Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 668
Chương 668
“Không có gì, nhưng cô phải chú ý một chút, lúc lật giở đừng làm lộn xôn. Sắp xếp lại đống này rắc rối lắm.” Nhân viên quản lý chưa yên tâm, dặn dò thêm một câu rồi mới quay lưng rời đi.
Nhìn chằm chằm từng hàng báo, Tô Thư Nghỉ cảm thấy rất đau đầu. Rốt cuộc phải tìm đến khi nào đây?
Ở trong thư viện cả buổi chiều, cuối cùng Tô Thư Nghi đã tìm ra được số báo có liên quan đến tin Trình Thu Uyển bị bắt cóc năm xưa. Cô nở nụ cười, vội vàng trải phẳng tờ báo ra đất, nghiêm túc đọc nội dung trong đó.
Thì ra Trình Thu Uyển vừa chào đời đã bị người ta bắt cóc ngay tại phòng hộ sinh.
Thậm chí người nhà họ Trình còn chưa kịp nhìn mặt. Sau đó, khi đã lấy được tiền chuộc, bọn bắt cóc không trả Trình Thu Uyển lại cho nhà họ Trình mà vứt bỏ đứa bé rồi bỏ chạy. Cuối cùng, Trình Thu Uyển được một người tốt nhặt về, đưa đến bệnh viện.
Nhớ lại chuyện mà Trình Nam Quyền kể, ắt hẳn người tốt này chính là Tô Ninh Kiều.
Nhưng Tô Thư Nghỉ càng đọc càng thấy vô lý. Nếu ngay từ đầu nhà họ Trình chưa hề biết mặt Trình Thu Uyển, vậy thì làm thế nào họ dám chắc đứa bé mà Tô Ninh Kiều bế về chính là con của nhà họ? Chẳng lẽ họ không sợ nhận nhầm con hay sao?
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cũng không buồn suy nghĩ thêm, cô gọi ngay cho Trình Nam Quyền. Bây giờ, cô đang nóng lòng muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra năm xưa.
“Alo, Thư Nghi, có chuyện gì à?” Buổi trưa vừa mới gặp, Trình Nam Quyền không hiểu sao lúc này Tô Thư Nghi lại gọi điện thoại cho mình làm gì.
Không tiếp tục cẩn thận nghe ngóng nữa, Tô Thư Nghi hỏi thẳng luôn: “Trình Nam Quyền, tôi muốn hỏi một vấn đề, hồi đó làm sao gia đình anh khẳng định được đứa bé mẹ tôi bế về là em gái anh?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Trình Nam Quyền không biết tại sao Tô Thư Nghi lại có hứng thú với vấn đề này.
‘Anh cứ nói cho tôi biết trước đã. Sau này tôi sẽ giải thích với anh.”
Nghe giọng nói hối hả của Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia, Trình Nam Quyền cũng không hỏi han nhiều: “Y tá của bệnh viện nói, lúc em gái tôi chào đời, ở eo có một vết bớt hình con bướm. Đứa bé mà dì Tô bế về năm xưa cũng có vết bớt như vậy, nên gia đình tôi xác định đó là em gái tôi.”
Sau khi nghe Trình Nam Quyền nói vậy, sắc mặt Tô Thư Nghi trở nên tái nhợt. Cô năm chặt điện thoại, mãi không thốt được thành lời.
Vì ở eo cô cũng có một vết bớt hình con bướm.
“Thư Nghị, rốt cuộc cô hỏi mấy chuyện này để làm gì?” Không giấu nổi tò mò, Trình Nam Quyền lại hỏi thêm lần nữa.
Tô Thư Nghi vấn đang bị sốc vì những lời Trình Nam Quyền vừa nói. Cô ngồi thừ trên nền đất, toàn thân mất hết sức lực, điện thoại cũng bị ném sang bên.
Sao sự việc lại trùng hợp đến vậy? Tại sao em gái Trình Nam Quyền lại có vết bớt giống hệt với vết bớt của cô?
Tô Thư Nghỉ cảm thấy có một ý nghĩ đang quanh quẩn trong đầu mình, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, không để bản thân nghĩ về nó nữa. Không đâu, mọi chuyện chắc chắn không như mình nghĩ đâu!
“Thư Nghi, cô còn đó không? Alo… Không nghe thấy tiếng Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia, Trình Nam Quyền lo lắng hỏi nhưng cô vân không trả lời.
Trình Nam Quyền giơ điện thoại ra trước mặt, thấy trên màn hình rõ ràng hiển thị vân đang trong cuộc gọi.