chí, nhìn không thấy điểm cuối...
Chỉ là tính cách nàng xưa nay kiên nghị, có thể nhận biết đại cục, biết tình cảnh Hàn Lập bây giờ, đã không còn đường rút lui, càng không có khả năng có thể làm bạn lâu dài bên cạnh mình.
Đoạn thời gian này du lịch khắp nơi, Hàn Lập có thể cảm nhận được phần tình nghĩa kia của Nam Cung Uyển đối với mình, càng trân quý thời gian hai người ở chung.
Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng đều dâng lên một cỗ ấm áp khó hiểu.
Nam Cung Uyển tựa hồ cũng cảm nhận được tâm ý trong ánh mắt Hàn Lập, đi đến khẽ vuốt cằm Hàn Lập, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia kiên định nào đó.
Hai người đối mặt một phen này, trước sau bất quá một cái hô hấp công phu, lại thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, đều không thể so sánh được.
Hô Ngôn đạo nhân lập tức hỏi Hàn Lập kinh lịch những năm qua, ba người bọn họ sau khi đi vào Hắc Thổ Tiên Vực, một mực tị thế ở ẩn, cực ít tiến vào trong các đại thành trì, cho nên không nhìn thấy tin tức Thiên Đình truy kích Hàn Lập.
Hàn Lập thấy ba người không biết chuyện của mình, cũng không muốn làm ba người liên luỵ vào, nên chỉ nói mình một mực tu luyện tại Hắc Sơn Tiên Vực, những chuyện khác một mực không nói, lần này đến Huyễn Yên chiểu trạch, cũng là vì tìm tòi di tích Chân Ngôn môn.
"Hô Ngôn đạo hữu, ngươi vừa mới nói, Thiên Đình vài ngàn năm trước từng phá huỷ di tích Chân Ngôn môn nơi đây, rốt cuộc là chuyện thế nào?" Hàn Lập hỏi.
"Lệ tiền bối, đây là sau khi chúng ta tới ở đây, ta tìm hiểu từ tông môn thế lực phụ cận, nghe nói lúc ấy nhóm nhân mã, ngoại trừ người Thiên Đình, tựa hồ còn có thế lực khác, lật tìm di tích Chân Ngôn môn trong trong ngoài ngoài mấy lần, hẳn là đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng cũng không biết có tìm ra không, tóm lại làm hỏng cả linh mạch nơi này." Bạch Tố Viện trước đây một mực lẳng lặng lắng nghe, lúc này đột nhiên mở miệng nói.
"Cũng thực là giống hành vi của Thiên Đình... Những chuyện này nói chi vô nghĩa, không nói cũng được. Hô Ngôn đạo hữu, tu vi của ngươi vì sao suy giảm nhiều như vậy?" Hàn Lập nói sang chuyện khác, hỏi thăm về sự tình tu vi Hô Ngôn đạo nhân.
Sắc mặt Vân Nghê khẽ động, nhưng không lên tiếng.
Bạch Tố Viện một bên nghe lời này, lại cúi đầu.
"Kỳ thật cũng không có gì. Năm đó ta vừa mới đến Hắc Thổ Tiên Vực, vừa đúng lúc gặp một cừu gia, tu vi của người này cân sức ngang tài với ta. Sau một phen giao đấu, ta đánh bị thương hắn, nhưng cũng bị đối phương thương tới chỗ yếu hại, nên mới dẫn đến tu vi giảm lớn." Hô Ngôn đạo nhân cười nói, trong lời nói không xem trọng chuyện tu vi mình bị hạ xuống.
"Thì ra là thế." Hàn Lập chỉ khẽ gật đầu, trong lòng biết Hô Ngôn đạo nhân nói dăm ba câu nhìn như bình thường này, tất nhiên ẩn chứa một ít bí ẩn không muốn để người biết đến. Nhưng đối phương nếu không muốn nhiều lời, hắn tự nhiên cũng không hỏi thêm nữa.
