Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1311: Hải chi lực
Dịch: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
"Quan khiếu tạng phủ trong cơ thể ngươi, đã bị nước biển chiếm cứ rồi, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, nếu không bây giờ ta sẽ bóp nát trái tim ngươi, sau đó lần lượt chọc thủng gan tỳ phổi thận của ngươi. Ta cam đoan loại cảm giác này ngươi mà thử qua một lần, sẽ không muốn thử lại lần hai." Lúc này, thân ảnh Thủy Trường Thiên một lần nữa ngưng tụ ở trên biển, nâng trường thương lên chỉ trước mi tâm Hàn Lập, nói.
"Ngươi làm được rồi hẵng nói, không ngại cứ thử xem." Hàn Lập mở hai mắt ra, nhìn về phía Thủy Trường Thiên, ánh mắt không e ngại chút nào.
Thủy Trường Thiên nghe vậy, lông mày cau lại, nâng tay lên, nắm một cái vào hư không.
Qua hai hơi thở, trên người Hàn Lập vẫn không dị động chút nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thủy Trường Thiên kinh ngạc nói.
"Không biết ở vùng biển này, ngươi có thể điều động được bao nhiêu nước biển?" Hai tay Hàn Lập run lên, vòng xoáy màu lam đang hút hắn ở bên trong bỗng dưng rung lên, nới lỏng ra.
"Là trường hà kia..." Thần sắc Thủy Trường Thiên biến đổi, giật mình tỉnh ngộ.
Trường hà thời gian của Hàn Lập chảy không ngừng, sớm đã có từng tia từng tia lực lượng Thời Gian Pháp Tắc thẩm thấu vào trong nước biển.
Mà vùng nước biển bị lực lượng Thời Gian Pháp Tắc này xâm nhiễm, dĩ nhiên là không hề bị Thủy Trường Thiên khống chế.
Thủy Trường Thiên chợt quát một tiếng, lam quang toàn thân mãnh liệt, toàn bộ đều ngưng tụ vào trường thương trong tay gã, đâm thẳng xuống mi tâm Hàn Lập. Mũi thương lập tức bộc phát ra lam quang chói mắt, rồi bắn ra một quang cầu màu xanh ngưng thực vô cùng, tới trước đầu Hàn Lập rồi nổ bể ra.
Hàn Lập đã sớm phòng bị, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể đã sớm vận chuyển, một nghìn tám trăm huyền khiếu trên người đồng thời sáng lên, trong nháy mắt toàn thân hiện lên từng mảnh từng mảnh lân giáp sáu cạnh.
Theo một tiếng "Ầm" nổ lớn vang vọng, nước biển trong phạm vi vạn dặm lập tức bốc hơi sạch sẽ, một đạo xung kích cực lớn khuếch trương ra ngoài vạn dặm, hóa thành một vòng sóng thần, tuôn trào điên cuồng ra bốn phía.
Sóng thần cuồng quyển dựng cao lên chừng vạn trượng, tựa như một ngọn núi khổng lồ. Những nơi đi qua khiến cho hư không chấn động, ngay cả mây trôi trên trời cũng bị chấn động tản ra.
Thạch Xuyên Không ngửa đầu nhìn lên trời, lúc nãy mảnh khu vực này vừa mới được linh vực bao phủ, chẳng biết lúc nào đã triệt hồi, vội vàng kéo Tử Linh lại, thi triển một bí pháp không gian, trong nháy mắt chạy xa mấy vạn dặm.
Mấy tên tiên sứ giám sát của Thiên Đình kia thì không được may mắn như vậy, rối rít tránh không kịp, bị sóng thần cuồng bạo vỗ trúng, nhao nhao ngã xuống biển, trong đó mấy tên tiên sứ tuần tra có tu vi hơi yếu, càng trực tiếp bị kích hôn mê bất tỉnh.
