Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 663
Chương 663
Tô Thư Nghỉ lo lắng đi qua đi lại tại chố, nhưng điện thoại của Tô Ninh Kiều vấn không có ai bắt máy.
“Rốt cuộc mẹ có thể đi đâu được chứ?” Tô Thư Nghỉ lục soát những nơi Tô Ninh Kiều có thể đi trong đầu, bà cũng không quen thuộc với khu vực này, vậy thì bà có thể đi đâu?
Trong đầu Tô Thư Nghi chợt lóe lên một suy nghĩ, cô nghĩ đến chức năng định vị trên điện thoại của Tô Ninh Kiều!
Tô Thư Nghỉ vội mở điện thoại ra, tìm kiếm vị trí của Tô Ninh Kiều, nhưng vị trí hiển thị trên điện thoại lại khiến Tô Thư Nghi rất bất ngờ.
Bây giờ Tô Ninh Kiều lại đang ở gần nhà họ Trình!
Bởi vì vào ngày giỗ của Trình Thu Uyển lần trước, Cố Mặc Ngôn và cô đã từng đến nhà họ Trình để né tránh phóng viên, cho nên cô vân còn chút ấn tượng đối với vị trí của nơi đó.
Nhưng mẹ đến đó làm gì?
Tô Thư Nghỉ không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô vội vàng rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi đến nhà họ Trình.
Lúc đến nhà họ Trình, quả nhiên Tô Thư Nghi nhìn thấy Tô Ninh Kiều ở cửa ra vào.
Lúc này Tô Ninh Kiều đang nói gì đó với Trình Thu Uyển, tuy nhiên sắc mặt của Trình Thu Uyển rất khó coi, cô ta cũng chỉ hờ hững với Tô Ninh Kiều.
‘Dì Tô, có chuyện gì thì nói ở đây đi, không cần vào trong đâu.” Trình Thu Uyển cũng không nhìn Tô Ninh Kiều, cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn đi nơi khác, lông mày khẽ nhíu lại, trong giọng nói lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Tô Ninh Kiều chỉ là người hầu trong nhà cô ta thôi, sở dĩ lần trước cô ta tỏ ra thân thiết với bà như vậy là vì thấy Tô Thư Nghi ở đây nên muốn kích thích cô một chút. Không ngờ bà tưởng là thật, bây giờ còn chạy đến nhà họ Trình tìm cô ta nữa chứ.
Tô Ninh Kiều hoàn toàn không để ý đến thái độ của Trình Thu Uyển đối với mình, bà ân cần hỏi thăm: “Thu Uyển, dạo này cháu thế nào rồi?”
“Rất tốt.’ Trình Thu Uyển ngước mắt nhìn trời, nhếch môi, hờ hững trả lời.
Sau khi Tô Ninh Kiều nghe vậy lại mỉm cười: ‘Cháu sống tốt là được rồi, vậy thì dì Tô cũng yên tâm.”
Trình Thu Uyển không trả lời Tô Ninh Kiều, cô ta nhìn bà băng ánh mắt khó hiểu.
Tô Ninh Kiều tỉ mỉ quan sát Trình Thu Uyển, bà tươi cười nói: “Thu Uyển đúng là ngày càng xinh đẹp, lúc còn bé cháu đã xinh xắn giống như búp bê, ai gặp cũng thích. Bây giờ lớn lên lại càng đẹp hơn, không biết sau này ai sẽ may mắn có thể cưới được được cháu.”
Nói đến đây, trong mắt Tô Ninh Kiều ươn ướt, chỉ sợ mình không nhìn thấy được ngày đó, bây giờ chỉ có thể nhìn nhiều thêm một chút.
Nghe Tô Ninh Kiều khen mình, tâm trạng của Trình Thu Uyển cũng tốt hơn một chút, dù sao thì ai cũng thích nghe những lời bùi tai.
Nhưng khi nghĩ đến Tô Thư Nghỉ, sắc mặt Trình Thu Uyển lại trầm xuống, trong ánh mắt nhìn Tô Ninh Kiều cũng đầy sự chán ghét, cô ta thâm nghĩ: ‘Hừ, nếu không phải vì con gái của bà thì Cố Mặc Ngôn đã là của tôi từ lâu rồi.
Trình Thu Uyển không muốn nhìn thấy bất kỳ ai có liên quan đến Tô Thư Nghị, cô ta vừa định há miệng bảo Tô Ninh Kiều đi thì chợt có một cơn gió đột nhiên thổi qua, cuốn theo những chiếc lá trên mặt đất bay về phía Trình Thu Uyển.
Lá cây dính lên áo Trình Thu Uyển, để lại một vệt nước bùn. Hôm nay Trình Thu Uyển mặc một chiếc áo màu trắng, cho nên vết bùn này dính trên áo rất rõ.
Trình Thu Uyển bực bội lấy tay lau quần áo hai lần, sắc mặt rất khó chịu: “Cơn gió đáng chết gì thế, đây là bộ đồ tôi thích nhất đấy!”