Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1096: Đều mang tâm tư
Dịch giả: Độc Hành
Biên: Sherlock
"Hai vị vừa mới nói chuyện, bản tôn vừa lúc nghe được, các ngươi muốn cứu ba vị Thương Sơn Ngũ Vương khác ra, nhưng lại lo lắng sẽ thả ra Hắc Thiên Ma Tổ. Bản tôn có một biện pháp, có thể giúp bọn ngươi cứu huynh đệ ra, đồng thời vẫn giữ được Hắc Thiên Ma Tổ kia." Kỳ Ma Tử nói ra.
"Chuyện này là thật?" Bạch Cốt yêu ma nghe lời này, thân thể chấn động.
Thần sắc Đồng Sư yêu ma cũng biến đổi, nhìn về phía Kỳ Ma Tử, ánh mắt thoáng lên một tia biến hóa.
"Tự nhiên, Hắc Thiên Ma Tổ một khi xuất thế, tính mạng bản tôn cũng không thoát được, sao dám nói ngoa việc này?" Kỳ Ma Tử cười cười, nói ra.
Đồng Sư yêu ma không nói gì, chỉ nhìn về phía Bạch Cốt yêu ma, hiển nhiên muốn để gã quyết định.
"Các hạ có biện pháp gì, dám khoe khoang có thể đối phó Hắc Thiên Ma Tổ? Xin nói rõ chút." Khuôn mặt Bạch Cốt yêu ma không cảm xúc, trong ánh mắt lộ ra hai tia sắc bén.
Kỳ Ma Tử mỉm cười, bờ môi khẽ nhúc nhích nói vài câu gì đó. Bạch Cốt yêu ma và Đồng Sư yêu ma sau khi nghe xong, sắc mặt đều hơi đổi, tiếp theo trong mắt đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thì ra là vậy, như thế xác thực có thể nắm chắc đối phó được Hắc Thiên Ma Tổ." Trầm ngâm thật lâu, Bạch Cốt yêu ma lúc này mới chậm rãi gật đầu nhẹ, mở miệng nói ra.
Đồng Sư yêu ma cũng như đang suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
"Hai vị cứ việc yên tâm, việc quan hệ đến tính mạng bản tôn đương nhiên sẽ không nói ngoa." Kỳ Ma Tử cười nói.
"Tốt, nếu Kỳ Ma Tử đạo hữu thật có biện pháp có thể đối phó Hắc Thiên Ma Tổ, chúng ta liên thủ cũng không sao. Bất quá Kỳ Ma Tử đạo hữu hẳn là có yêu cầu, xin nói rõ." Bạch Cốt yêu ma quyết đoán nói ra.
"Ha ha, nếu Bạch Cốt đạo hữu đã sảng khoái như vậy, bản tôn cũng không vòng vo. Chờ cứu được huynh đệ khác của các ngươi, sau đó bản tôn cần các ngươi giúp ta một chút sức lực, cướp đoạt cây Tuế Nguyệt Thần Đăng kia, sau đó lại giúp ta giết chết tên Hàn Lập kia." Kỳ Ma Tử cười ha ha nói, trong mắt lại không tươi cười, chỉ có sát ý băng lãnh.
"Giết chết Hàn Lập kia? Không vấn đề, ta với hắn vốn đã kết thù, bất quá sau khi giết hắn, bảo vật trên người hắn đều thuộc về chúng ta." Ánh mắt Đồng Sư yêu ma sáng lên, lập tức nói ra.
"Các loại tiên khí tài liệu trên người Hàn Lập có thể cho ngươi, bất quá ta muốn tất cả đồ vật văn tự ghi chép và một bản công pháp điển tịch trên người hắn đều thuộc về ta." Kỳ Ma Tử khoát tay chặn lại, nói ra.
"Có thể, ta chỉ cần Tiên khí trên người hắn, những vật khác đều cho ngươi." Đồng Sư yêu ma chỉ để ý đến hồ lô xanh biếc và bộ phi kiếm Lôi thuộc tính trên thân Hàn Lập, những thứ khác gã không quan tâm.