Trong ngày này, toàn bộ Hắc Phong Hải đều không yên ổn, cho dù là Ô Mông đảo ở vùng biển cách cực xa nơi đây, vậy mà vẫn bị ảnh hưởng bởi biển động vạn năm khó gặp này. Nếu không có đại trận bảo hộ đảo kịp thời mở ra, tổn thất khó mà biết được.
Lại nói trung tâm vụ nổ vùng hải vực kia, nước biển bốc hơi sạch sẽ, lộ ra đáy biển khô cạn, bốn phía vẫn bị một tầng chướng khí cường đại cản trở, thời gian trôi qua rất lâu rồi mà vẫn không thấy nước biển chảy ngược trở về.
Hàn Lập đứng dưới đáy biển, trên một sườn núi đã bị nghiền nát, lân giáp trên người dần dần thu lại, trên trán một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn như thụ thương không nhẹ, nhưng trên thực tế thì không đáng ngại.
Hắn chỉ giơ tay phất một cái, một đạo hư ảnh Lưỡng Sinh thụ lướt qua mi tâm, vết rách đầy máu thịt dần dần khép lại, hồi phục như cũ.
Cách đấy không xa, chừng mấy ngàn dặm, Linh Vực Hàn Lập biến thành dãy núi vẫn đứng lặng ở nơi đó. Trên đó, Đông Ất Thần Mộc điên cuồng sinh trưởng, hóa thành một cây dây leo cực kỳ thô chắc, kéo dài trăm trượng, trói mắt cá chân Thủy Trường Thiên lại.
Toàn thân Thủy Trường Thiên nổi gân xanh, tựa như đang ra sức giãy dụa, động tác có vẻ thập phần chậm chạp.
Nguyên lai là một vầng trăng tròn màu vàng đã sớm hạ xuống, lơ lửng sau lưng gã, phóng thích ra vô số tia sáng màu vàng dày đặc.
Thân hình Hàn Lập lóe lên, đi tới gần, không nhiều lời, nâng kiếm lên rồi chém thẳng xuống đầu Thủy Trường Thiên.
"Không! Ngươi không thể giết ta..." Trong mắt Thủy Trường Thiên lóe lên một vòng sợ hãi, miệng hô lớn.
Hàn Lập không để ý tới chút nào, lôi bạo màu vàng trên mũi kiếm tăng vọt, một kiếm hạ xuống, tựa như cắt đậu hũ, chém xuyên qua cơ thể Thủy Trường Thiên.
Nhưng mà, khi thân kiếm chui vào, trong nháy mắt, thân thể của Thủy Trường Thiên lại đột nhiên trở nên trong suốt, đúng là đã hoá thành lỏng, bao Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại.
Hàn Lập thấy thế, hừ lạnh một tiếng.
Một tay hắn bấm kiếm quyết, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức rung động mãnh liệt một hồi, từng cỗ kiếm khí cường đại phóng lên trời, cuốn theo vạn đạo kim lôi từ trong cơ thể Thủy Trường Thiên xuyên ra.
"Ầm ầm..."
Trong một mảnh kiếm khí kim lôi, thân thể hoá lỏng của gã trong nháy mắt nổ bể ra, biến thành bột mịn.
"Không hổ là Đại La hậu kỳ, đánh bại không khó, chém giết cũng không dễ." Hàn Lập thu kiếm lại, đứng nhìn về phía xa, lông mày không khỏi hơi nhíu, chậm rãi nói ra.
Chỉ thấy ngoài vạn dặm, hơi nước lấm tấm rải rác ở trong hư không, bắt đầu ngưng tụ lại một chỗ, dần dần hóa thành hình người, sau đó một đạo ánh sáng màu lam lóe lên, một lần nữa hiển lộ ra thân hình Thủy Trường Thiên.
"Hàn Lập, ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy, hôm nay không cần bắt sống, ta nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro." Sắc mặt Thủy Trường Thiên dữ tợn, cả giận nói.
