Ông Xã Yêu Nghiệt
Chương 13: Người Yêu Cũ
Thấy cô dâu chú rể đột nhiên trở nên mất tự nhiên, thợ chụp ảnh cũng không rõ lý do là gì, còn hối thúc:
“Hai vị nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta còn phải đổi địa điểm.”
Bạch Nhiễm cúi đầu không dám nhúc nhích, nói gì thì họ cũng kết hôn vì bất đắc dĩ, muốn cô hôn người trước mắt làm sao được? Chưa kể đến việc anh có thích tiếp xúc gần gũi như thế hay không.
So với Bạch Nhiễm, Tử Thiêm càng thêm lúng túng một chút.
Bên ngoài anh tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nghĩ tới bản thân còn chưa có nụ hôn đầu, cũng chưa có kinh nghiệm gì liền xấu hổ.
Ba mươi ba tuổi, chưa một lần yêu đương.
Tất cả những việc lớn nhỏ trong Nam Cung gia đều đè nặng lên vai anh, còn thêm ba đứa em thích phủi bỏ trách nhiệm, anh làm gì có thời gian lo cho bản thân?
Giọng của thợ chụp ảnh có vẻ mất kiên nhẫn:
“Tôi nói hai người này, dù gì cũng vợ chồng với nhau, chẳng lẽ chưa từng hôn nhau hay sao? Chú rể là đàn ông, chủ động lên chứ!”
Tử Thiêm nghe được xong cũng chỉ có thể cắn răng vươn tay ra nâng gò má Bạch Nhiễm lên, vì chuẩn bị cho việc chụp ảnh, hôm nay cô trang điểm tương đối đậm, nhìn không ra nét mặt vốn có nữa rồi.
Anh cúi đầu tiến lại gần, động tác ấy khiến tim Bạch Nhiễm đập nhanh, rộn rã.
Cô nghĩ rồi cũng phải làm quen, nhắm mắt phó thác mọi thứ cho anh.
Môi truyền tới cảm giác mềm mại và có chút nóng, cộng thêm hương nước hoa đắt tiền trên người Tử Thiêm quấn quýt nơi đầu mũi, Bạch Nhiễm không dám thở mạnh lấy một chút.
Hôn xong còn không được lui về, cứ đứng im như vậy để tạo dáng.
Bạch Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn, nghiêng đầu sang bên trái một chút để chóp mũi của hai người không chạm vào nhau.
Hơi thở thơm mùi cam thảo của Tử Thiêm phả nhẹ lên mặt cô, ngưa ngứa khó chịu.
Tim cô hiện tại giống như trống trận mà đập dồn dập không có tiết tấu gì cả.
Khoảnh khắc cô cảm nhận được môi của Tử Thiêm chạm vào môi mình, thời gian như trôi chậm lại.
Bên tai là tiếng tách tách của máy ánh, Bạch Nhiễm mở mắt rồi gấp gáp tách khỏi cái hôn của Tử Thiêm, lúc ấy, cô thoáng nhìn thấy tai anh hơi đỏ.
Vì ngượng ngùng, cô tránh né ánh mắt của anh, quay đầu hỏi người thợ chụp:
“Anh chụp được chưa?”
Người thợ kiểm tra ảnh, nói:
“Trông hơi gượng gạo, làm lại vài tấm nữa nhé.”
Sắc mặt hai người ngay tức khắc sa sầm xuống, trông hơi đáng sợ, nhưng làm một thợ chụp ảnh có tâm với nghề, anh chàng kia vẫn khăng khăng bắt họ chụp lại đến khi nào ưng ý thì thôi.
Môi Bạch Nhiễm bị hôn không dưới sáu lần, lớp phấn dày cũng khó che được sự xấu hổ của cô.
Cô siết chặt bó hoa trên tay, thật muốn ném chết cái người thợ kia.
Thời điểm hai người hoàn thành bộ ảnh chụp, Bạch Nhiễm đã thấm mệt.
Cô thở ra một hơi dài, hỏi Tử Thiêm đang ngồi nghỉ bên cạnh mình:
“Anh thuê thợ chụp ảnh ở đâu vậy?”
“Mẹ tôi thuê.” Tử Thiêm nói, đưa đến cho cô một chai nước lọc.