"Bạch Cốt đạo hữu, ngươi thấy thế nào?" Kỳ Ma Tử nhìn về phía Bạch Cốt yêu ma.
"Được, việc này ta thay các huynh đệ khác đáp ứng, bất quá thủ đoạn của Hàn Lập kia khác hẳn với thường nhân, năm huynh đệ chúng ta đến lúc đó nhiều nhất chỉ ở một bên tương trợ, chính diện chém giết vẫn phải tự các hạ ra tay." Ánh mắt Bạch Cốt yêu ma chớp động nói.
"Không vấn đề." Kỳ Ma Tử không chậm trễ chút nào gật đầu nói, ngược lại để Bạch Cốt yêu ma thoáng có chút kinh ngạc. Bất quá song phương đã đã đạt thành thoả thuận, Bạch Cốt yêu ma cũng không hỏi nhiều nữa.
Sự tình chủ yếu đã thương định xong, song phương lại trao đổi các chi tiết cụ thể, rất nhanh nhất trí, sau đó lập tức xuất phát tiến lên.
Thân ảnh ba người biến mất ở phía trước không lâu, một chỗ vách núi phụ cận loé lên thanh quang, lại hiện ra ba thân ảnh, thình lình chính là ba người Khúc Lân, Lợi Kỳ Mã, nam tử trung niên áo xanh.
"Không ngờ tân nhiệm Tiên Ngục chi chủ Thiên Đình cũng đến nơi này, tình huống càng thêm phức tạp." Nam tử trung niên áo xanh thì thào nói ra.
"Kỳ Ma Tử này mặc dù thân là Tiên Ngục chi chủ, nhưng nghe bọn hắn vừa mới nói thì kẻ này tới đây cũng không phải vì gia cố phong ấn, mà là muốn cướp đoạt cây Thái Tuế Thần Đăng kia. Kẻ này xuất hiện đối với chúng ta không chừng lại có lợi." Cặp mắt Khúc Lân chợt biến thành màu vàng, bắn ra hai đạo kim quang, miệng nói.
"Chưa hẳn, Kỳ Ma Tử xuất hiện, cố nhiên tăng nhiều tỷ lệ phá vỡ phong ấn, nhưng tu vi của tên này cao thâm, đã đạt tới Đại La cảnh, tu luyện lại là Thời Gian Pháp Tắc, chớ nói bọn người Hồ Tam, chính là ba người chúng ta cũng không phải là địch thủ. Nếu hắn xuất thủ cướp đoạt nguyên bài bản mệnh chúng ta, bọn Hồ Tam chưa chắc là đối thủ... Mà nguyên bài bản mệnh chúng ta lại bị tên Thái Tuế kia thi pháp liên kết cùng Tuế Nguyệt Thần Đăng, chỉ cần chúng ta đến gần Thái Tuế Thần Đăng, bản mệnh nguyên bài ngay lập tức sẽ lọt vào Thái Tuế Chi Diễm công kích, cho nên chỉ có thể dựa vào bọn người Hồ Tam, Hàn Lập cướp đoạt bản mệnh nguyên bài ra. Vạn nhất bọn hắn thất thủ, để bản mệnh nguyên bài rơi vào tay Kỳ Ma Tử, chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn không thể thoát được, cả đời bị tên kia sai khiến." Nam tử trung niên áo xanh lại lắc đầu, lạnh lùng nói ra.
Khúc Lân và Lợi Kỳ Mã không nghĩ sâu như vậy, nghe nam tử trung niên áo xanh phân tích, mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt đều biến đổi.
"Vậy Liễu huynh ngươi cảm thấy chúng ta phải làm gì? Phải chăng thừa dịp Kỳ Ma Tử này còn chưa tới Thái Tuế điện, ba người chúng ta xuất thủ ngăn chúng lại, tranh thủ một ít thời gian cho bọn Hàn Lập?" Sắc mặt Khúc Lân quýnh lên hỏi.
