Ông Xã Yêu Nghiệt
Chương 32: Lo Lắng Sao
Trong lòng thắc mắc vậy, nhưng Bạch Nhiễm nghĩ thấy cũng đúng, Tử Thiêm luôn đi sớm về khuya và rất ít khi nghỉ ngơi, không có thời gian cho việc này mới là bình thường.
Vì để cho hai người họ có thêm thời gian ở cạnh nhau, Nam Cung phu nhân muốn tạo điều kiện để con trai cả nghỉ làm mấy ngày.
Khi vợ chồng Tử Thiêm vào phòng khách, Nam Cung phu nhân đã chờ sẵn ở đó, bà VỖ vị trí bên cạnh rồi gọi Bạch Nhiễm:
“Con dâu ngoan, qua đây ngồi với mẹ”
Thấy mình không nhận được chút quan tâm nào từ mẹ, Tử Thiêm giần giật khóe môi, muốn nói lại thôi.
Anh vốn nên làm quen với việc này, bởi vì khó khăn lắm anh mới chịu kết hôn nên cả gia đình đều trân trọng vợ anh, làm gì cũng sẽ nghĩ cho cô trước tiên.
Tất nhiên, cái này không đồng nghĩa với việc anh thật sự bị vứt bỏ, chỉ là thời gian đầu có con dâu, mẹ anh hơi kích động mà thôi.
Ngồi xuống đối diện, Tử Thiêm im lặng cầm lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Nam Cung phu nhân nói:
“Hai đứa định sẽ đi đầu vào tuần trăng mật vậy? Mẹ sẽ đặc biệt phê chuẩn cho Tử Thiêm nghỉ một tuần.”
Vốn Tử Thiêm không hy vọng bản thân được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ nói một tuần, anh liền mở to mắt:
“Một tuần? Mẹ nói thật sao?”
“Đùa con làm gì? Con phải đưa vợ đi nghỉ dưỡng chứ?”
Nói xong, bà vỗ nhẹ lên tay Bạch Nhiễm:
“Tử Thiêm vất vả rất lâu rồi, hy vọng con chăm sóc nó nhiều hơn giúp mẹ.”
Suy cho cùng, bà ấy là mẹ của Tử Thiêm, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra anh, từng một mình nuôi anh bốn năm trời, sau đó mới trở về và nối lại tình xưa với chồng.
Cho nên có thể nói, không ai hiểu sự khổ cực của bà hơn anh, không ai yêu thương anh hơn bà.
Chuyện tuần trăng mật cũng tương đối quan trọng, nhưng Bạch Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tử Thiêm liền hiểu nhầm là anh không muốn, vì vậy cười nói:
“Mẹ, con cảm thấy có thể cho Tử Thiêm nghỉ một tuần, sau đó bọn con dành thời gian đi thăm thú quanh quanh một chút là được rồi.
Dành cả bảy ngày để hưởng thụ thì không cần thiết lắm, chi bằng chia nhỏ ngày nghỉ ra, trong năm nay sẽ cùng nhau đến những nơi muốn đến?”
“Hai con tự quyết định với nhau cũng được, mẹ chỉ muốn thông báo là sẽ cho Tử Thiêm thời gian nghỉ ngơi.” Nam Cung phu nhân cười nói.
Tử Thiêm hỏi:
“Mẹ, vậy ai sẽ trông chừng công ty?”
“Hả? Tất nhiên là ba của con rồi” Ánh mắt của bà liếc về phía người nào đó vừa đi từ trong phòng ra.
Nam Cung Phi Vũ buồn bực:
“Em lại bắt nạt anh rồi đấy.”
“Anh có ý kiến gì?” Mộc Thuần hỏi.
“Không có.” Ông chồng nào đó ngậm miệng.
Nhà này có truyền thống sợ vợ hay sao? Bạch Nhiễm buồn cười nhưng không dám thể hiện ra mặt, nhịn hết sức khổ sở.
Tử Thiêm nhanh tay lẹ mắt ra hiệu bảo cô rời khỏi đó để chừa không gian riêng cho ba mẹ, anh nói với ba mình.
“Vậy con sẽ bàn lại với cô ấy về chuyện tuần trăng mật, từ thứ hai tuần sau ba có thể đi làm thay con”
Đem hết công việc vứt cho ông ấy xong, Tử Thiêm ôm eo Bạch Nhiễm trở về phòng riêng.
Hai người đều cúi đầu nhìn vào cái tay vô cùng tự nhiên dán chặt lên áo Bạch Nhiễm, cô nói:
“Lo lắng sao?”
Bạch Nhiễm đứng đối diện với anh, mi mắt rũ xuống, sau đó nhỏ giọng “Ừm” rất khẽ.
Kiếp trước cô cũng vì lao lực quá độ dẫn đến bệnh nặng mà không phát hiện kịp thời, vì đó chết trẻ.
Cô không hy vọng một người tốt như Tử Thiêm cũng gặp phải tình cảnh tượng tự.
Qua một thời gian tiếp xúc với anh, cô phát hiện tuy rằng bề ngoài anh luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng sâu bên trong là một con người rất chính trực, ấm áp, không giống như tên đàn ông thối tha Quý Thần.
Con gái tuổi mới lớn còn chưa trải đời, rất dễ bị người khác lừa gạt.
Đến lúc ấy mới biết rằng đàn ông không phải ai cũng đáng tin.
Bán chất xấu xa của một tên đàn ông sẽ không vì bất kỳ cô gái nào mà dễ dàng thay đổi.
