Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 666
Chương 666
“Sức khỏe mẹ tôi rất tốt.” Tô Thư Nghỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng vấn quyết định tạm thời sẽ không nói chuyện Tô Ninh Kiều bị bệnh máu trắng cho Trình Nam Quyền biết: “Chỉ là dạo này cứ lẩm bẩm bảo nhớ em gái anh, nói là lâu rồi không gặp cô ấy.”
“Thật à?” Trình Nam Quyền mỉm cười: “Xem ra dì Tô vẫn thích Thu Uyển giống như trước đây, khi nào có thời gian tôi và Thu Uyển sẽ cùng đến bệnh viện thăm dì TÔ.
“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi ngẩng đầu cười đáp lại.
Cô nhẹ nhàng dùng thìa khuấy tách cà phê trước mặt mình, vờ như lơ đãng hỏi: “Tôi cũng cảm thấy mẹ tôi thật sự rất thích em gái của anh, trước đây lúc mẹ tôi ở nhà họ Trình cũng luôn tốt với em gái anh như vậy à?
“Ừ”” Trình Nam Quyền gật đầu: “Dì Tô chăm sóc Thu Uyển từ nhỏ, vẫn luôn rất yêu thương em ấy. Nói ra thì mẹ cô đến nhà chúng tôi làm bảo mẫu cũng là vì Thu Uyển đấy”
“Chuyện là sao vậy?” Tô Thư Nghỉ vội hỏi, trên mặt lộ vẻ căng thẳng.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tô Thư Nghị, trong lòng Trình Nam Quyền không khỏi hơi nghi ngờ, nhưng anh chỉ nghĩ là cô †ò mò, bèn lên tiếng giải thích với cô: “Thật ra Thu Uyển đã bị bắt cóc một lần trong phòng sinh lúc mới chào đời. Khi đó chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy Thu Uyển đâu, cả nhà đều sắp phát điên lên.”
“Sau này là dì Tô ôm Thu Uyển về. Lúc đó ba mẹ tôi đều rất biết ơn dì ấy, muốn cho dì ấy một số tiền lớn, nhưng nói sao dì Tô cũng không chịu. Gia đình chúng tôi cũng đành coi như thôi.”
“Mấy năm sau, dì Tô lại đến nhà chúng tôi xin làm bảo mâu. Gia đình tôi nhận ra dì ấy chính là người lúc trước đã cứu Thu Uyển, thấy bây giờ dì ấy sống cảnh nghèo khó nên muốn lấy một số tiền để cảm ơn ân Tình lúc trước.”
“Không ngờ dì Tô vẫn cương quyết không chịu nhận, nói lúc trước chỉ vô tình cứu được Thu Uyển, không thể nhận số tiền kia được. Nếu như chúng tôi thật sự muốn cảm ơn dì ấy thì cho dì ấy công việc bảo mẫu là được rồi.”
“Gia đình chúng tôi hết cách đành phải đồng ý, thấy dì Tô và Thu Uyển có duyên như vậy nên để dì ấy giúp chăm sóc Thu Uyển. Thế nên mới nói dì Tô cũng xem như nhìn Thu Uyển lớn lên.” Sau khi nói xong, Trình Nam Quyền bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm.
Sau khi nghe xong, Tô Thư Nghi cảm thấy rất khó tin, tại sao năm đó mẹ lại có thể tình cờ cứu được Trình Thu Uyển như vậy?
“Mẹ tôi có nói năm đó bà cứu được em gái anh thế nào không?” Tô Thư Nghi hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Ừm”” Trình Nam Quyền trầm tư một lúc, cố gắng nhớ lại tình hình năm đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra.
“Tôi cũng không rõ lắm. Khi ấy tôi còn quá bé nên cũng không nhớ chuyện đã xảy ra ngày xưa. Những điều này đều là bố mẹ kể lại cho tôi. Họ nói dì Tô là ân nhân của Thu Uyển. Nhà họ Trình chúng tôi nợ ơn dì ấy, nên chúng tôi phải tôn trọng dì ấy, coi dì ấy như người lớn trong nhà, không được đối xử như người ăn kẻ ở.”
“Vậy à?” Tô Thư Nghi trâm ngâm gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: ‘Vậy gia đình anh không điều tra xem năm xưa, ai đã bắt cóc em gái anh à?”
“Đương nhiên là có điều tra chứ. Nhưng năm xưa cũng không điều tra ra được gì, hoàn toàn không tìm thấy tăm hơi của đám bắt cóc đó.” Trình Nam Quyền hơi chau mày: “Về sau chúng tôi nghĩ, Thu Uyển đã trở về rồi thì cũng không cần phải truy cứu sự việc nữa. Vậy nên chuyện này cũng kết thúc.”
Nghe Trình Nam Quyền nói vậy, mối nghi ngờ của Tô Thư Nghi không giảm đi mà còn tăng lên. Làm thế nào mà khi đó Tô Ninh Kiều lại xuất hiện đúng lúc để cứu Trình Thu Uyển như thế? Làm thế nào mà một người phụ nữ như bà lại có thể cứu được đứa bé khỏi tay bọn bắt cóc? Những điều này không sao giải thích được.
Vả lại, với thế lực nhà họ Trình khi đó, làm gì có chuyện không điều tra được mấy tên bắt cóc? Trừ khi đám bắt cóc này không hề tồn tại.