"Không nói chuyện này nữa, trở lại chuyện chính. Lệ tiểu tử, những năm này ta ngắt lấy một ít linh tài ở Hắc Thổ Tiên Vực, lại chế ra mấy loại rượu ngon, cùng uống một chút đi." Hô Ngôn đạo nhân đứng dậy cười nói.
"Hô Ngôn, bây giờ vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, ngươi làm sao còn dùng cách xưng hô với Lệ đạo hữu như trước?" Vân Nghê cảm nhận được tu vi Hàn Lập cao thâm mạt trắc, thấy Hô Ngôn đạo nhân còn xưng hô hắn là tiểu tử, trong mắt lóe lên một tia bất an, vội vàng chen vào nói.
"Xưng hô mà thôi, Lệ tiểu tử nếu ngay cả điểm ấy cũng nhìn không ra, cũng sẽ không trong thời gian ngắn như vậy, liền có thể có thành tựu như ngày hôm nay." Hô Ngôn đạo nhân lại cười nói.
"Ha ha, Hô Ngôn đạo hữu nói rất đúng! Hôm nay ở đây đều là bằng hữu quen biết cũ, chúng ta chỉ nói phong nguyệt, đối tửu đương ca, không cần để ý tu vi bối phận gì." Hàn Lập cũng cười to nói.
Vân Nghê nghe lời này, tuy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thoải mái, hai đầu lông mày cũng giãn ra.
Ánh mắt Bạch Tố Viện đảo qua Hô Ngôn đạo nhân và Hàn Lập mấy lần, trên nét mặt cũng không thấy khôi phục mấy phần nhẹ nhõm, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, kính ý càng đậm.
Hô Ngôn đạo nhân lúc này bảo Vân Nghê và Bạch Tố Viện bồi tiếp Nam Cung Uyển đi tham quan các nơi trong cốc, còn mình thì lôi kéo Hàn Lập đi tới một tòa lầu thấp hẻo lánh trong sơn cốc.
Toà lầu thấp này thoạt nhìn là chỗ tầm thường nhất trong vài toà trúc lâu, nhưng tiến vào bên trong, lại rực rỡ muôn màu không đủ để hình dung.
Bốn chỗ trong lầu trưng bày các loại hồ lô rượu, vò rượu, bình rượu, còn có rất nhiều chén rượu chất liệu khác nhau, so với năm đó lại phong phú hơn rất nhiều.
Hô Ngôn đạo nhân đến nơi này, cả người lại như biến thành người khác, lôi kéo Hàn Lập dạo qua một vòng, trong miệng thao thao bất tuyệt giới thiệu những năm gần đây, lão đã sưu tập tửu phương nào, lại từ nơi nào mân mê tới một ít đồ uống rượu.
Đối với những thứ này, lão có thể nói thuộc như lòng bàn tay, thậm chí so với tu vi chính mình tăng lên rất nhiều, còn muốn hưng phấn hơn.
Hàn Lập cho đến giờ phút này, mới phát giác được, Hô Ngôn đạo nhân năm đó "Trượng kiếm hồng trần quấy phong vân, rót rượu say nằm cười nhân gian" đã trở về.
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Xuất hiện trước mắt bọn người Hàn Lập là một dãy núi thiên địa trùng trùng điệp điệp, có không ít cự phong cao vút trong mây, chỉ là thiên địa nguyên khí phụ cận cũng không nồng đậm, yêu thú hung vật cũng không nhiều, có vẻ sinh cơ thưa thớt.
Chỗ như vậy, không có đồ vật gì để lấy được, tự nhiên tu sĩ cũng sẽ không đặt chân đến
Hô Ngôn đạo nhân vừa tiến vào vùng dãy núi này, cả người lập tức trở nên thoải mái không ít, khi thì tự cao giọng ngâm một bài thơ, khi thì giới thiệu với bọn Hàn Lập một ít kỳ cảnh trong dãy núi mà lão cảm thấy thú vị.
Hàn Lập lúc đầu cũng không để ý, nhưng thấy Nam Cung Uyển nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng chỉ ra một ít phát hiện của mình, làm cho Hô Ngôn đạo nhân hô to ngạc nhiên.
