Ông Xã Yêu Nghiệt
Chương 7: Bên Ngoài Có Tin Đồn
Hai vợ chồng ở trong bếp vừa nói chuyện vừa cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào để con gái chịu đi xem mắt.
Ông Bạch ngẫm mãi, thấy chuyện này vẫn còn hơi vội vàng, ông nhíu mày nói:
“Nhưng bà không cảm thấy còn quá sớm à? Con bé mới hai mươi ba tuổi.”
Nếu không nói, Bạch Nhiễm cũng đã quên bây giờ cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu.
Cô đoán ba mẹ đang thấy hoang mang trước thái độ của cô nên mới gấp gáp muốn tìm cách xử lý, cứ mặc kệ họ.
Kể từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng cô lại nghe mẹ mình nói tốt về các chàng trai bên ngoài.
Có người là bác sĩ, có người là luật sư, thậm chí cả giảng viên đại học, mỗi một người đều đủ chuẩn trở thành nam thần trong lòng các thiếu nữ, con nhà gia giáo, học vấn cao thâm, nhưng cô nghe bằng tai này, lát sau thông tin về họ đã lọt sang tai bên kia.
Thời gian trôi qua nhanh, Bạch Nhiễm dần dần quen với cuộc sống không có Quý Thần.
Hắn từng tìm đến chỗ cô vài lần vì không liên lạc được cho cô, kết quả bị mẹ cô gọi báo cảnh sát bắt về đồn, tố cáo hắn gây phiền phức.
“Đáng đời." Bạch Nhiễm miệng lẩm bẩm, nhưng cô biết với sự kiên nhẫn vô hạn của hắn, hắn sẽ còn quay về tìm cô nữa.
Thoáng chốc đã đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi, Bạch Nhiễm tự tặng cho mình một bộ cọ vẽ đắt tiền, mà ba mẹ cô thì lại âm thầm tặng cho cô một buổi hẹn lãng mạn với người khác.
Khi Bạch Nhiễm xuất hiện trong nhà hàng, cô phát hiện người ngồi ở trên bàn ăn đặt sẵn của gia đình cô lại chính là Nam Cung Tử Thiêm.
Khuôn mặt này trẻ hơn so với “Tử Thiêm” mà cô từng gặp ở kiếp trước, nhưng đường nét góc cạnh vẫn không thay đổi nhiều.
Ngũ quan hài hòa tuấn tú, đôi mắt phượng đen láy cùng với sóng mũi cao thẳng, ngoại hình này rất có tính công kích đối với trái tim của các thiếu nữ.
Hai mắt Bạch Nhiễm láo liên nhìn quanh, trước khi đối phương kịp phản ứng đã cười nói:
“Xin lỗi, hình như tôi đến nhầm chỗ.”
Mẹ cô sao mẹ lại có thể nhẫn tâm bán con gái đi như vậy chứ? Nếu muốn cô đi xem mắt thì nói một tiếng là được rồi, cần gì dụng tâm dàn xếp cảnh này? Ngượng ngùng chết đi được.
Bạch Nhiễm vừa định chuồn thì Tử Thiêm đột nhiên lên tiếng gọi:
“Bạch tiểu thư.”
“Anh biết tôi sao?" Bạch Nhiễm dừng chân, trong lòng nghĩ chẳng lẽ anh ta cũng giống như cô vậy, có ký ức của kiếp trước?
Lúc này cho dù bị nhìn chằm chằm, Tử Thiêm vẫn bình tĩnh đáp:
“Tôi được người giới thiệu, đã xem qua ảnh của cô.”
Bạch Nhiễm không biết phải làm sao, bây giờ người ta đã nói đến vậy mà cô rời đi không lý do thì hơi bất lịch sự.
Cô xoắn xuýt một chút rồi ngồi xuống đối diện, ngẩng đầu nhìn Tử Thiêm, cô liền nhớ tới cảnh tượng mình tông nát đuôi xe của người ta.