“Em uống đi.”
“Cảm ơn.” Bạch Nhiễm đưa hai tay ra nhận lấy.
Hai người ngồi nghỉ cùng một chỗ, vừa xem lại ảnh chụp vừa rồi vừa trò chuyện.
Tử Thiêm tương đối tò mò về Bạch Nhiễm:
“Người yêu cũ của em dường như không cam tâm lắm? Hai người chia tay bao lâu rồi?”
“Khoảng một năm.”
Cũng đồng nghĩa với việc cô trùng sinh được hơn một năm rồi.
Mọi thứ vẫn còn quá đỗi mơ hồ đối với cô.
Nếu một ngày tỉnh dậy và thấy mình trẻ ra tận năm bảy tuổi, liệu ai sẽ tin rằng đó là sự thật? Khi cô chết, cô không hề có bất kỳ cảm giác gì, giống như ngủ một giấc mà thôi.
Và sau khi giật mình mở mắt thì đã phát hiện bản thân trở lại khoảng thời gian còn chưa gả cho Quý Thần.
Tử Thiêm không quá quan trọng chuyện cũ của Bạch Nhiễm, nhưng người đàn ông kia liên tục tìm cách liên lạc cho cô như vậy, anh phải xen vào một chút:
“Sao cậu ta vẫn tìm em?”
“Em tìm hiểu giúp anh người yêu cũ của Bạch Nhiễm là ai, nhớ gửi cho anh thông tin chi tiết.”
“Chà, chị dâu có người yêu cũ sao? Anh trai của em chuẩn bị mệt mỏi rồi đây.”
“Nói nhiều.” Tử Thiêm nghiêm khắc: “Âm thầm lặng lẽ thôi, biết chưa?”
Nam Cung Lân - em trai của anh, cũng là nhị thiếu gia của Nam Cung gia cười cười:
“Rồi rồi.
Anh định làm gì người ta thế?”
Tử Thiêm không đáp, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không trước mắt.
Anh cũng chưa biết, tìm xem người đó là kẻ nào rồi lại tính.
Anh có thể không yêu Bạch Nhiễm, nhưng kẻ khác đến gần vợ anh, anh đương nhiên sẽ khó chịu.
“Hai vị nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta còn phải đổi địa điểm.”
Bạch Nhiễm cúi đầu không dám nhúc nhích, nói gì thì họ cũng kết hôn vì bất đắc dĩ, muốn cô hôn người trước mắt làm sao được? Chưa kể đến việc anh có thích tiếp xúc gần gũi như thế hay không.
So với Bạch Nhiễm, Tử Thiêm càng thêm lúng túng một chút.
Bên ngoài anh tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nghĩ tới bản thân còn chưa có nụ hôn đầu, cũng chưa có kinh nghiệm gì liền xấu hổ.
Ba mươi ba tuổi, chưa một lần yêu đương.
Tất cả những việc lớn nhỏ trong Nam Cung gia đều đè nặng lên vai anh, còn thêm ba đứa em thích phủi bỏ trách nhiệm, anh làm gì có thời gian lo cho bản thân?
Giọng của thợ chụp ảnh có vẻ mất kiên nhẫn:
“Tôi nói hai người này, dù gì cũng vợ chồng với nhau, chẳng lẽ chưa từng hôn nhau hay sao? Chú rể là đàn ông, chủ động lên chứ!”
Tử Thiêm nghe được xong cũng chỉ có thể cắn răng vươn tay ra nâng gò má Bạch Nhiễm lên, vì chuẩn bị cho việc chụp ảnh, hôm nay cô trang điểm tương đối đậm, nhìn không ra nét mặt vốn có nữa rồi.
Anh cúi đầu tiến lại gần, động tác ấy khiến tim Bạch Nhiễm đập nhanh, rộn rã.
Cô nghĩ rồi cũng phải làm quen, nhắm mắt phó thác mọi thứ cho anh.
Môi truyền tới cảm giác mềm mại và có chút nóng, cộng thêm hương nước hoa đắt tiền trên người Tử Thiêm quấn quýt nơi đầu mũi, Bạch Nhiễm không dám thở mạnh lấy một chút.