"Nếu Kỳ Ma Tử không liên thủ cùng Bạch Cốt Vương, Đồng Sư Vương kia, ba người chúng ta liên thủ còn có chút hi vọng lưu y lại, hiện tại đã muộn." Nam tử trung niên áo xanh thở dài, nói như thế.
Khúc Lân và Lợi Kỳ Mã nghe vậy, thần sắc trên mặt trầm xuống.
"Chẳng lẽ thật không có biện pháp?" Lợi Kỳ Mã nhịn không được nói ra.
"Biện pháp cũng không phải hoàn toàn không có, bất quá cần chịu chút phong hiểm." Nam tử trung niên áo xanh im lặng một lát, lật tay lấy ra một bức tượng người cao hơn một xích.
Tượng người thoạt nhìn là nữ tử, dung mạo thanh tú, mặc một bộ váy dài xoã tung, cặp mắt chiếu lấp lánh. Thân thể nàng ngẫu nhiên còn vặn vẹo hai lần, tựa hồ muốn thoát khỏi tay nam tử trung niên áo xanh, phảng phất như vật sống vậy. Không chỉ như vậy, thân thể tượng thiếu nữ này bên trái thuần trắng, bên phải đen kịt, trên mặt cũng thế, nửa trắng nửa đen. Nửa gương mặt trắng thần sắc thanh lịch, ánh mắt ôn hòa, như tiểu thư khuê các, nhưng nửa gương mặt màu đen lại âm trầm lạnh lùng, trong mắt lộ ra quang mang âm tàn oán độc, làm cho người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Lợi Kỳ Mã nhìn thấy tượng thiếu nữ này, sắc mặt thoáng động, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, tựa hồ trước kia đã thấy qua vật này.
"Đây là..." Khúc Lân lại lần đầu gặp vật này, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là một bộ khôi lỗi ta dùng vật liệu đặc thù luyện chế ra tên là "Thiện Ác Nhị Tâm", muốn đoạt lại bản mệnh nguyên bài chúng ta, chỉ có biện pháp này." Nam tử trung niên áo xanh nhìn khôi lỗi tượng người, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, lập tức nghiêm mặt nói.
"Phải làm như thế nào?" Tinh thần Khúc Lân chấn động, lập tức hỏi.
Nam tử trung niên áo xanh phất tay mở ra một tầng kết giới xám trắng, bao phủ ba người vào bên trong. Sau một lát, kết giới xám trắng lóe lên biến mất, thân ảnh ba người hiện ra, cùng bay về phía trước.
...
Bọn người Hàn Lập một đường phi độn, bởi vì thần thức không cách nào dò xét quá xa, cũng không dám bay quá nhanh. Trong nháy mắt, đoàn người đi tới hơn một canh giờ, đột nhiên ngừng lại, con mắt tỏa sáng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một chỗ địa thế tương đối bằng phẳng bên trong ngọn núi phía trước, có một quảng trường bạch ngọc lớn chừng mấy chục mẫu, mặt đất lát kín bởi một phiến mỹ ngọc dài màu trắng. Từng tia từng tia sương mù màu trắng từ trong phiến ngọc thạch trắng muốt này toả ra, trên quảng trường hình thành một biển mây nhàn nhạt, nhìn lộng lẫy như ở trên mây. Chung quanh quảng trường bạch ngọc lại trồng từng cây cao lớn, không biết chủng loại gì, bất luận lá cây hay là thân cây đều có màu trắng muốt, tản mát ra trận trận huỳnh quang màu trắng, nhìn hoa mỹ vô cùng.
Đoàn người dò xét một phen, xác nhận trên quảng trường không có cạm bẫy, cấm chế gì, thì lần lượt đáp xuống, nhưng không có đi xem cảnh đẹp và bạch thụ chung quanh, mà tụ lại trước quảng trường.