"Thủy đạo hữu, ngươi không phát hiện trên người mình có gì không đúng sao?" Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
Thủy Trường Thiên nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức dò xét trên người một chút, kết quả phát hiện ngoại trừ tu vi bị hao tổn không ít, cũng không có dị thường gì khác, lập tức mắng: "Bớt làm ra vẻ huyền bí đi, ta..."
Chưa dứt lời, gã chợt tỉnh ngộ, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.
"Làm sao có thể, tu vi của ta như thế nào lại sụt giảm nhiều như vậy, cho dù bị ngươi đánh tan một lần, cũng không thể nào tổn thất to lớn như thế?" Thủy Trường Thiên có chút kinh hoảng nói.
Hàn Lập thấy mặt mũi gã tràn đầy nghi hoặc, chỉ cười lạnh đáp lại, cũng không dự định giải thích.
Thân ở trong Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết lâu như thế, tu vi làm sao lại không sụt giảm?
"Mặc kệ ngươi động tay động chân gì, chỉ cần ta còn ở trên biển này, ta có thể tiên thiên bất bại." Thủy Trường Thiên chau mày, tỉnh táo lại, nói ra.
Trong lúc nói, thân hình gã phi lên cao, hai tay trước người hợp lại, bấm một cái pháp quyết thập phần cổ quái.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nhìn thấy quanh người gã, bắt đầu sáng lên một vòng u quang màu lam, phía sau tựa hồ có từng luồng từng luồng không khí hội tụ thành lốc xoáy, từ trong đó truyền ra từng trận thanh âm tê minh giống như Hải thú.
Lúc này, ở trên mặt biển, từ tít đằng xa, Hàn Lập thấy được một cơn thủy triều cực tốc tiến về chỗ hắn, con Ô Kình (cá voi màu đen) to lớn kia đang bơi ở trên đó, giống như hoa tiêu* vậy, dẫn theo thủy triều lao tới mãnh liệt.
*người hướng dẫn tàu bè
"Rầm rầm "
Nương theo tiếng bọt biển to lớn vang lên, dưới thân Thủy Trường Thiên đột nhiên hiện ra một vòng xoáy nước lớn vô cùng, như rồng hút nước dưới biển lên trời, hội tụ vào trong cơ thể Thủy Trường Thiên.
Chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn kia tiến vào trong cơ thể gã, khiến cho toàn thân gã hóa thành màu xanh thẳm, ngoài thân cũng lập tức mặc lên thủy giáp màu lam, trên mặt bắt đầu hiện ra từng đạo thủy văn, khí tức trên người nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh bù đắp lại tu vi trước đó bị Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết tước đoạt lùi lại.
Trong phạm vi mười mấy vạn dặm quanh vùng biển, nước biển bị gã thu nạp không còn, đúng là trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, chỉ còn lại bãi bùn khô cạn ở dưới đáy, bên trong lộ ra một vài thi thể khô quắt của thủy thú trong biển, ngay cả thi thể con Ô Kình kia cũng ở trong đó.
Cách thu nạp lực lượng hải dương này, rõ ràng gánh vác cực lớn, thân thể của Thủy Trường Thiên cũng bắt đầu tăng vọt, trong chốc lát cao lên vạn trượng, trên thân thể gã cũng hiện ra từng vết nứt màu lam.
Hàn Lập nhìn thấy khí tức của gã bây giờ đã có thể so với Đại La đỉnh phong, vậy mà còn tiếp tục, vẫn muốn thu nạp mấy chục vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm hải vực chi thủy ngoài kia, sắc mặt hắn có chút phát lạnh.
"Đại nhật lâm không, hoàng sa vạn lý."
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, phảng phất như ngữ điệu của thần. Từng tầng từng tầng gợn sóng màu vàng từ trên người Hàn Lập truyền ra, dập dờn ở hư không trong phạm vi mấy chục vạn dặm.
Một viên hỏa cầu khổng lồ chừng vạn trượng từ trên cao rơi xuống, đâm thẳng xuống mặt biển, ở trên đó tản mát ra khí tức hỏa diễm cực kỳ khốc liệt, khiến cho nhiệt độ toàn bộ vùng hải vực trong nháy mắt tăng lên cao gấp mấy ngàn lần.