Hôn xong còn không được lui về, cứ đứng im như vậy để tạo dáng.
Bạch Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn, nghiêng đầu sang bên trái một chút để chóp mũi của hai người không chạm vào nhau.
Hơi thở thơm mùi cam thảo của Tử Thiêm phả nhẹ lên mặt cô, ngưa ngứa khó chịu.
Tim cô hiện tại giống như trống trận mà đập dồn dập không có tiết tấu gì cả.
Khoảnh khắc cô cảm nhận được môi của Tử Thiêm chạm vào môi mình, thời gian như trôi chậm lại.
Bên tai là tiếng tách tách của máy ánh, Bạch Nhiễm mở mắt rồi gấp gáp tách khỏi cái hôn của Tử Thiêm, lúc ấy, cô thoáng nhìn thấy tai anh hơi đỏ.
Vì ngượng ngùng, cô tránh né ánh mắt của anh, quay đầu hỏi người thợ chụp:
“Anh chụp được chưa?”
Người thợ kiểm tra ảnh, nói:
“Trông hơi gượng gạo, làm lại vài tấm nữa nhé.”
Sắc mặt hai người ngay tức khắc sa sầm xuống, trông hơi đáng sợ, nhưng làm một thợ chụp ảnh có tâm với nghề, anh chàng kia vẫn khăng khăng bắt họ chụp lại đến khi nào ưng ý thì thôi.
Môi Bạch Nhiễm bị hôn không dưới sáu lần, lớp phấn dày cũng khó che được sự xấu hổ của cô.
Cô siết chặt bó hoa trên tay, thật muốn ném chết cái người thợ kia.
Thời điểm hai người hoàn thành bộ ảnh chụp, Bạch Nhiễm đã thấm mệt.
Cô thở ra một hơi dài, hỏi Tử Thiêm đang ngồi nghỉ bên cạnh mình:
“Anh thuê thợ chụp ảnh ở đâu vậy?”
“Mẹ tôi thuê.” Tử Thiêm nói, đưa đến cho cô một chai nước lọc.
“Em uống đi.”
“Cảm ơn.” Bạch Nhiễm đưa hai tay ra nhận lấy.
Hai người ngồi nghỉ cùng một chỗ, vừa xem lại ảnh chụp vừa rồi vừa trò chuyện.
Tử Thiêm tương đối tò mò về Bạch Nhiễm:
“Người yêu cũ của em dường như không cam tâm lắm? Hai người chia tay bao lâu rồi?”
“Khoảng một năm.”
Cũng đồng nghĩa với việc cô trùng sinh được hơn một năm rồi.
Mọi thứ vẫn còn quá đỗi mơ hồ đối với cô.
Nếu một ngày tỉnh dậy và thấy mình trẻ ra tận năm bảy tuổi, liệu ai sẽ tin rằng đó là sự thật? Khi cô chết, cô không hề có bất kỳ cảm giác gì, giống như ngủ một giấc mà thôi.
Và sau khi giật mình mở mắt thì đã phát hiện bản thân trở lại khoảng thời gian còn chưa gả cho Quý Thần.
Tử Thiêm không quá quan trọng chuyện cũ của Bạch Nhiễm, nhưng người đàn ông kia liên tục tìm cách liên lạc cho cô như vậy, anh phải xen vào một chút:
“Sao cậu ta vẫn tìm em?”
“Em tìm hiểu giúp anh người yêu cũ của Bạch Nhiễm là ai, nhớ gửi cho anh thông tin chi tiết.”
“Chà, chị dâu có người yêu cũ sao? Anh trai của em chuẩn bị mệt mỏi rồi đây.”
“Nói nhiều.” Tử Thiêm nghiêm khắc: “Âm thầm lặng lẽ thôi, biết chưa?”
Nam Cung Lân - em trai của anh, cũng là nhị thiếu gia của Nam Cung gia cười cười:
“Rồi rồi.
Anh định làm gì người ta thế?”
Tử Thiêm không đáp, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không trước mắt.
Anh cũng chưa biết, tìm xem người đó là kẻ nào rồi lại tính.
Anh có thể không yêu Bạch Nhiễm, nhưng kẻ khác đến gần vợ anh, anh đương nhiên sẽ khó chịu.