Quảng trường bạch ngọc này có ba cái cầu thang lan tràn ra, kéo dài về các hướng khác nhau. Bên cạnh từng cầu thang đứng vững một khối thạch bài bạch ngọc, phía trên phân biệt viết ba địa danh "Hỏa Nguyên Cung", "Càn Thổ Điện", "Mộc Thần Trủng".
Trải qua chuyện lúc trước, đám người vừa nhìn thấy ba địa danh trên thạch bài, lập tức minh bạch đó là địa phương nào. Cặp mắt bọn người Hồ Tam, Giao Tam đều sáng lên, tự mình nhìn về phía một đầu cầu thang, rất là háo hức. Vào thời khắc này, ba đạo độn quang bay vụt tới, rơi vào ba con đường dẫn lên cầu thang, chính là ba người Văn Trọng, Lôi Ngọc Sách, Tô An Thiến chặn đường đi.
"Bây giờ đã có hai trận nhãn bị phá, một khi ba trận nhãn khác cũng bị phá, Hắc Thiên Ma Thần tất nhiên sẽ xuất thế, đến lúc đó chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Ta nói đến thế thôi, chư vị cần phải cực kỳ thận trọng!" Lôi Ngọc Sách chắp tay, ngữ khí ngưng trọng nói ra.
Nhưng lời gã còn chưa dứt, tiếng thét vang lên, Hồ Tam và Giao Tam đã bay vụt lên không, bay về phía Càn Thổ Điện ở giữa, phảng phất như không nghe thấy lời nói của Lôi Ngọc Sách.
"Hai vị đạo hữu, xin dừng bước, nếu không đừng trách ta đắc tội!" Lôi Ngọc Sách trầm giọng quát, đồng thời vung tay lên.
Vèo vèo vèo!
Hơn mười thanh phi kiếm màu vàng óng từ trong tay áo gã bắn ra, ngăn trước hai người Hồ Tam.
Hàn Lập thấy vậy, con ngươi hơi co rụt lại.
Những phi kiếm này có chừng sáu bảy mươi chuôi, mỗi một chuôi phi kiếm đều tản mát ra ba động Kim chi Pháp Tắc mãnh liệt, thình lình đều đạt đến cấp bát phẩm Tiên khí, có vài thanh phi kiếm tản ra kim quang loá mắt, càng đạt đến thất phẩm Tiên khí. Mấy chục đạo kiếm khí ba động cường đại hội tụ vào một chỗ, trong phạm vi mấy trăm trượng hư không phía trước đều rung động kịch liệt, ông ông tác hưởng như trống đánh.
Hồ Tam và Giao Tam không để ý chút nào tới những phi kiếm kia, càng không có ý dừng lại.
Lôi Ngọc Sách thấy hai người không để mình vào trong mắt, sắc mặt giận dữ càng tăng lên, tay kết kiếm quyết điểm một cái. Sáu bảy mươi thanh phi kiếm nhất thời đại thịnh kiếm quang, quay tít một vòng, tụ hợp lẫn nhau, tạo thành một tòa kiếm trận màu vàng, chính là Thông Thiên Kiếm Trận trước đó đã thi triển qua một lần.
Nhưng không chờ kiếm trận triệt để hình thành, quang mang đỏ sậm chói mắt từ trên thân Giao Tam bộc phát ra, bao phủ kiếm trận màu vàng vào trong đó. Quang mang trên kiếm trận màu vàng bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng bắt đầu tiêu tán, kiếm trận sắp hình thành cũng hiện ra xu thế tán loạn.
Mà giờ khắc này trong tay Hồ Tam loé lên huyết quang, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao liền xuất hiện ở trong tay, lăng không bổ một phát.
"Xoẹt" một tiếng!
Đao mang màu máu chói mắt đột nhiên bộc phát ra, trong chốc lát tràn ngập giữa thiên địa, tựa hồ giờ khắc này, vạn vật đều mất đi sắc thái, chỉ còn lại một mảnh huyết hồng sền sệt chói mắt này.