“Tôi là Tử Thiêm, rất vui được gặp cô.” Tử Thiêm lên tiếng chào hỏi.
“Chào anh, tôi là Bạch Nhiễm.”
Bởi vì khí thế của Tử Thiêm mang tính đàn áp rất dữ dội nên Bạch Nhiễm không dám nói lung tung.
Tử Thiêm lịch sự hỏi cô dùng gì, gọi món thay cô, sau đó hỏi:
“Lần đầu cô đi xem mắt phải không?”
“Ừm, tôi có hơi hồi hộp.”
“Không sao, rồi sẽ quen.
Cứ xem như ra ngoài ăn một bữa xã giao thì tinh thần sẽ thoải mái hơn thôi.” Đây là lần thứ mấy anh đi xem mắt rồi anh cũng không nhớ nổi.
Bạch Nhiễm buột miệng:
“Trông anh không thoải mái lắm đâu.”
“Vậy à? Có thể do tính chất công việc nên cần phải có chút cảm giác “hung hăng” như thế này mới được.”
Cách nói của anh tuy rằng bình bình chẳng có cảm xúc gì, nhưng lại không phải quá cứng nhắc, thờ ơ, Bạch Nhiễm hơi tò mò:
“Anh làm gì thế?”
"Vẫn chưa tìm được người thích hợp sao?"
Bạch Nhiễm nghĩ chắc do yêu cầu của người đàn ông này quá cao, với điều kiện và ngoại hình này lại không tìm được bạn gái thì có chút…
Đang nghĩ đến đây, cô đột nhiên nghe anh nói:
"Bên ngoài có tin đồn tôi là gay."
"Khụ khụ, anh… nói gì cơ?" Bạch Nhiễm bị sặc, đưa tay che miệng và quay đầu sang chỗ khác mà ho liên tục.
Cô không nghe nhầm chứ? Tuy rằng thời đại xã hội phát triển thì xu hướng tính dục của một người không còn quá quan trọng nữa, nhưng nghe tới vẫn hơi sốc đó.
Ông Bạch ngẫm mãi, thấy chuyện này vẫn còn hơi vội vàng, ông nhíu mày nói:
“Nhưng bà không cảm thấy còn quá sớm à? Con bé mới hai mươi ba tuổi.”
Nếu không nói, Bạch Nhiễm cũng đã quên bây giờ cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu.
Cô đoán ba mẹ đang thấy hoang mang trước thái độ của cô nên mới gấp gáp muốn tìm cách xử lý, cứ mặc kệ họ.
Kể từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng cô lại nghe mẹ mình nói tốt về các chàng trai bên ngoài.
Có người là bác sĩ, có người là luật sư, thậm chí cả giảng viên đại học, mỗi một người đều đủ chuẩn trở thành nam thần trong lòng các thiếu nữ, con nhà gia giáo, học vấn cao thâm, nhưng cô nghe bằng tai này, lát sau thông tin về họ đã lọt sang tai bên kia.
Thời gian trôi qua nhanh, Bạch Nhiễm dần dần quen với cuộc sống không có Quý Thần.
Hắn từng tìm đến chỗ cô vài lần vì không liên lạc được cho cô, kết quả bị mẹ cô gọi báo cảnh sát bắt về đồn, tố cáo hắn gây phiền phức.
“Đáng đời." Bạch Nhiễm miệng lẩm bẩm, nhưng cô biết với sự kiên nhẫn vô hạn của hắn, hắn sẽ còn quay về tìm cô nữa.
Thoáng chốc đã đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi, Bạch Nhiễm tự tặng cho mình một bộ cọ vẽ đắt tiền, mà ba mẹ cô thì lại âm thầm tặng cho cô một buổi hẹn lãng mạn với người khác.
Khi Bạch Nhiễm xuất hiện trong nhà hàng, cô phát hiện người ngồi ở trên bàn ăn đặt sẵn của gia đình cô lại chính là Nam Cung Tử Thiêm.