Thế là Hàn Lập cũng ổn định lại tâm thần, tinh tế cảm ngộ ý cảnh Hô Ngôn đạo nhân lúc này, cũng cảm thấy một phen đặc biệt tư vị, thỉnh thoảng cũng đưa ra một ít quan điểm của mình. Bởi vì góc độ khác biệt, cũng dẫn tới Hô Ngôn và Nam Cung Uyển thảo luận một phen.
Ba người một đường nói cười, dưới sự dẫn đầu của Hô Ngôn đạo nhân, đi quanh quẩn trong núi hơn nửa ngày, cuối cùng đáp xuống trước một chỗ sơn phong ẩn kín.
Kỳ thật cách thật xa, Hàn Lập đã cảm nhận được ngọn núi này không giống bình thường.
Cũng không phải ngọn núi này khác biệt với những ngọn núi xung quanh, mà là ngọn núi này có bày ra một ít cấm chế cao minh, chỉ sợ tu sĩ có tu vi dưới Thái Ất cảnh chưa hẳn có thể phát hiện được, cùng đừng đề cập đến chuyện xâm nhập.
Hô Ngôn đạo nhân lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu trắng, nhẹ nhàng nhoáng một cái, một đạo bạch quang bắn ra chui vào trong hư không trước khe núi.
Hư không ba động một chút, hiện ra một vết nứt màu trắng, bên trong là một mảnh sương mù, thấy không rõ là địa phương nào.
"Hai vị, xin mời."
Hô Ngôn đạo nhân nói, dẫn hai người bước vào trong vết nứt màu trắng.
Hàn Lập cảm thấy cảnh sắc trước mắt đại biến, xuất hiện ở phía trước là một tiểu sơn cốc u tĩnh độc đáo.
Trong cốc xây dựng vài toà trúc lâu tinh xảo hai ba tầng, một bên trúc lâu là một mảng lớn rừng trúc và một dòng suối nhỏ thanh tịnh chảy vào một hồ nước, nhìn phi thường thanh u, còn có không ít Tiên Cầm Linh thú nghỉ ngơi bên bờ suối trong rừng.
Một bên khác, là mấy khối vườm ươm và một ít kỳ hoa dị thảo, đang có hai thân ảnh bận rộn ở trong đó.
"Ồ!"
Theo một tiếng kêu nhẹ, hai người đang bận rộn trong vườn liền đứng dậy đi tới hướng bọn người Hàn Lập.
Một người trong đó chính là Vân Nghê, một người khác, lại là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều tuyệt sắc.
Thiếu nữ này Hàn Lập cũng không xa lạ gì, chính là Bạch Tố Viện.
Nhiều năm không gặp, tu vi Vân Nghê và Bạch Tố Viện đều tinh tiến không ít, Vân Nghê đã đạt đến Kim Tiên cảnh hậu kỳ, mà Bạch Tố Viện cũng đã đạt tới cảnh giới Kim Tiên, mà quanh người khí cơ ba động huyền diệu, hiển nhiên tu luyện công pháp rất là bất phàm.
"Ta tưởng là ai, nguyên lai là Lệ đạo hữu, những năm này làm cho Hô Ngôn trông mong, chỉ cần vừa uống rượu là sẽ nhắc tới ngươi." Vân Nghê tươi cười, tiến lên chào đón.
"Vân đạo hữu, hạnh ngộ, đã lâu không gặp." Hàn Lập đáp lễ lại.
"Lệ tiền bối, đại ân năm đó mang ta tiến vào Chúc Long đạo một mực không thể phụng bồi, xin nhận ta một lễ." Đôi mắt Bạch Tố Viện chớp động, tiến lên hành lễ.
"Tố Viện tiểu thư không cần khách khí." Hàn Lập mỉm cười, tay nhấc lên.
Thân thể Bạch Tố Viện bị một cỗ tiềm lực vô hình nâng lên, không tự chủ đứng lên.