Tử Thiêm im lặng, nhìn thấy tâm trạng nặng nề tang thương bất chợt hiện ra trên khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của Bạch Nhiễm, anh hơi nhíu mày, sau đó đưa tay vuốt tóc cô, nói:
“Ngày mai tôi đi cùng em.”
Vì để cho hai người họ có thêm thời gian ở cạnh nhau, Nam Cung phu nhân muốn tạo điều kiện để con trai cả nghỉ làm mấy ngày.
Khi vợ chồng Tử Thiêm vào phòng khách, Nam Cung phu nhân đã chờ sẵn ở đó, bà VỖ vị trí bên cạnh rồi gọi Bạch Nhiễm:
“Con dâu ngoan, qua đây ngồi với mẹ”
Thấy mình không nhận được chút quan tâm nào từ mẹ, Tử Thiêm giần giật khóe môi, muốn nói lại thôi.
Anh vốn nên làm quen với việc này, bởi vì khó khăn lắm anh mới chịu kết hôn nên cả gia đình đều trân trọng vợ anh, làm gì cũng sẽ nghĩ cho cô trước tiên.
Tất nhiên, cái này không đồng nghĩa với việc anh thật sự bị vứt bỏ, chỉ là thời gian đầu có con dâu, mẹ anh hơi kích động mà thôi.
Ngồi xuống đối diện, Tử Thiêm im lặng cầm lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm.
Nam Cung phu nhân nói:
“Hai đứa định sẽ đi đầu vào tuần trăng mật vậy? Mẹ sẽ đặc biệt phê chuẩn cho Tử Thiêm nghỉ một tuần.”
Vốn Tử Thiêm không hy vọng bản thân được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ nói một tuần, anh liền mở to mắt:
“Một tuần? Mẹ nói thật sao?”
“Đùa con làm gì? Con phải đưa vợ đi nghỉ dưỡng chứ?”
Nói xong, bà vỗ nhẹ lên tay Bạch Nhiễm:
“Tử Thiêm vất vả rất lâu rồi, hy vọng con chăm sóc nó nhiều hơn giúp mẹ.”
Suy cho cùng, bà ấy là mẹ của Tử Thiêm, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra anh, từng một mình nuôi anh bốn năm trời, sau đó mới trở về và nối lại tình xưa với chồng.
Cho nên có thể nói, không ai hiểu sự khổ cực của bà hơn anh, không ai yêu thương anh hơn bà.
Chuyện tuần trăng mật cũng tương đối quan trọng, nhưng Bạch Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tử Thiêm liền hiểu nhầm là anh không muốn, vì vậy cười nói:
“Mẹ, con cảm thấy có thể cho Tử Thiêm nghỉ một tuần, sau đó bọn con dành thời gian đi thăm thú quanh quanh một chút là được rồi.
Dành cả bảy ngày để hưởng thụ thì không cần thiết lắm, chi bằng chia nhỏ ngày nghỉ ra, trong năm nay sẽ cùng nhau đến những nơi muốn đến?”
“Hai con tự quyết định với nhau cũng được, mẹ chỉ muốn thông báo là sẽ cho Tử Thiêm thời gian nghỉ ngơi.” Nam Cung phu nhân cười nói.
Tử Thiêm hỏi:
“Mẹ, vậy ai sẽ trông chừng công ty?”
“Hả? Tất nhiên là ba của con rồi” Ánh mắt của bà liếc về phía người nào đó vừa đi từ trong phòng ra.
Nam Cung Phi Vũ buồn bực:
“Em lại bắt nạt anh rồi đấy.”
“Anh có ý kiến gì?” Mộc Thuần hỏi.
“Không có.” Ông chồng nào đó ngậm miệng.
Nhà này có truyền thống sợ vợ hay sao? Bạch Nhiễm buồn cười nhưng không dám thể hiện ra mặt, nhịn hết sức khổ sở.
Tử Thiêm nhanh tay lẹ mắt ra hiệu bảo cô rời khỏi đó để chừa không gian riêng cho ba mẹ, anh nói với ba mình.
“Vậy con sẽ bàn lại với cô ấy về chuyện tuần trăng mật, từ thứ hai tuần sau ba có thể đi làm thay con”
Đem hết công việc vứt cho ông ấy xong, Tử Thiêm ôm eo Bạch Nhiễm trở về phòng riêng.
Hai người đều cúi đầu nhìn vào cái tay vô cùng tự nhiên dán chặt lên áo Bạch Nhiễm, cô nói:
“Lo lắng sao?”
Bạch Nhiễm đứng đối diện với anh, mi mắt rũ xuống, sau đó nhỏ giọng “Ừm” rất khẽ.
Kiếp trước cô cũng vì lao lực quá độ dẫn đến bệnh nặng mà không phát hiện kịp thời, vì đó chết trẻ.
Cô không hy vọng một người tốt như Tử Thiêm cũng gặp phải tình cảnh tượng tự.
Qua một thời gian tiếp xúc với anh, cô phát hiện tuy rằng bề ngoài anh luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng sâu bên trong là một con người rất chính trực, ấm áp, không giống như tên đàn ông thối tha Quý Thần.
Con gái tuổi mới lớn còn chưa trải đời, rất dễ bị người khác lừa gạt.
Đến lúc ấy mới biết rằng đàn ông không phải ai cũng đáng tin.
Bán chất xấu xa của một tên đàn ông sẽ không vì bất kỳ cô gái nào mà dễ dàng thay đổi.
Tử Thiêm im lặng, nhìn thấy tâm trạng nặng nề tang thương bất chợt hiện ra trên khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của Bạch Nhiễm, anh hơi nhíu mày, sau đó đưa tay vuốt tóc cô, nói:
“Ngày mai tôi đi cùng em.”