Biên: Sherlock
"Hai vị vừa mới nói chuyện, bản tôn vừa lúc nghe được, các ngươi muốn cứu ba vị Thương Sơn Ngũ Vương khác ra, nhưng lại lo lắng sẽ thả ra Hắc Thiên Ma Tổ. Bản tôn có một biện pháp, có thể giúp bọn ngươi cứu huynh đệ ra, đồng thời vẫn giữ được Hắc Thiên Ma Tổ kia." Kỳ Ma Tử nói ra.
"Chuyện này là thật?" Bạch Cốt yêu ma nghe lời này, thân thể chấn động.
Thần sắc Đồng Sư yêu ma cũng biến đổi, nhìn về phía Kỳ Ma Tử, ánh mắt thoáng lên một tia biến hóa.
"Tự nhiên, Hắc Thiên Ma Tổ một khi xuất thế, tính mạng bản tôn cũng không thoát được, sao dám nói ngoa việc này?" Kỳ Ma Tử cười cười, nói ra.
Đồng Sư yêu ma không nói gì, chỉ nhìn về phía Bạch Cốt yêu ma, hiển nhiên muốn để gã quyết định.
"Các hạ có biện pháp gì, dám khoe khoang có thể đối phó Hắc Thiên Ma Tổ? Xin nói rõ chút." Khuôn mặt Bạch Cốt yêu ma không cảm xúc, trong ánh mắt lộ ra hai tia sắc bén.
Kỳ Ma Tử mỉm cười, bờ môi khẽ nhúc nhích nói vài câu gì đó. Bạch Cốt yêu ma và Đồng Sư yêu ma sau khi nghe xong, sắc mặt đều hơi đổi, tiếp theo trong mắt đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thì ra là vậy, như thế xác thực có thể nắm chắc đối phó được Hắc Thiên Ma Tổ." Trầm ngâm thật lâu, Bạch Cốt yêu ma lúc này mới chậm rãi gật đầu nhẹ, mở miệng nói ra.
Đồng Sư yêu ma cũng như đang suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
"Hai vị cứ việc yên tâm, việc quan hệ đến tính mạng bản tôn đương nhiên sẽ không nói ngoa." Kỳ Ma Tử cười nói.
"Tốt, nếu Kỳ Ma Tử đạo hữu thật có biện pháp có thể đối phó Hắc Thiên Ma Tổ, chúng ta liên thủ cũng không sao. Bất quá Kỳ Ma Tử đạo hữu hẳn là có yêu cầu, xin nói rõ." Bạch Cốt yêu ma quyết đoán nói ra.
"Ha ha, nếu Bạch Cốt đạo hữu đã sảng khoái như vậy, bản tôn cũng không vòng vo. Chờ cứu được huynh đệ khác của các ngươi, sau đó bản tôn cần các ngươi giúp ta một chút sức lực, cướp đoạt cây Tuế Nguyệt Thần Đăng kia, sau đó lại giúp ta giết chết tên Hàn Lập kia." Kỳ Ma Tử cười ha ha nói, trong mắt lại không tươi cười, chỉ có sát ý băng lãnh.
"Giết chết Hàn Lập kia? Không vấn đề, ta với hắn vốn đã kết thù, bất quá sau khi giết hắn, bảo vật trên người hắn đều thuộc về chúng ta." Ánh mắt Đồng Sư yêu ma sáng lên, lập tức nói ra.
"Các loại tiên khí tài liệu trên người Hàn Lập có thể cho ngươi, bất quá ta muốn tất cả đồ vật văn tự ghi chép và một bản công pháp điển tịch trên người hắn đều thuộc về ta." Kỳ Ma Tử khoát tay chặn lại, nói ra.
"Có thể, ta chỉ cần Tiên khí trên người hắn, những vật khác đều cho ngươi." Đồng Sư yêu ma chỉ để ý đến hồ lô xanh biếc và bộ phi kiếm Lôi thuộc tính trên thân Hàn Lập, những thứ khác gã không quan tâm.