Viên hỏa cầu rừng rực kia còn chưa kịp chạm, nước biển phía dưới đã bị bốc hơi sạch sẽ, mà đáy biển dưới chân hai người Hàn Lập cũng vô tình bị biến thành cảnh đại sa mạc rộng vạn dặm.
Ngay cả Thủy Trường Thiên đang thu nạp lực lượng hải dương, trong nháy mắt lực lượng này cũng bị đoạn tuyệt, cả người giống như bị gác trên đống lửa thiêu đốt vậy, một thân lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính nhanh chóng tiêu hao.
"Đây là huyễn thuật..." Thủy Trường Thiên khó tin nói.
"Huyễn thuật? Ha ha, ngươi cho là huyễn thuật thì cứ thử xem..." Hàn Lập nháy nháy mắt, khẽ cười nói.
"Không đúng, huyễn thuật cho dù mạnh hơn, cũng không thể khiến cho lực lượng pháp tắc của ta chịu ảnh hưởng, không phải ngươi tu luyện Thời Gian Pháp Tắc sao? Tại sao lại biết thuật pháp cổ quái như vậy?" Thủy Trường Thiên có chút kinh hoảng nói.
"Pháp Ngôn Thiên Địa, ngôn xuất pháp tùy (mở miệng thành phép), há ngươi có thể lĩnh ngộ? Chịu chết đi." Hàn Lập quát lớn.
Vầng mặt trời rừng rực kia lập tức rơi xuống, ép xuống phía Thủy Trường Thiên.
"Được rồi, đối phó ngươi, với cảnh giới này cũng đã đủ rồi." Thủy Trường Thiên thở dài một hơi, hai tay trước người kéo một cái.
Chỉ thấy một đạo hào quang màu lam hiện lên, một cây cung cực lớn màu thủy lam nổi lên. Trên đó có một mũi tên khổng lồ, hình dáng của nó rõ ràng là trường thương màu lam, mà Thủy Trường Thiên cầm trong tay trước đó.
Thủy Trường Thiên kéo động dây cung, trên mũi tên lập tức ngưng tụ từng đạo lực lượng pháp tắc nồng đậm, một vòng xoáy lam quang lập tức hiện lên ở đầu mũi tên.
Chỉ nghe một tiếng "Vèo" xé gió, hư không phía trước mũi tên, quả thật đã bị vỡ ra từng lỗ hổng màu đen.
"Ầm" một tiếng nổ lớn!
Vầng mặt trời hỏa diễm kia bị rách ra một vết, trực tiếp nổ thành vô số hỏa cầu, sụp đổ xuống. Mà uy lực của mũi tên kia lại không suy giảm chút nào, lao thẳng đến Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn thấy mũi tên bắn tới, đúng là không thể nào tránh né, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể vận chuyển, một nghìn tám trăm huyền khiếu quanh người đồng thời tỏa sáng, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay chẻ dọc một cái, chém xuống.
Chỉ thấy kim quang trên thân kiếm phát ra mãnh liệt, tia sáng lôi điện tuôn trào ra, hóa thành một đạo kiếm ảnh màu vàng vô cùng lớn, va chạm ầm ầm với mũi tên lam quang kia.
Một tiếng nổ vang rung trời, mũi tên khổng lồ kia sụp đổ ngay tại chỗ, kiếm ảnh màu vàng của Hàn Lập cũng tiêu tán, trong hư không vỡ ra một vết rách không gian cực lớn, bên trong một mảnh đen kịt, qua rất lâu vẫn không thấy lấp lại.
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ kẽ nứt không gian phía dưới bay xuyên lên, chính là Hàn Lập.
Thân hình hắn như rồng bay thẳng lên trời, trường kiếm trong tay lao tới, đâm thẳng vào vị trí trái tim trên thân thể khổng lồ của Thủy Trường Thiên.
