Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 564
Chương 564
Nghĩ đến việc mấy năm nay cứ gặp Cố Mặc Ngôn là bản thân lại trưng vẻ mặt khó coi, còn thường xuyên châm chọc khiêu khích anh, Trình Nam Quyền cảm thấy anh †a hơi thẹn với Cố Mặc Ngôn.
“Không sao đâu.’ Vậy mà, Cố Mặc Ngôn còn nở một nụ cười hiếm thấy. Có lẽ, cuối cùng cũng làm sáng tỏ được hiểu nhầm năm đó nên trong lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Năm đó anh nghĩ như vậy cũng chẳng có gì sai.”
Trình Nam Quyền đấm một cú chơi chơi lên vai Cố Mặc Ngôn rồi không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu căng thẳng nhìn về phía cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt.
Nhưng Tô Thư Nghỉ lại phát hiện ra không khí thù địch vấn luôn tồn tại giữa hai người khi đứng với nhau trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác như anh em lâu năm vậy.
Bọn họ đợi thêm một lát nữa, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra. Thấy Trình Thu Uyển được đẩy ra ngoài, Trình Nam Quyền bước lên phía trước giữ bác sĩ lại hỏi thăm tình huống cụ thể.
“Yên tâm, bệnh nhân không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ cần tỉnh lại là sẽ không sao.”
Nhận được lời khẳng định của bác sĩ, lúc này cả ba người mới yên tâm. Sau khi cảm ơn bác sĩ, mấy người Tô Thư Nghi cùng đi theo tới phòng bệnh của Trình Thu Uyển.
Bây giờ, Trình Thu Uyển còn đang hôn mê.
“Công ty còn ít việc nên tôi về trước đây.”
Thấy Trình Thu Uyển không sao, hơn nữa bây giờ đã có Trình Nam Quyền ở đây rồi nên Cố Mặc Ngôn bèn đưa ra lời đề nghị để mình quay về công ty trước.
“Ừ, cậu bận thì cứ đi đi.” Trình Nam Quyền cũng biết có rất nhiều chuyện đang chờ Cố Mặc Ngôn xử lý.
Cố Mặc Ngôn gật đầu với Trình Nam Quyền một cái rồi xoay người vươn tay về phía Tô Thư Nghĩ: ‘Đi thôi.
Tô Thư Nghi do dự một chút, rồi nói: “Anh đi trước đi. Dù sao thì hôm nay em cũng nghỉ, không có việc gì làm. Em ở lại chờ Thu Uyển tỉnh lại cũng được.”
“Được. Cố Mặc Ngôn suy nghĩ một lúc rồi mới đồng ý: ‘Lát nữa bao giờ em về thì gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ bảo Dương Tùng Đức đi đón em.”
“Em biết rồi.’ Sự thân mật của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghi cảm thấy ấm áp hơn.
Cố Mặc Ngôn lại liếc nhìn Trình Thu Uyển một cái, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi, Tô Thư Nghỉ vừa xoay người lại đã đối diện với ánh mắt của Trình Nam Quyền.
“Sao thế?” Tô Thư Nghỉ không hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt của anh ta lắm.
“Không có gì.’ Trình Nam Quyền bật cười một cái: “Chỉ là cảm thấy cô rất rộng lượng. Dù sao thì quan hệ trước kia của Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn cũng là người yêu. Tôi rất bất ngờ khi cô có thể ở chung hòa hợp với em ấy, còn quan tâm em ấy như thế.”
Nghe thấy lời của Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi cười khổ một cái. Cô không rộng lượng thì còn có thể làm gì được nữa đây? Chẳng lẽ phải khóc lóc ầm ï với Cố Mặc Ngôn à? Làm vậy trừ việc khiến Cố Mặc Ngôn chán ghét ra thì e rằng cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.
“Thu Uyển cũng đã từng nói rằng cô ta sẽ không chen vào giữa tôi và Cố Mặc Ngôn.
Thế nên mọi người đều là bạn của nhau.
Tôi quan tâm cô ta cũng là chuyện nên làm.
Nghe xong lời nói của cô, Trình Nam Quyền lại im lặng, một lúc lâu sau anh ta mới nói khẽ: ‘Dù thế nào đi chăng nữa thì cô vân nên giám sát chồng cô cho chặt vào.”
‘Anh nói vậy là có ý gì?” Trong lòng Tô Thư Nghỉ căng thẳng. Vì sao Trình Nam Quyền lại nói với cô những lời này?