"Bạch Cốt đạo hữu, ngươi thấy thế nào?" Kỳ Ma Tử nhìn về phía Bạch Cốt yêu ma.
"Được, việc này ta thay các huynh đệ khác đáp ứng, bất quá thủ đoạn của Hàn Lập kia khác hẳn với thường nhân, năm huynh đệ chúng ta đến lúc đó nhiều nhất chỉ ở một bên tương trợ, chính diện chém giết vẫn phải tự các hạ ra tay." Ánh mắt Bạch Cốt yêu ma chớp động nói.
"Không vấn đề." Kỳ Ma Tử không chậm trễ chút nào gật đầu nói, ngược lại để Bạch Cốt yêu ma thoáng có chút kinh ngạc. Bất quá song phương đã đã đạt thành thoả thuận, Bạch Cốt yêu ma cũng không hỏi nhiều nữa.
Sự tình chủ yếu đã thương định xong, song phương lại trao đổi các chi tiết cụ thể, rất nhanh nhất trí, sau đó lập tức xuất phát tiến lên.
Thân ảnh ba người biến mất ở phía trước không lâu, một chỗ vách núi phụ cận loé lên thanh quang, lại hiện ra ba thân ảnh, thình lình chính là ba người Khúc Lân, Lợi Kỳ Mã, nam tử trung niên áo xanh.
"Không ngờ tân nhiệm Tiên Ngục chi chủ Thiên Đình cũng đến nơi này, tình huống càng thêm phức tạp." Nam tử trung niên áo xanh thì thào nói ra.
"Kỳ Ma Tử này mặc dù thân là Tiên Ngục chi chủ, nhưng nghe bọn hắn vừa mới nói thì kẻ này tới đây cũng không phải vì gia cố phong ấn, mà là muốn cướp đoạt cây Thái Tuế Thần Đăng kia. Kẻ này xuất hiện đối với chúng ta không chừng lại có lợi." Cặp mắt Khúc Lân chợt biến thành màu vàng, bắn ra hai đạo kim quang, miệng nói.
"Chưa hẳn, Kỳ Ma Tử xuất hiện, cố nhiên tăng nhiều tỷ lệ phá vỡ phong ấn, nhưng tu vi của tên này cao thâm, đã đạt tới Đại La cảnh, tu luyện lại là Thời Gian Pháp Tắc, chớ nói bọn người Hồ Tam, chính là ba người chúng ta cũng không phải là địch thủ. Nếu hắn xuất thủ cướp đoạt nguyên bài bản mệnh chúng ta, bọn Hồ Tam chưa chắc là đối thủ... Mà nguyên bài bản mệnh chúng ta lại bị tên Thái Tuế kia thi pháp liên kết cùng Tuế Nguyệt Thần Đăng, chỉ cần chúng ta đến gần Thái Tuế Thần Đăng, bản mệnh nguyên bài ngay lập tức sẽ lọt vào Thái Tuế Chi Diễm công kích, cho nên chỉ có thể dựa vào bọn người Hồ Tam, Hàn Lập cướp đoạt bản mệnh nguyên bài ra. Vạn nhất bọn hắn thất thủ, để bản mệnh nguyên bài rơi vào tay Kỳ Ma Tử, chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn không thể thoát được, cả đời bị tên kia sai khiến." Nam tử trung niên áo xanh lại lắc đầu, lạnh lùng nói ra.
Khúc Lân và Lợi Kỳ Mã không nghĩ sâu như vậy, nghe nam tử trung niên áo xanh phân tích, mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt đều biến đổi.
"Vậy Liễu huynh ngươi cảm thấy chúng ta phải làm gì? Phải chăng thừa dịp Kỳ Ma Tử này còn chưa tới Thái Tuế điện, ba người chúng ta xuất thủ ngăn chúng lại, tranh thủ một ít thời gian cho bọn Hàn Lập?" Sắc mặt Khúc Lân quýnh lên hỏi.