Nàng khẽ giật mình, lập tức hai mắt thật nhanh liếc nhìn Hàn Lập, lại nhìn về phía Nam Cung Uyển mỉm cười, đôi mắt sáng chớp động, tựa hồ đang suy đoán vì sao nữ tử trước mắt có vận khí tốt đi theo Lệ Phi Vũ như vậy.
Chỗ sâu trong ánh mắt Vân Nghê hiện lên một tia chấn kinh, có thể biến nặng thành nhẹ nâng lên một tu sĩ Kim Tiên, cho dù là tu sĩ Thái Ất cảnh, cũng căn bản không thể làm được.
Hàn Lập lại giới thiệu Nam Cung Uyển với hai người Vân Nghê một chút, song phương hàn huyên một phen, sau đó đi vào trong một tòa trúc lâu tầng hai.
Trong lâu khá rộng rãi, bố trí mặc dù đơn giản nhưng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã. Xuyên qua cửa sổ, có thể thu hết vào mắt cảnh sắc cả tòa sơn cốc này, đầy mắt bích thúy, có phần làm cho người cảnh đẹp ý vui.
Mấy người sau khi ngồi xuống, lúc này Hàn Lập mới hỏi Hô Ngôn đạo nhân tại sao bọn họ lại ở chỗ này.
"Việc này nói rất dài dòng. Một nhà chúng ta vốn ẩn cư tại một chỗ yên tĩnh Bắc Hàn Tiên Vực, kết quả bị rất nhiều Hôi Tiên đột nhiên giết vào Bắc Hàn Tiên Vực, quấy đến tu tiên giới đại loạn. Chúng ta ở đó cũng bị tác động đến, đành phải mau chóng thoát đi. Phụng Nghĩa đạo hữu bởi vì một ít duyên cớ bất hạnh vẫn lạc, sau đó chúng ta đã trải qua một phen khó khăn trắc trở, cuối cùng đi tới Hắc Thổ Tiên Vực." Hô Ngôn đạo hữu thở dài, tựa hồ cũng không muốn nói thêm chuyện này.
Vân Nghê và Bạch Tố Viện nghe đến đây, thần sắc đều ảm đạm.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cũng thở dài.
Lần này Chân Tiên giới rung chuyển, không ít Tiên Vực bị liên lụy, khiến cho con đường tu hành vấn đạo vốn long đong càng thêm gập ghềnh, hạng người thực lực nhỏ yếu bởi vì thiếu sức tự vệ, nói chết liền chết đi, vạn năm tu vi khả năng một buổi trở về với bụi đất.
Thế lực Thiên Đình, trên danh nghĩa là quan phương Chân Tiên giới, bây giờ vẫn như cũ chuẩn bị cho Bồ Đề thịnh yến, các đại Tiên Vực cũng tích cực chuẩn bị việc này, tựa hồ cũng không chú ý đến những Tiên Vực nhỏ phát sinh sự tình râu ria kia.
Có lẽ trong mắt đại năng Đại La cảnh, thậm chí một ít Đạo Tổ, toàn bộ tu sĩ Chân Tiên giới cấp thấp tựa như con sâu cái kiến, sinh tử tồn vong của họ, căn bản không quan trọng.
"Sau khi chúng ta tới Hắc Thổ Tiên Vực, nghe nói Huyễn Yên chiểu trạch này từng là chỗ di tích Chân Ngôn môn, vài ngàn năm trước bị Thiên Đình huỷ đi, từ đó ít ai lui tới, liền dứt khoát định cư ở phụ cận đây. Ngươi cũng thấy đấy, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ?" Hô Ngôn đạo nhân tiếp tục nói.
"Khúc kính thông u, sơn quang đầm ảnh, vẫn có thể xem là một chỗ thế ngoại đào nguyên." Hàn Lập gật đầu nhẹ, quay đầu nhìn Nam Cung Uyển một chút. Nàng cũng nhìn lại hắn, trong đôi mắt sáng cũng hiện ra một tia mong đợi, nhưng chỉ lóe lên liền biến mất.