Khuôn mặt này trẻ hơn so với “Tử Thiêm” mà cô từng gặp ở kiếp trước, nhưng đường nét góc cạnh vẫn không thay đổi nhiều.
Ngũ quan hài hòa tuấn tú, đôi mắt phượng đen láy cùng với sóng mũi cao thẳng, ngoại hình này rất có tính công kích đối với trái tim của các thiếu nữ.
Hai mắt Bạch Nhiễm láo liên nhìn quanh, trước khi đối phương kịp phản ứng đã cười nói:
“Xin lỗi, hình như tôi đến nhầm chỗ.”
Mẹ cô sao mẹ lại có thể nhẫn tâm bán con gái đi như vậy chứ? Nếu muốn cô đi xem mắt thì nói một tiếng là được rồi, cần gì dụng tâm dàn xếp cảnh này? Ngượng ngùng chết đi được.
Bạch Nhiễm vừa định chuồn thì Tử Thiêm đột nhiên lên tiếng gọi:
“Bạch tiểu thư.”
“Anh biết tôi sao?" Bạch Nhiễm dừng chân, trong lòng nghĩ chẳng lẽ anh ta cũng giống như cô vậy, có ký ức của kiếp trước?
Lúc này cho dù bị nhìn chằm chằm, Tử Thiêm vẫn bình tĩnh đáp:
“Tôi được người giới thiệu, đã xem qua ảnh của cô.”
Bạch Nhiễm không biết phải làm sao, bây giờ người ta đã nói đến vậy mà cô rời đi không lý do thì hơi bất lịch sự.
Cô xoắn xuýt một chút rồi ngồi xuống đối diện, ngẩng đầu nhìn Tử Thiêm, cô liền nhớ tới cảnh tượng mình tông nát đuôi xe của người ta.
“Tôi là Tử Thiêm, rất vui được gặp cô.” Tử Thiêm lên tiếng chào hỏi.
“Chào anh, tôi là Bạch Nhiễm.”
Bởi vì khí thế của Tử Thiêm mang tính đàn áp rất dữ dội nên Bạch Nhiễm không dám nói lung tung.
Tử Thiêm lịch sự hỏi cô dùng gì, gọi món thay cô, sau đó hỏi:
“Lần đầu cô đi xem mắt phải không?”
“Ừm, tôi có hơi hồi hộp.”
“Không sao, rồi sẽ quen.
Cứ xem như ra ngoài ăn một bữa xã giao thì tinh thần sẽ thoải mái hơn thôi.” Đây là lần thứ mấy anh đi xem mắt rồi anh cũng không nhớ nổi.
Bạch Nhiễm buột miệng:
“Trông anh không thoải mái lắm đâu.”
“Vậy à? Có thể do tính chất công việc nên cần phải có chút cảm giác “hung hăng” như thế này mới được.”
Cách nói của anh tuy rằng bình bình chẳng có cảm xúc gì, nhưng lại không phải quá cứng nhắc, thờ ơ, Bạch Nhiễm hơi tò mò:
“Anh làm gì thế?”
"Vẫn chưa tìm được người thích hợp sao?"
Bạch Nhiễm nghĩ chắc do yêu cầu của người đàn ông này quá cao, với điều kiện và ngoại hình này lại không tìm được bạn gái thì có chút…
Đang nghĩ đến đây, cô đột nhiên nghe anh nói:
"Bên ngoài có tin đồn tôi là gay."
"Khụ khụ, anh… nói gì cơ?" Bạch Nhiễm bị sặc, đưa tay che miệng và quay đầu sang chỗ khác mà ho liên tục.
Cô không nghe nhầm chứ? Tuy rằng thời đại xã hội phát triển thì xu hướng tính dục của một người không còn quá quan trọng nữa, nhưng nghe tới vẫn hơi sốc đó.