"Nếu Kỳ Ma Tử không liên thủ cùng Bạch Cốt Vương, Đồng Sư Vương kia, ba người chúng ta liên thủ còn có chút hi vọng lưu y lại, hiện tại đã muộn." Nam tử trung niên áo xanh thở dài, nói như thế.
Khúc Lân và Lợi Kỳ Mã nghe vậy, thần sắc trên mặt trầm xuống.
"Chẳng lẽ thật không có biện pháp?" Lợi Kỳ Mã nhịn không được nói ra.
"Biện pháp cũng không phải hoàn toàn không có, bất quá cần chịu chút phong hiểm." Nam tử trung niên áo xanh im lặng một lát, lật tay lấy ra một bức tượng người cao hơn một xích.
Tượng người thoạt nhìn là nữ tử, dung mạo thanh tú, mặc một bộ váy dài xoã tung, cặp mắt chiếu lấp lánh. Thân thể nàng ngẫu nhiên còn vặn vẹo hai lần, tựa hồ muốn thoát khỏi tay nam tử trung niên áo xanh, phảng phất như vật sống vậy. Không chỉ như vậy, thân thể tượng thiếu nữ này bên trái thuần trắng, bên phải đen kịt, trên mặt cũng thế, nửa trắng nửa đen. Nửa gương mặt trắng thần sắc thanh lịch, ánh mắt ôn hòa, như tiểu thư khuê các, nhưng nửa gương mặt màu đen lại âm trầm lạnh lùng, trong mắt lộ ra quang mang âm tàn oán độc, làm cho người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Lợi Kỳ Mã nhìn thấy tượng thiếu nữ này, sắc mặt thoáng động, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, tựa hồ trước kia đã thấy qua vật này.
"Đây là..." Khúc Lân lại lần đầu gặp vật này, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là một bộ khôi lỗi ta dùng vật liệu đặc thù luyện chế ra tên là "Thiện Ác Nhị Tâm", muốn đoạt lại bản mệnh nguyên bài chúng ta, chỉ có biện pháp này." Nam tử trung niên áo xanh nhìn khôi lỗi tượng người, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, lập tức nghiêm mặt nói.
"Phải làm như thế nào?" Tinh thần Khúc Lân chấn động, lập tức hỏi.
Nam tử trung niên áo xanh phất tay mở ra một tầng kết giới xám trắng, bao phủ ba người vào bên trong. Sau một lát, kết giới xám trắng lóe lên biến mất, thân ảnh ba người hiện ra, cùng bay về phía trước.
...
Bọn người Hàn Lập một đường phi độn, bởi vì thần thức không cách nào dò xét quá xa, cũng không dám bay quá nhanh. Trong nháy mắt, đoàn người đi tới hơn một canh giờ, đột nhiên ngừng lại, con mắt tỏa sáng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một chỗ địa thế tương đối bằng phẳng bên trong ngọn núi phía trước, có một quảng trường bạch ngọc lớn chừng mấy chục mẫu, mặt đất lát kín bởi một phiến mỹ ngọc dài màu trắng. Từng tia từng tia sương mù màu trắng từ trong phiến ngọc thạch trắng muốt này toả ra, trên quảng trường hình thành một biển mây nhàn nhạt, nhìn lộng lẫy như ở trên mây. Chung quanh quảng trường bạch ngọc lại trồng từng cây cao lớn, không biết chủng loại gì, bất luận lá cây hay là thân cây đều có màu trắng muốt, tản mát ra trận trận huỳnh quang màu trắng, nhìn hoa mỹ vô cùng.
Đoàn người dò xét một phen, xác nhận trên quảng trường không có cạm bẫy, cấm chế gì, thì lần lượt đáp xuống, nhưng không có đi xem cảnh đẹp và bạch thụ chung quanh, mà tụ lại trước quảng trường.