Trong lòng Hàn Lập thầm thở dài một tiếng, lặng yên duỗi ra một bàn tay, vỗ nhẹ lên bàn tay Nam Cung Uyển.
Trong lòng hắn biết Nam Cung Uyển có thể trải qua long đong, từ Linh giới phi thăng đến Chân Tiên giới, mặc dù trong lòng còn cầu đạo trường sinh, nhưng phần lớn nguyên nhân trong đó là vì muốn gặp lại mình.
Nam Cung Uyển mặc dù không nói rõ, nhưng hắn làm người từng trải, trong lòng biết đáy lòng Nam Cung Uyển ẩn chứa một tia u buồn giấu kín kia.
Có ai lại nghĩ tới, trải qua khổ tu Nhân giới và Linh giới, vốn cho rằng công đức viên mãn phi thăng thành tựu Chân Tiên, lại chỉ là bắt đầu một đầu con đường tu tiên khác.
Mà con đường này, càng gian nan hơn, cũng càng dài dằng dặc.
Thậm chí, nhìn không thấy điểm cuối...
Chỉ là tính cách nàng xưa nay kiên nghị, có thể nhận biết đại cục, biết tình cảnh Hàn Lập bây giờ, đã không còn đường rút lui, càng không có khả năng có thể làm bạn lâu dài bên cạnh mình.
Đoạn thời gian này du lịch khắp nơi, Hàn Lập có thể cảm nhận được phần tình nghĩa kia của Nam Cung Uyển đối với mình, càng trân quý thời gian hai người ở chung.
Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng đều dâng lên một cỗ ấm áp khó hiểu.
Nam Cung Uyển tựa hồ cũng cảm nhận được tâm ý trong ánh mắt Hàn Lập, đi đến khẽ vuốt cằm Hàn Lập, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia kiên định nào đó.
Hai người đối mặt một phen này, trước sau bất quá một cái hô hấp công phu, lại thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, đều không thể so sánh được.
Hô Ngôn đạo nhân lập tức hỏi Hàn Lập kinh lịch những năm qua, ba người bọn họ sau khi đi vào Hắc Thổ Tiên Vực, một mực tị thế ở ẩn, cực ít tiến vào trong các đại thành trì, cho nên không nhìn thấy tin tức Thiên Đình truy kích Hàn Lập.
Hàn Lập thấy ba người không biết chuyện của mình, cũng không muốn làm ba người liên luỵ vào, nên chỉ nói mình một mực tu luyện tại Hắc Sơn Tiên Vực, những chuyện khác một mực không nói, lần này đến Huyễn Yên chiểu trạch, cũng là vì tìm tòi di tích Chân Ngôn môn.
"Hô Ngôn đạo hữu, ngươi vừa mới nói, Thiên Đình vài ngàn năm trước từng phá huỷ di tích Chân Ngôn môn nơi đây, rốt cuộc là chuyện thế nào?" Hàn Lập hỏi.
"Lệ tiền bối, đây là sau khi chúng ta tới ở đây, ta tìm hiểu từ tông môn thế lực phụ cận, nghe nói lúc ấy nhóm nhân mã, ngoại trừ người Thiên Đình, tựa hồ còn có thế lực khác, lật tìm di tích Chân Ngôn môn trong trong ngoài ngoài mấy lần, hẳn là đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng cũng không biết có tìm ra không, tóm lại làm hỏng cả linh mạch nơi này." Bạch Tố Viện trước đây một mực lẳng lặng lắng nghe, lúc này đột nhiên mở miệng nói.
"Cũng thực là giống hành vi của Thiên Đình... Những chuyện này nói chi vô nghĩa, không nói cũng được. Hô Ngôn đạo hữu, tu vi của ngươi vì sao suy giảm nhiều như vậy?" Hàn Lập nói sang chuyện khác, hỏi thăm về sự tình tu vi Hô Ngôn đạo nhân.
Sắc mặt Vân Nghê khẽ động, nhưng không lên tiếng.
Bạch Tố Viện một bên nghe lời này, lại cúi đầu.