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
"Quan khiếu tạng phủ trong cơ thể ngươi, đã bị nước biển chiếm cứ rồi, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, nếu không bây giờ ta sẽ bóp nát trái tim ngươi, sau đó lần lượt chọc thủng gan tỳ phổi thận của ngươi. Ta cam đoan loại cảm giác này ngươi mà thử qua một lần, sẽ không muốn thử lại lần hai." Lúc này, thân ảnh Thủy Trường Thiên một lần nữa ngưng tụ ở trên biển, nâng trường thương lên chỉ trước mi tâm Hàn Lập, nói.
"Ngươi làm được rồi hẵng nói, không ngại cứ thử xem." Hàn Lập mở hai mắt ra, nhìn về phía Thủy Trường Thiên, ánh mắt không e ngại chút nào.
Thủy Trường Thiên nghe vậy, lông mày cau lại, nâng tay lên, nắm một cái vào hư không.
Qua hai hơi thở, trên người Hàn Lập vẫn không dị động chút nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thủy Trường Thiên kinh ngạc nói.
"Không biết ở vùng biển này, ngươi có thể điều động được bao nhiêu nước biển?" Hai tay Hàn Lập run lên, vòng xoáy màu lam đang hút hắn ở bên trong bỗng dưng rung lên, nới lỏng ra.
"Là trường hà kia..." Thần sắc Thủy Trường Thiên biến đổi, giật mình tỉnh ngộ.
Trường hà thời gian của Hàn Lập chảy không ngừng, sớm đã có từng tia từng tia lực lượng Thời Gian Pháp Tắc thẩm thấu vào trong nước biển.
Mà vùng nước biển bị lực lượng Thời Gian Pháp Tắc này xâm nhiễm, dĩ nhiên là không hề bị Thủy Trường Thiên khống chế.
Thủy Trường Thiên chợt quát một tiếng, lam quang toàn thân mãnh liệt, toàn bộ đều ngưng tụ vào trường thương trong tay gã, đâm thẳng xuống mi tâm Hàn Lập. Mũi thương lập tức bộc phát ra lam quang chói mắt, rồi bắn ra một quang cầu màu xanh ngưng thực vô cùng, tới trước đầu Hàn Lập rồi nổ bể ra.
Hàn Lập đã sớm phòng bị, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể đã sớm vận chuyển, một nghìn tám trăm huyền khiếu trên người đồng thời sáng lên, trong nháy mắt toàn thân hiện lên từng mảnh từng mảnh lân giáp sáu cạnh.
Theo một tiếng "Ầm" nổ lớn vang vọng, nước biển trong phạm vi vạn dặm lập tức bốc hơi sạch sẽ, một đạo xung kích cực lớn khuếch trương ra ngoài vạn dặm, hóa thành một vòng sóng thần, tuôn trào điên cuồng ra bốn phía.
Sóng thần cuồng quyển dựng cao lên chừng vạn trượng, tựa như một ngọn núi khổng lồ. Những nơi đi qua khiến cho hư không chấn động, ngay cả mây trôi trên trời cũng bị chấn động tản ra.
Thạch Xuyên Không ngửa đầu nhìn lên trời, lúc nãy mảnh khu vực này vừa mới được linh vực bao phủ, chẳng biết lúc nào đã triệt hồi, vội vàng kéo Tử Linh lại, thi triển một bí pháp không gian, trong nháy mắt chạy xa mấy vạn dặm.
Mấy tên tiên sứ giám sát của Thiên Đình kia thì không được may mắn như vậy, rối rít tránh không kịp, bị sóng thần cuồng bạo vỗ trúng, nhao nhao ngã xuống biển, trong đó mấy tên tiên sứ tuần tra có tu vi hơi yếu, càng trực tiếp bị kích hôn mê bất tỉnh.