Quảng trường bạch ngọc này có ba cái cầu thang lan tràn ra, kéo dài về các hướng khác nhau. Bên cạnh từng cầu thang đứng vững một khối thạch bài bạch ngọc, phía trên phân biệt viết ba địa danh "Hỏa Nguyên Cung", "Càn Thổ Điện", "Mộc Thần Trủng".
Trải qua chuyện lúc trước, đám người vừa nhìn thấy ba địa danh trên thạch bài, lập tức minh bạch đó là địa phương nào. Cặp mắt bọn người Hồ Tam, Giao Tam đều sáng lên, tự mình nhìn về phía một đầu cầu thang, rất là háo hức. Vào thời khắc này, ba đạo độn quang bay vụt tới, rơi vào ba con đường dẫn lên cầu thang, chính là ba người Văn Trọng, Lôi Ngọc Sách, Tô An Thiến chặn đường đi.
"Bây giờ đã có hai trận nhãn bị phá, một khi ba trận nhãn khác cũng bị phá, Hắc Thiên Ma Thần tất nhiên sẽ xuất thế, đến lúc đó chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Ta nói đến thế thôi, chư vị cần phải cực kỳ thận trọng!" Lôi Ngọc Sách chắp tay, ngữ khí ngưng trọng nói ra.
Nhưng lời gã còn chưa dứt, tiếng thét vang lên, Hồ Tam và Giao Tam đã bay vụt lên không, bay về phía Càn Thổ Điện ở giữa, phảng phất như không nghe thấy lời nói của Lôi Ngọc Sách.
"Hai vị đạo hữu, xin dừng bước, nếu không đừng trách ta đắc tội!" Lôi Ngọc Sách trầm giọng quát, đồng thời vung tay lên.
Vèo vèo vèo!
Hơn mười thanh phi kiếm màu vàng óng từ trong tay áo gã bắn ra, ngăn trước hai người Hồ Tam.
Hàn Lập thấy vậy, con ngươi hơi co rụt lại.
Những phi kiếm này có chừng sáu bảy mươi chuôi, mỗi một chuôi phi kiếm đều tản mát ra ba động Kim chi Pháp Tắc mãnh liệt, thình lình đều đạt đến cấp bát phẩm Tiên khí, có vài thanh phi kiếm tản ra kim quang loá mắt, càng đạt đến thất phẩm Tiên khí. Mấy chục đạo kiếm khí ba động cường đại hội tụ vào một chỗ, trong phạm vi mấy trăm trượng hư không phía trước đều rung động kịch liệt, ông ông tác hưởng như trống đánh.
Hồ Tam và Giao Tam không để ý chút nào tới những phi kiếm kia, càng không có ý dừng lại.
Lôi Ngọc Sách thấy hai người không để mình vào trong mắt, sắc mặt giận dữ càng tăng lên, tay kết kiếm quyết điểm một cái. Sáu bảy mươi thanh phi kiếm nhất thời đại thịnh kiếm quang, quay tít một vòng, tụ hợp lẫn nhau, tạo thành một tòa kiếm trận màu vàng, chính là Thông Thiên Kiếm Trận trước đó đã thi triển qua một lần.
Nhưng không chờ kiếm trận triệt để hình thành, quang mang đỏ sậm chói mắt từ trên thân Giao Tam bộc phát ra, bao phủ kiếm trận màu vàng vào trong đó. Quang mang trên kiếm trận màu vàng bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng bắt đầu tiêu tán, kiếm trận sắp hình thành cũng hiện ra xu thế tán loạn.
Mà giờ khắc này trong tay Hồ Tam loé lên huyết quang, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao liền xuất hiện ở trong tay, lăng không bổ một phát.
"Xoẹt" một tiếng!
Đao mang màu máu chói mắt đột nhiên bộc phát ra, trong chốc lát tràn ngập giữa thiên địa, tựa hồ giờ khắc này, vạn vật đều mất đi sắc thái, chỉ còn lại một mảnh huyết hồng sền sệt chói mắt này.