"Kỳ thật cũng không có gì. Năm đó ta vừa mới đến Hắc Thổ Tiên Vực, vừa đúng lúc gặp một cừu gia, tu vi của người này cân sức ngang tài với ta. Sau một phen giao đấu, ta đánh bị thương hắn, nhưng cũng bị đối phương thương tới chỗ yếu hại, nên mới dẫn đến tu vi giảm lớn." Hô Ngôn đạo nhân cười nói, trong lời nói không xem trọng chuyện tu vi mình bị hạ xuống.
"Thì ra là thế." Hàn Lập chỉ khẽ gật đầu, trong lòng biết Hô Ngôn đạo nhân nói dăm ba câu nhìn như bình thường này, tất nhiên ẩn chứa một ít bí ẩn không muốn để người biết đến. Nhưng đối phương nếu không muốn nhiều lời, hắn tự nhiên cũng không hỏi thêm nữa.
"Không nói chuyện này nữa, trở lại chuyện chính. Lệ tiểu tử, những năm này ta ngắt lấy một ít linh tài ở Hắc Thổ Tiên Vực, lại chế ra mấy loại rượu ngon, cùng uống một chút đi." Hô Ngôn đạo nhân đứng dậy cười nói.
"Hô Ngôn, bây giờ vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, ngươi làm sao còn dùng cách xưng hô với Lệ đạo hữu như trước?" Vân Nghê cảm nhận được tu vi Hàn Lập cao thâm mạt trắc, thấy Hô Ngôn đạo nhân còn xưng hô hắn là tiểu tử, trong mắt lóe lên một tia bất an, vội vàng chen vào nói.
"Xưng hô mà thôi, Lệ tiểu tử nếu ngay cả điểm ấy cũng nhìn không ra, cũng sẽ không trong thời gian ngắn như vậy, liền có thể có thành tựu như ngày hôm nay." Hô Ngôn đạo nhân lại cười nói.
"Ha ha, Hô Ngôn đạo hữu nói rất đúng! Hôm nay ở đây đều là bằng hữu quen biết cũ, chúng ta chỉ nói phong nguyệt, đối tửu đương ca, không cần để ý tu vi bối phận gì." Hàn Lập cũng cười to nói.
Vân Nghê nghe lời này, tuy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thoải mái, hai đầu lông mày cũng giãn ra.
Ánh mắt Bạch Tố Viện đảo qua Hô Ngôn đạo nhân và Hàn Lập mấy lần, trên nét mặt cũng không thấy khôi phục mấy phần nhẹ nhõm, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, kính ý càng đậm.
Hô Ngôn đạo nhân lúc này bảo Vân Nghê và Bạch Tố Viện bồi tiếp Nam Cung Uyển đi tham quan các nơi trong cốc, còn mình thì lôi kéo Hàn Lập đi tới một tòa lầu thấp hẻo lánh trong sơn cốc.
Toà lầu thấp này thoạt nhìn là chỗ tầm thường nhất trong vài toà trúc lâu, nhưng tiến vào bên trong, lại rực rỡ muôn màu không đủ để hình dung.
Bốn chỗ trong lầu trưng bày các loại hồ lô rượu, vò rượu, bình rượu, còn có rất nhiều chén rượu chất liệu khác nhau, so với năm đó lại phong phú hơn rất nhiều.
Hô Ngôn đạo nhân đến nơi này, cả người lại như biến thành người khác, lôi kéo Hàn Lập dạo qua một vòng, trong miệng thao thao bất tuyệt giới thiệu những năm gần đây, lão đã sưu tập tửu phương nào, lại từ nơi nào mân mê tới một ít đồ uống rượu.
Đối với những thứ này, lão có thể nói thuộc như lòng bàn tay, thậm chí so với tu vi chính mình tăng lên rất nhiều, còn muốn hưng phấn hơn.
Hàn Lập cho đến giờ phút này, mới phát giác được, Hô Ngôn đạo nhân năm đó "Trượng kiếm hồng trần quấy phong vân, rót rượu say nằm cười nhân gian" đã trở về.