Trong ngày này, toàn bộ Hắc Phong Hải đều không yên ổn, cho dù là Ô Mông đảo ở vùng biển cách cực xa nơi đây, vậy mà vẫn bị ảnh hưởng bởi biển động vạn năm khó gặp này. Nếu không có đại trận bảo hộ đảo kịp thời mở ra, tổn thất khó mà biết được.
Lại nói trung tâm vụ nổ vùng hải vực kia, nước biển bốc hơi sạch sẽ, lộ ra đáy biển khô cạn, bốn phía vẫn bị một tầng chướng khí cường đại cản trở, thời gian trôi qua rất lâu rồi mà vẫn không thấy nước biển chảy ngược trở về.
Hàn Lập đứng dưới đáy biển, trên một sườn núi đã bị nghiền nát, lân giáp trên người dần dần thu lại, trên trán một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn như thụ thương không nhẹ, nhưng trên thực tế thì không đáng ngại.
Hắn chỉ giơ tay phất một cái, một đạo hư ảnh Lưỡng Sinh thụ lướt qua mi tâm, vết rách đầy máu thịt dần dần khép lại, hồi phục như cũ.
Cách đấy không xa, chừng mấy ngàn dặm, Linh Vực Hàn Lập biến thành dãy núi vẫn đứng lặng ở nơi đó. Trên đó, Đông Ất Thần Mộc điên cuồng sinh trưởng, hóa thành một cây dây leo cực kỳ thô chắc, kéo dài trăm trượng, trói mắt cá chân Thủy Trường Thiên lại.
Toàn thân Thủy Trường Thiên nổi gân xanh, tựa như đang ra sức giãy dụa, động tác có vẻ thập phần chậm chạp.
Nguyên lai là một vầng trăng tròn màu vàng đã sớm hạ xuống, lơ lửng sau lưng gã, phóng thích ra vô số tia sáng màu vàng dày đặc.
Thân hình Hàn Lập lóe lên, đi tới gần, không nhiều lời, nâng kiếm lên rồi chém thẳng xuống đầu Thủy Trường Thiên.
"Không! Ngươi không thể giết ta..." Trong mắt Thủy Trường Thiên lóe lên một vòng sợ hãi, miệng hô lớn.
Hàn Lập không để ý tới chút nào, lôi bạo màu vàng trên mũi kiếm tăng vọt, một kiếm hạ xuống, tựa như cắt đậu hũ, chém xuyên qua cơ thể Thủy Trường Thiên.
Nhưng mà, khi thân kiếm chui vào, trong nháy mắt, thân thể của Thủy Trường Thiên lại đột nhiên trở nên trong suốt, đúng là đã hoá thành lỏng, bao Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại.
Hàn Lập thấy thế, hừ lạnh một tiếng.
Một tay hắn bấm kiếm quyết, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức rung động mãnh liệt một hồi, từng cỗ kiếm khí cường đại phóng lên trời, cuốn theo vạn đạo kim lôi từ trong cơ thể Thủy Trường Thiên xuyên ra.
"Ầm ầm..."
Trong một mảnh kiếm khí kim lôi, thân thể hoá lỏng của gã trong nháy mắt nổ bể ra, biến thành bột mịn.
"Không hổ là Đại La hậu kỳ, đánh bại không khó, chém giết cũng không dễ." Hàn Lập thu kiếm lại, đứng nhìn về phía xa, lông mày không khỏi hơi nhíu, chậm rãi nói ra.
Chỉ thấy ngoài vạn dặm, hơi nước lấm tấm rải rác ở trong hư không, bắt đầu ngưng tụ lại một chỗ, dần dần hóa thành hình người, sau đó một đạo ánh sáng màu lam lóe lên, một lần nữa hiển lộ ra thân hình Thủy Trường Thiên.
"Hàn Lập, ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy, hôm nay không cần bắt sống, ta nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro." Sắc mặt Thủy Trường Thiên dữ tợn, cả giận nói.
"Thủy đạo hữu, ngươi không phát hiện trên người mình có gì không đúng sao?" Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, nhàn nhạt hỏi.
