Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 702
Chương 702
“Đừng mà… tôi không muốn đi…” Tô Thư Nghi khuyu người mình xuống không muốn bị bọn họ lôi vào bệnh viện, giày cũng rơi mất một chiếc, chân dâm xuống đất nhanh chóng bị mài rách da, kéo thành vệt máu trên mặt đất.
Chân truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng Tô Thư Nghi chẳng để ý được những điều này mà vẫn phải ra sức giấy dụa. Cô từng nói phải bảo vệ được đứa con này, cô đã mất chồng mình rồi, tuyệt đối không thể mất cả con của mình được.
Dương Tùng Đức thấy mà hơi đau lòng: “Mợ chủ, cô đừng giãy dụa nữa, yên lặng đi vào bệnh viện với chúng tôi có được không?”
“Dương Tùng Đức, anh gọi điện cho Cố Mặc Ngôn có được không? Anh cho tôi nói với anh ấy hai câu thôi, tôi không tin anh ấy lại nhấn tâm đến như vậy!” Tô Thư Nghi vừa giấy dụa vừa gào khóc thê lương với Dương Tùng Đức: “Xin anh đấy Dương Tùng Đức… Dương Tùng Đức!”
Nghe thấy lời Tô Thư Nghĩ nói, sắc mặt Dương Tùng Đức khó coi không lên tiếng nưa.
Phải rồi, anh Cố yêu mợ chủ đến vậy, còn từ bỏ cả sự nghiệp và tiền đồ của mình vì cô, sao có thể nhân tâm tới vậy được, kẻ nhẫn tâm chính là ả đàn bà ác độc kia!
Nhớ tới Trình Thu Uyển, mắt Dương Tùng Đức ánh lên nỗi căm hận nồng đậm, bàn tay siết chặt lại. Nhưng anh ta không có lựa chọn, anh ta chỉ có thể làm đồng phạm của Trình Thu Uyển thôi.
Cố kìm nước mắt của mình, Dương Tùng Đức khàn giọng ra lệnh với mấy người kia: “Khiêng mợ chủ vào đi.” Nói xong câu này, Dương Tùng Đức quay người đi sang một bên.
Anh ta không thể nhìn được cảnh tượng Tô Thư Nghi khóc lóc cầu xin mình, anh ta sợ mình sẽ mềm lòng. Nhưng ba mẹ anh ta vẫn còn đang ở trong tay Trình Thu Uyển, anh ta không thể!
Tô Thư Nghi bị mấy người cưỡng ép khiêng vào bệnh viện, đã có bác sĩ chuẩn bị xong từ sớm, Tô Thư Nghi nhanh chóng bị ấn lên xe đẩy, sau đó bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị trước khi phẫu thuật, trong mắt Tô Thư Nghi đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt như vừa chảy khô, đôi mắt chỉ còn lại lỗ hổng.
Nhìn bác sĩ cầm dụng cụ lóe ánh bạc đi về phía mình. Không hiểu sao trong đầu Tô Thư Nghỉ lại xuất hiện cảnh tượng Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển mây mưa trong phòng ngủ của bọn họ.
Tại sao!? Tại sao Cố Mặc Ngôn lại không để ý chút nào tới tình cảm trước đây, tại sao lại đối xử tuyệt tình với cô như vậy!
Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn đang quấn quýt với người phụ nữ khác, còn mình thì lại phải mất đi đứa con đầu tiên trong cuộc đời, trong lòng Tô Thư Nghĩ nảy sinh nỗi căm hận tận trời với Cố Mặc Ngôn.
Cố Mặc Ngôn, tôi hận anh, trước đây tôi yêu anh bao nhiêu, thì lúc này tôi hận anh bấy nhiêu!
Bác sĩ trước mặt chuẩn bị đưa dụng cụ phá thai và cơ thể Tô Thư: Nghị, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi lạnh từ dụng cụ này.
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Tô Thư Nghi cảm thấy mình sắp chết ngay lúc này.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, đến cả con mình cũng không bảo vệ được. Nếu không còn con nữa, vậy cô sống còn có ý nghĩa gì đây? Cứ để cô chết cùng với con đi…
Ngay lúc Tô Thư Nghỉ không còn chút hy vọng nào nữa, chỉ nghe thấy “rầm’ một tiếng cực lớn vang lên ngoài cửa. Mọi người trong phòng phẫu thuật đồng loạt quay đầu nhìn ra đằng sau, Tô Thư Nghỉ cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Khi thấy người xuất hiện ngoài cửa, Tô Thư Nghỉ vốn tưởng đôi mắt sẽ không bao giờ rơi lệ nữa lại rưng rưng, trong lòng lại dấy lên niềm hy vọng được sống.
Là Trình Nam Quyền! Lại giống lần trước bị Trình Thu Uyển bắt cóc, Trình Nam Quyền lại tới cứu cô!
“Cút ra!” Trình Nam Quyền đi tới đẩy bác sĩ ra, sau đó nhấc chân đạp mấy người đang ấn Tô Thư Nghi xuống, kiên quyết bảo vệ Tô Thư Nghi đẳng sau mình.