Thủy Trường Thiên nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức dò xét trên người một chút, kết quả phát hiện ngoại trừ tu vi bị hao tổn không ít, cũng không có dị thường gì khác, lập tức mắng: "Bớt làm ra vẻ huyền bí đi, ta..."
Chưa dứt lời, gã chợt tỉnh ngộ, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.
"Làm sao có thể, tu vi của ta như thế nào lại sụt giảm nhiều như vậy, cho dù bị ngươi đánh tan một lần, cũng không thể nào tổn thất to lớn như thế?" Thủy Trường Thiên có chút kinh hoảng nói.
Hàn Lập thấy mặt mũi gã tràn đầy nghi hoặc, chỉ cười lạnh đáp lại, cũng không dự định giải thích.
Thân ở trong Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết lâu như thế, tu vi làm sao lại không sụt giảm?
"Mặc kệ ngươi động tay động chân gì, chỉ cần ta còn ở trên biển này, ta có thể tiên thiên bất bại." Thủy Trường Thiên chau mày, tỉnh táo lại, nói ra.
Trong lúc nói, thân hình gã phi lên cao, hai tay trước người hợp lại, bấm một cái pháp quyết thập phần cổ quái.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nhìn thấy quanh người gã, bắt đầu sáng lên một vòng u quang màu lam, phía sau tựa hồ có từng luồng từng luồng không khí hội tụ thành lốc xoáy, từ trong đó truyền ra từng trận thanh âm tê minh giống như Hải thú.
Lúc này, ở trên mặt biển, từ tít đằng xa, Hàn Lập thấy được một cơn thủy triều cực tốc tiến về chỗ hắn, con Ô Kình (cá voi màu đen) to lớn kia đang bơi ở trên đó, giống như hoa tiêu* vậy, dẫn theo thủy triều lao tới mãnh liệt.
*người hướng dẫn tàu bè
"Rầm rầm "
Nương theo tiếng bọt biển to lớn vang lên, dưới thân Thủy Trường Thiên đột nhiên hiện ra một vòng xoáy nước lớn vô cùng, như rồng hút nước dưới biển lên trời, hội tụ vào trong cơ thể Thủy Trường Thiên.
Chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn kia tiến vào trong cơ thể gã, khiến cho toàn thân gã hóa thành màu xanh thẳm, ngoài thân cũng lập tức mặc lên thủy giáp màu lam, trên mặt bắt đầu hiện ra từng đạo thủy văn, khí tức trên người nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh bù đắp lại tu vi trước đó bị Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết tước đoạt lùi lại.
Trong phạm vi mười mấy vạn dặm quanh vùng biển, nước biển bị gã thu nạp không còn, đúng là trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, chỉ còn lại bãi bùn khô cạn ở dưới đáy, bên trong lộ ra một vài thi thể khô quắt của thủy thú trong biển, ngay cả thi thể con Ô Kình kia cũng ở trong đó.
Cách thu nạp lực lượng hải dương này, rõ ràng gánh vác cực lớn, thân thể của Thủy Trường Thiên cũng bắt đầu tăng vọt, trong chốc lát cao lên vạn trượng, trên thân thể gã cũng hiện ra từng vết nứt màu lam.
Hàn Lập nhìn thấy khí tức của gã bây giờ đã có thể so với Đại La đỉnh phong, vậy mà còn tiếp tục, vẫn muốn thu nạp mấy chục vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm hải vực chi thủy ngoài kia, sắc mặt hắn có chút phát lạnh.
"Đại nhật lâm không, hoàng sa vạn lý."
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, phảng phất như ngữ điệu của thần. Từng tầng từng tầng gợn sóng màu vàng từ trên người Hàn Lập truyền ra, dập dờn ở hư không trong phạm vi mấy chục vạn dặm.
Một viên hỏa cầu khổng lồ chừng vạn trượng từ trên cao rơi xuống, đâm thẳng xuống mặt biển, ở trên đó tản mát ra khí tức hỏa diễm cực kỳ khốc liệt, khiến cho nhiệt độ toàn bộ vùng hải vực trong nháy mắt tăng lên cao gấp mấy ngàn lần.
Viên hỏa cầu rừng rực kia còn chưa kịp chạm, nước biển phía dưới đã bị bốc hơi sạch sẽ, mà đáy biển dưới chân hai người Hàn Lập cũng vô tình bị biến thành cảnh đại sa mạc rộng vạn dặm.
Ngay cả Thủy Trường Thiên đang thu nạp lực lượng hải dương, trong nháy mắt lực lượng này cũng bị đoạn tuyệt, cả người giống như bị gác trên đống lửa thiêu đốt vậy, một thân lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính nhanh chóng tiêu hao.
"Đây là huyễn thuật..." Thủy Trường Thiên khó tin nói.
"Huyễn thuật? Ha ha, ngươi cho là huyễn thuật thì cứ thử xem..." Hàn Lập nháy nháy mắt, khẽ cười nói.
"Không đúng, huyễn thuật cho dù mạnh hơn, cũng không thể khiến cho lực lượng pháp tắc của ta chịu ảnh hưởng, không phải ngươi tu luyện Thời Gian Pháp Tắc sao? Tại sao lại biết thuật pháp cổ quái như vậy?" Thủy Trường Thiên có chút kinh hoảng nói.
"Pháp Ngôn Thiên Địa, ngôn xuất pháp tùy (mở miệng thành phép), há ngươi có thể lĩnh ngộ? Chịu chết đi." Hàn Lập quát lớn.
Vầng mặt trời rừng rực kia lập tức rơi xuống, ép xuống phía Thủy Trường Thiên.
"Được rồi, đối phó ngươi, với cảnh giới này cũng đã đủ rồi." Thủy Trường Thiên thở dài một hơi, hai tay trước người kéo một cái.
Chỉ thấy một đạo hào quang màu lam hiện lên, một cây cung cực lớn màu thủy lam nổi lên. Trên đó có một mũi tên khổng lồ, hình dáng của nó rõ ràng là trường thương màu lam, mà Thủy Trường Thiên cầm trong tay trước đó.
Thủy Trường Thiên kéo động dây cung, trên mũi tên lập tức ngưng tụ từng đạo lực lượng pháp tắc nồng đậm, một vòng xoáy lam quang lập tức hiện lên ở đầu mũi tên.
Chỉ nghe một tiếng "Vèo" xé gió, hư không phía trước mũi tên, quả thật đã bị vỡ ra từng lỗ hổng màu đen.
"Ầm" một tiếng nổ lớn!
Vầng mặt trời hỏa diễm kia bị rách ra một vết, trực tiếp nổ thành vô số hỏa cầu, sụp đổ xuống. Mà uy lực của mũi tên kia lại không suy giảm chút nào, lao thẳng đến Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn thấy mũi tên bắn tới, đúng là không thể nào tránh né, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể vận chuyển, một nghìn tám trăm huyền khiếu quanh người đồng thời tỏa sáng, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay chẻ dọc một cái, chém xuống.
Chỉ thấy kim quang trên thân kiếm phát ra mãnh liệt, tia sáng lôi điện tuôn trào ra, hóa thành một đạo kiếm ảnh màu vàng vô cùng lớn, va chạm ầm ầm với mũi tên lam quang kia.
Một tiếng nổ vang rung trời, mũi tên khổng lồ kia sụp đổ ngay tại chỗ, kiếm ảnh màu vàng của Hàn Lập cũng tiêu tán, trong hư không vỡ ra một vết rách không gian cực lớn, bên trong một mảnh đen kịt, qua rất lâu vẫn không thấy lấp lại.
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ kẽ nứt không gian phía dưới bay xuyên lên, chính là Hàn Lập.
Thân hình hắn như rồng bay thẳng lên trời, trường kiếm trong tay lao tới, đâm thẳng vào vị trí trái tim trên thân thể khổng lồ của Thủy Trường Thiên.